• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



1.

Giáo chủ Ma giáo nhìn ta.

Hắn là nam nhân lạnh lùng vô tình.

Nhưng hắn chỉ là công hai.

2.

Khi giáo chủ nhìn ta, ánh mắt hờ hững lạnh lẽo như đang nhìn một xác chết.

Hắn bảo ta: "Ngày mai ta muốn thấy y ngay tại đây."
3.

Người mà giáo chủ muốn ta bắt về là thụ chính.


Đó là một thiếu niên gầy yếu, chỉ cần một ngón tay của ta là có thể hạ gục y.

Ta không biết tại sao giáo chủ lại thích dạng tiểu nam hài yếu đuối như vậy, có lẽ mắt thẩm mỹ giữa người với người khác nhau.

Nhiệm vụ này dễ ợt.

So với lúc hắn và Võ Lâm minh chủ đấu khí rồi canh ba nửa đêm sai ta cắt tóc mái của Võ Lâm minh chủ còn dễ hơn.

À phải, Võ Lâm minh chủ là vai công chính.

Ta đã sớm tìm hiểu kỹ đường đi của thụ chính.

Chuẩn bị xong bao tải dây thừng và gậy gỗ, ta nấp ngay trên cây bên cạnh đường nhỏ, chỉ còn chờ thụ chính đến.

Đợi hai canh giờ, rốt cuộc khi trời tối ta nghe thấy tiếng vó ngựa vọng lại từ xa.

Ta nheo mắt nhìn, trông thấy người kia đội mũ rộng vành như cố ý che giấu dung mạo.

Rõ là thụ chính biết giáo chủ đang truy lùng y nên mới cố ý ăn mặc kiểu này.

Nhưng hành tung của y đã bị ta dò ra, làm vậy quả thực không cần thiết lắm.

Ta nhắm đúng thời cơ tung người xuống phang mạnh gậy gỗ vào lưng y.

Tay y trói gà không chặt, chắc chắn sẽ bị ta đập ngã lăn ra đất.

Nhưng lần này y quay lại cực nhanh, còn đưa tay chụp gậy gỗ của ta.

Ta cười lạnh trong lòng một tiếng.

Để chắc chắn không có sơ sót gì, ta đã chuẩn bị sẵn, ngay khi y quay lại ta lập tức tung thuốc mê trong tay về phía y.


Y thoáng sửng sốt nhưng sau đó vẫn chụp lấy gậy gỗ của ta.

Ta lại tung ra một chưởng.

Ta đánh rơi mũ rộng vành trên đầu y.

Ta mờ mịt ngã xuống đất.

Ta: "?"
Ta: "??"
Đệt, sao mặt huynh đài này nhìn lạ thế??
Không phải chứ, tự dưng đêm hôm ai lại rảnh rỗi đi chệch đường vậy trời?
Có thể trách ta nhận lầm người sao?
Ta nói: "Quấy rầy đại ca rồi."
Ta chân thành xin lỗi: "Thật ngại quá."
Huynh đài khịt mũi hỏi ta: "Ngươi vừa tung thuốc mê cho ta đấy à?"
Ta nói: "Ờ."
Huynh đài nói: "Thuốc này không đủ mạnh, vô ích thôi."
Ta nói: "Haizz, tại tiền giáo chủ đưa không đủ mua thuốc mê xịn chứ bộ."
Huynh đài nói: "Ta có thuốc mê xịn, ngươi muốn thử không?"
Ta: "?"
Ta bị hắn tung thuốc mê trong tay áo ra đầy mặt.

Đậu móa.

4.

Khi ta tỉnh lại thì huynh đài kia vẫn đang cưỡi ngựa.

Ta bị hắn nhét vào bao bố do chính ta đem (......) rồi cột phía sau, con ngựa chạy như điên làm ta suýt phun ra bữa cơm tối qua.


May mà qua nửa canh giờ, vị huynh đài này đã đến nơi hắn muốn tới.

Ta nửa chết nửa sống bị hắn lôi ra ngoài rồi ném vào một căn phòng tối thui.

Huynh đài rất tốt bụng ném cho ta hai cái màn thầu khô khốc, còn tận tình khuyên bảo ta: "Tuổi còn trẻ không làm gì cho tử tế mà nhất định phải làm việc này à?"
Ta nuốt miếng màn thầu, vừa định giải thích ta chỉ bắt người nên bắt chứ không có ác ý trả thù xã hội thì hai mắt lại tối sầm ngất đi.

Tên chó này còn trộn thuốc mê vào màn thầu nữa!
Còn xấu tính hơn cả người trong Ma giáo của ta!
5.

Trong giấc mơ tối thui có người bảo ta tên chó này là công ba.

6.

Giữa trưa hôm sau rốt cuộc ta tỉnh lại, tên chó kia ngồi cạnh ta nhóm lửa, hình như đang nướng khoai lang.

Ta vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ màng gọi hắn một tiếng "công ba".

Huynh đài thua cả chó quay sang nhìn ta, nhe răng nói: "Cái gì? Câu tam cổ tứ huyền ngũ?"
Ta: "......"
Huynh đài thua cả chó: "Không ngờ thích khách giang hồ như ngươi mà cũng tích cực học hỏi ghê nhỉ!"
Ta:? Đệt?
(*) Câu tam cổ tứ huyền ngũ là một ví dụ đặc biệt của định lý Pitago.
.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang