1. Đây là một câu chuyện của hai cô gái bắt đầu từ con số không.
Chỉ là một câu chuyện ngắn nhưng hy vọng rằng các bạn có thể kiên nhẫn đọc. Nhắc nhở trước với các bạn rằng đây là câu chuyện xưa của hai cô gái, chỉ có hai cô gái, không có vai phụ.
—————
2. Khi tôi quyết định viết Hướng Tranh và Thời Tuệ ở trong lòng mình ra, tôi đã phải rất quyết tâm, vì đó là “Thời Tuệ” mà tôi ngày đêm nhớ đến, là cái tên mà tôi đã khắc sâu trong lòng. Cho dù là người chồng hiện đang nằm bên cạnh cũng không thể hiểu được tình cảm của tôi đối với cô ấy là như thế nào.
Bản thân tôi cũng không thể nào nói rõ ra được.
Anh ấy nghe thấy tôi có ý định viết ra thì hết sức ủng hộ, thậm chí còn nhường cho tôi chiếc máy tính bảo bối của anh ấy.
Ảnh nền máy tính là ảnh cưới của chúng tôi. Chúng tôi rất yêu nhau.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Sau khi viết ra những lời này lại khiến tôi có chút chột dạ, anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất hài lòng với anh ấy. Ít nhất là ở trong mắt những người xung quanh thì anh ấy quả thật là một người chồng gương mẫu.
Là lỗi của tôi, là tôi không có cách nào để yêu một người mà không có chút đắn đo nào.
———-
3. Năm tôi mười tuổi, tôi bị một ông thầy bói ven đường cản lại, ông ấy đẩy cái kính trên mũi, nói với tôi một câu nói “tình ý sâu xa”: “Cháu nhỏ, ông thấy ông và cháu rất có duyên…”
Nhưng đối với người đang vội vã đi chơi net như tôi lúc ấy thì ông lão ấy quả thật rất chướng mắt.
“Cháu không có tiền, cho dù có duyên cũng vô dụng thôi.”
“Ông không cần tiền của cháu.”
“Cháu không có thời gian nghe ông nói bậy.” Tôi hất tay của ông lão ra, không quay đầu mà chạy thẳng về phía trước.
Không biết tôi có duyên với ông ấy thật hay không mà ông ấy vẫn không nản chí mà hét ở sau lưng tôi: “Cô bé, năm 18 tuổi cần phải cẩn thận nhé!”
Chỉ một câu nói đó mà khiến tôi đang nóng vội cũng phải dừng lại. Không phải vì ông ấy nói quá mức mơ hồ mà là làm sao ông ấy biết được tôi là một cô bé.
Tôi vò vò cái “ổ gà” trên đầu, nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra tại sao. Ngay cả mẹ tôi cũng cảm thấy rằng ngoại trừ việc có thứ đó ở giữa hai chân thì tôi không khác gì một thằng con trai.
Sau này, khi đi học, cũng bởi vì bề ngoài cùng với cách cư xử mà tôi gây ra không ít chuyện xấu. Ví dụ như, vào nhà vệ sinh nữ thì bị mắng là biến thái, chia ký túc xá thì bị chia đến ký túc xá nam, được học sinh nữ tỏ tình, bị thầy giáo phân công đến tổ vệ sinh nam làm những công việc nặng.
Cho dù vậy, tôi cũng không quan tâm đến giới tính của bản thân. Khi vẫn còn ở trong bụng, mẹ tôi vẫn luôn tin chắc và luôn khẳng định tôi là một cô bé.
Một cô bé yếu đuối.
Một cô bé cần được bảo vệ..
——-–-
4. “Đây là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta, cả lớp nhiệt liệt chào đón bạn ấy nào!!!!!.”
Đây là ngày đầu tiên tôi 18 tuổi, và tôi lại bởi vì đánh nhau mà vinh dự được chuyển trường.
Là “lại” đó.
Tôi vẫn nhớ hình ảnh mẹ tôi vừa khóc vừa vỗ nhẹ vào vai mình, giây phút đó tôi đã quyết tâm rằng lần này nhất định tôi phải vượt qua năm cuối cấp một cách an toàn và chắc chắn.
“Chào mọi người, mình tên là Hướng Tranh. Điều thứ nhất, mình xin đính chính một chút mình là con gái. Tuy nhiên, nếu có vấn đề gì mà các bạn nam không giải quyết được thì có thể tìm mình. Thứ hai… Không có thứ hai. Vậy nên cứ như vậy đi.” Tôi cười nhẹ, nở một nụ cười mà bản thân tôi thấy rằng là một nụ cười tỏa nắng.
Các bạn học trong lớp đều rất nhiệt tình, ngoại trừ… cô gái ngồi ở hàng cuối trong góc. Cô ấy ngơ ngác nhìn đằng trước, tôi không rõ là cô ấy có nhìn tôi hay không. Nhưng rồi cô ấy lại lặng lẽ cúi đầu xuống.
Toàn bộ quá trình hành động rất chậm rãi, như là sợ bị người khác nhìn đến vậy.
“À… Bạn học mới….”
“Tìm chỗ ngồi phải không?” Thầy giáo còn đang nhìn quanh bốn phía lớp học, tôi đã ngựa quen đường cũ, tự tìm chỗ ngồi cho mình.
“Em ngồi đâu cũng được. Vậy… ở chỗ kia đi.” Tôi chỉ vào chỗ trống bên cạnh cô gái lúc nãy.
Không biết vì sao mà cả lớp nổ ra một trận tiếng cười.
Giáo viên chủ nhiệm có hơi lưỡng lự nhưng do tôi tự chọn vị trí nên chỉ cười cười, ngầm đồng ý.
Thực ra, lý do tôi chọn vị trí ấy rất đơn giản. Bởi vì trong lớp chỉ có hai vị trí trống, một vị trí là bên cạnh cô gái đó, một vị trí khác là bên cạnh một cậu bé mập mạp nặng 200 cân.
Không phải tôi kỳ thị những người mập mạp, tôi chỉ cảm thấy là cậu bé đó ngồi cùng tôi sẽ khiến cậu ấy phải chịu thiệt thòi.
Trong cặp sách của tôi có một cây kẹo mút mà tôi mua tạm ở cổng trường, vốn định chia sẻ với các bạn trong lớp và để lại một ấn tượng tốt với mọi người. Cuối cùng vì giới thiệu quá nhiều điều vô nghĩa khiến tôi quên mất.
Vì thế, khi tôi ném chiếc cặp sách vào ngăn bàn thì gây ra một tiếng động lớn, dọa cô gái bên cạnh giật mình.
Tôi nhìn cô ấy nói lời xin lỗi: “Tớ xin lỗi.”
Cô ấy lặng lẽ vỗ đầu mình rồi lại lắc đầu với tôi.
“Xin chào, mình tên là Hướng Tranh, là bạn cùng bàn của cậu trong thời gian tới.” Tôi dựa theo nguyên tắc lịch sự mà chào hỏi thân thiện với cô.
Bạn nữ đó vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười lịch sự với tôi.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
“Cậu tên gì?” Tôi chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi.
“Cậu đừng hỏi. Cậu ấy là người nói lắp. Trả lời chắc hết một tiết học.” Bạn học sinh nam ngồi đằng trước cười nhạo liếc nhìn cô gái bằng ánh mắt chế giễu.
Tôi luôn luôn không có thiện cảm đối với những người như bạn nam này.
Bạn nữ kia cúi đầu nhìn xuống, bạn nam kia lại càng cười lớn hơn.
Tất cả những điều này dường như đã trở thành chuyện bình thường trong lớp học này, mọi người đều không hề ngạc nhiên, thậm chí còn cùng nhau chỉ chỉ trỏ trỏ, không hề ngần ngại gọi cô là “Nhỏ nói lắp”
Bạn nữ kia xê dịch sang một bên, kéo khoảng cách giữa tôi và cô ấy lớn hơn. Cô ấy ngồi sát tường, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Cười cái gì cười. Có cái gì mà đáng cười chứ? Có bệnh hả? Tớ nói chuyện với cậu à? Đừng ở chỗ này này nữa. Tớ không có hứng thú với người trong ngoài không đồng nhất.”
Chắc hẳn cậu ta không đoán được tôi sẽ tức giận không lý do như vậy. Cho nên sắc mặt không quá đẹp.
Tôi cũng không có để ý những ánh mắt xung quanh bởi vì từ giây phút này trở đi, tôi quyết định không hề thân thiện với họ nữa. Chó không xứng được đối xử thân thiện.
“Nói lắp cũng không phải là không nói được. Ít nhất so với người có thể nói nhưng không biết nói tiếng người còn tốt hơn nhiều.” Tôi bóc một viên kéo nhét vào trong miệng rồi trực tiếp cầm lấy vở của bạn nữ kia.
Vở của cô ấy rất gọn gàng, sạch sẽ giống như chính cô ấy. Trên bìa vở có viết hai chữ “Thời Tuệ.”
“Thì ra cậu tên là Thời Tuệ.”
Có lẽ cô ấy bị động tác lỗ mãng của tôi làm cho hoảng sợ nên lại tiếp tục ngồi sát vào tường, chỉ hận không thể cách tôi một con kênh lớn vậy.
Tôi thừa nhận, lần đầu tiên gặp mặt mà cướp vở của người khác là rất lỗ mãng.
Vì để bày tỏ lời xin lỗi, tôi đã vuốt phẳng góc sách bị nhăn nhân tiện còn tặng cô ấy một cây kẹo mút.
Cô gái giống như cô ấy chắc là sẽ rất thích. Nếu không thích thì tôi cũng không có cách nào.
—————
5. Có thể là bởi vì ngày đầu tiên tôi biểu hiện quá mức kiêu ngạo, cũng có thể là bởi vì tôi là người đầu tiên trong lớp bảo vệ “nhỏ lắp bắp”.
Nên các bạn trong lớp có vẻ khó chịu với tôi ở mọi nơi, nào là ‘không cẩn thận” làm rơi vở của tôi xuống đất, không thì cầm cốc nước ấm không cẩn thận mà đổ lên người tôi.
Thực ra những thủ thuật nhỏ đó ở trong mắt tôi thì không ảnh hưởng một chút nào. Không chỉ không có hại với tôi mà còn hại chỉ số thông minh của họ hạ thấp xuống không ít.
Tôi cũng lười so đo với bọn họ.
Nói tới mấy ngày nay, Thời Tuệ thật sự một câu cũng không có nói.
Cô ấy yên lặng nghe giáo viên giảng bài, yên lặng làm tất cả mọi việc. Có đôi khi tôi còn quên mất sự tồn tại của cô ấy vì cô ấy yên lặng quá mức.
Chẳng qua là sự hiện diện của cô ấy quá thấp.
Nhưng tôi có một chút hoài nghi sâu sắc rằng cô ý cố tình làm như vậy.
—————
6. Tôi suy đi nghĩ lại thực sự vẫn không hiểu vì sao các bạn trong lớp lại chán ghét Thời Tuệ như vậy. Bất kể nam hay nữ đều có thể bắt nạt cô ấy mà không cần bàn trước. Cho dù cô ấy chỉ yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình, cũng sẽ có đồ ném vào người cô ấy.
“Nhỏ nói lắp, ném vào thùng rác cho tôi.” Một bạn học nữ đi ngang qua, tiện tay ném gói khoai tây chiên chưa ăn hết cho Thời Tuệ.
Thời Tuệ không bắt lấy được, vụn khoai rơi đầy xuống sàn. Lần này không chỉ có một trận cười vang mà còn là một cái tát của bạn học nữ kia.
Một cái tát đánh vào mặt Thời Tuệ. Đồng thời ở trước mắt bao người cô ấy lại đổ túi khoai tây chiên. Lần này tất cả đều rơi vào đầu của Thời Tuệ.
“Rác rưởi mà cũng không bắt lấy được rác rưởi.”
Theo lý thuyết, gặp loại tình huống này tôi nên ngăn cản một chút. Nhưng hiện tại tôi lại không làm gì cả. Bởi vì tôi đang nghĩ bị tát vào mặt, Thời Tuệ sẽ không có khả năng không làm ra hành động gì được.
Rất thất vọng là cô ấy thực sự không phản kháng chút nào.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
“Bọn họ đang bắt nạt cậu, cậu không phản kích sao?” Tôi không nhịn được mà hỏi một câu.
Cô ấy thực sự là không để ý đến tôi, quay đầu cầm lấy cây chổi rồi dọn dẹp mạnh hỗn độn trên mặt sàn.
“Không thể nào. Cậu thật sự không làm cái gì hả?”
Cây chổi trong tay cô ấy ngừng lại, quay về phía tôi rồi cười cười đầy chua xót.
“Vô…… ích.”
Cô ấy nghẹn thật lâu mới nói ra được hai chữ này.
Cô ấy nói.
Vô ích.
————
7. Những sự việc như vậy đều xảy ra hàng ngày, mà tôi là người chứng kiến tất cả những sự việc này rõ ràng hơn so với bất kỳ ai.
Nhưng tôi gần như không đứng ra bênh vực cô ấy một lần nào nữa.
Tôi thừa nhận rằng tôi có chút ý đánh cược, tôi đánh cược, đánh cược Thời Tuệ có phản kích lại hay không.
Nhưng tôi cũng có thể trở thành một trong những người bạo lực học đường.
Trong tất cả những vụ bạo lực, người đứng xem hay người bạo lực đều giống nhau. Điểm khác nhau duy nhất là người đi bạo lực dùng đôi tay của họ còn tôi là người đứng xem thì dùng đôi mắt.