Chương 1.1
Bên trong Đoan vương phủ đèn đuốc sáng trưng, vẻ mặt của mọi người đều tràn đầy lo âu hồi hộp, chúng nha hoàn liên tục ra ra vào vào một tòa tiểu viện, hoàn cảnh rất là rối ren. Lúc này bên trong phòng, bà mụ đang lo lắng hô lớn: "Vương hậu, người dùng sức, người dùng sức đi nào!" Có điều, đáp lại bà chỉ là những tiếng hét lớn tê tâm liệt phế.
Ở ngoài phòng là một vị nam tử có dáng người thon gầy, thân mặc một bộ cẩm bào màu đen chỉ vàng, họa tiết thêu hoa văn hình rồng tứ trảo. Vị nam tử ấy đang căng thẳng đứng tựa vào cửa phòng, bàn tay phải nắm chặt chiếc túi hương đưa bên cạnh miệng, đây chính là túi hương do tự tay thê tử cẩn thận may từng đường kim mũi chỉ, hai chữ "bình an" màu vàng đại biểu cho tâm ý người thêu nên giờ khắc nào cũng sưởi ấm lòng người. Ông trời ơi, xin ngài hãy phù hộ cho thê tử thiện lương của con, xin hãy để cho con được chịu thay nàng mọi đau khổ, Trạm Tuân con rất sẵn lòng.
Phía đông mặt trời dần ló dạng, trong phòng ngủ giờ phút này dường như chỉ còn mỗi tiếng bà mụ khàn khàn hô to. Trạm Tuân cực kỳ sốt ruột, nhấc chân định đạp tung cửa phòng. Tổng quản thái giám Trạm Thành đứng bên cạnh đã trước một bước vội tới ngăn cản, quỳ rạp xuống đất khẩn cầu: "Vương gia, phòng sanh là nơi dơ bẩn, tập tục từ xưa bảo nên kiêng kị, nam tử không thể tiến vào, nếu không sẽ gặp điềm xấu."
Trong lồng ngực Trạm Tuân như mắc nghẹn một mồi lửa, nôn nóng không thôi, nâng chân đạp Trạm Thành ngã lăn, quát: "Nam nhân, nam nhân, lại là nam nhân. Bổn vương không phải — không phải loại phàm phu tục tử. Cái gì mà tập tục kiêng kị, bổn vương không mê tín!" Dứt lời, hai tay đẩy mạnh cửa phòng, bất chợt một tiếng khóc nỉ non cất lên như xé rách không gian. Trạm Tuân vội vàng chạy tới bên giường, chẳng màng để ý những vết máu đen loang lỗ đang vương vãi khắp nơi, chỉ lo cầm chặt lấy tay thê tử mình.
Trên gương mặt tái nhợt của vương hậu Tức Mặc thị tràn đầy mồ hôi, đôi mắt vốn thất thần vì quá sức mệt mỏi, khi thấy người thương lại ánh lên nét vui sướng, cố gắng cử động khóe miệng, hy vọng nụ cười có thể làm yên lòng phu quân. Trạm Tuân tràn đầy thương yêu gật đầu với thê tử, khẽ cúi người nhẹ nhàng hôn lên chiếc trán đã ướt đẫm mồ hôi bết dính tóc của nàng. Dường như sợ sẽ quấy rầy tới vương hậu tĩnh dưỡng, trong phòng bỗng trở nên an tĩnh lạ thường, đến ngay cả tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ cũng ngừng lại.
Trạm Tuân nhìn lướt qua bốn người có mặt trong phòng, quỳ ngay trước mặt là bà mụ Lý ma ma đang tay ôm đứa trẻ, còn đứng ở cạnh bên là nữ quan Chu đại phu và hai nha hoàn Kim Hỉ Kim Nhạc, bốn người này từ nhỏ đã đi theo phụng sự, là thân tín có thể tin tưởng. Tiếp tục đưa mắt nhìn ra ngoài sân viện, tổng quản Trạm Thành cũng là tâm phúc, nhưng còn những kẻ đứng đầy trong sân kia... trong lòng liền cười lạnh, Hừ, ai mà biết trong đó liệu có gian tế hay không?
Lý ma ma thấy vương gia chẳng hề lên tiếng, nghĩ rằng mọi việc cũng sẽ diễn ra giống như lúc mình đỡ đẻ cho các vương gia trước kia, liền nở nụ cười tươi, lấy giọng hô lớn, "Chúc mừng vương gia."
Nhưng Trạm Tuân lại nhíu mày, cắt ngang lời bà định nói, bình tĩnh bảo: "Cứ nói thật, không sao." rồi siết tay thê tử càng thêm chặt. Trạm Tuân mỉm cười nhìn thê tử, trong ánh mắt tràn ngập kiên định,cũng như muốn nhắn nhủ mình đã sớm có tính toán rồi.
Bốn người còn lại trong phòng đều cả kinh, cùng đưa mắt nhìn thoáng qua nhau, nhưng khi thấy nét mặt của vương gia chẳng hề giống đùa giỡn thì trong lòng cũng tự có cân nhắc, chỉ là họ nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu được ý của vương gia thế nào. Rốt cuộc Lý ma ma vẫn là người đã sống lâu năm trong vương phủ, nghĩ rằng nhất định vương gia có ý định của riêng mình, vì thế liền theo lời cất cao giọng nói: "Chúc mừng vương gia, là một vị tiểu quận chúa khỏe mạnh xinh đẹp." Toàn bộ hạ nhân phía ngoài nghe vậy liền cùng nhau quỳ xuống, hô to chúc mừng.
Trạm Tuân nở một nụ cười vừa cương quyết vừa có chút trào phúng, xen lẫn đâu đó còn có cả ý đập nồi dìm thuyền, "Hi,Trạm Hi. Bổn vương sẽ dâng tấu lên triều, lập quận chúa Trạm Hi làm Đoan vương thế tử, bất cứ ai cũng không được dị nghị, nếu không gϊếŧ không tha." Chúng hạ nhân đều ngẩn người, nhưng giọng điệu vương gia chắc nịch thế kia ai lại dám trái lời, nên đồng loạt hô lớn tiếng chúc mừng. Vương hậu Tức Mặc Dao vẫn đang nằm trên giường nghe thế tức thì lông mày cau chặt,nhìn sườn mặt kiên định của người thương mà lòng thấy thật bất an.
...
Giờ Mão ngày mùng 2 tháng 2 năm Trường Thọ thứ ba mươi lăm, quận chúa Trạm Hi ra đời. Ngày mùng 3 tháng 2, Đoan vương dâng tấu cho triều đình, muốn lập Trạm Hi làm thế tử. Ngày 14 tháng 2, một con khoái mã tiến nhập kinh thành. Ở buổi lâm triều ngày kế, trong điện Quang Đại — chính điện của Hoàng thành,chúng quan lại đã quỳ gối suốt nửa canh giờ, nhưng vị Tấn đế Mẫn Thuân năm nay vừa được năm mươi lăm tuổi, ngồi trên long ỷ lại chỉ lạnh lẽo nhìn xuống bọn họ, chẳng hề mở miệng nói một câu.
Lại qua thêm một khắc, rốt cuộc có vị quan sức khỏe không tốt chẳng thể quỳ nổi nữa, nghiêng người ngã xuống đất. Mẫn Thuân khẽ đưa mắt liếc qua, sau đó không mặn không nhạt nói, "Sức khỏe như vậy thì sao có thể dốc sức cho triều đình? Kéo ra ngoài. Chém." Tức thì có vài thị vệ mặc ngân giáp sáng loáng tiến vào, vây hai bên trái phải của vị đại thần vừa ngã xuống đất kia rồi túm lấy hắn lôi đi. Vị đại thần đó đâu ngờ rằng chỉ vì sức khỏe yếu không thể quỳ vững lại sẽ đưa tới họa sát thân chứ, chỉ còn biết tru lên những tiếng thét thê lương cầu mong hoàng thượng tha mạng, đáng tiếc Mẫn Thuân chẳng thèm để ý.
Các vị quan còn lại đang quỳ dưới đất đổ mồ hôi ròng ròng, tính tình của vị hoàng đế này trước nay vẫn luôn buồn vui thất thường,đã nhiều năm không hề lâm triều, thế mà hôm qua đột nhiên lại chiêu cáo cần mở triều, làm trong lòng mọi người đều cảm thấy bất an, thậm chí có vài người lá gan nhỏ còn cẩn thận lưu lại di ngôn ở nhà. Rồi hôm nay lúc lâm triều, sau khi làm xong lễ tam bái cửu gõ, hoàng thượng lại chẳng hề cất tiếng cho mọi người "bình thân", vì thế tất cả đều phải kiên trì quỳ tiếp, đến cùng vẫn có người không tránh được kiếp nạn.
Mẫn Thuân chán ghét nhìn đám thần tử đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt phía dưới, màn gϊếŧ chóc vừa rồi cũng làm sự tức giận trong lòng lão vơi bớt đi, nên bắt đầu chậm rãi mở lời, "Hôm nay Đoan vương dâng tấu, muốn trẫm phong quận chúa Trạm Hi của hắn làm thế tử, các ngươi nghĩ thế nào?" Quần thần nào còn dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu dán chặt vào đất, chỉ sợ hoàng thượng nhỡ may gọi đến tên mình.
Mẫn Thuân cười càng lạnh lẽo, "Trẫm nuôi các ngươi chính là để cho các ngươi làm kẻ câm sao? Nếu thế để trẫm cắt hết đầu lưỡi, cho các ngươi thành người câm thực sự."
Chúng quan lại biết vị hoàng đế này thật sự có thể làm được ra việc ấy, nhất thời hoảng sợ không thôi, sôi nổi đưa mắt nhìn lên người ở vị trí đầu. Có lẽ cảm nhận được những ánh mắt nóng rực sau lưng, một vị cựu thần vừa mới qua năm mươi tuổi dập đầu rồi nói: "Bẩm hoàng thượng, thần Đổng Hoa xin có lời." Thấy hoàng thượng không có ý kiến, Đổng Hoa mới cảm thấy bình tâm hơn: "Thần nghĩ từ xưa đến nay chưa bao giờ có chuyện nữ tử được phong vương, hành động này của Đoan vương thật quá hoang đường, xin hoàng thượng hãy hạ chỉ khiển trách."
Có người gan lớn thử lén nhìn hoàng thượng, thấy dường như lão không tức giận, lập tức phụ họa theo. Trong phút chốc đám quần thần ở đại điện đều trở nên kích động phẫn nộ, Mẫn Thuân nheo mắt lại,không biểu lộ tâm tình gì, hờ hững hỏi: "Huyễn nhi nghĩ thế nào?"
Một thiếu niên thân mặc áo tím chỉ vàng đột nhiên đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu thưa: "Nhi thần nghĩ lời của Đổng thái sư có lý." bộ dạng kiêu căng kia nhìn thật y đúc Mẫn Thuân, đây chính là Tam hoàng tử Mẫn Huyễn năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Ở triều Tấn, nam tử mười lăm tuổi được xem là trưởng thành, còn nữ tử thì mười bốn. Khi Mẫn Huyễn vừa đủ tuổi trưởng thành đã được vào triều nghe chính sự, còn hai vị huynh trưởng của hắn khi vừa mới đủ tuổi đã ngay lập tức bị điều tới biên giới phía bắc và đất phong, chỉ thế thôi đã đủ thấy lòng yêu thích của Tấn đế đối với hắn.
Nghe con trai nói vậy, Mẫn Thuân chỉ khẽ gật đầu, sau một hồi lâu trầm ngâm mới nói "Bãi triều", rồi cứ thế bỏ đi. Bóng hình màu vàng kia vừa khuất, tức thì đã có người không quỳ nổi nữa mà ngã sấp trên đất rồi. Nghe từng tiếng "bịch bịch" không ngừng vang lên trong điện truyền vào tai mình, khóe miệng Mẫn Thuân nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, rồi ra lệnh cho ngự liễn, "Bãi giá đến Mỹ Nhân viện."
Trong thiên hạ này không ai không biết về "Mỹ Nhân viện", nghe nói đây chính là nơi hoàng đế cực kỳ yêu thích, phàm là những người có diện mạo xinh đẹp vừa mắt thì nhất định phải vào Mỹ Nhân viện, cũng có một số người trong đó được đặc biệt nuôi dưỡng để dành riêng cho hoàng đế. Nhưng có điều những người ngoài kia không thể ngờ rằng, dù mỹ nhân trong này đúng là người đẹp, nhưng lại chẳng phải nữ nhân! Nếu không được tận mắt nhìn thấy thì thật khó tưởng tượng, vì sao trên đời này lại có nhiều nam tử trông còn mềm mại xinh đẹp dễ thương hơn cả nữ tử thế này.
Thân thể non trẻ thật dễ dàng gợi lên du͙ƈ vọиɠ của Mẫn Thuân, chỉ tiếc cơ thể trung tuổi đã dần yếu sức nhiều lúc khiến lão có lòng mà không có sức. Ước gì được trẻ lại đôi chút, nghĩ vậy Mẫn Thuân càng buồn bực hơn. Trẻ tuổi trẻ tuổi, không có quyền lực thì trẻ tuổi được ích gì! Trĩ nhi của ta, Trĩ nhi chỉ vừa mới mười bốn tuổi của ta, dù có thân thể khỏe mạnh cũng bị phụ hoàng lôi ra đánh chết. Phụ hoàng, người đã chỉ trích ta thế nào? Bất luận luân thường, không bằng heo chó! Ha ha đúng thế, vì ta là một kẻ không bằng heo chó, nên mới gϊếŧ sạch các con trai của ngươi, đem cái thiên hạ mà ngươi coi trọng hơn cả mạng sống này biến thành rác rưởi! Phụ hoàng ơi phụ hoàng, chắc người chẳng thể ngờ tới một đứa trẻ chỉ mới mười bốn tuổi như ta đã có tâm cơ nặng vậy đâu. Ngươi không gϊếŧ Trĩ nhi của ta, thì ta đã không trở thành kẻ cô độc thế này. Nhẫn nhục sáu năm, cuối cùng ta đã ngồi được lên cái ngôi vị lạnh lẽo này, cuối cùng ta đã có vô số mỹ nhân bầu bạn, và chẳng có ai còn dám trái ý ta. Nhưng mà Trĩ nhi của ta, đã không thể trở về nữa. Trĩ nhi à, chỉ cần cậu chịu quay về, toàn bộ những gì ta có bây giờ đều có thể vứt hết. Có ai tới nói cho ta biết, ta đã làm sai điều gì? Chỉ là hai thiếu niên mới lớn cùng nhau ái mộ, chỉ vì có giới tính giống nhau mà trở thành tội ác tày trời? Ai đến nói cho trẫm biết đi! Trẫm sẽ thưởng thật hậu hĩnh. Không, không, trẫm không thể để cho ai biết. Đám lão già kia làm gì có tình người, bọn chúng chỉ muốn thăng quan phát tài, vậy mà còn luôn miệng xưng là trung thần. Mỗi ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào trẫm, cứ như trẫm là một đứa trẻ chỉ mới bi bô tập đi. Trẫm muốn gϊếŧ hết bọn chúng, gϊếŧ, gϊếŧ Đoan vương. Đoan vương khốn nạn!
Tinh thần của Mẫn Thuân như có chút điên loạn, lão quơ tay lấy một chén ngọc trên bàn ném mạnh tới phía một mỹ nhân. Mỹ nhân kia bị nện đến máu chảy đầy đầu, nhưng chỉ cắn chặt môi chứ không dám thốt lên lời nào. Những người còn lại thì mặt trắng bệch, đến thở cũng chợt ngừng. Đã từng có bao nhiêu mỹ nhân ở đây bị đánh mất mạng nhỏ vì những cơn giận dữ bất chợt của hoàng thượng rồi?
Mẫn Thuân nhìn thấy dáng vẻ nhát gan kia của bọn họ thì càng thêm tức giận, chợt thoáng thấy ở cách đó không xa có một tiểu thái giám đang thì thầm gì đấy với tổng quản thái giám Triệu Phúc Toàn, lửa trong lòng càng bùng cháy, lớn tiếng quát, "Ở trước mặt thiên tử mà đám nô tài các ngươi cũng dám lén lút sao?"
Triệu Phúc Toàn kia cũng đã hầu hạ cho Mẫn Thuân mấy chục năm, tính tình chủ nhân thế nào gã rất rõ, vội vàng tiến tới gần thêm vài bước rồi quỳ xuống cúi đầu bẩm báo: "Hoàng thượng, thái thú Đoan châu Điền Phù dâng mật tấu." Đoan còn được gọi là Đoan châu, dù đã phong cho Đoan vương nhưng bởi vì vẫn là một phần lãnh thổ của triều Tấn, nên triều đình phái người tới đảm nhận chức thái thú Đoan châu. Trên danh nghĩa đó là hư chức, nhưng thực ra lại là tai mắt của triều đình dùng để giám thị Đoan vương.
"Nói." Đã sớm có thái giám bưng cho Mẫn Thuân một chén trà khác, lão bưng lên nhấp một ngụm, xoa dịu chút nóng nảy trong người.
Triệu Phúc Toàn có chút ngập ngừng, bẩm: "Đoan vương Trạm Tuân không đợi thánh chỉ tới đã chiêu cáo ở Đoan châu, lập con gái Trạm Hi làm thế tử. Bây giờ tất cả các phủ huyện ở Đoan đều đang sôi nổi làm lễ chúc mừng."
Một tiếng "bốp" vang lên, chén ngọc lại bị ném vỡ vụn. Mẫn Thuân giận quá thành cười, "Phản rồi. Chưa tới hai mươi tuổi, sợ gì ngày sau không thể sinh được nam anh? Lại cứ nhất quyết muốn lập nữ anh làm thế tử, còn định dùng cái này để dò xét trẫm? Nói gì mà, ai có dị nghị gϊếŧ không tha, rõ ràng là đang tát vào mặt trẫm, trong mắt của hắn đã sớm chẳng còn trẫm nữa rồi. Trẫm thấy, xem ra sau này hắn còn muốn lập con trai mình làm thái tử luôn." Mắt Mẫn Thuân như muốn phun ra lửa, mọi người thấy lão sắp nổi điên thì càng sợ đến run run, đột nhiên lại nghe lão lạnh lùng hỏi, "Cái nữ tử ở Đoan châu mà Điền Phù đưa tới thế nào rồi?"
"Mấy ngày nay chắc Đoan phi sắp sinh." Triệu Phúc Toàn trả lời rất nhanh, gã hiểu được nếu giờ mà tỏ ra sợ hãi thì sẽ càng làm hoàng thượng tức giận. Trong cung này nương nương đều chỉ là đồ bài trí dùng để che tai mắt người, thậm chí phần lớn họ còn chưa từng được gặp mặt hoàng thượng. Mấy vị hoàng tử kia cũng chỉ là kết quả của việc miễn cưỡng cần kéo dài hương khói, đến vị Đoan phi này thì càng là một lần nhầm lẫn của hoàng thượng sau khi say rượu. Vốn tưởng rằng hoàng thượng sẽ không bao giờ thèm để ý, sao hôm nay lại bỗng nhiên muốn hỏi tới? Chẳng lẽ vì tức Đoan vương nên giận chó đánh mèo lên Đoan phi? Còn đang mải miên man suy đoán, gã lại nghe thấy Mẫn Thuân nghiến răng nghiến lợi rít ra, "Truyền chỉ của trẫm, Đoan vương Trạm Tuân đóng ở tây thùy (*) cúc cung tận tụy, con gái Trạm Hi lại càng là hậu duệ quý tộc nhân phẩm xuất chúng, rất được lòng trẫm ưa. Cho phép lập làm Đoan vương thế tử, thừa kế tước Vương, khâm thử."
(*:vùng biên giới phía tây)
Triệu Phúc Toàn bị chuyển biến bất ngờ này làm đắn đo không ngừng, gã không dám tùy tiện tiếp chỉ, nhưng cũng chẳng dám trái ý hoàng thượng, sau một hồi cân nhắc, cuối cùng nhắm mắt hỏi liều: "Hoàng thượng không tìm các thần tử thượng nghị sao?"
Ngược lại Mẫn Thuân giờ đã bình tĩnh hơn trước, chỉ âm hiểm cười: "Thần tử? Bộ mặt của bọn hắn hôm nay lúc lên triều ngươi chưa thấy rõ sao? Muốn lập nữ làm thế tử, lòng dạ đáng chém như vậy mà bọn hắn lại chỉ yêu cầu trẫm khiển trách? Trẫm nuôi bọn hắn không bằng nuôi chó, chó thấy chủ bị bắt nạt còn có thể sủa hai tiếng. Ngay cả đến con trai trẫm cũng chẳng thể chia sẻ bớt phiền lo giúp trẫm." Lần này Triệu Phúc Toàn không dám nhiều lời nữa, lĩnh chỉ mà đi.
- - - - - - - - - -- - - - - - - - - -
Đôi lời của tác giả Mã Vi Lộc: Đây là lần đầu tiên tôi viết tiểu thuyết đế vương, nên có lẽ câu từ sẽ còn lủng củng, nhưng vẫn không nhịn được muốn thử sức, bởi vì tiểu thuyết lịch sử mà tôi yêu nhất chính là [Vương triều Ung Chính]. Nếu có sơ xót mong mọi người chỉ bảo, cảm ơn!
Danh Sách Chương: