Một thanh niên khoảng hai mươi, tay cầm khoái bản trên trà lâu một bên thét to một bên đi đến chính giữa. Hắc! Khỏi nói, bởi vì vậy mà nhóm trà khách trên lầu thực sự đều nhìn về phía hắn. (khoái bản = 1 loại vật dùng để phách nhịp trong các vở hí khúc thời xưa)
“Tiểu nhân tại đây bồi lỗi với các vị gia! Quấy nhiễu xin đừng trách móc, tiểu nhân xin được nói một đoạn cố sự cấp các vị, các vị gia nghe thú vị thì xin thưởng vài lượng tiền, nếu không thú vị.... Hắc hắc hắc... Cũng xin các vị gia thủ hạ lưu tình a nghìn vạn lần không nên đem tiểu nhân đuổi ra ngoài nga.”
Mọi người cười vang, chợt nghe một tiếng quát: “Thuyết thư này thật là có chút thú vị nha, thuyết thư, ngươi nói mau đi, ta không đuổi ngươi, nhiều lắm thì, không cho ngươi tiền thưởng là được!”
Mọi người vừa nghe, lại một trận cười vang. Thuyết thư kia cười cười nói:
“Tất nhiên tất nhiên! Vậy tiểu nhân nói đoạn gần đây cho các vị gia.” Khoái bản trong tay vang lên. “Hắc! Triển Nam hiệp võ nghệ cao cường, trên đường giang hồ truyền mỹ danh, Yến Tử Phi trước Diệu Võ Lâu, trong lòng hiệp nghĩa ai có thể bằng, từ nay về sau bọn đạo chích giang hồ không chỗ trốn, cường đạo thổ phỉ đều gặp nạn. Ai từng nghĩ, vẫn nhất mực có người không nể mặt, người này khí chất quá tuỳ tiện, các ngươi biết ai không?”
Mọi người nói theo: “Là ai a?”
“Hắn liền là, trên giang hồ, có danh tiếng —— năm huynh đệ Ngũ Thử!”
“Ngũ Thử?...”
“Ngũ Thử này a, mỗi người tự cho là võ nghệ cao, một lòng muốn tìm Ngự Miêu đọ sức, tuy rằng nói, Ngũ Thử này a, trên giang hồ coi như là cao thủ nhất lưu, đáng tiếc a, gặp phải Triển Chiêu cũng khó chặn, may mắn, Ngự Miêu độ lượng, bằng không na, chỉ sợ qua không được ba chiêu, Ngũ Thử kia a, phải ôm đầu chạy như chuột a!”
“Ha ha ha...” Lập tức trên trà lâu tràn đầy tiếng cười, đồng tiền ném ra như hạt mưa, thuyết thư kia mừng đến mức đầy mặt tươi cười, không ngừng thu đồng tiền nói cảm tạ.
Thình lình nghe “Ba” một tiếng, một thỏi bạch ngân nặng năm lượng rơi trước mặt thuyết thư ( lúc đó một lượng bạch ngân có thể đổi năm xâu đồng tiền, một xâu đồng tiền bằng 1000 đồng tiền, năm lượng bạch ngân có thể để cho một nhà bình thường tại địa phương ăn một tháng), một bạch y công tử cạnh cửa sổ trà lâu đứng lên.
Một thanh y công tử bên cạnh bạch y công tử kia vội hô một tiếng: “Bạch huynh!”
Thuyết thư kia vừa nhìn bạc kia sớm đã mừng đến mức đầy mặt tươi cười, vội vàng bước nhanh đến trước mặt bạch y công tử kia cúi mình, liên thanh nói cảm tạ.
Bạch y công tử “Xoát” mà mở ra quạt xếp trong tay, phối với khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, tao nhã tuyệt thế, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Thuyết thư, ngươi nói Ngự Miêu kia ba chiêu liền đánh bại Ngũ Thử kia? Ngươi tận mắt thấy?”
Thanh niên thuyết thư có chút ngượng ngùng, “Làm sao có thể? Tiểu nhân nào có bản lĩnh có thể thấy những cao thủ đó so chiêu a, ta chẳng qua nghe người bên Khai Phong nói...”
“Nga?!” Bạch y công tử cười lạnh một tiếng: “Ta ngược lại muốn xem Ngự Miêu kia có thể có bao nhiêu bản lĩnh!” Dư quang khóe mắt quét thấy một con mèo nhỏ đang ngủ say trên nóc nhà đối diện, “Cũng đừng giống như con mèo này a!” Ngón tay hơi búng, một hòn đá đánh cho con mèo kia lăn xuống, mèo nhỏ bị đau tỉnh lại, nhìn nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng không phát hiện, chỉ đành meo meo hai tiếng chạy đi.
Mọi người ở trà lâu nào đã thấy qua bản lĩnh như vậy, đều cả kinh ngây người.
Thanh y công tử vội vàng đứng dậy, “Bạch huynh, bất quá chỉ là vài người rảnh rỗi mà thôi, tức giận vì điều này làm gì!” Nói xong liền muốn đến kéo ống tay áo của bạch y công tử.
Bạch y công tử cười lạnh hai tiếng: “Ngũ gia tức giận cái gì, ngược lại Ngự Miêu kia bản lĩnh lớn như vậy, nếu Ngũ gia không đi gặp y, ngược lại để cho thế nhân thực cho rằng Bạch Ngọc Đường ta sợ y sao?!” Dứt lời cũng không nhìn lại thanh y công tử kia, thân hình triển khai, từ trước cửa sổ lướt ra ngoài, rơi trên một con ngựa toàn thân tuyết trắng, xông ra ngoài!
________