1.
"Ly hôn!"
Tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn, Khúc Thần lặng người nhìn họ. Cô ta nằm trong lòng hắn, ánh mắt thỏa mãn nhìn cô. Còn cô, vẫn giống như một đứa không khí sống trong căn nhà này.
Cô và hắn kết hôn không có tình cảm, cô chấp nhận.
Hắn gặp cô có thể đếm trên đầu ngón tay, kết hôn năm tháng, gặp nhau năm lần.
"Hiên An, đây là khái niệm bạn thân của cô sao?"
Nhận thấy ánh mắt giễu cợt trong đôi mắt kia, cô cũng hiểu. Thứ tình bạn này đã đánh mất từ hai tháng trước, khi Hiên An bước chân vào trong căn nhà này và khinh thường cô. Ngay từ đầu, chính là giả dối!
"Tôi và anh ấy quen nhau trước cô"
Sau đó bọn họ nhìn nhau chất chứa đầy tình cảm. Phải thôi, cô cũng không mong muốn hắn yêu cô. Đây là hôn nhân thương mại, có chết cô cũng không thể ly hôn được. Hắn ta ôm Hiên An vào lòng, đôi mắt liếc sang cô hằn lên tức giận rồi quát lớn.
"Kí đi, tôi không có thời gian với cô đâu!"
Khúc Thần vẫn im lặng cúi mặt xuống, phía đối diện là khung cảnh khiến cô cảm thấy buồn nôn nhất. Chồng ngoại tình với bạn thân của mình...thật sự nực cười!
"Anh...cho cô ấy thời gian suy nghĩ rồi đưa ra một khoản tiền là được. Bây giờ...ai chả cần tiền a..."
Vừa nói, Hiên An vừa cọ cọ bộ ngực vào người hắn, tay hắn ta không chủ động mà xờ xoạng trên đùi cô ta vuốt ngược lên trên. Đáy mắt dần xuất hiện mùi vị tình dục.
Thấy hắn đã có phản ứng, Hiên An liền kề môi bên tai hắn, khẽ nói "Em yêu anh"
Yết hầu hắn di chuyển, môi nhếch lên thành một đường dài ý cười. Hắn ném chiếc bút lên người Khúc Thần rồi vội vã bế ả ta lên.
"Suy nghĩ kĩ đi, nhiều nhất là một tuần. Tốt hơn nên cho tôi câu trả lời thỏa đáng! Còn nếu cô chịu đựng mà ở được trong căn nhà này...thì làm tốt nhiệm vụ người vợ đi!"
Nhiệm vụ người vợ? Trước giờ cô không làm tốt sao? Ngẩng đầu nhìn họ đi lên phòng, cô cụp mắt lại đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.
Tiếng rên ám muội mau chóng phát ra, lan khắp căn nhà... Bọn họ thậm chí còn không đóng cửa. Khúc Thần coi như không nghe thấy gì, căn bản cô quen rồi...nhưng trong lòng vẫn có một chút uất ức cùng ủy khuất.
"Anh...cô ta không chịu kí đơn ly hôn thì sao?"
"Yên tâm, nữ chủ nhân căn nhà này chỉ có em"
"Ưm..." hắn hôn lên môi Hiên An, từng chỗ, từng chỗ, đều mang một dấu vết sắc tình.
...
Khúc Thần ở dưới bếp, cô yên lặng thái rau nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh hai người bọn họ. Cô không tiếc nuối hắn, chỉ tiếc đã tin tưởng người bạn mà mình coi là thân đó. Cuối cùng vẫn đâm một nhát khiến cô cười không cười được mà khóc cũng chẳng thể...
Đang suy nghĩ, không biết từ lúc nào Hiên An đã đi xuống. Khúc Thần vẫn bình tĩnh làm việc, cô vô cảm với ánh mắt kia. Hiên An tiến đến gần Khúc Thần, mùi nước hoa xộc vào mũi khiến Khúc Thần hơi khó chịu. Đành liếc mắt nhìn Hiên An, hóa ra cô ta không phải khoe mình có nước hoa sịn mà chủ yếu muốn cô thấy dấu vết ân ái của bọn họ.
Khúc Thần rời khỏi nơi thái rau, cô chuẩn bị cho món khác. Chảo và dầu đã nóng, Khúc Thần đổ cà chua vào chảo khiến dầu bắn tung tóe bắn lên cả người Hiên An. Cô ta kêu la đau đớn rồi thở hổn hển, miệng chửi rủa không ngừng.
"Khúc Thần...cô...cô muốn làm gì?"
"Trưng cà chua"
Hiên An gắng nở một nụ cười khi thấy thái độ hời hợt của Khúc Thần. Tưởng rằng cô sẽ tức điên mà buộc kí vào đơn ly hôn...như vậy mọi thứ mà cô ta hằng mong muốn sẽ thuộc về mình.
Cảm giác mình là không khí, Hiên An vội vã cất lời.
"Nếu không phải do cô thì anh ấy đã cưới tôi, cái gì mà công ty gặp khó khăn? Tôi thấy đây chỉ là cái cớ thôi! Không phải cô nói người cô yêu là..."
"Đừng nói nữa, cô không có quyền nói trong căn nhà này"
Khúc Thần trở về chỗ thái rau, một cái liếc mắt cũng không thèm. Hiên An tức giận tiến tới, giật con dao trên tay Khúc Thần rồi cứa lên tay mình. Cô đứng im xem cô ta diễn trò, không ngờ hắn ta cũng xuất hiện rất đúng lúc. Vở kịch này chắc chắn người chịu tội là cô!
"Anh...Khúc Thần ném con dao lên người em. Anh...huhu máu...máu kìa..."
Hiên An chui vào trong ngực hắn sợ hãi run rẩy. Nước mắt rơi lã chã trên mặt, Khúc Thần không biện minh gì cả cô lấy con dao khác để tiếp tục công việc của mình.
Hắn ta nổi cơn thịnh nộ, dám động đến người phụ nữ của hắn! Cô ta từ lúc nào có cái lá gan lớn như vậy!
"Hiên An...ngoan...đừng khóc!"
Buông cô ta ra, hắn ta đi đến cạnh cô, nắm chặt tay Khúc Thần ép cô đối diện với mình "Xin lỗi cô ấy!"
"Đau?"
Khúc Thần vung tay ra, hắn lại giữ chặt hai người lôi kéo cuối cùng con dao lại cứa lên tay Khúc Thần một vệt dài...máu chảy ra trước mắt họ. Người gây ra chính là hắn!
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
2.
Hắn đỡ Hiên An đứng dậy, cô ta khóc lóc ôm chặt lấy. Khúc Thần không nói gì cả, cô quay người đi, tránh né bọn họ.
Lên đến phòng, hắn lấy hộp y tế băng bó cho Hiên An xong xuôi rồi ôm vào lòng dỗ dành "Ngoan...vài ngày là khỏi thôi"
Hắn hôn lên trán cô ta, Hiên An nhoài người khẽ hôn môi hắn. Lưỡi chủ động đưa vào trong, tay nhẹ xờ xoạng cơ thể hắn. Hắn đáp trả, hôn lại rất nồng nhiệt nhưng rồi dừng và buông cô ra.
"Em bị thương... nghỉ ngơi đi, anh xuống nấu cháo cho bảo bối"
"Ư..." Hiên An cọ cọ đầu vào người hắn, nũng nịu như mèo con muốn hắn ở lại.
Vậy mà, hắn rời khỏi phòng còn đóng cửa lại. Có chút thất vọng nhưng nghĩ đến lời hắn nói nấu cháo cho mình ăn thì cô lại nhoẻn miệng cười, nằm xuống giường chờ đợi.
...
Xuống tới bếp, không thấy Khúc Thần đâu cả, nhìn xung quanh gian phòng chỉ thấy một con dao dính máu nằm ngang trên thớt. Phía bồn rửa bát là một chậu nước màu máu. Hắn hoảng sợ, mặt tái mét lại chạy lên phòng tìm Khúc Thần.
Hắn nghĩ đó cũng chỉ là vết thương nhỏ, trong lòng còn có chút ăn năn. Dù gì cũng do hắn gây ra, mà cô còn là vợ hợp pháp, hắn cũng nên biết điều một chút.
Lên tới nơi, mở cửa vội vã bước vào thì nhìn thấy cô đang tự băng bó cho mình. Khúc Thần giật mình ngước nhìn, cô vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy hoang mang. Hắn lên đây làm gì?
"Tôi sẽ không ly hôn"
Cô băng bó xong, cất nó gọn gàng vào trong ngăn kéo bất chợt nhìn thấy trên bàn là tấm ảnh người cô yêu. Khúc Thần vội vã giấu đi, nhưng hắn ta lại đi đến giật lấy tấm ảnh trong tay cô.
"Ha? Anh tôi?" Hắn cười mỉa mai, cô chỉ biết đứng lặng nhìn hắn chửi mắng mình. Cô không muốn nói, càng không muốn hắn yêu mình. Đợi đến một lúc nào đó thích hợp, khi mà công ty bố cô trải qua hoạn nạn và trả lại số tiền đã vay. Lúc đó, ly hôn cũng chưa muộn...
Khúc Thần nhìn hắn không cảm xúc, chỉ là trong lòng cô nhớ anh đến phát điên. Tại sao cô phải cưới hắn? Hình như thứ gì dễ dàng có được trên đời này lại là thứ dễ mất đi nhất. Cứ nghĩ rằng mọi việc đều có thể kiểm soát, cô và anh sẽ đường đường chính chính mà kết hôn. Nhưng không, ông trời trêu đùa họ...vận mệnh trêu đùa họ...
"Cô bị câm à? Bản thân cũng cắm sừng tôi vậy mà không chịu ly hôn? Cô muốn gì? Muốn tiền? Hay muốn cưới anh tôi để nhiều tiền hơn nữa?"
Hắn tiền gần về phía Khúc Thần, cô lùi lại từng bước một. Đến khi lưng chạm tường, cô mới cố gắng đối diện với hắn. Một tay hắn chống lên tường, tay kia đưa bức hình ra trước mặt cô mà bỡn cợt.
"Tôi vậy mà còn muốn lên xem tình hình vết thương trên tay cô cơ đấy! Hôm nay không lên có phải sẽ không thấy một đứa con gái ham tiền như cô?"
"Bạn thân của tôi không phải cũng vì tiền của anh sao?"
Hắn ném mạnh tấm ảnh lên người cô, Khúc Thần đứng im chịu trận nhìn tấm ảnh rơi xuống đất, mặt kính vỡ nát. Trong lòng cô dâng lên một nỗi ủy khuất nặng nề. Chưa kịp nói tiếp, hắn đã bóp lấy cổ cô, siết mạnh.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Cô câm mồm mà yên phận của mình đi"
Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô, Khúc Thần nhắm chặt mắt lại ngăn không cho dòng nước mắt chảy ra. Cô còn nghĩ có thể hắn sẽ siết chết cô tại đây. Chết đi rồi...chắc hẳn bình yên và hạnh phúc hơn nhỉ?
Cô khó chịu đến gần như suýt chết, hắn mới buông tay ra. Khúc Thần hít lấy hít để không khí, cô ngồi gục xuống đất, im lặng. Trước khi đi hắn quay đầu lại nhìn, cái ánh mắt đó cô thấy rất sợ...sợ hãi... Đột nhiên hắn quay người lại, đi về phía cô, một chân hắn dơ lên dẫm nát tấm ảnh.
Khúc Thần tròn mắt nhìn hắn, cô cắn chặt môi đến nỗi bật máu. Cuối cùng, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống... Cái nhếch miệng của hắn khiến cô càng thêm sợ hãi, bây giờ còn là ghét bỏ!
"Nếu cô không chịu ly hôn, thì đừng tơ tưởng đến kẻ khác!"
Hắn đi rồi, Khúc Thần bật khóc.
Cô cầm tấm ảnh lên, phủi sạch những mảnh vỡ trên đó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô nắm chặt lấy ôm nó vào trong lồng ngực. Ngày cô và hắn kết hôn không rõ anh ở đâu...họ đã từng có quãng thời gian rất đẹp, mà khi muốn gặp lại chỉ có thể trong mơ.
Buổi tối hôm đó, Khúc Thần không ngủ được. Một phần do gian phòng của bọn họ phát ra những tiếng rên ám muội, điều thứ hai là vì bản thân cô. Cô công nhận bản thân mình rất yếu đuối, cô không giống những cô gái khác, cô thích im lặng, thích những câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng chứ không muốn đối diện với tình cảnh hiện tại.
Bản thân muốn gì cô không biết! Cô chỉ biết đợi...đợi đến lúc công ty khôi phục, sau đó ly hôn, tìm kiếm anh ấy và sau đó...có thể sẽ sống bên nhau, hoặc là anh có người con gái khác!
"Ưm...nhẹ thôi a...để cho Khúc Thần ngủ nữa chứ...ư..."
Hiên An ôm chặt lấy hắn, miệng vẫn phát ra những âm thanh khiến hắn mê muội. Hôm nay chứng kiến cảnh hắn vạch trần cô trong phòng, trong lòng lại càng thêm tin tưởng, vị trí phu nhân nhà này và cả gia sản kia chắc chắn thuộc về mình... Nghĩ tới, cô ta lại bật cười thành tiếng và thỏa mãn với những gì người đàn ông này đem lại.
Hắn ta vẫn luận chuyển mạnh mẽ, muốn trút hết bực tức và thêm sự sung sướng cho bản thân. Hắn hôn lên ngực Hiên An, lưỡi liếm nhẹ thèm khát, giọng trầm đục cất lên.
"Loại người ham tiền đó...không đáng để ngủ!"
Sáng hôm sau, vẫn như mọi khi, Khúc Thần thức dậy dọn dẹp nhà cửa. Cô thích làm việc nhà, đơn giản không phải vì họ mà vì buồn chán...
Phía ngoài cửa có tiếng chuông, cô đi ra mở. Cô cũng không nghĩ rằng họ lại tới đây!
"Hai người sao lại..."
"Khúc Thần, trông con gầy quá vậy!"
Đó là bố mẹ hắn, tuy hắn và cô không yêu thương gì nhau nhưng họ lại quý cô đến lạ. Cô chưa từng bất mãn gì về mẹ chồng cả.
Họ ngồi lại phòng khách, Khúc Thần bất đắc dĩ lên tới phòng bọn họ. Gõ cửa hai lần đều nghe tiếng hắn chửi lại, lần thứ ba hắn mới chịu ra gặp.
"Chuyện gì?"
"Bố mẹ anh...đến!"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
3.
"Bố mẹ anh..."
Đáy mắt hắn hiện lên sự ngạc nhiên cùng hoảng hốt. Hắn cầm chặt lấy cổ tay Khúc Thần, trợn mắt cảnh cáo.
"Đứng im ở đây!"
Sau đó hắn vào trong phòng. Khúc Thần đứng lặng ở ngoài, cô cúi đầu dựa lưng vào tường...
"Bảo bối, anh có chuyện muốn nói với em"
Hiên An lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt như nai tơ ôm lấy người hắn. Cô dụi dụi đầu nũng nịu "Chuyện gì?"
"Bố mẹ anh đến...em mau chóng thu dọn đồ rồi ra ngoài bằng cửa sau"
Hắn gỡ tay cô ra, đi đến tủ quần áo mở tung rồi xu tất cả đồ của cô ném vào trong vali. Hiên An vội vã tìm quần áo để mặc, trong lòng lại dâng lên một nỗi uất ức. Có được hắn nhưng không có được bố mẹ hắn, Khúc Thần hơn cô ta ở cái địa vị và sự cưng chiều của bố mẹ chồng.
Hiên An mặc đồ xong xuôi cũng vừa lúc hắn chuẩn bị bước ra ngoài cửa, cô ta nũng nịu ôm hắn từ đằng sau tủi thân nói.
"Đến bao giờ em mới đường đường chính chính là vợ anh....?"
Mọi lần trước, hắn sẽ trả lời rất chắc chắn nhưng bây giờ hắn lại chậm chạp còn cả lúng túng. Gỡ tay Hiên An ra, hắn hôn nhẹ lên trán cô.
"Anh yêu em, đi cẩn thận"
Nói xong, hắn rời khỏi. Phía sau lưng hắn, Hiên An cắn chặt môi tức tối, tay cuộn thành nắm đấm hằn lên sự căm phẫn. Tất cả mọi thứ đều trao cho hắn, cái bản thân muốn mãi vẫn chưa có được...
Ra khỏi phòng, nhìn thấy Khúc Thần, hắn vội vàng kéo tay cô đi đến một góc trên hành lang. Ép sát cô vào tường, dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.
"Việc tôi muốn ly hôn, cấm cô không được nói cho bố mẹ tôi biết."
"Tôi chắc chắn sẽ ly hôn với anh...bây giờ chưa phải lúc."
Cô ngước nhìn hắn, không tức giận, không vui vẻ chỉ là lẳng lặng đáp. Hắn cư nhiên bóp mạnh lấy mặt cô, không biết bị gì mà đột nhiên trút giận lên người cô. Khúc Thần sợ hãi bám víu trên bức tường cứng cáp.
"Muốn lấy anh tôi? Ha, cô không tự thấy mình vô liêm sỉ à?"
Khúc Thần nhắm nghiền mắt lại, môi cắn chặt ú ớ không thành tiếng. Hắn buông tay ra, quay người chuẩn bị xuống phòng khách thì cô nói vọng đến.
"Tốt hơn hai chúng ta không nên có tình cảm"
"Cô nằm mơ cũng đừng mong tôi yêu cô!" Hắn đáp không chút do dự, trong lòng chán ghét cô đến liếc mắt cũng chẳng muốn.
Khúc Thần đi theo sau hắn, cô cách hắn một khoảng xa. Cô biết, hắn sợ bố mẹ mình khi họ ghé thăm, hắn lúc nào cũng sẽ lật mặt.
Nhận thấy cô không lại gần, hắn đứng đợi cô bất đắc dĩ. Còn nắm lấy tay cô giống như tình cảm thân thiết lắm vậy!
Nhìn hai người họ ân ái đi xuống, mẹ hắn mỉm cười hiền hậu. Còn chạy đến nắm lấy tay Khúc Thần, bà rất thích cô, nghe lời lại ngoan ngoãn. Khúc Thần cũng phối hợp với hắn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn.
"Sao? Kết hôn 5 tháng mà vẫn chưa có tin tốt gì à?"
Bô hắn hỏi, ông lần này đến không có dáng vẻ như lần trước. Hắn cười cười nhìn cô rồi đáp "Tin tốt gì vậy bố?"
"Chẳng lẽ hai đứa không nghĩ đến việc có con sao?" Bà ngơ ngác hỏi, tay vẫn nắm chặt tay Khúc Thần. Gương mặt cô không một chút thay đổi, chỉ có hắn là lắp bắp đáp.
"Có...có chứ ạ" Hắn vươn tay ôm lấy vai cô kéo sát vào ngực mình. Khúc Thần chỉ mỉm cười nhẹ, cô không nói gì cả cứ để hắn tự biên tự diễn, tự lấp liếm cho bản thân!
Đột nhiên, bà hốt hoảng nói lớn "Khúc Thần, cổ con bị sao vậy? Thâm tím hết cả rồi..."
Lúc này cô mới bất giác đưa tay lên cổ che đi vết thâm tím "À...cái này..."
"Mẹ...chẳng lẽ mẹ không biết vợ chồng phải thân mật sao mẹ?" hắn đáp, biện minh cho hành động của mình. Cô và hắn đều biết rõ đây là vết thương hôm qua hắn để lại, hắn đã bóp cổ Khúc Thần trong căn phòng của cô! Bây giờ lại nói rằng là thân mật? Cô chỉ biết mỉm cười che đi sự việc đó...
Bà cười tươi vui vẻ, tay vuốt ve đôi tay Khúc Thần bà lại thấy một vết thương dài trên cánh tay cô "Khúc Thần...tay con sao thế này? Hả?"
Cô lại vội vã thu tay về, bối rối không biết nên đáp như thế nào thì hắn cầm lấy tay cô suýt xoa như vàng "Em bị thương như vậy mà không nói với anh...bảo bối, em hư thật đấy!"
Hắn còn nhẹ hôn lên tay cô, Khúc Thần hít thở không thông. Cô không quen với hành động và lời nói của hắn như vậy! Bình thường hắn đã đáng sợ, hắn như thế này cô còn thấy sợ hơn. Bà cười tủm tỉm, trong đầu nghĩ đến khung cảnh gia đình họ ân ái bế đứa nhỏ mà hạnh phúc... Thâm tâm bà muốn có cháu để bế lắm rồi!
Mọi chuyện dường như rất ăn khớp, không lệch một tí nào. Hắn và cô đã thành công che đi sự việc của riêng họ? Nhưng không hề, bố hắn bắt đầu mở lời còn ném một sấp ảnh lên người hắn. Ông hét lên tức giận.
"Thằng ranh! Mày cùng con đàn bà nào vào khách sạn đây?"
Khúc Thần nhìn đống ảnh, đó là Hiên An và hắn. Bọn họ đi shopping, có cả những tấm ảnh thân thiết, hôn môi. Quan trọng vẫn là ánh mắt... Hắn cầm ảnh lên, gương mặt tái mét cắt không còn giọt máu.
"Đây...đây..."
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
4.
"Mày nuôi gái bên ngoài, mày tính che mắt ông già này sao? Khúc Thần, chuyện này ta muốn con ra mặt giải quyết!"
Ông chỉ tay thẳng mặt hắn, xả cơn tức giận! Đứa con này sinh ra đã quậy phá, lớn lên lại không coi ai ra gì, sống trong vật chất nên bây giờ không chịu lập nghiệp chỉ biết ăn chơi phè phỡn.
Hắn gấp gáp quỳ gối xuống, ôm lấy chân bố mình mà cầu xin. Hắn không muốn làm ăn mày ngoài đường, giờ chỉ còn cách là nhận lỗi thôi.
"Bố...con...con hứa sẽ không gặp lại cô ta"
"Người mày xin lỗi là Khúc Thần!" ông dùng chân đá hắn một cái thật mạnh, coi như xả cơn tức giận trong lòng.
Hắn ngã ra đất vội vã nhìn sang cô, mặt tái mét ôm lấy chân cô van nài "Khúc Thần...anh...anh hứa sẽ không gặp lại cô ta!"
Cô chẳng nói gì cả, cư nhiên để hắn quỳ dưới chân mình cầu xin. Hắn đáng bị như vậy!
"Khúc Thần...con...con tha thứ cho nó đi. Coi như nể mặt mẹ...được không?"
Bà nheo mày, đôi mắt khẩn cầu nhìn cô. Khúc Thần là người mềm lòng, cô không phải người sắt đá. Hơn nữa, bà rất tốt với cô, vì bà cô có thể tha thứ.
"Được!"
Nói xong, hắn ôm chầm lấy cô mừng rỡ. Khúc Thần bình tĩnh lại, cô nhẹ đẩy hắn ra rồi ngồi yên tại chỗ. Xem xét gương mặt ông, đã dãn ra đôi chút, Khúc Thần mới nói tiếp.
"Nếu được, hôm nay bố mẹ ở lại ăn cơm?"
"Con đừng nên buông lỏng chồng mình, ta còn có việc phải đi trước. Tốt hơn trong vòng một tháng tới phải có tin tốt!"
Ông đứng dậy rời khỏi, bà trước khi đi còn ôm cô mà quan tâm hết lời. Còn dặn dò hắn đủ kiểu, Khúc Thần cũng vui hơn một chút. Bà là một người tốt, làm con dâu của bà đúng là một vinh hạnh của cô. Tiếc rằng, sau này không biết phải đối mặt thế nào...
Họ đi khỏi, căn nhà trở về trạng thái lạnh lẽo khi trước. Cô và hắn quay lưng, mỗi người một việc không liên quan đến ai. Đột nhiên hắn đứng trước mặt cô, gương mặt hắn biến dạng, hắn đã về nguyên trạng của mình...
"Trong một tháng tới cuộc hôn nhân này phải kết thúc bằng mọi cách!"
Hắn đi qua cô, lạnh lùng và chán ghét. Khúc Thần không đáp cũng chẳng tỏ thái độ gì. Cô cũng mong rằng...cuộc hôn nhân đáng sợ này...mau kết thúc!
Trên xe ô tô, hắn vội vã gọi điện cho Hiên An. Gọi hai ba lần không ai nhấc máy, hắn điên loạn lái xe đi tìm. Gọi mãi mới có người trả lời. Hắn lo lắng đáp, đầu bên kia nghe rõ tiếng khóc lóc.
"Hiên An? Hiên An? Em sao vậy?"
"Em nghĩ...chúng ta không có kết quả đâu...huhu...chia tay đi! Em không muốn là kẻ mập mờ với anh nữa!"
Cô khóc rất thảm, hắn cuống cuồng lái xe đi tìm. "Em ở đâu? Nói mau lên, em biết là anh lo lắng lắm không?"
Nét mặt như không thể chờ đợi được câu trả lời, Hiên An càng khóc lớn hơn.
"Anh lo lắng? Anh yêu em sao?"
"Có! Anh yêu em!" hắn đáp nhanh mà không một chút do dự.
"Anh sẽ cưới em đúng không?" giọng nói như bất lực chờ đợi. Trong lòng cô còn nóng hơn cả hắn! Ban nãy khi rời khỏi căn nhà đó, suýt chút nữa thì bị tóm lại. Dùng đồ bảo vệ có trên người, Hiên An đã giết chết kẻ đó! Lần đầu tiên giết người...toàn thân đều sợ hãi, thật sự rất sợ...
"Cưới! Em có thể nói em đang ở đâu được không? Hiên An?"
Cầm chặt lấy con dao trên tay, màu của máu khiến cô ta phải thật bình tĩnh. Con người kia trước khi chết còn chưa nhắm mắt...cái ánh mắt đó cả đời này cô có lẽ không thể quên được!
"Em...em...vẫn chưa rời khỏi nhà anh. Em đang ngồi trong vườn hoa."
"Được, đợi anh"
Cúp máy, Hiên An tay run rẩy ném con dao đi khỏi. Bàn tay dính máu, mặt cũng dính máu, quần áo cũng dính máu. Mùi máu, tanh tưởi đến đáng sợ! Cô kéo lê cái xác đó giấu kĩ trong vườn hoa, nhanh nhanh chóng chóng thu dọn hiện trường rồi tìm bộ đồ khác để mặc.
Vừa xong cũng là lúc hắn ta chạy đến. Hiên An sợ hãi ôm chầm lấy hắn khóc lóc thảm thiết, cơ thể ấm áp này nếu nói rằng không yêu thì đó là nói điêu! Sự thật thì cô yêu hắn, càng muốn hắn thành của riêng mình!
"Em sợ..."
"Ngoan...ngoan...anh đây"
"Anh đừng rời bỏ em được không?"
"Được..." Hắn nhẹ hôn lên trán Hiên An, nhấc bổng người cô bế lên nhà.
Nằm trong căn phòng xa hoa quen thuộc, hắn để yên Hiên An ngủ. Bản thân lại muốn xuống nhà xem người gọi là vợ đang làm trò gì!
Xuống phòng khách, tất cả tấm ảnh đã được thu dọn sạch sẽ đặt ngay ngắn trên bàn. Không hề thiếu một tấm nào, hắn cầm hết chúng ném vào thùng rác!
Thường thường cô sẽ quanh quẩn ở phòng bếp nhưng nay không thấy đâu cả. Hắn quyết định lên phòng cô, vừa mở cửa bước vào đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi bên cửa sổ nhìn ra sau vườn. Hắn đoán Khúc Thần đã nhìn thấy cảnh tượng ban nãy.
Cô dường như không quan tâm sự hiện diện của người đàn ông này vẫn cầm bức ảnh nhìn về phía cây hoa anh đào. Hắn đến gần cô, giật phắt lấy bức ảnh rồi châm chọc.
"Tốt hơn hết cô đừng nuôi hy vọng với anh tôi!"
Khúc Thần chỉ nhìn hắn một cái rồi ngoảnh mặt đi. Cô không muốn nói với hắn thêm câu nào nữa, một con người ngoài mặt như vậy, bên trong lại khác. Thực sự khiến cô không hề muốn tiếp xúc.
Thấy cô không một chút để ý, hắn ném tấm ảnh lên giường vội nắm lấy vai cô ép sát vào tường.
"Ban nãy cô nhìn thấy hết rồi nhỉ? Sao? Có ghen chút nào không?"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
5.
"Ban nãy cô nhìn thấy hết rồi nhỉ? Sao? Có ghen chút nào không?"
Nhìn thấy? Hắn biết cô nhìn thấy cái gì không? Khúc Thần đẩy nhẹ hắn ra, cô quay người bước đến cạnh giường rồi ngồi xuống.
"Tôi với anh là gì mà ghen? Sao anh không nghĩ đến lý do chính đáng để ly hôn đi?"
Hắn nhét tay vào túi quần, đi đến cạnh cửa sổ rồi cười mỉa mai "Lý do là cô không yêu tôi! Người cô yêu là anh trai tôi!"
Hắn nhấn mạnh hai từ "anh trai" khiến cô rùng mình. Cơ thể hơi run lên bám chặt lấy ga giường. Khúc Thần hít vào một hơi sâu rồi từ từ điều chỉnh lại tâm trạng. Trước mặt hắn cô phải thật bình tĩnh, tuyệt đối không được sợ hãi.
"Hai chúng ta đều có tình yêu riêng, anh có cần..."
"Nhưng đó là anh trai tôi!" hắn tiến đến cạnh cô, gần hơn nữa. Khúc Thần khẽ ngước lên nhìn hắn. Lại là đôi mắt đó, cái ánh mắt đáng sợ ấy cô thực không dám nhìn!
Hắn cúi người xuống, chống tay sang hai bên hông cô rồi khẽ cười lạnh. Khúc Thần chạm phải ánh mắt hắn, cô sợ hãi quay mặt đi, hô hấp đột nhiên trở nên khó chịu.
"Hiên An...là bạn thân của tôi!"
Cô đáp, hắn vẫn tiến sát gương mặt kia lại. Hơi thở phả vào tai cô, Khúc Thần run người, cô tiếp tục lùi về sau. Hắn không dừng lại, hơi thở di chuyển xuống cổ cô rồi xuống sâu hơn nữa.
"Cô và anh tôi đã làm gì chưa nhỉ?"
Khúc Thần đẩy vội hắn ra, cô đứng phắt dậy lùi về phía góc tường. Hơi thở gấp gáp, tay kéo cao cổ áo lên. Hắn nhìn cô chán ghét, thân hình cao lớn đứng đối diện Khúc Thần. Cô gắng bình tĩnh lại, không được sợ hãi! Hắn ta chẳng qua chỉ là một công tử bột ăn bám bố mẹ mà thôi...cô còn có họ chống đỡ thì việc gì phải sợ?
"Dù gì cũng là anh trai, anh có thể nói như vậy được à?"
"Chẳng có gì là không thể cả! Không thằng đàn ông nào lại chịu bỏ qua con mồi thơm ngon như cô đâu!"
Con mồi? Ý hắn là gì?
Phát hiện hắn đang lại gần, Khúc Thần cúi đầu xuống. Nếu hôm nay hắn dở trò đồi bại cô sẽ hận hắn đến tận xương, tận tủy! Khúc Thần ngẩng đầu lên, cô lạnh nhạt đáp lại.
"Tốt hơn chúng ta không nên nảy sinh tình cảm"
Hắn dừng bước, bắt đầu cười lớn.
"Cô nghĩ tôi sẽ yêu cô sao? Tốt hơn cô nên quẳng cái suy nghĩ đó cho chó ăn đi!"
Nói xong, hắn quay lưng rời đi. Đến khi cửa đóng lại cô mới ngồi thụp xuống, đầu óc rối loạn nghĩ lại cảnh vừa rồi. Suýt chút nữa, con người đó sẽ làm gì? Hắn không tử tế như cô nghĩ, quá khứ của hắn đã yêu biết bao nhiêu người, con gái ai hắn chẳng thử qua. Nhưng tại sao lại là bạn thân cô vậy?
Cô không rõ họ quen nhau từ bao giờ, nếu là bạn thân thì việc có bạn trai cần phải giấu sao?
Khúc Thần thở dài mệt mỏi, cô không biết một tháng tới hắn sẽ làm khó gì cô nữa. Nhưng nếu hoàn cảnh hôm nay xảy ra tiếp...e rằng cô khó lòng thoát khỏi. Khúc Thần sợ hãi co mình lại, cô vùi đầu vào hai đầu gối.
Tiếng khóc thút thít cất lên...căn phòng vắng lặng, gió nhẹ lùa vào thổi bay mái tóc của cô đem theo những cánh hoa anh đào mềm mại. Cảnh tượng đẹp nhưng buồn...
Phía ngoài cửa, hắn nghe thấy tiếng cô khóc. Không quá rõ nhưng đủ để hắn biết đó là âm thanh gì! Hắn không hề yêu Khúc Thần, cũng không biết vì sao ghét cô như vậy? Nhưng ghét thì chẳng phải vẫn ghét sao? Chỉ là hắn chưa từng biết mình đã làm tổn thương những ai, hắn chỉ biết bản thân cần gì và muốn điều gì thôi!
"Khóc cho ai xem?"
Hắn bỏ đi, về phòng với cô gái hắn yêu thương. Hiên An vẫn còn ngủ, hắn nhẹ tiến đến hôn lên trán cô một cái đầy yêu chiều rồi đặt lên bàn một thẻ ngân hàng và một mẩu giấy, sau đó hắn rời đi.
Nghe tiếng xe ô tô xa dần Hiên An mới tỉnh dậy, cầm tấm thẻ trên tay mà miệng kéo thành đường cong thỏa mãn. Cô đọc mẩu giấy rồi hôn nhẹ lên nó sau đó vứt xuống thùng rác.
"Đi tiễn bạn thân cả đêm chắc sẽ không về? Ha, đúng là ông trời giúp mình!"
Vừa nói, cô vừa đi đến tủ đồ tìm một bộ đồ thật đẹp ướm đi ướm lại rồi quyết định mặc lên người. Trang điểm xong xuôi, Hiên An cầm thẻ đi ra ngoài cửa. Xuống đến phòng bếp thì thấy Khúc Thần đang nấu nướng dưới đó. Không bớt được bản tính của mình, Hiên An đi đến thể hiện bản thân.
Ngửi thấy mùi nước hoa, Khúc Thần cố gắng lảng đi. Cô không muốn quan tâm đến cô ta, con người có tâm cơ này cô chẳng muốn trò chuyện. Cô ta thích hắn như vậy, cô nguyện ý nhường!
"Khúc Thần à...sau này nếu rời khỏi đây có gì khó khăn cứ nói, tôi sẽ giúp"
Tiếng xèo xèo của thức ăn khi đổ xuống chảo nóng làm che đi câu cô ta nói. Khúc Thần không thèm quan tâm, cô tiếp tục làm công việc của mình, mặt vẫn không biểu lộ thái độ gì cả. Hiên An nhìn cô đầy tức giận, khẽ vuốt mái tóc rồi nghoe nguẩy rời đi.
Thấy Hiên An đã đi khỏi, cô mau chóng tắt bếp hoàn thành xong xuôi đồ ăn của buổi tối rồi chạy ra ngoài vườn hoa.
Theo như những gì cô nhìn thấy thì là vị trí của gốc cây hoa anh đào. Trong vườn hoa cúc họa mi, Khúc Thần trông thấy một khoảng trống dường như đã bị đè lên trên đó, còn dính máu. Cô giật mình, khẽ nuốt nước bọt, đi đến cạnh gốc cây hoa anh đào.
Khúc Thần sợ hãi lùi lại, cô ngã ra đất, tay chân run lẩy bẩy cố gắng đứng dậy. Mặt cô tái mét khi thấy xác của một người đàn ông đang nằm trơ trọi ở đó, còn được phủ lên bằng bộ đồ mà Hiên An đã mặc. Khúc Thần tiến đến gần hơn, cô thở gấp gáp, tay chân luống cuống.
Bên cạnh người đàn ông có một chiếc dao, trên đó dính be bét máu, nhìn thấy gương mặt người đàn ông đó, cô hoảng loạn hét lên. Đôi mắt mở to, người chi chít vết dao đâm, có lẽ là bị đâm...cho tới chết!
"Thì ra cô đã nhìn thấy!"
Cô giật mình quay đầu lại, kẻ giết người đang đứng ngay trước mặt!
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
6.
"Hiên...Hiên An?" Khúc Thần hoảng hốt nhìn cô ta. Cô đứng đối diện Hiên An, ánh mắt vừa sợ hãi vừa không thể nào tin được.
"Tôi không nghĩ cô sẽ ra tay giết người"
"Vậy thì sao? Giết thì cũng giết rồi, tôi còn có thể làm gì nữa? Đi tự thú sao? Ha, ông ta là muốn bắt tôi lại, ông ta muốn đem tôi giao cho bố mẹ anh ấy."
Hiên An gào lên, trong ánh mắt kia rõ ràng đầy rẫy sự sợ hãi. Nhưng tội giết người còn có thể che dấu sao? Cô ta làm sao thoát tội khi động đến người của một chủ tịch tập đoàn lớn chứ?
"Cô biết đây là ai không? Đây là trợ lý của bố anh ta! Cô không thoát được đâu, Hiên An tôi khuyên cô nên đi đầu thú. Pháp luật có lẽ sẽ giảm nhẹ tội cho cô..."
Ánh mắt cô chứa đầy sự chân thành, cô không nghĩ rằng Hiên An lại trở nên như vậy. Thời gian khi họ còn thân thiết, Hiên An rất lạc quan, yêu đời, cô còn là người yêu thương động vật. Nhưng hai tháng trước, tất cả mọi thứ như bị tiền tài vật chất xóa mù con mắt rồi...
Hiên An quay mặt đi, tránh né ánh mắt thuần khiết đó. Cô ta đột nhiên rút trong túi ra một con dao găm, vội chĩa về phía Khúc Thần. Hiên An tức giận hét lên, gương mặt không thể giữ thêm được bình tĩnh.
"Nhạc Khúc Thần, cô đừng dở bộ mặt đó! Cô yếu đuối lại nhu nhược như vậy thì dạy dỗ tôi cái gì? Cô nên câm miệng lại đi"
Khúc Thần giật mình, cô nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, từ từ lùi dần về phía sau. Hiên An tiếp tục tiến đến gần cô, miệng bắt đầu chuyển thành nụ cười chua xót.
"Tôi cũng không ngại giết thêm cô nữa đâu! Tại sao cô lại có tất cả mọi thứ mà tôi muốn? Tại sao vậy? Hả?"
Nước mắt Hiên An rơi dài trên mặt, nụ cười đau đớn đó khiến Khúc Thần càng thêm sợ. Gia đình Hiên An không khá giả, từ bé đã phải tự mình nuôi sống bản thân và người bố hay đau ốm. Cô luôn hận, vì sao thế giới này có người lại hạnh phúc và sung sướng, còn có người lại rơi vào số phận khổ sở như vậy? Công bằng ở đâu chứ?
Thế nhưng...thế giới này không có cái gọi là công bằng cả!
"Hiên An...tôi và hắn ta sẽ ly hôn, tôi không tranh giành hắn. Tôi hứa một tháng tới chắc chắn sẽ ly hôn... Lúc đấy cô chẳng phải có tất cả thứ mà cô muốn rồi hay sao?"
Cô lùi lại thêm một bước, chân đột nhiên chạm lên cánh tay của người đàn ông bị giết. Khúc Thần hoảng sợ nhìn xuống chân mình, cô suýt thì nghẹt thở nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh. Chân tay đều luống cuống, run rẩy...Khúc Thần tái xanh mặt lại, phút cuối cùng ông trời còn cứu rỗi cô hay là không?
Con dao gần hơn nữa, cô ta ngày một điên loạn. Hiên An dùng ánh mắt hận thù nhìn Khúc Thần, cô chĩa thẳng mũi dao ngang mặt mình. Giọt nước mắt lăn dài...rơi xuống đất!
"Cô nghĩ tình bạn của chúng ta đáng giá như thế nào?"
Khúc Thần lặng người, họ nhìn nhau vài giây. Tình bạn vì tình yêu mà chấm dứt, hai người bạn thân vì một người đàn ông mà quay lưng trở thành kẻ thù. Tình bạn này đáng giá bao nhiêu?
"Hiên An?" giọng nói quen thuộc cất lên, hai người theo hướng giọng nói mà quay đầu nhìn. Hiên An bất lực ngồi thụp xuống đất, tay cầm dao cũng buông thõng nằm lăn lóc.
Hắn ta chạy tới, vội vã ôm Hiên An vào lòng. Gương mặt chỉ có lo lắng, hắn chưa tìm hiểu mọi việc, chưa nhìn xung quanh xem có chuyện gì xảy ra. Hắn đã nhanh chóng hỏi tội cô.
"Cô làm gì cô ấy rồi?"
Cái bản mặt đó cô đúng là không nuốt nổi. Hắn trẻ con đến nỗi không biết đâu là đúng, đâu là sai sao? Tay người hắn yêu đang cầm dao chĩa về cô mà?
Khúc Thần vô cảm nhìn hắn, cô chỉ tay xuống cơ thể dưới chân mình.
"Anh có mắt không?"
Hắn ta tức điên lên khi thấy thái độ đó của Khúc Thần, mắt nhìn theo phía tay cô chỉ. Sắc mặt hắn hoảng dần, mắt dường như không thể tin được.
"Cô vậy mà dám giết chú ấy!"
Cô bất giác cười lạnh, nụ cười không quá rõ nhưng có thể thấy rằng cô đã chán ghét cái cảnh tượng này lắm rồi. Khúc Thần đột nhiên nói lớn, cô kêu tên hắn một cách rõ ràng chất đầy sự căm phẫn.
"Ngụy Dật Nghiêm! Anh biết đúng sai ở đâu không vậy? Cô ta cầm dao chĩa về phía tôi mà anh còn hỏi tôi làm gì cô ta? Anh bị mù hay là úng não rồi? Còn cái xác này...tốt hơn anh nên hỏi chính cô gái trong lòng anh đi!"
Khúc Thần ngoảnh mặt, cô cách xa bọn họ. Hiên An khóc lóc kêu xin, cô ta vùi mình vào lòng hắn, cơ thể run lên bần bật. Ngụy Dật Nghiêm xoa xoa lưng Hiên An, cô ta cất giọng sợ hãi...
"Em không muốn ngồi tù..."
"Em...giết chú ấy?"
Hắn thấy lồng ngực mình quặn lại, nhìn cô gái trong lòng đang sợ hãi mà bản thân thì chẳng thể làm gì cả. Xem xét vẻ mặt Hiên An, hắn đã đoán đúng, Ngụy Dật Nghiêm xoa xoa đầu cô ôm chặt vào trong lồng ngực.
"Anh sẽ nghĩ cách...không sao đâu..."
"Anh vẫn còn bênh cô ấy sao? Đó là một mạng người, anh hiểu không?" Khúc Thần không thể im lặng nổi, cô buộc phải cất tiếng. Cái sự ngu muội của hắn khiến cô thấy thật khinh bỉ, còn Hiên An, bản thân tự làm thì phải tự chịu...huống hồ đó là giết người!
"Cô ấy không cố ý, cô có cần phải gay gắt như vậy không?" hắn quát lên, vẫn một mực bênh vực cô ta hết lần này đến lần khác. Ngụy Dật Nghiêm quay sang an ủi cô gái trong lòng, hắn vỗ về, nuông chiều "Gia đình anh có ơn với chú ấy...có lẽ xin lỗi và bồi thường..."
"Xin lỗi? Nếu giết người mà chỉ cần xin lỗi và bồi thường, thì pháp luật sinh ra để làm gì chứ?" Khúc Thần quay mặt đi, nhìn hắn ta ngu ngốc tin vào những gì mà mình nói. Lời của đàn ông, tin được bao nhiêu phần nhỉ? Mà lời hắn nói thì không một chút đáng tin!
Ngụy Dật Nghiêm mỉm cười lạnh, hắn nhìn lên Khúc Thần "Nếu cô nhận tội thì mọi việc có thể xảy ra"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
7.
"Nếu cô nhận tội thì mọi việc có thể xảy ra"
Cô gái trong lòng hắn vội vã ngồi dậy, Hiên An nói lớn "Không được"
Khúc Thần đưa ánh mắt nhìn bọn họ, trong lòng vừa hoảng sợ một phen thì Hiên An lại hét lên. Ngụy Dật Nghiêm dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hiên An, hắn chuyển sang nụ cười ôn nhu.
"Không sao đâu, cô ta chính là cách giải quyết. Em yên tâm, chỉ cần cô ta ra mặt..."
"Anh nằm mơ sao? Con dao đó có dấu vân tay của Hiên An, bộ quần áo dính máu kia là của Hiên An không chừng còn có cả sợi tóc trên đó. Nhiều việc tôi có thể nhịn hai người, nhưng riêng chuyện giết người...tôi không thể khiến bản thân bị động được"
Khúc Thần nắm tay thật chặt, ánh mắt cô kiên định nhìn hai người họ. Không hiểu vì sao Hiên An lại phản ứng như vậy? Nhưng ai biết được sau câu nói ấy lại là một ẩn ý nào chứ?
Ngụy Dật Nghiêm nhìn sang cô với một gương mặt khác, hắn cười nhạt "Bạn thân cô gặp nguy hiểm, cô không có chút tình bạn gì à?"
Hiên An nắm chặt lấy áo hắn, cô cúi đầu ngậm chặt môi không nói bất cứ lời nào. Khúc Thần nuốt đắng một ngụm nước bọt, khóe mắt cô...có chút cay, bàn tay bất giác trở nên run rẩy. Hai chữ tình bạn nghe thật sự rất êm, lại còn sâu sắc như vậy...nhưng bản thân cô không tài nào chấp nhận được.
"Bạn thân yêu chồng bạn thân. Tình bạn này...tôi không nuốt nổi. Nhưng không sao, tôi sẽ giúp hai người..."
Đôi mắt hắn trở nên phát sáng, ôm chặt Hiên An vào lòng rồi vui mừng phấn khích "Em không sao rồi..."
Hiên An mở to mắt nhìn Khúc Thần, cô không nghĩ rằng Khúc Thần sẽ đồng ý. Nơi khóe mắt khẽ tuôn ra một giọt lệ, cô nhanh tay lau đi rồi rúc vào lồng ngực hắn.
Nhìn biểu hiện của bọn họ, Khúc Thần đột nhiên cười nhạt, cô lùi lại phía sau rồi nói lớn "Ý tôi là báo với cảnh sát! Kể cả khi các người thủ tiêu mọi thứ thì vẫn còn tôi...là nhân chứng sống!"
Cô chạy đi, Ngụy Dật Nghiêm vội vã buông Hiên An ra đuổi theo cô. Khúc Thần không sợ hãi, cô chạy đến một nơi khuất trong khuôn viên nhà. Ngụy Dật Nghiêm vừa đuổi kịp cô, đôi mắt hắn ánh lên sự phẫn nộ tiến tới dồn cô vào tường rồi bóp lấy cổ Khúc Thần.
"Cô dám báo cảnh sát? Tôi dám giết chết cô!"
Khúc Thần kháng cự hắn, cô cào cấu cánh tay đang bóp chặt cổ mình. Lần trước cũng vậy, hắn nhìn cô giống như muốn nuốt trọn cơ thể cô vào trong. Thứ khiến cô luôn sợ hãi...là ánh mắt của con người...cô sợ bọn họ nhìn mình, sợ những con mắt đó nuốt chửng cô. Cô sợ hãi với những đôi mắt...thành thật? Giả tạo? Thậm chí là ánh mắt của cái chết!
"Anh không có lá gan đó!"
Khúc Thần chậm rãi nói, hơi thở dường như bị rút cạn. Ngụy Dật Nghiêm có chút hoảng loạn nới lỏng bàn tay ra, nếu hắn giết cô, hắn sẽ đi tù...hắn sẽ bị bố đuổi ra khỏi nhà...hắn sẽ trở thành một người không có gì cả!
Ngụy Dật Nghiêm sẽ không bao giờ chấp nhận được điều đó, hắn ích kỷ và hèn hạ. Trên đời này có thứ gì cho đi mà không cần nhận lại không?
Hắn buông tay xuống, ánh mắt vẫn trừng lên nhìn cô. Khúc Thần họ sặc sụa vài tiếng rồi cố gắng hít thở đều sau đó nói. Cô đối diện với người đàn ông này...
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh về việc đấy! Nếu Hiên An nhận tội tôi sẽ giúp cô ấy không phải ngồi tù..."
"Ha? Cô ngu ngốc như vậy, thì có cách gì?"
Hắn cười nửa miệng, nét mặt bỡn cợt không thèm tin tưởng cô dù một chút. Khúc Thần vẫn điềm tĩnh nói "Có thể bác trai và bác gái coi trọng tôi, nhưng họ không phải kẻ ngu. Bố anh kêu người tới bắt Hiên An chắc chắn có dụng ý, nếu tôi ra mặt nói rằng mình giết, ai sẽ tin? Hơn nữa, bằng chứng đều đầy đủ cả Hiên An sẽ không thể thoát tội! Nhưng, chú ấy có hành động xâm hại đến thân thể Hiên An, cô ấy có thể phản kháng thậm chí đánh hạ đối phương. Không may cô ấy đã giết chết chú ấy, giết người thì là một chuyện khác!"
Ngụy Dật Nghiêm á khẩu, hắn im lặng lắng nghe Khúc Thần giải thích. Cô thấy hắn không đáp lời liền tiếp tục nói.
"Chú ấy là trợ lý của bố anh được giao đi bắt cóc Hiên An về chắc chắn là một việc rất quan trọng mà không muốn cho ai biết! Nếu như Hiên An giết chết chú ấy và dùng lý lẽ để bảo vệ quyền lợi của mình thì Hiên An có lẽ chỉ đi tù."
"Đi tù? Cuối cùng vẫn là đi tù? Cô nói những thứ vừa nãy cho tôi nghe nhiều như vậy làm gì?" Ngụy Dật Nghiêm gào lên, hắn tức giận trợn mắt nhìn cô.
Khúc Thần khẽ giật mình nhìn hắn, cô lại cúi mặt xuống tiếp tục nói "Tôi sẽ ra mặt...giúp đỡ Hiên An. Bố mẹ anh coi trọng tôi, nếu tôi nói cô ấy là bạn thân của mình...chắc sẽ..."
"Bạn thân? Cô còn từ nào để nói không? Bạn thân cặp kè với chồng bạn thân mà còn xin giúp đỡ?" hắn cười giận dữ, ban nãy hắn nói cô và Hiên An là bạn thân nên coi trọng tình bạn đó. Giờ cô nói sự thật hắn lại tức giận như vậy!
Khúc Thần thở ra một hơi "Tôi sẽ nói rằng hai người đã không còn qua lại, nể tình bạn cũ...bố mẹ anh chắc sẽ không vô lương tâm đến vậy!"
Ngụy Dật Nghiêm bây giờ mới nghe lọt tai, hắn bỏ ánh mắt đó xuống thay vào là ánh mắt khác. Cô không hiểu đó có ý nghĩa gì nhưng Khúc Thần biết thái độ như vậy hắn đã tin tưởng cô.
Tối hôm đó, Khúc Thần một mình chuẩn bị mọi thứ để tới nhà của bố mẹ Ngụy Dật Nghiêm.
Trên xe ô tô của hắn, Hiên An ngồi ghế lái phụ, Khúc Thần ngồi phía sau. Ba người đều im lặng không nói một điều gì. Hiên An lo sợ, trong lòng cô dâng lên một nỗi bất an không nguôi. Bước đi này...đã lệch một bước trong kế hoạch đã vạch sẵn đó!
Tới nhà, Ngụy Dật Nghiêm xuống xe mở cửa cho Hiên An. Hắn chợt nhận ra đây là nhà bố mẹ, hắn mới ngỡ ra ai chính là vợ mình!
May mắn không có ai nhìn thấy, Ngụy Dật Nghiêm tính mở cửa cho Khúc Thần đi ra thì đã thấy cô đi về phía cửa chính. Hai bọn họ chỉ biết theo phía sau, bây giờ nhìn bóng lưng Khúc Thần hắn mới thấy được một con người khác. Ngụy Dật Nghiêm bâng quơ nghĩ về bộ dạng cô chiều nay rồi tỉnh táo vỗ nhẹ lên vai của Hiên An.
"Không sao...cô ta nói được sẽ làm được!"
Hiên An biết điều đó, Khúc Thần là người như thế nào cô còn không rõ sao? Nhưng giúp đỡ không có nghĩa phải lùi lại một bước để phá bỏ đi kế hoạch bản thân!
Đã đâm đầu vào rồi...thì quyết không được thất bại. Thứ mình muốn, mình phải tự thân giành lấy!
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
8.
"Khúc Thần..." Bà mừng rỡ đi ra cửa đón cô vào trong nhà. Khi nhìn thấy Ngụy Dật Nghiêm cùng Hiên An bước vào, bà thay đổi sắc mặt, nụ cười trên môi cũng tắt dần.
"Chuyện gì đây?"
Khúc Thần nhìn bà rồi khẽ cười nhẹ, cô nắm lấy tay bà "Hôm nay chúng con tới...là có một việc rất quan trọng"
Vào trong phòng khách, xung quanh được trang trí theo phong cách cổ kính, ấm áp mà cao quý. Trên tường treo những bức ảnh nhiều màu sắc khác nhau. Hiên An đừng mình trước một bức ảnh, trên đó là hình của ba người...
Mỗi người một chỗ, Khúc Thần vào thẳng chủ đề. Cô đưa bằng chứng là con dao, có xét nghiệm vân tay ở trên đó. Tiếp theo là bộ đồ dính máu mà Hiên An mặc khi giết chết người đàn ông ấy. Hai người họ không một chút bất ngờ, chỉ nhìn cô chăm chú. Khúc Thần hít sâu một hơi.
"Hiên An...là bạn thân con! Trước đó hai bọn họ có quen nhau, từ lúc kết hôn...cũng đã không qua lại nữa."
Hiên An và Ngụy Dật Nghiêm nhìn cô, Khúc Thần hơi dừng lại rồi nói tiếp "Hiên An nói chú ấy muốn xâm hại thân thể nên cô ấy vì bảo vệ bản thân mà phản kháng. Chỉ là...không may đã giết người..."
Cô nắm chặt lấy váy của mình, hít một hơi sâu "Hai người có thể nể tình con và cô ấy là bạn thân mà không suy xét không?"
Lông mày ông khẽ nhíu lại, liếc mắt sang Hiên An rồi lôi điện thoại ra đặt lên bàn "Ta có thể bỏ qua nhưng vợ anh ta thì ta không chắc"
"Con biết...nhưng chú ấy có ý định xâm hại Hiên An, tư tưởng đã muốn phản bội rồi...bố có thể ra mặt giúp được không?"
Hiên An cúi mặt, ánh mắt cô nhìn ông đầy căm phẫn nhưng rất mau chóng cất nó đi. Bà ghé sát tai Ngụy Dật Nghiêm hỏi "Sao con bé đột nhiên nói nhiều vậy?" hắn nhún vai rồi lắc đầu.
Trong gian phòng, dường như chỉ có Khúc Thần và ông Ngụy nói chuyện. Không một ai chen vào giữa bọn họ, không khí trong phòng dần trở nên gay gắt. Khúc Thần im lặng, ông Ngụy nhìn nét mặt bọn họ rồi hắng giọng.
"Được. Chuyện này chỉ cần cô gái đó bồi thường cho gia đình họ, mọi việc coi như được giải quyết"
Khúc Thần cúi đầu "Cảm ơn bố"
Hiên An hơi nép người sau cô nói nhỏ "Cảm ơn..." ánh mắt cô và ông Ngụy chạm nhau. Hiên An nhìn ông thật lâu rồi từ từ cúi mặt xuống, bàn tay nắm chặt hằn lên các khớp.
Ba người bọn họ rời đi.
"Theo dõi cô gái kia..."
...
Trên xe ô tô, Ngụy Dật Nghiêm vui vẻ nói chuyện với Hiên An. Cô ta miễn cưỡng nở một nụ cười hạnh phúc. Quãng đường về nhà, Khúc Thần giống như không khí, cô cũng chẳng quan tâm đến điều đó. Lần này đến đây điều cô mong đợi nhất là sẽ gặp lại anh - Ngụy Dật Thành! Thật tiếc, họ không gặp mặt...
Tối đó là một buổi tuổi bình yên nhất, bọn họ không còn phá hoại giấc ngủ của ngươi khác. Coi như... là một lời cảm ơn đi!
Khúc Thần ngồi bên cạnh cửa sổ, gió lùa vào thổi bay mái tóc dài của cô. Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng của trăng rọi vào chiếu bóng cô trên sàn nhà. Vương theo một vài cánh hoa anh đào mỏng manh...
Đã nửa năm bọn họ không gặp lại, anh bây giờ có ai chưa?
Cửa phòng đổi nhiên mở ra, Khúc Thần giật mình quay đầu lại. Là dáng của một người phụ nữ, giọng nói trong bóng tối cất lên nhè nhẹ.
"Cảm ơn đã giúp tôi. Từ nay chúng ta không nên liên quan, khuyên cô hãy ly hôn anh ta sớm!" giọng nói giống như một lời đe dọa, nhưng không thấy biểu hiện của Hiên An. Cô ta nói vậy là có ý gì?
Khúc Thần vén tóc sang một bên, giọng cô theo gió lùa mà càng trở nên nhỏ lại "Cô muốn làm gì?"
"Ha, thứ tôi cần tôi phải lấy"
Nói xong, cô ta rời đi không một tăm hơi. Cửa cũng chưa đóng lại, Khúc Thần thở dài đi đến đóng cánh cửa.
Sáng hôm sau, theo bình thường cô đi dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm. Khúc Thần làm xong mọi việc vẫn chưa thấy hai bọn họ bước ra khỏi phòng.
Cô điềm tĩnh ngồi xuống bàn ăn, ăn một mình. Vừa đặt mông đã thấy tiếng lọ hoa trong phòng rơi vỡ, theo đó là tiếng Ngụy Dật Nghiêm nói lớn.
"Em đừng suy nghĩ bậy bạ được không vậy?"
"Suy nghĩ bậy bạ? Nếu anh thật lòng đã không để tôi mập mờ với anh lâu như vậy!"
Tiếng giày cao gót vội vã đi xuống, cô ngoái nhìn thì thấy Hiên An xách vali kéo lê đi khỏi. Ngụy Dật Nghiêm quần áo xộc xệch chạy theo, hắn nhăn mày nhăn mặt nhìn Hiên An.
"Được rồi mà...anh sẽ ly hôn với cô ta"
"Buông ra!" Hiên An đẩy hắn ra, tiếp tục kéo vali đi khỏi.
Khúc Thần im lặng nghe bọn họ nói qua lại, cô gắp thức ăn bỏ vào miệng. Trong lòng muốn xem màn kịch hay sẽ kết thúc như thế nào?
Và câu chuyện tiếp tục được lập lại một lần nữa. Trên ghê sô pha, Khúc Thần ngồi đối diện họ, cô nhìn tờ giấy trên bàn rồi nhìn Ngụy Dật Nghiêm vỗ về cho Hiên An. Hắn quay sang cô, quát lớn.
"Ly hôn!"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
9.
"Ly hôn!"
Khúc Thần hít một hơi sâu, nhìn hai người bọn họ mà cầm bút lên đặt chữ kí. Chưa kí xong tên, cô dừng tay trên tờ giấy rồi cất giọng.
"Tôi chấp nhận ly hôn nhưng chúng ta vẫn sẽ sống với nhau, đợi công ty của gia đình tôi trả lại khoản vay cho công ty gia đình anh. Sau đó, tôi sẽ tìm một cái cớ...để rời đi. Chúng ta lúc đó sẽ không còn vướng bận hay nợ nhau bất cứ điều gì!"
Khúc Thần kí xong tên mình lên tờ giấy, cô đứng dậy rời khỏi phòng khách. Ngụy Dật Nghiêm tay nắm lấy tay của Hiên An mừng rỡ, hắn dùng những lời ngọt ngào vỗ về cô.
"Em đừng giận nữa..."
"Ly hôn rồi? Nhưng tôi vẫn chỉ là tình nhân của anh! Anh hứa hẹn viển vông với tôi có ý nghĩa gì không?" Hiên An nhìn hắn đầy tức giận, vắt chân chéo ngũ tựa trên thành sô pha. Ngụy Dật Nghiêm sát lại cô, hắn nũng nịu như một con cún.
"Bảo bối...em hết thương anh rồi à?"
"Cút đi, tôi phải đi tắm" cô đẩy hắn ra rồi bực tức đi lên phòng. Hắn cầm vali chạy theo Hiên An để lấy lòng.
Từ ngày Khúc Thần ra mặt giúp Hiên An thoát tội. Bọn họ không còn động đến cô thậm chí không chọc tức cô gì cả, đơn giản vì họ đã lấy được thứ mình muốn. Cô gần như không tồn tại trong căn nhà này, vậy cũng tốt, cô muốn sống bình yên trong một tháng tới.
Nhưng mọi chuyện luôn đi ngược lại với những gì con người nghĩ. Khúc Thần vẫn nấu ăn, vẫn dọn dẹp nhà cửa. Gần như thành một osin không công cho họ.
Hôm nay trời mưa, mưa xối xả, Khúc Thần ngồi cạnh cửa sổ như mọi khi. Cô ngắm nhìn những cánh hoa anh đào mỏng manh bị những giọt mưa nặng hạt ép mình mà rơi rụng xuống đất. Khúc Thần hít một hơi dài, thưởng thức mùi vị của đất trời với cơn mưa đầu mùa.
Vừa xuống nhà chuẩn bị đi mua đồ khi cơn mưa mới tạnh. Khúc Thần thấy Ngụy Dật Nghiêm trở về nhà một mình, sáng sớm hôm nay hắn và Hiên An cùng nhau ra ngoài. Không biết vì sao chỉ có mình hắn trở về, cô thấy hơi tò mò nhưng cũng chẳng muốn hỏi nhiều.
Quần áo hắn ướt nhẹp vì mưa, mái tóc ướt rủ xuống chấm mi mắt. Khúc Thần đứng trên cao nhìn xuống, cô không biết mình nhìn hắn vì điều gì nhưng Ngụy Dật Nghiêm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đang đứng trên cầu tháng nhìn mình. Chỉ nhìn nhau vài giây, Khúc Thần rời ánh mắt đi, khoác áo rồi cầm theo ô đi xuống.
Ngụy Dật Nghiêm hít thở nhanh hơn một chút, hắn khẽ nuốt nước bọt đứng lặng người ở giữa nhà. Khúc Thần đi qua hắn, cô chỉ khẽ nói.
"Nếu không muốn bị ốm thì anh mau tắm rồi thay đồ đi"
Hắn quay đầu nhìn bóng lưng cô, Khúc Thần nhanh chóng ra khỏi nhà. Trời chỉ còn rơi vài giọt mưa lất phất, cô yêu thiên nhiên, cây cối được tưới nước sau nhiều ngày khô nóng. Quan trọng hơn hết, rời khỏi căn nhà đó...hít thở đã dễ hơn nhiều rồi.
Siêu thị không quá đông đúc, cô đi dạo một vòng mua những thứ cần thiết cho bản thân và đồ ăn trong nhà. Lần đầu tiên, Khúc Thần ghé qua cửa hàng quần áo sau năm tháng kết hôn. Cô đã ngắm nhìn một bộ đồ rất lâu, nó được thiết kế không quá bắt mắt, dường như không mấy ai quan tâm đến.
Một màu đen tuyền từ trên xuống, cổ cao được đính những hạt cườm nhỏ óng ánh. Phần eo bó nhỏ dường như chỉ dành cho những người sở hữu vòng eo con kiến...cô thì không. Tay áo bó dài, từ cổ đến cổ tay áo là vải ren mỏng. Từ eo là chân váy dài đến mắt cá chân, trên đó thêu hình hai con chim yến quấn quít lấy nhau.
Cô chỉ ngắm nhìn rồi cười nhẹ. Ở một góc nào đó, có người lần đầu nhìn thấy cô cười mà vui vẻ như vậy. Tay cuộn chặt lại, đứng dậy rời khỏi vị trí đang đứng.
Trở về nhà, Khúc Thần rửa sạch đồ ăn rồi cất vào tủ lạnh. Cô nhìn lên phòng hai người họ, đột nhiên im lặng không có động tĩnh gì. Cô gạt đi sự tò mò, dù sao giữa bọn họ cũng không còn liên quan.
Dưới bếp vang lên tiếng thái rau, Ngụy Dật Nghiêm ngồi thẳng dậy, hắn đi xuống dưới nhà. Nhìn thấy Khúc Thần đang cặm cụi, hắn bèn đi tới giả bộ rửa tay rồi lén nhìn cô.
Hắn đứng đó rửa suốt mười mấy phút, cô vẫn không thèm quan tâm đến hắn. Ngụy Dật Nghiêm đen mặt lại tiếp tục rửa tay. Cuối cùng, Khúc Thần vẫn phải lên tiếng.
"Anh rửa tay xong rồi thì ăn cơm đi"
Mặt Ngụy Dật Nghiêm đột nhiên hơi nóng lại, hắn tắt nước rồi quay đi. Khúc Thần ngồi xuống bàn ăn, cô im lặng ăn bữa cơm của mình. Trên bàn chia làm hai phần, một phần là thức ăn của cô, phần còn lại chiếm diện tích lớn hơn là của Ngụy Dật Nghiêm và Hiên An. Những gì họ thích ăn...cô đều nắm rõ trong đầu. Một người là bạn thân, còn người kia là chồng trên danh nghĩa. Dù gặp nhau ít nhưng mẹ hắn thì lúc nào cũng kể cô nghe về hắn.
Ngụy Dật Nghiêm ngồi xuống bàn ăn, hắn ngỡ ngàng khi cô có thể nấu một bàn ăn lớn như vậy. Còn chia làm hai phần, bao lâu nay hắn chưa từng để ý kĩ đến thế.
"Tôi không hết được chỗ này!"
"Của Hiên An nữa." Khúc Thần khẽ nhìn hắn, thấy Ngụy Dật Nghiêm hơi ngừng lại nhưng rồi vẫn ngồi xuống bàn ăn.
"Cô ấy hôm nay có việc, không về nhà"
Khúc Thần không nói gì nữa, cô cũng nhận ra ánh mắt hắn nhìn cô không còn quá đáng sợ như trước. Con người này, hôm nay dính mưa nên có vấn đề sao?
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
10.
"Sau này chúng ta vẫn là bạn" Ngụy Dật Nghiêm vừa gắp thức ăn vừa nói.
Khúc Thần không thay đổi sắc mặt, cô đáp "Tốt hơn là không nên"
Bữa ăn trầm hẳn xuống, mà vốn dĩ nó chưa từng sôi nổi. Ngụy Dật Nghiêm rời khỏi bàn ăn, hắn dường như đang tức giận mà đá ghế lên phòng. Cô không một chút quan tâm, vẫn tiếp tục ăn xong phần cơm của mình.
Nói đúng hơn Khúc Thần chưa bao giờ chọc tức đến hắn, cô chỉ là ngồi im cũng dính đạn. Nhưng do chính sự im lặng của cô lại trở thành cái mà hắn ghét bỏ!
Căn nhà chìm trong yên ắng, cơn mưa lần nữa ào ào đổ xuống. Mưa cả một buổi chiều, Khúc Thần cũng ngồi bên cửa sổ...một buổi chiều. Cô nằm trên bệ cửa sổ, mưa lất phất vài hạt bay vào vương trên tóc. Không ai biết cô đang ngủ say...căn nhà chẳng có một động tĩnh.
Đến tối, tới giờ ăn vẫn không thấy tiếng Khúc Thần xào nấu dưới bếp hắn cũng sinh tò mò. Xuống đến nơi, căn bếp vẫn sạch sẽ như cũ mà không có chút dấu vết của dầu mỡ. Ngụy Dật Nghiêm ngoảnh mặt bước lên phòng, không quan tâm đáp lại. Nhưng bụng hắn cứ réo mãi, rất muốn ra ngoài ăn tối nhưng nghĩ đến trời mưa hắn lại ngại.
Lấy một lý do chính đáng, Ngụy Dật Nghiêm gõ cửa tìm cô. Gõ hai ba tiếng không thấy ai ra mở, hắn nôn nao đi lại nhiều lần rồi quyết định tự ý vào trong. Hắn chẳng lẽ không biết, từ trước tới nay hắn vẫn ung dung tự đắc đi vào mà không có một sự cho phép sao?
Mở cửa, không khóa. Đập vào mắt lại chính là hình ảnh cô gối đầu lên tay nằm bên trên thành cửa sổ. Ngụy Dật Nghiêm tiến đến gần, gió lạnh thổi vào mang theo những giọt mưa khiến hắn lạnh đến rùng mình. Vội vàng đóng cửa, theo ánh đèn ngủ lờ mờ trong phòng. Ngụy Dật Nghiêm ngồi xuống cạnh cô, dùng chính đôi mắt mình nhìn cô thử một lần.
Gương mặt này không khuynh nước khuynh thành, lướt qua cũng sẽ chẳng để lại ấn tượng sâu sắc. Nhưng cô mỉm cười...lại là một câu chuyện khác. Khúc Thần không chăm chút bề ngoài nhiều, dường như hắn chưa từng thấy cô trang điểm hay ăn diện đồ đắt tiền. Hắn chỉ thấy cô quanh quẩn trong nhà, lặng lẽ ngắm nhìn một thứ gì đó rất lâu rồi im lặng.
Hắn không hiểu, cô gái này đang nghĩ điều gì?
Nhìn cô kĩ hơn, hắn muốn lại gần một chút. Cuối cùng mới nhận ra...điều thu hút hắn ở Khúc Thần chính là sự im lặng...
"Ảnh?" Ngụy Dật Nghiêm lôi tấm ảnh bị cô đè lên ra. Đó là anh trai hắn, chính bức ảnh hắn dẫm nát lần trước. Cô vẫn giữ lại mà ôm ấp trong mình một niềm hy vọng. Thậm chí là một tình yêu!
Ngụy Dật Nghiêm đặt tấm ảnh xuống, tay khẽ chạm qua mặt cô. Hắn giật mình rụt tay lại, mặt Khúc Thần nóng ran. Hắn vội vã kéo cô ngồi dậy rồi dùng tay xờ nhẹ lên trán, thật sự rất nóng. Ngụy Dật Nghiêm bế cô lên rồi mau chóng khoác cho cô một chiếc áo khoác đi ra xe ô tô. Hắn lái xe thật nhanh đến bệnh viện, cơ thể trong trạng thái lo lắng.
Nhìn gương mặt cô trong ánh sáng trắng đã tiều tụy đi nhiều. Môi không còn chút sắc, vậy mà cô chẳng nói một câu. Cứ lẳng lặng ngồi đó đến khi ngủ đi mất. Ngụy Dật Nghiêm đôi lúc lại liếc nhìn cô xem đã tỉnh hay chưa, nếu tỉnh lại chắc chắn cô sẽ cảm ơn hắn nhỉ?
Thật tiếc, cô không tỉnh lại...
Ngụy Dật Nghiêm đưa cô vào trong phòng bệnh, bác sĩ cấp cứu cho cô. Không rõ bị bệnh gì mà phải làm phẫu thuật ngay lập tức, hắn ngày càng lo lắng...
"Anh là người nhà?"
"Tôi...là chồng cô ấy..." hắn đáp.
"Vậy mau đến kí tên vào giấy phẫu thuật!"
Ngụy Dật Nghiêm làm theo lời bác sĩ. Hắn quá quen với cảnh này...khi còn bé hắn đã phải phẫu thuật rất nhiều lần. Hắn không có trái tim khỏe mạnh như người thường, họ nói tim hắn đập rất yếu...nếu không may mà ngừng đập có lẽ hắn sẽ ra đi mãi mãi. Nhưng cũng may, trải qua nhiều ca phẫu thuật...Ngụy Dật Nghiêm của hiện tại rất khỏe mạnh!
Nhưng cũng thật tiếc, quá khứ của hắn khi nằm trong phòng bệnh lại bị bố tiêu hủy đi hết!
"Bác sĩ...vợ tôi bị gì?"
"Có một khối u trong não"
Ngụy Dật Nghiêm giật mình khi nghe bác sĩ nói. Hắn nuốt một ngụm nước bọt để bản thân bình tĩnh lại.
"Có nguy hiểm không?"
"Chắc hôn mê một thời gian dài. Khối u còn nhỏ không ảnh hưởng gì nhiều, nếu hồi phục tốt sẽ sớm tỉnh dậy"
Ngụy Dật Nghiêm ngồi xuống ghế trước cửa phòng phẫu thuật. Hắn hiểu cảm giác nằm trong phòng phẫu thuật, đó là sự lo lắng mình sẽ biến mất khỏi thế giới này. Cô có biết mình bị bệnh hay không? Hay là cô muốn vì căn bệnh này để giải thoát cho bản thân?
Trên dãy hành lang bệnh viện, nửa đêm khá yên ắng. Mùi thuốc khử trùng quen thuộc sốc vào mũi khiến hắn hơi sợ nhưng rồi vội bình tĩnh lại. Hắn để ý ở gian phòng của khu kế bên, một người đàn ông bế một đứa bé trong tay vui mừng. Cả người đều toát lên một niềm hạnh phúc không tên.
Ngụy Dật Nghiêm thật không hiểu, tại sao lại có thể vui đến mức đấy?
Đêm dài, hắn ngồi đợi ca phẫu thuật đã ba tiếng đồng hồ. Chợt điện thoại reo lên, hắn nhấc máy "Bảo bối? Về rồi à?"
"Anh đi đâu vậy? Em đói lắm rồi"
"Anh về ngay, đợi anh"
Nói xong, Ngụy Dật Nghiêm không chần chừ rời đi. Vừa đứng dậy, bác sĩ cũng bước ra vội gọi hắn lại.
"Ca phẫu thuật thành công, anh không ở lại chăm sóc vợ mình à?"
Ngụy Dật Nghiêm tỏ ra bối rối rồi vị bác sĩ kia nói tiếp "Hiếm gặp những người chồng như anh, vợ sốt cao lại có u trong não mà mang đến bệnh viện chậm trễ như vậy. Anh nên xem lại bản thân mình đi"
[Còn]