11.
Ngụy Dật Nghiêm tối sầm mặt lại, dường như bị những lời vị bác sĩ kia đả kích meà hắn trở nên tức giận.
"Chúng tôi ly hôn rồi, đưa cô ta đến đây cũng là nể tình cũ. Tôi sẽ gọi người thân cô ta đến!"
Hắn liếc đôi mắt lạnh lên người vị bác sĩ đó rồi đi khỏi. Ngụy Dật Nghiêm lôi điện thoại, nhấn một dãy số, hắn lại xóa đi bấm một dãy số khác. Do hắn không biết nên gọi cho ai, người thân của cô hắn không biết cách liên lạc. Cuối cùng đành gọi cho mẹ mình.
"Mẹ...Khúc Thần vừa xong ca phẫu thuật. Mẹ đến chăm sóc cô ấy giúp con..."
"Nửa đêm nửa hôm, vợ thì chồng chăm. Mày gọi cho mẹ sao mày không chăm sóc đi!"
Hắn hít một hơi rồi điềm tĩnh nói, còn có một chút nũng nịu "Mẹ...con đi mua đồ ăn với lấy đồ dùng cần thiết cho vợ mình. Sợ đi khỏi cô ấy tỉnh dậy không thấy ai lại sợ hãi."
Bà bị hắn thuyết phục, tâm trạng lo lắng cho Khúc Thần cũng trỗi dậy.
Ngụy Dật Nghiêm về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Hiên An ngồi trên ghế sô pha. Hắn nhoẻn miệng cười, đi đến xà vào lòng cô, tay bắt đầu lần mò lung tung.
"Bảo bối, đói rồi đúng không?"
Hiên An tức giận phẩy tay hắn ra "Nửa đêm anh và cô ta đi đâu?"
"Cô ta bị bệnh, cần phẫu thuật nên anh làm người tốt đưa vào bệnh viện. Không sao, có mẹ anh chăm sóc rồi"
Nét mặt cô hơi cau lại, lông mày nhíu chặt. Đột nhiên hắn nhào đến ôm Hiên An vác trên vai rồi đi lên phòng. Cô giật mình hoảng hốt đập vào lưng hắn "Em đói"
"Đói thì ăn anh này" vừa nói, hắn vừa vỗ vào mông Hiên An.
...
Tại bệnh viện, trời đã hửng sáng. Khúc Thần khẽ động đậy ngón tay sau đó mở lờ mờ tỉnh dậy. Cô cảm nhận được đầu mình nặng trĩu, đau đớn truyền đến khiến cơ thể khó lòng ngồi dậy. Khúc Thần mở mắt thật to, nhưng mở to thế nào vẫn không thể nhìn rõ mọi thứ. Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Cô hoảng loạn, cánh tay gắn chi chít đầy những dây rợ. Khúc Thần khó khăn hít thở, cô gắng cựa quậy, tâm trí không thể bình tĩnh mà bắt đầu sợ sệt. Chân tay đạp lung tung, dây truyền nước gắn trên tay bị bật ra, kim truyền cứa lên da thịt cô mà tóe máu. Mọi thứ mờ mờ không rõ càng khiến cô sợ, màu máu làm Khúc Thần thở dốc. Ngày hôm đó, ngày mà cô phát hiện ra xác chết ở gốc hoa anh đào. Đôi mắt trừng lên nhìn cô, Khúc Thần hoảng loạn hét lên.
"A...máu...cứu...cứu tôi"
Tất cả đều mờ ảo, không rõ. Cô sợ hãi, nước mắt rơi xuống gối. Cuối cùng cũng có thứ để cô bám víu. Nó thật quen thuộc, hương vị của anh, cái ấm áp nơi vòng tay đã lâu không được thưởng thức. Khúc Thần ôm chặt lấy anh, òa lên khóc như một đứa trẻ.
"Thành...sao bây giờ anh mới tìm em"
Anh vuốt nhẹ lên tóc cô, ân cần hôn lên trán. Nhìn cô thế này trong lòng anh như bị dao cắt xẻ. Ngụy Dật Thành vuốt ve Khúc Thần để cô bình tĩnh lại, anh khẽ đáp "Xin lỗi, em chịu khổ rồi..."
Cô dụi dụi đầu vào lồng ngực anh, tay siết chặt hơn nữa. Dù cho tứ chi đang đau đớn, dù cho đầu óc cô đều như muốn nổ tung cô chỉ cần thấy anh...thấy anh là được rồi!
Ngụy Dật Thành vuốt lưng cô rồi cầm lấy tay Khúc Thần "Để anh băng bó cho, tay em chảy máu rồi này"
"Không, em không muốn. Em sợ...sợ buông tay anh sẽ chạy đi mất" Khúc Thần hét lên, cô vẫn tiếp tục khóc. Anh có biết, cô phải cưới em trai anh mà phải sống như một nguồn không khí trong nhà hay không? Anh có biết, cô đã từng nghĩ đến anh đang hạnh phúc cùng cô gái khác? Anh có biết, cô phải tự mình gồng gánh mọi việc để thoát khỏi những hành động của Ngụy Dật Nghiêm?
Ngụy Dật Thành đau lòng rủ mắt xuống "Anh không đi nữa... Em từ trước đến nay vẫn tin anh mà, phải không?"
Cô nhẹ bỏ tay ra, mắt vẫn đẫm lệ. Ngụy Dật Thành cầm lấy bàn tay đang rỉ máu kia bắt đầu băng bó. Khúc Thần gắng nheo mắt nhìn anh, cố gắng thế nào vẫn chỉ là một màn mờ ảo.
"Tại...tại sao em không nhìn rõ? Em rốt cuộc bị cái gì?"
Anh nhìn cô, ngập ngừng giây lát rồi nói "Em có một khối u nhỏ, tối qua đã trải qua ca phẫu thuật. Em tỉnh dậy là tốt rồi, còn lý do không nhìn thấy thì bác sĩ nói chỉ là tạm thời. Đừng gò bó mình, thoải mái lên, cơ thể em gầy gò như vậy. Em biết lúc nhìn thấy em anh đau lòng lắm không?"
Đúng, tối hôm qua vừa trở về nước Ngụy Dật Thành đột nhiên thấy mẹ tất tưởi mặc đồ chuẩn bị ra ngoài giữa đêm khuya. Sợ mẹ gặp nguy hiểm, anh cũng hỏi theo lẽ thường. Hỏi ra mới biết, cô vừa trải qua phẫu thuật.
"Để con đi, dù sao...con với Khúc Thần cũng là bạn cấp ba. Gặp lại có nhiều chuyện để nói..."
Bà cũng yên tâm để Ngụy Dật Thành đi thay. Khi đến nơi, nhìn thấy Khúc Thần nằm yên tĩnh trên giường bệnh, trái tim anh đau đớn biết mấy. Anh đã rời đi mà không để lại chút tung tích, cứ nghĩ cô sẽ quên đi tình cảm đó mà sống thật tốt bên Ngụy Dật Nghiêm. Anh cũng không ngờ rằng, hiện thực lại khiến cô chịu nhiều tổn thương đến vậy!
"Nghiêm, Khúc Thần sao rồi?" mẹ hắn gọi đến, bà lo lắng cứ đi đi lại lại suốt.
Ngụy Dật Nghiêm đang đi trên hành lang, hắn vội vã cầm quần áo và đồ dùng đến cho Khúc Thần. Nhận được điện thoại của mẹ làm hắn sinh nghi.
"Mẹ không ở đó?"
"Thành nó thay mẹ đến, mày vẫn chưa quay lại mà chăm sóc vợ mày sao? Thằng nhóc này!" bà tức giận quát vào trong điện thoại.
Ngụy Dật Nghiêm bước chậm lại tiến dần đến phía cửa "Con cúp máy đây"
Hắn không vào mà đứng ngoài đấy, lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện giữa họ.
"Ai đưa em đến bệnh viện?"
Ngụy Dật Nghiêm đứng lặng mong chờ câu trả lời của anh trai mình đáp.
"Là anh"
Ngụy Dật Nghiêm cười lạnh, xách mọi thứ từ từ tiến vào trong cửa. Hắn cất giọng "Chào mừng anh trở về..."
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
12.
"Chào mừng anh trở về"
Khúc Thần nheo mắt nhìn về phía cửa, cô nghe thấy giọng nói đó đủ để biết là ai. Ngụy Dật Thành dán băng cá nhân xong, rồi buông tay cô ra sau đó nhìn về phía Ngụy Dật Nghiêm.
"Nghiêm..."
Anh ôm lấy em trai, xoa xoa đầu theo thói quen. Ngụy Dật Nghiêm cười đáp lại, xách vali đến cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống bên Khúc Thần. Cô cảm nhận được, liền lùi ra, cách xa hắn. Ngụy Dật Nghiêm nhanh hơn ôm lấy vai cô ép vào người mình.
"Đây là vợ em, bạn học cấp ba của anh"
Ngụy Dật Thành cúi đầu xuống, thở dài một hơi rồi cười qua chuyện "Chăm sóc cô ấy tốt nhé"
Đang tính rời đi thì Khúc Thần nói lớn "Không, em và anh ta ly hôn rồi!"
Khúc Thần đẩy Ngụy Dật Nghiêm ra, theo những gì đôi mắt thấy được nhìn về phía Ngụy Dật Thành. Cô lo lắng hiện rõ, hơi run run co mình về phía cuối giường. Ngụy Dật Thành quay lại nhìn bọn họ, rõ ràng có sự vui mừng.
"Ly hôn?"
"Đúng! Ly hôn! Cô ta thích anh như vậy, tôi nhường đồ mình chơi chán rồi cho người khác cũng là lẽ thường. Xung quanh tôi...không thiếu những cô gái đẹp!" hắn nói, miệng nhếch lên thành đường cong giễu cợt.
Ngụy Dật Nghiêm ngẩng lên nhìn Ngụy Dật Thành, bây giờ hắn cảm thấy sợ người anh này. Tại sao anh còn về đây?
Ngụy Dật Thành đi đến cạnh Khúc Thần, xoa xoa lưng cho cô rồi nói "Em có ý gì đây?"
Hắn đứng dậy, trở ra phía cửa, đứng quay lưng lại hai người họ "Không phải yêu nhau lắm sao? Ly hôn rồi thì tìm chồng mới đi, cô mơ ước điều này suốt nửa năm qua...không phải à?"
Khúc Thần bám nhẹ lấy áo Ngụy Dật Thành, cô nhìn về phía cửa cất giọng. Bản thân bây giờ lại thật yếu ớt, hơi để nói cũng rất khó có thể thốt ra "Anh cần gì phải như vậy? Ly hôn đôi bên đều có lợi, anh có tình nhân của mình, tôi tìm người tôi cần"
Hắn cắt ngang lời cô, tức giận nói lớn "Tại sao là anh trai tôi?"
"Vậy tại sao lại là bạn thân của tôi?" lời này thốt ra, cô đau đớn biết mấy. Chỉ vì tình yêu mà đối địch nhau! Đúng là không sai, tình yêu như một chất kích thích, khi đã nghiện thì khó lòng cai được.
Ngụy Dật Nghiêm hơi nghiêng người, miệng cười lạnh "Vậy chúc hai người hạnh phúc!" rồi hắn đi khỏi.
Trên hành lang bệnh viện, Ngụy Dật Nghiêm bước đi chậm rãi. Không yêu cần gì phải hận, nhưng đêm qua mọi công sức của hắn, mọi thứ hắn làm đều được gắn cái tốt lên anh trai hắn. Thử hỏi xem, có tức không? Ngụy Dật Nghiêm rút một điều thuốc ra, định bật lửa để hút thì một vị bác sĩ giật lấy điếu thuốc.
"Bệnh viện không được hút thuốc!"
Ngụy Dật Nghiêm định nổi điên lên quát lại thì vị bác sĩ đó nói tiếp "Tôi muốn nói chuyện với cậu"
Chưa đợi hắn đáp, vị bác sĩ già đó đã rời đi. Hắn nhớ đây là bác sĩ đêm hôm qua đã dạy đời hắn, ông nghĩ ông là ai chứ?
Ra đến một chỗ vắng người, vị bác sĩ đó liền nhìn chăm chú một cây hoa ở khuôn viên xanh của bệnh viện. Ngụy Dật Nghiêm nhìn theo ánh mắt đó, là một chậu cây hoa hồng bạch. Vẫn không biết nó có gì đặc biệt thì vị bác sĩ đó liền cất lời.
"Tôi là chú của Nhạc Khúc Thần, cậu...là chồng con bé?"
Hắn gật đầu, lông mày khó hiểu nhíu chặt lại. Ông tiếp tục nhìn chậu hoa rồi điềm tĩnh nói "Tôi biết hai đứa không yêu thương nhau gì cả. Có vẻ cậu không hiểu về Khúc Thần, mà ngay cả bản thân cậu cậu cũng không biết mình sai ở đâu"
Liếc mắt sang ông, Ngụy Dật Nghiêm đặt tay lên lan can, nắm chặt lại. Hắn chuyển ánh mắt sang nhìn một cây hoa khác mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết là hoa gì. Hắn chỉ thấy nó đẹp nên ngắm nhìn giây lát.
"Vậy ông nói xem, Khúc Thần như thế nào? Còn tôi, tôi sai cái gì?"
Trong lòng hắn nôn nao khó tả, mất bình tĩnh nhìn lên ông. Bây giờ vị bác sĩ mới bắt đầu đáp.
"Nếu cậu nhìn vào vườn hoa này loại cây đầu tiên cậu nhìn là gì?"
"Cây hoa đẹp nhất" Ngụy Dật Nghiêm đáp không một chút chậm chạp. Vị bác sĩ cười, một nụ cười khó hiểu mà có vẻ hơi châm biếm hắn.
"Đúng, ai cũng sẽ nhìn cây hoa đẹp nhất. Nếu lấy ví dụ những cô bạn gái cậu quen nằm trong vườn hoa này thì cây đẹp nhất đó không phải Khúc Thần. Con bé sẽ chỉ hợp với hoa hồng bạch kia thôi"
Hắn có lẽ vẫn không hiểu, Ngụy Dật Nghiêm nhìn cây hoa hồng bạch. Ngoài những cánh hoa trắng và thân cây nhiều gai thì không có một gì đặc sắc. Vị bác sĩ thấy Ngụy Dật Nghiêm ngơ ngác nhìn mà không hiểu. Ông liền vỗ vỗ lên lưng hắn.
"Khúc Thần không phải xinh đẹp nhưng con bé thuần khiết. Nó không đặc sắc vì nó không thích thể hiện bản thân. Đừng hỏi vì sao cậu không hiểu Khúc Thần, vì cậu chưa bao giờ tìm hiểu con bé cả."
"Tìm hiểu?" hắn ngày càng không có chút kiên nhẫn. Mà vị bác sĩ này cứ nói những thứ khiến đầu óc hắn quay cuồng. Cuối cùng lại nói hắn cần phải tìm hiểu?
Ông thở ra một hơi "Không tìm hiểu thì không hiểu, bẻ từng cái gai của hoa hồng không cẩn thận thì sẽ bị chảy máu! Con người cậu nên biết trưởng thành lên!"
Không nói gì thêm cả, vị bác sĩ rời đi. Ngụy Dật Nghiêm đứng thờ thẫn nhìn cây hoa hồng bạch kia, nếu suy nghĩ thì có chút giống cô. Đúng vậy, một cô gái luôn xù lông và đề phòng tất cả mọi người. Mà hắn thì chẳng có hứng tìm hiểu những thứ hắn không quan tâm.
Nhưng câu nói cuối mà ông để lại thì đáng để suy ngẫm! Vẫn là Ngụy Dật Nghiêm, hắn lạnh nhạt rời đi coi như không hiểu gì.
Về đến nhà, thấy Hiên An đang nằm trên ghế sô pha, đôi chân thon dài đặt trên ghế. Áo ba lỗ bó sát ngực khiến hắn bắt đầu nóng trong người.
"Bảo bối? Em đang làm gì vậy?"
Cô hậm hức không thèm nhìn Ngụy Dật Nghiêm "Đi lâu như vậy, anh yêu cô ta rồi à?"
"Em nói linh tinh! Tự dưng có một vị bác sĩ xưng là chú của Khúc Thần đến lải nhải với anh một lúc, còn nói cái gì mà anh cần trưởng thành?!"
Nghe thấy vậy, Hiên An mới nhìn đến hắn, cô bắt đầu ôm lấy người Ngụy Dật Nghiêm rồi nũng nịu "Trưởng thành để quản lý công ty của bố anh nữa chứ!"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
13.
"Công ty? Đó là điều đương nhiên"
Ngụy Dật Nghiêm cười sảng khoái, dựa lưng lên sô pha vươn tay ôm Hiên An vào lòng, chân vắt chéo ngũ ung dung nói tiếp.
"Lúc đó, em sẽ là vợ chính chủ của Ngụy Dật Nghiêm này!"
Hiên An trèo lên người hắn, vươn tay ôm cổ Ngụy Dật Nghiêm, môi khẽ chạm lên môi hắn. Ngụy Dật Nghiêm kéo sát người Hiên An lại, hôn mạnh, lưỡi từ từ đưa vào trong cuốn lấy lưỡi Hiên An. Tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, siết chặt.
Lưỡi dây dưa một lúc, Hiên An buông môi ra, hai má ửng đỏ nhẹ nhàng nói "Anh tính bao giờ sẽ kế nghiệp của bố mình?"
"Chuyện này..."
"Em cần một địa vị chính thức, mập mờ như hiện tại mọi người sẽ nghĩ gì đây chứ?"
Hắn không đáp, tay liền thoăn thoắt đè Hiên An xuống ghế, cắn lấy cần cổ trắng nõn. Không chịu được nữa, Ngụy Dật Nghiêm vác cô trên vai rồi đi đến phòng ngủ tiếp tục trận mây mưa của mình.
Tại bệnh viện, Ngụy Dật Thành vui vẻ đút cháo cho Khúc Thần. Cô cũng không còn dáng vẻ sợ hãi nữa, tinh thần chắc đã tốt hơn...
"Thành...chuyện ly hôn em mong anh giấu kín. Đợi thời gian hợp lí em sẽ tự mình nói"
Ngoài cửa có tiếng bước chân, tiếp sau đó là hai người phụ nữ bước vào. Khúc Thần lờ mờ không nhìn rõ thì đột nhiên nghe thấy "Con gái ngốc"
"Mẹ" cô quơ tay theo hướng tiếng nói. Tìm thấy hình ảnh mẹ thì bắt đầu khóc lóc. Đã rất lâu rồi không được gặp mẹ, cô nhớ biết mấy...
Mẹ Nhạc ôm lấy cô con gái vào lòng, vuốt nhè nhẹ tấm lưng. Bà nhìn cô, thân hình gầy gò này đã chịu bao nhiêu uất ức chứ?
"Khúc Thần...sao con lại gầy như vậy?" trong giọng bà còn có cả nước mắt, tiếc là cô không nhìn thấy được, chỉ có thể cảm nhận bằng đôi tai.
"Con khỏe hơn rồi. Mẹ, công ty..."
"Còn một khoản tiền nhỏ nữa thôi, đừng lo" bà vuốt lên mái tóc dài của cô.
Ở phía ngoài hành lang, mẹ Ngụy và Ngụy Dật Thành nói chuyện với nhau. Bà tức chết với thằng con hư hỏng này mất. Vợ bị bệnh mà còn bước chân về nhà, e rằng lần này bà phải đến nhà con trai ở vài hôm.
"Thành...công ty bên nước ngoài ổn định chưa?"
Ngụy Dật Thành nắm chặt lấy thành lan can, hơi cúi mặt xuống "Tạm coi là ổn, hiện tại đang cạnh tranh với một công ty ngang tầm..."
Bà không hiểu gì về quản lý chỉ quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự và mong ước có cháu bế. Nhìn Ngụy Dật Thành, bà trở nên ôn tồn hơn, đặt tay lên tay anh nhẹ nhàng nói.
"Xin lỗi con, nhưng mẹ và bố cũng mong con được sống tốt"
Anh nhìn mẹ, nở một nụ cười tươi rồi đáp "Con thấy rất tốt"
Mỗi gia đình có cái hạnh phúc riêng của họ, đôi khi niềm hạnh phúc chỉ đến từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
"Lưu Nhược Lan, cảm ơn bà đã quan tâm con bé..." Mẹ cô cúi đầu cảm tạ, nghe những gì cô kể, mẹ chồng tốt đúng thật là hiếm có. Bà càng không có lý do để ghét bỏ gia đình thông gia. Tuy nhiên, đến đây điều bà mong mỏi nhất là thấy con gái và con rể vui vẻ bên nhau. Tại sao lại là anh trai Ngụy Dật Nghiêm, bạn cấp ba của con gái mình?
Lưu Nhược Lan chạy đến cầm lấy tay mẹ Khúc Thần rồi hồn hậu đáp "Chúng ta là thông gia không cần phải khách khí như vậy!"
Thật sự Lưu Nhược Lan rất tốt, quen biết được đúng là một cái phước của gia đình họ. Ngồi nói chuyện với Khúc Thần một lúc, Lưu Nhược Lan đứng dậy kéo Ngụy Dật Thành sang một bên vội vã nhắc nhở "Con nhớ mà trông nom cẩn thận, mẹ phải đi lôi cổ thằng oắt con kia về"
Nói xong bà mau chóng rời đi, Ngụy Dật Thành cười hì hì nhìn mẹ mình. Bà đã U40 nhưng tâm hồn thì vẫn còn thiếu nữ lắm, trái ngược hoàn toàn với bố mình. Ông là người cực kì khắt khe, cứng rắn lại còn lạnh lẽo. Người sưởi ấm được ông chắc chỉ có bà...
Lưu Nhược Lan chuẩn bị hành lý xong xuôi, bà đeo một chiếc kính râm ngồi trên con xe sịn sò tới căn nhà mà con trai ở. Lưu Nhược Lan bước xuống, khẽ kéo kính râm ra nhìn, mật mã chắc vẫn như cũ. Nhưng khi bà ấn thì nó lại hiển thị sai, Lưu Nhược Lan nhanh chóng gọi thợ sửa khóa đến.
Phá khóa xong, bà kéo hành lý đi vào trong. Căn nhà bà chọn quả là lý tưởng, đi trên con đường dài để vào nhà xung quanh là những cây cảnh nhỏ nhắn dễ thương còn được treo dây nhấp nháy lấp lánh, ban đêm sẽ phát sáng cực kì đẹp. Trước cửa còn là một đài phun nước hình hoàng tử và công chúa...thơ mộng biết bao.
Cây cối trồng theo phong thủy bà thuê về để vợ chồng hạnh phúc suôn sẻ nhưng suốt từ lúc cưới biết bao chuyện xảy ra... Chim hót líu lo, cây xanh thoáng mát, Lưu Nhược Lan đẩy cửa chính đi vào. Bà tháo kính ra, cầm một cái loa nhỏ hét lớn.
"Ngụy Dật Nghiêm! Mày mau ra đây cho mẹ!"
"Ngụy Dật Nghiêm! Mẹ phải xem mày đang làm trò gì mà vợ bị ốm cũng không thèm chăm sóc!"
Trên phòng, hắn và Hiên An đang mặn nồng ân ái thì bị mẹ đến phá đám. Ngụy Dật Nghiêm vội vàng tìm quần áo rồi đôn đốc Hiên An mặc đồ sau đó tìm cách giải quyết.
Tiếng bước chân bà lên ngày một nhanh, Ngụy Dật Nghiêm luống cuống tìm cách thoát tội. Chưa tìm ra cách, cánh cửa phòng đã bật mở. Lưu Nhược Lan đi vào trong, bắt sống tại trận.
"Tại sao cô ta còn ở đây?"
Hiên An sợ hãi đứng run tại chỗ, Ngụy Dật Nghiêm khẽ nuốt nước bọt. Vắt óc tìm một lý do chính đáng để đáp, may mắn là bọn họ đã ăn mặc đàng hoàng, thu xếp đồ đạc xong xuôi cả rồi.
"Nói!" bà quát lên giận dữ.
Hắn vội vã đáp "Cô ấy là người giúp việc! Bất đắc dĩ mới phải về đây làm"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
14.
"Ồ, vậy sao? Từ tình nhân qua người giúp việc. Cô tính bám lấy con trai tôi đến bao giờ?"
Lưu Nhược Lan tiến gần về phía Hiên An, cô ta bất giác run lên, lùi lại một bước. Mặt không dám nhìn thẳng, nhìn thấy chân Lưu Nhược Lan đã tiến đến, Hiên An lắp bắp đáp.
"Tôi sẽ dọn đi ngay!"
Nói xong, Hiên An nhanh chóng vội bước đi. Nhưng chưa ra khỏi cửa, Lưu Nhược Lan đã nói "Tốt hơn đừng về đây"
Nghe vậy, Hiên An nắm tay chặt lấy gấu áo, đôi mắt hiện lên sự tức giận. Không chần chờ, cô đi khỏi đó, một cái ngoảnh đầu cũng không!
Ngụy Dật Nghiêm lưu luyến nhìn theo, rất muốn chạy theo níu cô ở lại nhưng cuống họng lại câm nín không mở lời. Hắn không dám trái gia đình, cặp kè với Hiên An chính là điều đầu tiên hắn dám.
Lưu Nhược Lan ngồi xuống giường, bà trở nên nghiêm nghị. Trong đôi mắt có sự đau lòng cùng phẫn nộ. Đứa con trai của bà đáng lẽ bây giờ phải trưởng thành, suy nghĩ phải chín chắn. Đấng nam nhi hèn mọn, một lời không dám nói này thì làm được việc gì đây?
"Mẹ hét lớn như vậy cũng để xem con lấp liếm như thế nào? Bắt ngay tại trận, nhìn mọi thứ xung quanh, ai sẽ tin lời con nói cô ta là giúp việc? Nghiêm, con cũng lớn rồi, bản thân cũng tự trưởng thành lên! Bố mẹ không thể nào suốt ngày bên cạnh lo lắng chỉ con từng bước đi được."
"Vậy con không có quyền chọn cô gái mình yêu sao?"
Hắn tức giận nói lớn, mọi khi hắn đều nhịn và nịnh nọt cho qua chuyện. Nhưng hôm nay, người mẹ này lại trở nên nghiêm túc và cáu gắt. Hắn biết, câu chuyện đã không như ban đầu.
"Yêu? Con chứng minh cho mẹ xem, tình yêu của con nó to lớn như thế nào?" bà quát lên, ngực thở dồn dập vì bị hắn chọc tức.
"Mẹ...chẳng lẽ mẹ với bố không hề coi trọng suy nghĩ của con sao?" Ngụy Dật Nghiêm không phục, hắn vẫn tiếp tục thanh minh cho tình yêu của riêng mình.
Người không biết, không có tội. Lưu Nhược Lan đau lòng quay mặt đi, bà cố gắng điềm tĩnh lại, nuốt cơn nóng giận vào trong "Được rồi...đến đây thôi, sau này con sẽ hiểu lý do."
Câu chuyện dừng lại ở đó, Lưu Nhược Lan đi ra khỏi phòng để hắn một mình ở lại. Bà đi khỏi nhà hắn, căn nhà trở về trạng thái yên lặng. Không có tiếng xào rau nấu nướng, không còn một bóng người nào khác ngoài hắn. Ngụy Dật Nghiêm ngồi thụp xuống, lưng dựa vào tường trắng, nhìn xung quanh căn phòng này...đúng, toàn mùi vị tình dục.
Chăn gối lộn xộn, một vài sợi tóc của Hiên An còn vương lại trên đó. Tủ quần áo hé mở, tất cả đều là đồ của phụ nữ. Hương nước hoa quen thuộc trên người Hiên An bay phảng phất.
Ngụy Dật Nghiêm xoa đầu, hắn vẫn không hiểu bản thân tại sao lại sai? Trưởng thành là gì? Hắn chẳng lẽ chưa đủ lớn sao?
...
Hiên An trở về căn nhà cũ của mình, bước đến nước này mà bản thân vẫn sợ hãi mà thoái lui. Mọi công sức...đổ sông đổ bể hết rồi.
Căn nhà đơn sơ nằm trong ngõ hẻm của một khu phố cổ. Đi từng bước mệt nhọc, xung quanh đều có ánh mắt hàng xóm nhìn vào. Không phải ánh mắt tốt mà là từng cái săm soi của bọn họ. Nghĩ ra...những con mắt đó thực sự đáng sợ!
Đưa tay xoa hai cánh tay, bước mãi cuối cùng cũng thấy căn nhà của mình. Trên thế giới này, dường như chỉ có nơi đây mới là nơi dành cho cô. Hiên An nhìn căn nhà, nó vẫn vậy...vẫn là một căn nhà nhỏ, kém sang trọng hơn rất nhiều với căn nhà to lớn kia. Nhưng nơi đây...chứa tình người.
"Bố?" cô cất tiếng gọi, đẩy cánh cửa gỗ đi vào. Nhìn xung quanh...không thấy bố đâu cả, trong lòng bỗng dâng lên một niềm lo lắng. Tiếp tục đi đến gian phòng của bố...đôi mắt đột nhiên cay lại.
"Bố? Con gái về rồi" cô mới về thăm cách đây một tháng, hầu như tháng nào cũng sẽ về thăm hai ba lần. Mỗi lần về đều căn dặn và mua đồ dùng cần thiết. Nhưng hôm nay mọi thứ đều để quên tại căn nhà đó.
"Bố?"
Vào trong căn phòng nhỏ, tối tăm. Hiên An bật đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ của bóng đèn yếu ớt. Cô thấy bố mình nằm trên giường...cơ thể bất động.
Tiến thêm vài bước, cảm giác khó thở lan đến nơi lồng ngực. Nước mắt bỗng dưng trực trào lăn dài trên má. Không rõ mọi thứ trước mắt có phải thật hay không, nhưng cô chỉ mong đây là ảo ảnh! Là một giấc mơ!
