Người đàn ông đang ngồi trên sofa hàn huyên với ai đó vừa cười vừa đứng dậy, cầm ly rượu đầy vẫn nguyên trên bàn đưa cho Thẩm Lệ: “Em họ tôi về nước nên làm bàn tụ họp thiết đãi nó ấy mà.”
“Em họ ư?” Thẩm Lệ uống một hơi cạn ly. Vài phục vụ theo gót vào xếp mấy thùng rượu cạnh bàn trà rồi cúi đầu ra ngoài.
“Tên Lục Trường Đình, người thừa kế tập đoàn nhà họ Lục do ông ba Lục chính tay chọn đấy.” Giang Trì Phong ngồi bên cạnh cũng đứng lên, đưa ly rượu nữa qua, lời nói ngậm cười, “Mấy bữa không gặp rồi, uống với anh một ly chứ nhỉ.”
Lục Trường Tự tiếp lời Giang Trì Phong: “Em nó còn chưa đến, ngồi uống mấy ly đi, chút nữa gặp mặt giới thiệu lẫn nhau.”
“Cô Tửu” là bar cao cấp lớn nhất thành phố S, người ra kẻ vào không phú thì quý, mọi lĩnh vực từ thương nghiệp đến chính trị đều có. Mà ông chủ của “Cô Tửu” – Thẩm Lệ, là người mạng lưới quan hệ rộng rãi. Nếu làm quen, kết thân được thì chỉ lợi chứ không hại với chuyện làm ăn của nhà họ Lục.
Gia nghiệp nhà họ Lục lớn, dòng dõi cũng nhiều, chuyện tranh đoạt gia sản không thiếu. Nhưng nhà anh đảm nhận việc buôn bán của “Lầu Vọng Giang”, làm về mảng ăn uống, tự có đường dây quản lý kinh doanh chuyên nghiệp, tiền kiếm được tiêu xài phung phí bao nhiêu cũng không hết. Thế nên Lục Trường Tự chẳng hứng thú gì với chuyện tranh đoạt quyền lợi. Thêm nữa, tuổi tác của anh và Lục Trường Đình sêm nhau, quan hệ thân thiết, anh lại chả vừa lòng việc Lục Trường Đình được định là người thừa kế quá.
Giờ Lục Trường Đình mới về nước chưa đầy một tháng, vả lại vừa tiếp quản nhà họ Lục, dễ đụng phải đám người ngáng chân. Quen biết thêm vài người làm ăn, giúp được phần nào hay phần nấy.
Chàng trai nghe thấy cái tên kia xong, đôi mắt trong veo chợt sáng lên rồi dằn xuống rất nhanh. Cậu chàng cười, vẻ mặt như thường qua chào hỏi người trong phòng.
Những người máu mặt trong phòng riêng này ai cũng có sự nghiệp thành công, nhà không thiếu quyền thế, nên phải tiếp đãi cẩn thận.
Chuyện trò hỏi thăm xong, Thẩm Lệ nhìn phía Giang Trì Phong: “Anh tổng Ngụy đi đâu mà không qua?”
Giang Trì Phong cong môi: “Đi công tác rồi.”
“Giấu người ta đến Cô Tửu, về nhà không sợ bị xử lý hả?”
Y rất thân với Giang Trì Phong, tính anh mình còn thích chỗ đông vui nên trước kia vốn là khách quen của “Cô Tửu”. Có điều, sau khi yêu đương rồi thì ít qua hẳn.
“Khụ.” Giang Trì Phong ho nhẹ, xiên miếng dâu tây trên mâm đựng trái cây, đưa lên miệng Thẩm Lệ, “Phí bịt mồm nhé.”
Anh biết Thẩm Lệ chỉ trêu cho vui, cũng chẳng sợ Thẩm Lệ báo cáo với Ngụy Văn Hành thật. Vả lại, bữa hôm nay là bữa thiết đãi Lục Trường Đình mới về nước. Lý do này rất chính đáng, không cần phải rén làm gì.
Dâu tây dâng đến nơi, Thẩm Lệ hé môi, cắn vào miệng.
Có người đẩy cửa phòng riêng, dung mạo anh tuấn sáng ngời tròng trành giữa cái sáng của đèn và màu tối bóng đổ, dắt theo cơn gió se se đầu xuân, phủ lạnh thân mình: “Tôi đến trễ.”
Thẩm Lệ liếm môi, vị ngọt của dâu tây quyện từ môi răng xuống tận dạ dày.
Hệ thống sưởi trong phòng riêng tỏa khí ấm, Lục Trường Đình cởi áo bành tô đen vừa nặng vừa dày, treo lên giá áo cạnh cửa.
Lục Trường Tự cười, gọi một tiếng “Trường Đình à”, sau đó đứng đậy rót ly rượu cho em trai.
Lục Trường Đình nhìn bao quát người trong phòng riêng, có quen, cũng có người không quen, nhưng hôm nay mọi người tụ họp lại đây, vậy chính là quen biết. Hắn hiểu rằng về sau kiểu gì mình cũng sẽ phải giao thiệp với những người này, thế nên thẳng thắn tự phạt ba ly.
“Mấy người Sở Kinh Hồng, Phó Gia Thụ, Trần Tinh Dã, Tiêu Diêu không cần giới thiệu với chú nữa nhỉ.”
“Vị này là tổng giám đốc Khương của bất động sản Trường Vinh, sếp Lý của giải trí Thượng Thiện, sếp Mộc của khoa học công nghệ Chí Trăn…” Lục Trường Tự nói liên mồm, uống ngụm rượu cho trơn họng, mới tiếp lời: “Đây là tổng giám đốc Giang, Giang Trì Phong của tập đoàn Phồn Ninh, còn cả ông chủ ‘Cô Tửu’ – Thẩm Lệ.”
“Hân hạnh được làm quen.” Lục Trường Đình kính mọi người một ly.
Trong phòng riêng, ngoài con nhà có quyền và tuổi tác gần nhau mà hắn vốn quen biết, đa phần những người khác đều lớn tuổi hơn hắn đôi chút. Họ lăn lộn trên thương trường đã lâu nên thường trực đeo cái khôn khéo và sành sỏi được năm tháng mài dũa. Trong mắt kẻ nào kẻ nấy đầy toan tính, mặt lại cười nói vui vẻ, chẳng ai nhìn thấu ai.
Chỉ có Giang Trì Phong và Thẩm Lệ đứng bên kia đang hạ thấp giọng vừa nói vừa cười. Rõ ràng mọi người ở trong cùng một phòng riêng, nhưng hai người dường như tách biệt hẳn với những thành phần còn lại, rất khó khiến người khác rời tầm mắt.
Hắn biết Giang Trì Phong, người nhà họ Giang, chẳng qua lúc trước chưa từng qua lại nên không quen. Mà ông chủ của “Cô Tửu”… Nhớ đến hình ảnh mình thấy lúc mở cửa vào, Lục Trường Đình không nhịn được, nhìn Thẩm Lệ thêm mấy lần.
Chàng chủ trẻ tuổi của quán bar có đôi mắt đựng đầy vụn sao, hẳn là rất thích cười. Y vừa chớp mắt, ý cười đã chảy tràn. Vậy mà bản thân lại chẳng hề hay biết.
Không hiểu có phải do vừa uống rượu hay không, làn môi chàng trai hơi óng ánh, nhìn vừa mềm, vừa bóng; khớp bàn tay cầm ly rượu trông khấc nào ra khấc nấy. Tay áo đang xắn để lộ cổ tay trắng bóc đeo sợi dây màu đỏ đơn giản.
Giờ Lục Trường Đình mới chợt ngộ ra mình cứ phóng tầm mắt đánh giá người ta như vậy không lịch sự chút nào. Hắn thu ánh mắt, không nhìn thêm nữa.
Thẩm Lệ chẳng hay biết mình vừa bị soát người một phen. Y hơi cúi đầu suốt, chỉ dùng đuôi mắt thoáng liếc hầu kết lúc nuốt rượu của người đàn ông. Ép mình rời tầm mắt, y rót thêm một ly nữa.
Mấy cuộc đưa đẩy thế này Thẩm Lệ đã lão luyện thành nghề. Chỉ là hình như hôm nay cậu em có vẻ hơi rệu rã, chuyện cũng không nói được mấy câu. Vài lúc vô ý, ánh mắt sẽ khựng lại trên người Lục Trường Đình.
Rất nhiều người đang nhìn về phía Lục Trường Đình, mỗi người một ý nghĩ; riêng ánh mắt Thẩm Lệ là lặng yên mà giếm chút cháy bỏng. Từ trước tới giờ Giang Trì Phong chưa từng thấy Thẩm Lệ ngắm ai chăm chú đến vậy.
Anh mình cảm thấy là lạ, nhưng Lục Trường Đình là nhân vật chính hôm nay, cậu ta không thoát thân nổi, mà có hỏi cũng chả biết hỏi gì. Anh chỉ đành nhìn trân trân Thẩm Lệ uống vài ly rượu xong dứt áo ra khỏi phòng riêng.
Đám người vây quanh Lục Trường Đình chưa từng ngớt. Chẳng biết mọi người nốc bao nhiêu rượu rồi mà càng chơi càng lên; trong phòng riêng ngộn mùi cồn của rượu lần mùi khói thuốc lá. Lục Trường Đình cởi một nút cổ áo, đứng dậy ra nhà vệ sinh.
Tuy trong phòng riêng cũng có, nhưng hắn muốn hít thở chút không khí nên ra ngoài, đi theo biển chỉ dẫn quẹo vào nhà vệ sinh.
Rất lâu rồi Lục Trường Đình chưa uống rượu vô độ thế này. Dạ dày hắn hơi đau, yết hầu rát bừng, người ngợm như vừa đổ khỏi vò rượu, không chỗ nào không dính mùi.
Hắn đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, dùng một tay hứng vốc nước lạnh ụp lên mặt.
Vọc ba bốn lượt nước, hắn mới thấy mình tỉnh táo hơn. Vuốt mặt, hắn cậy mạnh dựa vào tường, thả lỏng tấm lưng, bụm tay vào chỗ đau nhằm làm dịu cơn khó chịu trong dạ dày.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên nhìn một cái. À, ông chủ của “Cô Tửu”, tên gì ấy nhỉ…
Thẩm Lệ gọi hắn, xưng hô rất khách khí: “Lục tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?”
Lục Trường Đình đứng thẳng dậy, cố sống cố chết chống đờ bằng vẻ mặt vô cảm: “Tôi không sao.”
Mặt người đàn ông ửng đỏ vì say rượu. Cổ áo sơ mi mở rộng, bị nước dây vào làm ướt một chỗ. Mái tóc vốn được vuốt ngược bằng sáp tỉ mỉ cũng loạn mất mấy sợi, hơi dính nước. Cái dáng vẻ này, nhìn đi nhìn lại vẫn không ra nổi bộ dạng của người “không sao”.
Hắn nói mình ổn, Thẩm Lệ cũng thức thời không tọc mạch nữa, vào nhà vệ sinh tiếp, làm như thể chỉ tình cờ gặp mặt nên thuận miệng hỏi thăm một câu.
Đợi Thẩm Lệ đi rồi, Lục Trường Đình mới thở hắt, thả lỏng người, buông đôi vai thẳng tắp, về trong phòng riêng theo đường cũ.
Hắn ngồi chưa được hai phút đã thấy mấy nhân viên phục vụ mở cửa, tay bưng trà chanh mật ong, xếp chật kín lên bàn trà lổn ngổn ly rượu.
Đã gần nửa đêm, mọi người uống đến giờ đều say túy lúy cả, thấy đồ giải rượu đến bèn không khách sao, chia nhau uống luôn.
Trong phòng riêng, khách quen của “Cô Tửu” cũng kha khá, vậy mà đây là lần đầu tiên mọi người được tiếp đãi kiểu này. Giang Trì Phong nói thầm: “Từ bao giờ mà trà chanh mật ong của ‘Cô Tửu’ ngọt sắt thế…”
Phó Gia Thụ cầm cốc lên uống hẳn ngụm to, trông vội vội vàng vàng: “Đúng là đang khát chết đi được, Trường Tự săn sóc quá.”
“Ầy, chầu này không phải tôi gọi à nha.” Lục Trường Tự pha trò, “Ai gọi thì người nấy thanh toán nhé.”
“Ông chủ dặn đây là đồ tặng ạ.” Trần Khả đưa tay làm cử chỉ mời thưởng thức, cười đáp.
Tiêu Diêu uống một hớp thấy vị ngọt gần như lấn hết cả vị chua: “Ngọt quá. Kèo này ông chủ Thẩm tốn công ghê, bỏ nhiều đường thế này cơ mà.”
Tiếng cười dậy vang trong phòng riêng, Lục Trường Đình cầm cốc trà chanh mật ong, nghĩ đến câu “Anh vẫn ổn chứ” của Thẩm Lệ, mặt mày đâm ngẩn ngơ. Rồi hắn lại thấy mình nghĩ nhiều, bèn dãn đôi mày đang nhíu, nâng cốc lên uống một ngụm.
Vừa thơm, vừa ngọt, vừa nong nóng, sưởi ấm cả dạ dày.
Hơn một giờ, người ngồi trong phòng cũng lục tục tan cuộc. Đến nửa tiếng sau, phòng riêng chỉ còn đám quen thân cùng cụng ly đến mời ly đi, sôi nổi uống thêm tăng nữa.
Quá không biết bao nhiêu chén, trong phòng chất chồng mấy con ma men. Cuối cùng, Thẩm Lệ với phục vụ phải giúp khiêng người lên xe riêng. Bận tay bận chân hai lượt, đến lúc quay về phòng riêng, chỉ còn mỗi hai anh em Lục Trường Tự và Lục Trường Đình.
Thẩm Lệ để hai người phục vụ đỡ Lục Trường Tự, bản thân nhận phụ trách Lục Trường Đình. Y thay ai đó khoác áo xong mới đỡ người ta đi chậm rãi tít phía sau.
Lục Trường Đình xỉn quắc cần câu, đêm khuya còn buồn ngủ, mí mắt nặng trình trịch. Đến sức lực mở lên nhìn xem ai đang đỡ mình hắn cũng không có. Hắn chỉ ngửi thấy hương gỗ nhàn nhạt, hình như là mùi tuyết tùng lẫn với khói thuốc, vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái.
Hắn thả lỏng, để trọng lượng người đổ hẳn lên vai đối phương, nghiêng đầu sát lại, hít hít.
Thẩm Lệ dừng bước chân, hơi chần chừ gọi: “Lục tiên sinh à?”
Làn môi Lục Trường Đình cách cổ y gần quá, nhịp hít thở tản bên cổ nóng đến mức khiến y gần như không đỡ nổi Lục Trường Đình nữa.
Ra ngoài quán bar, gió đêm lành lạnh cuốn đến bên người, đầu óc Lục Trường Đình mới miễn cưỡng tỉnh táo chốc lát. Hắn rên một tiếng, ý thức được hành vi quá mức mạo phạm của mình, cất giọng đang khàn: “Xin lỗi nhiều.”
Lại chêm thêm: “Cảm ơn nhé.”
Lục Trường Đình quay đầu đi, Thẩm Lệ thở phào, cúi người đỡ hắn ngồi vào trong xe.
Lục Trường Đình vẫn nhắm tịt mắt, chỉ điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái hơn. Đầu hắn ngả lên gối dựa mềm, đôi chân dài chống nghiêng ngả trên xe.
Thẩm Lệ nhìn người ta, ánh mắt dịu dàng hẳn.
Đôi mắt y tham lam ve vuốt mắt mày Lục Trường Đình, đi từng chút đến cái mũi, làn môi.
Đầu ngón tay y run run, nâng lên mà chẳng dám đặt xuống. Y kìềm nén bản thân, thu tay lại, giấu về sau lưng, dặn dò tài xế lái xe cẩn thận, đóng cửa, lùi ra.
Mãi đến khi chiếc xe hòa giữa màn đêm, y vẫn ngây ngẩn, chôn chân đứng tại chỗ.
Hồi lâu sau y mới sực tỉnh, cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Chàng trai trẻ vươn tay về phía khoảng không, chầm chậm vòng cánh tay lại, giả làm tư thế như đang ôm chầm ai đó.
Y cười rất trầm, cười cử chỉ điên rồ của chính mình. Thế rồi y xoay người qua hướng quán bar hẵng còn náo nhiệt, bước từng bước, quay về.
Hết chương 1.