Cẩn thận đặt lát chanh cuối cùng lên miệng ly, Đường Hi bưng ly đồ uống do chính tay cậu pha cho khách kèm theo đó là một nụ cười ngoan ngoãn lễ phép.
Có một ánh mắt như thiêu như đốt di chuyển theo tấm lưng cậu, nhưng cậu đã tập mãi thành quen, từ khi cậu đến đây làm việc, ông chủ ngày nào cũng đến quán ngồi cả ngày, cái gì cũng không làm, chỉ dán mắt vào cậu.
Đây là công việc tử tế đầu tiên Đường Hi tìm được từ sau khi cậu mười tám tuổi, tuy đây chỉ là công việc tạm thời, ông chủ lại có phần hơi nghiêm khắc nhưng Đường Hi vô cùng quý trọng, nhất cử nhất động đều rất cẩn thận.
Ông chủ ngồi bên kia cửa sổ đưa tay liếc nhìn đồng hồ, ngồi nhiều giờ liền như vậy, cuối cùng lấy hết can đảm gọi cậu: "Đường Hi, hôm nay tan tầm cậu có bận gì không?"
"Tôi, tôi có hẹn với người khác rồi." Đường Hi có chút thụ sủng nhược kinh(1).
(1)Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Bình thường cậu không dám tiếp xúc nhiều với nhân loại, tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ để từ chối.
Được một nhân viên đáng yêu dùng ánh mắt trong veo như lưu ly nhìn chăm chú lúc bạn nói chuyện, cho dù có từ chối cũng không khiến bạn cảm thấy khó chịu chút nào.
Ông chủ chỉ có thể lộ ra biểu tình tiếc nuối gật đầu, thậm chí còn phá lệ cho cậu về sớm.
Trong tiệm có một vị khách mới đến, thấy vậy lập tức trêu ghẹo: "Ông chủ, ông đúng là có số hưởng nha."
Bởi vì trong quán có anh chàng nhân viên đẹp trai nên cửa tiệm ẩn mình này ngày càng hút khách.
Ông chủ lắc đầu cười gượng gạo, mặt không đổi sắc âm thầm hủy hẹn ở nhà hàng tư nhân đã đặt cho tối nay.
Sau khi tan làm, Đường Hi cũng không đi đến chỗ hẹn như người khác nghĩ mà thay vào đó, cậu linh hoạt rẽ trái rẽ phải đến một ngõ nhỏ vắng vẻ không một bóng người, cậu lắc người một cái, chợt biến thành một con mèo.
Kiên nhẫn mò mẫm đi vào sâu trong con hẻm, cậu đang chờ cô gái kia xuất hiện, mấy hôm trước cậu vô tình gặp được cô gái ấy rồi giả vờ bán manh(2), sau đó chạy vào con hẻm này rồi biến mất, cô quả nhiên bị lừa, mỗi ngày đều mang thức ăn đến hẻm nhỏ này xem một cái, muốn gặp lại mèo con.
(2)Bán manh: làm nũng, tỏ ra dễ thương.
Bàn về lừa ăn lừa uống thì cậu đây chính là một con mèo chuyên nghiệp.
Đường Hi đắc ý liếm liếm móng vuốt nhỏ.
"Meo ~"
Không lâu sau, một tiếng mèo kêu ngọt ngào như sữa vang lên trong ngõ.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi mèo con! Em đáng yêu quá đi!" Cô gái bị mèo nhỏ hấp dẫn, cô che miệng âm thầm hét lên trong lòng rồi nhìn về phía cục bông nhỏ màu vàng trước mặt.
Cô gái xé thịt khô trên tay thành từng miếng nhỏ để trên tờ giấy rồi nhẹ nhàng đưa qua, sợ rằng nếu mình nhúc nhích thêm một cái nữa thì cục bông vàng sẽ bị dọa chạy mất.
Đường Hi đang cuộn người trên mặt đất, những móng vuốt sắc bén không thấy đâu, trông vô cùng ngoan ngoãn, cậu meo meo hai tiếng để bày tỏ lòng biết ơn của mình, sau đó mới bắt đầu ăn.
Ban đầu cô gái lo lắng cậu còn quá nhỏ, không thể cắn được thịt khô, nhưng nhìn thấy cậu ăn một cách dễ dàng như vậy cô mới nhẹ nhàng thở ra, đưa tay vào túi lấy di động ra chụp ảnh.
Răng của Đường Hi nhỏ như hạt gạo kê(3) nhưng lại rất chắc khỏe.
Rốt cuộc cậu cũng không còn là mèo con nữa, tuy rằng cơ thể luôn duy trì hình dáng của mèo con nhưng một tháng trước cậu đã bước qua tuổi mười tám, dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại thì đã trưởng thành rồi.
Tuy rằng đã mười tám tuổi rồi mà còn giả vờ làm mèo con lừa ăn gạt uống thì không phải là hành động của chính nhân quân tử, nhưng Đường Hi vẫn kiên trì khẳng định mình là một con mèo nhỏ nha.
Trên thực tế, lúc mười sáu tuổi, cậu đã có thể kiếm đủ thức ăn cho mình nhờ chạy việc lặt vặt rồi.
Chỉ là tiền thuê nhà, điện nước, chi phí sinh hoạt của nhân loại quá đắt, cậu lại không có hộ khẩu hợp pháp, tiền kiếm không được nhiều lại còn bị chủ nhà lòng dạ hiểm độc áp bức, số tiền còn dư lại chỉ đủ cho cậu mua ba bữa một ngày.
Ăn uống no đủ, Đường Hi thoả mãn dùng móng nhỏ rửa mặt, kiên nhẫn ngồi yên cho cô gái sờ lông.
Đây là trao đổi đồng giá.
Hai miếng thịt khô đổi được năm phút sờ.
Đường Hi cảm thấy mình là một con mèo rất có chủ ý, đúng năm phút liền đứng dậy.
"Meo meo meo, meo." Trải nghiệm sờ mèo của bạn đã kết thúc, tạm biệt.
Vốn dĩ muốn đem mèo nhỏ về nhà nuôi, cô gái chỉ có thể tiếc nuối nhìn bóng dáng mèo con rời đi không chút lưu luyến.
Đường Hi mèo quen đường cũ, lưu loát hoà vào dòng người ở phía bên kia ngõ nhỏ, hữu kinh vô hiểm trở về nhà thuê.
Căn nhà cho thuê này thật sự rất tồi tàn.
Không có nhiều người thuê, ngoại trừ một vài người già ở tầng một và tầng hai.
Cậu ở tầng sáu căn bản đi không đụng người chứ đừng nói đến có người theo dõi.
Mèo nhỏ bò lên tầng sáu bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, cậu mệt đến mức thở hổn hển, trực tiếp biến thành hình người ở trước cửa nhà.
Hình người rất hữu dụng, để tránh bị chú ý, cậu chạy nhanh đến bồn hoa lấy chìa khoá ở phía dưới để mở cửa.
Vừa đóng cửa lại, cậu lập tức cởi đồng phục của quán ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi.
Ngón chân hồng hào giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo không khỏi rụt lại, trên mu bàn chân trắng nõn cơ hồ thấy được mạch máu màu tím nhạt.
Đường Hi nhịn không được run lên vài cái, trên gương mặt thanh tú có chút ửng hồng, cậu trực tiếp lao lên chiếc giường nhỏ nhưng ấm áp trong phòng biến thành mèo nhỏ thỏa sức lăn lộn.
Móng vuốt nhỏ móc quả cầu lông lại ôm vào trong lòng, đây là món đồ chơi cậu thích nhất.
Từ góc nhìn của Thượng đế thì đây là hai cục bông nhỏ đang chơi đùa với nhau, một vàng một trắng lăn lộn trên giường.
Lăn đến mệt mỏi, cuối cùng Đường Hi thoải mái chép chép miệng, nhắm mắt chìm vào trong mộng.
Thân thể nho nhỏ dựa sát vào cầu lông, hô hấp khe khẽ phập phồng lên xuống.
...!
【Dậy đi! Xin chào!】
Mí mắt nặng nề không mở nổi, bên tai lại có tiếng ồn ào.
Mèo nhỏ Đường Hi run run tai, dù hai mắt vẫn đang nhắm nghiền nhưng cậu vẫn có thể một móng chuẩn xác đá văng vật đang phát ra tiếng.
Cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Đáng tiếc âm thanh chỉ dừng một phút rồi lại tiếp tục, càng ngày càng lớn khiến đầu cậu phát đau.
Đường Hi không thể không mở mắt, còn chưa kịp tức giận thì ngẩn ra.
Một quả cầu nhỏ ánh bạc lơ lửng trước mặt cậu:【Dậy rồi sao mèo ngốc?】
Tuy rằng không hiểu tại sao cậu lại xuất hiện ở không gian trắng tinh này, nhưng điều đó cũng không ngăn được Đường Hi bày ra tư thế săn mồi khi nhìn thấy quả cầu bạc.
Quả cầu bạc không biết hình dạng của mình sẽ chọc cho móng mèo ngứa ngáy, còn bay tới bay lui nhiệt tình giải thích:【Đầu tiên, cậu được chọn trở thành người làm nhiệm vụ thứ 17707.】
【Cậu làm thế giới này phát sinh ra bug, vì vậy hiện tại cậu nhất định phải đi theo tôi làm nhiệm vụ...】
Quả cầu bạc mới nói được một nửa đã bị vồ nhào xuống mặt đất.
Móng vuốt nho nhỏ chuẩn xác ôm lấy quả cầu.
Con ngươi của Đường Hi giãn ra, cả mèo trở nên phấn khích, meo meo kêu loạn cả lên.
Đây là lần đầu tiên cậu thành công bắt được một vật nhỏ phát sáng như vậy!
Cho dù là trò đùa tia laze hay tia sáng phản chiếu qua gương, cậu chưa bao giờ cảm thấy chán, nhưng cậu vẫn luôn ước mình có thể chụp được vật phát sáng như vô hình này.
Móng vuốt nhỏ ác liệt lay tới lay lui quả cầu bạc, càng chơi càng hăng.
【Dừng! Dừng móng! Cậu là quỷ à!?】
Đường Hi chơi đã ghiền mới lắc lắc đuôi dừng lại, nhưng cậu vẫn ấn quả cầu bạc dưới móng vuốt nhỏ không chịu buông ra.
Quả cầu bạc không có cách nào đối phó với mèo nhỏ, sau khi từ bỏ giãy giụa, áp lực nói tiếp:【Tôi là hệ thống số 1551, sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn.】
"Meo meo meo?" Tôi phải làm nhiệm vụ gì?
Đường Hi chớp chớp đôi mắt xanh như phỉ thúy, chậm rãi hỏi, không có một chút phản ứng nào đối với sự việc này, dù sao sự tồn tại của bản thân cậu cũng đủ để khiến người khác phải kinh ngạc.
1551 dễ dàng hiểu được tiếng mèo:【Cậu có thể nói chuyện trực tiếp với tôi ở trong đầu, sau đó có thể xem tư liệu tôi truyền tống cho cậu, đây đều là kinh nghiệm do các bậc tiền bối tích lũy được.】
Đường Hi nhìn cuốn sách đột nhiên xuất hiện, ước chừng dày cỡ nửa cuốn từ điển Tân Hoa xã.
Cậu mở sách ra đọc được trang đầu tiên liền đóng lại, nhàm chán liếm liếm móng vuốt nhỏ của mình.
【Cho nên tôi phải cùng cậu đi đến các thế giới khác để cứu vớt vai ác sao?】
1551 không cho phép cậu xen vào:【Đây là bắt buộc, cho dù cậu không đồng ý tôi cũng sẽ truyền tống cậu đi.
Chắc hẳn là cậu cũng biết, hiện tại trên địa cầu không nên xuất hiện yêu quái như cậu.】
Đường Hi không phản bác, khi còn là mèo nhỏ, từ lúc bắt đầu có nhận thức, cậu vẫn luôn tìm kiếm đồng loại của mình nhưng không thu hoạch được gì.
Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, khoa học là trên hết, cậu cũng bắt đầu nghi ngờ tính hợp lý về sự tồn tại của mình, cuối cùng cậu chấp nhận từ bỏ, quyết tâm làm một con mèo lai cá mặn(4).
(4)Cá mặn: ám chỉ những người không có ý chí, nghị lực sống.
Mèo thì có ý xấu gì chứ, chẳng qua chỉ muốn sống thoải mái mà thôi.
Vì thế cậu hỏi một vấn đề khác:【Nếu tôi làm nhiệm vụ thì được lợi ích gì?】
1551 đắc ý loé lên:【Cậu có thể dùng điểm tích phân đổi lấy thứ cậu muốn, nguyện vọng càng lớn thì tích phân càng nhiều.】
Đường Hi:【Kể cả việc tôi muốn trở lại cuộc sống bình thường?】
【Tất nhiên rồi!】
【Được, vậy đi thôi!】
1551: 【Chỉ cần cậu ngoan ngoãn làm nhiệm vụ...!Hả!?】
Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn một cái hố lớn dụ dỗ mèo con nhảy xuống, hệ thống ngây ngẩn cả người, không ngờ mèo nhỏ lại nghe lời đến vậy.
Đường Hi so với hệ thống còn tiến vào trạng thái nhanh hơn, cậu chờ mong chớp chớp mắt:【Vậy chúng ta làm nhiệm vụ đầu tiên ở thế giới nào?】
1551 ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói:【Bởi vì đây là lần đầu tiên của cậu nên chúng ta sẽ đến thế giới có bối cảnh gần giống với địa cầu, thế giới số 909, bắt đầu truyền tống——】
Thời gian truyền tống rất nhanh, Đường Hi nhắm mắt lại, có chút choáng váng, lúc mở mắt ra thì cậu đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nhưng cậu không nghĩ đến lần đầu truyền tống lại đem cậu đến một nơi kích thích như vậy.
Một chiếc Bentley lao thẳng vào rào phòng hộ ở góc đường, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Khói đen ngùn ngụt bốc ra từ chiếc xe, đầu xe bị va đập đến biến dạng, mơ hồ phát ra ánh lửa.
Là một con mèo tay trói gà không chặt, phản ứng đầu tiên của Đường Hi chính là xù lông, lui về phía sau hai bước muốn tránh xa khỏi hiện trường tai nạn.
Sau đó cậu bị 1551 gọi lại.
【Cậu xem kịch bản trước đi!】
Kịch bản được chuyển vào đầu cậu chưa đến hai giây, Đường Hi cơ bản đã nắm bắt được hướng đi của cốt truyện.
Cũng biết được hiện tại ở trong xe không phải ai khác mà là đối tượng cậu cần phải cứu vớt——vai ác chưa bị hắc hoá.
Nhân vật phản diện trong thế giới này tên là Hạ Vọng, trong giới thương nghiệp, chỉ cần nghe đến tên của hắn thôi cũng đủ khiến người khác sợ mất mật, tính cách vui buồn thất thường, lại còn thô bạo.
Trong vụ tai nạn xe hơi này, do không kịp thời tỉnh lại nên lúc đến bệnh viện phải làm phẫu thuật cắt bỏ chân.
Đây là bước đệm cho sự hắc hóa của hắn.
Sau này tính cách hắn càng trở nên cố chấp, vặn vẹo.
Biết trong xe là đối tượng nhiệm vụ của mình, Đường Hi không thể bỏ của chạy lấy người, chỉ có thể cắn răng bò lên xe.
Đối với mèo con chỉ to bằng bàn tay thì chiếc xe này như một con quái vật khổng lồ.
【Chiếc xe này sẽ không đột ngột phát nổ chứ?】
1551 chắc chắn nói:【Cậu yên tâm đi, sẽ không đâu.】
Bởi vì sợ có người theo dõi, cậu cũng không dám biến thành hình người, chỉ đành vất vả dùng hình dạng mèo con lao lực leo lên ghế lái.
Nhìn người đàn ông ở trên ghế lái, phản ứng đầu tiên của cậu chính là: Bây giờ phản diện đều đẹp trai như vậy à?!
Trên trán người đàn ông chảy máu, đôi mắt nhắm nghiền cũng không làm giảm mị lực của hắn.
Hormone nam tính tràn ngập trong không khí, dù ngất đi rồi vẫn khiến người khác run sợ từ cái nhìn đầu tiên.
Mèo nhỏ Đường Hi chỉ cảm thán một chút rồi đem móng vuốt ấn lên gương mặt đẹp trai kia.
Đẹp trai thì có lợi ích gì chứ? Nếu bây giờ không tỉnh lại thì sau này không còn chân nữa đâu!
"Meo meo meo!"
Chú thích:
(3) Gạo kê
.
Danh Sách Chương: