Trong phòng, ba vị hoàng tử đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ lim tròn cực lớn phủ đầy món ngon, cùng im lặng trầm tư, khi thấy nàng đến mới đồng loạt đứng dậy chắp tay cười: "Thế tử, hữu lễ."
Trạm Hi cũng chắp tay cười nói: "Ba vị hoàng tử thật như rồng giữa muôn người, gia phụ vẫn luôn nhắc tới ba vị." Dứt lời thoải mái ngồi xuống.
Ba người kia cũng ngồi xuống theo. Mẫn Vĩ luôn là kẻ thô tục, lời thốt ra chưa bao giờ chạy qua đại não, "Thế tử quả có tướng mạo bất phàm, đám nữ nhân trong phủ bổn vương đúng là kém quá xa."
Mẫn Huyễn cau mày, bực mình nói: "Đại hoàng huynh, sao huynh có thể đánh đồng thế tử với đám nữ nhân kia của huynh chứ?"
Mẫn Vĩ rất không vui, "Lão Tam đây là có ý gì? Bổn vương đang muốn khen thế tử xinh đẹp, liên quan quái gì đến ngươi."
Mẫn Dục lên tiếng khuyên can hai bên: "Thân phận thế tử hiển hách vô song, có phong thái của phượng nghi theo ý chỉ trời cao, nữ tử trong thiên hạ này há ai có thể sánh bằng? Lời này của đại ca tuy có chút quá đáng, nhưng tam đệ à, chúng ta làm đệ đệ, há lại có thể nói thẳng mặt huynh trưởng vậy được." Y quay sang cười với Trạm Hi: "Ngài nói đúng không, thế tử?" Y đã sớm quan sát đánh giá Trạm Hi một lượt, cũng thầm tán thưởng trong lòng.
Trạm Hi không trả lời y, chỉ mỉm cười: "Hôm nay tiểu thần làm chủ mời ba vị hoàng tử tôn quý đến đây dự tiệc, chuyện có mặt mũi như vậy, tiểu thần thấy vô cùng vinh quang may mắn. Chỉ tiếc tiểu thần là nữ lưu nhỏ bé, quả thực không thể uống được rượu. Không bằng như vậy đi, tiểu thần nhận nhiệm vụ rót rượu, ba vị hoàng tử phải say mới được về nha." Tuy nói thế, nhưng nàng lại không hề nhúc nhích.
Mẫn Huyễn cười: "Thế tử thật biết nói đùa, chuyện này cứ để hạ nhân làm đi." Nói rồi vỗ tay vài tiếng, từ ngoài phòng tiến vào hai nữ tử có dung mạo thanh tú, nhẹ nhàng rót rượu cho bốn người, sau đó lui ra sau đứng nghiêm, vừa nhìn đã biết được huấn luyện rất kỹ.
Mẫn Huyễn giơ ly rượu lên, "Thế tử, hai vị huynh trưởng, mời." Mẫn Vĩ, Mẫn Dục cũng giơ chén rượu lên, Trạm Hi lại bưng chén trà, cười khanh khách gật đầu mời. Mẫn Dục chỉ đặt hờ ly rượu trên môi thể hiện ý tứ một lúc, sau đó lập tức móc khăn gấm ra lau. Mẫn Vĩ thì chờ Mẫn Huyễn uống xong rồi mới một hơi cạn chén, còn châm chọc: "Hôm nay thế tử là người làm chủ, có phải lão Tam ngươi đâu mà lớn giọng át tiếng người ta."
Mẫn Huyễn hừ lạnh, "Đại ca giờ cũng đã biết dùng thành ngữ?"
Mắt thấy không khí lại chuẩn bị rơi vào xấu hổ, Mẫn Dục tức thì tiếp tục hòa giải: "Ba huynh đệ chúng ta tới đây vì thế tử, hết thảy nên để thế tử làm chủ đi." Y thấy Trạm Hi chỉ cười không hề cất tiếng, không khỏi thầm rủa câu "Khốn khiếp!" trong lòng, lại cười nói: "Lão Tam, mắt chọn người ở Trích Tinh Lâu này của đệ không tệ chút nào, hai cô gái hầu rượu này đều có tư sắc thượng giai. Đại ca, có hứng thú không?"
"Đất phong của bổn vương vừa lạnh lẽo vừa cằn cỗi, đâu đâu cũng có điêu dân loạn phỉ, lại còn giáp ranh với Bắc Địch, suốt ngày toàn phải đi chém gϊếŧ, sao sánh được phồn vinh trù phú của chỗ lão Nhị và lão Tam. Có điều cũng chẳng khó kiếm ra mấy nữ nhân xinh đẹp. Nếu thế tử thích, bổn vương sẽ tặng thế tử vài người, đảm bảo rất non tơ trắng mịn." Mẫn Vĩ vừa nói ra lời này, cả Mẫn Dục và Mẫn Huyễn đều rùng mình, liếc nhìn Trạm Hi.
Trạm Hi không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn có chút kinh ngạc cười: "Tiểu thần nghe nói chính thê của Hữu vương gia là con gái của Đại tướng quân Phạm Hách trấn thủ Võ Uy quận, Phạm Hách này từng giao chiến với Bắc Địch nhiều lần, mà chưa khi nào chịu thua thiệt. Tướng môn hổ nữ, vương gia ngài có thể thu phục được chăng?"
"Nam tử hán đại trượng phu há có thể bị vợ quản!" Mẫn Vĩ lập tức đáp, có điều khá nhiều oán khí.
"Lúc trước khi đại ca mới đến Cự thành, có nhiều chỗ phải dựa vào Phạm Hách. Hiện nay nắm trong tay ba mươi vạn đại quân, vị trí chính thê của Phạm thị sợ là khó giữ được." Mẫn Huyễn ám chỉ huỵch toẹt Mẫn Vĩ qua cầu rút ván. Thiên hạ đều biết vùng Cự thành đất phong của Mẫn Vĩ giáp ranh với Bắc Địch và Võ Uy quận, trời cao hoàng đế xa, ác quan hoành hành ngang ngược, thổ phỉ khắp nơi. Lúc Mẫn Vĩ mới tới, ai cũng chẳng buồn nể mặt vị vương gia thất sủng này, hắn chịu bao khó khăn, vạn bất đắc dĩ đành phải đi cầu cứu Phạm Hạch. Phạm Hách cũng là con nhà võ, nên tính cách hai người khá hợp nhau, lại thấy Đại hoàng tử này dáng vẻ đường hoàng, có lòng muốn tuyển làm con rể. Con gái của Phạm Hách từ nhỏ đã lớn lên ở vùng biên cương, chỉ thích múa đao lộng thương, Phạm Hách cũng cưng chiều con gái còn tự thân dạy bảo võ thuật, nào có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các. Mẫn Vĩ này mặc dù bản thân là kẻ thô lỗ, nhưng lại thích kiểu nữ tử xinh xắn dịu ngoan mềm mại, từ đó có thể suy được, sau khi hai người thành thân cảm tình luôn không hợp. Trải qua vài năm tích lũy, cuối cùng Mẫn Vĩ có được đội quân của riêng mình, đâu thèm để Phạm gia vào mắt, liên tục cưới thêm mười tiểu thiếp. Phạm thị càng không chịu để yên, hai vợ chồng suốt ngày vung tay hạ chân, gần như trở mặt thành thù. Cũng may Phạm Hách vẫn có binh quyền, lúc này Mẫn Vĩ mới cố nén. Chuyện này đã trở thành trò cười trong thiên hạ, cũng là nỗi nhục lớn nhất trong lòng Mẫn Vĩ. Hôm nay nghe Mẫn Huyễn lôi việc này ra châm chọc, sao có thể không giận dữ, lập tức định vỗ bàn.
Mẫn Dục thấy Trạm Hi chỉ một mực ngồi một bên yên lặng cười, không khỏi cảm thấy khó chịu, lại phải dấn thân ra khuyên nhủ: "Hôm nay thế tử làm chủ, sao lại có chuyện khách bác mặt chủ được? Đại ca đừng giận, phàm là nam nhân có bản lãnh, ai mà không ba vợ bốn nàng hầu. Bên người tam đệ cũng có mười mấy thị thiếp đó thôi. Tam đệ và chính phi có hợp nhau chăng? Trước giờ chính thất có bao giờ bằng thiếp thất." Y nói thế này hiển nhiên là có ý nghiêng về Mẫn Vĩ. Mẫn Huyễn vẫn luôn tự cao tự đại, trong lòng rất háo sắc nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đứng đắn thanh cao, tưởng người trong thiên hạ đều là kẻ mù, không tự biết chẳng qua bản thân chỉ đang làm trò cười bịt tai trộm chuông. Chính thê của Mẫn Huyễn là cháu gái của Đổng thái sư – Đổng Hoa, nữ tử này thật ra rất hợp mắt Mẫn Huyễn, dịu dàng kiều thuận có học thức lễ nghĩa, chỉ là tiểu thư khuê các thì luôn đứng đắn tự trọng. Lúc đầu mới cưới, Mẫn Huyễn còn thấy chút mới mẻ, càng về sau càng thấy nhàm chán, dần dần tỏ ra lạnh nhạt, sau này còn không buồn quan tâm, mặc cho tự sinh tự diệt. Nếu không phải vị chính thê này còn có nhà mẹ đẻ là Đổng gia đứng sau, sợ rằng đã rơi vào kết cục thê lương rồi.
Mẫn Vĩ tự nhiên biết về chuyện của phủ Mẫn Huyễn, quả nhiên phản kích ngay: "Tam đệ thật thích làm mấy việc như cởϊ qυầи đánh rắm, cũng thích nữ nhân xinh đẹp thì cứ việc nói thẳng ra đi, cần gì phải giả bộ thanh cao. Vì muốn để vạn tuế gia thấy à?"
Mẫn Huyễn tức giận đến mặt đỏ bừng, vừa định phát tác thì Mẫn Dục đã ngăn lại, nhìn Trạm Hi, cười khuyên: "Đều là huynh đệ trong nhà, cần gì phải thế? Muốn nói tới mỹ nhân, nghe nói nhan sắc của hoàng muội Vĩnh Bình chúng ta mới là nghiêng nước nghiêng thành có một không hai. Chúng ta ngồi đây bàn về mỹ nhân, chẳng phải đã cho thế tử chê cười rồi?"
Mẫn Huyễn cả kinh, Vĩnh Bình chính là bảo bối trong lòng thế tử, Mẫn Dục nói thế là có ý gì, muốn qua việc mượn dung mạo đẹp đẽ của Vĩnh Bình để khen thế tử sao? Lần trước mình chỉ mới nhìn thoáng qua Vĩnh Bình đã bị Trạm Hi lườm sắc bén, trò vuốt mông ngựa này của Mẫn Dục có vẻ đã không đúng chỗ. Hắn ngồi chờ Mẫn Dục bị chế giễu, nhưng lại thấy Trạm Hi khẽ cười: "Lời này rất đúng. Có điều Vĩnh Bình độc nhất vô nhị cũng chỉ thuộc về một mình Trạm Hi đây."
Ba vị kia sững sờ, Mẫn Dục hồi thần nhanh nhất, cười: "Đó là đương nhiên. Thế tử tới kinh thành đã có dịp đi dạo chung quanh hay chưa?" Chủ đề được dời sang hướng khác, cả bốn người lại bắt đầu vui vẻ chuyện trò.
Suốt bữa ăn Trạm Hi chỉ cười có lệ, cẩn thận quan sát ba huynh đệ thủy hỏa bất dung này. Tướng mạo của ba người thật ra khá giống nhau, Mẫn Vĩ theo nghiệp binh, nên thân hình tráng kiện; Mẫn Dục thì dáng điệu thư sinh gầy yếu trắng nõn; còn xét dáng người, Mẫn Huyễn là cao ráo nhất. Lấy thước đo theo mắt người bình thường, ba vị đây đều được xếp vào loại nam tử tuấn dật, lại quét mắt một lượt, phía sau Mẫn Huyễn và Mẫn Vĩ đều chỉ có hai gã hộ vệ, mà riêng Mẫn Dục lại mang theo bốn người. Bốn hộ vệ này dù ăn mặc theo phong cách vương phủ, nhưng tư thế và hành động nào có sự nghiêm túc cẩn trọng như thị vệ chân chính của vương phủ, qua đó có thể đoán bọn họ đều là cao thủ được mời tới từ giang hồ. Từ xưa đến nay ai ngồi ở ngôi vị, cũng đều sợ nhất kẻ dưới mình cấu kết với giang hồ, xem ra lão già Mẫn Thuân kia cũng có chút không khống chế nổi ba đứa con trai của lão. Nhìn bọn họ chẳng những phải đề phòng lẫn nhau, còn phải đề phòng cả với cha mình, Trạm Hi chợt nghĩ tới quan hệ gần gũi giữa nàng và phụ vương mẫu hậu, trong lòng tràn đầy ấm áp, lại nhớ tới Tiên Tiên, thực hận không thể lập tức trở về ngay vương phủ. Nàng cố ý tỏ ra mệt mỏi, mà thực chất kể từ lúc nàng vào cửa đến giờ còn chưa hết một nén nhang, nhưng ai ngồi đây chẳng là kẻ thông minh, vẫn phải nể mặt hùa theo Trạm Hi. Quả nhiên Mẫn Huyễn lên tiếng, "Nếu thế tử đã mệt, vậy bữa tiệc này cũng nên dừng tại đây thôi. Bổn cung có lời mời thế tử và hoàng muội bữa nào tới phủ chơi một chuyến."
Mẫn Dục thấy hắn tự xưng bổn cung, khuôn mặt liền tái mét, nhưng chỉ đành nhịn xuống, gượng cười: "Thế tử đường xa mệt nhọc, đúng là nên nghỉ ngơi nhiều. Nhất định ngày khác tiểu vương sẽ đến tận nhà thăm hỏi."
Mẫn Vĩ cũng nói: "Bổn vương từ Cự thành mang đến chút đồ chơi hiếm lạ, ngày mai sẽ sai người đưa tới cho thế tử."
"Nếu thế, vậy tiểu thần xin phép được cáo lui trước." Trạm Hi cũng không khách sáo, lập tức đứng dậy chắp tay. Ba vị kia cũng đứng dậy đi theo đưa tiễn. Bên ngoài lâu, ông chủ Vương thấy bọn họ đi ra thì ngay tức thì tiến tới gần khom người nói: "Mấy vị khách quý, nếu tiểu tiệm chiêu đãi có gì không chu đáo, mong các vị bỏ qua cho."
Trạm Hi cười lạnh, tới bữa tiệc rượu này mà chỉ uống được có hai chén rượu, ngay cả đũa cũng chưa đụng qua, chỗ nào có thể nói là chiêu đãi. Nàng chán ghét điệu bộ giả lả này của ông chủ Vương, cố ý tỏ ra khổ sở nói: "Tam hoàng tử, tạp dịch của ông chủ Vương đây đã chọc giận tiểu thần, may có thị vệ của ngài giúp tiểu thần xử lý hắn, tiểu thần ở đây thật lòng đa tạ."
Ông chủ Vương và Mẫn Huyễn đồng thời biến sắc, Mẫn Vĩ cùng Mẫn Dục lại đắc ý. Mẫn Huyễn thẳng tay cho ông chủ Vương một bạt tai, chỉ vào giáo uy Ngự Lâm quân mắng: "Các ngươi sao không đánh chết luôn đồ khốn khiếp này đi?" Ông chủ Vương sợ tới mức không ngừng phục lạy, kêu to "Tha mạng", hắn đâu biết Mẫn Huyễn là đang dùng hắn để xả cơn giận. Ngự Lâm quân này chưa có hiệu lệnh của hắn mà lại dám tự ý hành động, uy nghiêm hoàng tử của hắn để nơi nào rồi? Sau này còn làm sao kỷ luật nghiêm minh? Mắt Mẫn Huyễn lóe lên hung tàn, đã có sát ý. Giáo úy kia đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, biết tình hình không ổn, liền quỳ xuống, móc ra những lá vàng kia: "Tam Hoàng gia, những lá vàng này chính là tiền thưởng của thế tử. Người khác không biết Ngự Lâm quân khốn khó, nhưng ngài lại rất hiểu, nhìn ngoài thì suиɠ sướиɠ, nhưng thật ra bên trong lại nghèo túng vô cùng. Lúc ra trận gϊếŧ địch, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, mọi người tuyệt đối tuân theo. Chỉ là ngày thường bọn họ vẫn cần ăn cơm, cũng không thể bảo họ theo tiểu nhân mà phải ăn không khí. Hôm nay ngài gϊếŧ tiểu nhân, tiểu nhân quyết không một câu oán hận, mọi người vẫn nghe theo lệnh Tam hoàng gia ngài, chỉ cầu Tam hoàng gia ngài phân chia số vàng này cho bọn họ." Không hổ là càng già càng lão luyện, nói câu nào tình sâu ý đậm câu đó.
Mẫn Huyễn nhất thời có chút do dự, đám Ngự Lâm quân kia trước giờ vẫn luôn là bộ dáng tham tiền này, chính hắn cũng nhờ đổ ra rất nhiều tiền tài mới đổi được lòng thề nguyện trung thành của bọn chúng, gϊếŧ người thì dễ, nhưng nếu làm mất lòng đám Ngự Lâm quân, ai còn đi bán mạng cho hắn? Nhìn lại hai tên vương gia kia, tuy có thể nhờ Đoan vương giúp đỡ đăng cơ, nhưng nếu không có binh quyền, thì làm sao ngồi vững được ngôi hoàng đế. Hắn có lòng muốn tha cho giáo úy, chỉ là nếu làm vậy sẽ mất hết mặt mũi của mình. Lúc này Trạm Hi mới đứng ra cười bảo: "Tam hoàng tử, giáo úy chẳng qua chỉ trút giận thay tiểu thần, coi như nể mặt tiểu thần, tha cho bọn họ đi."
"Đành vậy, nể mặt thế tử, ta tạm tha cho ngươi lần này." Mẫn Huyễn cố ý không tình nguyện nói.
Mẫn Dục cũng cười: "Vị ông chủ này chẳng qua cũng chỉ là người làm ăn thấp hèn, nên đôi lúc có mắt nhưng không biết nhìn người, chứ không có ác ý gì đâu. Lão Tam, đệ cũng tha cho người ta đi." Nói rồi đi qua đỡ ông chủ Vương đứng dậy, tự mình phủi bụi cho hắn, làm ông chủ Vương quả thực được quá ưu ái mà e ngại tới nỗi ngây dại.
Mẫn Huyễn đương nhiên không gϊếŧ cây hái tiền của mình, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó cười tiễn Trạm Hi đi, rồi mới lên kiệu của mình, tiếp đó là tới xe ngựa của Mẫn Dục rời quán. Mẫn Vĩ buột miệng mắng một câu: "Chỉ là một con ranh háo sắc mà hai người các ngươi còn đi theo làm bộ làm tịch, đúng là mịe nó hợp nhau." Nói xong, giống như đã được xả bớt cơn giận, cũng cưỡi ngựa rời đi.
Lúc này ông chủ Vương mới hồi thần lại, nhìn theo bóng xe ngựa của Mẫn Dục giơ ngón cái lên, thầm nhủ: "Đều nói Hưng Vương chiêu hiền đãi sĩ, hôm nay được gặp, đúng là một hiền vương."
Toàn bộ cảnh tượng ấy đều được gã phụ việc trốn ở cửa sau nhìn thấy hết, không bao lâu sau, một phong mật tín đã được Võ Sư Đức trình lên đưa cho Trạm Hi.
Danh Sách Chương: