Sau khi rời khỏi phòng, Diệp Trăn Trăn đã gấp không chờ nổi mà dò hỏi hệ thống về Phó Vân Cảnh. Nhưng càng hiểu biết, nàng càng không nhịn được đồng tình với bé trai bên trong.
Chuyện xưa phải kể từ khi cô gái Mai Nhẫm Hạnh ngoài ý muốn xuyên không.
Trước khi Mai Nhẫm Hạnh đến, cảm tình của Trần hoàng hậu và Kiến Linh Đế còn tính là hòa thuận, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thái tử Phó Vân Cảnh sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành minh quân thiên cổ nguyên bản trong lịch sử Minh Quốc.
Nhưng mà Mai Nhẫm Hạnh xuyên qua đã đánh vỡ trận địa này. Mới ngắn ngủn mấy năm, nàng ta đã trở thành hoàng quý phi, sủng quan lục cung, cuối cùng còn liên hợp với phụ thân mình tạo chứng cứ giả tố cáo nhà mẹ của Trần hoàng hậu tạo phản.
Kiến Linh Đế vốn đã có khúc mắc với lão tướng quân công cao kiêu ngạo, Mai quý phi thay hắn tiêu diệt kẻ dưới. Cơ hồ không hề kiểm chứng, đã gán cho Trần lão tướng quân một tội danh khi quân tạo phản, đem tất cả nam tử thành niên trong tộc gϊếŧ sạch, phụ nữ và trẻ em sung quân biên cương. Còn Trần hoàng hậu, tuy miễn tội chết, nhưng cũng đưa nàng và Phó Vân Cảnh giam vào lãnh cung.
Đả kích liên tiếp hoàn toàn đánh sập Trần hoàng hậu lớn lên trong nhà ấm. Vào ngày thứ ba bị biếm vào lãnh cung, nàng đã thắt cổ tự sát.
Đầu tiên là mất đi nhà mẹ che chở, lại đến chức thái tử bị phế, mẫu thân từ trần, tình cảnh trong cung của Phó Vân Cảnh càng trở nên gian nan. Dưới mưu kế mà Mai quý phi âm thầm bày đặt, từng người trong cung đều có thể dẫm một chân lên đứa bé đáng thương này. Bỏ đá xuống giếng, vô tội chịu nhục với hắn mà nói đã là chuyện thường ngày. Rõ ràng là một hoàng tử, cuộc sống so với một cung nữ, thái giám địa vị thấp hèn còn không bằng.
Tới năm Phó Vân Cảnh 6 tuổi, Thưởng tộc xâm lấn Minh Quốc, mất đi Trần lão tướng quân canh giữ nơi biên cảnh, quân đội tan thành năm bè bảy mảng, dưới thế tấn công của địch nhân cũng liên tiếp bại lui. Kiến Linh Đế thất thủ kinh đô, ngay lúc quân địch sắp đánh vào đô thành đã mang theo sủng phi và con của mình rời khỏi hoàng cung, nhưng những người đó cũng không bao gồm Phó Vân Cảnh.
Thẳng đến khi hoàng cung bị cháy, bọn cung nữ, thái giám chạy trốn tứ tán, Phó Vân Cảnh mới ý thức được bản thân lại lần nữa bị Kiến Linh Đế vứt bỏ. Ngay lúc bàng hoàng thất thố, được một tiểu thái giám hảo tâm tương trợ, hắn mang theo tiền bạc mà tiểu thái giám đưa cho chạy khỏi hoàng cung, trong quá trình chạy trốn lại rơi vào trong tay bọn buôn người. Sau nhiều lần khúc chiết, hắn trốn thoát được nhưng lại vì tránh né đuổi bắt mà vô ý ngã xuống sườn núi.
Căn cứ vào định luật vai chính nhảy vực cũng bất tử, Phó Vân Cảnh té xuống sườn núi liền rớt xuống sông. Trong lúc nguy cấp, hắn ôm lấy một cây gỗ nổi, sau đó con sông chảy xiết đưa tới trước mặt Diệp Trăn Trăn.
Hình ảnh trong đầu dần dần tan đi, Diệp Trăn Trăn chậm rãi mở mắt. Đại khái là cùng bị cha mẹ vứt bỏ làm nàng thấy được quá khứ của mình từ trên người Phó Vân Cảnh, người luôn thích nói cười như nàng lần này thế mà khó được lúc trầm mặc, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Nàng sau khi sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, đặt ở cửa cô nhi viện, cho nên nàng thật lòng có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng khi bị cha mẹ vứt bỏ lần nữa của Phó Vân Cảnh. Nhưng trước kia nàng sống ở cô nhi viện tốt xấu gì còn có thể ăn no mặc ấm, chẳng cần quan tâm giữa mấy đứa bé hay tranh cãi với nhau, bất quá cũng chỉ là dùng một chút thủ đoạn, không coi là gì.
Nhưng Phó Vân Cảnh thì sao? Những gì hắn liên tiếp trải qua có thể nói là đả kích hủy diệt, hắn dường như đã bị mọi người trong cung khinh nhục. Ngày thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm là việc nhỏ, càng quá mức chính là những người gọi là huynh đệ tỷ muội còn đem tự tôn của hắn hoàn toàn dẫm nát, bắt hắn bò qua háng bọn họ, bức bách hắn ăn sâu ghê tởm ...... Này là cuộc sống của một con người sao?!
Hệ thống: "Bởi vì Mai Nhẫm Hạnh xuyên qua đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh nguyên bản của Phó Vân Cảnh, cho nên nhiệm vụ chủ yếu của ký chủ ngươi chính là làm tuyến cốt truyện bị Mai Nhẫm Hạnh phá hoại trở về quỹ đạo. Nhiệm vụ ngươi phải làm ở giai đoạn này là dưỡng dục nam chủ tuổi nhỏ, đồng thời dẫn đường chính xác, giúp hắn trở thành minh quân, chuẩn bị đầy đủ phẩm chất tốt đẹp của một minh quân."
Nếu nói trước khi nhìn thấy Phó Vân Cảnh, Diệp Trăn Trăn gần như đã xem hắn như đối tượng nhiệm vụ của một thế giới giả thuyết, mang theo tâm thái hoàn thành trò chơi đối đãi hắn, nhưng giờ phút này, nàng rốt cuộc không có cách nào xem đứa trẻ đáng thương này thành đá kê chân để qua cửa trò chơi được nữa rồi.
Nàng muốn đối xử với hắn thật tốt, không chỉ là vì đối tượng nhiệm vụ, mà càng vì cùng hoàn cảnh bị cha mẹ vứt bỏ làm nàng đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Nàng đau lòng đứa nhỏ này, hy vọng đối xử tốt gấp bội với hắn, tận lực đền bù cho những thương tổn mà thế giới đã gây ra cho hắn.
***
Thẳng đến khi mặt trời xuống núi, Phó Vân Cảnh mới từ từ tỉnh lại.
Khó mà ngờ được, hắn thế mà có thể ngủ ở một nơi xa lạ, lại còn đánh một giấc vài canh giờ.
Màn trúc trước cửa sổ hạ xuống, vừa lúc che khuất ánh chiều tà mỏng manh bên ngoài, trong phòng một mảnh đen nhánh, không một tia ánh sáng có thể tiến vào, bóng tối vô biên dường như muốn nuốt trọn lấy hắn.
Chung quanh yên tĩnh như chết, loại cảm giác cô đơn toàn thế giới chỉ còn lại một người này lại lần nữa thổi quét đến hắn. Phó Vân Cảnh thất thần mà nhìn chằm chằm xà nhà có chút cũ nát trên đầu, sau một lúc lâu, kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười châm chọc.
Bỗng dưng, cửa bị đẩy ra vang lên một tiếng "Kẽo kẹt", thiếu nữ vừa rồi giơ một ngọn nến đi đến, trong khoảnh khắc, phòng nhỏ tối tăm bị ánh nến ấm áp nhu hòa lấp đầy. Ánh nến màu da cam nho nhỏ nhảy lên, chiếu sáng rõ ràng đến khuôn mặt thiếu nữ, ánh đến ý cười bên môi nàng càng thêm ôn nhu.
Phó Vân Cảnh ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ mang ánh sáng bước đến, không hiểu sao trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
"Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Ngươi ngủ một giấc thật lâu a." Thiếu nữ vẫn cười, trong tay còn cầm chén cháo trứng gà nóng hôi hổi, "Đói bụng chưa? Tỷ tỷ nấu cháo trứng gà, ngươi nếm thử đi."
Lại là loại tươi cười đáng chết này! Vì sao nàng luôn tươi cười như vậy với mình?
Phó Vân Cảnh bực bội bất an nghĩ, trái tim lại không chịu khống chế mà nhảy bang bang. Hắn chán ghét bị thất thố như vậy.
Vì thế, hắn quay đầu sang một bên, không nhìn nụ cười có thể làm lòng người tâm phiền ý loạn của nữ nhân kia. Cơ hồ còn mang theo vài phần bực bội mà nói: "Lần sao ngươi tiến vào có thể gõ cửa trước hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận. Dù sao thương thế hiện tại của hắn còn chưa tốt, rất nhiều chuyện phải dựa vào thiếu nữ trước mặt này, nếu tùy tiện chọc giận nàng, đến lúc đó nàng đuổi mình đi thì phải làm sao bây giờ?
Ngay lúc Phó Vân Cảnh vẫn còn miên man suy nghĩ mà suy đoán các loại phản ứng giận tím mặt của Diệp Trăn Trăn, cũng nghĩ ra các loại phương thức đáp lại, Diệp Trăn Trăn lại đột nhiên bật cười "Phụt" một tiếng, tốt bụng nói: "Được được được, về sau ta sẽ gõ cửa mới tiến vào, được chứ?"
Phó Vân Cảnh bị một từ "Về sau" trong lời nói của thiếu nữ chấn động đến sửng sốt, ngay sau đó liền bắt đầu hoài nghi và phủ định theo bản năng, rồi lại ẩn ẩn sinh ra chút chờ mong chính hắn cũng chưa phát hiện ra.
Nói rồi, Diệp Trăn Trăn cầm ngọn nến cùng cháo trứng gà thối lui đến ngoài cửa. Bởi vì hai tay đều cầm đồ vật, nàng không có cách nào gõ cửa, liền dùng miệng bắt chước tiếng động, chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói: "Cốc cốc cốc, bạn nhỏ Vân Cảnh thân ái, xin hỏi hiện tại ta có thể vào không?"
Phó Vân Cảnh sửng sốt, ngay sau đó mím môi, nhỏ giọng nói: "Có thể."
Diệp Trăn Trăn vừa buông cháo và nến, nghe được một trận âm thanh quần áo cọ xát phía sau. Nàng xoay người lại đã thấy Phó Vân Cảnh ngồi dậy từ trên giường, mở to cặp mắt đen nhánh thâm thúy kia, vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) mà ngóng nhìn nàng.
Trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại, dường như có loại cảm giác bị người lột quần áo để tinh tế đánh giá từ trong ra ngoài.
Sao có thể chứ? Đối phương chỉ là một đứa bé 6 tuổi thôi! Diệp Trăn Trăn lắc lắc đầu, đem ý niệm buồn cười vừa hiện lên trong đầu quăng ra ngoài, sau đó đi đến mép giường ngồi xuống, đang muốn đút Phó Vân Cảnh ăn cháo, lại nghe hắn đột nhiên nói: "Ta tự mình làm."
"À, được thôi." Diệp Trăn Trăn đưa cháo qua, nhưng Phó Vân Cảnh mới vừa tiếp nhận, tay lại không cẩn thận run lên, may mắn Diệp Trăn Trăn bên cạnh chú ý kỹ lưỡng tình huống của hắn, tức khắc nhanh tay nhanh mắt đỡ chén.
"Nguy hiểm thật!" Diệp Trăn Trăn thở phào.
Sắc mặt bé trai trở nên có chút khó coi.
Thấy thế, Diệp Trăn Trăn an ủi nói: "Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, lại đã lâu không ăn gì, nhất thời không cầm chắc cũng bình thường. Loại tình huống này ngươi không cần miễn cưỡng bản thân, ngẫu nhiên ỷ lại người khác cũng có thể mà."
Ỷ lại người khác? Buồn cười, hắn còn người nào có thể ỷ lại chứ? Trên thế giới này, bất luận kẻ nào đều có khả năng phản bội hắn, tựa như phụ hoàng và mẫu hậu hắn, không phải cũng lần lượt rời xa hắn sao?
Diệp Trăn Trăn không chú ý tới sắc mặt nháy mắt lạnh xuống của bé trai, chỉ giơ chén múc một muỗng cháo nhỏ, nhẹ nhàng thổi bay khí nóng, đang muốn đưa tới miệng hắn, lại thấy hắn đột nhiên nhấp môi, có chút tối tăm hỏi: "Vì sao ngươi lại cứu ta?"
Nói xong lời này, hắn liền không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, hai tròng mắt đen nhánh phủ đầy lạnh lẽo, ý muốn tìm được sơ hở từ biểu tình của nàng, nhận được đáp án trong tưởng tượng của hắn.
Vốn nên là tuổi vô ưu vô lự, lại sớm hiểu được lòng người cay độc, thói đời nóng lạnh, tạo thành tính cách đa nghi ngày hôm nay, theo thói quen mọi việc đều dùng tâm tư để suy đoán ý định của người khác.
Ở nơi mà hắn từng sống, phần lớn đều là tiểu nhân nịnh nọt, nhìn quen hành vi bỏ đá xuống giếng, hiện giờ thình lình có người đưa than ngày tuyết, phản ứng đầu tiên của hắn không phải cảm động, ngược lại là hoài nghi, cảm thấy người khác làm việc thiện là có lòng khác.
"Hả?" Diệp Trăn Trăn sửng sốt, ngay sau đó nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra khó hiểu, tựa hồ hắn hỏi là một vấn đề vô cùng ngốc nghếch, "Người cứu người không phải đương nhiên sao? Chuyện này còn cần lý do gì chứ?"
Giọng điệu của nàng đương nhiên như vậy, giống như chuyện này với nàng mà nói tựa như người phải ăn cơm ngủ nghỉ, đều là việc tự nhiên phải làm.
Phó Vân Cảnh không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn ảo tưởng vô số lý do trong lòng, lại không đoán trước được chân tướng lại đơn giản thuần túy như vậy.
"Được rồi, nhanh ăn cháo đi, còn không ăn sẽ lạnh mất." Diệp Trăn Trăn múc một muỗng cháo nhỏ đưa đến bên miệng hắn.
Hương thơm thức ăn nồng đậm phiêu tán khắp phòng, cuồn cuộn không ngừng, xuyên qua xoang mũi chui vào người Phó Vân Cảnh, làm thân thể hắn vốn đói khát nháy mắt càng trở nên đói khát thêm, ngay lúc ý thức còn chưa phản ứng lại, hắn đã nhịn không được mở miệng, nuốt xuống cháo trứng gà được đưa đến.
Cháo trứng gà ấm áp thơm lừng lăn một đường xuống yết hầu, dạ dày vắng vẻ nháy mắt tràn đầy ấm áp, giữa môi răng còn lưu lại mùi hương thanh ngọt của trứng gà và gạo.
Hắn nhịn không được mà ăn một ngụm lại một ngụm, rất nhanh, chén cháo trứng gà đã thấy đáy.
"Ăn thật nhanh, trù nghệ của tỷ tỷ cũng không tệ lắm nhỉ?" Diệp Trăn Trăn cười, bộ dáng tựa hồ vô cùng cao hứng, "Nếu chưa ăn no thì trong phòng bếp vẫn còn đấy. Tuy rằng tỷ tỷ không phải người đại phú đại quý gì, nhưng nuôi sống tiểu gia hỏa ngươi vẫn không thành vấn đề. Nếu tạm thời không nơi nào để đi, ngươi cứ an tâm ở lại chỗ này đi."
Phó Vân Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, đôi tay dưới chăn lại nắm chặt đệm giường, đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.
Trên đời này, thật sự vẫn tồn tại người đối xử tốt với người xa lạ bất kể hồi báo như vậy sao?
Diệp Trăn Trăn không thấy Phó Vân Cảnh khác thường, chỉ lo tự mình nói: "Chờ ngươi ăn xong, tỷ tỷ sẽ bôi thuốc cho ngươi. Vừa nãy thay quần áo cho ngươi ta thấy trên người của ngươi có rất nhiều vết thương, nhất định là rất đau nhỉ?" Thậm chí rất nhiều trong đó đều là vết thương cũ, đứa nhỏ này qua sống được đến bây giờ thật sự là quá khổ.
Thiếu nữ còn đang lải nhải nói chuyện, Phó Vân Cảnh yên lặng nghe, ngực đột nhiên trở nên ê ẩm trướng trướng, cổ cảm giác kỳ quái vừa rồi kia lại lần nữa dâng lên, làm hắn có chút không biết làm sao.
Thấy Phó Vân Cảnh ăn no, Diệp Trăn Trăn liền lấy thuốc mỡ, ngồi vào mép giường dịu dàng bôi thuốc cho hắn.
Tay thiếu nữ mềm mại, khi chạm vào làm miệng vết thương có chút ngứa, Phó Vân Cảnh co rúm lại, Diệp Trăn Trăn tưởng làm đau hắn, vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, làm ngươi đau sao? Ta sẽ nhẹ hơn."
Ánh nến màu da cam nhẹ nhàng lay động, tản ra ánh sáng ấm áp, ngoài phòng là bóng đêm không thể hòa tan, ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng côn trùng kêu vang nhỏ vụn. Thiếu nữ hơi cúi đầu, chuyên chú bôi thuốc cho hắn, thần sắc vô cùng ôn nhu.
Từ khi mẫu hậu chết, trước nay vẫn không ai đối xử tốt như vậy với hắn. Hắn đã thật lâu không cảm thụ được thiện ý và ấm áp từ người khác, gần như đã quên, thì ra nhiệt độ cơ thể của người là ấm áp như vậy, tay là mềm mại như vậy, hương thơm đồ ăn là dễ ngửi như vậy.....
Nhưng mà, mục đích của người này rốt cuộc là gì? Là có ý đồ khác, hay là nhất thời tâm huyết dâng trào?
Phó Vân Cảnh rũ con ngươi, che lại cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt.
Danh Sách Chương: