Cuối tháng mười, tiết trời bỗng nhiên trở lạnh, gió lạnh mang theo độ ẩm thấp từ cửa sổ lùa vào phòng khách, nam nhân ngồi trên sofa khoảng chừng ba mươi tuổi, cắt tóc ngắn, đầy mặt lo lắng, trên trán che kín những giọt mồ hôi nhỏ, hắn nhìn chăm chú về phía một nam nhân khác đang ngồi trên ghế sofa, khi mở miệng ngữ khí phi thường thấp kém: "Trợ lý Bùi, lại thêm hai ngày, ngài lại cho ta thêm hai ngày, ta bảo đảm hàng hóa một điểm cũng không thiến liền sẽ được đưa đến trước mặt ngài."
Bùi Thiên mặc đồ Tây giày da, cà vạt màu lam đậm thắt ở quanh cổ, nút áo màu vàng khúc xạ ánh sáng mà óng ánh, rơi vào trong mắt nam nhân đối diện là càng thêm hàn ý, hắn nuốt nước miếng, nghe thấy Bùi Thiên nói: "Vương tổng, không phải ta không cho ngài thời gian, chỉ là dựa theo thỏa thuận hôm nay là ngày giao hàng, nhưng ngài lại không giao được, tổn thất này, ai tới gánh chịu đây? Thời gian hai ngày, cũng rất dài a."
Vương Vĩnh Thuận cười gượng hai tiếng: "Ta biết, này là lỗi của ta, tổn thất liền do ta gánh chịu."
Bùi Thiên cười khẽ: "Ngài gánh chịu?"
"Dựa theo quy định trong hợp đồng, quá hạn một ngày liền bồi thường một phần mười tổn thất, Vương tổng, theo như chúng ta biết, ngài còn có một lô hàng khác đang đặt ở hải quan, cũng không phải là mười ngày nửa tháng, là ra không được sao?"
Cái kia không chỉ là bồi thường toàn bộ, mà còn phải đưa thêm.
Vương Vĩnh Thuận nghĩ đến điểm này liền âm thầm cắn răng, lúc trước hắn liền không nên nghe lời bằng hữu, nói cái gì mà vận chuyển một lô hàng cũng là vận chuyển, vận chuyển hai lô cũng là vận chuyển, dẫn đến chuyện lô hàng bên kia không qua được, cũng làm cho lô hàng vốn không có vấn đề bên này phải chịu vạ lây.
Đúng là cái được không đủ bù cái mất a!
Nhưng hiện tại hối hận cũng vô dụng, hắn chỉ có thể nhắm mắt mà nói: "Trợ lý Bùi, ta biết chuyện này là ta đuối lý, ngài xem có thể dàn xếp một chút hay không, công ty của ta mới thành lập chưa được mấy năm, liền chuyện này..."
Căn bản cũng không đủ để đền!
Hắn muốn nói lại thôi mà nhìn về phía Bùi Thiên, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
Bùi Thiên không nhìn hắn trái lại quay đầu cung kính nói với một người khác: "Tam tiểu thư, ngài thấy sao?"
Người được hắn gọi là Tam tiểu thư ngồi ở trên sofa, hai tay khoanh trước ngực, một thân y phục dài màu đỏ diễm lệ ôm sát lấy thân thể, mái tóc đen như mực hơi cuộn nhẹ tán ở phía sau, có hai lọn tóc buông xuống ở trước ngực, bị gió thổi tới, lắc lư nhè nhẹ.
Người trước mắt có khuôn mặt xinh đẹp, vóc người yểu điệu, được gọi là lãnh mỹ nhân của Giang thành, thế nhưng Vương Vĩnh Thuận cũng không dám sinh ra bất kỳ tâm tình thưởng thức gì, ngược lại, mồ hôi lạnh của hắn càng là tuông ra, phía sau lưng cơ hồ đã bị thấm ướt.
Vệ Kiều nhấc mắt nhàn nhạt nhìn quét qua hắn, Vương Vĩnh Thuận chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua thân, lạnh đến khiến cho hắn rùng mình một cái.
"Vương tổng." Vệ Kiều mở miệng: "Ngươi muốn bồi thường làm sao?"
Dưới ánh mắt sắc bén của nàng Vương Vĩnh Thuận ngẩng đầu, chống lại đôi mắt lãnh lệ kia, hắn nuốt nước miếng nói: "Tam tiểu thư, ngài lại cho ta thêm hai ngày."
Vệ Kiều câu môi, nhưng thanh âm là không mang theo ý cười: "Có thể." Nàng lại nói: "Hai ngày sau thì sao?"
Vết mồ hôi trên sống lưng của Vương Vĩnh Thuận thấm ướt sũng quần áo, dính sát trên lưng, dính đến thật chặt, hắn chuyển động thân thể, gió lạnh thổi vào, cảm giác mát mẻ từ đầu quét qua đến chân, thấu vào tâm.
Hắn không thích giao thiệp cùng Vệ Kiều, lúc trước ký hợp đồng cũng là ký kết cùng Bùi Thiên, là bởi vì ham muốn bọn họ ra giá cao, còn tự xưng là tâm lớn bao nhiêu, liền ăn được lớn bấy nhiêu.
Hiện tại thực sự là nâng lên tảng đá đập vào chân mình.
Không chỉ không thể giao hàng thành công, lại còn kinh động đến vị Bồ Tát này.
Hắn đây là chạm vào vận rủi gì a!
Vương Vĩnh Thuận cắn chặt răng mà nuốt xuống: "Hai ngày sau ta sẽ bồi thường theo hạn mức!"
Vệ Kiều mang vẻ mặt lạnh lùng không gợn sóng, âm thanh bình tĩnh nói: "Không bằng như vậy đi.
Vương tổng, ta cho ngài thời gian bảy ngày để xoay sở."
Vương Vĩnh Thuận vừa nghe bảy ngày lập tức ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của Vệ Kiều còn có vài phần kinh ngạc, bảy ngày?
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Vệ Kiều tiếp tục nói: "Sau bảy ngày, nếu như hàng vẫn chưa tới, Vương tổng cũng không cần bồi thường gì khác, ta nghe nói ngài có một tòa Lạn Vỹ lâu ở Tây Giao.
Hay là dùng tòa nhà này đến bồi thường đi."
Gương mặt Vương Vĩnh Thuận vừa mới khôi phục hai phần huyết sắc trong phút chốc lại tái nhợt!
Vệ Kiều cắm đao: "Làm sao?"
Vương Vĩnh Thuận mang vẻ mặt như bị cắt đứt sinh mạng mà gật đầu, trầm giọng: "Nghe theo Tam tiểu thư."
Bùi Thiên ở bên cạnh cong khóe môi, trở về là nên soạn lại một hợp đồng mới a.
Vệ Kiều không dừng lại lâu, sau khi có kết quả nàng liền đứng dậy, Bùi Thiên lập tức đi theo, Vương Vĩnh Thuận ở phía sau còn muốn tiễn bước đã bị Bùi Thiên ngăn lại: "Vương tổng, ngài vẫn là trước tiên nên nghĩ xem phải làm sao để chuyển giao được hàng hóa a."
Vương Vĩnh Thuận nhìn chằm chằm vào bóng dáng Vệ Kiều đã rời đi, cắn răng.
Ra khỏi phòng khách chính là hoa viên, rất lớn, đi qua ba bốn con đường lát đá, Vệ Kiều trực tiếp đi về phía cửa xe, bên tai lại nghe được tiếng vang.
"Còn dám hay không? Ngươi nói, ngươi còn dám hay không!"
"Xem hôm nay ta có đánh chết ngươi hay không!"
"Ngươi đồ tiện nhân! Kẻ trộm! Ta cho ngươi tùy tiện lấy đồ vật a!"
Thanh âm nhục mạ có chút sắc bén từ hoa viên cách đó không xa truyền đến, Vệ Kiều nghiêng đầu thu hồi ánh mắt nhàn nhạt, bên tai nghe được một âm thanh rụt rè: "Ta không có, không phải ta..."
Mang theo vài phần khóc nức nở, nghe tới liền làm cho người ta đau lòng.
Nhưng Vệ Kiều luôn không phải là người có hảo tâm gì, nàng liền một ánh mắt dư thừa cũng không muốn bố thí mà tiếp tục đi về phía trước, sau đó nàng bị người ta —— đụng phải.
Vệ Kiều lui về phía sau hai bước, Bùi Thiên tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: "Tam tiểu thư, ngài không sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Sau khi Vệ Kiều đứng vững liền nhìn thấy nữ hài nằm nhoài ở dưới chân mình, bóng người đơn bạc, đang nhỏ giọng nghẹn ngào, giống như là dã thú bị thương.
Phía sau nữ hài còn có mấy người phụ nhân đuổi theo, trên tay các nàng cầm roi cùng gậy, còn có những cành cây vừa mới được bẻ xuống, trên cành mang theo màu đỏ nâu, còn lộ ra mùi máu tanh.
Thấy màu đỏ, đây chính là dự cảm không tốt.
Vệ Kiều hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui, mọi người chỉ cảm thấy khí áp quanh thân trong nháy mắt liền thấp xuống vài phần, các nàng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.
"Tam tiểu thư." Tiếng cười khẽ làm đánh vỡ bầu không khí lo lắng, Thẩm Tố Thanh lướt qua bước tới, Thẩm gia tại Giang thành khá có danh vọng, vì vậy Thẩm Tố Thanh trước đó từng gặp qua Vệ Kiều hai lần, tất nhiên là nhận thức, chỉ là Vệ Kiều lại không cùng nàng chào hỏi, chỉ hơi khẽ gật đầu liền chuẩn bị rời đi.
Làn váy lại bị người ta nắm chặt.
Là một bàn tay nhỏ còn mang theo vết máu.
Vệ Kiều cúi đầu, nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt lấy làn váy đỏ của mình, gầy nhỏ, trên mu bàn tay có vết máu đỏ au, làn da đúng là rất trắng, năm ngón tay tinh tế, vốn là y phục đỏ, lại nhuộm vết máu, phối hợp với da thịt trắng nõn của nàng, có một loại cảm giác nói không ra lời.
Không khí có nửa khắc im lặng.
Mãi đến khi Vệ Kiều mở miệng: "Ngẩng đầu."
Nữ hài vẫn luôn cúi thấp đầu nghe được âm thanh này cả người liền run lên, tựa hồ là bị dọa sợ, Vệ Kiều lại không phải là người kiên nhẫn, nàng lại lặp lại một lần: "Ngẩng đầu."
Nữ hài chậm rãi ngẩng đầu.
Tóc dài tán loạn trên đầu, sợi tóc khô lại vàng, gương mặt bẩn thỉu, cái trán bị đánh trầy một mảnh, vừa vặn tuông ra một dòng máu, lan đến hai bên gò má, vừa bẩn vừa loạn còn mang theo mùi máu tanh nồng đậm, lại giống như một tên ăn mày vừa từ trong đống rác bước ra, khiến cho người ta không muốn nhìn đến lần thứ hai.
Thế nhưng Vệ Kiều lại nhìn đến lần thứ hai.
Bởi vì nàng phát hiện ra đôi mắt này, rất đẹp.
Vài giây sau nàng sửa lại, là phi thường xinh đẹp.
Thẩm Tố Thanh thấy Vệ Kiều nhìn chăm chú liền lập tức nói: "Tam tiểu thư, ngài yêu thích sao?"
Chuyện tặng người như vậy ở Giang thành cũng chẳng phải là lạ lùng gì, chính là tiện bại hoại này là lão công nàng từ bên ngoài mang về, muốn làm gì, nàng còn không biết sao? Vì vậy từ lúc mang về, nàng liền dằn vặt không ít, hôm nay bắt được ngay tại trận, đang chuẩn bị đuổi đi, không ngờ lại đụng phải Vệ Kiều.
Nếu muốn nói nam nhân có hứng thú mang nàng về để làm gì, Thẩm Tố Thanh chính là rõ rõ ràng ràng, thế nhưng lại là Vệ Kiều, rốt cuộc cũng là nữ nhân, mang về có thể làm cái gì a? Cho nên Thẩm Tố Thanh chỉ là thuận miệng nói: "Nếu như Tam tiểu thư yêu thích liền mang về đi."
Mọi người đều là đang chờ Vệ Kiều từ chối, dù sao ai lại không biết Tam tiểu thư của Vệ gia tính tình là lạnh nhạt, không thích quản việc không đâu, càng không thích gây phiền phức.
Kết quả thái độ của Vệ Kiều lại khác thường, nàng dừng một chút, mở miệng, vẫn là nói: "Vậy thì cảm ơn."
Nghe được lời này của nàng mày kiếm của Bùi Thiên không khỏi cau lại, vừa rồi hắn không có nghe lầm đi? Tam tiểu thư chính là vừa mới nói cảm ơn?
Không phải không muốn, mà là cảm ơn?
Chưa kịp nghĩ thông, Vệ Kiều đã nhấc chân rời đi, nữ hài vẫn đang nằm trên mặt đất, Thẩm Tố Thanh đá nàng một cước: "Lề mề cái gì, còn không nhanh đi theo!"
Tiện bại hoại chỉ có thể câu dẫn nam nhân!
Nữ hài bị nàng đá trúng làm thân hình lung lay, ngay lập tức liền chạy về phía bên cạnh Vệ Kiều, nhưng nàng cũng không dám đi quá gần, chỉ dám đi ở bên cạnh Bùi Thiên, khi lên xe Bùi Thiên mở cửa chỗ ngồi ở phía sau xe ra, Vệ Kiều ngồi vào, nữ hài đứng ở trước cửa cắn môi, tư thái cẩn thận từng li từng tí.
Vẫn là Bùi Thiên nói một câu lên xe, nàng mới chậm rãi xoay người lên xe, tựa vào sát cửa, tựa hồ là sợ làm bẩn trong xe, cái mông của nàng chỉ dám ngồi vào một khu vực thật nhỏ, cả người rúc vào một chỗ, vết máu trên đầu còn chưa khô cạn, thỉnh thoảng còn nhỏ xuống vài giọt, nàng dùng tay áo che ở trên vết thương, không nói một tiếng nào.
"Tam tiểu thư, muốn đi công ty sao?"
Vệ Kiều ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần thanh âm lạnh nhạt nói: "Trở về."
Nàng nói xong nghiêng đầu nhìn người ở bên cạnh: "Gọi điện để Tử Ngạn đến một chuyến."
Nghe được thanh âm của Vệ Kiều nữ hài lặng lẽ liếc mắt nhìn qua, thấy nàng mang sắc mặt bình tĩnh đang chính diện nhìn mình, mắt phượng lạnh lùng, nữ hài lập tức cúi đầu co vai lại, Vệ Kiều không để ý đến hành động mờ ám của người kia, sau khi phân phó xong lại tiếp tục dựa ra sau nhắm mắt dưỡng thần.
Nữ hài thình thoảng dùng dư quang liếc nhìn nàng, y phục màu đỏ có tạo hình đơn giản, ôm sát thân thể, không có tay áo, hai tay trắng nõn, giờ khắc này hai tay Vệ Kiều khoanh trước ngực, đầu nghiêng sang một bên, đường nét sườn mặt tinh xảo, lại lộ ra sự tao nhã quý khí, còn có vài phần lãnh mạc cùng vô tình, nghĩ đến hành động to gan vừa rồi của bản thân, nữ hài lặng lẽ cắn môi.
Cúi đầu, đáy mắt có chút áy náy.
Về đến Vệ gia Bùi Thiên liền liên hệ với Tô Tử Ngạn, sau khi Vệ Kiều xuống xe nữ hài cũng đi theo bên cạnh nàng, từ đầu tới cuối luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần, sau khi nàng vào phòng khách những nữ giúp việc đang bận rộn đều đồng loạt dừng lại động tác, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nữ hài ở sau lưng nàng.
Trên tay Trương mụ còn cầm khăn lau, đi tới trước mặt Vệ Kiều nói: "Tam tiểu thư, đây là..."
Vệ Kiều hé môi mỏng: "Trước tiên đưa nàng đi rửa mặt."
Không có giới thiệu là ai, Trương mụ cũng không dám hỏi, lúc này mới nói với nữ hài: "Tiểu thư, mời đi sang bên này."
Khóe môi nữ hài bị cắn vỡ, tơ máu chảy ra, cổ họng của nàng tràn đầy mùi máu tanh, muốn mở miệng nói chuyện ngược lại liền bị sặc, liên tục ho khan vài tiếng, gương mặt bẩn thỉu đỏ bừng lên, Trương mụ biết Vệ Kiều không chịu nổi bên cạnh có đồ vật bẩn, lập tức lôi kéo tay của nữ hài đi vào trong: "Đi theo ta."
Bùi Thiên nói điện thoại xong trở lại phòng khách, thấy Vệ Kiều không có ở đó liền kéo người giúp việc bên cạnh nói: "Tam tiểu thư đâu?"
Người giúp việc đáp lại hắn: "Vừa mới lên lầu."
Bùi Thiên cười cười, hắn làm sao lại quên mất Vệ Kiều có bệnh khiết phích nghiêm trọng, vừa rồi y phục của nàng dính vết máu của nữ hài, khẳng định là lên lầu thay quần áo, đúng như dự đoán, vài phút sau, Vệ Kiều thay đổi một thân quần áo bạch sắc đi xuống lầu, tóc dài xõa tung buông lơi ở sau đầu, Bùi Thiên từ trên ghế sofa đứng dậy: "Tam tiểu thư, Tô tiên sinh lập tức tới ngay."
Vệ Kiều thanh thiển đáp lại rồi đi tới bên cạnh hắn rót một chén trà.
Bùi Thiên vẫn chưa hiểu rõ mà nói: "Tam tiểu thư, tại sao ngài lại mang nữ hài kia..."
Lời còn hỏi chưa xong, Vệ Kiều nhấc mắt nhìn hắn, mắt phượng lạnh lùng, lộ ra hàn ý, Bùi Thiên rất thức thời mà im miệng.
Sau mười phút, có một người tiến vào phòng khách, đi vào vội vã, trên tay hắn mang theo một hộp cấp cứu, gặp người liền hỏi: "Tam tiểu thư làm sao?"
"Ta không có làm sao." Vệ Kiều nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Tô Tử Ngạn: "Bệnh nhân ở bên kia."
Tô Tử Ngạn thấy nàng không có chuyện gì liền thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía ngón tay nàng chỉ, một nữ hài đang ngồi ở trên sofa, cúi đầu, thân hình rất đơn bạc, chỉ mặc một bộ áo ngủ màu trắng, tóc dài ẩm ướt che khuất khuôn mặt.
Hắn đi tới, vừa mới thả hộp cấp cứu xuống, nữ hài đang cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, một tấm tiếu nhan dường như vừa được tỉ mỉ tân trang qua, ngũ quan đoan chính lại tinh tế, đôi mắt to đen nháy, đôi con ngươi trong trẻo, lông mi rất dài, như cánh ve sầu, chóp mũi khéo léo rất xinh đẹp, môi mỏng, da thịt trắng nõn như ngọc, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là, trên trán có một vết thương, tựa hồ là vừa mới bị thương tổn, thật sự là làm phá hỏng vẻ đẹp!
Tô Tử Ngạn vô cùng đau lòng mà quay đầu qua, nói với Vệ Kiều: "Ngươi a, lại còn học Kim Ốc Tàng Kiều!"
Bùi Thiên ở bên cạnh nghe nói như vậy liền nhất thời bị doạ cho giật mình.
Hắn thật sự lo sợ là một giây sau Tô Tử Ngạn liền bị đạp bay ra ngoài.
Danh Sách Chương: