1
- Xin ông nhẹ nhàng với tôi một chút được không? Đây là lần đầu tiên của tôi!
- Em sợ?
Đôi bàn tay đang mò mẫm vào trong chiếc váy mỏng lập tức dừng lại. Cô như chú mèo nhỏ ngồi gọn trong lòng hắn, gật đầu:
- Tôi nghe nói lần đầu rất...
- Nghe cho kĩ đây! Tôi bỏ tiền ra mua em cưới em không phải để nghe em ra lệnh! Tôi là người cực kì ghét điều đó!
- Tôi chỉ...
- Không cần giải thích! Tôi không hiểu ai và tại sao lại đưa em bộ đồ này, nhưng từ nay về sau đừng mặc nó xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Hắn đẩy cô sang một bên, lập tức bỏ ra ngoài với thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Cô làm hắn giận sao?
Trúc Lam thu mình lại trong một góc, vớ lấy tấm chăn che đi cơ thể gần như loã lồ.
Ba cô nợ xã hội đen một số tiền rất lớn. Bây giờ ông ấy không có tiền trả liền lập tức mang cô ra bán. Và hắn là người đã mua cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn chỉ nói với cô một câu:
- Từ nay em là vợ của tôi!
Đến khi gặp lại lần nữa, hắn cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng:
- Chuẩn bị về sống với tôi!
Và đêm nay chính là lần thứ ba hai người tiếp xúc với nhau.
Trúc Lam mơ hồ biết hắn tên họ là Dục Mạc Sâm, hơn nữa còn hơn cô những 15 tuổi.
Cô chỉ vừa tròn đôi mươi, tuổi đời đang còn rất đẹp bỗng chốc hoá thành mây bay ngang trời.
Sau đêm đó, cô không còn thấy người đàn ông này xuất hiện nữa. Một mình cô sống trong căn nhà nhỏ, ngày ngày lặng ngắm mặt trời lên rồi lặn nơi mặt biển.
Cô vô tình gặp được người thân cận của hắn, hỏi hắn đang ở đâu thì chỉ nhận lại một câu:
- Đại ca đang bận!
Bận! Bận đến ba tháng trời!
Cô hết cầm điện thoại chơi trò tiêu khiển rồi lại nghe nhạc ca hát. Cô không thể rời khỏi ngôi nhà này được. Dường như hắn có cử người theo dõi cô.
Cô càng chắc chắn về điều đó khi trong một lần ra ngoài hít thở không khí, có hai kẻ lạ mặt đứng đằng xa liên tục quan sát về phía này.
Nhưng cô đã lầm!
Do quá chán nản, Trúc Lam nhân cơ hội nửa đêm bỏ trốn khỏi nhà. Cô muốn ngắm nhìn thành phố này một chút, trời sáng lại về thì chắc không sao đâu!
Kết quả vừa khuất mặt khỏi con ngõ nhỏ, cô bị vài người chặn đường. Xoay lưng định bỏ chạy, không ngờ lại bị một đám người khác vây lấy. Cô bị một kẻ cao lớn túm lại, xộc xệch lôi tới chỗ ai đó.
- Chà! Lão Hồ này quả nhiên không lừa mình! Đúng là Tây Thi mà!
- Tôi đã bảo rồi! Con gái tôi còn đẹp hơn cả Tây Thi đấy chứ!
Cô ngừng giãy giụa, trợn tròn hai mắt nhìn kẻ phía trước.
Là...ba cô sao?
- Ba! Là ba?
- Con gái cưng! Con vẫn còn nhận ra ông già này sao?
- Ba! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ba lại...
- Haizz! Con tha lỗi cho ba! Ba đang kẹt chút tiền nên...
Cô run rẩy thấy rõ nụ cười ác độc trên khuôn mặt mình từng yêu quý và tôn trọng kia, không thể cất lên câu hoàn chỉnh:
- Ba...ba lại định...định bán con sao?
- Dù sao cũng bán một lần rồi, lần nữa cũng như vậy thôi!
Bàn tay của kẻ gần đó vươn tới chạm vào mặt cô, xoa nắn nhẹ nhàng:
- Con bé xinh quá! Tôi cho ông 1 triệu!
- 1 triệu? Có phải hơi ít...
- 5 triệu! Trong đêm nay con gái ông phải hầu hạ tôi cho tốt!
Điệu cười khoái trá vang lên, cô sững sờ như chưa thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.
Cô đang bị chính ba ruột buôn bán như một con hàng!
Dù trước đó đã xảy ra một lần nhưng cô nghĩ đó chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng giờ...
- Khốn nạn! Ông là đồ khốn nạn!
Cô hét ầm lên, liều mạng giãy giụa đòi cấu xé ba mình. Người đàn ông đang giữ cô dùng thêm chút lực, cô đau đớn gào một tiếng rồi lịm dần do kiệt sức.
- Nhìn người đẹp kháng cự tôi càng thêm phấn khích! Mau đưa về khách sạn, tự tay tôi sẽ “tắm rửa” cho người đẹp!
Cô bị bế bổng lên, dễ dàng đưa đi. Trong cơn vô vọng, cô bất lực kêu lên tên ai đó rồi ngất hẳn.
Lúc chuẩn bị đưa cô lên xe, một người thuộc hạ của kẻ đã mua cô nói nhỏ:
- Đại ca! Hình như con bé này trước đó được bán cho người khác rồi!
- Thì sao chứ? Ba tháng rồi, chẳng lẽ tên đó chưa chơi chán con bé sao? Vả lại cả cái thành phố này ai dám dành người của tao?
Đột nhiên trong bóng tối, giọng nói của một kẻ vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên, khiến người nghe không khỏi dựng tóc gáy:
- Là tao - Dục Mạc Sâm! Tao không những dành người mà còn bắn nát sọ mày nếu mày dám chạm vào vợ tao!
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
2
- Là tao - Dục Mạc Sâm! Tao không những dành người mà còn bắn nát sọ mày nếu mày dám chạm vào người vợ tao!
Tên mua người kia quay mặt lui sau, nhìn thấy thân ảnh cao ráo hiện dần qua ánh đèn đường liền trợn trừng mắt.
- Dục...Dục Mạc...à không! Dục đại ca!
- Biết gọi tao một tiếng đại ca mà không biết người mày đang rờ đến là ai à?
Ông ta hoảng hồn quỳ xuống, ra dấu cho thuộc hạ trả cô lại cho hắn. Hắn đứng trên cao phóng ánh mắt lạnh nhạt về tên trước mắt, rất nhanh nhẹn ôm lấy cô đã ngất vào lòng.
- Em xin lỗi đại ca! Em không biết con bé...cô gái này là vợ của đại ca! Em trót dại, xin đại ca tha cho mạng này!
Những lời van nài kia không hề lọt vào tai hắn một chút nào. Hắn chuyển ánh mắt sang kẻ vẫn đang đứng sững, giọng thấp lại:
- “Ba vợ”!
Hai chữ đơn giản mà chứa bao nhiêu sự uy hiếp. Ba cô giật nảy mình, mồ hôi ướt đẫm áo. Hắn bế thốc cô lên trên tay, quay lưng:
- Ba đến thăm con không cần chuẩn bị “món quà” đặc biệt thế này. Nếu ba còn khách sáo, con không biết mình sẽ đối đãi với ba thế nào đâu!
Bóng lưng cao ráo khuất dần trong bóng tối. Tên mua người lúc này mới đứng dậy, cay cú mắng chửi hồi lâu.
Ba cô nghiến răng nhìn cô bị bắt đi mất, cảm thấy nổi điên vì “túi tiền di động” ngang nhiên bị cướp đi.
- Đại ca! Dục Mạc Sâm đến đây có một mình, tại sao chúng ta không xông lên đánh hắn?
- Mày ngu à? Mày biết hắn là ai không? Không muốn chết thì đừng có mà chạm đến hắn!
Vài tên thuộc hạ lén thở dài, vỗ vai nhẹ tên lính mới kia. Anh chàng này vừa mới vô “nghề”, ắt hẳn chưa biết nhiều đến Dục Mạc Sâm.
- Còn ông nữa! Sao ông không nói con bé đó là vợ của hắn rồi hả?
- Tôi nghĩ Dục Mạc Sâm chỉ chơi bời con bé thôi, ai ngờ...
- Khốn khiếp! Mém nữa thì tôi mất mạng rồi có biết không? Từ nay về sau ông đừng hòng lấy được một xu nào từ chỗ của tôi!
Đám người thay nhau bỏ đi, ba cô đứng tại chỗ vừa ngậm ngùi vừa điên tiết vì mất đi số tiền rất lớn.
Trong lúc đó, sau khi đưa cô về nhà, Dục Mạc Sâm cẩn thận đặt cô xuống giường. Hắn đưa tay cởi áo khoác trên người cô, sau đó lần lượt trút bỏ sạch lớp quần áo còn lại. Ngắm nhìn cơ thể nàng thiếu nữ tươi xanh mơn mởn, hắn chỉ lạnh nhạt quét mắt qua một cái. Rất nhanh chóng, hắn lại bế cô lên rồi đưa vào trong phòng tắm.
Hắn bỏ cô vào bồn, mở vòi xịt lên rồi xịt thẳng vào người cô. Đừng hỏi nước lạnh nửa đêm là như thế nào! Cô lập tức bị cơn lạnh làm tỉnh cơn mê. Trúc Lam ban đầu còn hoảng hốt vì cơ thể loã lồ và ánh mắt sắc lạnh của hắn, nhưng sau đó lại dần dần xúc động đến mức rơi lệ.
- Ông đã cứu tôi!
- Tắm cho sạch sẽ! Tôi không thích cơ thể em bị vấy bẩn bởi bàn tay của kẻ khác!
Không hiểu sao câu nói đầy tính chiếm đoạt kia lại khiến cô rất vui. Cô nhào lên ôm chầm lấy hắn, oà khóc:
- Ban nãy tôi đã gọi tên ông, chỉ mong ông đến cứu tôi! Tôi không ngờ rằng mình lại có một người cha tệ như vậy!
Hắn mặc cho cô ôm lấy mình, da thịt ướt át kia cọt sát vào lồng ngực dưới lớp áo sơ mi của hắn. Đợi cho đến khi cảm thấy cô khóc đã đủ, hắn mới đẩy nhẹ cô ra, đôi tay to lớn nắm chặt cằm cô:
- Không được khóc! Tôi không cưới phụ nữ yếu đuối!
Là ra lệnh thì tuyệt đối phải nghe lời!
- Vợ của tôi không được phép nhu nhược! Sau này gặp nguy hiểm phải tự mình giải quyết. Chỉ khi nào việc của em ảnh hưởng đến quyền lợi của tôi, Dục Mạc Sâm này mới bắt đầu nhúng tay vào.
- Vậy tại sao ban nãy ông còn cứu tôi?
- Tôi đã nói rồi, chỉ khi ảnh hưởng đến quyền lợi của bản thân tôi mới nhúng tay vào. Mà em, lại chính là một trong số những quyền lợi đó!
Trúc Lam gật nhẹ đầu, đưa tay lau đi nước mắt lưng tròng. Hắn cảm thấy có chút hài lòng, bật ra môi một câu khen ngợi khó cầu:
- Tốt! Nghe lời tôi, tôi dám đảm bảo em sẽ sung sướng cả đời. Chống đối tôi, tôi cho em muôn đời muôn kiếp chỉ toàn đau khổ!
Hắn xoay lưng định bỏ ra ngoài, nhưng đột nhiên cô lại nắm lấy tay hắn, sau đó lập tức ngã nhào xuống. Hắn vội vàng đỡ lấy cô, lắng nghe cô thì thào vài tiếng:
- Cơ thể tôi...nóng quá!
Hắn cau mày cảm nhận da thịt dưới bàn tay đang nóng dần lên, khuôn mặt cô cũng dần lộ ra vẻ yêu chiều quyến rũ. Hắn bế thốc cô lên, sải từng bước dài vào lại phòng ngủ:
- Em bị bỏ thuốc rồi.
- Tôi...nóng quá!
- Muốn thì nói ra!
Cô gắt gao cắn môi dưới, quằn quại níu giữ bàn tay hắn:
- Làm ơn!
Hắn gật đầu dùng tay còn lại cởi áo sơ mi trên người mình ra, để lộ vùng ngực rắn chắc có một vết sẹo dài trông khá đáng sợ. Nhưng điều đó không làm cô chú ý nữa. Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được có thứ gì đó đang di chuyển khắp cơ thể mình. Trúc Lam thu hết ý thức thốt ra vài chữ:
- Tôi sợ đau, vậy nên ông có thể nhẹ nhàng thôi được không?
Dục Mạc Sâm trườn người lên hôn vào đôi môi của cô, quấn quýt không rời:
- Tôi dùng danh dự của mình để thề với em! Sẽ nhẹ nhàng! Tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng!
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
3
Lúc cô mở mắt đã thấy mặt trời mọc lên rất cao. Trúc Lam lổm ngổm ngồi dậy, cảm giác hạ thân có chút đau rát.
Không đau so với những gì cô đã nghĩ.
Bên ngoài có tiếng bước chân. Cô vội vội vàng vàng lấy chăn che đi cơ thể loã lồ, phát hiện cả người mình có nhiều dấu vết xanh đỏ.
- Thứ gì nên thấy cũng đã thấy hết cả, em còn ngại ngùng gì chứ?
Cô đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông kia nữa. Dục Mạc Sâm ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, lặng thinh hồi lâu.
- Cảm ơn vì ông đã nhẹ nhàng với tôi! Nhưng những thứ này...
- Lần đầu quan hệ không biết cũng đúng. Mấy cái dấu đó sẽ luôn có trên da thịt, cho dù cố tình hay vô ý đều như vậy thôi.
Cô len lén nhìn về phía hắn, cảm thấy bóng lưng vững chãi kia có chút ấm áp. Nhưng rồi cô lại giật mình, vội vàng nhìn xuống tấm drap giường.
Không...không có vết máu!
Mặt bắt đầu tái xanh, cô run run mở miệng định giải thích thì bị hắn cắt lời:
- Tôi tháo tấm drap đó đi rồi! Dính máu thì phải giặt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, và rồi lại thấy có gì đó không đúng.
Sao cô lại lo lắng như vậy chứ?
Mặt trời chiếu một tia ánh sáng vào trong phòng. Trúc Lam túm chặt tấm chăn, nhỏ nhẹ:
- Tôi...chính thức thành vợ ông rồi!
Hắn không trả lời, thái độ vẫn thâm trầm lạnh lẽo. Cô đột nhiên lại có một nỗi lo sợ mơ hồ. Dù chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng cứ đối diện với khuôn mặt chết chóc kia là cô lại rất sợ.
Sợ bản thân sẽ làm chuyện gì đó sai lầm!
- Giải thích mọi chuyện đi!
Cô gật gật đầu, lập tức kể ra mọi thứ:
- Sau khi về đây ở thì ông bỏ đi ba tháng, tôi ở trong nhà này thật sự rất buồn chán. Rồi tôi phát hiện có hai kẻ luôn theo dõi mình, tôi nghĩ là người của ông nên không dám đi ra khỏi nhà. Nhân lúc nửa đêm, tôi lén ra ngoài, muốn ra trung tâm thành phố chơi một chút rồi trở về cũng không muộn. Chỉ là vừa ra thì bị đám người kia bắt lại, cuối cùng thì được ông cứu thoát.
- Lại đây!
- Hả?
Hắn không nhắc lại lời mình vừa nói, chỉ dùng ánh mắt ra lệnh tuyệt đối buộc cô phải nghe theo. Cô loay hoay cuốn tấm chăn quanh người rồi nhếch từng bước tới bên cạnh hắn. Khoảng cách còn không quá xa, bất ngờ hắn đưa tay kéo mạnh cô, khiến cô ngã nhào vào lòng. Cái chăn lỏng lẻo gần như rớt ra, một bàn tay to lớn bóp mạnh eo cô.
- Sống với tôi, em phải biết được những quy tắc của tôi. Thứ nhất, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của em. Vậy nên việc cử người theo dõi em là không thể nào. Thứ hai, tôi là kẻ nằm trong giới xã hội đen, em mang danh vợ tôi nên có thể bị giết bất cứ lúc nào. Em phải tự học cách bảo vệ bản thân. Mỗi khi không có tôi bên cạnh, em phải tự cứu lấy mình!
Hai người gần nhau tới nỗi hơi thở phả ra từ cánh mũi lập tức hoà quyện lại. Cô nhìn sâu vào trong mắt hắn, không rét mà run vội rùng mình một cái.
Hai bàn tay bắt đầu sờ soạng lung tung, cô ngượng ngạo có ý từ chối:
- Chúng ta vừa mới...đêm qua thôi mà.
- Yên tâm! Em trên giường rất dẻo dai. Em bị bỏ thuốc vào đêm ngày 11, nhưng em quấn lấy tôi tới đêm ngày 12 mới buông!
- Sao...sao cơ? Tức là tôi quấn lấy ông suốt một ngày một đêm?!
Hắn không trả lời, lặng thinh tấn công vào vùng cổ vẫn còn dấu vết mờ ám. Bàn tay ma mị liên tục quyến rũ cô, khiến cô điên đảo chìm trong cơn khoái lạc hết lần này đến lần khác.
Đến khi cô tỉnh lại hắn đã đi rồi.
Khác với ban sáng, lúc này cô cảm thấy hạ thân đau đến mức đi không nổi. Dường như hắn đã biến thành dã thú, hoang dã cắn xé cô từng chút một không để xót thứ gì.
Dục Mạc Sâm lại không xuất hiện trong suốt nửa tháng.
Để đề phòng chuyện như lần trước, lần này cô rất ngoan ngoãn ở yên trong nhà. Không buồn chán thì là nói dối, nhưng cô biết làm gì ngoài việc nghe lời hắn đây?
Người đàn ông đó, lúc dịu dàng khó cưỡng, lúc lạnh lùng băng giá.
Hắn tựa như cơn gió, lúc xuất hiện thì cuồng phong vũ bão, khi mất tích thì không thấy tăm hơi.
Đột nhiên thuộc hạ của hắn xuất hiện đưa cô một mẩu giấy nhỏ. Là của hắn gửi!
“Sinh nhật em tôi sẽ về. Chuẩn bị mọi thứ đi.”
Trúc Lam rưng rưng khoé mắt, cảm thấy vô cùng xúc động. Một kẻ như hắn mà cũng biết đến hai chữ sinh nhật sao? Hắn thậm chí còn nhớ sinh nhật cô, còn có ý đón ngày đó cùng cô nữa.
Đêm đó cô ăn mặc thật đẹp, nấu rất nhiều món ngon. Nhưng khi nến tắt vì hết sáp, hắn vẫn chưa xuất hiện.
Không! Hắn sẽ không nuốt lời đâu!
Cô sẽ đợi! Đợi để đón ngày đặc biệt này với người “đặc biệt”!
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, hắn về!
Hắn lặng thinh đi đến bên cạnh cô, sắc mặt nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Dục Mạc Sâm rút ra từ trong túi áo một cái túi nhỏ, cô trợn trừng mắt phát hiện cái túi dính đầy máu tươi. Giọng hắn vẫn lạnh nhạt, đôi môi khô khốc thó thé vài chữ:
- Xin...xin lỗi!
- Ông bị sao thế này? Tại sao lại có máu?
Dứt câu, hắn ngã quỵ xuống phía cô, cô nhanh nhẹn đón lấy hắn rồi ôm gọn vào trong cơ thể mình. Lúc này, một mảng sơ mi đẫm máu xuất hiện. Hắn gắng gượng mở to mắt nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, nói một câu nữa trước khi ngất:
- Dù đã...đã trễ nhưng chúc mừng...sinh nhật vợ!
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
4
- Chúc...chúc mừng sinh...nhật vợ!
Hắn khép lại đôi mắt sâu thăm thẳm, máu ứa ra thấm hết cả tà váy cô. Trúc Lam hoảng loạn túm lấy điện thoại, định gọi xe cấp cứu thì đàn em của hắn từ đâu xông vào:
- Không được báo bệnh viện!
- Tại sao lại không chứ? Lão đại của mấy người đang...
- Nếu cô gọi cho bệnh viện, đừng trách chúng tôi ra tay ác độc!
Cô bị bọn người kia doạ sợ, vội vứt cái máy qua một bên rồi loay hoay đưa hắn lên phòng. Đàn em thân cận nhất của hắn giúp cô, sau đó cả hai bị đẩy ra ngoài để bác sĩ riêng lo liệu.
Cô đứng bên ngoài phòng, trên người vẫn còn dính đầy máu tươi mà đi đi lại lại. Người đàn ông kia cau mày, giọng cũng không kém phần lạnh nhạt:
- Cô mau đi tắm rửa đi!
- Không được! Lỡ như Mạc Sâm tỉnh dậy không thấy tôi thì sao?
- Cô dám gọi thẳng tên của đại ca? Cô rốt cuộc là ai?
Cô gắt gao cắn môi dưới, suy nghĩ một hồi thì quay lưng bỏ vào phòng tắm. Hắn không nói với đàn em của mình về cô, hoặc là chưa tới lúc, hoặc là cô chưa đủ để hắn phải công nhận.
- Doanh Khanh! Cô gái đó là ai vậy?
- Tao cũng không biết! Nhưng lúc tao chạy vào thì thấy đại ca đang nằm trên người cô ta, bên tay còn có một túi quà nhỏ.
- Vậy chuyện đại ca sai người mua nữ trang là để...
Hai người rơi vào trầm mặc, lặng thinh nhìn về phía cửa phòng tắm cách đó không xa.
Đại ca của họ hoá ra dính líu đến nữ nhân rồi sao?
- Ban nãy lúc bị người của Nick bắn, đại ca vẫn giữ khư khư cái túi đó trong tay, mặc mình bị thương vẫn gắng gượng chạy về nhà. Chúng ta nên nghĩ sao về việc này đây?
Một lát sau cô trở ra, bọn họ dẹp ngay cái ánh mắt nghi hoặc và khôi phục lại dáng vẻ khó gần. Cô im hơi lặng tiếng đến vị trí cũ, cùng họ chờ đợi.
Cánh cửa phòng bật mở, cô lập tức níu lấy tay tên bác sĩ kia, hỏi gấp:
- Ông ấy sao rồi? Ông ấy sẽ khoẻ lại phải không?
Tên bác sĩ nhìn về phía đàn em của hắn, rồi lại quay sang nói chuyện với cô:
- Yên tâm! Đại ca phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao cả. Tuy nhiên đại ca vẫn cần nghỉ ngơi rất nhiều để mau chóng khoẻ lại. Ngày mai tôi sẽ quay lại để kê thuốc, cô ráng chăm sóc đại ca đêm nay!
Tất thảy rời đi, căn nhà nhỏ chỉ còn lại tiếng thở đều đều của người nằm trên giường. Cô run run lại gần chiếc giường hơn, thấy rõ cả một vùng bụng hắn là băng vải còn nhuộm màu máu.
Cô không biết tại sao, nhưng lúc đó cô suýt chút nữa đã khóc!
- Cảm ơn trời đất, cảm ơn định mệnh đã không mang ông đi vội như vậy! Tôi vẫn chưa mạnh mẽ, tôi vẫn cần tới ông!
Trúc Lam nằm xuống bên cạnh hắn, mệt mỏi thiếp đi mất. Trước đi chìm vào cơn mê, cô mơ hồ nghe thấy vài chữ:
- Tôi cũng cần em!
Tiếng chim hót líu lo làm cô giật mình mà mở mắt. Nắng lên rồi, đã lên rất cao và đẹp.
Cô cảm giác chân mình có chút âm ấm. Nhìn xuống thì tá hoả phát hiện mình đang gác chân lên chân ai đó.
- Đây là cách em chăm sóc người bệnh?
Cô hoảng hồn bật dậy, xấu hổ đến nhục nhã. Trời ơi! Hắn đã thức và nhìn cô như vậy bao lâu rồi?
Dục Mạc Sâm nhìn xuống phần bụng băng đầy vải, len lén thở mạnh một cái. Cô tinh tế nhận ra, lập tức quay sang hỏi hắn:
- Ông đau sao?
Hắn không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Cô cũng đối diện với đôi mắt đen láy đó, cảm thấy có chút an tâm.
- Tôi có thể hỏi ông vì sao ông lại gặp phải chuyện này không?
- Tôi là dân xã hội đen, chuyện như thế này chỉ là bình thường.
Đến lúc này cô mới nhận ra đằng sau lớp băng dày hình như có một vết xẹo rất dài, từ ngực trái xuống tận rốn. Cô biết mình không nên nhiều chuyện, cho nên cũng không hỏi han gì thêm.
Hắn vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cô, nhìn mãi.
Thật ra đêm qua hắn bị kẻ thù tập kích trên đường tới cảng biển, trong lúc giao tranh đã bị đâm một nhát vào bụng. May mắn là con dao kia không quá dài, và lại hắn cũng bị như thế nhiều cho nên còn chút sức mà chạy về với cô.
Nhưng hắn không thể nói chuyện này ra được.
Không thể thì chính là không thể!
- Món quà tôi tặng em đâu rồi?
Cô sực nhớ ra túi quà dính máu đêm qua, nhanh chóng rời khỏi giường chạy đi tìm. Hắn đột nhiên lại vươn tay níu lấy tay cô, lắc nhẹ đầu:
- Mất rồi thì thôi!
- Không mất đâu! Chắc nó vẫn đang ở...
- Lại đây!
Lại là thái độ đó, ra lệnh tuyệt đối!
Cô nghe lời lại gần hắn hơn, nhưng hắn lại tiếp tục ra lệnh cho cô tới gần hơn nữa. Đến khi khoảng cách nằm trong khoảng thân mật, hắn mới nhẹ nhàng và nhanh chóng ngẩng đầu lên hôn vào môi cô, khiến cô sững sờ không thể cử động.
Cô cảm nhận được sự dịu dàng của hắn!
Dục Mạc Sâm say sưa cắn mút môi cô, buộc cô phải hoà quyện với mình vào trong men say ngây ngất kia. Đến khi thở không nổi nữa hắn mới chịu buông thả cô ra, thì thào:
- Món quà đó rồi cũng sẽ có lúc mất, nhưng nụ hôn giữa tôi và em là mãi mãi trường tồn. Dù đã trễ nhưng tôi vẫn muốn nói với em một câu. Chúc mừng sinh nhật - vợ!
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
5
- Chúc mừng sinh nhật - vợ!
Cả hai nhìn sâu vào mắt nhau, một tia yêu thương mờ nhạt dâng trào. Như bị người đàn ông trước mắt thôi miên, cô lại cúi xuống hôn lên môi hắn một cách ngọt ngào. Hắn cũng không ngần ngại đáp trả. Nụ hôn thấm đẫm hương vị tình yêu chớm nở, vừa dịu dàng vừa quay cuồng khiến không một ai có thể dứt ra được. Đang say sưa nhấm nháp đôi môi ướt át kia, đột nhiên hắn cảm thấy mặt mình có chút ươn ướt.
Cô đang khóc!
Cô xấu hổ đưa tay che mặt, nhưng càng như vậy tiếng khóc càng lớn và dữ dội hơn:
- Cảm ơn ông! Cảm ơn ông đã chân thành với tôi như vậy!
Hắn từ từ nhếch tay lên chạm nhẹ vào mặt cô, thó thé:
- Em còn nhớ tôi từng nói gì không?
Cô nhớ! Dĩ nhiên là cô nhớ! Cô không được khóc trước mặt hắn nữa. Nhưng lúc này cô đã không thể khống chế được bản thân rồi.
Nhìn cô vừa cố gắng ngưng khóc vừa càng ngày càng khóc to hơn, hắn len lén nhếch nhẹ môi tạo thành nụ cười khó cầu.
- Sau này tôi sẽ đón sinh nhật cùng em. Lúc còn trẻ tôi sẽ tặng em thứ em thích; khi về già tôi vẫn sẽ tặng em thứ em yêu. Thứ tôi cần ở em chính là sự chung thuỷ và trung thành. Vậy nên em tuyệt đối không được phản bội tôi! Cho dù chỉ là ý nghĩ cũng không được!
Cô gật gật đầu, một câu nói vừa ra lệnh vừa hứa hẹn kia khắc sâu vào tim.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt không khí có chút ngọt trong gian phòng. Cô rời khỏi giường lau lau đi khoé mi, sau đó bước ra mở cửa.
Là bác sĩ riêng tới kê thuốc cho hắn!
Sau một khoảng thời gian khá dài, tên bác sĩ kia trở ra, nhẹ làm động tác gọi cô tới gần. Tên bác sĩ họ La tên Hoặc kia khẽ thì thào vào tai cô:
- Việc của tôi đã xong rồi! Bây giờ đến lượt cô thể hiện!
- Thể hiện?!
- Đi chuẩn bị chậu và khăn đi! Có việc cho cô đây!
Cô mơ hồ nghe lời, lát sau trở lại với một chậu nước cùng khăn sạch. Nhưng cô loay hoay lui tới vẫn không tìm thấy La Dĩ Hoặc. Hình như hắn ta về rồi.
Vậy cô phải làm gì đây?
- Em vào đây!
Giọng nói rắn rỏi vang lên, cô nhanh chóng chạy vào trong phòng thì phát hiện băng vải trên bụng hắn đã tháo ra. Trúc Lam lo lắng vội tới gần, cau mày:
- Sao lại tháo ra hết thế này?
Hắn vẫn điềm nhiên lên tiếng, một giọt mồ hôi chảy xuống mang tai:
- Giúp tôi lau cơ thể. Xong xuôi thì băng lại vải mới cho tôi.
- Lau...lau cơ thể?
- Cởi quần giúp tôi, nhanh!
Cô đỏ mặt tía tai nhìn xuống quần âu đang bao bọc đôi chân dài của hắn.
Hắn có biết thế nào là ngại ngùng không?
- Này! Sao ông có thể...
- Hay em định để tôi trở thành kẻ dơ bẩn mà có vợ cũng như không?
Được! Cô không cãi nổi hắn!
Trúc Lam run run nhắm tịt mắt, đưa tay xuống dây thắt lưng hắn.
Suốt nửa tiếng đồng hồ cô cũng cởi ra được!
Cô không dám nhìn cơ thể chỉ độc nhất chiếc quần lót của hắn, sau khi vắt khăn xong lại nhắm mắt quờ quạng lau chân cho hắn.
- Mở mắt ra!
- Không...
- Tôi bảo em mở mắt ra!
Tuy hắn không nạt nộ nhưng thái độ lại vô cùng hung dữ. Cô sợ sệt lập tức mở mắt, hai mắt hoa hoa nhìn thấy thứ quý giá nhất của hắn.
Cô không biết lúc đó cô đã làm gì để vượt qua cửa ải này.
Đợi cơ thể hắn không còn ướt, cô lại loay hoay tìm cách băng bó cho hắn. Lúc nhỏ cô cũng hay tự làm thế này, chỉ là vết thương không đến độ nghiêm trọng như hắn. Cô có chút run rẩy khi làm, thế là vô tình chạm nhẹ vào bên khoé vết thương.
Dù hắn không kêu đau, nhưng mồ hôi liên tục ứa ra trên thái dương làm cô biết hắn đang chịu đựng đến cỡ nào.
- Em đừng sợ! Tôi chịu được!
Thế mà hắn vẫn nói mình chịu được và mình ổn sao?
Trúc Lam bình tĩnh thở mạnh, tập trung băng bó cho hắn như đang băng bó cho bệnh nhân của mình.
Mà cũng đúng thôi! Hắn đang là bệnh nhân của cô mà!
Cô thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống sàn nhà, cảm giác mồ hôi cũng đã đẫm lưng áo. Hắn ngẩng đầu nhìn dải băng có chút lộn xộn, mở miệng:
- Nếu người nằm đây là kẻ khác, chắc bây giờ em thành kẻ gián tiếp giết người rồi!
Cô ấm ức bật dậy, hùng hổ tuyên bố:
- Ông cứ chờ đó! Tôi sẽ khiến cho ông khỏi hoàn toàn trong vòng một tuần!
- Thật?!
- Dĩ nhiên là...là giỡn rồi!
Cô tự tát cho mình một cái, ôm hận. Hắn là bị đâm, sao có thể khỏi trong vòng một tuần được?
- Trước mặt tôi không có giỡn! Vậy một tuần sau mà tôi không khỏi bệnh, tôi sẽ trừng phạt em!
- Khoan...khoan đã! Tôi chỉ là...
Hắn ngoảnh mặt đi chỗ khác, cố tình không nghe cô nói. Cô rũ rượi nghĩ về hai chữ “trừng phạt” kia, sợ muốn khóc thét.
- Ông có thể cho tôi biết ông sẽ trừng phạt tôi thế nào không? Tôi muốn chuẩn bị tinh thần!
Hắn lúc này mới quay ngoắt sang nhìn cô, mắt đột nhiên sáng lấp lánh. Dục Mạc Sâm đưa tay chỉ vào đũng quần mình, nói lớn:
- Tôi sẽ dùng thứ này để “đâm” em!
- Ông đùa phải không? Một tuần sau vết thương cũng không thể khỏi được, mà không khỏi thì ông không vận động mạnh được đâu!
Hắn nhếch nhẹ môi, nụ cười bên môi vô cùng tà mị:
- Ai bảo tôi phải vận động mạnh chứ? Đến lúc đó, em sẽ phải ngồi lên đây và...cưỡi!
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
6
- Em sẽ phải ngồi lên đây và...cưỡi!
Cô ngượng chín mặt, lập tức bật dậy chạy ra khỏi phòng. Hắn nhìn bộ dạng kia của cô, bất giác phì cười thành tiếng.
Cô sợ rồi đúng không?
Trúc Lam chạy vội ra ngoài, dựa vào tường hít lấy hít để mùi không khí có chút ngượng ngạo. Cô đưa tay đập mạnh vào đầu mình, dậm chân bình bịch:
- Trời đất ơi! Sao mình có thể ngốc nghếch đến độ này chứ?
Hắn dĩ nhiên nghe được những lời kia, thoải mái nhắm mắt tịnh dưỡng:
- Để tôi xem một tuần sau em sẽ biểu hiện thế nào!
Kể từ hôm đó, ngày nào cô cũng ở bên cạnh hắn, một giây cũng không dám rời. Hắn bảo đau thì cô tìm cách khiến hắn hết đau. Hắn bảo đói thì cô tìm cách khiến hắn hết đói. Dục Mạc Sâm như Thượng Đế lúc này vậy, cô sơ suất một tí là ông Thượng Đế này đẩy cô xuống địa ngục ngay!
Suốt năm ngày liên tiếp, hắn ngày nào cũng bảo cô lau cơ thể cho mình.
Hôm nay là ngày thứ sáu, cô ủ rũ nhìn hắn đến cả ngồi dậy cũng không ngồi nổi. Kiểu này thì cô thoát bằng niềm tin!
Vẫn cứ thế, hắn cũng vẫn tiếp tục bảo cô làm những chuyện cần làm.
Chỉ là hôm nay...
- Cởi cả quần lót của tôi ra đi!
- Hả?!
- Cởi! Cởi hết!
- Không! Cái này thì không thể! Tôi sẽ không nghe lời ông đâu!
Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào cô, cô dù rất sợ nhưng vẫn can đảm nhìn thẳng lại hắn.
Không được! Hắn không thể được nước lấn tới như thế!
Cứ nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình nhưng không! Hắn chỉ quay mặt đi chỗ khác, hất hàm:
- Ngày mai một tiếng!
Cô trợn tròn mắt, chỉ hận không thể lao tới cấu xé tên đàn ông kia. Hắn bắt cô “cưỡi” hắn suốt một tiếng đồng hồ ư?
- Ông không thể...
- Tôi đói rồi! Em mau nấu cho tôi thứ gì đi!
- Nhưng không mới ăn đó mà?
Hắn giả vờ không nghe, cô hậm hực bỏ ra khỏi phòng với một bụng dao găm.
- Tôi giết tôi giết tôi giết ôngggg!!!
Cô nắm chặt con dao để cắt cá lên tay, phăm phăm lên cái thớt làm nó nứt nguyên một đường ở góc.
Tức! Tức muốn nổ não!
Không ngờ Dục Mạc Sâm cũng có lúc trở thành người vô lí sự thế này!
Trúc Lam hậm hực khoát áo lên người, sau đó xách theo túi tiền ra siêu thị mua thêm thức ăn.
Nhân viên thấy bộ dáng đằng đằng sát khí của cô, biết điều tránh ra hết.
Đang loay hoay chỗ quầy thức ăn nhanh, cô vô tình lướt mắt qua hành bánh kẹo, phát hiện thứ gì đó vô cùng quen thuộc. Cô vội đi tới, thẫn thờ nhìn túi kẹo trước mắt.
Loại kẹo này...không phải ngừng sản xuất rồi sao?
Dù bao bì có chút thay đổi, nhưng cô không thể nào quên được.
Không thể quên rằng lúc nhỏ mình đã thèm khát thứ này như thế nào.
Mình đã vì thứ này mà bị đánh ra sao.
Còn nhớ năm 12 tuổi, cô nghiện món kẹo này như ăn phải ma tuý. Hôm đó đi học thì gặp cô bạn cùng lớp đang ăn nó, thế là cô xông tới dành luôn. Bạn nữ kia khóc mách giáo viên, tin này truyền tới tai ba cô và dĩ nhiên cô bị đánh.
Những kí ức xa xăm đó vẫn có chút gì đó gọi là ấm áp, còn bây giờ...
Vẫn chưa thể tin được, người cô gọi là ba đã bán cô!
Đúng vậy! Là bán!
Ông ấy còn nhẫn tâm để người ta bỏ thuốc con gái mình!
Trúc Lam đứng lặng hồi lâu, lát sau không ngần ngại mà bỏ gần cả mười bì kẹo kia vào giỏ.
Chỉ là muốn ngấm lại chút vị ngọt xưa cũ, để quên đi vị chua chát của bây giờ.
Cô xách túi đồ khá nặng, từ từ tiến tới trạm xe buýt chờ đợi.
Lúc này ở trạm chỉ có cô và một người đàn ông dáng cao lớn, ăn mặc kín mít còn hơn cả sợ cháy nắng. Cô nhìn lại bản thân, bên trong cái váy dài bên ngoài áo khoác mỏng.
Tại cô chạy vội quá mà!
Xe buýt xuất hiện, cô khom lưng xách túi đồ lên thì đột nhiên người đàn ông kia bước nhanh tới, cất lên giọng nói ấm áp:
- Để tôi xách giúp em!
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang xách đồ dùm mình, sau vài giây liền lắp bắp lên tiếng:
- Thừa...Thừa Quân Nghị?!
- May quá! Em vẫn còn nhớ tôi!
- Nhưng sao anh lại ở đây? Không phải anh đang...
- Lên xe rồi nói chuyện!
Cô gật đầu, bước lên xe rồi người tên Thừa Quân Nghị cũng lên theo. Hai người chọn một dãy ghế khá khuất, ngồi xuống.
Thừa Quân Nghị tháo mũ và khẩu trang ra, thở hắc:
- Nóng quá đi mất!
Cô nhìn khuôn mặt điển trai kia, trong lòng dấy lên một nỗi xót xa.
Anh...vẫn như thế!
Vẫn như ngày em còn thầm thương trộm nhớ anh!
- Cô bé! Không phải em muốn hỏi gì sao?
- A! Đúng rồi! Không phải anh đang ở Nga sao, sao lại...
- Anh về nước được vài tháng rồi, vì lu bu chút chuyện nên bây giờ mới tới tìm em.
- Tìm em sao?
Cô nhẹ nhắc lại hai chữ cuối, giọng bé dần.
Tìm cô sao? Tìm để làm gì?
Thừa Quân Nghị nhìn cô bằng ánh mắt có chút kì lạ, sau đó đưa tay xoa đầu cô:
- Trông em vẫn tinh nghịch và đáng yêu như năm lớp 11!
Cái xoa đầu kia làm tim cô như lỡ một nhịp.
Năm đó, người đó cũng đã như thế này!
Năm đó, người đó đã cướp đi trái tim cô bằng cách này!
Mấy năm sau người quay lại, vốn định một lần nữa lặp lại chuyện năm xưa sao?
Cô lắc nhẹ đầu, lập tức nghiêng người không cho hắn tuỳ tiện nữa. Bàn tay hắn có chút ngưng lại, chính là cảm giác hụt hẫng.
Cô cúi thấp đầu, lí nhí:
- Anh về thì tốt rồi! Chắc bây giờ anh cũng có gia đình rồi nhỉ?
- Chưa đâu! Anh còn chưa có bạn gái!
- Em không tin anh nói đâu!
- Anh đã nói dối em bao giờ?
Cô gật đầu, nụ cười nhẹ thoáng chút đau đớn.
Ừ! Chưa bao giờ! Trừ hôm đó ra!
Cái hôm anh quay lưng sang nước ngoài, bỏ lại cô gái nhỏ đứng bơ vơ khóc đến tội nghiệp.
- Còn em? Em vẫn độc thân chứ?
- Dĩ...à không! Em có chồng rồi!
- Chồng? Em kết hôn rồi sao?
Cô mạnh dạn đối diện với người con trai năm xưa mình từng yêu say đắm, chắc nịch:
- Em kết hôn rồi! Vừa kết hôn vào nửa tháng trước!
Thừa Quân Nghị ngắm kĩ cô gái bé nhỏ đang ngồi gần mình kia, cảm thấy xa vời như mây bay ngang trời.
Một màn trò chuyện kia, đang được ai đó quan sát hết một lượt.
Dục Mạc Sâm nhìn màn hình máy tính, mọi chuyển động của cô đều được ghi lại bằng máy quay lén. Hắn cắn nhẹ môi dưới, thì thào:
- Vừa ra đường đã gặp lại tình cũ! Chỉ cần em về đây, tôi nhất định cho em khỏi xuống giường!
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
7
Thừa Quân Nghị và Trúc Lam xuống ở trạm xe buýt cuối cùng. Quân Nghị đòi xách túi đồ về dùm cô, nhưng cô không đồng ý, nói rằng sợ chồng sẽ suy nghĩ lung tung. Sau đó Quân Nghị lên tiếng trách móc chồng cô, cho rằng hắn là người đàn ông vô lí. Cô chỉ hững hờ nhún vai, lấy lại túi đồ:
- Đổi lại là em, nếu thấy kẻ khác đi về thân mật cùng vợ mình cũng sẽ ghen thôi!
- Xách đồ cũng gọi là thân mật? Hồ Trúc Lam! Em có thể chịu nổi một người hay ghen tuông bóng gió vậy à?
- Nhưng chồng em rất tốt, không như anh!
Cô xoay lưng bỏ đi, để lại một Thừa Quân Nghị đứng ngơ như trời trồng.
Đúng vậy! Không như Thừa Quân Nghị này!
- Khoan đã! Anh có thể đến nhà em chơi không?
Quân Nghị nói với theo, nhưng cô không có động thái trả lời. Người đàn ông này bỗng dưng cảm thấy rất bất lực, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng cô càng ngày càng xa.
Trúc Lam xách túi đồ vào nhà, mệt nhọc hít thở.
Có một nỗi chua xót gì đó dâng lên trong lòng!
Cô vĩnh viễn không thể ngờ tới mình sẽ còn gặp lại vị sư huynh năm đó bản thân điên cuồng theo đuổi.
Và cũng chẳng thể ngờ khi gặp lại trái tim vẫn còn nhức nhối thế này.
Sau khi cất mọi thứ vào tủ lạnh, cô xắn tay áo lên chuẩn bị một bữa ăn khác cho Dục Mạc Sâm. Vừa nấu ăn, cô vừa nhai mấy viên kẹo nhỏ như hạt bắp.
Rõ ràng là viên kẹo vẫn như thế, nhưng vị ngọt đã không còn.
Là kẹo không còn như cũ, hay lòng người không còn như xưa?
Cô không thể tiếp tục nuốt nổi thứ kẹo này, lập tức vơ nguyên cả bì xuống thùng rác.
Thì ra thứ bản thân từng cực kì ham muốn, đến một lúc nào đó sẽ cảm thấy nhàm chán.
Lúc nhỏ không thể tự mua kẹo, cảm thấy kẹo chính là thứ đáng giá nhất.
Bây giờ có thể rồi, còn muốn mua bao nhiêu thì mua, nhưng giá trị của mấy viên kẹo này chẳng còn nữa.
Hôm đó ba cô cho tiền mua kẹo, cô hí hửng chạy bay đến quán thì không thấy nó đâu. Hỏi cô bán hàng, hay tin loại kẹo này đã ngừng sản xuất.
Hôm đó cô vừa tròn 15 tuổi.
Năm 8 tuổi, khi nghe ba nói mẹ mình chết vì ung thư, cô cũng không khóc nhiều như lúc đó.
Nhưng chung quy lại, tất cả vẫn không bằng một ngày đầu xuân năm 16.
Một tiểu cô nương hoạt bát năng động như cô bị vị sư huynh khối trên làm cho mất hồn. Cô ngày ngày tìm cách khiến vị sư huynh kia chú ý đến mình, như những năm trước tìm cách khiến ba mua kẹo cho. Vị sư huynh kia khổ nỗi chỉ xem cô như em gái nhỏ, một chút động tâm cũng không có.
Thừa Quân Nghị, rất tốt, tốt về mọi mặt.
Cứ ngỡ bản thân chỉ cần điên cuồng theo đuổi, một ngày nào đó cũng sẽ có được.
Nhưng loại kẹo kia còn có lúc không xuất hiện nữa, vậy thì Thừa Quân Nghị sao phải thích cô đây?
Sau đợt nghỉ Tết dài đằng đằng, cô háo hức quay lại trường, muốn ngắm nhìn người con trai kia cho thoả nỗi nhớ.
Và hay tin người ta đã đi du học rồi.
Trúc Lam khóc muốn ngất đi. Vì sao ư?
Vì mồng hai Tết, cô nhắn tin cho Thừa Quân Nghị, hỏi người ta có dự định gì khi qua năm mới chưa? Người ta trả lời là tiếp tục học xong chương trình, thi đỗ đại học và tập trung vào gây dựng sự nghiệp.
Thế mà chưa tới một tuần sau, người ta lại quên mất câu nói đó, bỏ đi mất.
Lí do thật ấu trĩ, đúng không?
Cô cảm thấy bị phản bội, bị lừa dối.
Điều đó khiến tim cô có một vết cứa.
Rất đau!
Khói từ tô canh bốc lên nghi ngút. Trúc Lam cẩn thận bưng cái khay chứa khá nhiều đồ ăn lên, tiến về căn phòng gần đó.
Dục Mạc Sâm lại ngủ rồi.
Gió hiu hiu thổi vào trong phòng, ánh nắng chan hoà với tầng mây xanh. Cô định quay lưng bê thức ăn ra ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng gọi.
- Ông gọi tôi sao?
Dục Mạc Sâm khẽ khàng mở miệng:
- Để mọi thứ ở đó và lại đây với tôi!
Cô rất nghe lời, không nhanh không chậm tiến đến gần hắn. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ người đàn ông kia, trong thoáng chốc cảm thấy bản thân dường như sắp gặp nạn.
- Em khóc?
Cô giật mình, vội đưa tay lên quẹt quẹt mí mắt, lắc đầu cứu chữa:
- Do bụi bay vào mắt thôi! Tôi...
- Xin lỗi!
- Hả?
- Tôi đã đặt thiết bị theo dõi lên người em!
Cô lặng người, nhìn thấy trên tủ đầu giường có chiếc máy tính.
- Ông bảo sẽ tôn trọng sự riêng tư của tôi mà?
- Tôi rất xin lỗi em, nhưng tôi làm mọi việc chưa bao giờ không có lí do cả. Tôi đang phải nằm một chỗ là vì kẻ thù, mà bây giờ bọn chúng đã biết đến sự hiện diện của em rồi. Em là phụ nữ, chúng chỉ cần một viên đạn là em xong đời!
- Chuyện...chuyện này...
- Em sợ là chuyện rất thường tình, tôi không ý kiến. Tôi cũng sẽ nói luôn là sau này trên người em luôn có thiết bị theo dõi. Còn chuyện em vừa ra đường đã gặp lại tình cũ thì nó không bình thường chút nào đâu!
- Ông nghe tôi giải thích đã! Thật ra...
Cô lấp lửng không nói hết câu, chính là không biết nên giải thích như thế nào. Hắn đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống cạnh mình, bàn tay to lớn ôm lấy eo cô.
- Tôi đã giận, nhưng khi nghe chính miệng em gọi tôi là chồng, cơn giận đã không còn. Chỉ là tôi vẫn cảm thấy chưa an tâm!
Nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia, cô vô thức cúi xuống gần hắn hơn. Trúc Lam dường như bị thôi miên, dù hắn không hề ra lệnh nhưng lại cúi đầu hôn lên môi hắn.
Dục Mạc Sâm vô cùng hài lòng, cẩn thận nhấm nháp mùi vị của khoang miệng vừa nhai kẹo ngọt xong. Hắn chuyển hướng, từ từ hôn lên trán cô, giọng bỗng trở nên chân thành:
- Em gặp ai cũng được, nhưng đừng trao trái tim cho họ. Tôi cũng là con người, tôi cũng là đàn ông, vì vậy tôi cũng biết ghen. Mà một khi tôi đã ghen rồi, em không thể biết tôi có thể làm ra những hành động đáng sợ gì để chiếm đoạt em đâu!
- Tôi hứa với ông, tôi...
- Không phải là hứa mà là nhất định phải làm được! Nhớ cho kĩ! Cả thể xác và tinh thần em, chỉ có một Dục Mạc Sâm này mới có thể chạm vào được!
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
8
- Thể xác và tinh thần em, chỉ có một Dục Mạc Sâm này được đoạt lấy!
Bá đạo! Chính là hai chữ bá đạo!
Câu nói kia như một lời mệnh lệnh, cô chỉ có thể nghe theo rồi khắc sâu vào trong trí óc.
Mà mệnh lệnh do Dục Mạc Sâm đặt ra, không nghe theo chỉ có chết!
Trúc Lam gật gật đầu, một phần như sợ hắn không thấy, một phần như để thể hiện bản thân đã khắc cốt ghi tâm câu nói kia rồi.
- Đúng! Ông là chồng tôi, hai thứ đó dĩ nhiên phải thuộc về ông! Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, cho dù ông có thế nào tôi cũng vẫn sẽ theo ông đến cùng!
Dục Mạc Sâm hài lòng, bên môi xuất hiện nụ cười khó cầu. Hắn kéo cô xuống gần hơn, hôn lên môi cô cái nữa như để khen thưởng.
Rồi hắn đuổi cô ra khỏi phòng, thái độ thay đổi 180 độ.
Cô hoang mang không hiểu chuyện gì, có chút bực bội xuống nhà dưới ăn hết thức ăn còn thừa.
Tên khó ưa!
Trong lúc đó, hắn vớ lấy cái máy tính trên đầu giường, rất nhanh đã khởi động máy xong. Lập tức, một loạt hình ảnh dài gửi đến.
“Tụi em bắt gặp người của Nick liên tục đập phá đồ đạc của ngư dân, còn lật hết cá bọn họ vừa đánh bắt vào được. Ở một góc đằng xa còn thấy một kẻ rất khả nghi, có thể là Nick!”
Hắn đưa tay lên gõ nhanh trên mặt bàn phím, thâm trầm:
“Một vụ nhỏ thế này Nick sẽ không xuất hiện đâu. Nhưng kẻ khả nghi đó có thể là người thân cận của hắn. Tiếp tục theo dõi cho tới khi tôi có thể trở lại!”
“Đại ca! Anh nên nghỉ ngơi nhiều, ở đây tụi này vẫn lo liệu được.”
“Sức khoẻ của tôi thế nào tự tôi biết. Chậm nhất là một tuần nữa tôi sẽ quay lại. Đến lúc đó, không được để kẻ thù quấy phá thêm lần nào nữa. Còn về phía ngư dân thì tăng cường người bảo vệ họ, kết hợp bên phía cảnh sát để sát sao hơn trong mọi việc. Lũ chuột nhắt đó cùng lắm chỉ là mấy cọng rơm của Nick, không đáng để ta dốc toàn sức.”
“Rõ!”
Đoạn chat kết thúc nhanh chóng, Dục Mạc Sâm chăm chú quan sát mấy hình ảnh trên màn hình, ngón tay di di con chuột.
Cái tổ chức hắn đứng đầu thật ra đã tồn tại rất lâu rồi. Năm vùng biển này bắt đầu đông dân, cũng là lúc bọn nghịch tặc hoành hành. Chúng luôn bắt những ngư dân khác nộp đủ thứ tiền, không những thế còn ra tay đánh đập người khác không thương tiếc nếu họ không nạp. Ông cố của hắn không chịu được cảnh đó nên liên kết với những người đàn ông lực lưỡng trong làng, ra sức đánh đuổi chúng đi. Ngưỡng mộ tài năng của ông, những người đàn ông đó đã quy hàng đi theo, anh dũng chống trả lại lũ nghịch tặc kia bảo vệ bình yên cho dân làng.
Tổ chức càng ngày càng lớn, dĩ nhiên lũ nghịch tặc kia cũng mở rộng địa bàn làm loạn không ngừng. Hai thế lực đối đầu với nhau hàng trăm năm, cho đến nay chính hắn là người bước tiếp.
Và kẻ có biệt danh là Nick cũng chính là hậu duệ thứ tư đứng đầu lũ nghịch tặc kia.
Nhưng tên Nick thật sự rất bí ẩn. Khuôn mặt của hắn như thế nào đến bây giờ chưa một kẻ nào hay biết. Lũ nghịch tặc luôn không ngừng quấy phá, trở thành mục tiêu mà cảnh sát đau sứt đầu mẻ trán vẫn chưa thể bắt được.
Chính hắn cũng không biết, cuộc chiến này khi nào sẽ kết thúc.
Gấp lại chiếc máy tính, hắn nhắm mắt tĩnh dưỡng, bỗng nhiên lại nhớ đến cô.
Hồ Trúc Lam...
Hắn tin trên đời không có gì là tự nhiên. Và cả việc hắn gặp cô ở chợ đen chắc chắn cũng như vậy.
Cô lúc đó ăn vận rách rưới, chỉ che những chỗ cần thiết, bộ dạng thê thảm đến cùng cực.
Thấy mấy kẻ khác nhìn cô bằng đôi mắt tràn đầy dục vọng, hắn bỗng chốc cảm thấy mình có trách nhiệm.
Trách nhiệm là cứu cô!
Vì vậy, hắn đã không ngần ngại mà vung một số tiền rất lớn để mua cô. Ngay khi có lời tuyên bố cô thuộc về mình, hắn mới sực tỉnh ra là không biết mình mua cô để làm gì.
Dục Mạc Sâm lại không rảnh rỗi mà vung tiền xong lại thả hàng đi. Mặt khác, cô gái này trông mềm mỏng như vậy, cho vào tổ chức cũng chỉ là kẻ bám chân.
Hắn cố vươn người tới cái tủ đầu giường, sau đó mở tủ ra rồi lấy ra một tấm ảnh.
Khuôn mặt lạnh tanh đột ngột biến mất. Thay vào đó, nụ cười yêu chiều trên môi càng lúc càng đậm:
- Là em bảo anh cưới Hồ Trúc Lam, đúng không?
Hắn mân mê tấm ảnh, càng nhìn ngắm càng dâng lên một cỗ chua xót trong tim.
Rất giống! Tựa như tạc tượng vậy!
Cũng chính vì điều đó mà hắn đã để cô làm vợ mình!
- Cứ mỗi lần nhìn cô ấy anh lại như thấy em vậy. Con bé ngốc! Tại sao năm đó lại nhẫn tâm bỏ rơi anh như vậy chứ?
Những lời đầy chân thành và đau khổ kia lọt vào tai cô. Cô sững sờ đưa tay bịt miệng, sợ bản thân sẽ thốt lên một tiếng đầy đau đớn như hắn.
Cô vốn định lên đẩy bê khay thức ăn xuống, không ngờ lại nghe phải những lời này.
Không cần nhìn cô cũng có thể tưởng tượng được hắn đang trưng bộ mặt thế nào.
Trong giọng nói của hắn còn chứa đầy hạnh phúc lẫn khổ đau thế mà?
Trúc Lam khó khăn hít thở, đôi chân run rẩy từ từ quỵ xuống sàn nhà.
Hoá ra nụ hôn đó, câu nói đó, ánh mắt đó, tất cả đều dành cho một người con gái khác!
Nếu hôm nay cô không vô tình phát hiện ra, vậy thì đến bao giờ hắn mới nói cho cô nghe sự thật đây?
Rằng...cô chỉ là vật thế thân?
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
9
Tiếng thút thít của cô làm hắn sực tỉnh khỏi đoạn hồi ức cũ. Hắn cau nhẹ mày cất tấm ảnh lại vào hộc bàn, sau đó mở miệng hỏi lớn:
- Em đang đứng ngoài đó?
Cô bật dậy, lau lau những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhưng càng lau nước mắt càng nhiều, cô ôm mặt chạy vào phòng tắm, khóc hồi lâu.
Hắn hỏi mãi cũng không có ai trả lời nên chỉ biết bất lực nằm đợi. Rất lâu sau đó mới thấy cô bước vào, mặt còn đẫm những giọt nước mát lạnh.
Hắn tinh tế nhận ra đôi mắt đỏ ngầu của cô, còn nhận ra cả đôi bàn tay chuẩn bị bê khay thức ăn đi đang run rẩy từng cơn. Cô còn không nhìn hắn lấy một cái, bê khay lên rồi trở lại ra ngoài.
Suốt hôm đó, không thấy cô vào phòng lần hai.
Sáng hôm sau...
Hắn giật mình mở mắt, phát hiện bên mình không có ai nằm như những buổi sáng khác.
Hắn bắt đầu cao giọng gọi cô, nhưng chẳng có ai đáp lại. Đến lúc cảm thấy bản thân có chút nổi giận thì cánh cửa phòng bật mở. Trúc Lam đứng đó, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, không mở miệng nói bất cứ điều gì.
- Em vừa đi đâu?
...
- Có biết ở ngoài kia nguy hiểm lắm không?
...
Sự im lặng của cô làm lửa giận càng thêm cháy lớn. Hắn hít sâu một hơi kìm nén lại, gọi cô tới bên cạnh.
Cô bước tới, đôi mắt vẫn như ngàn lưỡi dao cắm phập vào hắn.
- Thái độ của em lúc này là ý gì?
...
- Em giận dỗi tôi?
...
- Em dám dùng thái độ này để...
- Tại sao lại không? Tôi cũng là con người, ông cũng là con người, tôi và ông đều cùng một loài. Vậy nên không việc gì tôi phải sợ ông cả!
Dục Mạc Sâm cũng bắt đầu bừng bừng sát khí, trong mắt loé lên tia thuốc súng:
- Hổ và thỏ đều là động vật, tại sao thỏ lại phải bỏ chạy mỗi khi gặp hổ? Bởi vì hổ là chúa sơn lâm, còn thỏ chỉ là con vật yếu đuối thấp bé mà thôi!
Nếu là bình thường, cô đã sợ và không thể cãi lại hắn. Nhưng lúc này không như thế nữa! Cô trái lại không những không sợ hắn, mà còn cảm thấy nên chọc giận hắn thì hơn.
- Ông không phải là hổ, tôi không phải là thỏ!
Cô quay lưng bỏ ra ngoài, mặc hắn rơi vào khoảng không thâm trầm đáng sợ.
Hắn không hiểu cô tại sao lại như thế.
Nhưng việc cô dám đấu khẩu với hắn như vậy làm hắn thật sự phát điên!
Mấy ngày sau đó cả hai không hề nói với nhau câu nào, ngoại trừ những lúc cần thiết thì họ cũng chẳng gặp nhau.
Hai người sống chung một nhà mà khoảng cách lại xa như cả đại dương.
Mối quan hệ của hai người cũng dần dần hình thành một vết nứt.
Như những gì đã nói, sau một tuần hắn đã trở lại tổ chức mặc cho vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Cô lại trở về làm cô gái của lúc trước, một mình sống trong căn nhà nhỏ ngoài rìa thành phố.
Một thời gian nữa hắn không về.
Không sao cả! Cô cảm thấy mọi chuyện có lẽ nên dừng lại ở một mức độ nào đó thì tốt hơn!
Đã dặn lòng không được để tâm nữa, nhưng cô vẫn không chịu được mà chạy vào phòng lục tìm tấm hình của người con gái đó.
Kết quả có chịu đau đớn cũng do bản thân gánh chịu.
Hồ Trúc Lam run run cầm tấm ảnh lên, một màn sương mỏng làm nhoè đi nụ cười tươi tắn của cô gái trong ảnh.
Thật sự rất giống! Giống đến kì lạ!
Nhất là đôi mắt này...
Cô đưa tay lên rờ nhẹ vào khoé mắt mình, cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.
Nếu không nhờ nó, có lẽ cô sẽ không bao giờ được người đàn ông kia để mắt đến!
Cô hiểu rồi! Người hắn yêu là cô gái trong hình, nhưng có lẽ vì một lí do gì đó mà cô ấy đã mất. Sau này hắn vô tình gặp cô trong buổi mua bán người ở chợ đen, thấy cô giống cô ấy cho nên đã mua và cưới cô về làm vợ!
Cô cười nhạt nhẽo, nụ cười ngấm mùi khổ đau đến cùng cực. Cũng dễ hiểu thôi!
Cô cũng chỉ là một kẻ thế thân!
Mọi hạnh phúc cũng như chờ đợi, mọi sự dịu dàng và những nụ hôn nồng cháy...tất thảy đều là dành cho cô gái này! Cô, đơn giản chỉ là nơi để hắn gửi gắm những thứ đó thôi!
Hỡi cô gái đang ở thiên đàng! Cô liệu có thấy vui vì những điều này?
Những cánh thư được gửi vào trong mây, mang theo bao nhiêu dấu yêu của một người đàn ông chung tình si mê.
Mà mấy chữ đó, đâu phải của cô đâu?
Nếu đã như vậy, cô còn chấp mê bất ngộ tiếp tục ở bên hắn làm gì?
Một lần chấm dứt tất cả, có phải sẽ bớt đi bi thương không?
Chính bản thân cô cũng không hiểu sao bản thân lại khóc yếu đuối thế này. Hắn từng nói thỏ chỉ là một con vật yếu đuối thấp bé, bây giờ chính cô cũng trở thành kẻ như vậy!
Hồ Trúc Lam! Tại sao mày phải khóc?
Khóc vì bản thân chỉ là một dụng cụ?
Hay khóc vì một Dục Mạc Sâm đã nỡ lòng lừa dối cô?
Hôm đó cô đã nghĩ rất nhiều và rất kĩ. Cô muốn chấm dứt! Cho dù hắn không đồng ý cô cũng sẽ quỳ xuống mà van xin hắn phải chấm dứt!
Cô mệt! Cô không muốn mình là con rối!
Phải khoảng chừng nửa tháng sau hắn mới về lại nhà. Cô đang ngủ mê man trên ghế, nghe tiếng động thì lập tức bật dậy, dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô một lần, sau đó xoay lưng định bỏ đi thì bị cô níu lại.
Cô nói muốn li hôn!
- Lí do?
- Tôi và ông không có tình cảm, hôn nhân này sớm muộn cũng tàn!
- Nói dối!
Cô biết không thể giấu được một con người từng đắm mình dưới làn mưa cuộc đời như hắn nên đành nói ra sự thật:
- Cầu xin ông! Xin ông đừng xem tôi như một vật thế thân!
Hắn bước tới gần, nhìn thấy trên tay cô là tấm ảnh vô cùng quen thuộc. Đột nhiên hắn ngộ ra một điều, vài giây sau mới có phản ứng.
Đột nhiên hắn phụt cười một cái làm cô hết sức hoang mang. Dục Mạc Sâm vững chãi bước đến bên cô, ngang nhiên bắt trọn cô vào lòng rồi nhếch môi:
- Con thỏ ngây thơ! Hoá ra bao lâu nay là em ghen với em gái tôi sao?
#Pann
Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu
10
- Con thỏ ngây thơ! Hoá ra bấy lâu nay em ghen với em gái tôi sao?
Cô nằm gọn trong lòng hắn, hai mắt bắt đầu mở to lên vì quá sốc. Cả ngạc nhiên nữa!
Dục Mạc Sâm nhìn thẳng vào mắt cô, ý cười càng lúc càng đậm:
- Đây là em gái tôi!
Mặt cô đỏ ửng lên, khoé môi mấp máy không nói thành lời.
- Không...không phải...đây là...là...
- Tôi hiểu vấn đề rồi! Em vô tình nghe được mấy lời tôi nói lúc còn nằm trên giường dưỡng bệnh, sau đó nghĩ cô bé này mới đích thị là người tôi yêu?
- Không...không có! Tôi không có nghĩ như thế!
Cô xấu hổ và nhục nhã đẩy hắn ra, không dám ở cạnh hắn thêm một giây phút nào nữa.
Nếu có cái hố đen nào đó gần đây thì tốt quá! Cô sẽ không ngần ngại mà nhảy vào ngay lập tức!
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy chứ! Dục Mạc Sâm đưa tay quay cằm cô lại, buộc cô phải đối diện với mình. Hắn từ từ cúi sát xuống đôi môi cô, thì thào:
- Không cần phải xấu hổ! Việc em ghen chứng tỏ em có để mắt đến tôi, tôi rất hài lòng. Em làm đúng chỉ là sai người thôi!
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt làm cô run rẩy từng cơn. Cô bám chặt chiếc áo hắn, cảm giác hai chân mềm nhũn ra.
Cô...sao cô nhạy cảm thế này?
Hắn tinh tế nhận ra điều đó, bàn tay còn lại rất nhanh đã luồn sâu vào trong áo. Cô bị hắn khoá chặt, không cách nào phản kháng lại đôi bàn tay đang làm càn.
Trúc Lam úp mặt xuống hõm cổ hắn, thở dốc.
Dục vọng bấy lâu nay bỗng dưng dâng trào, như một con hổ đói thèm khát thịt với máu tươi. Hắn mạnh bạo hôn lên môi cô, cô cũng nhanh chóng hoà quyện với hắn.
- Nhưng ông...ưm...em gái ông sao lại...giống tôi...ưm...
Hắn nới lỏng tay, cứ ngỡ thả cô ra nhưng không! Hắn lại cúi người bế thốc cô lên, vài sải chân dài đã bước vào phòng ngủ.
Không thương hoa tiếc ngọc, hắn ném cô xuống giường, sau đó áp cơ thể rắn chắc xuống cơ thể mảnh mai kia. Cô chống cự vô ích, hoàn toàn bất lực trước sức lực đàn ông.
Hắn lột được chiếc áo của cô ra, yêu chiều cắn lên xương quai xanh cô một cái làm cô đau đớn rên lớn lên. Hắn vô cùng thích thú, vừa gặm nhấm bộ ngực trần như nhộng vừa nói vài câu ngắn gọn:
- Tôi cũng không biết, có thể là người giống người thôi.
- Ông chỉ vì điều...điều đó mà cưới tôi?!
- Không quan trọng!
- Hả?!
- Làm đã, tính sau!
Dù vết thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng hôm đó hắn vẫn như con dã thú ăn sạch cơ thể cô. Cô đê mê chìm đắm trong biển dục vọng, hết lần này đến lần khác hưởng thụ cái khoái lạc của trần gian do người đàn ông này mang lại.
Đến khi cô mở mắt đã thấy bầu trời bắt đầu sẩm tối.
Dục Mạc Sâm không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi bên cửa sổ hút một điếu thuốc lá. Cô mệt mỏi quấn chăn ngồi dậy, cơ thể như bị một tảng đá đè lên.
Nhìn xem! Cả người cô đâu đâu cũng có vết tím xanh!
Mùi thuốc lá bay ngược trong gió thoảng làm cô nhíu mày lại. Mùi thuốc rất khó chịu!
- Ông đừng hút thuốc được không?
Hắn nghe thấy tiếng cô liền xoay người lại, ung dung dựa vào thành cửa rồi cất giọng trầm thấp:
- Em ra lệnh cho tôi?
- Không có! Chỉ là mùi thuốc làm tôi không thở...
Cô chưa nói hết câu thì hắn đã dập điếu thuốc đi rồi.
Lại nghĩ về chuyện ban nãy, cô không tránh khỏi ngượng ngùng mà xoay mặt đi chỗ khác. Trúc Lam cắn cắn môi dưới, thì thào:
- Tôi...xin lỗi!
Hắn dĩ nhiên nghe cô nói gì, chỉ là đột nhiên nổi hứng châm chọc:
- Em nói gì cơ?
- Tôi...tôi nói xin lỗi ông!
- Không nghe!
- Tôi xin lỗi ông! Xin lỗi vì đã ghen bóng ghen gió!
Cô bực bội hét lên, hắn thoả mãn nhếch môi cười một cái. Đến khi nhận thức được câu mình vừa nói, cô mới xấu hổ vùi mặt vào chăn.
- Cuối cùng cũng thừa nhận mình ghen rồi!
Hắn tiến tới cạnh giường, mở tủ ra lấy tấm ảnh quen thuộc:
- Em gái tôi Dục Uyển Ninh! Nó vĩnh viễn ra đi ở tuổi 16 rồi!
Cô ngẩng đầu lên, bất chợt phát hiện trong đôi mắt thâm sâu đó có một tia đau lòng.
Tim cô cũng bỗng dưng thắt lại...
- Đáng nhẽ tôi không nên nhắc tới...
- Không sao cả! Dù sao con bé ra đi cũng gần 10 năm rồi!
- Tôi có thể hỏi vì sao không?
Hắn chưa vội trả lời mà ngồi xuống bên cạnh cô trước, dịu dàng đưa tay chạm nhẹ khoé mắt cô:
- Đôi mắt này...quá giống rồi!
- Thật ra tôi hiểu lầm cũng đúng! Hai người là anh em sao lại không giống nhau tí nào vậy chứ?
Hắn chuyển ánh mắt sang tấm ảnh trên tay, cười nhạt:
- Con bé và tôi là anh em cùng cha khác mẹ, tôi giống ba còn Tiểu Ninh giống dì, không hề giống nhau.
Hắn cúi thấp đầu hơn, giọng trầm mặc:
- Gần mười năm trước tôi đã bắt đầu theo con đường của ba. Kẻ thù của ông ấy lúc đó vì không muốn ông có người kế nhiệm nên đã tìm cách hãm hại tôi. Vào ngày sinh nhật của Uyển Ninh, người của kẻ thù đã lén bỏ thuốc vào ly nước tôi sắp uống, không ngờ bị em gái tôi vô tình phát hiện. Con bé ngây thơ không biết nên làm thế nào, vì lo cho anh mà tự tay uống hết ly nước.
Cô đưa tay bịt môi, không để cho bản thân phát ra một tiếng thốt nào.
- Uyển Ninh bị thiểu năng nên rất ngốc, ngay cả việc hất ly nước đó đi cũng không biết!
Hắn thở dài một hơi, trong lòng nhói lên từng cơn.
Lúc phát hiện em gái chỉ còn là cái xác không hồn nằm dưới sàn nhà, hắn đã hận tới mức chỉ muốn phăm kẻ thù ra làm trăm mảnh.
Tìm ra được kẻ bỏ thuốc, ba hắn là người quân tử cũng phải cầm súng lên mà tự tay giết chết kẻ đó.
Dì Tư mẹ của con bé vì quá sốc mà đã đổ bạo bệnh. Không lâu sau đó thì dì qua đời.
Còn mẹ hắn ở đâu ư? Vừa sinh hắn ra thì bà đã mất rồi!
Năm đó hắn vừa tròn 25 tuổi!
Trúc Lam rơm rớm rơi lệ, cảm giác mất mát này cô không phải là không biết.
Cô cũng từng bị mẹ vứt bỏ, từng là thứ không ai cần đến!
Ngoài ba!
Đến bây giờ ông ấy cũng bỏ cô rồi, cô còn lại ai trên đời đây?
Hắn nghe tiếng thút thít của cô nên vội tỉnh lại giữa dòng hồi ức, quay sang ôm cô vào lòng.
- Tôi đã dặn em không được khóc!
Cô úp mặt vào ngực hắn, nghe rõ tiếng trái tim hắn đập nhanh liên hồi.
- Con bé thật tội nghiệp!
Dục Mạc Sâm tì cằm vào đầu cô, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc dài:
- Con bé cho tôi gặp em, ắt hẳn muốn tôi phải nhớ tới nó mỗi ngày! Nhưng em cứ yên tâm! Con bé là em gái, còn em là vợ hiền, chung quy lại tôi đều phải trân trọng từng giây từng phút. Nếu lỡ sau này sinh ly tử biệt, ít nhất tôi cũng hạnh phúc vì ngày hôm nay đã không phụ lòng người phụ nữ tôi cần yêu thương cả đời!
#Pann