Nghe Trần Sung Nghi nói xong, Phùng Tĩnh Tô rũ mắt, trên mặt lộ ra vẻ cảm động: “Cảm ơn nương nương.”
"Bổn cung coi mẹ ngươi như tỷ muội, coi ngươi như con ruột, ngươi nói lời này nghe rất xa lạ.
Tĩnh Tô, mai sau có việc gì phiền toái cứ việc đến tìm bổn cung, tuy rằng phân vị của ta không cao nhưng ta sẽ giúp ngươi tận lực.”
Phùng Tĩnh Tô nói cảm ơn một lần nữa, đi ra khỏi Phụng Hoa điện cùng Trần Sung Nghi, lại cùng Trần Sung Nghi trở về U Hà cung, từ chối lời mời vào cung của Trần Sung Nghi, sau đó mới trở về Thận Hòa cung của mình.
Đi qua đi lại một vòng, rốt cuộc đã đến trưa.
“Công chúa thật là kiên nhẫn!” Vào tẩm điện, Thúy Điệp vừa giúp Phùng Tĩnh Tô thay quần áo vừa nói.
“Ta mới hồi cung một ngày đã phải xem nhiều kịch như vậy, sinh tồn trong chốn Hoàng cung này, không có kiên nhẫn làm sao được?” Phùng Tĩnh Tô cười nói.
Nàng ở Phi Diệp Tân mười năm, tuy rằng nơi đó cũng có lục đục giữa các thiếu nữ với nhau nhưng mọi người đều muốn học tài nghệ, đương nhiên hy vọng có thể thể hiện tốt để gây ấn tượng với nhóm phu tử, chẳng qua nhóm phu tử đó nhìn người cực kỳ tốt, các đệ tử có tâm tư thế nào, thủ đoạn thế nào cũng đều bị các phu tử nhìn thấu.
Trong thư viện có Luật đường chuyên môn phụ trách giám sát hành vi, nếu các đệ tử sử dụng thủ đoạn quá đáng, hai vị chủ sự Hoa Y Hồng và Nhạc Doanh Tịch sẽ không khoan hồng.
Phùng Tĩnh Tô từng tận mắt chứng kiến một đệ tử ỷ vào việc mình là Quận chúa của một quốc gia hùng mạnh, muốn trở thành nhập thất đệ tử mà động chân tay khi một đệ tử khác đang luyện công, sau khi bị bắt cũng không chịu thừa nhận.
Hoa Y Hồng đi đến, thẳng tay xách người đến Luật đường, một ngày qua đi, lông tóc Quận chúa không tổn hao gì nhưng có vẻ như người đã thay đổi.
Nàng trở thành một người không thể tự chủ, cả ngày hét lớn, rõ ràng đã điên rồi, về phần điên như thế nào thì không ai biết.
Cha mẹ của Quận chúa sau khi biết được chuyện này đã đích thân đến hung sư vấn tội*, Chưởng viện ra mặt trào phúng một hồi, cha mẹ Quận chúa liền ngoan ngoãn đón Quận chúa trở về.
Sau đó lại nghe nói Quận chúa về nước cũng không phát điên, nhưng cả ngày vâng vâng dạ dạ, không còn nhìn thấy bộ dáng trước kia.
* Hung sư vấn tội [xīng shī wèn zuì]: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là gọi người đến để tố cáo tội của bên kia, và cũng ám chỉ việc làm ầm ĩ lên, tụ tập một nhóm người đến trước cửa để tra hỏi.
Thư viện Phi Diệp Tân là thư viện như thế nào? Có lẽ là nơi để mọi người biết rằng phụ nữ không cần dựa vào gia thế và nam nhân cũng có thể sống sót.
Mà tình huống của Phùng Tĩnh Tô có hơi đặc biệt, nàng có một người sư phụ với giá trị võ công vô cùng cao nhưng không đáng tin cậy.
Giang Phong Mẫn ở bên cạnh Chưởng viện hơn nửa đời người, nếu muốn tìm Giang Phong Mẫn, đi Tơ Bông tiểu trúc của Chưởng viện trước chắc chắn sẽ thấy.
Nửa thời gian còn lại ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ còn nói dài dòng cả ngày, cho nên thời gian dành cho nàng và Cố Ly quả thật thiếu càng thêm thiếu.
Tuy vậy, giữa hai sư tỷ muội, Giang Phong Mẫn luôn thiên vị Cố Ly hơn một ít, Giang Phong Mẫn chưa từng muốn giấu giếm việc này, Phùng Tĩnh Tô cũng luôn biết.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng sẽ không ở mãi tại thư viện, nàng có dã tâm và khát vọng, việc này nàng cũng không giấu, đương nhiên vì nàng biết giấu cũng không được.
Mà Cố Ly 3 tuổi lên núi, vẫn luôn xem thư viện như nhà của mình, cho nên, Cố Ly là người thừa kế tương lai mà Giang Phong Mẫn đã chọn, mình thì không phải.
Ở thư viện, Phùng Tĩnh Tô đã học được cách phán đoán chính xác thế cục, đây là Chưởng viện dạy nàng.
Thân thể ở trong lao, tinh thần ở ngoài lao*.
Chỉ như vậy mới có thể không bị tình cảnh của chính mình ảnh hưởng, cho nên Phùng Tĩnh Tô mới không cảm thấy có cái gì không thể chấp nhận, nếu mình là sư phụ, nàng cũng sẽ không coi bản thân quan trọng hơn Cố Ly.
* Thân thể ở trong lao, tinh thần ở ngoài lao: 2 câu thơ trong “Nhật ký trong tù" của Bác, ý gốc là vượt qua hoàn cảnh khó khăn.
Nhưng mình nghĩ Liễm Chu muốn thể hiện ý: nhìn sự việc theo một cách khách quan.
Cuộc sống đơn giản mười năm, một khi trở lại trong cung sẽ chứng kiến trò hay liên tiếp xảy ra.
Nàng chỉ là một Công chúa đã khiến những người này lo lắng như vậy, có thể tưởng tượng được tình cảnh của các Hoàng tử kia.
Một số thời điểm nàng sẽ cảm thấy may mắn vì mình là Công chúa, vậy thì kể cả mọi người đề phòng nàng cũng không nghĩ đến thứ nàng muốn là ngai vàng kia, đây là thứ nhiệm màu nhất bảo vệ nàng.
Nhưng cũng bởi vì nàng là Công chúa, cho nên muốn đăng cơ làm Hoàng đế, nàng sẽ gặp nhiều khó khăn hơn các Hoàng tử rất nhiều.
Ăn cơm trưa xong, Chu ma ma cùng Lý ma ma do Hoàng Hậu phái tới tiến vào, nói là đến để dạy Phùng Tĩnh Tô quy củ trong cung.
Phùng Tĩnh Tô cũng không từ chối, cho hai vị ma ma nói hết các quy củ trong cung, hai vị ma ma cũng coi như tận tâm, nói rất rành mạch các quy củ trong cung.
Đối với việc ngồi, nằm, đi lại, thỉnh an, ăn cơm,...!một người làm mẫu một người giảng giải, Phùng Tĩnh Tô cũng không làm khó hai vị ma ma, làm theo một lần, sau đó đã biết hết tất cả.
Những quy củ này vốn nên được các vị Công chúa chậm rãi học trong khi trưởng thành.
Hai vị ma ma này hôm nay dạy một mạch nhiều như vậy thật ra là muốn làm khó Phùng Tĩnh Tô một chút, khiến nàng biết quy củ trong cung nhiều, trong lòng nên sợ hãi.
Không nghĩ tới các nàng dạy nhiều bao nhiêu, Phùng Tĩnh Tô liền làm được bấy nhiêu, hơn nữa kể cả nói hay là làm đều không sai chút nào.
Hai vị ma ma đều cảm thấy mình đã thấy quỷ, biểu tình trên mặt càng ngày càng rối rắm.
Phùng Tĩnh Tô lại giống như càng học càng nghiện, không cho hai người một ít thời gian nghỉ ngơi, từ sau giờ Ngọ vẫn luôn học tập, rốt cuộc hai vị ma ma tuổi không còn nhỏ, nói đến mức giọng nói đã khàn, lúc này Phùng Tĩnh Tô mới cho các nàng trở về nghỉ ngơi.
Tiểu Châu cùng Tiểu Đóa hầu hạ ở một bên nhịn cười rất vất vả, hai vị ma ma vừa đi, hai người liền bắt đầu che miệng cười.
Thúy Điệp vào trừng mắt liếc hai người một cái, hai người nhanh chóng không cười.
“Công chúa làm như vậy là muốn đuổi các nàng thật mau?”
Phùng Tĩnh Tô duỗi tay chân một chút, “Các nàng là hai vị ma ma già trong cung, vẫn phải giữ thể diện trước mặt Hoàng Hậu.
Thân phận Cung nữ quản sự của ngươi cũng không thể quản lý các nàng, nếu ta đuổi được hai người đó thì chỉ còn lại Như Ý và Phương Phỉ, thế đơn lực cô*, các nàng cũng không dám làm gì.
Dù sao đều là người do Hoàng Hậu phái tới, giữ lại Như Ý và Phương Phỉ cũng được, các ngươi chú ý là được.”
* Thế đơn lực cô: là một thành ngữ Trung Quốc được hiểu là thế lực yếu, quyền lực yếu.
“Vâng ạ.”
Dạy quy củ ba ngày liên tiếp, hai vị ma ma không còn có gì để nói, cả bộ xương già đều sắp tan thành từng mảnh, rơi vào đường cùng đành phải nói đã dạy xong quy củ rồi, tự xin rời đi.
Phùng Tĩnh Tô cho hai vị này đủ mặt mũi, không chỉ thưởng cho mỗi người một túi tiền lớn, còn tự thân đưa hai người về Phượng Đức cung.
Hoàng Hậu nghe nói Phùng Tĩnh Tô học ba ngày là xong tất cả quy củ trong cung rồi, sao có thể tin tưởng? Kể cả có thể nhớ rõ quy củ nhưng làm đến mức đạt chuẩn cũng rất khó khăn.
Làm gì có Công chúa nào không bị ma ma hung dữ dạy dỗ, còn chịu chút đau đớn trên da thịt mới nhớ được?
Sau khi nghe yêu cầu của Hoàng Hậu, Phùng Tĩnh Tô làm những quy củ được yêu cầu từng cái một, không chỉ rất chuẩn mà còn cực kỳ hoàn hảo.
Dù Hoàng Hậu không tin cũng chỉ có thể tiếp hai vị ma ma trở về, trong lòng lại cảnh giác với Phùng Tĩnh Tô.
“Thải Hà, ngươi đi tra xem sao Vân Dật có thể làm được? Bổn cung không tin nàng dùng ba ngày đã có thể làm được như vậy, trừ phi…” Hoàng Hậu vuốt v e Phật châu trên tay, “Trừ phi thư viện Phi Diệp Tân cũng dạy dỗ quy củ.”
Phi Diệp Tân cũng dạy quy củ? Dĩ nhiên.
Ở trong thư viện đa số đều là Công chúa Quận chúa, hoặc là cao môn quý nữ, ai cũng đều phải theo đúng khuôn phép, nếu không khác nào làm trò cho thiên hạ?
Tình cờ, trong thư viện Phi Diệp Tân có một phu tử rất hiểu quy củ, tinh thông toàn bộ quy củ của các quốc gia trên đại lục.
Người này chính là chủ sự Luật đường Hoa Y Hồng.
Đừng thấy Hoa Y Hồng đi đường như rắn nước mà coi nhẹ, nàng làm quy củ nửa điểm đều không thể không chuẩn.
Cho nên người con gái do Phi Diệp Tân dạy dỗ, kể cả có phải nhập thất đệ tử hay không cũng sẽ không làm sai quy củ lấy nửa điểm.
Hoàng Hậu cho rằng cách dạy của các ma ma trong cung đã đủ nghiêm khắc, đó là do nàng chưa thấy cách dạy của Hoa Y Hồng.
Các ma ma nhiều nhất cũng chỉ đánh bàn tay, còn không dám dùng quá nhiều sức, Hoa Y Hồng thẳng tay dùng Hồn Linh Sa quấn vào người siết, vừa kéo vừa dùng lực, sau khi trở về một ngày mới có thể xuất hiện vết máu, rất nhiều cô nương nhỏ vì học quy củ mà trên người chồng chất vết thương.
Vậy hỏi mấy quý nữ này một chút, ai dám không nhớ quy củ? Ai dám hành lễ không tốt? Ai nhìn thấy gương mặt vũ mị của Hoa Y Hồng mà lòng không run? Phùng Tĩnh Tô là người tự khắc khổ lại hiếu thắng, học quy củ cũng sẽ bị đánh, chỉ là ít hơn người khác một ít mà thôi.
Cho nên những quy củ này trong cung, nàng muốn làm không tốt mới là việc khó.
Hoàng đế quá bận việc triều chính, vài ngày sau mới rảnh rỗi đi đến Thận Hòa cung.
Cha con tâm sự cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Phùng Tĩnh Tô cũng rất thật lòng với Phụ hoàng.
Hoàng đế thấy bên trong Thận Hòa cung đơn sơ, càng cảm thấy mình đối đãi con gái không được tốt, rốt cuộc chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn đối xử với Phùng Tĩnh Tô cũng hơi khác một ít.
“Trẫm sẽ cho người bảo Hoàng Hậu tu sửa Thận Hòa cung một chút.” Hắn thấy Phùng Tĩnh Tô muốn từ chối, “Vân Dật, trẫm biết ngươi hiểu chuyện, nhưng dù sao ngươi cũng là công chúa trong Hoàng thất, ở nơi quá đơn sơ sẽ mất mặt, chuyện này ngươi không cần xen vào, trẫm sẽ sắp xếp.
Còn có, đã lâu trong cung không tổ chức yến tiệc, ngươi vừa mới hồi cung, vậy thì không quen biết quá nhiều quan gia nữ quyến, tương lai ngươi còn phải qua lại với những người này.
Trẫm sẽ truyền cho Hoàng Hậu tổ chức một buổi yến tiệc, thứ nhất để mừng ngươi hồi cung, thứ hai cũng khiến cho những người khác biết ngươi.
Ngươi là người do Phi Diệp Tân dạy ra, trẫm biết ngươi có bản lĩnh, cũng không muốn cứ mãi ở trong cung, nếu ngươi quen biết các nàng, rảnh rỗi thì ra cung đi đi lại lại một chút, đừng để bị nhàm chán.”
Nếu lời nói này bị các Công chúa khác nghe được, chỉ sợ sẽ ghen ghét tới chết.
Tuy rằng công chúa là thiên chi kiêu nữ* nhưng cũng có rất nhiều quy tắc, tiểu thư của gia đình giàu có tầm thường đều không được tùy ý ra cửa, huống chi là công chúa trong Hoàng thất?
* Thiên chi kiêu nữ: người con của trời.
Phùng Tĩnh Tô cũng không nghĩ tới Hoàng đế sẽ đối xử đặc biệt như vậy với nàng, sự bất ngờ che giấu không được, “Nhi thần đa tạ phụ hoàng!”
Hoàng đế nhìn thấy con gái vui sướng, cười nói: “Trẫm biết ngươi có đủ võ công để tự bảo vệ mình, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, không được gây họa mới đúng.” Nói xong, ngài ấy lấy một khối eo bài bằng bạch ngọc đưa qua.
“Nhi thần đã hiểu.” Phùng Tĩnh Tô nhận bằng hai tay, quỳ xuống tạ ơn.
Tuy rằng những lời này là chuyện hai cha con nói với nhau, nhưng giây lát sau đã được truyền khắp toàn bộ Hoàng cung.
Đãi ngộ đặc biệt này của Hoàng Đế dành cho Công chúa Vân Dật làm cho vô số người đỏ mắt.
Hòa Gia Công chúa tìm thấy Hoàng Hậu, “Mẫu hậu, tại sao phụ hoàng đối đãi với Vân Dật tốt như vậy? Nhi thần còn không có quyền được tự ý ra cung, Vân Dật mới trở về, sao nàng được?”
Hoàng Hậu bình tĩnh mà cho vẹt ăn trên hành lang, “Vậy ngươi cũng nóng nảy? Phụ hoàng ngươi còn bắt bổn cung tu sửa lại Thận Hòa cung, còn có, phụ hoàng ngươi vì nghênh đón nàng hồi cung mà muốn tổ chức một buổi yến tiệc, triệu quan viên nữ quyến vào cung dự tiệc, ngươi xem xem, đây là đang cho nàng thể diện.”
Hòa Gia Công chúa cau mày, “Mẫu hậu, rốt cuộc Vân Dật học được cái gì ở bên ngoài? Sao Phụ hoàng luôn thiên vị nàng như vậy? Nhi thần chưa từng được đặc ân này!” Giữa các Công chúa, tuy rằng là tỷ muội, nhưng cũng đều là quan hệ cạnh tranh, rốt cuộc không phải cùng một mẹ đẻ, mẹ đẻ phân cao thấp với nhau, các công chúa cũng sẽ phân cao thấp.
Thất bại bởi ai cũng được, nhưng không thể thất bại dưới tay các tỷ muội.
Điều này cũng hoàn toàn đúng ở các gia tộc lớn..
Danh Sách Chương: