May đã nghe thấy tiếng ô tô chạy vào sân trang trại, chỉ đủ sức khẽ nhướn một bên mi mắt lên và nhận ra đó không phải là một chiếc xe quen thuộc. Điều đó có nghĩa là người khách này đi lạc hoặc là một người bán hạt giống hay phân bón, cả hai đối tượng này đều không cho cô đủ sự nhiệt tình để rời khỏi chỗ ngồi êm ái trên đống rơm ngoài nhà vắt sữa.
Cô làu bàu thừa nhận. “Anh nghĩ là gì?”
“Thực lòng, tôi không chắc!” Tiếng người đàn ông nghe có vẻ hơi ngạc nhiên vì sự không chắc chắn của chính mình, như thể đó không phải là cảm xúc thật của anh ta.
May cố nhấc một mi mắt lên một chút lần hai, chỉ đủ để nhìn người khách không mong đợi của mình.
Tuổi khoảng từ 35 tới 40, người đàn ông này cao, rất cao, mái tóc đen rất dày và hợp với cặp lông mày cong sậm uốn trên đôi mắt xám có cái nhìn sắc nhọn, chiếc mũi kiêu hãnh và cái miệng được đặt trên một cái cằm vuông quyết đoán.
Việc không chắc chắn về bất kỳ điều gì đương nhiên cũng không dễ dàng tồn tại trên cặp vai rộng của anh ta.
“Ồ, hãy cho tôi biết khi anh đã biết chắc.”
May thở dài một cách yếu ớt, nhắm mắt lại.
“Hừm”, người đàn ông lầm bầm một cách nghĩ ngợi. “Thực ra tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai bị lên cơn đau tim, nhưng tôi chắc rằng trông họ sẽ đau đớn hơn cô bây giờ nhiều. Mặt khác, nằm ngủ trên đống rơm, với nhiệt độ gần như đóng băng thế này cũng không thoải mái gì!”, anh ta kết luận một cách khô khan.
May nhún vai.
“Ở đâu cũng có thể ngủ thoải mái nếu anh vừa thức cả đêm qua.”
“À”, người đàn ông thì thầm vẻ đã hiểu ra.
Cô mở mắt chỉ vừa đủ để nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Với bác sĩ thú y”, cô phòng thủ một cách nôn nóng trước khi lại nhắm mắt.
“Tôi hiểu”, người đàn ông kéo dài giọng chế giễu.
May khẽ rên lên khi ngồi dậy trên đống rơm, mọi thớ thịt trong cơ thể đau nhức khi cô dụi đôi mắt ngái ngủ trước khi nghiêm nghị nhìn người khách.
Khi nhìn kỹ hơn, cô có thể thấy cái cằm đầy kiêu hãnh, sự tự tin hoàn toàn trong cách anh ta đứng và nét rắn chắc trong vẻ điển trai của anh ta. Đúng là loại đàn ông cô thích đối mặt sau một đêm không ngủ!
“Tôi giúp gì được anh?”, cô hỏi nhanh một cách nôn nóng.
“Điều đó còn tùy”, người đàn ông thì thầm vẻ rầu rĩ.
“Vào điều gì?” Cô thở dài vì sự lần chần này, thực sự May không còn tâm trạng nào để đối mặt với một người khách du lịch lỗi mùa bị lạc hay một người bán hàng huênh hoang.
Anh ta nhún đôi vai rộng. “Tùy vào việc tên cô có phải là Calendar hay không.”
Không phải một người khách du lịch lỗi mùa bị lạc. Có lẽ là một người bán hạt giống hay phân bón thì đúng hơn.
“Có thể đúng đấy.” Cô cố gắng đứng lên. Khi nhìn lên, cô thấy người đàn ông đó vẫn còn cao hơn cơ thể 5,8 feet của cô vài inch .
Người đàn ông nhìn cô một cách chăm chú, cặp mắt xám soi mói ánh lên nét cười.
Điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, May thừa nhận, dễ dàng tự hình dung ra hình dáng tả tơi của mình. Đôi ủng cao su đầy bùn đất, quần bò cũng vậy; và tệ hơn, cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ sáng hôm qua, chưa hề ngủ hay thậm chí còn chưa thể vào nhà để tắm táp cho tỉnh táo. Mặt cô lấm tấm vết bẩn vì nẳm trên sàn chuồng bò gần như cả đêm, chiếc mũ len kéo sụp xuống quá tai, chủ yếu là để ngăn cái gió rét như cắt da cắt thịt đồng thời để giữ mái tóc đen dài không bị lấm bùn như phần còn lại của cơ thể.
Đúng, cô không nghi ngờ gì việc trông mình khá buồn cười. Song lúc này, hoàn toàn kiệt sức, cô không còn tâm trạng nào mà cười mình hay bất kỳ ai khác.
“Giọng cô nghe có vẻ không chắc chắn lắm”, người đàn ông kéo dài giọng nhạo báng.
“Đúng.” Cô nhún vai và thở mạnh. “Xem nào, tôi không biết anh bán gì, và có lẽ tôi không muốn mua bất kỳ thứ gì, nhưng nếu anh có thể quay trở lại vào ngày mai thì ít nhất tôi cũng sẵn lòng thảo luận...”
“Bán hàng?”, anh ta nhắc lại một cách cau có. “Nhưng tôi không bán hàng - tôi có một ý tưởng hay hơn”, anh ta tuyên bố chắc nịch khi May khẽ ngáp, đồng thời khẽ đung đưa người trên đôi chân của mình. “Hãy đi vào trong nhà.” Anh ta nắm chặt lấy cánh tay cô. “Tôi sẽ pha cho cô chút cà phê. Đen và đậm”, anh ta quyết định sau khi liếc nhln khuôn mặt May, mắt cô xanh đậm bất chấp vẻ ngoài nhợt nhạt. “Và sau đó có thể chúng ta sẽ tự giới thiệu một cách phải phép hơn.”
May không chắc có muốn tự giới thiệu mình với người đàn ông này không, dù là một cách phải phép hay theo cách nào khác, nhưng lời hứa hẹn về một cốc cà phê đủ mạnh để cô cho phép anh ta vào bếp. Có lẽ người đàn ông này pha cà phê rất ngon - trông anh ta có vẻ là loại người làm gì cũng giỏi! Và trông anh ta cũng không có vẻ là loại người cần bổ nhào vào một người đàn bà - thực tế, với vẻ ngoài như vậy, cô nghi ngờ rằng điều ngược lại dễ xảy ra hơn!
“Được!”, cô khàn giọng chấp nhận, tự mình chỉ cho anh ta đi qua sân xuống bếp, rồi ngồi xuống một chiếc ghế trong khi anh ta di chuyển khéo léo quanh bếp để pha một bình cà phê đậm đặc.
Trời đất, thơm quá, mấy phút sau cô phải thừa nhận khi mùi cà phê đang sôi tỏa hơi ấm lên căn bếp. Một hai cốc có thể giúp cô đủ tỉnh táo để làm nốt những việc vặt trong buổi sáng.
Đêm qua quả là dài, dù cuối cùng cũng thành công, và ý nghĩ về những công việc sẽ còn phải làm đã khiến cô ngồi bệt trên đống rơm lúc trước. Chỉ muốn ngủ. Điều đó, như người đàn ông này đã nói, quả không phải dễ chịu gì trong cái thời tiết cuối tháng Giêng này.
“Của cô đây.” Anh ta đặt một cốc cà phê đen đậm đặc trước mặt cô trước khi ngồi đối diện với một cốc riêng cho mình, trông anh ta hoàn toàn thoải mái trong khung cảnh căn bếp bừa bãi. “Tôi đã cho hai thìa đường,” anh ta bảo một cách cau có. “Trông cô có vẻ cần năng lượng.”
Thường thì May không cho đường vào cà phê, nhưng cô thừa nhận vị khách của mình nói đúng khi nhấp một ngụm cà phê đậm ngọt, ngay lập lức cô cảm nhận được chất caffeine và đường trảo lên trong mạch máu.
“Tôi biết chắc chắn mà”, người đàn ông nói khẽ.
“Gì cơ?” May ngước nhìn anh ta, hơi cau mặt. Rõ ràng cafeine và đường không đủ tốt như cô nghĩ - vì cô chẳng hiểu anh ta đang nói gì.
“Lúc trước là cô đang ngủ”, anh ta nói một cách chắc chắn.
Cô nhăn nhó. “Tôi đã bảo anh là tôi đang ngủ mà.”
Anh ta gật đầu tiếp lời. “Vì cô và bác sĩ thú y đã thức suốt đêm.”
Anh ta dám nói như thế...! “Với một con cừu cái khó đẻ”, cô giải thích khô khốc.
Đó đương nhiên không phải là việc của anh ta, song...
Bác sĩ thú y của họ, John Potter, là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đã lấy vợ được 20 năm và có ba đứa con; sẽ là không phải nếu để hàng xóm láng giềng suy đoán lung tung. Nó cũng sẽ không tốt đẹp gì cho tiếng tăm của cô.
“Cừu mẹ và hai con sinh đôi đều khỏe”, cô nói thêm một cách lạnh nhạt khi người đàn ông tiếp tục nhướn mày nhìn.
“Xem này, tôi cảm ơn anh vì đã pha cà phê và mọi việc, song tôi không nghĩ minh đủ tỉnh táo để...”
“Trời đất!”, người đàn ông đột nhiên há hốc miệng.
“Cái gì...?” May ngừng lại khi đang tháo chiếc mũ len, mái tốc đen dài rơi xuống vai và lưng.
Anh ta nháy mắt, cau mặt. “Cô... tôi... một lát sau... Cô khiến tôi nhớ tới một người khác.” Anh ta tùy tiện lắc đầu, nhưng nét mặt vẫn còn cau cố. “Cô là ai?”, anh ta khẽ thở ra.
May nhìn anh ta một cách gay gắt. “Không phải tôi mới là người nên đặt câu hỏi như vậy với anh sao? Trên hết, tôi sống ở đây!”, cô nhắc một cách nóng nảy.
“Đúng, đương nhiên rồi.” Người đàn ông dường như thoáng run rẩy, mặc dù cái nhìn cau có vẫn dán vào gương mặt cô.
Anh ta đã nhìn thấy cái quái gì mà lại phản ứng như vậy nhỉ? May băn khoăn một cách khó chịu. Với mái tóc đen dài, mắt xanh lá cây đậm, các đường nét mang vẻ cổ điển, trông cô không có gì là khác thường. Trên thực tế, cô còn có hai cô em gái trông khá giống mình. Ngoài ra, trong bộ quần áo dơ dáy, mặt lấm bùn và Chúa mới biết là còn gì khác nữa, trông cô không thể nào quyến rũ được. Và người đàn ông này, với vẻ ngoài đẹp trai và kiêu ngạo, trong bộ quần áo may đo riêng, không có vẻ gì là anh ta thường quan tâm đến những người phụ nữ nông thôn lấm bùn đất cả!
“Vậy thì?”, cô hỏi nhanh một cách tức giận khi anh ta chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm.
“Vậy thì cái gì...? À.” Anh ta khẽ dịch chuyển người trong ghế, rõ rằng là đã nhớ ra câu hỏi trước của cô, song anh ta cũng chẳng có chút nỗ lực nào để trả lời mà chỉ rọi mắt nhìn quanh căn bếp một cách tò mò, chủ yếu tập trung vào sàn bếp lát đá.
“Anh đang làm gì vậy?” May cuối cùng đã hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
Cái nhìn màu xám soi mói quay trở lại khuôn mặt cô, người đàn ông dường như đã tỉnh lại sau những ý nghĩ nào đó. “Tôi đang tìm xem cô có thể giấu những xác chết ở đâu, đương nhiên là thế”, anh ta nói ráo hoảnh.
Cô đang mơ ngủ sao? Hay giấc mơ tuyệt đẹp, trong đó một người lạ điển trai bỗng nhiên xuất hiện và pha cho cô một cốc ca phê ngon tuyệt, lại đã chuyển thành một cơn ác mộng? Hay cô chỉ đang mơ là mình đang ngồi trong bếp, uống cà phê với một người hoàn toàn lạ mặt?
Vì rõ ràng cô dường như hoàn toàn mất phương hướng, câu hỏi của người đàn ông này hiển nhiên là không có ý nghĩa gì!
Có lẽ không phải là cô đang mơ. Có lẽ đây là hiện thực. Có lẽ người đã ông này là một kẻ chạy trốn khỏi một nhà thương điên!
“Xác chết nào?”, cô hỏi một cách cảnh giác.
Anh ta mỉm cười khi cô ngước lên nhìn, nên hoàn toàn có thể đọc được ý nghĩ cuối cùng đầy bối rối của cô.
“Cô là cô nào? May? March? Hay January?”, anh ta hỏi một cách tò mò.
Sự cảnh giác của cô tăng lên khi anh ta biết cả tên của cô lẫn tên của hai cô em gái. Một kẻ chạy trốn khỏi nhà thương điên có lẽ sẽ không biết điều đó.
“Tôi là May”, cô trả lởi rõ ràng, buộc mình phải cảnh giác hơn mức cần thiết. “Song tôi nghĩ March và January sẽ về sớm thôi”, cô nói dối.
Một trong hai cô em gái vẫn ở Caribe với vị hôn phu của mình và cô kia thì mới đi London cùng chồng chưa cưới để gặp gỡ gia đình anh ta. Nhưng chừng nào cô chưa biết người đàn ông này là ai và anh ta đang làm gì ở đây, chắc chắn cô sẽ không để anh ta biết mình đang hoàn toàn đơn độc ở nơi này.
Miệng anh ta mím lại với một nụ cười không có chút gì là vui vẻ. “Tôi lại không nghĩ như vậy”, anh ta nói nhỏ, cái nhìn xám bạc vẫn dán chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô. “Vậy ra cô là May”, anh ta thì thầm một cách nghĩ ngợi.
“Tôi vừa nói rồi đó”, cô xác nhận một cách đề phòng, đôi vai căng thẳng khi đối mặt với anh ta qua chiếc bàn. “Và anh là...?”
“Là tôi.” Anh ta xác nhận mà chẳng giúp cô hiểu thêm điều gì, hiển nhiên là anh ta đang thích thú với sự bối rối của cô hiện giờ.
May đứng bật dậy, một cách nào đó, cô cảm thấy mình kiểm soát được tình thế hơn chút ít khi đứng cao hơn anh ta - nhưng ngay lúc đó cô hiểu ra rằng tình thế sẽ thay đổi nhanh như thế nào nếu anh ta cũng đứng dậy. “Xem này, tôi không mời anh đến đây...”
“À, nhưng cô có đấy”, anh ta ngắt lời nhẹ nhàng, giọng nói giờ nghe có vẻ rất vui, đồng thời mắt ánh lên sự thách thức. “Trên thực tế, tôi đã nghe từ hai nguồn tin rất đáng tin cậy rằng cô công khai tuyên bố muốn gặp tôi, mặt đối mặt”, anh ta khẳng định.
“Tôi nói thế?” May từ từ nhắc lại, đột nhiên cứng người lại, nhìn người đàn ông trước mặt với con mắt khác, việc anh ta nhắc đến “hai nguồn tin đáng tin cậy” đã rung một hồi chuông báo thức trong đầu cô.
Cỡ chừng 35 - 40 tuổi, rất tự tin, rõ ràng là giàu có, khi nhìn kỹ hơn vào chiếc áo khoác da và chiếc quần jean hàng hiệu của anh ta. Chính xác hơn, rõ ràng anh ta đã biết cô là một trong các chị em nhà Calendar khi đến đây.
Những hồi chuông bắt đầu rung lên to đến mức có thể khiến cô điếc mất!
Cô biết người đàn ông này là ai mà...
“Jude Marshall”, anh ta tự giới thiệu một cách tự tin khi đứng dậy và đưa tay ra. Dù nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô vài giây trước đó, anh ta đã biết là sự giới thiệu này là không cần thiết.
Vào lúc khác, cái vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt khi cô biết chính xác anh ta là ai có thể rất buồn cười. Có thể... Mặc dù anh nghi ngờ điều này. Đó không phải là một phản ứng thường thấy khi anh tự giới thiệu mình với những phụ nữ đẹp. Và May Calendar, mặc dù trong tình trạng mệt mỏi, vẫn là một người phụ nữ cực kỳ đẹp.
Cô vẫn chằm chằm nhìn anh, không hề định nắm lấy bàn tay anh đang chìa ra. “Nhưng... nhưng... anh là người Anh!”, cô bật ra.
Bàn tay Jude buông lơi khi lại ngồi xuống một chiếc ghế. “À, giờ thì đó là một điểm có thể tranh cãi”, anh ta dài giọng, tỏ ra thích thú với vẻ kinh ngạc của cô.
“Anh là người gì thì cũng vậy”, May cáu kỉnh nói, đồng thời cố hết sức để trở lại trạng thái cân bằng sau cú sốc khi nhận ra anh ta là người đang cố mua trang trại này trong vòng hai tháng gần đây.
Anh ta nhún vai. “Mẹ tôi là người Mỹ, nhưng cha tôi là người Anh”, anh ta giải thích khô khan. “Tôi được sinh ra ở Mỹ, nhưng học ở Anh. Tôi đến Mỹ nhiều, vì các quan hệ xã hội cũng như công việc, nhưng trụ sở chính của tôi ở London. Vậy cô nghĩ gì nào?” Anh ta nhướn cặp lông mày đen.
Cô nhìn anh ta phẫn uất. “Tôi nghi ngờ việc anh muốn nghe tôi nghĩ gì!"
“Có lẽ không”, anh ta kéo dài giọng một cách rầu rĩ.
Cô cởi áo khoác, chiếc áo to đã che giấu một thân hình thon thả, chiếc áo chui đầu màu xanh lá cây giống hệt màu mắt, chiếc quần bó chặt cặp đùi thon và đôi chân dài.
“Nói cho tôi biết”, Jude nói khẽ. “Các chị em gái của cô trông có giống cô không?”
“Y hệt... Tại sao anh lại muốn biết?”, cô chữa lại câu xác nhận của mình một cách cảnh giác.
Anh ta nhún vai. “Chỉ tò mò thôi mà.”
“Không đúng”, May nói một cách tự tin.
“Những xác chết mà anh vừa nhắc tới vài phút trước, không phải là muốn nối tới Max Golding - luật sư và Will Davenport - kiến trúc sư của anh đấy chứ?”
Thông minh không kém gì vẻ xinh đẹp, Jude thừa nhận trong đầu. Các chị em nhà Calendar - ít nhất là người duy nhất mà anh đã gặp tới nay - rõ ràng không phải là ba bà già nhỏ bé như anh đã nghĩ cách đây vài tuần khi khởi động mua cái trang trại này của họ!
“Cô nghĩ gì?”, anh hỏi.
“Anh có vẻ thích trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi, đúng không?” May nói nhỏ với vẻ cân nhắc khi đi rót thêm cà phê vào cốc mình.
Đó là một cơ chế phòng vệ mà anh đã hoàn thiện qua nhiều năm, cho phép anh thu thập được nhiều thông tin hơn những gì mà đưa ra - và hầu hết mọi người không thể dễ dàng nhận ra điều đó!
Anh cau mặt. “Rõ ràng là cô cũng như vậy”, anh cộc lốc.
Cô nhún đôi vai nhỏ nhắn. “Chúng ta có thể cứ thế này hết cả buổi sáng - nhưng tôi thì không muốn phí phạm nó để khẩu chiến với anh”, cô bổ sung một cách cương quyết.
“Vì cô và bác sĩ thú y đã cùng trải qua một đêm không ngủ”, anh quay lại với một sự khiêu khích cố ý.
Cơn giận dữ khiến đôi má vốn trắng như hoa mộc lan đỏ bừng lên.
“Tôi đã giải thích với anh về việc đó một lần và tôi không định giải thích lại!”, cô ngắt lời một cách kiên quyết. “Anh muốn gì, anh Marshall?”, cô hỏi một cách thách thức.
Giở đây anh đã gặp cô chị cả nhà Calendar, đã thấy cô hoàn toàn không như những gì tưởng tượng, anh không biết chắc mình muốn gì. Và đó không phải là cảm giác thoải mái.
“Ồ, cô có thể bắt đầu bằng việc cho tôi biết Will và Max ở đâu không?”, anh thận trọng hỏi.
“Giả định rằng xác của họ không được giấu dưới nền bếp, đúng không?”, cô phản pháo gay gắt.
“Giả định đúng như vậy, đúng”, anh thừa nhận với một nụ cười không có gì là hài hước.
May Calendar lắc đầu một cách nhạo báng.
“Không có đâu.”
“Vậy thì?”, anh thúc giục sau vài giây không thấy cô nói thêm gì.
Cô nhìn anh một cách cân nhắc, cặp mắt xanh nheo lại và với con mắt kinh nghiệm của mình, anh cũng không thể đọc được cô nghĩ gì.
“Will ở London. Max ở Caribe”, cuối cùng cô nói ngắn gọn.
Jude nôn nóng thở ra. “Và hai cô em gái của cô đâu?”
“March ở London. January thì ở Caribe”, cô thông báo cho anh, cằm hếch lên thách thức.
“Thật trùng hợp làm sao”, anh nói lạnh lùng.
Thực ra, anh đã biết chính xác Max và Will đang ở đâu và với ai; anh chỉ muốn biết liệu May Calendar có sẵn sàng nói cho anh biết điều đó không mà thôi. Rõ ràng là cô ấy sẵn sàng.
“Không hoàn toàn như thế - March và January đương nhiên muốn ở cùng hôn phu của mình”, cô nói với thái độ thỏa mãn.
Jude cũng đã có thông tin này khi một tuần trước, anh nhận được cú điện thoại đầu tiên từ Max cho biết anh ta sẽ đính hôn với January Calendar và cách đây vài ngày là cú điện thoại thứ hai từ Will nói rằng anh ta sẽ đính hôn với March Calendar!
Nếu nói rằng anh đã ngạc nhiên khi hai người bạn của mình đính hôn và chuẩn bị cưới ai đó, chưa kể là cùng cưới chị em nhà Calendar, thì vẫn là quá nhẹ. Ba người đàn ông cùng đi học, cùng làm việc với nhau trong nhiều năm. Mặc dù có quan hệ với rất nhiều phụ nữ trong những năm qua, Jude luôn nghĩ rằng không ai trong số họ sẽ chịu sự ràng buộc của tình yêu, nói gì đến việc kết hôn.
Hiển nhiên là anh đã sai.
Và còn có cái gì đó mà anh không thể dễ dàng thừa nhận.
Anh đột ngột đứng dậy. “Cô đã hỏi tôi muốn gì vài phút trước đây”, anh cao giọng. “Tôi muốn chính xác thứ mà Max đã được cử đến đây thực hiện trước khi anh ta đem lòng yêu em gái cô và đố là tôi muốn mua trang trại này!”
Cô nghiêng đầu một cách phòng thủ. “Và tôi chắc rằng anh ta đã nói lại với anh rằng chúng tôi không bán trang trại này!”
Jude nheo mắt lạnh lùng. “Đúng, anh ấy đã nói với tôi.”
“Và?”
Sự thách thức hiện rõ trong giọng nói cũng như ngữ điệu oán giận của May. Cả hai điều này sẽ chẳng đưa anh đi đến đâu, Jude nhận ra.
Anh buộc mình thả lỏng một chút, nụ cười thoáng chút phỉnh phờ. “May, chắc chắn cô đã nhận ra, sau vài ngày vừa rồi tự xoay xở một mình ở đây, rằng cô không thể tự mình làm thế chứ?”
Cô cứng người lại giận dữ, đôi mắt xanh lóe lên. “Tôi có thể hay không thể làm gì chẳng liên quan gì đến anh, anh Marshall. Và tôi cũng không nhớ là đã cho phép anh gọi tôi bằng tên riêng”, cô cáu kỉnh.
Anh nuốt lại câu trả miếng giận dữ đã tràn lên môi, đồng thời lấy làm kinh ngạc vì người phụ nữ này có thể khơi dậy sự giận dữ trong mình. Thường thì anh kiểm soát tốt tình cảm của minh và rút ra rằng điều đó đem lại một lợi thế so với - so với cái gì nhỉ? Với đối thủ của mình, anh đã định nói như vậy...
May Calendar có thực sự là đối thủ không?
Nhìn cô ta, mệt mỏi vì công việc vất vả và một đêm không ngủ, khuôn mặt đáng yêu thoát tục, quá mảnh mai hơn mức khỏe khoắn cần thiết, thật khó để nghĩ về cô theo hướng đó. Thực ra, anh bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì đã cộng thêm vào những rắc rối mà cô đã phải xử lý ngày hôm nay.
Thật là một hướng đi nguy hiểm mà anh đã lao vào!
“Xem này, có thể giờ không phải là thời điểm tốt nhất để hai chúng ta nói chuyện”, anh nhẹ nhàng. “Cô rõ rằng là đang bận rộn, mệt mỏi và...”
“Và việc anh trở lại vào ngày mai, khi tôi có thể không như vậy, cũng sẽ không làm thay đổi câu trả lởi của tôi chút nào đâu.” Cô khẳng định nghiêm túc. “Tôi sẽ nói với anh những gì đã nói với Max - luật sư của anh đầu tiên và sau đó là với Will - kiến trúc sư của anh, rằng trang trại này không được rao bán!”
Jude cau mày nhìn khó chịu. Cô gái này thực sự là người cứng đầu nhất, không khoan nhượng nhất...
“Đương nhiên không để bán cho một người như anh”, cô tiếp tục lăng mạ. “Chúng tôi không cần một khu liên hợp thể thao ở Hanvvorth - nơi từ trước đến nay vẫn là như thế, anh Marshall”, cô miệt thị. “Hay cái sân golf 18 lỗ mà anh định xây dựng ở cái trang trại này!”
Cô ấy đã hoàn thành bài tập ở nhà của mình, ít nhất là như vậy, Jude thừa nhận một cách ngưỡng mộ - vì đó chính xác là điều mà anh dự định với mảnh đất này một khi nó thành của mình. Trừ phi, đương nhiên, Max hay Will...
Không! Anh không tin là hai người này có thể phản bội lại niềm tin anh dành cho họ, dù họ có quan hệ lãng mạn như thế nào với gia đình Calendar đi chăng nữa. Trên thực tế, anh biết họ không làm như vậy, anh đã từ chối đề nghị nghỉ việc của Max với lý do “xung đột lợi ích”, và đã xem cả hai phương án mà Will soạn thảo cho kế hoạch kinh doanh mới nhất này, một phương án có trang trại Calendar, phương án kia thì không.
Anh so vai. “Đó chỉ là ỷ kiến cá nhân của cô thôi, cô Calendar”, anh mỉa mai.
Cô lắc đầu. “Nếu anh quan tâm đến việc hỏi ỷ kiến mọi người quanh đây, tôi tin rằng anh sẽ thấy đó là ý kiến chung của mọi người chứ không phải chỉ của riêng tôi.”
Anh không có thời gian cho việc này, Jude quyết định khi kéo khóa áo khoác một cách nôn nóng. Anh đã có thể đánh giá chính xác hơn bức tường gạch mà Max và Will đã va phải trong nỗ lực mua trang trại này để phát triển dự án.
Nhưng May Calendar sẽ thấy rằng anh được tạo nên từ hợp chất cứng rắn hơn nhiều so với hai người bạn và cũng là đồng nghiệp của anh, và rằng anh sẽ không dễ gì bị thoái chí bởi một người phụ nữ cần sự giúp đỡ - mà thực ra là ba người!
“Chúng ta sẽ thảo luận việc này vào một thời điểm khác, cô Calendar”, anh rút lui một cách lạnh nhạt, dừng lại ở cửa để nói thêm, “Giờ thì đủ rồi vì chúng ta đã giới thiệu với nhau”. Giờ thì cô cũng đã biết mình sẽ phải đối mặt với một đối thủ cỡ nào.
Bởi vì Jude không hề có ý định từ bỏ kế hoạch với các bất động sản mà anh đã mua trong vùng, trong các kế hoạch đó có cả trang trại của chị em nhà Calendar.
Không một chút ý định nào như vậy!