8. Trên người cô ấy hầu như ngày nào cũng có vết thương, trên mặt, trên cổ, trên tất cả các bộ phận của cơ thể.
Không biết vì sao mà tôi bắt đầu cảm thấy đau lòng cho cô ấy.
“Thời Tuệ.” Tôi gọi cô ấy một tiếng.
Cô ấy không có phản ứng gì, tôi lớn tiếng gọi cô ấy: “Thời Tuệ”
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
“Hả?” Cô ấy dùng ngón tay chỉ vào bản thân, biểu cảm đầy sự nghi ngờ.
Giống như người tôi gọi không phải là cô ấy vậy.
“Thời Tuệ, mình gọi cậu đấy.”
Đôi mắt của cô ấy như chuẩn bị có nước mắt trào ra vậy. Thực sự là đã rất lâu rồi cô ấy không được nghe có người gọi tên mình. Tất cả mọi người đều gọi cô ấy là “Nhỏ nói lắp”. Gọi nhiều đến nỗi khiến cô ấy như đã quên tên của chính mình.
“Ở cổng trường mới mở một tiệm phở, vào ăn còn được tặng một bát trứng kho. Sau khi tan học thì chúng mình cùng đi nhé?”
Tuy rằng Thời Tuệ ăn nói không quá nhanh nhẹn nhưng biểu cảm của cô ấy lại rất phong phú, nhưng có lẽ chỉ là với tôi.
Cô ấy rất mong đợi điều đó nhưng lại bất lực.
Cô lấy bút viết lên trên giấy “ Xin lỗi! Sau khi tan học mình còn phải ở lại phòng học để trang trí bảng nên không thể đi được.”
Nét chữ của cô ấy tinh xảo như con người cô ấy vậy, không biết đây là lần thứ mấy tôi cảm thấy như vậy.
Tôi cầm tờ giấy đó rồi viết lên trên câu trả lời của tôi: “ Không sao. Mình ở cửa chờ cậu. Dù sao sau khi tan học mình cũng không có việc gì.”
Thời Tuệ nhẹ giọng cười. Cô ấy lại tiếp tục dùng phương pháp viết trên giấy nói chuyện cùng tôi. “ Vì sao cậu lại viết trên giấy?”
Ừ ha. Tôi không nói lắp.
Khi tôi nhận ra điều này thì tôi và cô ấy đã viết đầy tờ giấy trắng.
Cô ấy gọi tôi là Tranh Tử mà tôi cũng bởi vì không biết viết chữ “Tuệ” nên viết tên cô ấy đơn giản thành Thập Tuế
Thập Tuế Tranh Tử
*Trong tiếng trung, Thời Tuệ đồng âm với Thập Tuế, Hướng Tranh đồng âm với Tranh Tử.
—————
9. Vì để được ăn một bát trứng kho miễn phí mà tôi đã ở cửa trường đợi Thập Tuế nửa tiếng đồng hồ.
“Sao trang trí bảng lớp học thôi mà cũng lâu vậy?”
Tôi ngồi xổm trước cổng trường, ngồi đến hai chân đều tê, ngồi đến lúc chú bảo vệ đều không nhịn được mà muốn đuổi tôi đi. Nhưng, cuối cùng tôi không ngồi đợi Thời Tuệ nữa.
Tôi chưa bao giờ đi trang trí bảng lớp học, ngay cả tham gia văn nghệ cũng không tham gia. Nhưng tôi cũng biết rằng để trang trí bảng lớp học thì không thể chỉ có một người làm được.
Quên đi! Nể tình cô ấy làm vì lớp, tôi không tính toán với cô ấy. Lửa giận trong người cũng giảm đi một nửa.
Vì thế, nhân lúc chú bảo vệ không chú ý mà tôi đã lẻn vào trường.
Trên đường, tôi còn suy nghĩ rằng mặc kệ cô ấy trang trí đến đâu thì tôi cũng sẽ kéo cô ấy đi. Trang trí bảng lớp cũng đâu quan trọng bằng bát trứng kho.
Bảng lớp mới trang trí được một nửa, viên phấn bị gãy rơi trên đất, cặp sách của cô ấy còn chưa mang về, nhưng đến cái bóng của giáo viên cũng không nhìn thấy. Nơi này cực kỳ yên tĩnh.
“Thời Tuệ! Thời Tuệ! Thời Tuệ!” Trong lòng tôi nảy sinh cảm giác bất an, cảm thấy rằng không khí yên tĩnh này không phải là một dấu hiệu tốt.
Thậm chí là ở hiện tại tôi cũng nghĩ như vậy.
—————
10. Khi tôi tìm được cô ấy thì cô đang nằm trong WC của trường, trên mặt đất lênh láng nước bẩn đã thấm vào chiếc áo sơ mi màu trắng của cô ấy, tóc vụn rơi ở khắp nơi. Mặt cô ấy nghiêng về một bên. Trên khuôn mặt có thể nhìn thấy rõ một bàn tay màu đỏ.
Cô ấy cứ nằm ở đó, không nhúc nhích, yên tĩnh như ngày thường.
“Thời Tuệ?” Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy, sợ sẽ dọa đến cô ấy.
“Tranh……” Cô run rẩy gọi tên tôi.
Tôi không biết được nơi này đã xảy ra chuyện gì nhưng mà phản ứng đầu tiên của tôi là lấy điện thoại ra chụp lại để làm chứng cứ.
“Thời Tuệ, là ai làm?” Tôi cẩn thận nâng cô ấy dậy, cúc áo sơ mi của cô đã bung ra mấy cái, lỏng lẻo treo ở trên người.
Sườn mặt của Thời Tuệ sưng lên, tóc bị cắt lộn xộn.
“Có phải là những người trong lớp không? Mấy người đó bị điên sao? Vì sao phải làm như vậy chứ? Thật quá đáng, chúng mình đi nói cho giáo viên đi!”
“Vô…… ích.”
Tôi nhất thời nghẹn lời, sao cô ấy lại không biết đi nói cho giáo viên chứ, nhưng những người đó sẽ bị phạt nặng sao?
Nặng lắm là bị chuyển trường, tôi chính là một ví dụ sống điển hình.
“Vậy báo cảnh sát đi. Báo cảnh sát là được rồi phải không? Mấy người đó bắt nạt cậu không một hai lần. Cảnh sát chắc chắn phải quan tâm chứ!”
Thời Tuệ nắm lấy đôi tay run rẩy của tôi: “Không…… Không……có việc gì…… Thành…… thói quen…….”
Cô ấy nắm lấy cổ áo và sợi tóc rối loạn phía sau rồi quay ra nhìn tôi cười. Nụ cười rất xấu.
“Thời Tuệ, mình với cậu chạy trốn đi!”
———————
11. Thời điểm tìm được chúng tôi đã là ngày thứ ba, nghe nói trường học vì chúng tôi mất tích mà đã rối loạn, ngay cả cảnh sát cũng tham gia vào.
Mà nguyên nhân tìm được chúng tôi là gì? Chính tôi đã đăng bức ảnh tôi đã chụp lên diễn đàn của trường. Từ đó mà họ tìm được vị trí của chúng tôi.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Hai người chúng tôi cùng với mấy bạn học bạo lực bị gọi vào phòng hiệu trường. Chuyện này ồn ào rất lớn, trong hay ngoài trường đều đang bàn tán chuyện này.
Mục đích của tôi cũng coi như là đã hoàn thành một nửa.
Tóc của Thời Tuệ đã được tôi sửa lại một chút. Tuy rằng kỹ thuật chẳng ra gì nhưng cũng may còn có thể nhìn được. Cô ấy đội chiếc mũ hồng nhạt mà tôi đã mua cho cô. Làn da ấy trắng nên màu hồng nhạt rất phù hợp với cô ấy.
Ánh mắt của tôi vẫn luôn dừng ở trên người cô ấy, hoàn toàn bỏ qua các giáo viên và phụ huynh trong trường.
“Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn gây chấn động đến cả sở giáo dục. Chính vì vậy chúng ta cần phải giải quyết việc này càng sớm càng tốt.”
Giải quyết như thế nào? Thầy ấy lại không nhắc đến một chữ.
“Đều là học sinh cấp ba, chỉ còn nửa năm là phải thi đại học. Chúng tôi cần phải đảm bảo rằng mỗi một bạn học sinh đều thuận lợi thi đại học.” Chủ nhiệm lớp lên tiếng.
Ý chính là muốn xử lý việc này ổn thỏa vừa có thể bảo toàn cho mấy học sinh kia.
“Aida, đều là mấy đứa nhỏ đùa giỡn với nhau thôi, như vậy cũng tốt. Chúng ta xin lỗi là được rồi. Bạn học sinh bị thương này chúng tôi sẽ cùng nhau bồi thường.” Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, không giống như là tới nghe phê bình. Trên mặt bà ấy không có biểu hiện của sự xin lỗi nào. Không chỉ một mình bà ấy mà tất cả các bậc phụ huynh ở đây đều như vậy.
“Đúng đấy. Cũng không phải chuyện gì lớn. Cháu nói ra một con số là được rồi.” Người đàn ông đó nói xong thì móc từ trong ví ra một xấp tiền mặt, phe phẩy trước mặt Thời Tuệ.
“ Cháu không…… Không…… Không…… Không cần.”
“ Cháu không cần tiền, thế cháu muốn cái gì?!! Đừng có mà được voi đòi tiên!” Đột nhiên người đàn ông kia cao giọng lên, dọa Thời Tuệ.
“Cách xa bạn ấy ra!” Một tay tôi kéo Thời Tuệ ra phía sau rồi hung hăng trừng mắt với người đàn ông kia.
“Cháu!” Ông tôi dùng tay chỉ vào tôi, nhưng không làm được gì.
“Được rồi. Đừng cãi nhau nữa. Đi xin lỗi bạn Thời Tuệ, sau đó viết bản kiểm điểm 1000 chữ, ở nhà ngẫm nghĩ một tuần!”
“Tại sao? Mấy bạn ấy cư xử quá đáng như vậy, vì sao chỉ bị phạt như thế!” Tôi mở to hai mắt, tức giận hét lớn về phía hiệu trưởng.
“Tôi còn chưa xử phạt em, vậy mà em còn kêu gào trước mặt tôi thế đấy à. Em đừng có quên vì sao em chuyển tới đây.”
Tôi không quên. Làm sao tôi có thể quên chứ. Tôi còn nhớ rõ lời dặn dò của mẹ khi vừa đến ngôi trường này. Mẹ dặn tôi không được gây rối, yên ổn học xong cấp ba.
Hôm nay mẹ tôi không tới, người thân trong nhà không một người tới.
“Tranh……Tử.” Thời Tuệ lôi kéo góc áo của tôi, hướng về phía tôi mà lắc đầu.
Tôi biết ý của cô ấy là thôi bỏ đi.
Cuối cùng mấy bạn học sinh kia không tình nguyện mà xin lỗi. Mỗi người viết một bản kiểm điểm rồi được bố mẹ đưa về nhà.
Bài đăng của tôi trên diễn đàn cũng bị trường học bắt xóa bỏ. Chuyện này cho dù có làm sụp trời cũng không ai nhắc lại.
Những tổn thương mà mấy bạn học sinh kia mang đến cho Thời Tuệ vĩnh viễn đều không có cách nào đền bù được.
——————-
12. Cửa hàng phở trước đó còn chưa kịp ăn đã đóng cửa. Tôi và Thời Tuệ không được ăn trứng kho miễn phí như dự tính..
Nhưng điều đáng ăn mừng là mấy bạn học sinh kia bởi vì áp lực của dư luận mà bắt buộc phải chuyển trường. Ở trong lớp cũng không còn ai dám bắt nạt Thời Tuệ nữa, mối quan hệ của tôi với Thời Tuệ ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Các cuộc trò chuyện giữa chúng tôi phần lớn là viết ở trên một quyển sổ. Cô ấy vẫn luôn mang theo nó bên người.
Cuộc sống từng ngày đều tốt đẹp hơn, chúng tôi cũng từng bước đi về phía trước.
Chúng tôi coi nhau như những người bạn mình yêu quý nhất, như hình với bóng, thậm chí còn bị những người xung quanh gọi là “Thập Tuế Tranh Tử”.
Thập Tuế Tranh Tử, đều là Thời Tuệ Hướng Tranh..
Nếu nói tôi là người thay đổi được cô ấy thì không bằng nói là cô ấy tạo nên tôi của hiện tại.
Nhiều lúc tôi có suy nghĩ, nếu lúc trước tôi không đứng về phía cô ấy thì hiện giờ tôi sẽ như thế nào?
Tuy nhiên tôi lại không có nhiều thời gian để suy xét vấn đề này bởi vì tôi phải kết hôn.
——————-
13. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và chồng lập tức kết hôn. Lễ cưới ngày đó tôi vẫn nhớ rất rõ, không có phù dâu hay phù rể, tôi mặc chiếc váy cưới đứng bên cạnh chồng cũng bởi vì lần đầu tiên kết hôn mà tâm trạng rất hồi hộp khẩn trương.
Dưới sân khấu là họ hàng bạn bè mà chúng tôi đều quen biết mà trên sân khấu người đang cầm microphone nói năng lưu loát chính là người vẫn luôn ở bên cạnh tôi cho đến bây giờ, Thời Tuệ.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Có lẽ từ trước đến nay đó là ngày mà cô ấy nói nhiều nhất, tôi nghĩ vậy.
Cô ấy dẫn chương trình hơi loạn, hơn nửa thời gian là lau nước mắt, chảy nước mũi. Tôi nghĩ về sau chắc chắn sẽ không nhìn thấy người dẫn chương trình tệ như vậy.
Tuy nhiên, cô ấy rất biết ơn, vì tôi chuẩn bị kết hôn vào lúc này.
Thời Tuệ nói đứt quãng rất nhiều nhưng tôi lại chỉ nhớ kỹ một câu. Câu nói đó không phải nói với tôi mà nói với chồng tôi.
Cô ấy nói: “Tranh Tử mãi mãi là của Thập Tuế, mà Thời Tuệ cũng mãi mãi là của Hướng Tranh.”
Có thể hiểu rằng Thời Tuệ chỉ có mỗi Hướng Tranh mà thôi…
———–
14. Tôi vẫn luôn nói với chồng rằng trong cuộc đời tôi, việc chính xác nhất mà tôi từng làm chính là đứng về phía Thời Tuệ năm 18 tuổi.
Chồng tôi đã nghe rất nhiều lần về chuyện của tôi và Thời Tuệ, cho dù anh ấy chưa bao giờ có mặt trong thanh xuân của tôi nhưng anh ấy cũng là một người hiểu rõ về câu chuyện ấy.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Chuyện xưa đến đây nên kết thúc, một kết thúc thật hoàn mỹ.
Thế nhưng sự thật có thật sự như vậy không?
Tôi không biết, tôi cũng không nhớ rõ, mơ màng sống trong ảo tưởng cũng thật tuyệt..