• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí se lạnh trùng kích da thịt xích lõa, nhẹ nhàng mở mắt ra, đã thấy người nọ mang theo một loại ánh mắt thưởng thức, tán thưởng, tinh tế mà nhìn kỹ thân thể xích lõa của mình. Mặc dù Triển Chiêu đã ngầm cho phép Bạch Ngọc Đường, nhưng y vẫn luôn giữ thân trong sạch, làm sao đã có sự từng trải như hiện nay? Nhất thời cả thân thể lại đỏ thêm vài phần, thoáng mang theo bất an mà hơi hơi vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi sự xấu hổ hiện giờ, nhẹ nhàng kêu gọi như thăm dò: “Ngọc Đường?”

Kiên trì vốn đã không nhiều, tại trong tiếng ‘Ngọc Đường’ như nỉ non này, hoàn toàn biến mất sạch sẽ, dục vọng như thủy triều, lũ lượt mà đến, thở dài một tiếng khàn khàn dường như than thở, dường như ngâm khẽ, “Chiêu… của ta… Chiêu…”

Tự cởi bỏ y sam bản thân, đột nhiên hạ thấp thân xuống, đem bản thân trọng trọng chôn ở trên thân thể khiến người ta lóa mắt thần mê này, để cho da thịt cùng da thịt thân cận, để cho thân thể cùng thân thể tương liên, một tay ôn nhu mà ôm lấy thắt lưng của y, tay kia lại tinh tế vuốt ve bên thắt lưng, chân không an phận, ma sát qua lại trên đôi chân trơn mịn thon dài, cọ sát, giữa lúc y run rẩy, chen vào giữa đôi chân mượt mà thon dài đó.

Cơ da hỏa nhiệt áp sát vào nhau, trọng trọng đè ép, vuốt ve trên thân thể cường kiện rắn chắc kia, khí tức nóng rực của người nọ giữa lúc hô hấp thổi ở trên ngực, chậm rãi khẽ liếm vết thương dữ tợn che phủ trên ngực kia, dường như muốn đốt nóng xóa đi nó, dày dày đặc đặc, từng điểm từng giọt, độ ấm hỏa nhiệt, xuyên qua vết tích kia, thấm thẳng vào, thấm vào trong trái tim dưới vết thương, dường như đốt cháy, thiêu đốt trong trái tim dưới ngực… Ngọc Đường… Có lẽ, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cách nào quên được nhiệt độ khắc vào đáy lòng này…

Cánh tay mạnh mẽ bên hông chặt chẽ thu hẹp, như muốn đem khối cơ thể trong lòng này ép vào trong thân thể! Tay nhẹ nhàng vuốt ve bên sườn của bắp đùi non mềm, lưu luyến xoay chuyển. Cảm thụ được người trong lòng vì thừa nhận không nổi mà run rẩy, câu dẫn ra dục vọng như hồng thủy mãnh thú trong cơ thể hắn. Môi cuồng loạn mà theo cơ bắp nơi ngực bụng trượt đi, châm ra hỏa diễm nóng rực ở sâu nhất trong nội tâm y cùng với bản thân, đem hết thảy thần trí đốt cháy sạch sẽ…

Di chuyển đến phần yếu đuối xinh đẹp của y, nhẹ nhàng hôn lên, không ngoài ý muốn nghe thấy một tiếng rên rỉ tản mát do ức chế không được, càng không chút chần chừ mà hé môi, đem nó ngậm vào! Nghe người nọ kinh suyễn ngâm khẽ, thân mình suýt nữa giật nảy, dụ hoặc Bạch Ngọc Đường, kìm lòng không đậu, hút mút lấy, khi thì nhẹ nhàng gặm cắn, khi thì ôn nhu vây chặt, đầu lưỡi linh xảo vẽ vòng trên phần đỉnh yếu đuối, thường thường đâm vào linh khẩu tinh tế kia, chọc cho người dưới thân khó nhịn vặn vẹo, cùng khàn khàn ngâm khẽ.

Cảm giác được phần non mịn trong miệng từ từ cứng rắn, sưng trướng, tiếng rên rỉ của người dưới thân, sớm đã không thành câu nói, nhỏ vụn mà run rẩy, dường như tiếng khóc. Nhãn thần sớm đã tan rã, bao phủ lên một tầng hơi nước mê mê mông mông.

Vươn tay, mò lấy trong y sam bên giường, đó là mật hoa đào mà thường ngày Bạch Ngọc Đường thích dùng, một loại chất dịch mang theo hương vị hoa đào, có công hiệu làm thanh mát dễ chịu, lúc này, ngược lại có thêm tác dụng…

Nhẹ nhàng nâng lên một chân của y, gác lên trên vai mình, ngón tay dính mật dịch nhẹ nhàng xoa ấn huyệt khẩu nhỏ hẹp kia, một bên, càng thêm cường liệt mà kích thích phần nóng rực trong miệng, càng thêm gấp gáp hút mút, xoay tròn, bao lấy, đầu lưỡi dò xét ở trên linh khẩu, muốn xâm nhập. Ngón cái bên huyệt khẩu nhẹ nhàng ma sát túi ngọc sưng trướng, thường thường nhẹ nhàng đè ấn, ngón trỏ lại càng thêm vội vàng đè ấn huyệt khẩu, chậm rãi xâm nhập…

Khoái cảm chưa bao giờ có, như hồng thủy bao phủ, Triển Chiêu chỉ có thể mặc cho bản năng của thân thể, nghênh tiếp sự mút liếm của hắn, túi ngọc mẫn cảm nhất bị hắn tận lực mà đè ấn như có như không, khoái cảm như điện lưu trong cơ thể một sóng tiếp một sóng, xung kích mỗi một ngõ ngách, mỗi một dây thần kinh, thỏa mãn tốt đẹp như thân ở trong đám mây, giữa cổ họng tràn ra là từng hồi rên rỉ mà bản thân cũng không cách nào hiểu rõ, cuối cùng một khắc trước cực hạn, khôi phục được một tia thần trí tản lạc…

“A… Ngọc… Đường… Buông… buông ra… A…”

Tiếng kêu gọi vỡ vụn, đổi lấy chính là mơn trớn càng thêm mãnh liệt, hiểu rõ Triển Chiêu đã đến cực hạn, Bạch Ngọc Đường càng chặt chẽ bao lấy phần hỏa nhiệt kia, mút đi mật trấp tiết ra nơi linh khẩu, đầu lưỡi cuộn lấy, càng thêm dùng sức dò xét linh khẩu nhỏ hẹp; ngón tay còn lại khẽ nâng, nhẹ nhàng niết lấy đôi túi ngọc xinh xắn kia, ngón trỏ cũng thừa cơ nhập vào cả thân, theo ngón tay còn lại niết nặn, vỗ về chơi đùa, xoay tròn nhu động trong cơ thể y…

“Ngọc, Ngọc Đường… A…” Đến lúc cực hạn, linh khẩu lại bị phong bế, lời nói thấp trầm ngâm ra không thành câu, mang theo nhè nhẹ cầu xin.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên tận lực hút, đầu lưỡi trọng trọng khẽ đâm, lập tức rời đi, buông ra phần hỏa nhiệt xanh tím kia…

Trước mắt dường như có bạch quang hiện lên, dịch thể nóng rực phun tiết ra, trong nháy mắt trời đất ngả nghiêng, tựa như từ trên mây ngã xuống nền đất, trong tư duy trống rỗng, trận trận sương trắng tinh quang lóe qua, chỉ còn lại thân thể ẩm ướt mồ hôi, tận lực thở dốc. Sự tuyệt vời của cao trào còn chưa lui hết, lại đột nhiên cảm giác được hạ thể trướng đau, chính do Bạch Ngọc Đường thừa lúc y cao trào mà lần nữa len thêm vào một ngón tay. Lúc trước hết thảy cảm giác đều tập trung tại nơi nóng rực, chưa bao giờ cảm thụ qua vui sướng tuyệt vời như thế, cứ thế mà không phát hiện hành vi tà ác của người nọ, lúc này cao trào chưa lui hết, khoái cảm cực hạn kia vẫn còn tán loạn trong thân, nhưng huyệt đạo chưa bao giờ bị tiến vào, bị nhét vào hai ngón tay, không thoải mái, khó chịu, thân thể tự động chống cự, cùng khoái cảm tán loạn kia, đan xen, quấn quanh, trong nhất thời, thực không biết là ở thiên đường, hay là địa ngục.

Trong phần nhỏ hẹp ấm áp kia, hấp thụ, dây dưa, ngón tay đẩy ép len vào, cảm giác mị dụ như vậy cám dỗ Bạch Ngọc Đường, phần cứng rắn dưới thân đang kêu gào, muốn đi vào khối thân thể này, muốn chinh phục, xâm chiếm. Nhưng hắn cũng hiểu được, phần chật hẹp mới tiến vào hai ngón tay mà đã gian nan, rõ ràng không cách nào dung nạp phần cực đại của mình. Không muốn thương tổn đến người dưới thân, chỉ có thể gắt gao nhẫn nhịn phần dục vọng sưng trướng đến phát đau kia, cẩn thận dè dặt mà chuyển động ngón tay trong cơ thể y.

Cảm giác được Triển Chiêu cứng ngắc, Bạch Ngọc Đường nâng thân lên, nhẹ nhàng bao phủ y, ôn nhu nhẹ hôn môi y, một mặt càng không ngừng xoay tròn trong huyệt đạo, cạo niết, một mặt nhẹ nhàng gọi tên y, dụ dỗ y, mê hoặc y, để thích ứng dị vật trong cơ thể, để thả lỏng thân hình cứng ngắc…

Cho đến khi ba ngón tay đều đã có thể dễ dàng ra vào, sự nhẫn nại của Bạch Ngọc Đường cũng sắp đến cực hạn, mạnh rút ngón tay ra, đem phần hỏa nhiệt của bản thân đặt lên cửa vào, nhưng chưa sốt ruột xông vào, không muốn vì sự vội vàng của bản thân mà thương tổn đến y, chỉ có thể thật sâu mà nhìn y, như dò hỏi mà thấp giọng gọi tên y: “Chiêu… Chiêu?”

Ngón tay quay cuồng ở trong cơ thể kia đột nhiên rời đi, một trận cảm giác trống rỗng trong cơ thể đột nhiên tới. Giây tiếp theo, một cái hỏa nhiệt cực đại, đặt ở huyệt khẩu, tuy rằng tuyệt không xâm nhập, nhưng phần cực đại đặt đó, công khai chuyện sẽ phát sinh tiếp sau, vẫn khiến thân thể Triển Chiêu không tự chủ mà run lên. Bạch Ngọc Đường áp lực, vội vàng, thanh âm vang lên bên tai, ngẩng đầu, nhìn thanh niên cao ngạo kia, trên gương mặt mỹ lệ đầy sự thống khổ cùng nhẫn nại, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ tà dị kia, cũng có vẻ vặn vẹo.

Ngươi sợ thương tổn đến ta mới nhẫn nại như thế sao? Triển Chiêu đã phân không rõ trong lòng lúc này là cao hứng hay là khổ sở, đều là nam tử, đương nhiên hiểu rõ tình hình lúc này, cũng hiểu rõ sự nhẫn nại cùng thống khổ của Bạch Ngọc Đường, muốn giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt lúc này có chút vặn vẹo kia, tiếc rằng, lại không có một chút khí lực dư thừa, chỉ có thể hướng hắn cười cười, để biểu đạt bản thân đồng ý.

Nhận được trả lời, Bạch Ngọc Đường không còn lo lắng gì nữa, phần thống khổ cùng nóng rực nhẫn nại đã lâu kia, hóa thành động lực, gần như thô bạo mà phá cửa xông vào, xông vào nơi sâu bên trong thân thể y.

Mặc dù đã làm đủ chuẩn bị, nhưng Triển Chiêu vẫn không nghĩ tới sẽ thống khổ như thế, nhục nhận cứng rắn hỏa nhiệt kia (nhục = thịt, nhận = lưỡi đao, vẫn câu cũ, tự ráp tự hiểu! =_=), trong nháy mắt xuyên qua thân thể, hết thảy lực lượng tụ tập được, đều bị lần toàn lực đâm vào này trùng kích tán loạn, lưỡi đao sắc bén xông vào sâu bên trong cơ thể kia lại càng thêm trướng lên, thân thể giống như bị xé rách, mỗi một phần cơ thịt, mỗi một dây thần kinh, đều thống khổ mà run rẩy. Môi cắn chặt, vị tanh tràn đầy khoang miệng, nhưng như thế nào cũng không giữ lại được tiếng kêu thảm khàn khàn bị buộc bức ra từ trong ***g ngực…

Tiếng kêu thảm khàn khàn, Bạch Ngọc Đường nghe vào trong tai, dường như mang theo một loại mê hoặc trí mạng, tràng vách run rẩy chặt chẽ đè ép, gắt gao mà dây dưa, ấm áp non mềm mà bao lấy, cảm giác này so với trong tưởng tượng của bản thân còn tốt đẹp hơn, khóe miệng nhịn không được tràn ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Thấy thân mình dưới thân cứng ngắc, biết bản thân chung quy vẫn thương tổn tới y. Bạch Ngọc Đường dừng ở trong cơ thể y, cực lực nhẫn nại, muốn chờ đợi y thích ứng. Nhưng, vốn dĩ gần gũi với phần nhiệt độ sôi trào, bao vây lấy thân thể bản thân, run rẩy dồn dập, hô hấp kịch liệt, kéo theo phần non mềm căng chặt bốn phía kia, như đổ thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt đốt cháy một chút lý trí sau cùng, như ngọn lửa hoang dã cắn nuốt bản thân. Không thể cố được nữa, không quản được, thắt lưng dường như có ý chí của chính mình, cuồng mãnh luật động, mỗi một lần, đều dùng hết toàn lực, mỗi một lần, đều xông vào chỗ sâu nhất, không cách nào suy nghĩ, không cách nào hô hấp, chỉ có thân mình nóng rực, chỉ có trùng kích nguyên thủy nhất, như cướp đoạt, như xâm lược, va chạm thân hình dưới thân, va đụng linh hồn của y, chiếm hữu hết thảy của y.

Triển Chiêu đau đến mức như muốn hôn mê, nhưng, luật động cường lực kia, xỏ xuyên thật sâu, bên hông bị gắt gao khống chế, bức bách y không cách nào hôn mê. Khi bị mạnh mẽ đâm vào, mây đen bay qua trước mắt, khi dốc sức kéo ra, trống rỗng cùng mê hoặc dường như mất đi hết thảy, làm cho y, không thể không gắt gao bắt lấy khối thân thể hỏa nhiệt trên người, khối thân thể tồn tại duy nhất này, là duy nhất trong tuyệt cảnh hiện tại của Triển Chiêu, duy nhất của thống khổ, của ôn nhu…

Hết thảy cảm giác đều đang nhắc nhở y, mỗi một động tác, mỗi một phần vuốt ve của lưỡi đao to lớn kia, rõ ràng như thế. Không thể chịu nổi, rồi lại không thể không thừa nhận mà tiếp tục, xé rách cùng đau đớn duy trì liên tục tôi luyện thần kinh cứng cỏi, ngón tay gắt gao mà nắm chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường, móng tay đã đâm vào trong thịt, thắt lưng bủn rủn sớm đã không cách nào chống lại xung kích càng ngày càng cuồng bạo của Bạch Ngọc Đường, chỉ có thể mặc hắn điên cuồng, mặc hắn tùy ý.

Dần dần, khi đau đớn bị xé rách bắt đầu tê lệt, chuẩn bị làm lúc trước cuối cùng cũng có tác dụng, Bạch Ngọc Đường dốc sức ra vào, cũng không còn thống khổ như lúc đầu nữa, trái lại từ trong động tác vuốt ve cấp tốc kia, cảm giác gai ngứa rậm rạp dần dần nổi lên, cảm giác hoàn toàn xa lạ từ chỗ kết hợp lan ra, cọ rửa thân thể mềm nhuyễn đang bày ra. Theo một cái va chạm ngoan lệ Bạch Ngọc Đường, hỏa nhiệt cực đại thâm nhập đến một chiều sâu chưa từng đến qua, nặng nề mà đụng chạm đến phần nổi lên nào đó sâu bên trong…

“A…”

Một chuỗi điện lưu gấp gáp, từ sâu bên trong kia xông lên, thốt ra tiếng kêu gào mà ngay cả bản thân cũng phân không rõ là thống khổ hay là thư sướng, khó nhịn mà ngẩng đầu lên, phân không rõ là chống cự hay là trầm mê. Bạch Ngọc Đường rõ ràng đã chú ý, càng thêm dùng sức mà trùng kích, mỗi một lần đều vừa vặn va chạm đến chỗ mẫn cảm kia, kịch liệt mà kích thích cảm giác của Triển Chiêu, để cho dòng kích lưu trùng kích thân thể càng nhiều, thấm đẫm thể xác lẫn tinh thần, bức ra càng nhiều thanh âm khó nhịn, rên rỉ tràn ngập ***…

Phần yếu đuối nguyên bản mềm nhũn, một lần nữa thiêu đốt lên, Bạch Ngọc Đường ác tính mà hạ thấp thân thể, để cho phần hỏa nhiệt dán lên bụng, khiến mỗi một lần luật động, đều va chạm ma sát đến đỉnh cùng thân hình của phần yếu đuối kia, điên cuồng mà va chạm, va chạm phần yếu đuối cứng rắn của y, nơi thâm sâu mềm mại, va chạm thể xác lẫn tinh thần của y, linh hồn của y, mãnh lực ma sát kéo ra, rồi thật sâu mà đâm vào… Tựa hồ ngay cả linh hồn đều dây dưa cùng nhau, thân thể cùng thân thể hoàn toàn kết hợp, thở dốc cùng rên rỉ, gầm nhẹ cùng kêu hô, hai khối thân thể gắt gao mà dây dưa cùng nhau. Dường như vân tiêu, dường như tiên cảnh, tuyệt vời vô bì, như mộng như ảo, cho đến khi dòng nước lũ kia ngập tràn… Cơ hồ đồng thời gầm nhẹ, trong nháy mắt khi Triển Chiêu phóng thích ra nóng rực, Bạch Ngọc Đường cũng đem hết thảy ái dịch bắn vào nơi sâu bên trong cơ thể tình nhân…

Lần đầu tiếp thu tình sự, liên tục hai lần cao trào, thân thể sau khi bị điên cuồng xâm lược tác cầu, hao hết tinh thần cùng thể lực, Triển Chiêu cơ hồ sau khi phóng thích, liền nặng nề mà mê man.

Bạch Ngọc Đường nằm trên người Triển Chiêu, liều mạng mà hô hấp, tim đập cuồng loạn dường như muốn nhảy khỏi ***g ngực, khoái cảm cực hạn còn tán loạn trong thân thể. Cảm giác còn chưa khôi phục lại từ trong tuyệt vời vừa rồi, chỉ có thể dùng hai tay gắt gao mà ôm lấy thân thể trong lòng, mê say mà dán sát ngực y, tại trên da thịt cảm thụ được khí tức của y. Bộ phận vẫn chôn ở trong cơ thể y, không tự chủ được mà nhớ tới sự ngọt ngào cùng tốt đẹp trong triền miên liều mạng vừa rồi, nhục nhận vừa mới nhuyễn xuống, lại có dấu hiệu rục rịch, hiểu rõ tình nhân mới nếm thử *** không cách nào tiếp tục thừa nhận thêm, chỉ đành một mặt cắn răng ép buộc bản thân rút ra, một mặt trong lòng âm thầm nghĩ chờ sau khi y quen thuộc thích ứng, nhất định phải hảo hảo làm đủ mới ngừng tay.

Nỗ lực điều chỉnh hô hấp gấp gáp tự loạn, rốt cục cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại. Thay y sam, gọi tiểu nhị đem đến một thùng nước nóng… Mặc dù, hắn chưa từng cùng nam tử có việc này, nhưng biết qua phong nguyệt đã lâu, nhiều ít cũng biết được một chút. Xem ra Triển Chiêu thật sự đã quá mệt, ngay cả khi thay y rửa sạch bên trong cũng không tỉnh lại, ngược lại làm Bạch Ngọc Đường bộc phát dục niệm, rồi lại chỉ có thể cố nhịn, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới nghĩ lui xem ngày sau nên bù cho hôm nay như thế nào như thế nào…

Ngày thứ hai, khi Triển Chiêu tỉnh lại, trên người đã thay một thân áo trong khô mát, thân mình cũng thanh khiết sạch sẽ, trong lòng biết là Bạch Ngọc Đường đã thay mình tắm rửa. Tự nhiên nghĩ tới chuyện đêm qua, mặt, bỗng chốc bị đốt nóng, vội vàng muốn đứng dậy, mới khẽ động, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trở lại. Đêm qua hao hết thể lực, ngủ một đêm, tứ chi vẫn bủn rủn vô lực, hơi hơi khẽ động, nơi nào đó liền đau đớn như bị xé rách. Tức giận mà tìm kiếm bốn phía, lại cô đơn khi không thấy con chuột bự kia.

Triển Chiêu đang muốn miễn cưỡng đứng lên, đã thấy cửa mở ra, Bạch Ngọc Đường bưng một chén cháo tiến vào. Thấy y như vậy, vội vàng đem cháo đặt lên trên bàn, vội tới đầu giường, đè y trở lại.

“Miêu Nhi! Ngươi làm gì? Đêm qua ngươi mệt muốn chết rồi, hôm nay không nên đứng dậy, hai ngày sau chúng ta mới tiếp tục đi.” (Sao ko nghĩ lại là do ai!? =_=)

Đơn giản liền bị áp đảo, Triển Chiêu cũng hiểu rõ thân mình hiện nay thực sự không dễ hoạt động, chỉ có thể ngoan ngoãn mà nằm xuống, tùy hắn kê lên chăn đệm dày dày dưới cổ mình, tựa nghiêng ở trên giường.

“Mấy ngày nay đi đường, đều bị ngươi nói đông nói tây, đã chậm không ít, cứ tiếp tục trì hoãn như thế, khi nào mới có thể tới phủ Hưng Khánh?” (Chú: phủ Hưng Khánh, thủ đô Tây Hạ.)

“Nghe nói gần đây Tây Hạ liên tiếp điều động quân đội ở biên quan, có lẽ sắp có chiến sự, hiện giờ chúng ta đi, còn không biết có thể đi qua được hay không đây!”

Bên nói, bên xoay người lại đem chén kia bưng tới, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội, chuyển tới bên môi Triển Chiêu.

Trong nháy mắt đỏ mặt, xoay qua một bên, thấp giọng nói, “Ta tự mình ăn.” Duỗi tay muốn tiếp lấy, chén kia lại cấp tốc dời đi, quay đầu lại, đã thấy Bạch Ngọc Đường cười vô cùng đắc ý.

“Miêu Nhi! Không cần ngượng ngùng! Dù sao hiện tại chỉ có hai người chúng ta, có thể để cho Bạch gia gia hầu hạ, không phải ai cũng có thể hưởng thụ được!”

Triển Chiêu ngược lại không cảm thấy là cái gì hưởng thụ, thực là mất mặt. Chỉ đành ngậm chặt môi, quyết định chủ ý, không cho y tự ăn, liền không há miệng.

Bạch Ngọc Đường thấy thế cười càng thêm rực rỡ: “Ta nói Miêu Nhi, ngươi là muốn ngoan ngoãn há miệng, để cho ta đút ngươi ăn? Hay là…” Nhãn thần không có hảo ý mà quét lên cánh môi còn có chút sưng đỏ, “Muốn ta dùng phương thức đêm qua ‘đút’ ngươi?”

Ngạc nhiên nhìn chằm chằm, đối diện cặp mắt cười đến mức mờ ám kia của Bạch Ngọc Đường, trong lòng nhanh chóng tính toán, cảm giác lời này của Bạch Ngọc Đường tuyệt đối là nói được làm được, lập tức há to miệng, một ngụm ngậm lấy cái muỗng, nuốt xuống.

Thấy y như vậy, Bạch Ngọc Đường ngược lại sửng sốt một chút, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhãn tình lại mang theo tiếu ý, nhìn y ăn từng ngụm từng ngụm.

Ăn xong cháo, Bạch Ngọc Đường buông chén muỗng, quay người lại nhẹ nhàng ôm lấy Triển Chiêu, vùi đầu vào bờ vai y.

Triển Chiêu lập tức đỏ mặt, xấu hổ nổi giận đan xen mà gầm nhẹ: “Chuột bạch! Ngươi làm gì?”

“Miêu Nhi! Tối hôm qua ngươi đồng ý với ta, đồng sinh cộng tử a, đừng nghĩ cái chủ ý gì mà vứt bỏ ta, rồi một mình đi!” Thanh âm đề thấp phiền muộn, Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu ngẩng đầu lên.

Phẫn nộ! Ta là người như vậy sao? Triển Chiêu rống giận dưới đáy lòng, nhưng… nghĩ lại, hình như… tuy rằng bản thân còn chưa có dự định như thế, nhưng khi nghe hắn nói lại không khỏi động tâm nha.

Bạch Ngọc Đường dường như có cảm giác, hung hăng dùng sức, thẳng đến lúc ghìm Triển Chiêu sinh đau, mới buông tay, “Miêu Nhi, ngươi nghĩ cũng không được nghĩ, nếu ngươi bỏ lại ta, ta liền tự đi tìm ngươi, nếu ngươi bỏ lại một mình ta tìm bừa xông loạn, vậy cũng do ngươi…”

Triển Chiêu cười khổ, uy hiếp này… Thực đúng là đủ độc. Trấn an mà vỗ vỗ lưng hắn, “Yên tâm, Triển Chiêu sẽ không như thế!!!”



Trong loại uy hiếp như thế, Triển Chiêu nằm tròn một ngày trên giường, mới được chấp thuận hoạt động trong phạm vi nhỏ, việc lên đường, trong sự đe dọa cưỡng bức của người nào đó đương nhiên bị gác lại.

Khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xuất hiện ở thành Tương Dương, đã là chuyện ba ngày sau đó.

—————————————————————————————————————————

Không biết vị trí cụ thể của thành Tương Dương, Hương nào đó nhìn chằm chằm bản đồ Bắc Tống vài giờ, cho đến khi choáng váng, cũng không phát hiện ra, bởi vậy, do tình tiết truyện cần thiết, Hương nào đó liền thuận tay đem lộ tuyến thành Tương Dương chuyển thành hai ngày đường… (Em lạy tỷ!)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK