Diệp Tri Du đi du lịch ở nước ngoài cũng không hoàn toàn là muốn giúp Thẩm Tâm.
Dạo gần đây không biết cha anh ở bên kia ra sao, đây là lần đầu ông ấy truy bắt anh suýt sao như vậy. Anh muốn xuất ngoại một chuyến để có thời gian hòa hoãn, đến lúc về nói không chừng thái độ của cha sẽ có thay đổi.
Sau khi anh rời khỏi công ty du lịch, Thẩm Tâm vẫn ở lại công ty chuẩn bị công việc kế tiếp. Do đổi người hướng dẫn nên cô tốn khá nhiều thời gian để giải thích lần lượt với từng người trong đoàn, bên cạnh đó còn phải hiểu rõ thêm về lịch trình lần này.
Thẩm Tâm tăng ca đến tối mới về nhà, khi về đến nhà cả người đều mê mang nặng nề, chỉ muốn nhanh chóng đi tắm, sau đó…tiếp tục làm việc. 🙂
Lúc thay quần áo trong phòng tắm cô mới phát hiện ra bên chân trái của mình bị bầm tím một mảng to đùng.
Chỗ này bị thương lúc ở của hàng châu báu Hỉ Thụy, khi đó tại hiện trường quá hỗn loạn, cô bị đụng trúng cũng không mảy may quay lại kiểm tra….Cái này không nhìn không biết, nhìn một cái đúng là dọa giật cả mình.
Cô chìa ngón tay ra nhẹ nhàng chọt chọt, không đau là mấy, chỉ có hình dáng vết thương rất đáng sợ, trong vết bầm còn điểm li ti nhiều chấm đỏ.
Thẩm Tâm thở dài, không để ý tới nó nữa, tắm xong thì ra phòng khách tìm bình rượu thuốc để xoa lên.
Vừa xoa được một nửa thì Lý Thù Đường về.
Lý Thù Đường là bạn học đại học của Thẩm Tâm và là chủ nhân của căn nhà này. Cũng có thể xem là bạch phú mỹ* sinh sống ở thành phố H, khi cô ấy biết được Thẩm Tâm tới thành phố H công tác, thì không nói hai lời đón cô tới nhà mình ở, còn không thu tiền thuê phòng của cô.
(Bạch phú mỹ: Cô gái đẹp da trắng giàu có).
Thấy vết thương trên chân Thẩm Tâm, Lý Thù Đường lập tức hét to: “Chân cậu sao vậy Thẩm Tâm! Làm gì mà bị thế này!”
Thanh âm của cô ấy có lực xuyên thấu quá mạnh mẽ, Thẩm Tâm theo bản năng che kín lỗ tai, rồi giải thích với cô ấy: “Không sao cả, tớ chỉ vô tình đụng trúng thôi, trông nó đáng sợ thế nhưng thật ra cũng không đến nỗi nào.”
“Đã vậy rồi còn nói không đến nỗi nào?! Cậu nói tớ cho biết là cậu vô tình cách nào mà bị thương thành như này?”
Thẩm Tâm không biết phải làm sao, một năm một mười kể chuyện xảy ra hôm nay cho cô ấy nghe, Lý Thù Đường nghe xong lại tiếp tục ầm ĩ lên: “Trời móa, hôm nay cậu quá ly kỳ, ngay cả cảnh sát cũng bị kinh động! Sao cậu không gọi cho tớ hả?”
“…Không nghiêm trọng vậy đâu.”
“Còn nói không nghiêm trọng?” Lý Thù Đường tức muốn chết, “Chu Bội Bội đã thật sự cắn ngược lại cậu, may mà cậu thông minh, còn biết hỏi cô ta qua wechat.”
Thẩm Tâm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Phải nói là may mà tốc độ tay của tớ nhanh, tốc độ chụp màn hình nhanh hơn tốc độ cô ta thu hồi tin nhắn.”
Lý Thù Đường bĩu môi, ngồi xuống cạnh Thẩm Tâm: “Cô ta chỉ làm một chức giám đốc nhỏ nhoi, thật sự cho rằng mình là ai, còn dám uy hiếp công ty đuổi cậu nữa sao? Này, tớ còn chưa làm thế, đừng lo sau này tớ nuôi cậu!”
Thẩm Tâm: “…”
Nếu không phải Lý Thù Đường có một người bạn trai đã yêu nhau nhiều năm, thì cô nhất định sẽ nghi ngờ về tình bạn của hai người.
“Cái chân này của cậu cần phải tới bệnh viện khám, tớ lái xe đưa cậu đi nhé.”
“Không cần đâu, tớ còn phải làm việc nữa.”
“Còn việc gì? Tớ rất muốn phát một lá cờ thi đua cho cậu. À, treo ở đó đi.” Lý Thù Đường vừa nói vừa khua tay múa chân chỉ mặt tường còn trống, “Sau này người khác có tới nhà chúng ta sẽ nhìn thấy được.”
Thẩm Tâm giật giật khóe miệng, nghiêng đầu cười với cô ấy: “Giờ đầu tớ hơi choáng, hay là chúng ta thả lỏng rồi lát nữa hẳn làm việc.”
Lý Thù Đường nhất thời cánh giác nhìn cô: “Cậu muốn thả lỏng thế nào?”
Thẩm Tâm nhiệt tình khoác tay cô nàng, cười cực kỳ ngọt ngào: “Xem phim cùng tớ nhé.”
Lý Thù Đường: “…”
Phim trong miệng Thẩm Tâm hiển nhiên không phải là thứ gì không thích hợp với thiếu nhi, mà là phim kinh dị. Nhiều năm rồi mà Lý Thù Đường vẫn không thể hiểu được vì sao người có dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào như Thẩm Tâm lại u mê phim kinh dị đến thế???
Trong nhà to của Lý Thù Đường có một rạp chiếu phim gia đình có giá trị không hề rẻ, lúc đầu cô ấy mua bộ rạp chiếu phim gia đình này với kế hoạch sẽ cùng bạn trai yêu dấu của mình nằm trên salon xem phim tình cảm lãng mạn, sau đó tiến hành trao đổi sâu sắc một cách tự nhiên.
Nhưng thực tế là cô ấy và Thẩm Tâm cùng ngồi trong phòng khách tối đen, ôm gối nhìn màn hình lớn đột nhiên xuất hiện mặt quỷ cùng với tiếng thét kinh hãi.
“A—–!!” Lý Thù Đường lấy gối che tầm mắt mình lại, sắc mặt tái nhợt rúc vào trong góc salon. Thẩm Tâm ngồi bên cạnh cô ấy thì hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào màn hình, còn khen ngợi phát ra một tiếng thích thú: “Ôi hay~”
Lý Thù Đường: “…”
“Thẩm Tâm! Sau này bà còn xem phim kinh dị với cậu thì bà không gọi là Lý Thù Đường nữa!” Lý Thù Đường ném cái gối trong ngực mình về phía Thẩm Tâm, kế đó chạy bịch bịch bịch lên lầu.
Cô ấy bị dọa sợ dựng tóc gáy đấy! Tóm lại Thẩm Tâm là tên biến thái đáng chết!
Thẩm Tâm ngồi một mình trong phòng khách, vẫn kiên trì xem phim kinh dị. Nhưng chưa xem hết, đột nhiên di động đặt trên salon vang lên âm báo.
Nếu Lý Thù Đường có ở đây chắc bị dọa sợ ngồi bật dậy ý, còn Thẩm Tâm rất bình tĩnh cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình một cái.
Là khách hàng lớn Diệp tiên sinh gửi tin nhắn wechat tới.
Thẩm Tâm vừa lắng nghe nhạc nền được cố tình tạo ra để bầu không khí trở nên đáng sợ, vừa mở tin nhắn của Diệp Tri Du ra.
Diệp Tri Du: Tôi phát hiện ra cô có kẹp một tấm danh thiếp của mình trong đống tài liệu, cái này có phải là kẹp theo hàng riêng tư không?
Thẩm Tâm: “…”
Ngón tay cô gõ thật nhanh rồi gửi tin nhắn đi: Diệp tiên sinh kính mến, đây chỉ là cách đối đãi khách hàng cơ bản của chúng tôi thôi ạ [Đáng yêu]
Diệp Tri Du: Ồ?
Thẩm Tâm: “…”
Rõ ràng anh đang gửi tin nhắn thế mà cô dường như nghe thấy được cả âm thanh.
Thẩm Tâm: Anh Diệp nhớ gửi bản sao hộ chiếu cho tôi nha [Đáng yêu].
Diệp Tri Du: Ừ.
Thẩm Tâm nhìn cái chữ ‘Ừ’ tiêu biểu của mấy người tổng giám đốc, bĩu môi rồi tiếp tục xem phim của mình.
Ngày hôm sau cô đến công ty, Lương tổng bèn gọi cô vào phòng làm việc. Hôm qua xảy ra chuyện lớn đến vậy nên Lương tổng bị gọi thẳng đến tổng công ty, Thẩm Tâm không biết tổng công ty bên kia đã xử lý ông ta thế nào, dù sao bây giờ ông ta vẫn đi làm bình thường.
Ông ta gọi Thẩm Tâm tới văn phòng, cũng không nói gì khác, chỉ bảo cô làm cho tốt, hoàn thành tốt đoàn du lịch xem mắt. Đồng thời cũng vẽ cho cô một cái bánh ngọt, bảo vị trí của Chu Bội Bội sẽ chừa lại cho cô.
Thẩm Tâm đều đồng ý cả, bày tỏ mình sẽ cố gắng. Lúc này Lương tổng mới hài lòng để cô đi.
Một ngày làm việc lại kết thúc, tối hôm đó và sáng hôm sau Thẩm Tâm đặc biệt gửi tin wechat cho các thành viên trong đoàn, báo địa điểm tập hợp và thời gian khởi hành lần nữa, nhắc nhở mọi người phải đến đúng giờ.
Cô càm ràm như một bà lão nhưng sáng hôm sau vẫn có người rề rà mãi chưa đến!
Đúng, không sai, người cô nói là vị Diệp tiên sinh đó!
“Thẩm Tâm, còn năm phút nữa phải khởi hành rồi, cô mau gọi cho Diệp tiên sinh nữa đi!” Sáng nay giám đốc Lục của công ty sẽ đi cùng với Thẩm Tâm, nhiệm vụ của anh ta là đưa mọi người ra sân bay an toàn, không ngờ còn chưa đi đã có người gây ra bất lợi.
Thẩm Tâm đã gọi cho Diệp Tri Du năm cuộc rồi, nhưng giám đốc Lục vẫn muốn cô gọi thêm, cô đành nhận lệnh gọi tiếp.
Trên xe ngoại trừ Diệp Tri Du ra thì mọi thành viên trong đoàn đã đến đông đủ. Do trọng tâm chính của đoàn này là xem mắt, nên tất cả mọi người đều cố tới sớm, ai cũng muốn để lại cho người khác một ấn tượng tốt về mình. Diệp Tri Du thì kỳ kèo mãi đến gần giờ khởi hành vẫn chưa xuất hiện, trong lòng mọi người đều phê bình anh.
Cùng lắm có người thì đánh giá trong lòng, còn có người làm như vô tình than phiền đôi câu.
Thẩm Tâm gọi đi vẫn không có ai bắt máy, vị Diệp tiên sinh này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Tiền cũng trả rồi đừng chơi cô một vố chứ!
Cô định quay lại xe chợt trông thấy một chiếc xe chạy về phía này. Sau đó dừng cạnh xe du lịch, cửa sau bị người bên trong đẩy ra, chân dài của Diệp Tri Du bước xuống
Thẩm Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
“Diệp tiên sinh…” Cô vốn định hỏi sao giờ anh mới tới, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt không được tốt của anh, cô bèn nuốt lời muốn nói xuống, thay bằng khuôn mặt tươi cười, “Cuối cùng anh đã tới.”
Diệp Tri Du không đáp lời, chỉ nới lỏng cái nơ trên cổ áo một chút, Thẩm Tâm không để ý tới, cô cầm bó hoa hồng đã sớm chuẩn bị xong đưa cho anh, thế là rước lấy một ánh mắt không chắc chắn của Diệp Tri Du: “Vừa gặp mặt đã tặng hoa hồng cho tôi?”
Thẩm Tâm: “…”
Hôm nay Diệp tiên sinh vẫn tự tin như thường ngày thôi. 🙂
“Hoa hồng này là công ty chuẩn bị cho thành viên trong đoàn, sau khi lên xe nếu anh thấy khá thích cô gái nào thì có thể tặng hoa này cho cô ấy, cũng thuận lợi cho mối quan hệ của hai người tiến thêm bước nữa.”
Diệp Tri Du liếc nhìn hoa hồng đỏ thắm, duỗi tay ra nhận lấy: “Mấy người còn chuẩn bị rất chu đáo.”
“Đó là hiển nhiên.” Thẩm Tâm mỉm cười đi theo anh lên xe.
Trên xe vốn đang có những tiếng thì thầm nói chuyện, tuy nhiên từ khi Diệp Tri Du bước lên thì tất cả âm thanh đều ngừng lại.
Hôm nay mỗi vị khách nam lẫn nữ đều chú tâm ăn diện, nhất là khách nam, đều mặc âu phục phẳng phiu. Nhưng Diệp Tri Du vừa bước lên, lập tức khiến họ cảm thấy như mình là nạn nhân mua hàng online trên T-Bao.
(T-Bao: một trang mua sắm trực tuyến tác giả tự đặt tên, nó không có thực. Câu trên ý chỉ Diệp tiên sinh mặc đồ đẹp lung linh như hình trên mạng, còn mấy người mặc đồ như mua phải đồ dỏm).
Hơn nữa sáng nay Diệp Tri Du vừa ra khỏi nhà liền bị người khác đuổi bắt, suýt nữa đã không kịp lên đường, nên bây giờ mặt mày anh tuấn tú lạnh lùng, càng tôn lên khí thế nghiêm nghị của anh.
Tầm mắt mọi người trên xe đều tập trung lên người Diệp Tri Du, mọi cử động của anh đều bị chú ý. Còn Diệp Tri Du dường như đã sớm quen với kiểu bị nhìn chăm chú thế này, anh mặt không đổi sắc ngồi xuống chỗ trống ở hàng sau.
Giám đốc Lục nhạy bén cảm giác bầu không khí trên xe bị ngưng trệ, là một đoàn xem mắt, sao có thể tiếp tục như vậy? Anh ta nháy nháy mắt với Thẩm Tâm, anh ta biết Diệp Tri Du do Thẩm Tâm mời vào, nên dĩ nhiên phải để cô phụ trách.
Thẩm Tâm cảm thấy mình bị làm khó.
Cô nhìn ra hôm nay Diệp Tri Du có tâm tình không tốt, vừa rồi cô còn không dám trêu chọc tới anh, bây giờ giám đốc Lục lại kêu cô lên.
Cô làm gì đây? Chỉ đành nhắm mắt làm liều.
Cô đi tới chỗ ngồi phía trước Diệp Tri Du, cười híp mắt gọi anh một tiếng: “Diệp tiên sinh?”
Diệp Tri Du không có cảm xúc gì ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì?”
“Chuyện là…anh ăn sáng chưa?” Thẩm Tâm chọn dùng bữa ăn để mở đầu.
Đúng là Diệp Tri Du chưa kịp ăn sáng, nhưng Giản Hàng có chuẩn bị đồ ăn và để nó vào trong vali hành lý cho anh. Anh đang định đáp lời cô, không ngờ đúng lúc này xe đột nhiên chuyển động, Thẩm Tâm không đứng vững nên thân thể lung lay.
Diệp Tri Du thề là anh chỉ có ý tốt muốn đỡ cô, nhưng không biết bằng cách nào lại kéo cô vào trong ngực mình.
Còn chuẩn xác hôn lên môi cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Bản Lật Tử: Còn không biết bằng cách nào à? Trong lòng cậu không hề tính toán gì sao?
Diệp Tri Du: [Mỉm cười]
Tôi cảm thấy bộ truyện này còn có tên khác là << Nam chính này rõ ràng ngu ngốc nhưng quá mức tự tin>> ha ha ha ha ha ha.