Editor: Wi
- ----------------
Tuy rằng nghĩ như vậy, vở kịch vẫn phải diễn tiếp.
Bạch Ngọc hung hăng cấu đùi của mình, thật sự làm cho bản thân nghẹn ra một chút nước mắt.
"Nhiếp Lăng Vũ, anh là một thằng khốn! Anh ăn em sạch sẽ lại không muốn phụ trách! Sao anh có thể như thế chứ?"
Bạch Ngọc đem đầu mình rúc vào trong ngực Nhiếp Lăng Vũ, giọng nói đầy nghẹn ngào, cả người run rẩy, nhìn như rất khổ sở.
"Nhiếp Lăng Vũ, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh bắt nạt em..."
Nhiếp Lăng Vũ ngơ ngẩn nhìn cậu, sợi tóc mềm mại của Bạch Ngọc ở dưới cằm hắn, cả người co lại thành một cục.
Bộ dáng của cậu nhìn vừa bất lực lại đáng thương.
Nhiệt độ ấm áp của người kia còn truyền đến người mình, chỗ ngực còn có một ít cảm giác ướt át...!
Đó là nước mắt của Bạch Ngọc sao? Tự nhiên Nhiếp Lăng Vũ cảm thấy có phải bản thân ăn nói khó nghe quá hay không?
Trong lòng hắn có chút lúng túng.
Nhưng mà hắn thật sự nhớ rõ ngày hôm qua hắn không hề động vào Bạch Ngọc mà...!
Nhiếp Lăng Vũ chậm rãi vươn tay, theo bản năng muốn ôm Bạch Ngọc vào trong ngực, nhưng vừa nãy chính mình chế nhạo cậu như vậy, hắn không kéo nổi mặt lên để làm nữa.
Vào lúc này, Bạch Ngọc lại chậm rãi ngẩng đầu.
Cậu nhìn chằm chằm Nhiếp Lăng Vũ, một chút cũng không nhúc nhích.
Mắt Bạch Ngọc óng ánh nước, vành mắt cũng đã đỏ.
"Nhiếp Lăng Vũ, anh là đồ trứng thối!"
Bạch Ngọc vừa nói, nước mắt lại rơi.
Nước mắt trong suốt giống như trân châu, chậm rãi rơi ra từ đôi mắt cậu, từng viên từng viên rớt xuống.
Bạch Ngọc nắm chặt tay, sau đó hung hăng mà đánh lên người Nhiếp Lăng Vũ!
Nhiếp Lăng Vũ lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy chính mình trong lòng hoảng loạn đến không thể nói được gì.
Nước mắt Bạch Ngọc theo khoé mắt cậu rơi xuống trên giường.
"Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad và inkitt của DiphylleiaGrayi349"
Nhưng mà hắn lại cảm giác như giọt nước mắt kia rơi thẳng vào tim hắn vậy.
Đột nhiên hắn cảm thấy có phải mình nghĩ lầm không?.
Truyện mới cập nhật
Ánh mắt Bạch Ngọc khi nhìn hắn rất sạch sẽ.
Sự đau đớn khổ sở trong ánh mắt cậu không thể là giả được!
Nhiếp Lăng Vũ nhíu mày, hình như ngày hôm qua bản thân uống không ít rượu.
Chẳng lẽ...!
Hắn thật sự đã làm cái gì đó cùng Bạch Ngọc mà không nhớ sao?
Tay vẫn đặt trên lưng Bạch Ngọc.
Cậu thuận thế tựa vào lòng hắn.
Đúng lúc này, Nhiếp Lăng Vũ bỗng nhiên phát hiện cổ tay mình có một vệt hồng hồng.
Chợt hắn nhớ đến lời Bạch Ngọc nói rằng trên người hắn cũng có dấu vết do cậu để lại.
Nhiếp Lăng Vũ cúi đầu nhìn lại người mình.
Quả nhiên, bản thân hắn cũng có một đống dấu vết!
Nhiếp Lăng Vũ không thể tin vào mắt mình, nhìn những dấu tích này cũng có thể biết được hôm qua có bao nhiêu kịch liệt!
Thế nhưng hắn không hề có một chút ấn tượng về việc này!
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ do hắn uống quá nhiều rượu nên kí ức mới bị rối loạn?
Nhiếp Lăng Vũ vội vàng lên tiếng an ủi Bạch Ngọc.
"Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad và inkitt của DiphylleiaGrayi349"
"Rất xin lỗi, đừng khóc mà......!Là lỗi của tôi, tôi uống rượu nhiều, không nhớ rõ."
Nhiếp Lăng Vũ nói xong, Bạch Ngọc còn khóc lớn hơn.
"Huhuhu, anh là đồ tồi! Cho nên anh phải chịu trách nhiệm với em, anh biết chưa?"
Trong lòng Nhiếp Lăng Vũ có một chút mềm mại thoáng qua, "Ừ"
Tuy rằng không hiểu vì sao hôm qua người này một mực phải rời xa hắn, ngày hôm nay lại thay đổi lớn như vậy.
Nhưng mà hắn thật sự rất vui.
[ Độ hảo cảm của mục tiêu +10 ]
Tiểu Mơ Hồ đã xem đến mắt chữ A mồm chữ O.
Nó không thể chờ được nữa mà bắt đầu vuốt mông ngựa.
[ Uầy vãiii! Như vậy cũng có thể lừa dối thành công? Ký chủ, anh cũng quá lợi hại rồi! ]
Trong lòng Bạch Ngọc càng thêm đắc ý, "Tất nhiên rồi, em chưa từng nghe qua câu nói kia à? Cuộc đời như một vở kịch, toàn dựa kỹ thuật diễn!"
Hiện tại là thời cơ tốt nhất để thừa thắng xông lên.
Nếu như bắt đầu mà phóng đại chiêu luôn, trực tiếp cùng với mục tiêu xảy ra cái hành động không thể miêu tả kia, độ hảo cảm nhất định sẽ một phát lên luôn.
Bạch Ngọc dường như có thể nghe thấy giọng nói êm tai kia thông báo thêm độ hảo cảm.
Suy nghĩ một chút thôi cũng kích động muốn chết rồi!
Bạch Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Nhiếp Lăng Vũ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Lăng Vũ, anh nghĩ xem anh không nhớ gì cả, đang tiếc biết bao nhiêu......!Thế thì chúng ta làm lại một lần giống ngày hôm qua đi.
Em nghĩ chắc chắn anh sẽ nhớ rõ hơn!"
Trên người Bạch Ngọc không một mảnh vải, làn da của cậu trắng nõn không tì vết, toàn thân đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Cậu tin rằng với lời mời như vậy, không có người nào là đàn ông có thể chống cự được!
Ai mà có thể ngờ được, dựa theo tình tiết trong bản gốc thì hôm nay tên biến thái Nhiếp Lăng Vũ sẽ đánh gãy xương chân Bạch Ngọc.
Thế mà ngay tại thời điểm mấu chốt này lại bắt đầu thương hương tiếc ngọc!
"Không được, hôm qua chúng ta mới làm, tôi sợ cơ thể em không chịu được."
Bạch Ngọc:??? Cái quái gì? Bây giờ có quỷ mới muốn anh thương hương tiếc ngọc!
Bạch Ngọc ôm eo Nhiếp Lăng Vũ.
Đem cả người dán tới trong lồng ngực hắn.
Vội vàng nói: " Không sao, không sao, em chịu được!".
Danh Sách Chương: