“Đúng”, anh nặng nề thừa nhận. “Nhưng anh đang trở lại.” Anh muốn nói rằng mình rõ ràng vẫn đang giữ phòng khách sạn, một vài đồ đạc vẫn đang ở trong phòng, một hai cuốn sách vẫn đặt trên chiếc bàn cạnh giường, vài chiếc áo vẫn treo trong tủ áo.
“Ồ.” Cô gật đầu, liếm cặp môi khô. “Anh vẫn sẽ đi chứ?”
Anh thở khó nhọc. “Không, nếu như có thể thuyết phục em biến lễ đính hôn của chúng ta thành sự thực, không...”
May nhìn anh chăm chú, ánh nhìn dò hỏi, tìm kiếm dấu hiệu của sự chế giễu trên mặt anh. Không hề có, cô chỉ thấy ánh mắt xám bạc nói điều gì đó, nhưng không phải là sự giễu cợt... “Jude...?”, cô ngập ngừng thì thầm.
Hai bàn tay anh siết chặt lại như nắm đấm. “May, trước đây anh thật là ngu ngốc, kiêu căng, cứng đầu cứng cổ”, anh ngừng bặt vì cô phá lên cười. “Chẳng có gì buồn cười cả”, anh cau có nói. “Xem này, anh đang cố gắng xin lỗi và em thì cười anh!”
“Em không cười anh, Jude.” Cô lắc đầu, tiếng cười ngừng bặt nhanh như khi nó xuất hiện. “Em cười toàn bộ câu chuyện ngớ ngẩn và đau đớn này.” Cô hít một hơi quyết định. “Jude, em yêu anh. Anh có yêu em không?” Hơi thở ngừng lại trong cổ khi cô chờ anh trả lời; nếu cô đã hiểu nhầm những điều anh nói vào phút trước về “việc đính hôn” giữa họ, cô sẽ cảm thấy mình ngu xuẩn biết nhường nào.
“Làm sao anh có thể không yêu em được?” Jude xúc động kêu lên. “Em thật tuyệt vời, tốt bụng và thẳng thắn.”
“Đôi khi hơi quá thẳng thắn”, cô xen ngang, sự ấm áp bắt đầu nhen nhóm trong người, mạnh mẽ hơn qua từng phút.
“Không bao giờ.” Jude kiên quyết lắc đầu.
“Em thật xinh đẹp, đáng ao ước, em có mọi thứ mà anh mong có ở người con gái anh yêu.”
“Anh làm em xấu hổ quá”, cô e dè thì thào với hai má nóng bừng. “Jude...”
Cô bước tới một bước, vẫn nhìn anh với vẻ ngập ngừng.
Anh đưa tay ôm sát lấy khuôn mặt cô, mắt chăm chú nhìn vào mắt cô. “Em có quan tâm tới David Melton không?”
“David...?”, cô sửng sốt nhắc lại. “Đương nhiên là không. Cái gì?”
“Anh yêu em, May Calendar”, Jude dữ dội nói. “Anh yêu em, anh muốn cưới em và sống cả cuộc đời còn lại để yêu thương em. Em sẽ lấy anh chứ?”, anh nói thêm với vẻ thiếu chắc chắn.
Cô sẽ lấy anh chứ? Ý nghĩ Jude sẽ ra khỏi cuộc đời cô đã xé vụn cô trong bao ngày. Cô sẽ lấy anh!
“Ồ, có”, cô mạnh mẽ trả lời anh. “Nhưng với một điều kiện...” Cô hơi lùi lại.
“Bất cứ điều gì”, anh hứa không chút do dự.
Anh thực lòng yêu cô. Không phải là May còn có nghi ngờ gì sau những điều mà anh vừa nói, nhưng thỏa thuận hoàn chỉnh này sẽ xác nhận điều đó; sẽ không thể có những biện pháp nửa vời trong cuộc hôn nhân của họ. Không bao giờ.
“Hãy mua trang trại đi”, cô khàn giọng bảo anh.
“Nhưng...”
“Chúng em đã lớn lên ở đó và bất chấp mọi việc, đã có một tuổi thơ hạnh phúc ở đó”, May tiếp tục nói vẻ cương quyết. “Nhưng đã đến lúc chúng em phải đi tiếp. Em sẽ luôn yêu cha mình.” May nói. “Nhưng em nghĩ tương lai sẽ thuộc về mẹ em.” Hiểu bà, để bà hiểu họ; việc đó có thể mất cả phần đời còn lại của họ. Nhưng, dù có lâu thế nào, giờ May đã chấp nhận là April đáng được biết các con gái của bà.
“Và thuộc về cả chúng ta nữa”, Jude nhẹ nhàng nói.
“Ồ, chắc chắn là thuộc về cả chúng ta nữa”, May trấn an, đôi mắt lấp lánh tình yêu dành cho anh khi cô ngước nhìn anh tin cậy. “Em rất yêu anh, Jude. Rất nhiều...!”
“Em đã nói rằng đó chỉ là sự hấp dẫn thể xác”, anh đau đớn nhắc cô.
“Chỉ là tự vệ thôi”, cô khẽ thừa nhận.
Vài phút sau đó là Jude hôn cô, hôn say đắm, mạnh mẽ, tuyệt diệu.
“Chúng ta có thể có đám cưới ba”, anh đề nghị một lát sau đó.
“Đúng thế”, cô lập tức đồng ý. “Với April làm phù dâu, và David làm phù rể giờ thì phù dâu và phù rể ban đầu lại quyết định cưới nhau.”
Sẽ là một đám cưới rất khác thường, Jude hài hước nghĩ đến lúc anh đứng trước bàn thờ Chúa chờ May đến nhà thờ, với Max và Will đứng bên cạnh đợi January và March.
Không chỉ là người cha dượng của các cô dâu làm phù rể, mà mẹ các cô dâu, người vừa mới hàn gắn lại với ba cô con gái của mình, giờ đây lại sắp sửa trao cả ba cô cho chồng tương lai của họ.
Trong một cuộc gặp gia đình để bàn về lễ cưới, ba cô con gái cho rằng vai trò này thích hợp với April hơn là làm phù dâu chính, hiển nhiên là April rất xúc động được nhận vinh dự này từ các con gái mình.
April đã cưới David trong một hôn lễ lặng lẽ tháng trước lặng lẽ ở mức tối đa có thể với một cặp đôi mà một trong hai người là một ngôi sao điện ảnh quốc tế và người kia là đạo diễn phim quốc tế. Jude hài hước nhớ lại.
Nhưng họ đều đến dự, May là người làm chứng cho April và Jude làm chứng cho David, tám người họ sau đó đã tới một nhà hàng để ăn mừng rồi cặp đôi hạnh phúc đi nghỉ trăng mật hai tuần.
Nếu có điều gì đó xảy ra, thì đó là tình yêu và sự ngưỡng mộ mà Jude dành cho May ngày càng trở nên sâu sắc hơn trong tám tuần qua. Việc chuyển April từ một ngôi sao điện ảnh thành “Mẹ” đã trở nên dễ dàng hơn cho tất cả các cô gái nhờ sự chấp nhận của May. Áp lực, anh không nghi ngờ gì, sẽ là ngày xuất hiện ở trường quay vào đầu năm tới khi mọi người nhận ra rằng bà mẹ và cô con gái lại cùng xuất hiện trong phim...
Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn khi tiếng đàn organ của nhà thờ báo hiệu các cô dâu đã tới, anh cảm thấy quai hàm căng ra khi nghiến răng chờ đợi.
“Tôi vừa thấy May rồi, Jude, vậy là cô ấy chưa đổi ý”, Max nhẹ nhàng quay sang trêu chọc.
“Họ đều đến cả rồi, ơn Chúa”, Will khẽ nói thêm sau khi hồi hộp liếc nhanh về phía cuối nhà thờ.
Jude nhe răng cười với hai người bạn. Thật lạ kỳ, anh luôn luôn nghĩ hai người bạn này gần gũi như anh em mình và giờ đây họ sắp trở thành anh em thật sự...
Nhưng tất cả những ý nghĩ khác đều bay biến khỏi tâm trí khi anh quay sang và nhìn thấy May khi cô đi dọc theo hai hàng ghế, với April đầy vẻ tự hào đi bên cạnh, tình yêu tỏa sáng trong đôi mắt May phản chiếu tình yêu của chính anh.
Của chính anh...
Vì anh là của May.
Sẽ luôn luôn là như vậy.