"Tối nay tôi sẽ không về, ngày mai cũng thế.
Vậy nên em đừng gọi cho tôi nữa.”
“Chuyện đơn ly hôn ...em đã kí rồi, đặt dưới bình hoa trong phòng khách.“
“Đồ ăn...em cũng đã nấu sẵn để trong tủ lạnh, khi nào anh về nhà, muốn ăn thì có thể hâm nóng lại một chút là được.”
Kết thúc một đoạn hội thoại nhàm chán, cũng là lúc đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân không có kết quả của cô với anh, chấm dứt triệt để những buồn khổ cùng những tổn thương, xót xa cùng đau đớn…
Đêm hôm ấy, Thẩm Thiên Sơ định buông tay Cố Bắc Doanh, trả tự do cho hắn, cũng chính là trả lại một chút lòng tự tôn cuối cùng cho bản thân mình.
Tình cảm, có đôi khi chỉ đơn thuần phát sinh bằng một lời cảm ơn, một câu xin chào, hay một lời hỏi thăm.
Về sau nguội lạnh, cũng có thể kết thúc đơn giản chỉ bằng một vết mực loang trên một tờ giấy, một vài giây trò chuyện ngắn ngủi trong đêm khuya.
Thẩm Thiên Sơ đã yêu thầm Cố Bắc Doanh, đơn phương và chờ đợi một cái ngoảnh đầu của anh ta, một câu hỏi han hay thậm chí chỉ là một lần liếc mắt của hắn thôi, vậy mà hơn năm năm dài đằng đẵng anh ta vẫn luôn không có lấy một lần hồi đáp… Cô chạy về phía hắn, cố chạy đến sức cùng lực kiệt, gối mỏi chân mòn.
Thế nhưng sau khi cả hai đều cắt đứt mối quan hệ, Cố Bắc Doanh mới nhận ra rằng cô vốn không phải là loại người đáng bị hắn khinh rẻ, coi thường ngần ấy năm như vậy.
Thẩm Thiên Sơ từ nhỏ đã mắc bệnh trầm cảm ở mức độ nặng, cho dù anh ta có phát hiện ra cũng muộn rồi.
Trái tim của một người si tình đã chết vì một kẻ vô tâm, hờ hững, lạnh lùng … Rốt cục thì Cố Bắc Doanh...anh ta đã không còn cơ hội để nói với Thẩm Thiên Sơ rằng, hắn vì cố chấp mà lại trách lầm cô.
Cố Bắc Doanh và Thẩm Thiên Sơ … Một đoạn tình cảm hời hợt đến mức không có lấy một mảnh kỉ niệm đáng nhớ nào, kể cả một cái nắm tay hắn cũng không dành cho cô , một cuộc hôn nhân rẻ rúng tới nỗi không đáng để hai người bọn họ khắc cốt ghi tâm…
Sau khi ly hôn cũng chẳng thể giống như bao người, đôi bên vui vẻ hoà thuận mà ngồi xuống cùng một chỗ, ăn với nhau một bữa cơm bạn bè, nói cho nhau nghe những dự định của bản thân trong tương lai.
Bọn họ đến với nhau như thế nào, xuất hiện trong nhân sinh và con đường tình duyên của nhau bằng cách nào mà… Mà ngay cả việc nhìn mặt đối phương cũng khó khăn đối với họ tựa như vượt qua trăm sông dài nghìn biển lớn.
Cố Bắc Doanh và Thẩm Thiên Sơ Gặp gỡ nhau có thể là chuyện kéo dài một đời, một kiếp và cũng có thể là mãi mãi.
Cảm giác chia xa lại chỉ là khoảnh khắc trống vắng trong cuộc chuyện trò ngắn ngủi của hắn và cô ấy mà thôi.
Hiện tại một kẻ chông chênh vất vả, một kẻ thì lại vô định mơ hồ.
Cứ thế rồi triệt để rời xa nhau mà không cần thêm lý do gì.
Hai con người xa lạ, vô tình gặp được nhau giữa dòng đời tấp nập, hối hả , muốn đến với nhau thì lại rất dễ , muốn nói lời từ biệt cũng rất dễ, chỉ là...nếu muốn duy trì cảm xúc , tình cảm ban đầu thì của cả hai dành cho nhau từ ngày đầu gặp gỡ ...lại rất khó
Sau khi trải qua giai đoạn mặn nồng thuở yêu đương, cả hai nếu vẫn còn đủ dũng khí , muốn cùng nhau bước tiếp trên đoạn đường dài sau này , phải đối diện với năm tháng dài đằng đẵng phía trước , như thế....lại càng khó khăn, trắc trở hơn rất nhiều.
Sau khi cô chuẩn bị đồ đạc xong thì cũng đã là 7 giờ tối.
Thẩm Thiên Sơ đưa mắt nhìn qua căn phòng khang trang nhưng thiếu thốn hơi ấm này một hồi lâu thì sẽ trở nên lạnh lẽo.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô được nhìn gian phòng của mình lần cuối trước khi rời đi, rời khỏi một nơi đã từng gắn bó với cô rất nhiều, rời khỏi một nơi mà có người đàn ông không yêu thương cô, không níu kéo cô dù chỉ một chút.
Mặc dù mang danh nghĩa là vợ của Cố Bắc Doanh , nhưng cô chưa bao giờ một lần cảm thấy hạnh phúc.
Trước khung cảnh cuối cùng giờ đây cô cẩn thận mang toàn bộ những khung cảnh quen thuộc ấy, cùng với những kỉ niệm khắc ghi vào trong tâm trí.
Rồi lại cẩn thận mang những tình cảm đơn phương cất gọn ở góc khuất nơi tim, cô cố gắng không làm bản thân phải vướng bận nữa
Sau đó mới đóng cửa, bước xuống cầu thang, để lại kỉ niệm cùng một vài trang hồi ức không đáng nhớ của Thẩm Thiên Sơ cùng với Cố Bắc Doanh , cô chỉ mỉm cười sau đó kéo vali và rời đi.
Bởi cô biết cho dù có tiếp tục mối quan hệ này thì cô cũng không bao giờ có được tình cảm hay trái tim của Cố Bắc Doanh
Ngồi trên xe taxi đã được cô gọi sẵn từ trước, lướt qua lại trên đoạn đường đông đúc nhiều người qua lại, quan sát mấy tòa nhà cao vun vút , đưa mắt dõi theo các cặp tình nhân đang trò chuyện , tình tứ bên lề đường.
Có đôi vợ chồng trung niên dắt tay đứa con nhỏ đi dạo chơi trên phố.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy làm cho Thẩm Thiên Sơ cảm thấy nghẹn ngào, vừa có một chút gen tị lại vừa có chút oán trách bản thân cô.
Nhưng cô biết làm sao, khi giờ đây người đàn ông mà cô đã sống chung hơn năm năm lại có thể dễ dàng để cô kí đơn ly hôn, rời khỏi anh như vậy....
Quả thật, không nên vì chính bản thân mình cảm thấy bất hạnh mà lại đổ lỗi cho người khác được.
Thế giới ngoài kia vẫn còn nhiều người ấm áp , đẹp đẽ cơ mà.
Thẩm Thiên Sơ mỉm cười không nói thêm lời nào ,
bác lái xe nhìn vào gương , thấy tâm trạng của cô không được tốt liền thuận miệng hỏi một câu:
" Này cô gái, con có chuyện gì không được vui sao?"
"Con...thất tình rồi, ngôi nhà lúc nãy là nơi mà con với anh ấy cùng chung sống, nhưng hôm nay con muốn rời đi"
" Uầy..., chuyện tình cảm của bọn trẻ bây giờ , thật sự không được suôn sẻ mà.
Ta có một thằng con trai, chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi, sự nghiệp vẫn chưa vào đâu cả.
Hôm trước nó với bạn gái nó cũng vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ.
Cô gái kia không muốn nghe nó nói, liền một mực muốn chia tay.
Cũng phải, thằng bé vừa mới ra trường , không thể trách được.
Cô gái đó thì lại cần một người đàn ông tốt hơn, có điều kiện về tài chính hơn, cũng không thể trách cô ấy.
Thật là..chỉ có trách ông trời mà thôi"
"....".
" Con cũng đừng lo lắng quá , mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Đợi hết hôm nay thì ngày mâi có lẽ sẽ là mkojt khởi đầu mới"
Thẩm Thiên Sơ , xem lại lời khuyên của người đàn ông đã đi qua nửa đời người kia giống như liều thuốc an ủi tâm trạng hiện tại của mình.
Tạm gác lại những phiền muộ bủa vây.
Sau khi dạo một vòng thành phố, cô chào tạm biệt bác lái xe rồi tìm một khách sạn nào đó, kéo vali lên phòng.
Mệt đến mức nằm sấp trê giường không đứng dậy nổi.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...
Cuộc sống này, Thẩm Thiên Sơ phải gồng mình đối mặt với tất cả, gắng shwsc hướng về tương lai phía trước mà bước đi..
Cố Bắc Doanh , người đàn ông kia cô sẽ cố gắng lãng quên đi trong quá khứ.
Chỉ là Thẩm Thiên Sơ lại không hề ngờ tới, khởi đầu mới trong dự tính còn chưa thấy đâu thì tai họa lại ập đến trước mắt.
Tối hôm đó, cô gọi một chai rượu vang cùng với một ít mồi nhắm, ngồi một mình trong phòng khách sạn, hướng mặt ra cửa sổ vừa uống rượu một mình vừa ngắm nhìn thành phói tấp nập.
Rượu ngon chưa uống được bao lâu thì cơn đau dạ dày của cô lại bắt đầu tái phát, ập đến hành hạ lục phủ ngũ tạng lẫn tứ chi, đau đớn xuyên qua từng đốt xương trong thân thể, chấn cho tâm trí Thẩm Thiên Sơ rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng , đầu óc chóang váng, mặt mài tái nhợt đi không còn ý thức được đây là nơi đâu.
Cô run rẩy lục lọi vali một hồi lâu , nhận ra buổi chiều vì quá bận rộn thu dọn hành lí , lúc rời đi đã quên phải mang theo túi thuốc của mình.
Thẩm Thiên Sơ khi ấy không nghĩ nhiều liền cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Bắc Doanh, ôm lấy tia hy vọng nhỏ nhoi rằng anh ta có thể nghe thấy khổ sở trong lời nói của cô, mà cứu giúp cô một lần...
Chuông điện thoại reo rất lâu thì mới có người nhấc máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của một người phụ nữ xa lạ.
Đánh cho tia hy vọng vừa lóe lên của Thẩm Thiên Sơ đã nhanh chóng tan nát lụi tàn...
" Alo, xin lỗi, tôi là bạn gái của A Doanh , anh ấy đã vào nhà tắm rồi , không tiện nghe máy.
xin hỏi cô có chuyện gì quan trọng không?".
Danh Sách Chương: