• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày 03 tháng 09, thứ năm, ngày 15 tháng 7 âm lịch, tết Trung Nguyên, dân gian thường gọi là quỷ lễ, ngày này có tập tục thờ cúng, tảo mộ.


Hàn Ấn và cha mình sáng sớm ra khỏi nhà đến nghĩa trang ngoại ô trước, dọc đường dòng xe cộ có nhiều hơn so với tưởng tượng, xem ra tất cả mọi người đều giống nhau, tảo mộ xong còn phải vội vàng trở về làm việc.


Sự phát triển to lớn của đường cao tốc đã rút ngắn khoảng cách của thành thị và nông thôn, khoảng nửa giờ, hai cha con đã đến nghĩa trang.


Hàn Ấn đậu xe xong, liếc mắt liền thấy cửa nghĩa trang đậu hai chiếc xe cảnh sát. Sáng sớm, xe cảnh sát đến đây làm gì? Sao lại lái xe công đến tảo mộ? Trong lòng Hàn Ấn tính toán, ra cốp sau xe lấy đồ cúng, cùng cha đi lên núi.


Nghĩa trang tên Đông Sơn, tọa lạc trên gò núi. Đầu thu tháng 7, khắp núi vẫn xanh biếc một màu, sự xinh đẹp của hoa cỏ vẫn chưa phai mờ. Trên con đường nhỏ dẫn lên núi không có sương, nhưng nước mưa trộn bùn đất với mùi cây cỏ thơm ngát, vẫn như cũ nhẹ nhàng khoan khoái tràn vào mũi. Hàn Ấn nhịn không được dừng bước ngóng nhìn bốn phía, bên gò núi cách đó không xa có một đập nước thiên nhiên hình thành vây quanh đồi, nước gợn lăn tăn, đẹp không tả xiết.


"Đây thực sự là một nơi đầy hơi thở thiên nhiên!" Hàn Ấn nhỏ giọng lẩm bẩm.


"Đi thôi! Sao không đi nữa?" Cha anh thấy Hàn Ấn nán lại tại chỗ, thúc giục nói.


"Kề núi kề sông, phong cảnh như tranh, phong thủy nghĩa trang này thật không tồi." Hàn Ấn cảm thán.


Khi ông nội qua đời mấy tháng trước, Hàn Ấn vừa vặn đang công tác ở nước ngoài, không về kịp đưa tang cho ông. Lần này sau khi cha anh chọn cho ông nội bà nội nghĩa trang mới để hợp mộ phần, lần đầu tiên anh tới tảo mộ.


"Tốt chứ! Tiền cũng tốt lắm!" Cha nói.


Hàn Ấn cười lạnh nói: "Ba, thương nhân như ba là kẻ đầu cơ, chung quy thích nói tiền. Ba kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Đến cuối cùng chẳng phải đều vào hộp lớn như vậy, huyệt địa lớn như vậy sao?"


"Cái thằng nhỏ này không có lương tâm gì hết! Ba con liều mạng như vậy, không phải để hy vọng tương lai con có thể có một chỗ lớn như vậy sao? Bằng không tụi con làm cô hồn dã quỷ rồi! Con biết một cái huyệt này bao nhiêu tiền không?" Cha vương ngón tay ra làm một vài số.


"A, đắt như vậy à!" Hàn Ấn líu lưỡi, "Vẫn là có ba giàu thiệt tốt, bằng không tương lai muốn chết cũng không chết nổi!"


Hai cha con vừa đi vừa trò chuyện, khoảng sáu bảy phút, rốt cuộc tới huyệt địa của ông bà nội.


Cha Hàn Ấn chọn nghĩa trang này là cấp VIP (khách quý), thuộc về nghĩa trang kiểu gia tộc, cũng chính là cho bạn một vùng đất đồi vài mét vuông nhất định, có thể tự quy hoạch.


"Thế nào, ba sắp xếp không tồi chứ?" Cha chỉ vào mảng xanh hóa xung quanh mộ địa nói.


"Ừm." Hàn Ấn ngoài miệng đáp lời, nhưng tầm mắt lại bị một huyệt địa khác hấp dẫn -- Nằm bên phải đường núi cách bảy tám mét là một khối mộ địa, lúc này chung quanh đang vây quanh mấy cảnh sát, thoạt nhìn như đang thăm dò hiện trường. Hàn Ấn có chút tò mò, thừa dịp cha bày đồ cúng, đi tới đó.


Hàn Ấn lấy thẻ cảnh quan ra, đưa cho một ông cảnh sát dáng vẻ lãnh đạo nói: "Đồng chí, đã xảy ra chuyện gì?"


Ông cảnh sát nhìn thẻ của anh, vẻ mặt kinh ngạc: "Chút chuyện này, để đội hình cảnh ra mặt sao?"


"Không, không, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, nơi này sao vậy?"


"Quật mộ phần!" Vẻ mặt ông cảnh sát có chút dở khóc dở cười, "Cậu nói xem đầu năm nay, chuyện gì cũng có. Đào mộ người xưa cũng không đáng kinh ngạc, nhưng quật mộ người hiện đại quả là không gặp nhiều. Cũng không biết ở đây có thứ đáng giá gì, hay thâm cừu đại hận nhường nào, người đã chết cũng không buông tha."


Ông cảnh sát nói rồi ngồi xổm xuống, lấy tay vớt bụi rơi trên cây cỏ, nói: "Cậu nhìn đây, tro cốt này đều vẩy đầy đất."


Một đoạn nhạc vang lên, là chuông điện thoại di động của Hàn Ấn.


Hôm nay cách vụ án trước vừa vặn qua bảy ngày, lại là thứ năm, chẳng lẽ... Trong lòng Hàn Ấn có loại dự cảm không tốt, anh vội vàng từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra.


"Alo?" Hàn Ấn vừa nói một chữ, đầu kia điện thoại liền truyền đến thanh âm lo lắng của Từ Thiên Thành: "Hạng đội bảo cậu lập tức đến hội hợp tại phòng 202 tòa nhà B phường Hữu Nghị đường Hoàng Hải, hung thủ lại gây án rồi!"


"Bây giờ tôi đang ở nghĩa trang ngoại ô..." Hàn Ấn còn chưa nói xong, bên kia Từ Thiên Thành đã cúp điện thoại. Hàn Ấn không dám chậm trễ, cùng ông cảnh sát vội vã nói lời từ biệt. Khi xoay người anh nhìn lướt qua mộ bia bên lối vào, trên mộ bia là bức ảnh một phụ nữ, tên là "Thạch Thiến".


Hàn Ấn ba bước thành hai đi tới trước mộ của ông bà nội, giải thích với cha một phen, sau đó quỳ trên đất, dập đầu "bốp bốp" với mộ bia ba cái, cuối cùng đứng dậy một mạch chạy chậm xuống núi.


Khoảng 40 phút sau, Hàn Ấn mới chạy tới địa điểm xảy ra vụ án, là một căn nhà đơn hai lầu. Hạng Hạo Nhiên có hội nghị quan trọng phải tham gia, đã rời khỏi hiện trường.


"Sao giờ mới đến?" Từ Thiên Thành ôm lấy cánh tay Hàn Ấn rồi kéo vào phòng, "Mau lên chút, tất cả mọi người đang chờ đó."


"Chờ em?"


"Đúng thế. Tiểu Hạng nói cho cậu xem qua thi thể mới được di chuyển."


Nghe Từ Thiên Thành nói thế, trong lòng Hàn Ấn nóng lên, cảm giác thỏa mãn vì được tin tưởng bỗng chốc thăng hoa.


Căn nhà hiện trường rộng khoảng hơn 90 mét vuông, vào cửa là một phòng khách lớn nối thẳng tới ban công, bên tay phải là phòng bếp, tay trái gần phía nam là hai căn phòng ngủ, phía bắc là phòng vệ sinh. Vách ngăn giữa phòng khách và ban công đã bị dỡ xuống, có vẻ rất trống trải, bên trong đặt bảng đen, bệ giảng, bàn học, ghế học, đầy đủ mọi thứ, như một căn phòng cho học sinh.


Người chết là nam giới, cơ thể trần truồng bị sợi dây trói lấy, quỳ gối bên cạnh bục giảng của "phòng học". Hắn cúi thấp đầu, bốn phía cơ thể chất một vài đống sách hình thành một vòng tròn, bao quanh hắn bên trong. Còn nữa, quần áo hắn được xếp ngay ngắn đặt trên bục giảng.


Hàn Ấn cẩn thận vượt qua đống sách, nhẹ nhàng nâng đầu người chết, thấy được một cảnh tượng kỳ dị.


Lưỡi người chết có hơi lồi ra, đầu lưỡi mắc một cái móc sắt nhỏ, móc sắt được buộc bởi một sợi xích mỏng, mà một đầu khác của sợi xích đặt phía dưới một chồng sách đối diện trước người chết.


Hung thủ lần này lại thay đổi thủ đoạn trừng phạt, nó có ý nghĩa gì?


Hàn Ấn xem xét người chết, trong lòng cân nhắc dụng ý của hung thủ. Sau một lát, anh gật đầu với Lâm Hoan, ý bảo họ có thể bắt đầu khám nghiệm tử thi.


"Đã xác nhận thân phận của người chết chưa?" Hàn Ấn đi tới bên cạnh Từ Thiên Thành hỏi.


"Đã xác nhận. Người báo án là Vương Văn Tuệ, là vợ của người chết." Lão Từ chỉ vào một người phụ nữ đang đứng phát ngốc cạnh cửa, nước mắt giàn giụa.


Hàn Ấn đi tới trước mặt cô ta muốn nghe cô ta kể lại, hỏi: "Phiền cô nói lại quá trình phát hiện thi thể, được không?"


Vương Văn Tuệ lau nước mắt, gật đầu nói: "Chồng tôi tên Khổng Gia Tín, năm nay 49 tuổi, công tác tại trường trung học Dục Nhân. Chúng tôi thường ở căn nhà bên kia đường Tinh Hải. Căn nhà nhỏ này, chẳng qua cách cơ quan của Gia Tín khá gần, Gia Tín công việc bận rộn thỉnh thoảng sẽ ở lại đây một hai buổi tối. Gia Tín tối qua không về nhà, tôi tưởng trường học vừa khai giảng nên bận, anh ấy mệt mỏi quá lười về, sẽ không có chuyện gì đâu. Sáng sớm hôm nay tôi gọi cho anh ấy vài cuộc điện thoại, muốn anh ấy chở đi tảo mộ, nhưng mãi không ai nghe máy, lúc này mới cảm thấy có gì không đúng, vừa sang đây nhìn thì người đã như vậy."


Vương Văn Tuệ nói xong, lại che miệng nức nở.


Hàn Ấn nhíu mày, trong lòng nảy sinh nghi hoặc: Thế này dường như không phù hợp thói quen gây án của hung thủ. Hung thủ chọn mục tiêu gây án, thời cơ gây án đều được tỉ mỉ dự mưu trước, mà Khổng Gia Tín này thỉnh thoảng chỉ ở đây một đêm, đây với hung thủ mà nói là tình cờ ăn may. Nhìn lại trang trí trong phòng, còn có dụng cụ sinh hoạt, hiển nhiên có người ở lại đây thời gian dài.


"Nơi này còn có ai khác từng ở không?" Hàn Ấn hỏi.


"Không có." Vương Văn Tuệ chần chừ lắc đầu.


"Bàn học trong phòng này dùng để làm gì?"


"Ừm, Gia Tín là người có trách nhiệm với công việc, thường xuyên dành thời gian sau giờ học giúp học sinh học thêm."


Hàn Ấn đang nhìn chằm chằm Vương Văn Tuệ, Phương Vũ từ ngoài tiến đến, anh liền hỏi Phương Vũ: "Tình hình bên ngoài thế nào?"


"Hàng xóm xung quanh báo cáo, căn nhà này thường xuyên có người ra vào không ngừng, nhìn dáng vẻ đều là học sinh, cũng có phụ huynh đưa học sinh đến. Nhưng tối qua không thấy ai đến, cũng không nghe được thanh âm dị thường."


Có lẽ Hạng Hạo Nhiên đã dặn dò, hoặc mọi người đã khá đồng ý với năng lực của Hàn Ấn, bất tri bất giác Hàn Ấn đã trở thành người chủ đạo điều tra vụ án.


Từ hiện trường phát hiện án đi ra, Hàn Ấn và Từ Thiên Thành đi thẳng đến cơ quan của Khổng Gia Tín -- Trung Học Dục Nhân.


Trung học Dục Nhân là trường học trọng điểm của thành phố Xuân Hải, kiến trúc những năm đầu coi như bắt mắt, nhưng theo xã hội phát triển nhanh chóng, trường học liền bị những tòa nhà cao tầng xung quanh che khuất. Bãi tập của trường học cũng từ một mảnh đất lớn ban đầu, dần biến thành một chỗ chỉ bé bằng sân bóng chuyền thêm một khoảnh đấu bóng rổ nữa, vả lại bên tường vây còn đậu một loạt xe hơi hàng hiệu đủ màu, bãi tập liền trở nên ngột ngạt.


Tiếp đón Hàn Ấn và Từ Thiên Thành chính là hiệu trưởng Tô Quảng Tuyền.


Tô Quảng Tuyền làm việc tại trung học Dục Nhân hơn hai mươi năm, đối với tình hình trường học, nhân tình thế sự đều rõ ràng, hơn nữa ông ta vào trường cùng năm với Khổng Gia Tín, sau đó quan hệ cũng rất thân thiết.


"Chúng tôi cảm thấy vô cùng đau buồn với cảnh ngộ thầy Khổng gặp phải, khẩn thiết mong cơ quan cảnh sát nhất định phải nghiêm trị hung thủ!" Tô Quảng Tuyền vừa gặp liền nói giọng điệu văn vẻ, "Đáng tiếc! Thầy Khổng là một giáo sư nhân dân vô cùng ưu tú, mất anh ấy với trường học mà nói là một tổn thất cực lớn. Khi còn sống anh ấy từng đảm nhiệm tổ trưởng tổ bộ môn ngữ văn của trường, đồng thời còn kiêm nhậm chủ nhiệm lớp. Thành tích hằng năm của anh ấy đều đứng đầu danh sách, bồi dưỡng ra rất nhiều học sinh nòng cốt. Bản thân cậu ấy từng nhiều lần được trường học bầu thành giáo sư ưu tú, lại còn từng được nhận danh hiệu chiến sĩ thi đua thành phố. Trường học vốn muốn xếp thêm trọng trách cho anh ta, chẳng qua về sau lại xảy ra chút ngoài ý muốn..."


"Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn gì?" Hàn Ấn vội hỏi.


"Ừm, vấn đề nhỏ, một chút vấn đề nhỏ." Tô Quảng Tuyền sợ run, có thể là ý thức được mình lỡ miệng, khóe miệng cong xuống, xem chừng có chút hối hận, nhưng muốn lảng tránh cũng không có khả năng nữa, ông ta liền xoa tay nói, "Khoảng thời gian trước chủ nhiệm giáo dục cũ về hưu, vị trí trống. Lãnh đạo trường chúng tôi qua vài lần thảo luận nội bộ, nhất trí đề cử thầy Khổng tiếp nhận chức vụ này. Khi nhà trường đang chuẩn bị báo cáo, có thể là thông tin rò rỉ, trong một đêm, trường học tung đầy thư truyền đơn tố giác."


"Tố giác hắn cái gì?" Từ Thiên Thành hỏi.


"Chủ yếu là nói hắn thông qua lén dạy thêm cho học sinh mà trắng trợn vơ vét." Hiệu trưởng Tô đổi thành vẻ mặt trang trọng, "Đối với nhân phẩm của thầy Khổng, nhà trường khá tin tưởng. Chúng tôi cho rằng nội dung thư tố giác chỉ là bịa đặt, tôi cũng dám cam đoan, trường chúng tôi tuyệt không có giáo viên viên chức vi phạm quy định dạy thêm. Chỉ là dù sao loại chuyện này cũng ảnh hưởng không tốt, việc đề bạt thầy Khổng cũng chỉ có thể tạm hoãn."


"Người viết thư về sau có tra được không?"


"Loại chuyện nào làm sao tra? Không có cách nào tra được đâu! Nhưng mà thầy Khổng cũng không bị chuyện này ảnh hưởng, làm việc vẫn thận trọng như cũ."


"Nói vậy, quan hệ đồng nghiệp và thầy Khổng không tốt lắm nhỉ?" Hàn Ấn hỏi.


"Không!" Tô Quảng Tuyền lắc đầu liên tục, "Gia Tín tính tình hòa nhã, nói chuyện cũng khá dí dỏm hài hước, thường có thể kết bè kết bạn với các đồng sự, chưa nghe nói hắn có mâu thuẫn lớn với giáo viên nào. Về phần người viết thư tố giác, cũng chưa chắc là của trường chúng tôi."


Hàn Ấn nhìn thoáng qua Từ Thiên Thành, hai người đều hiểu, Tô hiệu trưởng này là "Cáo già", từ miệng ông ta không tìm ra được câu nói thật nào, hỏi tiếp như vậy chỉ lãng phí thời gian, hai người liền muốn cáo từ. Trước khi đi, Từ Thiên Thành đưa ra đề nghị muốn một phần tư liệu của tất cả học sinh Khổng Gia Tín phụ trách.


Tô Quảng Tuyền lúc này trái lại đồng ý rất sảng khoái, lập tức gọi điện dặn dò phía phòng giáo viên in ra một bản, song muốn hai người tự đi lấy, nói tìm chủ nhiệm Trịnh là được.


Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Hàn Ấn và Từ Thiên Thành dựa theo chỉ điểm của Tô Quảng Tuyền tìm được phòng giáo viên. Từ Thiên Thành gõ cửa, cùng Hàn Ấn bước vào trong.


"Anh là chủ nhiệm Trịnh đúng không? Chúng tôi tới lấy... Tại sao lại là cậu?" Từ Thiên Thành lộ vẻ kinh hỉ.


"A! Cậu là... Cậu là Thiên Thành đúng không? Ôi chao! Bạn cũ, sao cậu lại tới đây?" Người vốn ngồi trong bàn làm việc thoáng cái nhảy dựng lên, đi tới ôm Từ Thiên Thành một cái thật to.


"Đã bao năm không gặp rồi, cậu một chút cũng không thay đổi, tớ liếc mắt là nhận ra cậu ngay!"


"Cậu phát tướng nha!"


"Ha ha, nè, được rồi." Sau khi hai người hỏi han một lúc, Từ Thiên Thành kéo ông bạn cũ, chỉ Hàn Ấn, lại chỉ bạn cũ, "Đây là đồng nghiệp trong đội tớ Hàn Ấn, đây là bạn học trung học với tôi Trịnh Truyền Cát."


"Đến đây, ngồi đi, cứ tự nhiên." Trịnh Truyền Cát bắt tay Hàn Ấn, đưa hai người sang ghế tiếp khách.


"Cậu xấu thật, mấy lần họp lớp cũng không đến, xem thường bọn tớ đúng không?" Trịnh Truyền Cát bưng trà, rót nước, châm thuốc, bận rộn một hồi, sau đó ngồi trở lại trước bàn làm việc.


"Cuộc sống không tốt, xấu hổ gặp mọi người! Nào giống Trịnh đại chủ nhiệm cậu, thật nở mày nở mặt mà!" Từ Thiên Thành cười nói.


"Thôi đi, đã là tổ trưởng tổ trọng án rồi, còn sống không tốt gì! Tớ là chủ nhiệm nhưng vừa ngồi chưa được mấy ngày, cậu chê cười anh em đúng không?"


Hai người trêu ghẹo nhau một lát, Trịnh Truyền Cát nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Giữa trưa khoan về, tìm chỗ ngồi ăn cơm chút, anh em ta tâm sự."


Từ Thiên Thành phất tay: "Không được đâu, việc trong tay nhiều lắm, lần sau nhé, gọi hết tụi nó nữa, tụ tập một bữa."


"Vậy đi, không chậm trễ thời giờ của cậu nữa nói vào chủ đề chính. Các cậu là vì chuyện lão Khổng mà tới sao?"


"Biết rồi à, tin lan rất nhanh."


"Loại chuyện này có thể không nhanh sao?" Trịnh Truyền Cát vừa nói chuyện, vừa lấy ra trong máy tính một văn bản, mở văn bản in ra. Theo máy in "cộc cộc" vang lên vài tiếng, văn bản được in ra, đại khái có ba bốn tờ giấy A4. Trịnh Truyền Cát in xong, đưa cho Từ Thiên Thành: "Đây là hiệu trưởng Tô bảo tôi đưa cho các cậu."


"Cám ơn nhé!" Từ Thiên Thành nhận xong cúi đầu nhìn, thấy tư liệu học sinh và tư liệu phụ huynh phía trên đều ghi chép rất tường tận, hài lòng gật đầu. Đột nhiên, ông ta ngẩng đầu, trên mặt có thêm tia giảo hoạt: "Ôi, đúng rồi, tớ nghe hiệu trưởng Tô của cậu nói, vị trí chủ nhiệm giáo dục này của cậu vốn dĩ là của Khổng Gia Tín, về sau bị thư nặc danh vạch trần mà mất. Thư có phải do thằng nhóc cậu viết không?"


"Không phải, chúng tớ là anh em sao có thể làm loại chuyện này! Nói cho cậu biết, thư này có thể không phải là người trong trường viết lắm đó."


"Tại sao?"


Trịnh Truyền Cát thoáng sửng sốt, sau đó hạ giọng nói: "Trong trường học ai cũng biết lão Khổng và hiệu trưởng Tô quan hệ mật thiết, cái gọi là 'Lãnh đạo trường nhất trí đề cử', kỳ thật chính là một mình quyết định. Cậu mà kéo lão Khổng xuống, chính là đắc đội với hiệu trưởng Tô, còn có thể được trọng dụng sao? Hơn nữa các thầy cô mông người nào cũng đều không sạch sẽ, nói lão Khổng chẳng khác nào nói mình, thật sự gặp xui chẳng phải sẽ chặt đứt tài lộ của mình?"


"Ý của cậu là...?" Từ Thiên Thành khó hiểu hỏi han.


Trịnh Truyền Cát không lập tức đáp lại, mà đứng dậy đi tới cửa, đẩy cửa vươn đầu nhìn trái phải, sau đó đóng cửa, xoay người về, mông tựa trên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK