Lý Mục Dương biết Yến Tương Mã không có hảo cảm với mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi xem thử người nhà của thiên nga nghĩ như thế nào?
Cho nên khi Yến Tương Mã hỏi hắn có tin không thì Lý Mục Dương liền không chút do dự mà trả lời “ Không tin”.
Yến Tương Mã vừa thẹn vừa giận , đường đường là Yến đại thiếu gia làm sao lại bị từ chối một cách nhục nhã như vậy?
Yến Tương Mã bĩu môi , vẻ mặt trào phúng nói:
- Cậu đây là chó cắn Lã Động Tân , không nhìn được lòng tốt của người khác. Tôi gặp cậu khó xử cho nên mới hảo tâm đưa ra phương án giải quyết , vì để cậu đi thi đúng giờ. Cậu đã không biết nghĩ thì cứ coi như tôi chưa nói đi.
Yến Tương Mã nhìn lướt qua cha mẹ và em gái của Lý Mục Dương đang nằm ở dưới đất, nói:
- Cậu cứ cẩn thận mà trông coi bọn họ đi, còn kỳ thi ngày hôm nay thì cậu có thi hay không thi cũng không có gì khác nhau, đúng không?
Lý Mục Dương trầm ngâm một lát , ánh mắt nhìn vào Yến Tương Mã, rốt cuộc mở miệng hỏi:
- Cậu thật sự nguyện giúp giúp tôi chiếu cố người nhà của tôi sao?
- Hiện tại không muốn.
Yến Tương Mã vô cùng kiêu ngạo, bản đại thiếu gia cũng không phải nô bộc nhà ai, dựa vào cái gì mà phải chiếu cố người nhà của chú mày?
Lý Mục Dương lại trầm mặc một hồi, lại nhìn Yến Tương Mã, nói:
- Tôi rất muốn tham gia kỳ thi này, cậu không biết được kỳ thì này quan trọng như thế nào đối với tôi đâu.
"------"
Yến Tương Mã nhàn nhã mà phe phẩy cây quạt . Cầu ta đi , cầu ta đi, nói không chừng ta sẽ đáp ứng a.
- Cậu vừa mới Thôi gia Yến gia thiếu tôi một phần nhân tình phải không?
Giọng nói khàn khàn của Lý Mục Dương vang lên.
Yến Tương Mã có dự cảm xấu , nhưng vừa mới nói, hiện tại không có biện pháp chống chế, chỉ phải kiên trì:
- Tôi đã nói như vậy.
- Như vậy thì bây giờ có thể trả phần ân tình này cho tôi sao?
Vẻ mặt Lý Mục Dương chân thành nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Xem ở phần tôi đã giúp Yến gia Thôi gia, cậu giúp tôi chiếu cố tốt người nhà của tôi đi? Chỉ cần chiếu cố một lát thôi, thi xong tôi sẽ trở về.
- Lý Mục Dương…
Yến Tương Mã rất muốn tức giận , lại không biết cơn tức này từ đâu, đây không phải là cách mà mình muốn đàm phán a.
- Cậu không đáp ứng sao?
- Không phải là tôi không đáp ứng…
Yến Tương Mã nói:
- Chỉ là…
- Chẳng lẽ công lao đánh chết Ô Nha không thể đổi một yêu cầu nho nhỏ như vậy sao?
- … được rồi.
Giọng nói của Yến Tương Mã có chút khổ sở.
Lý Mục Dương ôm Lý Tư Niệm trở lại phòng khách, cũng ôm mẹ của mình vào.
Khi hắn ôm cha của mình vào thì Lý Nham đã mở to hai mắt nhưng mà thân thể bị thương nghiêm trọng, trong chốc lát không có biện pháp khôi phục khí lực.
- Mục Dương, con không sao chứ?
Lý Nham gấp giọng hỏi.
- Cha, con không sao cả.
Lý Mục Dương nhếch miệng muốn cười , nhưng mà vẻ mặt đầy máu tươi khi cười lại giống như là tu la địa ngục.
- Mẹ con còn có Tư Niệm nữa, cả hai không có việc gì đó chú?
- Cha, cha không cần lo lắng, mẹ và em không sao cả.
Lý Mục Dương chỉ vào mẹ và em gái của mình nằm cách đó không xa, nói:
- Hai người bọn họ bị độc vụ mê hoặc, rất nhanh sẽ có thể tỉnh táo lại.
- Không có việc gì là tốt rồi .
Lúc này Lý Nham mới yên lòng lại , hốc mắt đỏ lên nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Ta cha vô năng, làm cho mọi người chịu khổ rồi.
- Cha, chúng ta cũng không có việc gì, người một nhà bình an là tốt rồi .
- Ừh, bình an là tốt rồi.
Lý Nham vỗ vỗ bả vai của Lý Mục Dương, chợt tỉnh ngộ lại, vội vàng nói:
- Mục Dương, hôm nay là ngày con thi tốt nghiệp, mai đi thi đi, ngàn vạn lần không thể chậm trễ .
- Cha, con chuẩn bị…
- Chỉ sợ bây giờ đã vào thi rồi, đừng nói nhiều nữa, mau đi đi.
- Nhưng mà mọi người…
- Cha đã tỉnh lại rồi, không có việc gì.
Lý Nham biết con trai mình rất coi trọng kỳ thi tốt nghiệp này, làm cha ông cũng đã thấy được sự cố gắng trong hơn 1 tháng qua của Lý Mục Dương, nói:
- Mục Dương, đừng chậm trễ nữa, nếu không đợi cho mẹ con tỉnh lại thì bà sẽ lo lắng. Con không biết rằng mẹ con còn để ý kỳ thi này hơn con nữa.
- Cha, con đã nhờ…
Lý Mục Dương nhìn Yến Tương Mã đang đứng ở trong phòng khách, nói:
- Con đã nhờ anh Tương Mã chăm sóc mọi người, anh ấy là anh họ của Tiểu Tâm, thi xong con sẽ về.
"Trong nhà không có việc gì , ngươi mau đi đi ." Lý Nham liên tục thúc giục .
Lý Mục Dương cất bước muốn đi ra ngoài , Yến Tương Mã lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái , nói:
- Nếu tôi là cậu thì sẽ đi tắm rửa, thăm quần áo, nếu không lấy bộ dạng này của cậu thì khó mà đi vào cửa của trường thi.
Lý Mục Dương nghĩ thầm cũng thế, lấy trạng thái của hắn bây giờ chạy tới trường học , người khác sẽ không cho là hắn là thí sinh, mà là tới gây chuyện.
Lý Mục Dương chạy nhanh lên lầu, vọt vào phòng tắm rửa mặt , lại đổi mới một bộ quần áo sạch , lúc này mới chạy ra sân nhặt túi sách lên rồi chạy ra ngoài.
Đám người Lý Đại Lộ đứng trước đừng thấy Lý Mục Dương chạy ra, phản ứng đầu tiên chính là bắt hắn lại.
Bọn họ vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ mà thiếu gia đã phân phó.
- Để cậu ta đi đi.
Khi Lý Đại Lộ đang chuẩn bị hành động, thì Yến Tương Mã phe phẩy cây quạt đi đến , ban bố mệnh lệnh mới .
- Thiếu gia…
Vẻ mặt Lý Đại Lộ nghi hoặc nhìn Yến Tương Mã.
- Dù thế nào thì cậu ta cũng không thi đậu được.
Yến Tương Mã không thích ánh mắt này của Lý Đại Lộ,
- Dạ dạ thiếu gia bày mưu nghĩ kế , quyết thắng ngoài thiên lý.
Lý Đại Lộ phất tay để đám tiểu đệ tránh ra.
Lý Mục Dương cảm kích nhìn Yến Tương Mã một cái sau đó chạy nhanh ra.
Yến Tương Mã nhìn bóng lưng của Lý Mục Dương mà thở dài, nói:
- Hiện tại càng là cố gắng , sau này càng là thất vọng. Quan trọng nhất trong cuộc đời chính là phương hướng nỗ lực không thể sai lầm a.
- Dạ dạ , thiếu gia nói đúng.
“Bốp”
Trên đầu Lý Đại Lộ ăn một cái quạt.
Yến Tương Mã mang theo một đám tiểu đệ trở lại sân , nói:
- Dọn sân cho sạch, sợ bẩn , không hy vọng có bất cứ dấu vết gì .
- Vâng, thiếu gia.
Lý Đại Lộ vung tay lên, đám tiểu đệ phía sau liền bắt đầu thu thập, dọn sạch sân.
- Chuyện hôm nay là do chúng ta làm, mọi người hiểu chưa?
Yến Tương Mã nhìn quét bốn phía , thanh âm lạnh như băng nói:
- Nếu có người dám tiết lộ một chữ ra ngoài thì mọi người hãy để người trong nhà của mình chuẩn bị vào rừng mà nhặt xác đi.
- Thiếu gia, ý của ngài là muốn để chúng ta cướp đi phần công lao này sao?
Ánh mắt Lý Đại Lộ sáng lên, vẻ mặt đầy ý cười hỏi.
- Công lao? Chúng ta cần công lao này để làm gì?
Vẻ mặt Yến Tương Mã vô cùng âm lệ, nói:
- Nhưng mà phần công lao này không thể để cho Lý Mục Dương hưởng được.
- Đúng vậy, không thể để cho hắn nhặt được một phần tiện nghi lướn như vậy. Ô Nha là tội phạm truy nã, phủ thành chủ treo giải thưởng là 3.000 miếng vàng, đây là một số tiền lớn a.
- Ngu xuẩn.
Yến Tương Mã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc hắn một cái , nói:
- Ta lấy phần công lao này chỉ là vì tiền tài sao? Ngươi tên đầu heo này không suy nghĩ kỹ vào, nếu để Lý Mục Dương nhận phần công lao này thì những người khác sẽ ra sao? Rốt cuộc Lý Mục Dương là ai, sợ là có vô số người muốn đến tìm hiểu ngọn ngành ? Còn có người của công hội sát thủ, bọn hắn sẽ để Lý Mục Dương sống dễ chịu sao? Chỉ cần để bọn họ biết Lý Mục Dương đã giết Ô Nha thì chỉ sợ cả nhà của Lý Mục Dương sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nữa.
- Hiểu rồi.
Vẻ mặt Lý Đại Lộ bừng tỉnh:
- Nhưng mà thiếu gia, không phải là chúng ta đến bắt cóc tên này sao? Tại sao ngài lại giúp đỡ hắn?
Yến Tương Mã ngớ ra thật lâu , sau đó nhẹ nhàng thở dài nói:
- Lòng ta mềm yếu a.
"------ "
Yến Tương Mã trở lại phòng khách , nhìn thấy Lý Tư Niệm và La Kỳ vẫn đang hôn mê.
Lý Đại Lộ đứng ở phía sau Yến Tương Mã, nhìn chỗ mà Yến Tương Mã đang chăm chú xem, sau đó tâm thần thay đổi thật nhanh , vẻ mặt lấy lòng nói:
- Thiếu gia, cô nàng này thật đẹp, hẳn thiếu gia sẽ thích…
“Bốp”
Đầu của Lý Đại Lộ bị gõ một cái.
Lý Đại Lộ biết mình nịnh nọt sai lầm rồi , lại nhanh chóng sửa miệng nói:
- Đương nhiên là thiếu gia nhà chúng ta đã duyệt vô số xuân sắc, đương nhiên sẽ không bị đóa hoa phàm tục này hấp dẫn.
“Bốp”
Đầu của Lý Đại Lộ lại bị đánh một cái.
Lý Đại Lộ sắp khóc rồi, nói:
- Thiếu gia, rốt cuộc cô nương này đẹp hay không đẹp? Ngài hãy nói rõ đi.
“Xuỵt”
Yến Tương Mã làm động tác ý bảo đừng có lớn tiếng, nói:
- Không nên mạo phạm giai nhân.
"------- "
Lý Nham tựa vào ghế dựa một góc , vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm vào hai tên hỗn đản này.
Ông nắm chặc nắm đấm, trong tay cầm một chén trà, nếu tên kia dám hành động thiếu suy nghĩ thì chén trà trong tay ông sẽ nện trúng đầu của tên đó.
…
Khi Lý Mục Dương đến trường thì thì cổng trường đã đóng kín, còn có hai nhân viên đứng gác.
Vô số phụ huynh đứng ở trước công trường im lặng trầm, ngay cả thở đều cẩn thận , sợ quấy rầy cuộc thi bên trong.
Lý Mục Dương đưa thẻ dự thi ra, nói với hai người bảo vệ:
- Cháu là thí sinh, bởi vì xảy ra chút chuyện cho nên đến chậm, cho cháu vào đi.
- Đã qua thời gian vào trường thì, bất luân là ai cũng không được phép vào, cậu về đi.
Ánh mắt người bảo vệ khinh bỉ nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Kỳ thi quan trọng như vậy cũng đến muộn, học sinh như cậu vào trường cũng không thi ra thành tích gì, đi vào cũng sẽ làm ảnh hưởng đến các thi sinh khác, mau đi đi.
- Môn thi thứ nhất rất quan trọng, cho dù là những môn sau thì được max điểm thì cũng không thể đậu được. Tôi khuyên cậu mau sớm bỏ cuộc đi.
Một tên bảo vệ khác nhìn có chút hả hê nói .
- Hai anh nói gì đó?
Phía sau Lý Mục Dương truyền đến một giọng nói chát chúa.