Mây đen cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, cả thế giới bị trận mưa lớn này bao phủ, một cảnh tượng chưa từng có.
Y viện Tử Thần, gia chủ Lục gia Lục Hành Không rảnh rỗi đứng trước cửa sổ của một phòng nghỉ xa hoa, nhìn cảnh tượng quỷ dị bên ngoài, nói: “Quý nhân ra đời đều nhiều mưa gió, không biết Tiểu Du bên kia thế nào rồi?”.
“Phụ thân à, không có việc gì đâu”. Lục Thanh Minh an ủi. “Y viện Tử Thần là y viện tốt nhất Thiên Đô, Tần Tiểu Lạc chính là y sinh tốt nhất đế quốc”.
Lục Hành Không chỉ lên bầu trời nơi hai luồng lôi điện đen trắng đan xen vào nhau tạo thành một quang cầu, vừa cười vừa nói: “Song long hí châu, trời sinh dị chủng. Tiểu tử này vừa ra đời đã gây ra động tĩnh lớn như vậy sau này sẽ thế nào đây? Tôn tử của Lục Hành Không ta sẽ có tiền đồ lớn”.
“Không phải thứ bại hoại là được rồi”. Lục Thanh Minh cười đùa nói.
“Nó dám”. Ánh mắt Lục Hành Không lạnh thấu xương, trong mắt toát ra hai tia sáng lạnh khiếp người: “Lục gia ta không thể có phế vật”.
Oành!
Lại một đạo lôi điện hiện lên trên đỉnh đầu kéo theo cái đuôi thật dài, chấn cho màng nhĩ người ta đau nhức, thân thể run rẩy.
Nếu Lục Hành Không và Lục Thanh Minh không có tuyệt học gia truyền hộ thể, chỉ sợ đã bị thế đến đột ngột của đạo kinh lôi này đẩy ngã xuống đất.
Vạn thú trong rừng rậm lặng im, vạn thú trong vực sâu cúi đầu.
Mưa to đầy trời đột nhiên xuất hiện từng điểm từng điểm sao, dải sao bạc giống như sợi xích thời gian vắt qua bầu trời rộng lớn.
Đây chính là thời không hỗn loạn, chống lại quy luật tự nhiên.
Quang cầu đen trắng trên bầu trời nhanh chóng hạ xuống, bùng nổ trên mái nhà tòa cao ốc của y viện, vầng sáng vàng chói mắt chiếu rọi khắp thiên địa sau đó lập tức biến mất.
Oa!
Một tiếng kêu thê lương truyền ra từ phòng sinh, sau đó là tiếng kêu ngạc nhiên của Tần Tiểu Lạc: “Đã ra đời...ra đời...a...”.
Lục Hành Không thần sắc vui vẻ, biểu cảm tươi cười còn chưa hoàn toàn hiện lên trên khuôn mặt nghe được tiếng kêu đó liền quát lên: “Xảy ra chuyện gì sao?”.
“Để con đi xem.” Lục Thanh Minh lên tiếng, chạy nhanh tới khu vực phòng sinh.
.........
“Thế nào?". Lục Hành Không trầm giọng hỏi.
“Làn da đen như than, con mắt nhắm tịt đến bây giờ chưa mở ra, thất khiếu chảy máu, tim đập cực kỳ yếu, sợ là...”. Hốc mắt Lục Thanh Minh ướt át, khó nói thành lời.
Rầm!
Bàn tay Lục Hành vỗ vào trên mặt bàn trà, cái bàn được danh sư chế tạo từ gỗ tử đàn nghìn năm lập tức hóa thành tro.
“Lão tặc thiên ức hiếp Lục gia ta sao”.
“Phụ thân...”.
Lục Hành Không nhắm mắt thật lâu không nói, trầm giọng hỏi: “Nghe nói hôm nay có một nha hoàn sinh con gái?”.
“Vâng, là thị nữ của Tiểu Du...” Lục Thanh Minh mặt mũi bỗng tràn đầy kinh ngạc, mắt trừng to: “Phụ thân, người...”.
“Tráo đi”.
“Phụ thân, nó chính là cốt nhục của Lục gia chúng ta mà, là cháu ruột của người đấy...”.
“Ta nói rồi, Lục gia không thể có phế vật”. Lục Hành Không nghiệm nghị quát: “Chẳng lẽ ngươi muốn người ngoài biết Lục gia chúng t sinh ra một thứ dị dạng như vậy? Ngươi muốn cho bọn họ biết cháu trai của ta, con trai của Lục Thanh Minh ngươi bị sét đánh sao?”.
“Nhưng Tiểu Du...”.
“Nàng mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt đi”. Thanh âm Lục Hành Không trầm xuống. “Ngươi đi lo cho nàng đi”.
Lục Thanh Minh cúi đầu đi ra ngoài, thân hình vốn cao lớn bị cái hiện thực tàn khốc này đè cho sống lưng khòm xuống.
“Nàng sẽ gọi là Lục Khế Cơ”. Lục Hành Không nói.
“Sao cơ?”.
“Cô bé kia gọi là Lục Khế Cơ, là tên ta đặt cho nó”. Lục Hành Không nói: “Sáng sớm ngày mai, để cho cô bé xuất hiện, tiếp nhận vinh quang đi”.
“Vâng, phụ thân”.
Hắn biết rõ chuyện phụ thân đã quyết định thì không thể thay đổi.
Con trai của hắn...
Không, hắn chưa từng có con trai.
Con gái của hắn gọi là Lục Khế Cơ.