(*Miệng còn hôi sữa, ý chỉ người còn rất non trẻ)
“Ăn ngon không?” Trước bàn, đôi môi đỏ của Tam tiểu thư khẽ động, gương mặt bình tĩnh.
Tiểu cô nương rụt rè ngẩng đầu nhìn nàng, âm thanh nhược khí: “Ngon, ăn ngon.”
Nói còn chưa dứt lời, gương mặt đã đỏ bừng.
Tam tiểu thư cười khẽ, gương mặt lạnh lùng chầm chậm tan ra, minh diễm nói không nên lời, tiểu cô nương nhất thời nhìn đến ngây người.
Sau đó…
“Ăn ngon không?” Trong phòng làm việc, Tam tiểu thư ôm lấy tiểu cô nương, cần cổ đau đớn.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, sắc mặt vẫn là ửng đỏ, nhưng lời nói đã không còn lắp bắp, nàng cười: “Ăn ngon.”