Lúc sáng sớm ra khỏi nhà, mi mắt của Thẩm Tâm vẫn đang giật.
Có câu nói mắt trái giật là tiền vào còn mắt phải giật là điềm xui, cả hai mắt cùng giật…chứng tỏ tối qua ngủ không ngon.
Cô dựa vào ghế ngồi trên xe du lịch ngáp một cái, ông bà cụ ăn sáng xong đầu tiền chậm rãi bước lên xe.
“Bà Ngô, ông Ngô, chào buổi sáng ạ.” Thẩm Tâm đứng lên, cười vui vẻ đỡ bọn họ. Lần này cô hướng dẫn cho một đoàn du lịch giá rẻ, phần lớn người tham gia là chú dì, ông bà cụ Ngô là người lớn tuổi nhất trong đoàn, nên Thẩm Tâm cũng quan tâm tới họ nhiều hơn.
Sau khi ông bà cụ Ngô ngồi vào chỗ thì vui cười trò chuyện với Thẩm Tâm, cô nhóc này có dáng người rất đẹp, giọng nói ngọt ngào, các du khách trong đoàn đều yêu thích cô.
Trò chuyện với nhau khoảng mười phút, đúng 7 giờ 40 phút đã hẹn trước, tất cả du khách cùng tập trung lên xe.
Xe du lịch ổn định chạy vào đường lớn, Thẩm Tâm đeo một cái micro trước miệng, giới thiệu sơ qua hành trình hôm nay với mọi người: “Chuyến bay của chúng ta sẽ cất cánh và lúc 12 giờ 25 phút, cháu sẽ đưa mọi người đến sân bay trước hai tiếng để hỗ trợ mọi người làm thủ tục lên máy bay. Trước khi đến sân bay, chúng ta sẽ đến của hàng đá quý, đây là cửa hàng đá quý lớn nhất ở thành phố H, đoàn sẽ dừng chân ở đó nửa tiếng, các chú dì có thể chọn mua món đồ trang sức mà mình thích.”
Thẩm Tâm nói xong thật ra trong lòng vẫn còn đang lẩm bẩm. Đây tuy là đoàn giá rẻ, sẽ không có ai mua nhiều đồ, nhưng ai trong nghề cũng biết cửa hàng đá quý Hỉ Thụy này có việc mờ ám. Không phải họ bán hàng giả, mà ông chủ ở cửa hàng này có khả năng bán hàng rất tốt, chỉ cần hướng dẫn viên du lịch dẫn khách đến, ông ta đều có biện pháp dụ dỗ mọi người mua hàng, mua tựa như đang tranh giành cướp đoạt. Bình thường đoàn du lịch được sắp xếp đến cửa hàng này trước khi lên máy bay, chờ đến khi mọi người tỉnh tảo lại thì đã ngồi trên máy bay hết rồi.
Cũng bởi vì thế, công ty du lịch mà Thẩm Tâm đang làm việc chưa từng hợp tác qua với cửa hàng Hỉ Thụy—–Công ty du lịch quốc tể Cát Duyệt là công ty du lịch lớn nhất trong tỉnh, công ty được quản lý rất nghiêm khắc, một khi hợp tác với cửa hàng buôn bán có vấn đề như này, nhỡ xảy ra chuyện rắc rối gì sẽ có tổn hại rất lớn đến hình thượng của công ty.
Lần này cửa hàng trang sức Hỉ Thụy xuất hiện trong lịch trình khiến Thẩm Tâm rất bất ngờ, nhưng lịch trình không phải do cô lập ra, lãnh đạo trực tiếp đã nói với cô không có vấn đề gì, nên cô không nói thêm nữa.
Đến cửa hàng đá quý Hỉ Thụy, tài xế đỗ xe ở bãi. Các du khách thành tốp ba tốp năm đi xuống, Thẩm Tâm không nhịn được vẫn nhắc nhở một câu: “Mọi người nhớ chú ý, nửa tiếng sau hãy tập hợp ở nơi này. Chờ lát nữa mọi người mua hàng hãy lý trí khi tiêu dùng, khi đến sân bay cũng có nhiều cửa hàng bán đặc sản, nếu còn muốn mua đặc sản vẫn có thể mua được ở đó.”
Các du khách vừa đáp lời cô vừa xuống xe, đi tới cửa Hỉ Thụy đã có nhân viên chờ ở ngoài đến tiếp đón.
Thẩm Tâm đứng trong góc, thầm quan sát cửa hàng. Nơi này dẫu gì cũng là cửa hàng đá quý, giá cả khá đắt, nên năm phút đầu bên trong vẫn yên tĩnh, mọi người chỉ nhìn ngắm, rất ít người bỏ tiền mua.
Một dì có phong cách ăn mặt thời thượng nhất trong đoàn đang đứng trước quầy trang sức bằng ngọc, nói với nhân viên bán hàng: “Một món đồ nhỏ thế này có cần bán đắt thế không? Tôi thấy cái này không khác gì mấy món được bày bán ở sạp nhỏ ven đường đâu.”
Nhân viên bán hàng cười nói với bà ấy: “Dì ạ, ngọc này và ngọc kia không giống nhau, dì còn phải xem chất lượng và chủng loại nữa đúng không ạ? Tuy khối ngọc này nhỏ nhưng dì nhìn thế nước* của nó rất nhiều này. Còn được thợ điêu khắc qua, cái này không thể so sánh thế được.”
(Thế nước: Trong giám định đá quý, thế nước là thuật ngữ dùng để chị độ trong suốt và độ phát sáng, thế nước nhiều chứng tỏ đá quý có độ trong suốt phát sáng tốt).
Dì đó bĩu môi, không nghe giải thích: “Tôi biết các cậu sẽ nói vậy mà, thế này đi, tôi hỏi cậu sợi dây chuyền này có giảm giá hay không?”
Nhân viên bán hàng khó xử: “Dì ơi, thật sự không phải là cháu không muốn giảm giá cho dì, cháu thật sự không có quyền hạn đó, giá cả đều do công ty quyết định.”
Hai người đang nói bỗng một người phụ nữ có dáng vẻ như quản lý đi tới hỏi: “Dì ơi có vấn đề gì ạ?”
Nhân viên tiêu thụ nhìn cô ta, giống như nhìn thấy người thân, nói: “Giám đốc Quách, chị tới thật đúng lúc, dì thích sợi dây chuyền này nhưng hy vọng chúng ta có thể giảm giá chút ít.”
Giám đốc Quách nhìn sơ qua sợi dây chuyền, rồi tươi cười nói: “Dì ạ, nếu dì thật sự thích bên này bọn cháu có thể giảm bớt 10% cho dì.”
Dì nghe cô ta nói 10% lại bĩu môi tiếp: “Keo kiệt thế à? Không mua không mua nữa.”
“Dì ơi chờ đã.” Giám đốc Quách thấy dì định rời đi thì gọi lại, thái độ rất thân thiết: “Dì, quyền hạn của cháu chỉ giảm được 10%, nhưng hôm nay dì rất may mắn, Vương tổng của bọn cháu vừa hay đang ở đây. Để cháu hỏi xin ý kiến của ông ấy xem có thể giảm nhiều hơn không, dì thấy thế nào ạ?”
Dì nghe thấy có hy vọng thì không vội đi: “Được đó, cô đi hỏi Vương tổng của các cô đi.”
“Được ạ, dì chờ cháu nhé, sẽ nhanh thôi.” Giám đốc Quách nói xong thì đi nhanh như bay. Thẩm Tâm đứng trong góc nhỏ không tự chủ được nhíu mày, sắp bắt đầu rồi sao?
Giám đốc Quách rời đi trong chốc lát, kế đó dẫn theo một người đàn ông trung niên có bung phệ quay lại. Thẩm Tâm biết người này, đây chính là Vương tổng trong miệng giám đốc Quách, cũng chính là ông chủ của Hỉ Thụy.
“Các dì các chú, cháu xin giới thiệu với mọi người, vị này là Vương tổng của chúng cháu, hôm nay vừa vặn ở bên đây xử lý công việc. Nghe thấy có đoàn khách từ tỉnh Z đến, nên Vương tổng đặc biệt tới gặp mặt mọi người một lần.” Giám đốc Quách vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của du khách. Vương tổng vẫy tay với mọi người, cười thật thà và thân thiện: “Hôm nay đúng là có duyên với mọi người, bởi vì tôi cũng là người tỉnh Z.”
Vương tổng nói tới đây, còn đặc biệt dùng giọng địa phương ở tỉnh Z nói: “Nếu mọi người đều là đồng hương, vậy thì người một nhà không nói hai lời. Hôm nay mọi người mua hàng ở đây, tôi sẽ giảm giá thấp nhất cho mọi người.”
Ở nơi khác gặp được đồng hương luôn có thể kéo gần khoảng cách trong nháy mắt, bầu không khí trong cửa hàng nhất thời được hâm nóng lên, cũng không ít du khách dùng giọng địa phương hỏi ông ta: “Vậy Vương tổng định giảm bao nhiêu thế?”
Vương tổng nói: “Khách VIP ở cửa hàng của tôi đều được hưởng ưu đãi chiết khấu 50%, hôm nay nếu đã có duyên, cũng là đồng hương với nhau, tôi quyết định giảm 50% cho mọi người, có được không nào?”
“Được—-!” Bên dưới vỗ tay tán thưởng.
Vương tổng thấy bầu không khí sôi nổi bèn giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Lát nữa mọi người phải đến sân bay đúng không? Vậy mọi người cứ chọn lựa thoải mái, bên này tôi sẽ sắp xếp người ưu tiên tính tiền cho mọi người.”
Nói câu này ra khiến du khách thấy thời gian gấp rút, mọi người rối rít chọn lựa. Thẩm Tâm đứng một bên không thể bước lên ngăn cản lộ liễu được, cô liếc mắt nhìn vị Vương tổng kia, trong đầu thầm nghĩ đến câu hỏi lớn nhất trong giới du lịch ở thành phố H, đại khái là vị Vương tổng rốt cuộc là người nơi nào.
Cô nhìn xung quanh một vòng, trong đoàn du lịch lần này có tổng cộng 28 người, có một dì đi du lịch một mình, lúc này dì ấy không tiến lên chọn lựa, dường như đã biết âm mưu ở đây. Thẩm Tâm nghĩ ngợi, quyết định lên nói với bà ấy để giúp cảnh tỉnh những du khách khác.
Đang suy nghĩ xem làm sao để tỏ ra tự nhiên nhất, chợt ngoài cửa có một đám người ồn ào bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi, vóc người rắn chắc, trong tay còn cầm một cây gậy. Sau khi đi vào bèn vung gậy trong tay lên, hùng hổ hô: “Đập cho tao!!”
Thẩm Tâm: “???”
Cửa hàng bỗng chốc lâm vào hỗn loạn, các du khách thét chói tai, âm thanh đập phá như muốn chọc thủng màng nhĩ.
Ba mươi phút sau, tất cả mọi người có mặt đều bị dẫn tới đồn cảnh sát.
Phân cục cảnh sát nhỏ tại thành phố H chưa từng bắt nhiều người như vậy, cả đồn cảnh sát ồn ào như cái chợ, ngay cả ngoài sảnh nhỏ cũng đứng đầy người.
“Chú cảnh sát à, chuyện này không liên quan đến chúng cháu, chúng cháu cũng là người bị hại thôi. Chú xem náo loạn thế này khiến đoàn du lịch của cháu bị trễ chuyến bay rồi!” Thẩm Tâm kể hết ngọn nguồn câu chuyện, kẻ dẫn đầu đi gây chuyện trước đây là một trong những du khách của công ty du lịch khác đến đây thăm quan, cũng bị Vương tổng làm mụ mị đầu óc, mua đến mấy chục ngàn đá quý. Sau khi bình tĩnh lại thì nuốt không trôi cục tức này, nên quyết định bay lại tìm Vương tổng tính sổ, sẵn tìm một nhóm người rãnh rổi tới gây chuyện.
Còn Thẩm Tâm thì trùng hợp gặp được! Bảo sao hôm nay cô cứ thấy mi mắt giật!
“Tôi có lỗi gì, ông ta là tên gian thương! Tôi muốn tố cáo ông ta tội lừa dối người mua, ông ta phải bồi thường tổn thất cho tôi!” Đại ca gây chuyện đến đồn cảnh sát vẫn không chịu bỏ qua. Các dì các chú trong đoàn của Thẩm Tâm bị dẫn tới đây nghe thấy ông ta nói vậy bèn nháo nhào cả lên: “Đúng vậy, đại ca Triệu nói đúng! Phải để Vương tổng kia bồi thường tiền! Và bắt ông ta lại đi!”
Vị cảnh sát ngồi đối diện Thẩm Tâm gõ bàn một cái khiến họ yên tĩnh lại, rồi quay sang nhìn Thẩm Tâm: “Cô nói xem một cô gái xinh đẹp như cô tại sao lại dẫn du khách tới chỗ đó?”
“…” Thẩm Tâm đau đớn trong lòng, “Chú cảnh sát ơi, lịch trình do công ty lập ra, cháu không có quyền tự tiện sửa đổi.”
“Vậy cháu nói xem bây giờ có chuyện thì công ty vui không?” Chú cảnh sát cúi đầu liếc nhìn tài liệu về Thẩm Tâm: “Công ty du lịch Cát Duyệt là công ty lớn mà, sao lại làm mấy loại chuyện này?”
“Thực ra đây là lần đầu công ty cháu hợp tác với họ ạ.” Thẩm Tâm lên tiếng giải thích.
“Vậy cháu quá xui xẻo rồi.” Chú cảnh sát vừa nói vừa quan sát Thẩm Tâm mấy lần, “Trông cháu quen quá nha, có phải đã từng lên tivi rồi không? À, chú nhớ rồi, chính là người nói ‘Hàng nghìn phong cảnh, Cát Duyệt đều đồng hành cùng ngài~‘.”
Lúc chú cảnh sát nói lời này, không chỉ bắt chước theo giọng điệu của Thẩm Tâm mà còn học theo dáng vẻ của cô trên tivi, bắn tim chíu chíu.
Thẩm Tâm: “…”
Cô vốn dĩ cảm thấy công ty nghĩ ra động tác này còn rất đáng yêu, nhưng khi thấy chú cảnh sát làm theo, bỗng nhiên thấy nó đã đổi khác.
“Cháu là người phát ngôn của công ty đúng không?” Chú cảnh sát bắt chước xong liền quay về dáng vẻ nghiêm nghị, hỏi Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm đang mím môi bèn cười với ông ấy: “Không phải ạ, chỉ là đại sứ quảng bá chi nhánh của công ty du lịch của cháu thôi.”
“Vậy cháu càng không nên thế.”
Nụ cười trên môi Thẩm Tâm càng khó duy trì thêm: “Đại sứ quảng bá chi nhánh không có thực quyền gì hết, chỉ do….cháu xinh đẹp thôi ạ.”
Chú cảnh sát: “…”
OK, là do xinh đẹp.
“Người phụ trách của công ty du lịch Cát Duyệt đến.” Có một vị cảnh sát đi tới nói, các dì ở đó đều nghe được. Người phụ trách vừa bước vào đã bị đoàn du khách vây quanh, muốn anh ta cho họ một câu trả lời hợp lý.
Người phụ trách không còn biện pháp nào khác, đành trấn an mọi người trước, nhưng vẫn tranh thủ quay đầu nói với Thẩm Tâm: “Cô ở đó không có việc gì thì mau quay về công ty đi, tổng công ty cử người tới điều tra chuyện này, bảo muốn gặp cô.”
“…Được.” Thẩm Tâm đè nén nỗi buồn trong lòng, hỏi chú cảnh sát đối diện, “Vậy cháu có thể đi được chưa ạ?”
Chú cảnh sát xem xét phần ghi chép, nói với cô: “Được rồi, chuyện tiếp theo cứ để người phụ trách của cháu xử lý, cháu ký tên ở đây đi.”
“Vâng cảm ơn ạ.” Thẩm Tâm ký xong bèn cầm túi xách lên bước nhanh ra ngoài. Lúc đi nàng qua ông bà cụ Ngô, cô thấy áy náy nên dừng lại: “Ông Ngô bà Ngô, hôm nay có lỗi với hai người quá ạ, làm hai cụ hoảng sợ rồi.”
Người gây chuyện đập rất nhiều thứ, thật may người mà họ đả thương chỉ có mình Vương tổng.
Bà cụ Ngô nhìn Thẩm Tâm, cười nói: “Chuyện này không thể trách cháu được, bà biết cháu cũng chỉ làm việc cho người khác, muốn trách vẫn nên trách công ty.”
“Thẩm Tâm không phải đã bảo cô mau về công ty à? Người của tổng công ty còn đang chờ đó!” Giọng nói của người phụ trách vang lên ở phía sau, Thẩm Tâm giật mình bước nhanh ra ngoài.
Lúc đi ngang qua cửa, đột nhiên cô nghe thấy một cảnh sát ngồi gần cửa lớn tiếng hỏi: “Cậu nói xem cậu lớn chừng này rồi còn bỏ nhà ra đi hả?”
Thẩm Tâm theo bản năng nhìn sang, vị cảnh sát đó ngồi đối diện một người đàn ông, người đó mặc âu phục tinh tế, cho dù ngồi ở chỗ chật hẹp như này, bốn phía xung quanh ồn ào như chợ trời, anh vẫn không mang dáng vẻ chật vật.
Dáng người của anh cao ráo, tựa như một vị tổng tài đang tham dự hội nghị.
“Đồng chí cảnh sát à, hy vọng anh có thể hiểu bỏ nhà ra đi và sống tự lập khác nhau.”
Thanh âm của người đàn ông vang lên giữa chốn ồn ào, nhưng lại rõ ràng rơi vào tai Thẩm Tâm không sót từ nào.
Là một giọng nói dễ nghe làm rung động lòng người.
Nếu không phải người của tổng công ty còn đang chờ cô, thì Thẩm Tâm nhất định sẽ đứng lại nghe ngóng, rốt cuộc người đàn ông này đã vi phạm chuyện gì mà bị bắt vào đây.
Cô không dừng lại nữa, vội rời khỏi đồn cảnh sát, mà vị cảnh sát ở cửa còn đang tiếp tục câu chuyện của họ: “Tôi thấy cậu bị trung nhị bệnh* tới muộn thì có.”
(Hội chứng Chunibyo (中二病): hay trung nhị bệnh, là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病/trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là “bệnh của học sinh trung học năm 2”. Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản.
Có thể hiểu nó là hội chứng tuổi teen hay hoang tưởng tuổi dậy thì, nếu ai đã xem bộ Anime Chuunibyou Demo Koi Ga Shitai! sẽ hiểu rõ, bộ anime này cực hay luôn ý, đề cử nhẹ:3) – Nguồn: Wikipedia.
Người đàn ông mím môi, nhìn vị cảnh sát trước mặt hỏi: “Nếu người nhà không quan tâm tới mong muốn của anh, nhất định phải bắt anh về thừa kế công ty thì anh có đồng ý không?”
Vị cảnh sát nói: “Tôi đồng ý.”
Người đàn ông: “…”
Anh trầm mặc một lúc lại nói tiếp: “Vậy nếu họ bắt anh sau này cũng không được làm cảnh sát nữa, anh có đồng ý không?”
Vị cảnh sát thở dài một hơi: “Cậu nghĩ tôi muốn làm cảnh sát lắm sao? Chỉ vì cuộc sống cả thôi.”
Người đàn ông: “…”
Một lát sau, giọng nói sâu xa của người đàn ông vang lên: “Anh không hiểu đâu.”
Vị cảnh sát nói: “Nhà tôi không có tài sản mấy chục ngàn hay mấy trăm triệu để tôi thừa kế, tôi thật sự không hiểu.”
Người đàn ông mấp máy môi, chân thành đưa ra đề nghị: “Hay là anh đi tấu hài tướng thanh* đi, nói không chừng sẽ nổi tiếng đó.”
(Tấu hài tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).
Thẩm Tâm ra khỏi đồn cảnh sát, mở ứng dụng ra tìm xe, nhưng mãi không thấy tài xế nào nhận. Lại đợi thêm một lúc nữa, Thẩm Tâm bỗng thấy một chiếc xe taxi từ xa xa đang chạy tới, cô lập tức hủy đăng ký rồi vẫy xe taxi.
“Làm phiền…” Mới vừa ngồi lên xe nói mấy lời, cửa xe đối diện Thẩm Tâm đột nhiên bị ai đó mở ra.
“Bác tài, mau lái xe đi!” Giọng nói của người này rất gấp gáp, tài xế bị tâm trạng của anh ảnh hưởng nên đạp ga “vèo” phóng đi.
Thẩm Tâm: “???”
Không đúng, vị tiên sinh này, anh là ai vậy???
Lời của editor: Má Bản mở hố nên tôi cũng đào hố theo ~~~~
Note nhẹ: Trong truyện này có người gọi Diệp Tri Du là “Diệp tiên sinh”, tui biết edit thành “Anh Diệp” thì nó thuần việt hơn. Nhưng tui thích để là “Diệp tiên sinh” luôn vì thấy nó có cái gì đó riêng. =))