Hiện thực tàn khốc, đau buồn không báo trước cứ vậy ập đến. Bàn tay run rẩy chạm lên đôi tay lạnh ngắt. Người bố đáng kính của cô không từ mà biệt. Cô nhớ đôi tay này từng ấm áp như thế nào! Nước mắt nóng hổi rơi trên bàn tay ấy...long lanh chảy xuống.
Hiên An bật khóc nức nở, tại sao vậy? Tại sao lại ép cô quá đáng như thế? Người thân duy nhất của cô trên đời này...còn chỗ nào để cô nương tựa không? Cô biết bố bị bệnh, suy thận cấp, tất cả tiền cô đều đổ vào cho bố đi chữa trị. Còn nhắc bố phải đi bệnh viện thường xuyên để chữa bệnh.
Ông lúc đó còn khỏe mạnh và mỉm cười xoa đầu cô. Tất cả đều tại bản thân, đều tại bản thân...
"Bố...con sai rồi...con sai rồi...hức..."
Cô nhìn lên gương mặt bố mình, trông ông có lẽ là thanh thản. Trên bàn kẹp một tờ giấy, Hiên An cầm lấy nó.
"Đừng để bản thân phải hối hận. Số tiền này là tiền con cho bố, tất cả đều dành dụm lại. Coi như là khoản tiền bù đắp cho sự vất vả của con. Cả đời này của ta, sống được đến bây giờ đã là kì tích. Con gái ngoan...bố chỉ mong con sống tốt, dù không còn bố bên cạnh nhưng con không một mình. Còn một người anh trai...con gái, tất cả những bí mật gia đình chúng ta cất giữ đến thời điểm thích hợp hãy đem ra...nếu không thì tiêu hủy chúng!"
Đọc tới đây, Hiên An nắm chặt lấy tờ giấy nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, lau mãi mà không hết.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người lạ bước vào. Hiên An hoảng hốt đi ra, mọi bằng chứng của gia đình để lại không thể nào để một người nào đó biết.
"Ai?" ra đến nơi, người cũng vừa chạy đi mất.
Nhìn đống đồ hắn ta lục, cũng không có gì quan trọng. Hiên An cô còn sống, thù này nhất định phải trả!
Hắn ta chạy đến một nơi khuất người, cấp bách gọi điện thoại ra báo tin "Là cô gái đó!"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
15.
Trong nghĩa trang, không gian tĩnh lặng mà lạnh lẽo có một cô gái ngồi cạnh tấm bia mộ. Ngồi đó đã hai tiếng đồng hồ, cô không rời đi...
"Bố...con sẽ báo thù!"
Đôi mắt đau đớn từ từ khép lại, một giọt nước mắt lạnh lùng rơi xuống. Nhìn gương mặt bố cười tươi, cô càng thấy cô quạnh. Mộ của mẹ cũng nằm ngay cạnh bố, hai người trên thiên đường chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn ở nơi đây.
Một tuần trôi qua, cuộc sống vẫn chẳng có gì thay đổi. Chỉ có...con người thay đổi!
"Khúc Thần...về đến nhà rồi."
Cô mở mắt gắng nhìn mọi thứ, đã nhìn rõ hơn trước một chút. Ngụy Dật Thành nắm lấy tay cô dắt cô đi vào, Khúc Thần nhẹ mỉm cười, hành động nhỏ nhặt thôi nhưng cô lại thấy hạnh phúc kì lạ.
Mở cửa ra, trong phòng đột nhiên có mùi thơm của đồ ăn bay đến. Khúc Thần nhíu mày khó hiểu, hắn ta mới thuê giúp việc sao?
Ngồi xuống ghế, Khúc Thần im lặng lắng nghe mọi thứ xung quanh. Ngụy Dật Thành rót một cốc nước ấm, đưa đến tay Khúc Thần. Cô từ từ uống rồi đứng dậy ý muốn lên phòng.
"Được rồi. Em có thể tự làm mọi việc, anh về đi. Thật sự cám ơn..."
"Em làm được không?" Ngụy Dật Thành lo lắng đi đến đỡ lấy tay Khúc Thần. Cô gái này không lúc nào khiến anh bớt lo lắng, cái tính tự ý quyết định, tự làm mọi việc không nói năng gì khiến anh cảm thấy mình không có giá trị với cô.
Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân đi tới "Trong nhà không chỉ có mình cô ấy!"
Hai người quay đầu về hướng phát ra tiếng nói, Ngụy Dật Thành và Khúc Thần đứng yên ở cầu thang. Không hiểu chuyện gì diễn ra cả!
"Anh về đi, em tự biết chăm sóc vợ mình" Ngụy Dật Nghiêm nhanh nhanh chóng chóng tiến tới chỗ họ.
"Không phải ly hôn rồi sao?"
"Vợ...cũ" hắn nói, tay vòng qua eo cô, một tay khác nắm lấy bàn tay nhỏ dắt lên phòng. Cô mơ màng làm theo mà không kịp phản kháng, chỉ ngửi thấy trên người Ngụy Dật Nghiêm có mùi dầu mỡ...
Ngụy Dật Thành tay cuộn chặt, ánh mắt vẫn nhìn theo hai người họ. Đến khi Ngụy Dật Nghiêm đóng cửa lại, anh mới rời đi.
Lên đến phòng, Khúc Thần mờ mờ ảo ảo nhìn xung quanh. Cô cảm nhận được đây không phải căn phòng cũ của mình. Khúc Thần theo những gì thấy được lần đi từng bước.
"Đây là đâu?"
"Phòng em!" hắn đáp, đứng lặng tại chỗ.
Khúc Thần thấy hắn cư xử kì lạ, có chút gì đó không được quen. Cô tìm cửa chính, một mình đi ra. Ngụy Dật Nghiêm đi đến cạnh cô, nắm lấy tay Khúc Thần muốn dẫn đi. Cô giật mình rụt tay lại, vẻ mặt có chút hoảng sợ.
"Đi theo tôi"
Khúc Thần hơi ngập ngừng, tay vẫn buông thõng không cử động. Ngụy Dật Nghiêm khẽ thở dài "Bám lấy áo tôi"
Bây giờ cô mới đưa tay nắm lấy áo hắn, Ngụy Dật Nghiêm chậm rãi dắt cô về phòng. Khúc Thần như không tin vào tai mình, hắn biến thành một người khác. Cô đi theo Ngụy Dật Nghiêm, vào trong căn phòng quen thuộc. Khúc Thần nhớ vị trí của từng đồ vật trong phòng, cô đã quá thân thuộc rồi.
Ngụy Dật Nghiêm đứng ở góc phòng nhìn Khúc Thần tự mình đi lại. Phụ nữ không phải chỉ cần đàn ông nguyện ý yêu thương, nhà cửa đầy đủ sao? Cô gái này không chịu dựa vào ai, bản thân lại gồng gánh trách nhiệm một cách kỳ lạ!
Lỡ đễnh vài giây không để ý đến cô, Khúc Thần vấp chân vào chân bàn, cô liền ngã nhào ra đất. Cố gắng đứng dậy, thấy mắt cá đau nhức, Khúc Thần gắng nhìn chân mình. Cô không kêu đau, tự mình đứng dậy mò mẫm hộp y tế ở ngăn kéo.
Ngụy Dật Nghiêm cảm giác bản thân là không khí, hắn có chút tức giận. Vội vàng đi đến cạnh cô, liếc nhìn xem Khúc Thần làm gì thì thấy cô đang gắng tìm lọ thuốc giảm đau. Ngụy Dật Nghiêm quỳ gối xuống, nhẹ cầm lấy bàn chân bị thương của cô. Khúc Thần giật mình nhìn xuống, cô không nghĩ hắn còn ở trong phòng.
"Ngồi im, xoa nhẹ là khỏi"
Khúc Thần ngồi yên, có chút suy nghĩ khác về Ngụy Dật Nghiêm. Cô đưa tay ra quơ quơ trước mặt, mắt đột nhiên cay lại, nhắm chặt mắt. Sau đó Khúc Thần mở mắt ra, lại rõ hơn một chút.
Cô thấy dáng vẻ này của Ngụy Dật Nghiêm, không biết chuyện gì xảy ra cả. Nhưng thời hạn một tháng cũng quá dài rồi...
"Anh tự nấu nướng sao?"
Có lẽ cô không thấy bộ mặt này của Ngụy Dật Nghiêm. Bản mặt ngại ngùng đó có dấu thì cũng chỉ dấu trước Khúc Thần được mà thôi. Hắn tiếp tục xoa nhẹ mắt cá cho cô rồi cười nhẹ, nói.
"Tôi không phải đứa vô dụng!"
"Hiên An...đâu?"
Nhắc đến đó, lòng Ngụy Dật Nghiêm lại trùng xuống. Hắn đã trở nên tĩnh lặng khi Hiên An rời khỏi. Cứ nghĩ tối đó cô sẽ trở về, nhưng không...hắn cũng tìm kiếm căn bản là chẳng thấy đâu. Trong đầu hắn đang rối loạn, những lời bác sĩ nói, lời mẹ mắng khiến hắn phải suy nghĩ.
Thấy Ngụy Dật Nghiêm im lặng dường như không muốn trả lời, Khúc Thần cũng không hỏi gì thêm thì đột nhiên hắn đáp.
"Cô ấy đi rồi, cũng đã một tuần. Hôm đó mẹ tới nhà và bắt tại trận, nghĩ lại đúng là...tôi thật ngu ngốc. Rõ ràng yêu cô ấy, vậy mà không dám thừa nhận."
Buông chân Khúc Thần xuống, hắn đi dép trong nhà vào cho cô rồi nói "Hết đau rồi thì nghỉ ngơi đi"
"Cảm ơn" Khúc Thần ngồi im trên giường, lắng nghe tiếng động xung quanh. Cảm nhận được Ngụy Dật Nghiêm chưa đi khỏi, Khúc Thần khó hiểu hỏi.
"Có chuyện gì?"
Ngụy Dật Nghiêm đứng cách cô một đoạn ngắn, tay xỏ túi quần dựa lưng vào tường. Hắn theo lời của vị bác sĩ, muốn tự mình tìm hiểu Khúc Thần để xem xem cô gái này có giống bông hoa hồng kia hay là không?
"Em thấy tôi thế nào?"
Cô sững người, khuôn mặt vô thức lại biểu hiện một cách rõ rệt. Khúc Thần hít thở đều đặn, hai tay khẽ níu lấy ga giường.
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
16.
"Em thấy tôi thế nào?"
Cô sững người, khuôn mặt vô thức lại biểu hiện một cách rõ rệt. Khúc Thần hít thở đều đặn, hai tay khẽ níu lấy ga giường.
Ngụy Dật Nghiêm liếc ánh mắt nhìn Khúc Thần, trong lòng tất nhiên rất mong ngóng câu trả lời.
"Anh thay đổi vòng vòng như vậy...tôi cũng không biết anh là người như thế nào."
"Thay đổi?"
Khúc Thần gật đầu nhẹ rồi không nói gì nữa. Ngụy Dật Nghiêm đứng lặng vài giây sau đó quay người rời khỏi. Bản thân hắn vẫn còn quá nhiều lỗ hổng, cái tốt có lẽ chẳng có mà cái xấu thì không đếm xuể.
Ngồi trong căn phòng rộng, Ngụy Dật Nghiêm dùng tay xoa xoa hai thái dương, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bức tranh lớn in hình cưới của hai người họ. Hắn nhìn một lúc, ánh mắt dần trở nên chăm chú.
Gương mặt cô là đang cười, nhưng nó giống cười sao? Trên bức ảnh, ánh mắt của Khúc Thần chính là không cam tâm! Ngụy Dật Nghiêm thở dài, hắn quyết định đi xuống bếp. Khúc Thần ngồi im trên phòng, nghe thấy tiếng xào nấu cô tự mình mò mẫm đường để xuống dưới.
"A..."
Ngụy Dật Nghiêm hốt hoảng chạy theo nơi có tiếng phát ra. Vừa đến nơi, thấy Khúc Thần nhọc nhằn ngồi dậy, Ngụy Dật Nghiêm nhíu mày nhìn cô rồi mau chóng đỡ lấy.
"Chân đau sao em không gọi tôi?"
"Không sao...tôi chỉ bị vấp phải chân váy. Bình thường ít khi mặc, hôm nay Thành đưa tôi bộ đồ cũng không thể từ chối"
Thành?
Ngụy Dật Nghiêm cầm tay cô, đỡ Khúc Thần đến phòng bếp. Tới cửa, mùi thơm của sườn xào chua ngọt bốc lên khiến cô không thể không chú ý. Hình như còn có món đậu phụ sốt cà chua... Trong lòng cô bỗng nhiên có một cái nhìn khác về người đàn ông này.
Tuy không nhìn rõ gương mặt hắn, không biết được cảm xúc của hắn hiện tại là vui, hay là buồn? Cô chỉ đoán hắn đang buồn...
Ngụy Dật Nghiêm kéo ghế cho Khúc Thần ngồi xuống, rồi sang ngồi phía đối diện. Hắn không biết cô thích ăn gì, chẳng rõ khẩu vị của cô, chỉ khi ăn cơm hắn có nhớ một vài món mà cô thường ăn. Nói là như vậy, nhưng rốt cuộc ăn cơm với nhau được bao nhiêu lần?
Gương mặt Ngụy Dật Nghiêm khẽ liếc sang chỗ ngồi bên cạnh, hắn nhớ Hiên An thường cạnh hắn nói luyên thuyên trời đất. Khẩu vị hiện tại cũng từ Hiên An mà hắn nấu ra...
Khúc Thần ngửi đồ ăn trước mặt, cô đoán được ra một món nữa...là cá nấu. Chưa kịp động đũa, Ngụy Dật Nghiêm đã gắp một miếng cá vào bát của cô.
"Ăn đi, đừng ngồi ngẩn ngơ nữa"
"Ngụy Dật Nghiêm...tôi...dị ứng với cá"
Hắn cúi mặt, vội đứng dậy đi đến kệ bát "Tôi lấy bát khác cho em"
Quay lại bàn thì thấy Khúc Thần đem miếng thịt cá cho vào miệng, Ngụy Dật Nghiêm hốt hoảng đến vỗ vỗ lưng cô "Em làm gì vậy? Đâu cần miễn cưỡng"
Khúc Thần quơ tay tìm tay Ngụy Dật Nghiêm rồi giữ lại "Không sao, tôi không muốn anh phí công sức"
Trong lòng Ngụy Dật Nghiêm đột nhiên lại thấy vui vẻ, đây là lần đầu tiên những thứ hắn làm ra có người thưởng thức và nghĩ tới cảm xúc của hắn. Ngụy Dật Nghiêm bất chợt vuốt nhẹ một lọn tóc của cô sang một bên, hắn hơi quỳ xuống, nhìn lên Khúc Thần.
"Em thích ăn món gì, tôi có thể nấu. Không thích ăn, không cần ăn"
Khúc Thần không đáp, Ngụy Dật Nghiêm liền gắp một miếng sườn xào đưa ra trước miệng cô muốn cô há miệng để hắn đút nhưng Khúc Thần lại cầm bát ý chỉ hắn bỏ vào. Cô nhìn chẳng rõ biểu cảm của hắn đương nhiên không hiểu hắn muốn gì.
Thấy cô ngốc ngốc đưa bát ra, Ngụy Dật Nghiêm khẽ cười "Há miệng, em không cần động đũa nữa"
Khúc Thần đặt bát xuống, cô tự thấy bản thân có chút ngại ngùng. Hơn nữa lại không quen với cách đối xử như thế này của Ngụy Dật Nghiêm, Khúc Thần hơi lưỡng lự nhưng rồi vẫn để hắn gắp thức ăn cho.
Cô ăn rất ngon, còn đưa ra lời khen ngợi "Ngon lắm, sườn rất vừa vị..."
Có lẽ Khúc Thần không biết hắn vui cỡ nào, hắn cũng mới phát hiện ra tài năng của mình. Một tuần không ai ở nhà, hắn muốn tự mình làm một điều gì đó. Từ trước luôn nghĩ nấu ăn là một việc rất khó, nhưng đến khi chú tâm và cố gắng học hỏi hắn lại thấy là một điều thú vị.
Tự nấu cho bản thân, nấu cho người khác. Không nghĩ được rằng, được cô khen lại càng khiến hắn thích nấu nướng hơn...
"Cảm ơn" Ngụy Dật Nghiêm nói khá nhỏ, mặt hắn còn một chút ngại ngùng.
Khúc Thần không để ý, không rõ hắn nói gì cô liền hỏi lại "Anh nói gì?"
"Tôi...tôi nói...cảm ơn em"
Sau đó, hai người im lặng một cách kì lạ. Không ai mở lời trước, cứ ngồi vậy tầm khoảng năm phút Khúc Thần mới nói tiếp "Anh không ăn sao?"
Nếu cô không đáp, hắn còn tưởng cô lại bắt đầu im lặng xa lánh hắn. Nhưng cô đáp rồi hắn mới yên tâm đôi chút, Ngụy Dật Nghiêm ân cần hỏi lại "Em no chưa?"
Khúc Thần gật gật đầu rồi vội vã uống cốc nước bên cạnh sau đó đứng dậy đi lên phòng. Ngụy Dật Nghiêm thấy cô lại muốn rời khỏi, hắn chạy theo cầm lấy tay cô đưa Khúc Thần về phòng. Hắn có lén nhìn cô, đúng là không phải quá xinh đẹp, cô có tư sắc bình thường nhưng cô cười sẽ đẹp hơn, tại sao không cười?
Cơm tối xong xuôi, Khúc Thần muốn làm vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồ khác. Có chút bất tiện vì quần áo cô đều không nhìn rõ cái nào ra cái nào đành dùng tay để cảm nhận. Chưa kịp lấy đồ, Ngụy Dật Nghiêm không biết từ đâu xuất hiện lại chọn đồ nhét vào tay cô. Khúc Thần cầm quần áo, cô ngại ngùng cúi xuống. Hắn lấy giúp cô cả đồ lót?
"Anh...anh không cần phải như vậy"
Thực ra hắn cũng ngại mà, chỉ là giúp lấy đồ có nghiêm trọng lắm không? Ngụy Dật Nghiêm xoa xoa tóc mình rồi cười cười.
"Tôi có thể tắm giúp em..."
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
17.
"Tôi có thể tắm giúp em..."
Khúc Thần đỏ mặt cúi đầu xuống, cô quay lưng đi vội vã đáp "Anh đừng đùa nữa, chúng ta ly hôn rồi"
"Ừ, ly hôn...rồi"
Không gian trở nên im lặng, hắn chưa rời đi còn cô vẫn đứng đấy.
Hắn nhìn thân hình gầy gò của cô, điều làm hắn chú ý là ở cánh tay xuất hiện những mụn đỏ nho nhỏ. Nghĩ xem tại sao lại như vậy, hắn mới nhớ...cô bị dị ứng hải sản mà ban nãy còn ăn cá nấu.
Ngụy Dật Nghiêm đi đến, nắm lấy tay cô. Khúc Thần giật mình vội né tránh nhưng vẫn là thuận theo ý hắn.
"Anh làm gì? Tôi tự tắm được"
"Em dị ứng hải sản, người bắt đầu nổi mụn đỏ rồi"
Cô không nhìn rõ được cơ thể mình nhưng toàn thân bắt đầu ngứa ngáy. Ngụy Dật Nghiêm để cô ngồi xuống giường, hắn luống cuống không biết nên làm gì thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Ngồi im đây, đợi tôi một chút"
Khúc Thần gật đầu, tay bắt đầu gãi, cô biết mình bị dị ứng sẽ như thế nào nhưng vẫn cố tình ăn món hắn làm. Đây là lần đầu tiên hắn nấu cho cô, cô cũng muốn hắn có thể tìm được thứ mà bản thân thích, vì vậy không thể từ chối.
Tính nói cho hắn biết cách chữa thì trong phòng đã chẳng còn ai. Khúc Thần ngồi im dùng tay gãi lên da thịt, cổ họng cô hình như có dấu hiệu sưng lên, ngứa rát.
Vài phút sau, Ngụy Dật Nghiêm chạy nhanh lên phòng cô, nhìn thấy Khúc Thần tự mình gãi đến chảy máu hắn cau mày lại "Em gãi như vậy, có biết đau không?"
Hắn đi tới, đưa một cốc nước ra "Uống đi, sẽ đỡ hơn"
"Đây...là gì?" cô cố gắng nói, giọng trở nên khàn khàn.
"Nước mật ong"
Khúc Thần cầm lấy, uống một hơi hết sạch, đây cũng là điều mà cô tính nói với hắn nhưng không ngờ, Ngụy Dật Nghiêm lại biết cách chữa.
Ngụy Dật Nghiêm đè người cô xuống giường, Khúc Thần hốt hoảng "Anh làm gì vậy?"
"Ngủ đi"
"Nhưng..."
Hắn đắp chăn cho cô, còn mình thì ngồi bên cạnh. Ngụy Dật Nghiêm khẽ gãi nhẹ lên tay Khúc Thần, vừa làm hắn vừa nói "Cái gì trên Google cũng có, chăm sóc người khác hình như không khó lắm nhỉ?"
Khúc Thần nhắm hờ mắt, cô không tin được vào tai của mình và hành động của hắn. Nằm im ở trên giường, cô nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được đâu nhưng Ngụy Dật Nghiêm lại kể chuyện cho cô nghe. Một câu chuyện cô chưa bao giờ biết và nó lại đặc biệt thiếu muối.
"Trong một khu rừng có hai con thỏ sống gần nhà nhau. Chúng không bao giờ nói chuyện, nhưng mỗi lần thỏ nhà bên kiếm ăn đều đợi lúc thỏ bên này ngủ rồi mới mang nửa thức ăn sang cho. Thỏ bên này lâu dần cảm động, nó ngày càng lười ra ngoài kiếm thức ăn mà thỏ bên kia vẫn tiếp tục làm như thế. Khi nó nhận ra tình cảm của mình, nó quyết định sang tỏ tình, thỏ nhà bên đồng ý và hai con thỏ đực sống bên nhau trọn đời"
Cô nghe xong câu chuyện cũng không biết nên cười hay là không, chỉ biết nhờ câu chuyện đó mà cô thấy buồn ngủ. Tiếp tục, hắn kể lể rất dài nhưng cô không nghe rõ mà chìm vào giấc ngủ, ngủ một mạch tới sáng.
...
Tỉnh giấc, Khúc Thần động mình thì thấy phần eo bị siết chặt, đầu còn gối lên tay Ngụy Dật Nghiêm. Cô ngước nhìn người đàn ông này, hắn chưa tỉnh, nhìn ra phía cửa sổ mới chỉ có chút ánh sáng le lói hắt vào, đồng hồ điểm chỉ 5h30 sáng. Khúc Thần đưa bàn tay ra trước mặt, cô mừng rỡ cười tươi. Đôi mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ được mọi thứ rồi.
Hôm qua, trên cánh tay cô có gãi một chỗ đến chảy máu. Bây giờ nhìn thấy thì đã được dán băng cá nhân, trên đó còn có chữ viết "mau khỏe"
Khúc Thần cười nhẹ rồi quyết định nằm im, thời gian trôi...căn phòng yên lặng. Có đôi khi, thực tại như vậy mới gọi là bình yên. Cuộc sống của cô và hắn thực sự rất khác nhau, hắn ồn áo náo nhiệt, cô lại chỉ thích im lặng.
Khẽ ngước mắt nhìn gương mặt hắn, đúng là một bức chân dung hoàn chỉnh. Nếu không ai biết về những chuyện trước đây, có lẽ nhìn vào gương mặt này đã sẵn sàng yêu hắn.
Khúc Thần quay đi, nhìn chỗ khác mà không phát hiện ánh mắt kia đang nhẹ nhõm nhìn mình.
Giữa họ, vẫn không phải là tình yêu...
Cô đã ngủ thiếp đi mà không hay biết, lúc tỉnh dậy, người bên cạnh đã rời khỏi. Khúc Thần lấy bộ đồ Ngụy Dật Nghiêm đã để sẵn trên bàn đi vào nhà tắm. Xong xuôi mọi thứ, cô xuống nhà, mùi thức ăn thơm nức lan tỏa khắp phòng. Rõ ràng đó là mùi vị mà cô thích...
Trước mặt đầy một bàn ăn, tất cả đều là do hắn nấu. Khúc Thần ngồi xuống, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên thì phía ngoài cửa đột nhiên có người bước vào. Hai người đều hướng ánh mắt ra ngoài cửa, tiếng bước chân đi tới.
"Nghiêm?"
"Thành..."
Theo sau là bố mẹ Ngụy Dật Nghiêm, Khúc Thần vươn lên một nụ cười nhẹ đón lấy cái ôm của mẹ hắn. Ngồi xuống bàn ăn, ba người họ đều không tin vào mắt mình rằng đây là Ngụy Dật Nghiêm tự mình nấu nướng.
"Con trai, không ngờ còn có tài nghệ này" mẹ hắn vừa hạnh phúc vừa cảm động.
"Rất ngon" Nguy Dật Thành nuốt xuống một miếng thịt bò mà không khỏi cảm thán.
Riêng bố hắn thì chỉ im lặng, từ khi còn bé bố đã nghiêm khắc với Ngụy Dật Nghiêm. Những thứ hắn làm đều không được công nhận, ông sẽ lấy rất nhiều lý do để loại trừ nó. Không hiểu vì sao lại như vậy nên từ nhỏ Ngụy Dật Nghiêm chẳng có ước mơ, hắn cứ sống theo ý mình còn trước mặt bố mẹ thì hành xử theo kiểu khác.
Con người thật của Ngụy Dật Nghiêm vẫn chưa bộc lộ hoàn toàn. Nhưng đến hôm nay, bố hắn cũng buột miệng khen một câu "Ngon"
Ngụy Dật Nghiêm trong lòng đã có ý cười chỉ là ngoài mặt vẫn không biết nên là bộ mặt gì.
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
18.
"Nghiêm, Thần, sắp hết thời hạn một tháng rồi. Vẫn không có tin vui sao?"
Hai người khẽ liếc nhìn nhau, Ngụy Dật Nghiêm cười cười gắp thức ăn vào bát cho Khúc Thần.
"Bố, cô ấy mới ốm dậy, chưa được khỏe hẳn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức"
Ông cũng gật đầu rồi nói tiếp "Ừm, vậy trong tháng sau phải báo tin"
Ngụy Dật Thành cúi mặt xuống, thức ăn từ từ được đưa vào miệng. Anh nhìn Khúc Thần, có vẻ cô đã hồi phục thị giác. Về chuyện bọn họ ly hôn, thực không biết bao giờ mới bại lộ. Nhưng khi bại lộ rồi, thì sao chứ?
Khúc Thần chạm phải ánh mắt Ngụy Dật Thành, cô chỉ cười một cái thật nhẹ rồi tiếp tục dùng cơm.
Ba người họ dùng cơm xong, ngồi nói chuyện vài phút rồi đứng lên ra về. Mỗi người một công việc, không ai giống ai. Trước khi về, Ngụy Dật Thành có nói chuyện với Khúc Thần. Đứng ngoài nhà, gần khu vườn hoa cúc họa mi, Ngụy Dật Thành lo lắng nhìn cô.
"Bao giờ em định nói chuyện em và Nghiêm đã ly hôn?"
Khúc Thần chậm rãi đáp, ánh mắt nhìn về phía gốc cây hoa anh đào.
"Em chưa biết, lúc cần nói sẽ nói"
Ngụy Dật Thành sau đó im lặng không nói gì nữa.
Đến khi Ngụy Dật Thành về rồi, Khúc Thần vào trong nhà, cô liền nhìn thấy Nguy Dật Nghiêm đang ngồi trên sô pha. Khúc Thần khẽ khàng đi qua, cô đang không biết nên đối diện với hắn như thế nào.
Nhìn thấy bóng cô in trên mặt bàn kính, Ngụy Dật Nghiêm quay đầu lại miệng gọi tên cô.
"Khúc Thần, nay rảnh không?"
Cô giật mình quay đầu, hơi khó hiểu nhìn hắn "Rảnh...?"
"Mắt em khỏi rồi nhỉ? Thay đồ đi, tôi dẫn em đi chơi"
Ngụy Dật Nghiêm mong chờ hiện rõ, tay hơi nắm lấy thành sô pha. Khúc Thần đảo mắt xung quanh rồi gật gật đầu, cô nhanh chóng đi lên phòng thay đồ.
Nhìn Khúc Thần gật đầu rời đi, Ngụy Dật Nghiêm khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Không khí giữ họ ngày càng gượng gạo, lúc cô bị bệnh có vẻ vẫn dễ đối diện và nói chuyện hơn...
Một lúc sau, Ngụy Dật Nghiêm ngồi trong xe ô tô đợi Khúc Thần dưới nhà. Cô từ từ đi đến, đội một chiếc mũ phớt màu đen, tóc buộc cao gọn gàng. Cô mặc áo tay lỡ màu đen in hình cái đầu lâu rùng rợn, quần bò xanh thẫm bị cào rách ở đầu gối, cuối cùng là đôi giày nike trắng. Rất đơn giản và không đặc biệt.
Ngó nghiêng hai bên, Khúc Thần mới mở cửa xe phía sau rồi ngồi vào trong. Ngụy Dật Nghiêm nhìn cô qua gương chiếu hậu, Khúc Thần cởi khẩu trang ra, hắn khẽ cười. Cô vẫn không trang điểm, không quá cầu kì nhưng tính cách lại vô cùng khó hiểu.
"Đi thôi?"
Hắn khẽ giật mình vì bản thân lại nhìn cô khá lâu, xe lăn bánh, Ngụy Dật Nghiêm lái xe, đôi chút lại liếc nhìn Khúc Thần. Cô đang cầm điện thoại lướt lướt, bình thường phụ nữ ra ngoài đều mang túi theo mình để đựng đồ, còn cô lại chẳng thấy.
"Em cất điện thoại ở đâu vậy?"
Cô ngước lên nhìn, đôi mắt như thể không tin được hắn lại hỏi câu đấy "Túi quần?"
"Không còn gì khác sao?" hắn vẫn không tin nổi.
"Tất cả đều trong túi quần, điện thoại và thẻ"
Ngụy Dật Nghiêm chớp chớp mắt không đáp tiếp tục lái xe. Khúc Thần chăm chú vào điện thoại, cô im lặng cả đường đi, hắn hỏi thì đáp, không hỏi thì thôi. Hắn im lặng, cô cũng im luôn!
"Đến rồi"
Xe đi chậm lại rồi dừng trước một bãi biển rất đẹp. Khúc Thần nhìn qua cửa xe, cô nhìn không chớp mắt, miệng kéo lên một nụ cười hạnh phúc.
Chạm chân xuống cát mịn, Khúc Thần nhẹ liếm môi. Hơi nóng rồi lại có chút mát, rất êm...
Gió biển táp vào mặt, tóc cô khẽ bay trong gió thổi bay cả mũ trên đầu. Khúc Thần vội vã chạy tới nhặt thì Ngụy Dật Nghiêm ở phía sau đã cầm được rồi.
Hắn đưa cho cô rồi đi đằng trước "Đi, nhặt ốc biển làm kỉ niệm"
Kỉ niệm?
Cô theo hắn, nhìn xung quanh bãi biển này. Mọi người đều vui vẻ cười nói, không khí rất nhộn nhịp. Cô ban đầu một chút cũng không thích ồn ã nhưng ở đây lại cảm thấy rất vui và phấn khích.
Trên trời, ánh mắt trời chói lóa trong nền trời xanh thẳm ánh sáng chiếu vào mắt, Khúc Thần nheo mắt lại hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục đi theo sau Ngụy Dật Nghiêm.
Đến gần nước biển, cô tay cầm giày trắng từng bước một bước đến, ánh mắt chăm chú nhìn phía dưới chân. Màu cát sậm hơn, ẩm ẩm dễ chịu, một dạt sóng đánh vào, Khúc Thần giật mình lùi về sau. Cô chạm vào lồng ngực hắn, hai cánh tay được giữ chặt lấy.
"Sao vậy? Giật mình à?"
Khúc Thần cúi đầu xuống, cô là lần đầu tiên ra biển đương nhiên hơi giật mình một chút. Chưa kịp đáp, Ngụy Dật Nghiêm liền kéo tay cô ra chỗ sâu hơn, nước biển đánh vào chân cô, mát lạnh. Cảm nhận nhịp tim đập nhanh lên một chút nhưng cô lại thấy rất thú vị.
Ngụy Dật Nghiêm hất nước lên người cô, Khúc Thần giật mình không kịp né tránh cô nhắm chặt mắt khẽ hất lại hắn. Ngụy Dật Nghiêm cười đùa với Khúc Thần, sau đó hai người ngồi xuống nền cát lần tìm những con ốc biển.
"Vui không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh có ý cười, một giây sau Khúc Thần liền nở một nụ cười đáp lại.
"Vui!"
Ngụy Dật Nghiêm nhìn cô chăm chú, lặng lẽ ngắm nhìn...
Cái gai tiếp theo đã được bẻ xuống, bông hoa hồng trắng không một chút đặc biệt kia đang dần hé mở cái đặc biệt của nó. Trong lòng họ cũng đã thoải mái hơn nhiều rồi...
Chỉ là ngay lúc đó, bóng dáng quen thuộc lướt qua, Ngụy Dật Nghiêm theo phản xạ nhìn theo bóng lưng đó không kìm chế lại mà chạy theo.
"Hiên An"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
19.
"Hiên An? Là em đúng không?"
Ngụy Dật Nghiêm chạy theo bóng dáng đó, cô gái kia thấy hắn đuổi theo liền chạy nhanh hơn. Hắn nhanh tay bắt được cánh tay cô gái, lông mày Ngụy Dật Nghiêm nhíu chặt lại. Khi nhìn thấy đúng là Hiên An, hắn liền ôm vào lòng.
"Em đi đâu vậy? Tại sao không về gặp anh?"
Hiên An giãy dụa thoát ra, quay mặt đi không nói gì cả. Ngụy Dật Nghiêm nắm lấy hai bả vai của Hiên An, ép cô đối diện với hắn.
"Em sao vậy? Nói đi?"
"Anh yêu tôi không?"
Hiên An nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, tay cuộn lại, nắm chặt. Ngụy Dật Nghiêm gật gật đầu, miệng nhanh nhảu nói "Có"
"Vậy sao cô ta còn ở trong căn nhà đó?"
Ngụy Dật Nghiêm bất giác không biết nên trả lời như thế nào. Đứng tần ngần tại chỗ, phía sau có một bóng dáng bước đến. Khúc Thần tay cầm con ốc biển có hình thù rất đẹp đi tới chỗ hai người họ, cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
"Tôi không yêu anh ta"
Nói xong, Khúc Thần rời khỏi, cô không muốn nhìn thấy hai người họ thêm nữa. Hôm nay đúng là rất vui nhưng không có nghĩa phải vui cả ngày.
Hai bên tai của Ngụy Dật Nghiêm cứ phảng phất lại câu nói của Khúc Thần, có gì đó thực sự chua xót ấn nhẹ vào trái tim hắn. Đột nhiên hai vai trong bàn tay rời đi, Ngụy Dật Nghiêm vội vã kéo về ôm chặt lấy.
"Được rồi...đừng giận dỗi nữa"
Hiên An đẩy hắn ra, cô nhìn hắn quát lên "Anh đi đi, tôi không muốn làm tình nhân của anh"
Thấy Hiên An tức giận như vậy, Ngụy Dật Nghiêm đành buông tay âm thầm đi theo sau. Hắn mới biết, cô làm phục vụ cho quán kem gần biển, ban nãy chính là đi giao hàng. Nhìn cô gái của hắn cặm cụi làm việc, Ngụy Dật Nghiêm tự trách bản thân mình.
"Hiên An, đi về nhà với anh"
Ngụy Dật Nghiêm đi đến, cầm lấy cổ tay cô kéo ra khỏi cửa hàng. Hiên An tức giận hất tay ra, cô nhìn hắn đầy phẫn nộ.
"Anh cho tôi được gia đình không? Anh cho tôi một mái ấm không? Anh cho tôi được thứ tôi cần không?"
"Em muốn cái gì" Ngụy Dật Nghiêm nheo này nắm lấy tay Hiên An, đôi mắt hắn đầy sự lo lắng và yêu thương.
Hiên An một lần nữa hất tay hắn ra "Tôi cần anh cưới tôi, ngay bây giờ!"
Nói xong, nhìn nét mặt của Ngụy Dật Nghiêm vài giây, Hiên An cười nửa môi nói tiếp "Rõ ràng anh không yêu tôi!"
Hiên An bỏ đi để lại Ngụy Dật Nghiêm bần thần đứng đó. Hắn vò đầu bứt tai đấm tay thật mạnh lên tường rồi gào lớn. Người qua đường nhìn hắn, có người thấy tội nghiệp, có người lại cười cười chỉ trỏ.
Không một ai hiểu hắn, không một ai biết hắn là người như thế nào? Bản thân hắn muốn gì, đến hắn còn không rõ...
...
Khúc Thần tự mình đi về nhà, cô rõ ràng là không biết đường nhưng từ nhỏ đến lớn đều một mình làm mọi thứ nên tất cả đều quen rồi. Hôm nay, lại vô tình đi qua tiệm quần áo lần trước, cô đột nhiên muốn ngắm nhìn bộ váy đó.
Chỉ tiếc, bộ váy đã có người mua rồi. Khúc Thần đứng ngoài tiệm, tay khẽ miết lên mặt kính của cửa hàng. Người mua bộ váy đó chắc chắn hiểu được ý nghĩa của nó, người mặc lên bộ váy đó là một người rất đẹp và sẽ hạnh phúc lắm nhỉ?
"Chào quý khách?"
Khúc Thần giật mình nhìn cô bán hàng, khuôn mặt Khúc Thần hiện hữu sự nuối tiếc từ từ bước vào trong cửa hàng. Nhìn xung quanh một lượt, Khúc Thần không thấy bộ đồ nào lọt vào tầm mắt. Có những chiếc váy, xa hoa, bắt mắt mang mệnh giá đắt đỏ nhưng cô không nhìn thấy chiếc váy đó có ý nghĩa như thế nào?
Khi khoác trên mình một bộ đồ, điều đầu tiên cần biết đó là bản thân mặc được hay không? Có phù hợp hay không? Có thể trong mắt người này cô mặc bộ đó rất đẹp nhưng trong mắt người khác cô trông rất xấu. Vì vậy cô sợ ánh mắt bọn họ, tại sao rõ ràng đôi mắt nhìn ghét đến xương tủy nhưng miệng vẫn bật ra câu khen ngợi?
"Bộ váy đằng kia có người mua rồi sao?"
"Dạ đúng rồi, có một người đàn ông đã mua nó nói rằng tặng cho vợ. Bộ váy đó rất đắt, số lượng cũng có hạn, cửa hàng bọn em mãi mới có một chiếc"
Khúc Thần khẽ gật đầu, cô từng bước rời đi. Nhưng trước khi đi khỏi, Khúc Thần quay lại đưa cho cô bán hàng một tấm chi phiếu rồi nói "Tôi sẽ còn đến"
Buổi tối hôm đó, Ngụy Dật Nghiêm không trở về nhà, cô cũng chẳng tự động đi nấu cơm cho hai người nữa mà ăn quán ăn ven đường. Lâu lắm rồi mới được một ngày tự do như vậy, những điều trước kia thường làm bây giờ lặp lại một lần nữa.
Trở về căn nhà quen thuộc, Khúc Thần bước vào trong không gian tĩnh mịch mà đen tối. Điện không bật sáng chứng tỏ hắn vẫn chưa về, hiện tại là 23 giờ 55 phút. Lần tìm công tắc điện, Khúc Thần chạm phải một thứ gì đó lành lạnh, cô sợ hãi lùi về, nhanh chóng rút điện thoại trong túi quần ra bật đèn pin lên.
Tiếp tục tìm công tắc đèn, phía sau lưng đột nhiên bị ai đó ôm chặt, Khúc Thần hoảng hốt thoát ra nhưng không được, cô hét lên sợ hãi.
"Ai? Mau buông tay không tôi sẽ gọi cảnh sát"
"Là tôi..."
Ngụy Dật Nghiêm ôm chặt lấy cô, gục đầu lên bờ vai nhỏ nhắn. Trái tim cô đập loạn xạ, thân thể bỗng nhiên cứng đờ đứng đó để hắn dựa vào.
Mùi rượu nồng nặc hắt lên mũi, Khúc Thần ho khụ khụ rồi cựa mình. Cô mới phát hiện, Ngụy Dật Nghiêm đã ngủ mất rồi, cơ thể to lớn đè lên người cô, Khúc Thần đỡ lấy hắn, vừa đi được một bước liền ngã nhào ra sàn.
"Tỉnh dậy đi"
Cô vỗ vỗ lên mặt hắn, Khúc Thần chui ra khỏi vòng tay của Ngụy Dật Nghiêm. Vừa thoát ra được 2 giây, hắn lại ôm chặt lấy, cô còn chưa kịp bật công tắc đèn, căn nhà vẫn chìm vào bóng tối. Mệt mỏi không làm gì được, Khúc Thần quyết định nằm im một lát. Từ thanh quản, Ngụy Dật Nghiêm khàn khàn cất giọng.
"Sắp hết một tháng rồi, em sẽ đi...phải không?"
"Ừ, coi như chúng ta không ai nợ ai"
Cảm nhận được Ngụy Dật Nghiêm siết chặt vòng tay hơn, Khúc Thần cũng thấy ngực mình bị ép lại. Tiếng chuông đồng hồ điểm đúng 12 giờ đêm, Ngụy Dật Nghiêm khẽ hôn lên trán Khúc Thần rồi bế cô đi lên phòng.
"Anh làm cái gì vậy?"
[Còn]
Khoảng Lặng Thời Gian
20.
"Anh làm cái gì vậy?"
Ngụy Dật Nghiêm không đáp, đi một mạch tới phòng của Khúc Thần. Hắn đạp cửa một cái, cánh cửa bật tung rồi tiến vào trong.
Khúc Thần cố gắng bình tĩnh xem xét thái độ của hắn và tình hình xung quanh. Tim đập thình thịch sợ hãi, nếu hắn có ý đồ xấu xa, cô sẽ hận hắn cả đời này.
Nhưng không, Ngụy Dật Nghiêm bế cô đến cạnh cửa sổ, đặt Khúc Thần ngồi xuống còn mình ngồi cạnh. Căn phòng tối chốc lát được chiếu vài tia sáng của ánh trăng. Hắn không ôm cô nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh. Không biết do say hay không say nhưng Ngụy Dật Nghiêm ngày càng trở nên khó hiểu.
"12 giờ đêm rồi, anh không định đi ngủ à?"
Im lặng, Ngụy Dật Nghiêm nhìn sâu trên trời rồi lại cúi xuống, vùi đầu vào lòng bàn tay của mình.
"Em kể chuyện cho tôi nghe đi, tôi đợi em ba tiếng rồi"
Nhìn bóng dáng hắn trơ trọi dưới ánh sáng nhạt loãng của mặt trăng, Khúc Thần bỗng thấy thật tội nghiệp. Cô không hiểu suy nghĩ của đàn ông, càng không biết họ muốn gì những lúc như thế này.
"Hiên An sẽ về thôi, tôi đi là được"
Đúng, cô một lần nữa không hiểu hắn, có lẽ không phải vì chuyện này mà Ngụy Dật Nghiêm trở nên như vậy. Khúc Thần khẽ chạm lên lưng hắn, vỗ nhẹ hai cái.
"Hiên An rất tội nghiệp, cô ấy...chỉ mong có một gia đình mà thôi"
Cảm nhận cơ thể Ngụy Dật Nghiêm hơi run nhẹ, sau đó hắn đột nhiên ôm lấy cô. Khúc Thần không kịp phản kháng đã bị hắn cho vào lồng ngực. Mùi rượu pha lẫn mùi nam tính xộc lên mũi, cô định giãy dụa thoát ra thì Ngụy Dật Nghiêm thì thầm nói nhỏ.
"Không phải, tại sao lúc nào cũng như vậy? Tại sao em luôn sợ hãi tránh né tôi?"
Cái ôm được siết chặt hơn, Khúc Thần đơ mình mất vài giây rồi đáp "Lúc trước là sợ bây giờ đã không còn nữa, nhưng tôi nghĩ chúng ta sau này có gặp nhau cũng đừng nên nhớ. Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi..."
Vòng tay nới lỏng, Ngụy Dật Nghiêm vùi đầu vào vai Khúc Thần. Hắn nhắm chặt mắt rồi lại hé mở, đôi môi khẽ cất tiếng "E là không được rồi..."
Khúc Thần không nghe rõ hắn nói, cô hỏi lại "Anh nói gì?"
"Tôi nói...em kể chuyện tôi nghe đi"
Nhìn quanh căn phòng, Khúc Thần tìm cảm hứng cho câu chuyện của mình. Tất cả đều tối đen ngoại trừ khung cửa sổ này. Cô không tránh né hắn, vì đến cũng lúc cô phải trả lại sự chăm sóc của hắn.
Nhìn ra cửa sổ, một vườn hoa cúc họa mi đang chơi vơi trước gió. Cây hoa anh đào chỉ còn lá, tiếng lao xao cành lá tạo thành một âm thanh dễ chịu. Những đốm sáng trên trời, lấp lánh, đẹp đẽ...
"Tôi không biết kể chuyện, nhưng tôi có một ước nguyện. Anh nhìn đi, những ngôi sao trên trời kia rất đẹp đúng không?"
Ngụy Dật Nghiêm ngước lên nhìn bầu trời sao rực rỡ, đêm nay...đặc biệt nhiều sao. Quay qua nhìn đôi mắt cô, đôi mắt long lanh phản chiếu cả một bầu trời. Ngụy Dật Nghiêm chỉ là lặng lẽ...trộm nhìn!
"Hồi bé mỗi tối nhìn trời ngoài cửa sổ, tôi đều ước lúc bản thân chết đi sẽ hóa thành một ngôi sao. Bởi vì khi đó tôi có thể nhìn thấy họ đang sống như thế nào"
Làn gió nhẹ thổi qua, cuốn tóc cô bay bổng, một nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên mặt cô. Ngụy Dật Nghiêm đơ mình nhìn ngắm, bây giờ hắn chợt hiểu câu nói của vị bác sĩ già "Khúc Thần không phải xinh đẹp nhưng con bé thuần khiết. Nó không đặc sắc vì nó không thích thể hiện bản thân. Đừng hỏi vì sao cậu không hiểu Khúc Thần, vì cậu chưa bao giờ tìm hiểu con bé cả"
"Không tìm hiểu đúng là không hiểu" hắn khẽ nói rồi cười một cái.
Khúc Thần nhìn hắn khó hiểu, cô nhìn thấy hắn cười, không phải lần đầu nhưng khi nụ cười đó xuất hiện trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
"Ước mơ của anh là gì?"
"Ước mơ là có ước mơ"
Cô nhìn hắn chẳng hiểu gì, Ngụy Dật Nghiêm cười phì một cái vì gương mặt ngơ ngác kia. Hắn nói "Không có ước mơ, rồi sau này bố sẽ thay tôi nghĩ ra ước mơ của tôi thôi"
Khúc Thần nhìn Ngụy Dật Nghiêm, trong đáy mắt đột nhiên thương cảm. Ngụy Dật Nghiêm xua đi không khí này, hắn ngáp một cái rồi gối đầu lên đùi cô. Khúc Thần ngại ngùng đẩy người hắn ra.
"Anh làm gì vậy?"
"Ngủ ngon"
"Anh về phòng mình đi chứ! Này..."
Ngụy Dật Nghiêm ôm lấy chân cô, đầu gối lên đùi Khúc Thần mạnh mẽ không buông. Cô di chuyển người, dựa lưng vào tường nhưng đôi mắt vẫn dõi theo bầu trời sao.
Cả một ngày dài, thứ mong đợi nhất chính là được nghỉ ngơi, kể cả khi mạnh mẽ như nào, ban ngày cười ra sao. Đến cuối cùng, mệt quá rồi chẳng phải vẫn cần một chỗ dựa, cần một nơi tựa vào và cất tiếng khóc nức nở như chính chúng ta thời con bé sao?
Người như hắn đương nhiên có cảm xúc, có đau khổ, có hạnh phúc, có nỗi buồn nhưng hắn không biết thổ lộ. Nếu gặp đúng người và đúng lúc bản thân sẽ tự động dựa dẫm vào họ!
"Anh ngủ rồi à?"
"Ừ"
"Ngủ rồi mà còn ừ"
Khúc Thần cười tủm tỉm, không biết tên nào đó bất giác ngại ngùng chẳng biết chui mặt vào đâu, cô hít một hơi dài rồi khẽ nhắm mắt. Mệt mỏi cả buổi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Một lát sau, nghe thấy nhịp thở đều đều, Ngụy Dật Nghiêm nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn gương mặt cô qua ánh trăng sáng hắn lại không biết bản thân có ý định gì.
Đặt Khúc Thần lên giường, kéo chăn đắp cho cô cẩn thận. Nhìn thấy trên mặt bàn là tấm ảnh của Ngụy Dật Thành, gương mặt cô và anh tươi cười vui vẻ, Ngụy Dật Nghiêm cầm lấy tức giận vò nát sao đó ném nó ra ngoài cửa sổ.
"Cười đi!"
Đóng cửa sổ lại, Ngụy Dật Nghiêm rời khỏi phòng cô, đi thẳng về phòng.
Tình yêu...là một loại cảm xúc kì diệu, chỉ cần có nó mọi thứ xung quanh có thể màu hồng và có thể là một màu đen sợ hãi. Như trong căn phòng tối, ẩn hiện giữa họ liệu có phải là tình yêu?
[Còn]