Sáng sớm ngày hè, khắp nơi đều im lặng, bầu trời lơ lửng những đám mây trắng, trên đỉnh thôn trang phiêu động từng đợt khói bếp, sương khói mông lung.
Trời mênh mông sương mù, một thiếu nữ hơi gầy chậm rãi đi qua. Nhìn quần áo trang điểm, hẳn là một cô gái nhà nông, tuổi ước chừng mười bốn mười lăm, dung mạo tú lệ, đôi mắt đen nhánh nổi bật như nai con trong rừng, thuần tịnh mà linh động. Nàng ôm một chậu quần áo, bước đi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng gặp được thôn dân trên đường chào hỏi nàng, nàng cũng giương nụ cười nhất nhất đáp lại.
Đi tới bờ sông, thiếu nữ cúi người chuẩn bị giặt quần áo, thấy ảnh ngược của bản thân liền hơi sửng sốt. Nhìn dung nhan có chút xa lạ, thiếu nữ thở dài, nhịn không được nhớ lại một tháng trước......
Thiếu nữ tên Diệp Trăn Trăn, vốn là một sinh viên bình thường ở hiện đại. Nàng tuy không thể nói là rường cột nước nhà, nhưng tốt xấu gì cũng là đoá hoa phát triển toàn diện đức trí thể mỹ của tổ quốc, chuyện đỡ bà cụ đi qua đường, nuôi nấng mèo chó lưu lạc linh tinh đều làm không ít.
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, nàng an phận làm quý tộc độc thân 21 năm, bỗng một ngày trên đường về nhà ghé xem người khác cầu hôn, đang vì tình yêu tuyệt mỹ của người khác mà rơi lệ, đột nhiên bị một đạo sét đánh chết.
Sau đó, nàng xuyên qua.
Là một người kiên định nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, Diệp Trăn Trăn luôn luôn không cho các tình tiết miêu tả không phù hợp căn cứ khoa học trong tiểu thuyết là đúng, thẳng đến sau khi nàng bị sét đánh dẫn tới xuyên qua, thế giới quan của nàng cũng vì vậy mà điên đảo. Trong nháy mắt, nàng thậm chí cho rằng mình là thiên tuyển chi nhân* để đi cứu vớt thế giới, nhưng sau đó sự thật lại chứng minh nàng thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
*người được trời chọn
Tóm lại, lúc nàng tỉnh lại đã tới một triều đại không tồn tại trong lịch sử, còn ngơ ngác rơi vào một cái hệ thống tên là "Cứu vớt nam chủ nghèo túng". Nhiệm vụ của nàng chính là cứu giúp nam chủ thời thơ ấu, nuôi dưỡng hắn thành người, phụ tá hắn đăng cơ thành công trở thành minh quân trong lịch sử Minh Quốc, làm tuyến cốt truyện bị phá hoại bởi một người khác xuyên vào một lần nữa trở về quỹ đạo. Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, hệ thống hứa hẹn sẽ đem thân thể hiện tại chân chính tặng cho nàng, cũng sẽ giúp nàng có thể bình an hỉ nhạc sống hết một đời. Nhưng nếu nhiệm vụ thất bại, nàng sẽ lại lần nữa hương tiêu ngọc vẫn, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.
Nơi trước mắt nàng là một thôn trang nhỏ lạc hậu hẻo lánh của Minh Quốc, chủ nhân thân thể này cùng tên với nàng, hơn nữa cũng là một bé gái mồ côi, sau khi sinh ra chưa được mấy ngày đã bị cha mẹ vứt tới hoang sơn dã lĩnh, may mắn được thôn dân đi ngang qua nhìn thấy, ôm trở về trong thôn. Nguyên chủ dựa vào người trong thôn tiếp tế sống đến cập kê, vừa tới tuổi độc lập, trong lúc làm việc bỗng dưng bị ngã vỡ đầu, mới để Diệp Trăn Trăn từ hiện đại xuyên vào thân thể nàng.
"Ta chỉ là một dân văn phòng bình thường, kêu ta nấu gà cho nam chủ ăn còn được, nhưng ngươi muốn ta phụ tá hắn đăng cơ, sao có thể chứ?" Lúc ấy nàng đã hỏi hệ thống như thế.
Hệ thống: "Ký chủ, ngài yên tâm, tại hạ là hệ thống sống biết đạo lý, sẽ không giao nhiệm vụ vượt qua phạm vi năng lực của ngài. Trước mắt chỉ cần ngài dưỡng dục nam chủ thành người, cũng trong quá trình này dạy dỗ hắn tam quan chính xác, đừng để hắn sống méo mó là được. Còn mấy chuyện tranh đấu trên triều đình, đến lúc đó tại hạ có an bài khác, ngài không cần lo lắng."
"Nói cách khác, ta chỉ cần nuôi lớn đứa bé là được rồi đúng không." Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng bản thân không có kinh nghiệm nuôi trẻ, nhưng so với những chuyện tranh đấu xử lý triều đình cực phí đầu óc, nuôi dạy trẻ nhỏ hiển nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cho dù nội dung nhiệm vụ làm nàng ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nàng không muốn tiếp tục nghĩ nữa, toàn tâm toàn ý chờ đợi đối tượng nhiệm vụ đến, để nàng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó làm lại cuộc đời.
Đến khi lấy lại tinh thần, sương đã tan đi, mặt trời chậm rãi mọc lên, chiếu xuống từng tia sáng. Diệp Trăn Trăn nhanh chạy đến lấy bồ kết, bôi lên quần áo, lại đem quần áo ngâm vào trong nước rồi dùng miếng gỗ đánh lên, lợi dụng nước trong tẩy hết dơ bẩn ra ngoài.
Đánh một lúc lâu sau, trán Diệp Trăn Trăn đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Nàng dùng tay áo xoa xoa, đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài: "Thống Tử, ta không phải là thiên tuyển chi nhân sao? Chẳng lẽ việc ta làm không phải là cứu vớt thế giới? Vì sao ta lại ở chỗ này giặt quần áo chứ!"
Hệ thống: "......Phúc của người chỉ có tự mình hiểu lấy, cầu xin ký chủ đừng ảo tưởng không thực tế quá nhiều."
Diệp Trăn Trăn hít hít mũi, ủy khuất nói: "Vì sao những người khác xuyên qua đều là cơm ngon rượu say ngủ với mỹ nam, ta lại phải giặt quần áo nấu cơm chăm con nít chứ! Ta không phục! Không công bằng!"
Hệ thống: "......" Ký chủ này hình như không thông minh cho lắm.
Đúng lúc này, một vật thể không rõ trên sông từ xa xa dần trôi dạt lại đây, cách người quá xa, Diệp Trăn Trăn không có thấy rõ đó là thứ gì, cho đến khi lại gần mới phát hiện đó là một bé trai đang ôm miếng gỗ nổi.
"Thống Tử, có phải vừa nãy ta bị hoa mắt hay không? Hình như ta vừa mới nhìn thấy một bé trai trôi qua đây." Diệp Trăn Trăn ngơ ngác nhìn nam hài dần dần trôi ra xa, đại não còn chưa phản ứng lại kịp.
Nói xong lời này, trong đầu nàng liền "Đinh linh" một tiếng, ngay sau đó tiếng hệ thống máy móc bình tĩnh vang lên: "Ký chủ, ngài không nhìn lầm, người vừa mới trôi qua chính là nam chủ Phó Vân Cảnh. Thỉnh ngài hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất: Cứu giúp nam chủ rơi xuống nước. Còn nữa, tại hạ không phải 'Thống Tử', tại hạ là......"
"Mẹ nó! Chuyện này không bằng sang năm ngươi lại nói! Hiện tại ta cần ngươi hướng dẫn!" Diệp Trăn Trăn la lên một tiếng, tay dính bọt biển cũng không rảnh rửa, đã sốt ruột vội vàng đuổi theo bé trai.
"Xin lỗi, tại hạ vừa đổi mới số liệu, tạm thời mất đi năng lực nói chuyện." Hệ thống nói xin lỗi không hề có một chút thành ý.
Diệp Trăn Trăn thở hồng hộc đuổi theo một đường, may mắn trên sông có một khối đá to chắn phía trước, giữ lại Phó Vân Cảnh đang ôm khúc gỗ, lúc này mới ngừng lại xu thế tiếp tục trôi đi của hắn.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp Phó Vân Cảnh bị tảng đá chặn đường, nhanh chóng nhảy xuống sông, bơi đến đứa trẻ đã hôn mê bất tỉnh kia.
Mặc dù thời tiết hiện tại không tính là lạnh, nhưng chợt nhảy vào nước sông mát lạnh, Diệp Trăn Trăn vẫn không nhịn được rùng mình một cái. Không rảnh lo thân thể không khoẻ, Diệp Trăn Trăn tăng nhanh tốc độ bơi tới bên cạnh bé trai, nhưng đến khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn vẫn không nhịn được kinh hãi từng trận ——
Chỉ thấy đứa bé khuôn mặt tái nhợt, tóc mái hơi vàng ướt lộc cộc dán vào trán, trên mặt khô quắt thon gầy trải đầy miệng vết thương sâu cạn không đồng nhất, có chỗ đã bắt đầu kết vảy, cũng có chỗ vẫn đang chảy máu ròng ròng ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn lập tức bế người trong nước lên, lại phát hiện hắn gầy nhom, không hề có trọng lượng, toàn thân gầy như chỉ còn lại xương cốt. Thật sự làm người không cách nào tưởng tượng được cuộc sống trước kia của đứa nhỏ này là dạng gì.
"Thống Tử, đứa nhỏ này không phải là hoàng tử sao? Vì sao lại gầy thành như vậy!" Diệp Trăn Trăn hỏi, vừa nghi hoặc vừa đau lòng mà nhìn đứa bé trong lồng ngực.
Hệ thống: "Việc này nói ra thì rất dài, về sau tại hạ sẽ tỉ mỉ kỹ càng kể lại cho ngài, hiện tại mong ngài mang đối tượng nhiệm vụ về nhà trước đã."
"Được, ta biết rồi."
***
"Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mọi người chạy mau!" Không biết là ai hô lên, như tiếng sấm đánh vào mặt đất, làm hiện trường vốn hỗn loạn càng trở nên không thể vãn hồi.
Lửa lớn hừng hực hóa thành Tử Thần vô tình, tàn sát bừa bãi từng nơi trong hoàng cung, như muốn phá hủy tất cả mọi thứ trên thế gian. Ngọn lửa liếm lên từng cây cột lớn, trèo lên mái hiên cao ngất của cung điện, qua từng nơi, mái ngói cũng theo đó vỡ toang. Toàn bộ hoàng cung chìm trong khói đặc cuồn cuộn, như biến thành địa ngục.
Mọi người kêu la thảm thiết, trộn lẫn cả tiếng mắng, trong khoảnh khắc, cung điện tượng trưng cho hoàng quyền cổ xưa đã theo lửa lớn biến mất hầu như không còn lại gì.
Phó Vân Cảnh không biểu tình nhìn cung nữ thái giám vội vàng chạy qua người hắn, trên mặt non nớt hiện ra hờ hững không hợp độ tuổi.
Bỗng dưng, một tiểu thái giám trẻ tuổi tên Phúc Toàn ngừng lại bên người hắn, nôn nóng đầy mặt hô lên: "Ai da, Tam hoàng tử! Ngài còn thất thần làm gì! Chạy mau đi!"
"Chạy? Nhưng ta còn có thể chạy đi đâu? Mẫu hậu đã chết, phụ hoàng đã sớm mang sủng phi và con của ông ta rời khỏi hoàng cung. Ngươi nói xem, ta còn có thể chạy đi nơi nào đây?" Phó Vân Cảnh thẳng tắp nhìn tiểu thái giám trước mặt, nước mắt trên mặt đã khô cạn, hiện ra vài phần yếu ớt và đáng thương.
Phúc Toàn thở dài, lấy ra mấy cái bạc vụn từ trong túi, bỏ vào tay Phó Vân Cảnh, khuyên nhủ: "Cho dù là như vậy, ngài vẫn phải chạy chứ! Đám mọi rợ kia sắp đánh vào hoàng cung rồi, nếu ngài còn không chạy, bị những người đó bắt được sẽ không có trái cây ăn đâu! Tam hoàng tử, tiền này ngài cầm trước đi, nghe nói Hoàng Thượng đi về phía nam, hiện tại nếu ngài lập tức mướn xe ngựa đuổi theo, không chừng còn có thể đuổi kịp bọn họ. Ngài tốt xấu gì cũng là nhi tử của Hoàng Thượng, nếu thật sự đuổi kịp, ông ta sẽ không mặc kệ ngài. Cứ như vậy đi, ta phải đi rồi, Tam hoàng tử, ngài bảo trọng nhé."
Dứt lời, Phúc Toàn liền cõng tay nải đựng châu báu trên người, cũng không quay đầu lại chạy mất.
Hài tử nhìn bạc vụn trong tay, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười châm chọc, chỉ là không biết cười lời tiểu thái giám nói, hay cười với thế giới tràn ngập lừa gạt dối trá trước mặt này ......
"Thống Tử, sao tiểu hài tử còn chưa tỉnh? Hắn gặp ác mộng sao? Thấy có chỗ nào không thích hợp không?" Diệp Trăn Trăn nhìn bé trai chau mày trên giường, lo lắng sốt ruột hỏi.
Hệ thống: "Tại hạ là hệ thống 'cứu vớt nam chủ nghèo túng', số hiệu 666, ngài có thể kêu tại hạ 666, hoặc là trực tiếp xưng tại hạ là hệ thống."
Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tốt, Thống Tử. Đã biết, Thống Tử."
Hệ thống: "......"
Qua một lát, lại thấy biểu tình người trên giường đột nhiên có chút thống khổ, môi khô khốc khẽ nhúc nhích, như muốn nói cái gì.
Diệp Trăn Trăn vội kề sát lỗ tại lại gần, nhưng cái gì cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được mấy âm không thành câu. Nàng có chút không biết làm sao, theo bản năng muốn vuốt phẳng mày đang nhíu chặt của đứa bé, nhưng tay mới vừa chạm vào, đã bị hắn như phản xạ có điều kiện đẩy ra. Ngay sau đó, hài tử chậm rãi mở mắt. Có lẽ là mới vừa tỉnh lại, trong ánh mắt hắn vẫn còn mờ mịt.
Mu bàn tay lập tức đỏ một mảnh, có thể thấy được vừa rồi hắn đánh vào có bao nhiêu dùng sức. Diệp Trăn Trăn sờ sờ mu bàn tay bị đánh đau, dùng ánh mắt ủy khuất lên án hài tử trước mặt.
Nhưng Phó Vân Cảnh lại không hề nhìn nàng, chỉ mang cảnh giác mà đánh giá nơi ở trước mắt. Đầu thoáng lệch về một bên, khăn lông ướt đặt trên trán liền không cẩn thận rớt xuống dưới, lúc này hắn mới phát hiện bản thân vô cùng khô mát, hiển nhiên là đã bị người thay quần áo sạch sẽ. Hắn sửng sốt, nhìn thiếu nữ ngồi phía mép giường, từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi là ai?"
Có lẽ là vì vẫn còn phát sốt, giọng nói Phó Vân Cảnh có chút khàn khàn, nghe thiếu vài phần thanh thúy của trẻ con, nhưng lại lộ ra vài phần tang thương không hợp độ tuổi.
"Ta tên Diệp Trăn Trăn, là thôn dân nơi này. Lúc ta giặt quần áo ở bờ sông bỗng thấy ngươi trôi từ thượng nguồn lại đây, mới cứu ngươi. Bạn nhỏ, ngươi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại té xuống sông?"
Nghe vậy, Phó Vân Cảnh mím môi, nghẹn giọng nói cảm tạ với Diệp Trăn Trăn, sau đó nửa câu cũng không đáp lại vấn đề nàng vừa hỏi.
Thấy Phó Vân Cảnh không định trả lời, Diệp Trăn Trăn cũng không phải không biết điều mà truy vấn, dù sao đến lúc đó hỏi hệ thống cũng giống nhau cả. Vì thế, nàng nhảy bỏ qua vấn đề vừa rồi, ngược lại hỏi: "Vậy có thể nói cho tỷ tỷ, ngươi tên là gì không?"
"Vân Cảnh." Người trên giường nhỏ giọng đáp.
Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, có chút không xác định mà lại hỏi lần nữa: "Ngươi họ Vân?"
Bé trai gật gật đầu.
Diệp Trăn Trăn: "......" Nếu không phải hệ thống đã nói qua tên của ngươi, ta thật sự đã tin ngươi rồi!
Tuy rằng có thể lý giải nguyên nhân Phó Vân Cảnh giấu giếm nàng, nhưng lòng cảnh giác quá mạnh sẽ khiến người không dễ dàng hiểu được nội tâm của hắn. Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn không khỏi cảm thấy tiểu gia hỏa trước mắt càng trở nên khó giải quyết.
Đang nghĩ ngợi tâm sự, lại thấy người trên giường đột nhiên giãy giụa ngồi dậy. Diệp Trăn Trăn thấy thế liền chạy nhanh đến hỗ trợ, còn tri kỷ đặt sau lưng hắn một cái gối đầu, để hắn có thể ngồi thoải mái chút.
"Trên người của ngươi có rất nhiều vết thương, có thể là lúc lao xuống sông đụng phải chút đá vụn cành lá, cần phải tĩnh dưỡng. Mấy ngày này ngươi phải nằm ở trên giường, cần cái gì cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ giúp đỡ ngươi được không?"
Diệp Trăn Trăn nói, tận lực làm giọng nói của mình có vẻ mềm nhẹ, làm cho hài tử có thể buông lòng cảnh giác. Nghĩ nghĩ, nàng lại bổ sung một câu: "Tỷ tỷ không phải người xấu, ngươi không cần sợ."
Phó Vân Cảnh không đáp lại, chỉ trầm mặc cúi đầu, làm Diệp Trăn Trăn chỉ có thể nhìn đỉnh đầu nho nhỏ của hắn.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, cần gì thì cứ kêu tỷ tỷ." Diệp Trăn Trăn kéo kéo khóe miệng, cười có chút cứng đờ. Xem ra muốn cho đứa nhỏ này tin tưởng mình còn phải đi một đoạn đường rất dài a.
Đợi đến khi Diệp Trăn Trăn đi ra ngoài, đứa bé vốn còn đang cúi đầu chậm rãi ngẩng lên. Nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn híp híp mắt, thần sắc như suy tư chuyện gì.
Danh Sách Chương: