• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quý Phược Thanh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cậu: "Đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ ngủ lại đây một đêm."
Đường Hi ngoan ngoãn gật đầu: "Ò."
Căn phòng bên cạnh và phòng ngủ xảy ra án mạng giết người như hai thế giới khác nhau.

Dưới linh khí của Quý Phược Thanh, căn phòng sạch sẽ sáng sủa hẳn lên.

Đường Hi vô cùng vui vẻ nhào lên cái giường trông có vẻ mềm mại kia.

1551:【Mèo ngốc, tiến độ nhiệm vụ của cậu bị chậm lại rồi kìa.】
Nói cách khác, Quý Phược Thanh thân là nhân vật phản diện vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ khủng khiếp này.

Tai mèo Đường Hi run run:【Nhưng mà tôi nghĩ nhân viên dọn phân sẽ không thả trăm vạn ác quỷ ra để diệt thế nữa đâu.】
Ánh mắt cậu lấp lánh ánh sáng, bên trong tràn đầy sự tín nhiệm không chút giấu giếm.

1551 muốn nói nhưng rồi lại thôi.

"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Quý Phược Thanh bước đến ôm lấy mèo nhỏ.

Đường Hi ngoan ngoãn để hắn ôm: "Không có gì hết."
Cậu mới vừa thất thần nói chuyện với hệ thống, người ngoài nhìn vào thì lại nghĩ là cậu đang ngây ngốc ngẩn người.

Tuy Quý Phược Thanh đang thân mật ôm cậu nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lẽo: "Em đang nói chuyện với thứ gì sao?"
Đường Hi hoảng hốt giật mình.

1551 đang chơi trò chơi trong đầu cậu sợ đến nỗi suýt chút nữa là đã chập điện.

Đây là lần đầu tiên nó bị chú ý đến kể từ sau khi làm việc, xém chút nữa mất tiếng, nhanh chóng nhắc nhở Đường Hi đừng để bại lộ.


Đường Hi vốn đang vô cùng căng thẳng, nghe nó nói vậy càng khiến cậu khẩn trương hơn, cúi đầu vân vê vạt áo của mình, nhỏ giọng trả lời: "Không có, em chỉ đang ngẩn người thôi mà."
Quý Phược Thanh trầm ngâm: "Tôi còn tưởng em đang trò chuyện với thứ gì trong đầu chứ?"
Đáy mắt hắn không vương chút ý cười nào, hiển nhiên là không tin lời của Đường Hi nói.

Đường Hi thật sự bị giật mình, cậu tùy ý để cho người đàn ông xoa xoa lỗ tai, nhắm mắt lại làm bộ buồn ngủ.

Đồng thời ở trong đầu chọt chọt 1551:【Anh ấy sẽ không phát hiện đâu phải không?】
Nếu như như bị phát hiện là người ngoại lai ở thế giới nhỏ thì sẽ lập tức bị phán định nhiệm vụ thất bại.

Giọng 1551 nghe còn căng thẳng hơn cả cậu:【Tôi đã báo cáo chuyện này với thẩm phán cấp trên, bây giờ chúng ta đợi kết quả phán quyết thôi.】
Ngay từ ngày đầu tiên đến thế giới này, nó đã cảm nhận được sự khủng bố của nhân vật phản diện, không chỉ giới hạn ở trần gian mà trên thực tế thực lực của hắn đã vượt xa khỏi mức giới hạn của thế giới này, nếu như nơi đây có thể phi thăng thành thần thì nhất định hắn đã được phong thần từ lâu.

Bản thân thầy đuổi quỷ cũng chỉ là người bình thường, nhưng hắn đã sống hơn một nghìn năm, loại chuyện vô lý này đáng lẽ phải bị báo cáo mới đúng.

Là nó quá ngây thơ, nhất thời lơ là, chỉ hy vọng kỹ năng diễn xuất của ký chủ đủ chuyên nghiệp, đừng để lộ ra quá nhiều sơ sót là được.

1551 nghĩ nghĩ, sẵn tiện liếc mắt con mèo nhỏ đang giả vờ ngủ.

Nó liền phát hiện chỉ trong giây phút ngắn ngủi, con mèo kia từ giả vờ ngủ mà lại biến thành ngủ thật, được người đàn ông đáng sợ ôm vào lòng, an ổn hô hấp đều đều.

Ngay cả đuôi cũng thân mật quấn lấy cổ tay người đàn ông.

Ánh mắt Quý Phược Thanh u ám, nhẹ nhàng ôm chặt lấy thiếu niên, kéo cậu sát vào người mình, nhẹ giọng than thở: "Em ngoan ngoãn chút đi."
Trên người thiếu niên có tầng tầng lớp lớp bí mật, cảm giác không thể khống chế này khiến hắn muốn tạo ra những cái gông xiềng cứng rắn nhất để khóa cậu lại ở bên người.

Muốn biến cậu trở thành một thức quỷ trong mắt chỉ có chủ nhân, chỉ tồn tại để phục vụ cho chủ nhân.

Nhưng mèo nhỏ này lại vô cùng yếu ớt, sợ bóng tối, lại còn sợ lạnh, cũng vô cùng tò mò, thích những nơi đông người náo nhiệt, lúc cậu ủy khuất thì người đau lòng vẫn là chính bản thân hắn.

Quý Phược Thanh lập tức xua tan ý niệm này, dịu dàng đưa tay ra vỗ vỗ lưng mèo nhỏ.

Cho dù đang ở trong mộng, mèo nhỏ nhạy cảm vẫn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng sau đó cậu lại nhanh chóng thả lỏng dưới sự vỗ về của người đàn ông.

Cậu chỉ yên ổn ngủ đến nửa đêm, sau đó lập tức xuất hiện âm thanh ồn ào huyên náo.

Đường Hi mơ màng tỉnh lại, nhận ra mình không nằm trong lòng Quý Phược Thanh nữa.

Cậu một mình tỉnh lại trong một căn phòng, Quý Phược Thanh bên cạnh đã biến mất, cậu gọi hệ thống nhưng cũng không có phản ứng.

Lúc đưa tay ra nhìn, cậu nhận ra tay mình có hơi lớn hơn bình thường, cũng thô ráp hơn ban đầu.

Đây không phải là thân thể của cậu.

Đường Hi đi vào nhà vệ sinh soi gương, quả nhiên bên trong phản chiếu lại hình ảnh một gương mặt xa lạ.

Đây chính là gương mặt của nguyên chủ, do cậu xuyên cả thân thể qua đây nên bây giờ có không thích ứng được với gương mặt này.

Sao bây giờ mình lại có góc nhìn của nguyên chủ?
Đường Hi có hơi sợ hãi nhìn gương mặt xa lạ trong gương, cậu đi ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức nhận ra cách bày trí của căn phòng này có chút quen mắt.

Cứ như lúc trước đã từng thấy qua vậy, cậu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, chợt nhìn thấy hoa văn trên cái bàn bên cạnh.

Mặt bàn sạch sẽ, có thể biết được nơi này thường xuyên được quét dọn.


Trong đầu đột nhiên loáng thoáng hiện ra hình ảnh một cái bàn cũ nát dính đầy vết máu, Đường Hi trợn tròn mắt.

Tất cả những hồi ức khủng khiếp của căn phòng này thi nhau hiện lên trong tâm trí cậu, ký ức bị dọa biến về nguyên hình vẫn còn ở đó, cậu còn nhớ rõ khi đó đập vào mắt cậu chính là cái bàn loang lổ máu này.

Đây chính là phòng ngủ, nơi nguyên chủ đã chết, đây cũng là nơi đầu tiên cậu xuyên đến, bây giờ Quý Phược Thanh lại dẫn cậu đến nơi này.

Nhớ đến Quý Phược Thanh, cậu lập tức bình tĩnh lại, cậu biết người đàn ông này sẽ không để cho mình rơi vào nguy hiểm.

Đường Hi trấn tĩnh lại, trước nay cậu chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, cậu thử liên lạc với hệ thống lần nữa nhưng vẫn thất bại, thôi gửi hy vọng với thế giới bên ngoài.

Đây chính là căn phòng mười mấy năm trước của nguyên chủ, cậu sẽ không vô duyên vô cớ tiến vào mộng cảnh này, có lẽ là do muốn cho cậu thấy chuyện gì đó.

Cậu đang sắp xếp lại những đầu mối này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Người nọ cất giọng gọi một cái tên, cố tạo cảm giác thân thiết giả tạo: "Thủ Niệm, con mở cửa cho dì được không?"
Đường Hi nhíu mày, nguyên thân có phản ứng rất lớn với cái tên này, tuy lý trí vẫn đang tỉnh táo nhưng thân thể lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc không nói nên lời.

Hóa ra tên của nguyên chủ là Thủ Niệm.

Tên đã nhớ lại rồi thì những hồi ức vụn vặt khác cũng thi nhau kéo đến, cậu nhận ra đây chính là giọng nói của mẹ kế mà nguyên chủ chán ghét cực độ.

Đường Hi lui về sao tìm đồ vật phòng vệ, cậu hét về phía cửa: "Không được, không được vào đây!"
Mẹ kế gõ cửa ở bên ngoài không ngờ mình bị trực tiếp từ chối như vậy, bà ta điên cuồng đập cửa.

Âm thanh cũng thay đổi, trở nên bén nhọn chói tai hơn: "Mở cửa ra! Tại sao mày không mở cửa hả!"
Giọng nói của đứa con riêng, em trai của cậu cũng vang lên, thanh âm cũng tràn đầy oán niệm, lớn giọng rít gào: "Anh! Sao anh không mở cửa cho em!"
Cửa không chịu nổi áp lực lớn như vậy, bản lề nhanh chóng trở nên lỏng lẻo, Đường Hi còn chưa kịp tìm đồ vật phòng vệ thì cửa đã bị phá toang.

Cậu sợ đến mức muốn ôm lấy đuôi của mình, nhưng chợt nhận ra đây là thân thể của nguyên chủ, làm gì có đuôi mèo để mà ôm chứ.

Sau khi mẹ kế và con riêng phá được cửa thì lập tức khôi phục giọng nói như ban đầu, trên mặt bị che phủ bởi một tầng sương mù đen làm cậu không thể nhìn rõ ngũ quan của họ.

Thậm chí nguyên chủ cũng không muốn nhớ lại dáng vẻ của bọn họ, chỉ có thể hiện lên gương mặt mơ hồ như vậy mà thôi.

Đường Hi cảnh giác nhìn bọn họ, vẫn cố gắng duy trì khoảng cách an toàn: "Mấy người đừng đến đây."
Nhưng dường như bọn họ không nghe thấy cậu nói gì cả, trong mắt cũng không có cậu, bọn họ chỉ tự mình nói chuyện với nhau, thuận theo nội dung cốt truyện mà diễn tiếp.

Đứa con riêng đưa cho mẹ kế một bát canh gà, vờ vịt mở miệng: "Thủ Niệm à, dì biết con không thích dì và em nên mới giận dỗi dọn đến đây, hôm nay dì cố ý nấu canh gà mang đến cho con nè, coi như con cho dì mặt mũi, uống đi nào."
Bà ta nói chuyện với không khí, đứa con riêng kia cũng mở miệng khuyên nhủ cậu.

Bọn họ không phải là người, nhưng Đường Hi cảm giác được bọn họ cũng không phải là là quỷ, trên người không có quỷ khí.

Đây chỉ là ảo cảnh.

Trong hiện thực thì hai người này hẳn là vẫn còn sống rất tốt, cậu nhớ đến ký ức của nguyên chủ khi còn sống, cũng biết rõ lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

"Cậu" phẫn nộ mắng người phụ nữ trước mặt và con của bà ta, mắng vô cùng khó nghe, canh gà cũng bị "cậu" hất đổ, sau đó đứa con riêng liền trở mặt nhào vào đánh cậu, thằng này nhỏ hơn "cậu" một tuổi mà sức lại mạnh như trâu, "cậu" bị đánh đến sức đầu mẻ trán, máu tươi chảy khắp phòng.

Đứa con riêng hoảng sợ, nó quơ quơ đấm tay liên tục lùi về sau.

Mụ mẹ kế lại tàn nhẫn hơn nhiều, bà ta trực tiếp kéo nó đi mất.

Hai người bọn họ quá hoảng loạn nên không dám nhìn nguyên chủ đang nằm dưới đất thêm lần nào nữa, thật ra lúc họ rời đi nguyên chủ vẫn còn chưa chết.


Là do sau khi bọn họ đi rồi, nguyên chủ mất quá nhiều máu nên mới không cam lòng mà nhắm mắt vĩnh viễn.

Bọn họ cũng không nhận được trừng phạt thích đáng, sau khi biết được chuyện này, cha ruột của nguyên chủ lựa chọn che giấu, dẫn vợ mới và con riêng cao chạy xa bay trốn ra nước ngoài, đến tận bây giờ bọn họ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nguyên chủ khác với Điền Nhu Nhu, không có ai quan tâm đến cậu ta, cũng không có ai hoài niệm đến, cứ như cậu ta đã thật sự bị gạch tên ra khỏi thế giới này, vĩnh viễn biến mất.

Sự phẫn nộ của nguyên chủ ảnh hưởng đến Đường Hi, xung quanh cậu dần xuất hiện quỷ hỏa âm u.

Hai "người" trước mặt này đã diễn đến giai đoạn canh gà bị hất đổ.

Gương mặt của đứa con riêng trong nháy mắt trở nên vặn vẹo dữ tợn, sương mù đen dần lan ra từ mặt nó.

Nó chuẩn xác nhào về phía Đường Hi.

Đây là lần đầu tiên Đường Hi phát huy hết năng lực của ác quỷ, những đám quỷ hỏa âm u tấn công lại đứa con riêng.

Quỷ hỏa vì chủ nhân tức giận mà trở nên mạnh mẽ, Đường Hi híp mắt lại, tay phải cuộn chặt.

Những ngọn quỷ hỏa vốn lười nhác kia bỗng trở nên sắc bén, tốc độ chuẩn xác, đứa con riêng vừa chạm vào đám quỷ hỏa thì lập tức phát ra tiếng rít gào.

Đường Hi không những không lui bước mà còn tăng thêm số lượng quỷ hỏa, cho dù là một con mèo nhỏ nhưng móng vuốt cũng vô cùng lợi hại.

Người trong chỗ tối không ngờ ảo cảnh của mình sắp bị phá hủy, tên đó liều mạng gia tăng sức mạnh, bà mẹ kế cũng hung hăng nhào đến.

Trong ký ức của cậu, mẹ kế không hề ra tay tấn công, bây giờ bà ta làm vậy cứ như là bị người khác khống chế.

Đường Hi một bên chống lại hai người họ một bên chuẩn xác ngẩng đầu nhìn, dường như cách khoảng không đối mặt với người đang ẩn trong bóng tối thao túng mọi chuyện.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt âm lãnh kia dừng lại trên người mình.

Đường Hi đang định thừa thắng xông lên thì lập tức nghe được thanh âm xé rách không khí.

Một bàn tay xương khớp duỗi ra từ khoảng không bị xé rách, không gian như vậy mà lại bị bàn tay ấy bóp méo vặn vẹo, Quý Phược Thanh bước vào, trên người dường như phảng phất ánh sao: "Đừng sợ, là tôi."
Nương theo âm thanh này, toàn bộ ảo cảnh đều bị vỡ nát.

Đường Hi nghe được người ẩn trong góc tối phát ra âm thanh thống khổ, hiển nhiên tên đó đã bị sự can thiệp của Quý Phược Thanh tổn thương đến.

Cậu còn muốn tiếp tục điều tra nhưng mà ảo cảnh đã bị phá hủy.

Đường Hi lần nữa tỉnh lại, cậu phát hiện mình vẫn còn nằm trong lòng Quý Phược Thanh.

Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay mèo nhỏ hung dữ quá đi!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK