“Đơn ly hôn em đã kí rồi, đặt dưới bình hoa trong phòng khách.“
“Đồ ăn nấu sẵn để trong tủ lạnh, khi nào anh về nhà, muốn ăn có thể
Kết thúc một đoạn hội thoại nhàm chán, cũng là đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân không có kết quả của cô với anh, chấm dứt triệt để những buồn khổ cùng tổn thương, xót xa cùng đau đớn…
Đêm hôm ấy, Thẩm Nguy quyết định buông tay Úc Nam Doanh, trả tự do cho hắn, cũng chính là trả lại chút tự tôn cuối cùng cho bản thân mình.
Tình cảm, có đôi khi chỉ đơn thuần phát sinh bằng một lời cảm ơn, một câu xin chào. Về sau nguội lạnh, cũng có thể kết thúc đơn giản bằng một vết mực loang trên giấy, một vài giây trò chuyện ngắn ngủi trong đêm khuya.
Thẩm Nguy yêu thầm Úc Nam Doanh, đơn phương chờ đợi một cái ngoảnh đầu, một câu hỏi han hay thậm chí chỉ là một lần liếc mắt của hắn thôi, vậy mà hơn bốn năm dài đằng đẵng vẫn luôn không có lấy một lần hồi đáp… Cô chạy về phía hắn, chạy đến sức cùng lực kiệt, gối mỏi chân mòn. Thế nhưng sau khi cả hai người cắt đứt quan hệ, Úc Nam Doanh mới nhận ra cô vốn không phải là loại người đáng bị hắn khinh rẻ ngần ấy năm như vậy.