Edit: Wi
Beta: Yin
Bạch Ngọc lo lắng vặn vẹo thân thể của mình, ánh mắt mờ mịt mà ẩm ướt, miệng nhịn không được mà kêu lên.
Cậu cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mặt này từ trong máu, ngay cả mở miệng cũng khó có thể nói một câu hoàn chỉnh.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn xẹt qua gương mặt trắng nõn như ngọc của cậu.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, "Cầu xin tôi.
Ngoan, chỉ cần em cầu xin tôi, cái gì tôi cũng có thể thoả mãn em."
Lông mi Bạch Ngọc hơi rũ xuống, nước mắt trong suốt từ khoé mắt cậu từng giọt từng giọt rơi xuống khăn trải giường trắng tinh.
Trong ánh mắt hiện lên chút đau đớn, nhìn người đàn ông trước mặt lại thêm một chút tuyệt vọng.
Người đàn ông nhìn bộ dạng của cậu bây giờ, lông mày hơi nhăn lại.
Thiếu niên xinh đẹp này, ở trước mắt hắn lộ ra bộ dáng mảnh khảnh yếu ớt làm người ta đau lòng.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu.
Giọng nói bỗng trở nên dịu dàng, "Đừng khóc, chỉ cần em thề không bao giờ rời bỏ tôi.
Tôi sẽ không bao giờ làm đau em."
Bạch Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng đồng ý: "Vâng."
Mặc dù nhìn qua bộ dáng của cậu lúc này rất yếu ớt, nhưng khi cúi đầu, đôi mắt bị màn đen bao phủ, ở nơi người đàn ông kia không nhìn thấy bỗng trở nên kiên nghị hơn.
Bạch Ngọc bề ngoài thì nói chuyện với người trước mặt, trong lòng thì gọi hệ thống nói: "Tiểu Mơ Hồ, hắn là mục tiêu công lược của anh sao?"
Giọng nói dễ nghe của Tiểu Mơ Hồ vang lên trong chớp mắt: [để em nhìn xem......!Ký chủ, hình như hắn không phải đối tượng công lược lần này của anh.
Mục tiêu công lược là......!Ấy, ở đâu? Đợi em tìm......]
Bạch Ngọc cực kì mất kiên nhẫn, cũng không nghe Tiểu Mơ Hồ nói xong.
Hoá ra cậu diễn không công nửa ngày trời.
Người đàn ông đối diện không hề phát hiện ra suy nghĩ của Bạch Ngọc, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Ngọc vào lòng.
Chỉ muốn yêu yêu bé đáng thương yếu ớt này thật tốt.
Nhưng vừa mới cử động, hắn liền cảm giác được hạ thân vì va chạm mạnh mà truyền đến sự đau đớn tan nát cõi lòng! Tiếp sau đó là cổ của hắn!
Cơ hội phản kháng một chút cũng không có, người đàn ông lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bạch Ngọc nhẹ nhàng vươn ngón tay thon dài của bản thân vuốt vuốt tóc mái trên trán, lười biếng đem chân thu trở về.
Sau đó một chân đá người mới ngất xỉu từ trên người mình ra.
Màu hổ phách trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lùng, cậu liếc mắt một cái, nhìn người bị một chân cậu đá gục.
Mồm còn không quên chế nhạo: "Yếu ớt quá đê, còn không chịu nổi một cú."
Tất cả mọi chuyện trước mắt làm Tiểu Mơ Hồ cũng là hệ thống sốc nặng.
Thật ra nó vừa mới xem xét tư liệu, đồng thời cảm thấy có chút không thích hợp....!
Mặc kệ, tóm lại cứ cổ vũ trước đã.
[ ký chủ anh thật giỏi! ]
"Tất nhiên rồi."
[ ký chủ, việc anh cần phải làm là trấn an vai phản diện, làm vai phản diện yêu anh, sau đó vui đến quên cả trời đất, không rảnh làm thế giới tuyệt vời này tan vỡ.
]
"Ừ, anh biết."
Bạch Ngọc ngồi dậy từ trên giường, tìm quần áo của mình đang rơi đầy đất mặc lên.
Đúng lúc này, Bạch Ngọc lại bỗng nhiên nghe thấy Tiểu Mơ Hồ kêu ra một tiếng: [ xong đời rồi! ]
"Làm sao vậy?"
Bạch Ngọc cài từng cúc áo sơ mi.
"Đúng rồi, mục tiêu nhiệm vụ của anh ở đâu?"
Giọng Tiểu Mơ Hồ hiện lên một chút xấu hổ.
[ Cái này......!Rất xin lỗi, ký chủ.
Em không cẩn thận nghĩ sai rồi......!Mục tiêu nhiệm vụ lần này......!Chính là cái người vừa bị anh đá trúng hạ bộ, còn đang nằm kia kìa......!]
Bạch Ngọc: "??? Không phải em nói hắn không phải à?"
Tiểu Mơ Hồ: [ e, em, em nhầm mà huhuhu ].
Danh Sách Chương: