Da gà da vịt nổi hết cả lên, cô mở to mắt nhìn hắn đang mếu máo như đứa trẻ. Cô ngẩn tò te ra, hoang mang tới nỗi phải đưa tay lên nhéo mình một cái.
Trời đất ơi! Đây là Dục Mạc Sâm thật sao?
Một kẻ như hắn còn có thể có bộ dạng này?!
Bị cô dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn, đột nhiên hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn hằn giọng một cái, lập tức khôi phục lại điệu bộ thường thấy.
- E hèm! Em đừng có nhìn anh như vậy!
Trông hai má hắn có chút ửng hồng, cô phì cười nhéo má hắn, thì thào:
- Anh biết là mình đáng yêu mà phải không?
- Cái gì cơ? Anh mà đáng yêu á? Em dùng cái từ đó để hình dung anh sao?
- Thế phải dùng từ gì đây?
- Anh là một người đàn ông thực thụ thế nên em phải khen anh mạnh mẽ!
- Được rồi được rồi! Chồng em mạnh mẽ nhất, được chưa?
Hắn cúi xuống dụi đầu vào пɡựᴄ cô, còn tự tay kéo áo cô xuống lại. Cảm thấy có hơi tội nghiệp khi bắt hắn phải kiềm chế Ԁụᴄ ᴠọпɡ, cô đưa tay vuốt nhẹ tóc hắn, mắt đầy yêu thương.
Sâm! Em muốn thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này!
Nếu có thể, em muốn ôm anh ngủ như thế này mãi thôi!
Anh cho em sự vui vẻ, em trao anh sự ấm áp, chúng ta cùng nhau vun đắp gia đình này từng chút từng chút một như thế.
Chỉ là em vẫn luôn mang trong mình một nỗi sợ.
Sợ sẽ mất anh!
Sợ sẽ không đủ can đảm để chiến đấu với tử thần như anh!
Thế nhưng đã đến lúc em phải mạnh mẽ rồi!
Vì em đã là một người mẹ! Em cần mạnh mẽ để bảo vệ chính mình cũng như bảo vệ con! Sự việc xảy ra trên hòn đảo hôm đó đã khiến em phần nào thức tỉnh. Muốn bên cạnh anh thì em phải mạnh mẽ, kiên cường. Đó là một nhiệm vụ mà em phải hiểu và làm được.
Em lại chợt thắc mắc một điều. Có phải năm đó để bên cạnh người đàn ông của đời mình thì mẹ anh cũng giống như em không?
Cũng phải gồng mình lên như thế?
Dù mất rất sớm nhưng em vẫn hâm mộ bà ấy vô cùng. Hâm mộ vì sự dũng cảm, vì sự hi sinh, và vì cả việc đã sinh ra anh trên cõi đời này.
Để cho đến tận hôm nay em đã gặp anh!
Mỗi sự gặp gỡ âu đều là một sự sắp đặt. Nếu đã để ta tìm thấy nhau giữa biển người thì hãy trân trọng nhau nhiều nhất có thể. Đừng để khi đối phương lạc giữa biển người mênh ᴍôпɡ mới bắt đầu cảm thấy ân hận.
Vì lúc đó mọi chuyện đã đi quá muộn và quá xa rồi!
Cho đến lúc cô mở mắt dậy thì đã là quá khuya. Nhìn sang thấy hắn vẫn đang ngủ say, cô nhoài người đến hôn hắn một cái rồi rời khỏi giường.
Có lẽ từ giờ tới sáng cô không thể ngủ được nữa.
Trúc Lam tự pha cho mình một ly sữa rồi bỏ ra phòng khách ngồi. Mở âm lượng tivi đến nhỏ nhất có thể, cô thẫn thờ vừa thổi nguội sữa vừa xem phim cổ trang.
“ Từ đầu đến cuối ta luôn bạc đãi nàng, oán hận nàng. Ta từng thề thà chết cũng không tin nàng nửa lời. Vậy sao giờ nàng còn vì ta mà uống chén rượu độc này chứ?”
“ Chàng vĩnh viễn không thể hiểu được thế nào là yêu! Ta yêu chàng là thật, vậy nên những việc ta làm cũng đều là chân thật. Ta vốn sống trên đời cũng không còn lại gì, còn chàng là bậc quân vương còn cả thiên hạ. Thay chàng thế một mạng, âu cũng chỉ là điều nên làm của một kẻ hầu hạ!”
“ Không! Nàng không phải là kẻ hầu hạ! Nàng là thê tử của ta, là thê tử của Quách Vương này!”
“ Được chàng gọi một tiếng thê tử, ta mãn nguyện rồi...”
Nhìn nụ cười chát đắng của cô nương trong phim, đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Khốn thật! Yêu là cái quách gì mà lúc thì hạnh phúc đến ngọt ngào, lúc thì đau khổ đến cùng cực!
Lúc cô nương trong phim dần dần nhắm mắt, đột nhiên tivi chuyển sang kênh khác. Cô hốt hoảng quay lui sau, phát hiện Dục Mạc Sâm đứng dựa vào thành ghế từ lúc nào. Hắn ngán ngẩm cầm cái điều khiển, nhấn loạn xạ:
- Con anh giống anh, không thích phim tình cảm sướt mướt!
Cô đưa tay quẹt đi mí mắt, trách yêu:
- Chưa gì đã khẳng định con giống mình rồi!
- Em đó! Nửa đêm không ngủ bỏ ra đây ngồi xem phim rồi khóc lóc. Mấy cái phim đó thì có gì mà hay chứ?
Hắn nhanh chóng ngồi xuống sofa, vòng tay lớn ôm trọn lấy cô. Cô nghiêng đầu dựa vào lồng пɡựᴄ hắn, thầm thì:
- Em làm anh thức giấc sao?
- No! Trở mình thấy bên cạnh trống trống, tưởng em bị bắt cóc nên tỉnh dậy ấy mà!
Cô chọt vào пɡựᴄ hắn một cái, hắn giả vờ rên đau nhưng cô không thèm để ý. Dục Mạc Sâm thấy ly sữa trên bàn liền giúp cô thổi nguội, sau đó cưng chiều nhìn cô một hơi uống cạn.
- Giờ em có thể đi ngủ được chưa?
- Không! Em không ngủ được nữa! Anh từ ngoài đảo về chắc còn mệt, hay là đi ngủ đi ha?!
Hắn lắc nhẹ đầu, thong thả dựa lưng vào ghế êm:
- Không! Anh thức cùng em!
Không biết thời gian trôi qua nhanh như thế nào nhưng mỗi giây mỗi phút ở bên hắn cô đều không cảm thấy vô vị. Vòng tay của hắn rất ấm, điều đó khiến trái tim cô trở nên loạn nhịp. Trúc Lam nhắm hờ đôi mắt ưu tư, hỏi khẽ:
- Sâm! Tại sao lúc đó anh lại nhảy ra đỡ em một phát đạn?
Một tiếng Sâm làm tâm tư hắn rối bời. Ngoại trừ ba mẹ và đứa em gái xấu số ca, cho đến nay chưa có ai gọi hắn thân mật như thế cả.
Rất chậm rãi, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc có chút rối của cô. Dục Mạc Sâm suy nghĩ một hồi, sau đó thì thào vài chữ:
- Vì yêu!
Cô gần như ngừng thở khi nghe thấy hai chữ kia thốt ra từ miệng hắn. Hắn vẫn trầm trầm cất giọng, trong giọng nói đầy ắp sự chân thành:
- Con người anh thật sự khô khan. Anh không biết nên làm gì để em vui cả. Nhưng nếu có kẻ nào đó dám làm hại em, anh sẵn sàng ɡɪếт chết kẻ đó. Anh cũng chẳng biết nói lời đường mật, nhưng mỗi khi em gặp nguy hiểm anh sẽ lập tức cách giải thoát cho em. Anh không biết mình sẽ sống tới lúc nào, chỉ là nếu còn thở thì anh vẫn còn trách nhiệm bảo vệ em tới cùng.
Hắn dừng lại đôi chút, nhiệt độ ngoài trời có vẻ thấp dần:
- Năm đó tuyết rơi rất dày và lạnh, nhưng có lẽ vĩnh viễn không lạnh bằng cái câu mẹ anh đã chết. Anh nghe đồng đội của ba kể rằng ông ấy đã khóc khi nhận được tin đó. Một người như ba anh đã quỳ xuống trước cửa phòng mổ, khóc đến tỉ tê. Ba anh đã có một thời gian suy sụp, dù vậy ông ấy vẫn nhanh chóng vượt qua nỗi đau và tiếp tục cuộc sống. Cho đến khi mất vì bệnh tật, ông ấy vẫn canh cánh trong lòng sự đau khổ khi đánh mất tình yêu quá sớm. Ông hận bản thân không bên cạnh bà ấy nhiều hơn một chút, yêu bà ấy nhiều hơn một chút. Vậy nên cho tới lúc anh chết, anh sẽ bên em, yêu em, bảo vệ em bằng cả sinh mạng này. Ít nhất là cho tới cuối cùng anh cũng không phải ôm hối hận như ba!
Cô ngẩng đầu, bất chợt nhìn thấy một màn sương lấp lánh nơi đáy mắt hắn. Cô vòng tay qua cổ hắn, thu lại khoảng cách giữa hai người:
- Em cũng thế! Em cũng sẽ cố hết sức mình để có thể ở bên anh!
Cả hai nhắm mắt, cùng trao nhau một nụ hôn say đắm. Bể ái tình này, có lẽ họ đã không thể nào thoát ra rồi!
Dục Mạc Sâm siết chặt tay, ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc:
- Đợi anh sắp xếp công việc ở tổ chức, sau đó chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới. Đúng vậy! Anh muốn cho cả thế giới này thấy rằng anh và em hoàn toàn xứng đáng với nhau, hoàn toàn thuộc về nhau. Anh hay em, mỗi người trong chúng ta đều mang một con tim cháy bỏng để dành cho đối phương. Vậy nên em hãy chờ anh được không?
Cô nhìn sâu vào mắt hắn, mỉm cười ngọt ngào:
- Được! Bao nhiêu lâu em cũng chờ!
- Em sẽ chờ! Bao nhiêu lâu em cũng chờ!
Cả hai lại say sưa triền miên, cùng nhau chìm đắm trong sự khoái lạc đầy mĩ vị của nhân gian.
Gió đêm quần quật thổi qua từng tán cây. Mây đen bắt đầu giăng lối, che đi ánh trăng toả sáng huyền dịu.
Ánh trăng rất đẹp, đẹp trong cô đơn.
Ánh trăng rất sáng, sáng trong cô độc.
Vài cái lá khô bị cuốn theo gió, bay phất phơ giữa màn đêm tĩnh mịch.
Lạnh lẽo, đơn côi, câm lặng và sợ hãi.
***
“Một dãy gần 40 căn nhà đột nhiên bị cháy, có vẻ đêm qua tổ chức có chuột lẻn vào.”
Hắn cau mày, nắm chắc cái điện thoại nghe Doanh Khanh nói. Hắn trở nên lạnh lùng và có chút cáu gắt, hằn giọng:
- Mỗi căn nhà đều cách nhau tầm vài mét, lúc xây dựng đã tính đến chuyện khoảng cách để không bị lan rộng khi có cháy. Bây giờ lại cháy một lúc 40 căn là ý gì đây?
Bên kia đầu dây không có tiếng trả lời. Dục Mạc Sâm đưa tay Ьóρ nhẹ mi tâm, thở hắc:
- Sắp xếp mọi chuyện ở đó, tôi sẽ ra đảo ngay!
Hắn cúp máy, lập tức đứng dậy vớ lấy cái áo khoác lên người. Bước ra khỏi cửa, hắn lại vòng vào trong để hôn lên trán cô một cái rồi bỏ đi. Cô lúc này vẫn đang chìm trong giấc ngủ, không hề hay biết việc hắn đã đi mất.
Hơn một tiếng sau thì hắn có mặt ở hòn đảo. Doanh Khanh đã đứng ở đó chờ sẵn cùng một vài đàn em khác. Hắn thậm chí còn không nhìn mặt cậu ta, rất nhanh cất bước đến nơi đang lan ra một màn khói đen kịt trời.
Đống đổ nát trước mắt làm hắn sững người lại. Chỉ còn tro đen, hơi nóng và bụi bay mù mịt. Mấy chục con người nháo nhào nãy giờ thấy hắn cũng lập tức câm mồm. Ái Hiểu Tâm từ từ tiến đến bên hắn, thì thào:
- Có ba mươi chín căn nhà bị cháy tất cả, thiêu rụi một số ᴠũ ᴋһɪ́ cùng cơ sở vật chất.
Hắn trầm ngâm, trong đôi mắt loé lên tia thuốc súng. Phó Hoành cũng từ đâu xuất hiện trong bộ dạng lấm lem, mệt mỏi thở hồng hộc:
- Lạ thật! Vụ cháy diễn ra bất ngờ như thế mà lại không có ai bị thương hay mắc kẹt cả! Giống như là mọi người đều đột nhiên biến mất không dấu vết vậy.
- Lúc xảy ra cháy các chú đi đâu?
Doanh Khanh tra hỏi một tên đàn em gần đó. Tên đàn em thành thật khai báo, vẫn còn đang sợ trước sự im lặng của đại ca.
- Lão Nhị không nhớ hôm qua là ngày đổi ca sao? Các anh em khác đều ra bờ để chờ thuyền đến chở vào đất liền.
Dục Mạc Sâm không nói bất cứ lời nào, lặng lẽ suy nghĩ một hồi.
Để không gây sự chú ý, các anh em trên đảo sẽ thực hiện việc đổi ca vào lúc nửa đêm. Những người đến lượt thì sẽ lên thuyền rồi được chở ra đảo, còn những người trên đảo thì lên thuyền rồi được chở vào bờ.
Việc này được diễn ra một cách bí mật, nếu không phải là người trong tổ chức thì nhất định không biết. Hoặc nếu tin này bị lộ ra ngoài thật thì chắc chắn có kẻ đã cố tình làm chuyện đó.
Trường hợp cuối cùng có thể xảy ra chính là: chính tay một kẻ trong tổ chức đã châm ngòi đốt lửa!
- Ba người theo tôi!
Hắn khẽ khàng lên tiếng, ba người được gọi nhìn nhau rồi bước theo bước chân hắn. Tề tựu lại dưới toà nhà chính, hắn đưa đôi mắt lạnh nhạt quét qua cả ba.
- Đêm qua ai giám sát chuyện đổi ca?
- Là em!
Phó Hoành lên tiếng. Ánh mắt của hắn dần chuyển sang hai kẻ còn lại, giọng chứa đầy nộ khí:
- Dãy nhà bị cháy thuộc khu vực do Doanh Khanh quản lí. Có vẻ như nhà của chú cũng cháy rồi. Chú thật sự không biết bên ngoài xảy ra thứ gì sao?
- Em nghe tiếng lửa nổ bên tai vào lúc một giờ sáng. Đến khi em chạy ra thì mọi thứ đã bị bén lửa.
- Chú đi ngủ vào lúc mấy giờ?
- Chính xác là mười hai giờ bốn mươi sáu phút!
Hắn nhìn người còn lại, Ái Hiểu Tâm lúc này lập tức lên tiếng:
- Em ở cách xa khu vực bị cháy nhất nên khi nghe được tiếng ồn thì mọi chuyện đã rồi.
- Còn em thì đang đếm số lượng người lên xuống thuyền thì nghe tiếng một chú nào đó la thất thanh. Tất cả tá hoả phát hiện có một góc rừng sáng màu lửa nên chạy vào. Phát hiện có cháy nên em cùng với anh em đã cùng nhau dập lửa, nhưng ngọn lửa lan quá nhanh nên tụi em dập không kịp!
Hắn đưa tay chống lên trán, nhắm hờ đôi mắt sâu huyền bí.
Theo như lời kể của ba người này thì ngọn lửa có vẻ cháy thật sự rất nhanh. Nhưng để lửa lan ra và bốc cháy gần bốn mươi căn nhà thì không thể chỉ cần chừng ấy thời gian được. Trừ khi...
Có tác nhân giúp ngọn lửa lan nhanh hơn! Chính xác hơn là có kẻ nào đó đã rưới dầu hoả, xăng vào những căn nhà trước khi đốt!
Trong khi đó ở một căn nhà sang trọng nào đó, có một người đàn ông đứng tuổi đang trợn tròn mắt nhìn số tiền nơi tấm chi phiếu. Kẻ đối diện ngồi trên ghế sang trọng khẽ hất cằm:
- Từng ấy đủ chưa?
- Đủ! Quá đủ!
Kẻ ngồi trên ghế đó dùng ánh mắt Ԁâᴍ tà nhìn tấm ảnh trên tay, tặc lưỡi:
- Tiếc quá! Nếu con gái ông mà còn trinh thì cái giá chắc phải gấp đôi!
- Nhưng nó vẫn đẹp mà!
Cái dáng vẻ thấy tiền như thấy mạng sống của Hồ Minh làm kẻ ngồi trên ghế vô cùng khinh bỉ.
- Nếu con gái ông mà biết mình có một người cha như này chắc hẳn sẽ tuyệt vọng lắm.
Hồ Minh - người đàn ông từng sẵn sàng bán con gái của mình đi xua tay:
- Có con để làm gì chứ? Không phải để kiếm lời cho bản thân sao?
- Người đầu tiên sở hữu con gái ông là ai vậy?
Hồ Minh đảo mắt một vòng, lo sợ nếu nói ba chưc Dục Mạc Sâm ra thì sẽ mất “mối làm ăn”. Thế là ông ta lấp liếm:
- Thì cái thằng công tử đào hoa nào đó ấy mà! Bây giờ chơi chán rồi, thằng đó để con bé sống ở một căn nhà nhỏ ngoài rìa thành phố!
Theo chỉ dẫn của Hồ Minh, đám người nhanh chóng kéo đến trước mặt nhà cô. Kẻ mua người đó quan sát căn nhà một lượt, nụ cười đầy bỉ ổi:
- Nếu tôi chơi con gái ông ngay tại căn nhà này thì sao nhỉ?
- Ông cứ việc! Tôi chỉ cần tiền là đủ rồi!
Hồ Minh xoay lưng bỏ đi, tấm chi phiếu trên tay làm hai mắt Hồ Minh hoa cả lên. Còn kẻ mua người kia bảo đàn em đứng canh trước cửa nhà, còn mình thì nhanh lẹ mở cửa nhà ra.
Bước vào trong, ông ta bắt gặp ngay người con gái đang ngủ ở ghế sofa. Cô gái trong bộ dạng xộc xệch càng làm ham muốn chiếm đoạt của ông tăng cao. Ông ta đến bên sofa, đưa đôi bàn tay bẩn thỉu chạm nhẹ vào gương mặt cô, liếm nhẹ môi:
- Con bé này ngon thật! Chắc phải cho nó làm vợ lẽ của mình để sài cho sướng thân! Lão Hồ đó dám bán con gái cho mình thì cũng dám bán cho người khác. Cứ chơi chán chê con bé trước, sau đó vứt nó cho ai cũng được!
Bàn tay dơ bẩn của tên mua người bắt đầu sờ soạng lên cơ thể cô. Ông ta từ từ vén mấy sợi tóc trên mặt cô ra, nét kiều diễm động lòng người càng làm Ԁụᴄ ᴠọпɡ bùng cháy. Ngón tay lão luyện rất nhanh đã cởi đến cúc áo thứ hai trên người cô, để lộ khe rãnh mê hồn của một cơ thể đẹp.
- Sâm! Anh đừng quậy nữa!
Trong cơn mê ngủ, cô đưa tay hất bàn tay ông ta ra, lèm bèm. Ông ta cười Ԁâᴍ tà, mở miệng:
- Con điếm này đến trong mơ cũng mơ thấy cái thằng thiếu gia đó!
Giọng ồm ồm kia lọt vào tai cô không sót một chữ. Trúc Lam giật mình mở mắt, bị người đàn ông đứng tuổi đối diện làm cho hoảng loạn. Cô phát hiện cổ áo mình bị cởi nút nên lập tức đưa tay che lại, la lớn:
- Ông là ai? Sao ông dám đột nhập vào nhà tôi?
Ông ta đưa hai bàn tay to lớn hướng đến пɡựᴄ cô, nhún vai:
- Anh dĩ nhiên là muốn chơi em rồi! Nào nào! Ngoan ngoãn phục vụ anh đi!
Cô kinh hãi tột độ, vội vàng vung tay lên tát mạnh vào mặt ông ta một cái. Nhân lúc ông ta đang còn đau đớn ôm mặt, cô nhanh chóng vùng dậy chạy ra cửa. Cô có đẩy cửa mạnh thế nào cánh cửa cũng không nhúc nhích. Ông ta đứng dậy, liếm nhẹ môi:
- Người của tao đang ở bên ngoài, mày có mà chạy đằng trời!
Cô dựa vào cửa, trợn trừng mắt nhìn ông ta càng lúc càng đến gần mình. Hai tay Trúc Lam run rẩy bị giấu nhẹm sau lưng, cô tỏ ra lạnh lùng để hù doạ đối phương:
- Nếu ông dám làm gì tôi tôi nhất định sẽ không tha cho ông!
- Ha? Không làm gì sao? Nếu không phải mày còn đẹp thì tao chả thèm văng tiền cho ba mày đâu!
Cô cắn hụt một cái, đầu lưỡi lập tức chảy máu. Câu vừa rồi còn văng vẳng bên tai cô, khiến cô dường như không dám tin vào thế giới này nữa.
Hoá ra người cha khốn nạn đó lại ngựa quen đường cũ, bán cô đi một lần nữa sao?
Hổ dữ không ăn thịt con, còn không ta thậm chí đã bán cô đến những ba lần!
Trong mắt người cha đó cô là gì? Một vật dụng để mua đi bán lại sao?
- Vậy nên cứ ngoan ngoãn phục vụ tao cho tốt, tao không những không trách mày chuyện đánh tao mà còn cho mày làm vợ lẽ nữa!
Khoảng cách chỉ còn hai bước chân, cô hoảng loạn đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách một lượt. Ngay khi ông ta vồ tới, cô lập tức né sang một bên rồi chạy vào phòng ngủ. Ông ta chậm rãi đến trước căn phòng, đập đập cánh cửa đã bị khoá chặt. Cô ở trong này lục tung cả tủ đồ, cố tìm một thứ gì đó để có thể phòng thân. Càng nghĩ, nước mắt cô càng trào ra, bất lực nuốt hết máu tanh trong miệng.
Khốn nạn! Sao cô có thể có một người cha khốn nạn như vậy chứ?
Người cô gọi là cha đó có thể làm ra loại chuyện cực kì kinh tởm này. Ông ta sẵn sàng bán con gái để lấy tiền mua vui cho bản thân, hưởng thụ cuộc sống sung sướng an nhàn.
Bên ngoài tên mua người vẫn liên tục đập mạnh vào cửa khiến chốt khoá lỏng dần. Cô tìm kiếm mọi nơi có thể tìm, đầu lưỡi vẫn liên tục chảy máu. Lúc cánh cửa bật mở ra, cũng là lúc cô tìm thấy được một con dao cắt giấy sắc nhọn.
Trúc Lam dí con dao về hướng người đàn ông trung niên trước mắt, giọng đầy hàn khí:
- Tôi nói lại lần nữa! Nếu ông làm chạm vào tôi, tôi nhất định tự tay đâm chết ông!
Tên mua người thấy con dao thì quả nhiên có chút sợ hãi, tuy vậy ngoài mặt vẫn giữ thái độ hăm he lấn tới. Cô lùi dần về phía sau, đến khi không thể lùi được nữa mới buộc phải làm liều.
Nếu tên đó quả thật làm chuyện bất chấp thì cô cũng sẽ bất chấp theo!
Cô không thể để tên dơ bẩn đó khiến cho bản thân không còn trong sạch!
- Được! Vậy thì ɡɪếт tao đi!
Sau câu nói kia, ông ta lập tức lao tới chụp lấy cô. Cô hoảng loạn phản xạ, con dao quơ lung tung trong không khí. Không ngờ con dao cứa một đường dài trên cánh tay ông ta, máu giọt dài xuống nền đất lạnh lẽo. Cô nhân lúc này vội bỏ chạy ra ngoài, ông ta điên tiết xoay người chụp được cánh tay cô, тһô Ьạᴏ kéo ngược cô lui sau. Không may phía đó có bàn gỗ, bụng cô đập mạnh vào cạnh bàn nhọn hoắc đó. Cô dần dần gục xuống, nằm dài trên sàn nhà. Ông ta từ từ tiến tới bên cạnh cô, đột nhiên đôi mắt Ԁâᴍ tà dần chuyển sang hoảng sợ. Sau vài giây sững sờ, ông ta lập tức ôm cánh tay đầy máu chạy ra ngoài, bỏ lại một mình cô với căn phòng toàn huyết tanh.
Cô yếu ớt đưa tay rờ lên bụng, mơ hồ thấy dưới chân mình chảy một dòng huyết đỏ tươi. Trúc Lam khép hờ đôi mi, giọt lệ nóng hổi tràn ra. Trước khi chìm vào bóng đêm cô quạnh, cô chỉ biết thó thé vài chữ gọi tên một người.
Dục Mạc Sâm!
Trong lúc đó ở ngoài đảo, Dục Mạc Sâm đang ngồi trong phòng của mình nhìn qua nhìn lại bản đồ hòn đảo này. Hắn mệt mỏi đưa tay vò đầu, hơi thở trở nên nặng nề.
Bây giờ hắn có nhiều việc phải làm quá!
Lại nhớ đến cô gái nào đó đang ở nhà chờ mình, hắn bất giác mỉm cười nhẹ nhàng. Dục Mạc Sâm kéo hộc tủ gần đó ra, lấy ra một hộp nhẫn màu đen sang trọng.
Hắn đã ấp ủ chiếc nhẫn này từ khá lâu rồi. Bây giờ chỉ cần tới lúc là đeo nó vào tay cô thôi!
Hắn đưa chiếc nhẫn lại gần, đặt một nụ hôn ấm áp lên nó. Trong đáy mắt hắn lúc này chỉ còn lại yêu thương và hạnh phúc, thốt lên vài chữ xuất phát từ tận đáy lòng:
- Lam! Cố đợi anh thêm một chút nữa thôi! Anh nhất định sẽ cho em danh phận rõ ràng. Anh sẽ cho em một hôn lễ mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn. Trong hôn lễ, anh sẽ cho cả thế giới này biết rằng anh yêu em! Hồ Trúc Lam! Trong tim anh em vĩnh viễn là người mà anh tôn thờ, vĩnh viễn là người con gái duy nhất mà anh yêu! Vậy nên hãy tin và chờ anh, anh nói yêu em được thì nhất định sẽ cưới em được!
- Mau lên! Trong này có người ngất xỉu này!
Một người phụ nữ vội vàng la lớn để thu hút sự chú ý của người đi đường, sau đó người phụ nữ cùng vài người bước vào trong phòng ngủ. Ai nấy kinh hãi nhìn máu me đầy giữa sàn nhà, bên cạnh còn có một cô gái đã bất tỉnh với cơ thể cũng đầy máu. Có người lập tức gọi xe cứu thương, còn chàng thanh niên khoẻ nhất lại gần bế thốc Trúc Lam lên, bước nhanh ra ngoài.
- Căn phòng này khá khuất, sao cô phát hiện cô gái này ngất xỉu chứ?
- Lúc đó tôi đi ngang qua trước mặt nhà cô gái này, bất chợt bắt gặp một đám người toàn đàn ông bỏ chạy rất gấp gáp. Người của tên chạy đầu tiên còn dính máu nữa. Tôi cảm thấy không an tâm nên tiến vào nhà xem thử, không ngờ lần theo dấu máu thì thấy cô gái này.
Cảnh sát đang tiến hành tra xét người phụ nữ đầu tiên phát hiện ra cô. Còn cô lúc này đã được chuyển vào phòng cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch.
- Trong điện thoại có lưu số của người tên Dục Mạc Sâm. Chúng ta thử liên lạc với người này xem sao?
- Dục Mạc Sâm? Cái gì? Cậu vừa nói trong điện thoại này có lưu số của Dục Mạc Sâm?
- Đúng vậy! Ba chữ đó rõ ràng ở trên màn hình đây.
Viên cảnh sát trợn tròn mắt nhìn màn hình điện thoại, hai tay run rẩy trong thoáng chốc.
Nạn nhân của vụ hôm nay lại dính dáng đến Dục Mạc Sâm sao?
Cả giới cảnh sát không ai là không biết đến người đàn ông này. Anh ta là đồng minh với cảnh sát, suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn âm thầm hỗ trợ bọn họ lần ra dấu mối của Nick. Viên cảnh sát đưa tay vỗ vai người đồng nghiệp mới vào nghề kia, gật nhẹ đầu:
- Mau lên! Lập tức liên lạc với anh ta!
Trong lúc đó ở ngoài đảo, Dục Mạc Sâm đang bàn bạc vài vấn đề với Doanh Khanh thì thấy điện thoại trên bàn rung lên. Một chữ "vợ" hiện lên trên màn hình, hắn tạm dừng công việc để bắt máy, những tưởng cô ngủ dậy không thấy hắn nên lo lắng. Thật không ngờ...
"Xin chào! Anh là Dục Mạc Sâm đúng không?"
- Cậu...là ai?
"Tôi là Mộ Hàn - cảnh sát của cục điều tra số một thành phố X. Cô Hồ Trúc Lam bị tấn công tại nhà riêng, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện S. Phiền anh mau đến bệnh viện để chúng tôi có thể xác nhận toàn bộ mọi chuyện."
- Tấn công?
Hắn thốt lên một cách bất ngờ, còn đứng dậy đập bàn một cái thật mạnh. Viên cảnh sát nói thêm vài lời rồi cúp máy, hắn cũng không nhiều lời lập tức vớ lấy áo khoác rồi bỏ chạy ra ngoài.
Doanh Khanh vội vã đuổi theo hắn, không biết chuyện gì đang xảy ra. Dục Mạc Sâm mang dáng vẻ hớt hải và đầy lo âu nhất từ trước tới nay chạy đi trước, gấp gáp gọi người đến khởi động thuyền.
- Trúc Lam xảy ra chuyện rồi, tôi phải đến bệnh viện tìm cô ấy.
Doanh Khanh im lặng không nói gì, lặng lẽ nhìn chiếc thuyền rẽ lối rất nhanh trên mặt nước.
Đại ca đã quên mất chuyện tổ chức đang có tình trạng gì.
Hoặc là tổ chức này không còn quan trọng bằng mạng sống của cô gái họ Hồ đó.
Dục Mạc Sâm chạy hết tốc lực trên hành lang dài, đến nơi mà Trúc Lam đang được cấp cứu. Cảnh sát nhìn thấy hắn liền đưa tay lên trán thực hiện động tác chào hỏi, chỉ là chưa kịp nói gì thì đã bị hắn túm lấy cổ áo:
- Nói! Cô ấy bị gì? Cô ấy bị thế nào? Tại sao Trúc Lam lại bị tấn công?
Hắn như con sói mất hết kiềm chế, bộ dạng hung dữ không thể kiểm soát được chính mình. Viên cảnh sát dứt khoát đẩy hắn ra, giọng nghiêm chỉnh:
- Anh bình tĩnh! Chúng tôi phát hiện cô ấy bất tỉnh trong phòng ngủ với máu dính đầy trên người. Trước đó, có nhân chứng bắt gặp một đám đàn ông rời khỏi nhà anh. Theo suy luận ban đầu thì cô Hồ bị tấn công тɪ̀пһ Ԁụᴄ vì cổ áo của cô ấy bị cởi ra hai cúc.
- Tấn...tấn công тɪ̀пһ Ԁụᴄ?!
Hắn dường như không thể tin được những gì mình đang nghe thấy, đôi bàn tay run rẩy đưa lên ôm lấy đầu.
Hắn không thể bình tĩnh được nữa!
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Cô...bị tấn công тɪ̀пһ Ԁụᴄ sao?
Vợ của hắn mà lại gặp phải loại chuyện này sao?
Hắn nghiến răng vung tay vào tường, trên ngón tay bắt đầu ứa máu.
Khốn nạn! Hắn đã quá lơ là khi không cho người bảo vệ cô!
Hắn đã quên mất rằng cô cũng chỉ là một cô gái!
Viên cảnh sát nhìn bức tường nơi hắn đấm có dính chút máu tươi liền rùng mình cái nhẹ. Hắn quay ngoắt sang nhìn người phụ nữ đứng gần đó, giọng lạnh rã:
- Cô có thấy rõ người chạy khỏi nhà tôi trông như thế nào không?
Đối diện với thái độ của hắn người phụ nữ có chút sợ sệt:
- À thì...đó là một tên khá béo và lùn, trên tay phải ông ta hình như bị rạch một đường dài nên chảy máu rất nhiều. Tôi chỉ nhớ được chừng đó thôi!
- Cảnh sát các anh có thể tìm ra kẻ đứng sau chuyện này chỉ qua mấy từ đó không?
- Có thể! Chúng tôi đang tiến hành phác thảo lại chân dung kẻ tình nghi, có thể tìm ra!
Hai bàn tay hắn nắm lại thành quyền nổi rõ cả gân xanh.
Hắn thề! Hắn thề sẽ băm xác gã đó ra nếu cô có mệnh hệ gì!
Không! Dám động vào vợ hắn tức là đã dám động vào cái chết!
Hắn dùng danh dự của mình để thề rằng gã đó sẽ không thể sống tiếp một cách yên ổn!
Dục Mạc Sâm nhắm tịt mắt, đầu đau như búa bổ.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã xảy ra bao nhiêu chuyện thế này.
Đầu tiên là gần bốn mươi căn nhà trên đảo bị đốt, sau đó lại là chuyện cô bị tấn công tại nhà.
Liệu đây có phải là một âm mưu?
Càng nghĩ hắn càng giận dữ, lại càng ân hận vì bản thân không quan tâm đến cô hơn.
Ban đầu khi quyết định đưa cô đến căn nhà ngoài rìa thành phố ở, hắn nghĩ cô sẽ an toàn và ít được chú ý hơn so với sắm cho cô một căn biệt thự ở thành phố.
Nhưng giờ thì sao? Hắn thậm chí còn chẳng để lại một người để bảo vệ cô!
Hắn đưa tay vò đầu, tóc tai rối lung tung hết cả lên.
Hắn không tin vào điều kì diệu, nhưng làm ơn một điều diệu kì nào đó hãy xảy ra vào lúc này!
Cô sẽ bình an! Cả mẹ và con đều bình an vô sự!
Sau nhiều giờ đồng hồ áp lực, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Hắn lập tức chạy tới bên cạnh bác sĩ, hớt hải:
- Tôi là chồng của cô ấy! Bây giờ cô ấy sao rồi? Cô ấy không xảy ra chuyện gì hết phải không?
Bác sĩ gật nhẹ đầu, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi:
- May mắn cho anh là do được đưa đến bệnh viện sớm nên tính mạng của sản phụ không sao cả. Tuy nhiên...đứa bé đã không còn nữa!
Hắn trợn trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện. Bác sĩ tháo khẩu trang trên mặt ra, thở dài:
- Anh phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện này! Do bị ảnh hưởng nặng sau vụ va chạm nên sau này vợ anh không có khả năng mang thai nữa rồi!
- Do ảnh hưởng của cú va chạm, sau này vợ anh không thể tự mang thai được nữa!
Dục Mạc Sâm sững người lại, đôi bàn tay đang níu lấy áo bác sĩ cũng bất lực buông thõng xuống. Vài viên cảnh sát gần đó nghe xong cũng bàng hoàng mở to mắt, cảm thấy chua xót dùm cho kẻ trong cuộc.
- Bây giờ vợ anh vẫn đang nằm trong đó, có lẽ chốc lát nữa sẽ tỉnh lại. Nỗi đau này không phải chúng tôi không hiểu, vậy nên phiền anh hãy ở bên cạnh chăm sóc cô ấy.
Bác sĩ xoay lưng rời đi, để lại hắn đứng sững như trời trồng giữa hành lang đầy ắp tiếng người. Hắn đưa đôi mắt vô hồn cố nhìn qua tấm rèm mỏng phía trước, mơ hồ thấy được cô gái nào đó đang nằm trên giường.
Trong vô thức, hắn cứng nhắc nhấc đôi chân lên, rất chậm mà tiến vào trong. Hình ảnh cô yếu ớt nằm trên giường bệnh càng hiện rõ. Hắn đến bên cạnh giường, khoé môi nở một nụ cười vừa miễn cưỡng vừa đau đớn, thì thào:
- Em...không sao! Em không sao cả!
Hắn thật sự không biết mình đã đứng đó nhìn cô bao lâu. Cái câu "vợ anh không thể tự mang thai được nữa" cứ liên tục tua đi tua lại như một đoạn video trong đầu hắn. Cảnh sát không muốn ở lại làm phiền nên đã về hết. Cứ vài phút lại có người đi ngang qua trước cửa phòng. Tiếng bước chân hoà với tiếng nói, tiếng gió hoà với tiếng chim hót, tất cả vẫn rất đẹp như ánh nắng ngoài kia, nhưng cớ sao trong này lại mang một màu xám xịt u buồn đến thế.
Thế giới ngoài kia vẫn nhộn nhịp, vẫn đầy hạnh phúc lẫn vui tươi, nhưng trong một xó xỉnh trên Trái Đất này, vừa có một sinh linh nhỏ bé buộc phải bay lên thiên đàng.
Cho đến khi có tiếng người vang bên tai hắn mới giật mình thoát ra khỏi mộng ảnh. Trúc Lam cứ nhắm rồi mở đôi mắt ướт áт, sự xuất hiện của hắn làm cô vô cùng kinh ngạc. Không biết sức lực từ đâu mà ra, cô vội bật dậy ôm ngang thắt lưng hắn, la lớn:
- Sâm! Cuối cùng anh cũng ở đây! Em sợ lắm!
Cả người hắn cứng như khúc gỗ. Hắn thật sự rất muốn đưa tay lên ôm lấy cô nhưng cớ sao lại không thể. Dục Mạc Sâm dường như không thể điều khiển cơ thể được nữa. Cô dụi đầu vào bụng hắn một lát rồi sực nhớ ra điều gì đó nên mới chuyển hướng sang ôm lấy bụng mình:
- Con vẫn an toàn phải không Sâm?
Hắn thậm chí còn không thể mở miệng trả lời. Cô dùng những thứ ngôn từ đẹp đẽ nhất để an ủi chính bản thân, cười nhẹ:
- Anh đừng sợ hãi thế chứ! Con và em chẳng phải vẫn mạnh khoẻ sao?
Đối diện với nụ cười của cô, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi và bất lực như vậy.
Hắn không muốn phá vỡ đi nụ cười đó, nhưng cũng không thể giấu cô cả đời được.
Hắn...nên làm gì đây?
Cô không phải là một cuộc chiến, hắn không thể lạnh nhạt buông một câu ra lệnh rồi thôi được. Cô bây giờ đã là một người mẹ, một người mẹ không thể nào tự làm mẹ nữa!
Bộ dạng bất động của hắn làm cô có chút lo lắng. Cô đưa bàn tay mảnh dẻ lên nắm lấy tay hắn, cảm nhận được sự lạnh giá qua từng đầu ngón tay:
- Anh sao vậy? Anh không khoẻ sao?
Sự ấm áp nơi bàn tay cô như một liều thuốc làm hắn có lại ý thức. Dục Mạc Sâm thở mạnh một hơi, ngồi xuống bên cạnh cô rồi đan mười ngón tay vào mười ngón tay:
- Lam! Em vẫn ổn! Đúng vậy! Em không sao cả! Nhưng con...
- Con thì sao hả anh?
- Con...
Hắn ấp úng không nói hết câu khiến cô có chút bực bội. Cô rút tay ra khỏi tay hắn, đánh vào cổ hắn một cái:
- Rốt cuộc là con thế nào?
- Con của mình mất rồi!
Con của mình...mất rồi!
Đã mất rồi!
Mất...
Cô khẽ nhắc lại một chữ mất, đột nhiên cười như kẻ điên:
- Anh trêu em đúng không? Rõ ràng em còn cảm nhận được con đang còn trong bụng mình. Trêu như thế không có vui đâu! Trêu như thế...thật sự không có vui đâu!
Cô tuy cười nhưng nước mắt đã bắt đầu trào ra rồi. Hắn lập tức dang vòng tay rộng ôm lấy cô vào lòng, để cô tựa lên vai mình:
- Không sao cả! Em chẳng phải vẫn còn sống sao?
- Nhưng con mất rồi! Em để mất con rồi!
Cô gào lên khóc nức nở, nước mắt đua nhau chảy xuống khuôn mặt tiều tuỵ. Hắn cảm thấy đau đến xé gan xé ruột, mắt cũng cay dần:
- Em đừng khóc! Sau này chúng ta lại cùng nhau sinh đứa khác!
Hắn không còn cách nào cả! Hắn phải tự dừa lối chính bản thân! Để có thể lừa cô, hắn buộc phải lừa dối chính mình!
- Em vô dụng! Em còn không thể để con tồn tại trên đời được một tháng! Em là con ngốc! Em là con ngốc!
Hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, đau đớn nghe tiếng khóc nỉ non bên tai.
Cảm giác giống như bị ngàn con dao cắm sâu vào tim vậy.
Hắn cũng muốn khóc!
Hắn cũng muốn giải thoát mọi mệt mỏi và đau đớn qua những giọt nước mắt!
Nhưng bao nhiêu nước mắt đó đã hoá thành huyết nóng rỉ dần trên trái tim cằn cỗi của hắn.
Hắn chỉ biết bất lực nghe cô khóc, chỉ biết đối diện với sự thật đen tối phía trước. Tương lai sau này, hắn thật không biết nên chống chọi thế nào.
- Em là con ngốc! Em là đồ vô dụng! Em quá yếu đuối! Em vô dụng lắm! Em ngu ngốc lắm! Em không thể bảo vệ con được nữa...!
Cô nghẹn ngào đứt quãng từng câu, khiến hắn càng nhận ra sự thương tổn sâu trong lòng. Nếu bây giờ nói cho cô biết sự thật rằng sau này cô không thể tự mang thai thì sẽ như thế nào đây?
Không! Hắn sẽ không nói! Hắn muốn cô bình tĩnh trước!
Cô khóc rất lâu, khóc đến nỗi vì quá mệt mà ngất đi. Sau khi đặt cô nằm ngay ngắn trên giường bệnh, hắn mới dùng đôi mắt mệt mỏi nhìn cô một lần nữa rồi đi ra ngoài. Ánh hoàng hôn ẩn khuất sau bức tường dày, hắn mệt nhoài nhếch từng bước một trên hành lang đã thưa người, trầm mặc.
Không những hư thai mà sau này còn không thể tự mang thai!
Ông trời đang trêu ngươi hắn sao?
Tổ chức thì gặp chuyện, gia đình thì gần như tan nát, đây là những gì mà hắn phải chịu đựng trong kiếp này?
Hắn thì mang nhiều tội đồ lắm sao?
Dục Mạc Sâm ngồi xuống mấy bậc cầu, bất lực dựa đầu vào thành cầu thang. Qua từng ô cửa nhỏ trên bức tường đối diện, hắn thấy rõ một dải mây hồng đang dần dần nhạt nhoà đi.
Hoàng hôn là một biểu hiện cho thấy kết thúc đôi khi vẫn đẹp. Chỉ là người ta quên mất rằng ánh hoàng hôn rồi cũng sẽ phai nhạt.
Rõ ràng là vẫn toả ra ánh hồng rực rỡ, thế nhưng cái gọi là rực rỡ đó kéo dài trong bao lâu?
Và sau đó vẫn chỉ còn lại một màu đen âm u của màn đêm chết chóc.
Đúng! Đó chính là hiện thực! Một hiện thực vô cùng tàn khốc!
Hắn ngủ quên luôn bên cầu thang, mãi tới khuya mới giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi của ai đó. Dụi dụi mắt vài lần mới biết hoá ra là vị bác sĩ ban nãy đã cấp cứu cho cô.
- Tôi có việc cần đi xuống tầng dưới thì bắt gặp cậu.
Vị bác sĩ ngồi xuống cạnh hắn, hỏi:
- Đã nói với vợ cậu chuyện đó chưa?
Hắn lặng lẽ lắc đầu, một chút ánh sáng đằng xa phảm chiếu lên khuôn mặt hắn. Vị bác sĩ cau nhẹ mày, giọng thấp lại:
- Cậu định giấu cô ấy cả đời sao? Làm phụ nữ, không thể sinh con cho chồng chính là một loại thuốc độc uống vào chỉ có đau đớn không nguôi.
- Thì sao chứ? Chẳng phải cô ấy chỉ là không thể tự mang thai sao? Y học tiến bộ như vậy, sau này chúng tôi có thể đi thụ tinh nhân tạo mà?
Vị bác sĩ lắc đầu trước sự cố chấp của hắn, đứng dậy rồi vỗ vai hắn một cái, bỏ đi mất.
Dục Mạc Sâm cũng đứng dậy, tiến nhanh về căn phòng cô đang nằm. Vào trong thì bắt gặp cô đã mở mắt. Nhìn thấy hắn, cô đột nhiên có chút căng thẳng, lắp bắp:
- Em...em đói! Ở bên kia đường đối diện bệnh viện có quán cháo rất ngon, anh đi mua cho em được không?
- Được dồi! Em đợi anh một lát!
Hắn xoay lưng ra cửa, chưa đi được vài bước lại nghe tiếng cô gọi. Nụ cười trên môi cô thật sự làm hắn hơi nghi ngờ. Trúc Lam gọi hắn đến gần, rướn người lên hôn thật sâu vào trán hắn một cái, giọng nghe vô cùng xa xăm:
- Sâm! Tạm biệt!
Hắn gật nhẹ đầu rồi đi mất. Cô nhìn theo bóng lưng vững chãi trong đêm của hắn, nước mắt trực trào.
Quán cháo cô chỉ thật ra nằm khá xa, nhưng vì cô thèm nên hắn đi bộ đến tận đó để mua. Đến khi hắn quay lại đã là nửa tiếng sau. Dục Mạc Sâm bước vào trong phòng, thấy cô đã trùm kín chăn ngủ thì nhẹ tiến tới, muốn hạ chăn xuống thấp một chút để cô dễ thở. Thật không ngờ sau tấm chăn đó chỉ là một cái gối dài. Túi cháo trên tay hắn rơi xuống, hắn hoảng loạn định chạy di tìm cô thì bắt gặp một tờ giấy đè ngay dưới gối.
Hắn run rẩy cầm lấy tờ giấy, nước mắt bỗng trào ra thành dòng:
" Xin lỗi vì đã nói dối, nhưng em đi rồi!
Lúc tỉnh dậy không thấy anh nên em đã đi tìm, không ngờ nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và bác sĩ. Hoá ra sau này em không thể mang thai nữa.
Bác sĩ kia nói đúng. Phụ nữ không thể mang thai là một liều thuốc uống vào chỉ có đau đớn không nguôi. Em biết anh sẽ không vì chuyện này mà bỏ rơi em, nhưng vì chuyện này mà em không thể nào ở bên anh được nữa.
Anh cần một đứa trẻ mang dòng máu của mình chứ không phải một người vợ vô dụng như em!
Có thể mắng em yếu đuối, ngu ngốc, nhưng em không thể để đời anh tuyệt tử tuyệt tôn được. Hạnh phúc thì rất quan trọng, nhưng có một dòng máu của chính mình lại quan trọng hơn. Vậy nên đừng tìm em nữa. Thay vào đó hãy tìm một cô gái khác để yêu thương, trân trọng.
Em muốn nói rất nhiều, chỉ sợ lúc anh về lại đi không được mất. Sau cùng, em chỉ muốn nói với anh một câu mà em luôn giấu trong lòng bao lâu nay.
Dục Mạc Sâm! Em yêu anh! Đời này kiếp này em dùng trái tim trưởng thành và chín chắn để yêu anh! Nếu có luân hồi chuyển kiếp, chúng ta ở kiếp sau lại cùng nhau vẽ tiếp câu chuyện tình yêu dang dở của kiếp này, được không?!