Nhà Giang Trì Phong ngược hướng với biệt thự Phùng Xuân.
Lục Trường Đình và Thẩm Lệ về đến biệt thự đã nửa đêm, thậm chí Thẩm Lệ còn ngủ giấc được ngắn trên xe.
Mới đầu y chỉ nhắm mắt nghĩ xem chút nữa nếu Lục Trường Đình hỏi thì nên giải thích thế nào, sau lại mơ màng ngủ mất.
Lúc đến nhà y tự tỉnh, người hơi ra mồ hôi nên vào nhà là lên gác, về phòng lấy đồ ngủ rồi đi tắm luôn, không chừa chút cơ hội cho Lục Trường Đình mở lời.
Y tắm rửa xong ra ngoài, người hẵng còn hơi nước, vừa lau đầu vừa gọi Lục Trường Đình đi tắm, mình thì lấy máy sấy đứng ở buồng ngoài sấy tóc.
Lục Trường Đình đi tới, tự nhiên lấy máy sấy trong tay y, luồn ngón tay thon dài theo mái tóc ẩm hơi rối: “Thẩm Tiểu Lệ này, em nên giải thích chuyện chocolate đi chứ.”
Hắn luôn biết Thẩm Lệ giấu mình một số chuyện, ví dụ như hắn tìm kiểu gì cũng không thấy nơi bán chocolate, hay anh trai nhỏ nào đó.
Chẳng thành vấn đề gì hết, mỗi người đều có quá khứ.
Tuy hắn để bụng thật, thi thoảng cũng điều tra, nhưng những chuyện ấy đã qua hết rồi.
Hắn là hiện tại, là tương lai.
Hắn nghĩ, đến cuối cùng, hắn sẽ đợi được khoảnh khắc Thẩm Lệ chủ động giãi bày quá khứ với mình thôi.
Nhưng Thẩm Lệ ấy mà, tựa như vùng biển chỉ để hắn thấy những gợn sóng lấp lánh ánh nắng, còn mặt tối loang lổ giữa rặng đá ngầm, những con sóng cuộn âm thầm và bí mật sâu thẳm nơi đáy biển thì giấu tiệt đi.
Hắn chỉ có cách chìm hẳn xuống biển sâu mới thoáng trông thấy được vài phần.
Trong tiếng chạy ù ù của máy sấy tóc, Thẩm Lệ thở dài rất nhẹ: “Thực ra, chocolate là em làm đó.”
Nói dối một lần sẽ phải dùng vô vàn lời nói dối khác để lấp liếm.
Y không muốn lừa Lục Trường Đình cả đời, cũng nghĩ về việc dần dần nói ra hết những năm này, vậy nên y nhận một lỗi sai trước sau khi đã nghĩ ngợi mãi: “Em xin lỗi, trước kia lừa anh nói rằng mua ở siêu thị.”
“Tại sao lại lừa anh?” Lục Trường Đình nhéo tai em, không hề thấy giận, chỉ cảm thán hóa ra là vậy, chẳng trách hắn tìm hết siêu thị lớn đến cửa hàng nhỏ cũng không thấy chocolate giống vậy.
“Em đều nói thế với mọi người mà.” Lời này y nói thật, Thẩm Lệ tiếp, “Có ai hỏi, em cứ nói mua ở siêu thị là xong.”
Nhưng người được ăn chocolate của y cũng chẳng có bao.
Lục Trường Đình chẳng rõ giờ hắn thấy ra sao nữa.
Vốn tưởng bản thân đặc biệt với Thẩm Lệ, kết quả phát hiện té ra hắn chỉ là một trong số đó, cho dù khi ấy hắn và Thẩm Lệ mới quen chưa lâu… Tình yêu quả khiến người ta lo được lo mất.
“Vậy sao Giang Trì Phong biết?”
“Lễ tình nhân dạo trước, ảnh muốn tặng Ngụy Văn Hành chocolate, nhưng thấy ai nấy đều mua ngoài, tầm thường quá, nên thích tự làm.” Thẩm Lệ khựng một chốc, tiếp tục, “Khi ấy ảnh mới yêu đương với Ngụy Văn Hành, chuyện gì cũng lân la hỏi em.
Ảnh bảo muốn tự làm chocolate tặng Ngụy Văn Hành mà không biết, thế là em nói để em dạy.”
Sự thực đó.
Ngày ấy Giang Trì Phong còn khá kinh ngạc khi biết y làm được chocolate, vả lại Giang Trì Phong không mê ăn kẹo, dù biết y luôn mang chocolate bên người nhưng hôm nay mới hỏi xin lần đầu.
Rõ ràng là cố tình chọc tức Lục Trường Đình.
Đàn ông đàn ang nổi tính trẻ con lên, trẻ trâu thật.
“Em dối anh một lần, anh cũng gạt em một lần.” Lục Trường Đình tắt máy sấy, ôm lấy em từ đằng sau, “Chúng mình hòa nhé.”
Nhớ đến chocolate và trà chanh mật ong mình gạt từ tay Thẩm Lệ, Lục Trường Đình dúi đầu vào cổ em, vành tai hơi đo đỏ.
Thẩm Lệ cười, không chọc anh, cũng chẳng tính nợ cũ, chỉ vuốt ve mái tóc anh.
“Đi tắm đi nào.”
Lục Trường Đình ngửi hương thơm sau khi tắm trên người em, đầu lội ngược về kiếm tìm ký ức trong quá khứ.
Nếu Thẩm Lệ đã tự làm chocolate, vậy viên chocolate hắn ăn lần đó… Hắn nhớ lầm rồi ư?
…
Hôm sau Lục Trường Đình nhờ người tìm ra phương thức liên lạc của Đường Yểu.
Hắn không muốn hẹn người ra nói chuyện, chỉ gọi điện thoại qua, báo tên, sau đó hỏi giản lược về chuyện năm ấy.
Hôm nay thời tiết rất oi bức, ánh nắng buổi trưa còn chói chang, chiều về trời mới râm bớt.
Nhìn từ cửa sổ phòng làm việc ra xa, từng tầng mây gối lên nhau trên đường chân trời, Lục Trường Đình gọi cho Đường Yểu mà lòng lại đang nghĩ chốc nữa phải nhắc Thẩm Lệ ra ngoài nhớ mang ô.
Cách nhiều năm, bạn trai cũ đột nhiên hỏi chuyện lần đầu gặp mặt, Đường Yểu thấy hơi vi diệu.
Nhưng cô cũng chẳng tự luyến đến nỗi cảm thấy Lục Trường Đình còn lưu luyến tình cũ với mình.
Dù sao nếu lưu luyến tình cũ thật, hôm ấy Lục Trường Đình sẽ chẳng bủn xỉn đến mức không cho cô số điện thoại.
Tuy tò mò lý do Lục Trường Đình tìm được số liên lạc của mình và hỏi chuyện lần đầu gặp mặt, Đường Yểu vẫn kiềm chế, trả lời câu Lục Trường Đình hỏi trước: “Chocolate không phải của tôi.”
“Hôm đó lúc tôi đến phòng y tế anh đã đang truyền nước muối rồi.” Đường Yểu hơi lí nhí.
Tuổi mới biết yêu khó tránh khỏi thích vào biêng đầu, giờ nhớ lại cô thấy hơi thẹn, “Trước đấy tôi đã biết anh và có thiện cảm… Vậy nên anh hiểu lầm tôi đưa anh đến phòng y tế, tôi cũng không phủ nhận.”
“Chắc chocolate là do bạn đưa anh tới phòng y tế để lại cạnh giường đó.”
Lục Trường Đình đã phỏng đoán từ lâu, nghe cô nói xong cũng không ngoài ý muốn, ngược lại lâng lâng vì mình đoán đúng.
Đồng thời, hắn thấy hơi hồi hộp bởi chân tướng sắp được vạch trần: “Em biết người đưa tôi đến phòng y tế, là ai không?”
“Tôi không nhìn thấy.” Đường Yểu bị thái độ của hắn làm cho chẳng hiểu gì sất.
Cô nghĩ kỹ lại mới nói từ từ, “Nhưng tôi từng hỏi giáo viên phòng y tế, cô giáo bảo bạn dìu anh tới là một chàng trai cao và gầy, đến nơi đã mồ hôi nhễ nhại, ướt hết cả lưng áo.
Nhưng cậu bạn đưa anh vào phòng y tế xong đã chạy mất, có khi về nghỉ trưa cũng nên.”
Bởi lòng luôn hổ thẹn vì chiếm lòng tốt của người khác, Đường Yểu nhớ rất rõ chuyện này.
Giờ nói được ra cho Lục Trường Đình, cô thở phào trong lòng.
Chàng trai cao và gầy…
Bàn tay cầm di động dần siết chặt, yết hầu Lục Trường Đình căng chặt, lờ mờ thấy bản thân như chỉ cách sự thật một bước duy nhất.
“Tôi biết rồi.” Hắn trông sắc trời âm u, hơi cau mày.
Trời sắp mưa.
Đường Yểu tò mò: “Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”
Lục Trường Đình ở đầu bên kia không đáp lời, giác quan thứ sáu nhạy bén khiến Đường Yểu bật ra câu hỏi thứ hai: “Chẳng lẽ hồi ấy anh chỉ vì viên chocolate đó nên ở bên tôi?” Đường Yểu hỏi dồn, “Giờ anh tìm ra người đưa mình đến phòng y tế rồi à?”
Đã qua biết bao năm… Lẽ nào Lục Trường Đình luôn kiếm tìm chàng trai ngày đó ư? Vậy coi cô của hồi ấy là gì?
Con gái mẫn cảm là thế, Lục Trường Đình nghe ra ý khác trong lời cô, thở dài, giải thích một câu: “Thực ra năm ấy tôi từng nghĩ, sao một cô cái lại đỡ mình tới phòng y tế được.”
Hắn nhớ mình ngất xỉu trên đường đi từ sân bóng rổ đến nhà ăn, đoạn đường đến phòng y tế không xa lắm, nhưng Đường Yểu là con gái, dìu hắn đi bằng cách nào?
Có điều thiện cảm về một người làm lòng ta thiên vị, cảm tính át hẳn lý tính, hắn tin tưởng Đường Yểu nên không tìm hiểu sâu hơn.
Đường Yểu trầm ngâm một lúc, cuối cùng cười xòa: “Qua nhiều năm quá rồi, tôi xin lỗi anh một câu, anh cũng thứ cho lòng ích kỷ của tôi nhé.”
“Nếu tôi tìm thấy chàng trai nọ.” Lục Trường Đình nói, “Tôi sẽ chuyển lời xin lỗi này thay cô.”
Ngắt điện, Lục Trường Đình nhắn tin cho Thẩm Lệ bảo mình phải tăng ca, đừng đợi cơm.
Hắn còn dặn đi dặn lại em ra ngoài nhớ mang ô, sau đó mới tiếp tục xử lý công việc.
Cơn dông mùa hạ ào ào kéo đến, phút chốc mưa đã đổ trắng xóa, tiếng rào rào cuốn theo cả sấm đùng đoàng tựa bản giao hưởng rền vang.
Lục Trường Đình lại như chẳng nghe thấy gì.
Tròng phòng làm việc, trừ tiếng mưa sấm lúc có lúc không, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh lật giấy và đặt bút ký tên.
Lúc nào bận bịu thời gian cũng qua nhanh.
Lục Trường Đình giải quyết xong mấy văn bản đã hết một tiếng đồng hồ.
Không biết trời ngừng sấm từ bao giờ, mưa cũng có vẻ ngớt.
Ai đó gõ cửa phòng làm việc, Lục Trường Đình mời vào, ký tên xong tài liệu, ngước mắt lên, chợt rơi vào đôi con ngươi đượm nét cười.
“Em đến đón bàn trai em tan làm đây.” Chàng trai mặc chiếc sơ mi màu xanh trúc, dáng dấp thanh sạch và phong nhã, mắt mày tươi tắn, “Bạn trai nhà người khác đã tan sở hết rồi, sao bạn trai nhà em vẫn chưa về vậy ta.”
Lục Trường Đình nhìn em, hơi ngẩn ngơ, sau đó dần cươi tươi: “Tới đây nào.”
Thẩm Lệ đi về phía anh, vòng qua bàn làm việc, lọt trọn vào vòng ôm của Lục Trường Đình.
“Bạn trai nhà em sắp tự tắt nguồn rồi, mau cho ảnh sạc điện một xíu.”
Lục Trường Đình ngửi hương gỗ nhàn nhạt và trong trẻo trên người Thẩm Lệ, thở dài đầy thoải mái: “Hôm nay lại là một ngày muốn quẳng gánh giữa đường nữa.”
Thẩm Lệ xoay người lại, bóp vai cho anh: “Mệt lắm hả?”
Lục Trường Đình chỉ tập tài liệu để bên cạnh: “Muốn làm tiền kia kìa, trình lên đề nghị gộp cùng cái dự án ở Tùng Sơn Cư.”
“Ông ta là người biết thủ đoạn, cũng có chút tình bạn bè với ông ba.
Nếu người ngồi ở vị trí này là ông ba, có lẽ sẽ để ông ta theo.” Lục Trường Đình hơi nhíu đầu mày, “Nhưng dự án này anh phụ trách, bận tới bận lui lâu đến vậy, dựa vào đâu mà phải tặng không cho ông ta một phần lợi nhuận.”
“Thế thì đừng để ý đến.” Thẩm Lệ nói, “Tặng không tiền cho người khác thà đi làm từ thiện còn hơn.”
Lục Trường Đình dãn mày, bỗng bật cười: “Bé cưng ơi.” Hắn nghiêng đầu thơm Thẩm Lệ một cái, ôm em càng chặt hơn, “Em nói chuẩn không cần chỉnh.”
“Rút mười phần trăm lợi nhuận dự án này từ sổ cái chung ra làm từ thiện luôn.” Lục Trường Đình nói như thể sắp ban bố đến nơi, “Sợ là cái tính chỉ nuốt vào không nhả ra của Lục Thế Hòa chẳng nỡ rút ngần ấy tiền ra.”
Nghe đến tên Lục Thế Hòa, Thẩm Lệ cau mày: “Họ hàng trong nhà à anh?”
Lục Trường Đình thản nhiên: “Hình như là đứa con đời ông cố bị đưa ra ngoài, về sau mới nhận tổ quy tông, nhưng thực ra cách xa lắm rồi.”
Thẩm Lệ gật đầu cho có, không hỏi thêm nữa.
Danh Sách Chương: