Nước Vân, nằm ở phía Tây Nam của đại lục, phía Bắc giáp nước Lăng, Nam giáp nước Uyên, Đông giáp giới nước Lịch, phía Tây giáp nước Lạc Thủy, chính trị trong nước ổn định, bá tánh giàu có, ở đại lục mà nói, nước Vân được xem như phát triển cân đối về mọi mặt.
Thành Giang Ngu, thủ đô nước Vân.
Trong thành phồn hoa, đông đúc và thịnh vượng, cửa hàng san sát nhau, trên phố người đến người đi, tấp nập náo nhiệt.
Trên đường Chu Tước, nơi sầm uất nhất kinh thành, mấy chiếc xe ngựa được trang hoàng lộng lẫy chầm chậm chạy qua.
Trên những con phố khác cũng có những chiếc xe lộng lẫy nối đuôi nhau qua lại, những xe ngựa này đều đi đến một nơi - Định Quốc Công phủ.
Xe ngựa lần lượt dừng lại ở cửa lớn của phủ, người xuống xe đều là nữ quyến, hôm nay Định Quốc Công phủ mời toàn các cao môn quý nữ trong kinh thành đến dự yến tiệc.
Các quý nữ gặp gỡ ở cổng lớn đã bắt đầu chào hỏi.
“Oánh tỷ tỷ, sao Tam muội của ngươi hôm nay cũng tới? Không phải nàng không thích những hoạt động thế này, luôn luôn không tham gia sao?” Tôn Nhất Hàm, Đại tiểu thư của nhà Công Bộ thượng thư, lôi kéo Tiết Oánh, Đại tiểu thư của nhà Thừa Tướng đương triều, nói.
Thanh âm của nàng không phải lớn, nhưng nàng cũng không cố tình hạ giọng, ít nhất, mấy người gần đó cũng có thể nghe được rõ ràng rành mạch.
Các vị tiểu thư mới từ trong xe ngựa xuống đều nhìn về phía cô nương áo vàng đang chuẩn bị vào cửa.
Tiết Ngải - Tam tiểu thư của Tiết gia, là một nhân vật thực nổi danh.
Tiết Ngải sinh ra đã thanh tú xinh đẹp, tuy rằng chưa cập kê, lại trổ mã giống như thần tiên.
Dung mạo xuất chúng như vậy, lại xứng với thân phận đích nữ* tướng phủ, Tiết Ngải đáng lẽ nên là viên ngọc chạm tay là bỏng trong kinh thành, đáng tiếc, Tiết Tam tiểu thư đầu óc không được tốt, ngoại trừ một gương mặt xinh đẹp, nửa điểm tài hoa đều không có.
Trước kia, sau khi nàng ở trong yến hội bị chê cười, mẹ đẻ của nàng - Phan thị, tướng phủ đương gia chủ mẫu - không cho nàng ra khỏi cửa nữa.
Mà nàng, cũng có vẻ xấu hổ khi xuất hiện trước mặt mọi người, dần dần cũng tránh khỏi tầm nhìn của các quý nữ.
* Đích nữ: con gái do chính thất đẻ ra.
Bởi vậy, vài vị tiểu thư đã rất kinh ngạc khi gặp nàng ở cửa, và một người ‘nghĩ sao nói vậy’ như Tôn Nhất Hàm liền thẳng thắn mà hỏi.
Tiết Ngải nghe thấy lời nói của Tôn Nhất Hàm, nàng đứng yên, quay đầu lại nhìn về phía này, lời này của Tôn Nhất Hàm vốn dĩ để nàng nghe, tất nhiên không sợ bị nàng nghe được, còn khiêu khích mà nhìn lại nàng.
Tiết Ngải quay đầu, đi cùng nha hoàn vào cửa, từ đầu đến cuối, nàng không chào hỏi cùng các quý nữ khác, thậm chí cũng không nói lời nào với tỷ muội nhà mình, có vẻ rất lạc lõng.
Tiết tướng không có con trai nhưng lại có đến năm cô con gái, lần này tất cả đều có mặt.
Ngoại trừ Tôn Nhất Hàm đang nói chuyện cùng Đại tiểu thư Tiết Oánh và Tam tiểu thư Tiết Ngải đã đi vào trong, Nhị tiểu thư Tiết Chỉ, Tứ tiểu thư Tiết Nhược cùng Ngũ tiểu thư Tiết Nghệ đều đã xuống xe ngựa, đang chào hỏi cùng các vị tiểu thư khác.
“Hôm nay là Định Quốc Công phủ mời, phụ thân đặc biệt muốn nàng tới, miễn cho bị người ta nói là không quan tâm Quốc công phủ, thật ra nàng cũng không muốn tới.” Tiết Oánh rất ra dáng Đại tiểu thư Tướng phủ, khi nói chuyện vẻ mặt ôn hòa, cho người ta một loại cảm giác muốn thân cận.
“Đại tỷ, chúng ta nên đi vào.” Tiết Chỉ đi tới, nói.
Trong năm tỷ muội, dung mạo của nàng chỉ đứng sau Tiết Ngải, vậy nên nàng cũng là một mỹ nhân, hôm nay mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, nhìn càng thanh tú vạn phần.
Tiết Oánh gật đầu với Tôn Nhất Hàm, vào cửa cùng bọn muội muội.
Định Quốc Công phủ Hầu gia*, hôm nay tổ chức sinh nhật cho Minh Huy trưởng công chúa.
Hoa viên ở hậu viện đã bày xong bàn ghế, rất nhiều quý nữ đã tới, một sân oanh oanh yến yến*, so với hoa trong hoa viên còn xinh đẹp hơn nhiều.
Tiết Ngải vào trước một bước cũng không đi vào luôn trong mà vẫn luôn ở cửa hoa viên chờ tỷ muội nhà mình.
* Hầu gia: tước vị do quân chủ tứ phong kèm theo quyền cai trị lãnh địa trong thời phong kiến xưa ở Trung Quốc.
* Oanh oanh yến yến: thành ngữ Trung Quốc, ý nói cảnh vui tươi, đẹp đẽ.
Tiết Oánh đi vào cùng ba muội muội, nhìn nàng một cái, không nói thêm gì, nhàn nhạt nói: “Chúng ta vào thôi.”
Tiết Ngải đi vào hậu hoa viên cùng các tỷ muội, năm tỷ muội đầu tiên tới chào hỏi cùng Định Quốc Công phu nhân Phượng thị.
Phượng Thị đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng đầu nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, bên cạnh có mấy người cháu gái trong nhà đang tiếp chuyện bà, Minh Huy trưởng công chúa và Trịnh Thị nhị nương cũng nói chuyện cùng bà.
Phượng Thị thấy năm tiểu thư của Tiết gia tới, cười nói mấy câu, “Các ngươi cũng không cần ở chỗ này chơi với ta, đi ra hoa viên tìm các cô nương chơi đi.”
Năm tỷ muội đi đến chúc mừng Minh Huy trưởng công chúa, Minh Huy trưởng công chúa tặng mỗi người một túi tiền nhỏ, nói là xin lộc trong miếu, có thể mang đến bình an.
Năm tỷ muội sau đó rời khỏi phòng khách, đi ra hoa viên tìm các quý nữ có quen biết nói chuyện phiếm.
“Tam muội, lần này ra ngoài mẫu thân cố ý nhắc nhở, bảo ngươi không được lại khiến mọi người chê cười, ném thể diện của tướng phủ.
Nếu ngươi không có bằng hữu nói chuyện, sang bên kia ngồi đi, không cần nói thì đừng nói, hiểu không?” Tiết Oánh thể hiện ra sự uy nghiêm của Đại tỷ, nhìn chằm chằm Tiết Ngải.
Tiết Ngải cực kỳ ngoan ngoãn, gật gật đầu, “Đã biết, Đại tỷ.”
Ba người còn lại liếc Tiết Ngải một cái, không nói gì rồi rời đi.
“Đại tiểu thư nói như vậy cũng thật quá đáng.” Những người khác vừa đi, nha hoàn luôn đi theo Tiết Ngải - Mộng An - liền tức giận bất bình nói.
“Không phải nàng luôn như vậy sao? Ngươi để ý làm gì?” Tiết Ngải cười cười, đi đến một bên ghế ngồi xuống.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài quan gia tiểu thư đi ngang qua nàng, nhưng cũng chỉ là đi qua, không có ai nói chuyện cùng nàng.
Trong hoa viên vô cùng náo nhiệt, mà nàng, trước sau gì thì vẫn là một người ngoài cuộc.
“Tiết Tam tiểu thư.” Rốt cuộc cũng có người tới chủ động chào hỏi cùng nàng.
Tiết Ngải sửng sốt, nàng ngẩng đầu, thấy thiếu nữ trước mắt mình mặc một bộ váy áo màu trắng, dung mạo thanh tú mỹ lệ, chỉ là có chút lạnh lùng, cho dù nàng ấy chủ động chào hỏi Tiết Ngải, biểu tình trên mặt cũng không thân thiện hơn.
“Phượng Đại tiểu thư.” Tiết Ngải vội vàng đứng lên.
Trung Thư Lệnh* Phượng Gia, là thanh lưu thế gia cực kỳ hiếm thấy trong triều đình, Hoàng Đế rất coi trọng.
Phượng Thiên Tư là Đại tiểu thư của Phượng gia, cũng là con gái duy nhất của Phượng đại nhân.
Đối với việc Phượng Thiên Tư sẽ đến, Tiết Ngải không hề ngạc nhiên, phu nhân của Định Quốc Công - Phượng thị - là người của Phượng gia, tính đến tính đi cũng là cô của Phượng đại nhân, Phượng Thiên Tư là cháu gái của Phượng thị, tất nhiên sẽ tham gia.
* Trung Thư Lệnh: là một chức quan rất quan trọng, ngoài trách nhiệm quản thủ công văn, chiếu chỉ của hoàng đế, còn chủ trì những cuộc thảo luận quyết định chính sách, đồng thời đóng vai trò cố vấn về nội trị, đối ngoại cho nhà vua.
“Hiếm khi gặp được Tiết tam tiểu thư.” Rốt cuộc Phượng Thiên Tư cười một cái, “Nghe nói Vân Dật công chúa sắp về nước.”
Tiết Ngải nhướng mày, nàng không rõ tại sao Phượng Thiên Tư lại cố tình nhắc tới chuyện này.
Phượng Thiên Tư cũng không để ý tới sự kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt Tiết Ngải, “Tiết Tam tiểu thư chẳng lẽ không vui sao?”
Tiết Ngải cúi đầu, lỗ tai có chút ửng đỏ, “Công chúa trở về, làm thần nữ, đương nhiên phải vui.”
Phượng Thiên Tư nhìn nhìn chung quanh, thấy không có người khác, lúc này mới thấp giọng nói: “Tam tiểu thư giả vờ nhiều năm như vậy, thật sự vất vả.”
Tiết Ngải không ngẩng đầu, nàng biết Phượng Thiên Tư là người cực kỳ lợi hại, khác xa so với chính mình, Đại tiểu thư Phượng gia Phượng Thiên Tư nức tiếng kinh thành.
Thường xuyên có người đem hai người các nàng ra so sánh, nếu nói Phượng Thiên Tư là người tài mạo song toàn, vậy thì Tiết Ngải là cái bình hoa thực thụ.
Với một người lợi hại như vậy, chính mình vẫn là không nên nhìn vào mắt nàng, miễn cho bị bại lộ nhiều hơn.
Phượng Thiên Tư cũng không tiếp tục đi sâu vào đề tài này, chỉ lẩm bẩm: “Mười năm ở Phi Diệp Tân, thật đúng là khoảng thời gian gian nan!”
Thư viện Phi Diệp Tân nằm trên ngọn núi An Vân, giao giữa nước Phong, nước Khánh, nước Huỳnh và nước Lịch.
Bởi vậy, ngọn núi được bao quanh bởi dòng nước chảy, chỉ có bến đò dưới chân núi mới có thể bơi thuyền tới lui.
Bến đò tên Phi Diệp Tân, vì vậy thư viện tên là Phi Diệp Tân.
Mọi người trong thư viện đều là nữ.
Thư viện chuyên dạy dỗ các công chúa, quận chúa cùng các tiểu thư thế gia vọng tộc về thư văn, lịch sử, lễ nghi, nữ hồng trù nghệ, cầm kỳ thi họa,...!Dần dần, thư viện Phi Diệp Tân đã trở thành một thư viện đặc biệt trong lòng các danh môn quý nữ.
Người con gái xuất thân từ Phi Diệp Tân sẽ bị người ta gắn cái mác tri thức lễ nghĩa.
Trong thư viện, các phu tử đều là những người thật bí ẩn.
Cho dù là đệ tử của thư viện cũng có rất ít người biết lai lịch, quá khứ của các nàng.
Mà Chưởng viện lại càng là một người thần bí, đến mức rất ít người biết được họ tên nàng.
Mỗi năm trong thư viện đều sẽ tuyển một lượng lớn danh môn quý nữ đến từ các quốc gia, nhưng có thể tiến vào môn hạ của phu tử, trở thành nhập thất đệ tử không thì phải xem tư chất cá nhân và tạo hóa.
Tại đây, thứ vô dụng nhất chính là thân phận.
Công chúa quận chúa ở nơi này không được tuyển sinh theo số lượng mà tuyển sinh theo đợt.
Hầu hết các danh môn quý nữ đều được đưa vào thư viện Phi Diệp Tân học tập khi còn nhỏ, đều phải học hết năm năm mới có thể xuất sư xuống núi.
Nhập thất đệ tử hơn phân nửa phải học trên dưới mười năm mới có thể xuất sư.
Đương nhiên cũng có những người chịu khổ không nổi, học một hai năm đã rời đi, như vậy không được tính là xuất sư, tương lai cũng chỉ có thể tự cho mình là người của thư viện.
Phùng Tĩnh Tô ở nơi này học suốt mười năm, năm nay nàng có thể xuất sư xuống núi.
Đương nhiên, nếu nàng không muốn đi, thư viện cũng sẽ không đuổi nàng, giống như sư muội Cố Ly, nàng ấy đã học tập ở thư viện mười mấy năm, trước mắt cũng không có tính toán rời đi.
Mấy ngày trước đây sư phụ Giang Phong Mẫn của nàng cũng hỏi qua ý tứ nàng, nàng nói muốn xuống núi về nước.
Nàng với sư muội không giống nhau, sư muội từ nhỏ đã ở đây, vẫn luôn coi thư viện là nhà, nhưng nàng là công chúa nước Vân, nàng có thân phận và trách nhiệm, cũng có dã tâm cùng khát vọng.
Nàng tới Phi Diệp Tân chính là để khi về có thể phát triển đường mình muốn đi, đến nỗi nàng có thể phát triển đến đâu, trong thư viện có một tấm gương thật tốt, nàng tin tưởng năng lực và mười năm vất vả học tập này của mình, tin tưởng chính mình có thể đạt tới mục tiêu, tuy rằng khó khăn rất lớn.
Mấy ngày nữa nàng sẽ phải xuống núi, tuy rằng đây là tính toán từ lâu của Phùng Tĩnh Tô, nhưng khi thật sự phải rời khỏi nơi mình sinh sống mười năm, nàng vẫn có chút quyến luyến.
Nàng nhân dịp mấy ngày rảnh rỗi này, đi qua đi lại trong thư viện, dù sao giữ lại một chút hồi ức cũng tốt.
“Tĩnh Tô sư tỷ.” Bên cạnh Nghệ đường, Phùng Tĩnh Tô bị Quan Tuyết Tịnh gọi lại, “Sư tỷ có thời gian rảnh để đến phòng ta ngồi không?”
Phùng Tĩnh Tô cười, “Ta cũng đoán ngươi sắp tới tìm ta.”
Hai người vào phòng, Quan Tuyết Tịnh cũng thay đổi xưng hô, “Công chúa, ta còn một năm mới có thể xuống núi về nước.
Việc công chúa tính toán, Tuyết Tịnh dĩ nhiên sẽ tương trợ toàn lực.”
Phùng Tĩnh Tô vỗ vỗ vai nàng, người này là nhập thất đệ tử của hai vị Nhiếp sư phó chuyên dạy cờ nghệ, cũng là Tam tiểu thư của nhà An Quốc Công Quan nước Vân.
Quả nhiên sau khi học tập ở Phi Diệp Tân, ai cũng không nguyện ý làm người tầm thường, xem ra phải dốc toàn lực làm một việc nào đó, Quan Tuyết Tịnh cũng như thế.
“Yên tâm, ta sẽ chờ ngươi.”.
Danh Sách Chương: