Triệu Phản ngồi trong một chiếc RV màu đen, bên trong không khí mát mẻ hoàn toàn ngăn cách với khí trời khô nóng ở ngoài kia.
Hai mắt anh soi gương chằm chằm, kiểm tra lại dáng vẻ của mình.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt có tướng mạo anh tuấn, mỹ lệ, lông mày của anh hẹp dài, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng, làm người khác chú ý nhất trên ngũ quan của anh là cặp mắt hoa đào hơi hếch lên.
Đưa tay đùa dỡn mái tóc đen dài ngang vai, Triệu Phản hài lòng nhìn mình chăm chú trong gương, anh tuấn, hoàn mỹ không tỳ vết.
Chí Cung xách theo hai chai nước suối trở về, sau đó mở cửa xe lên xe, nhìn thấy Boss của mình lại đang tự luyến, nhưng anh đã luyện thành thói quen nên không mấy để ý.
Chỉ là dung mạo của ông chủ rất xuất sắc, lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt tuấn tú, đường nét tinh xảo kia cũng đã phải kinh ngạc, gặp một lần không thể làm rõ được đến tột cùng anh là nam hay nữ.
Nhớ tới một chuyện, Chí Cung kích động mở miệng, "Mới lúc nãy đi mua nước uống, thì tôi gặp Á Dung đó." Anh có một khuôn mặt đứng đắn, thân hình có chút mập mạp, trên mặt luôn treo nụ cười hiền hoà.
Thấy ông chủ không có phản ứng gì, anh cho cậu là người hay quên chuyện, không nhớ Lâm Á Dung là ai, nên vội nhắc lại:"Trước kia, Á Dung đã từng làm trợ lý cho cậu một năm."
Chỉ là ba năm trước khi bọn họ và nhân viên đi Las Vegas du lịch, sau khi trở lại cô đột nhiên từ chức, về phần nguyên nhân là cái gì, tất cả mọi người đều không rõ lắm.
Triệu Phản liếc ông một cái, "Tôi không mau quên như vậy." Anh đương nhiên nhớ Lâm Á Dung là ai, cũng biết rõ nguyên nhân cô nghỉ việc là gì hơn kẻ nào khác.
Nhớ tới chuyện năm đó, vẻ mặt anh hơi trầm xuống.
Chí Cung nhạy bén nhận ra sắc mặt ông chủ mình hình như không tốt lắm, cũng không dám lên tiếng nữa.
Triệu Phản là một ông chủ có chí hướng lớn, năm hai mươi mốt anh đã sáng lập ra " Công ty cố vấn quản lý Uy Khang", công ty kiếm được nhiều tiền, anh luôn luôn vui lòng mà chia lời với những nhân viên này, nhưng tính khí của anh rất khó nắm bắt, đôi khi một phút trước trên mặt còn hiện rõ nụ cười, phút sau đã trở mặt chửi ầm lên.
Khi tâm tình anh không tốt hoặc là nhìn khách hàng không vừa mắt, cho dù người ta có cầm tiền mặt óng ánh tới cửa cầu xin anh, anh cũng không nhận.
Anh tự mình in danh thiếp, chức vụ không phải là Chủ tịch cũng không phải là Tổng giám đốc mà là "Quản lý cải tạo công ty", danh như ý nghĩa, công việc của anh chính là trợ giúp các công ty chuyển đổi mô hình kinh doanh làm việc, hoặc là tiến hành sửa đổi lại những tổ chức không tốt đối với công ty.
Trời sinh cho anh có sự nhạy bén sáng suốt, chỉ cần tự mình đến công ty kia quan sát mấy ngày, gần như có thể lập tức hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu.
Vì vậy trải qua mấy năm, những công ty đã được anh sửa đổi lại, muốn chuyển đổi mô hình thì có thể chuyển đổi thành công, những người kinh doanh không tốt cũng bị loại bỏ ra khỏi công ty, công trạng có cũng có thể tính theo quy mô của công ty mà tăng lên, từ đó những công ty được cải tử hồi sinh.
Vì vậy công ty Uy Khang nổi tiếng, vang dội, danh tiếng truyền đi khắp nơi, những công ty xếp hàng tới cửa cầu xin ông chủ cải tạo lại không kể hết, trong nước ngoài nước đều có.
Thân là quản lý bộ nghiệp vụ, mỗi ngày việc anh phiền não nhất là không phải không có khách hàng mà là muốn làm thế nào để từ chối những khách hàng nối liền không dứt tới cửa kia.
"Bây giờ, cô ấy đang ở đâu? Làm gì?" Mấy giây sau, Triệu Phản lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì?" Chí Cung nổ máy chuẩn bị lên đường về công ty, nghe loáng thoáng nhất thời không hiểu được ý của Triệu Phán.
"Tôi hỏi ông Lâm Á Dung bây giờ đang ở đâu? Làm gì?" Anh không nhẫn nại lặp lại một lần nữa.
"Cô ấy mở một cửa hàng bán bánh bao trên phố, à không, là mộ nhà hàng." Sau đó anh tự tay chỉ nhà bán bánh bao đối diện.
Cặp mắt hoa đào kia nheo lại, nhìn theo hướng Chí Cung chỉ, vừ vặn thấy một cô gái đang đẩy cửa kính đi ra, dung mạo xinh đẹp, tóc buộc thành đôi ngựa sau ót, ôm trong ngực một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi.
Ánh mắt của anh dời từ khuôn mặt của cô về phía đứa bé được cô ôm trong ngực.
Cô cúi đầu nhìn đứa bé ngủ say trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé một cái rồi đi sang bên trái.
"Cô ấy kết hôn rồi?" thu lại đôi mắt, Triệu Phản bất ngờ hỏi.
"Không biết, ban nãy chưa kịp hỏi, nhưng mà đã có con thì có thể là đã kết hôn rồi, đứa bé kia ước chừng hơn hai tuổi rồi." Nghĩ đến việc gì đó, Chí Cung suy đoán, "Tính toán thời gian, có lẽ lúc cô đột nhiên từ chức, nói không chừng là chuẩn bị kết hôn đó, chỉ là cô ấy cũng thật khách khí, kết hôn cư nhiên không nói cho chúng ta biết."
Đối với suy đoán của ông, Triệu Phản rất xem thường, "Ai nói có con sẽ phải kết hôn? Đây là hai chuyện khác nhau, đầu năm nay không phải là có nhiều người có con rồi mà không kết hôn đấy sao ——" lời vừa mới dứt, đột nhiên anh bị lời nói của mình làm chấn động.
Nghĩ đến việc gì, anh giật mình quay đầu lại, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lâm Á Dung, nhưng làm thế nào cũng không thể thấy cô.
"Mỗi lần nhìn thấy cậu không thương tiếc bản thân mình như vậy, cậu có biết là mình đã từng có suy nghĩ là bắt cậu lại, đánh cho cậu tỉnh hay không?" Nhìn khuôn mặt của bạn tốt tái nhợt gầy gò, trên mặt Lâm Á Dung hiện lên vẻ đau lòng.
Bởi vì bạn trai không muốn có con, vì vậy bạn tốt lại một lần nữa sảy thai, cô đã không nhớ rõ, đây là lần thứ tư hay thứ năm, thai nhi trong bụng của Tĩnh Quyên bị sảy rồi.
Trần Tĩnh Quyên mím môi đẹp không có phản bác lời của cô.
Lâm Á Dung càng nói càng tức và phẫn nộ, "Anh ta không quý trọng cậu, ít nhất cậu cũng phải hiểu được một điều là biết bảo vệ mình, chẳng lẽ cậu không biết cách ngừa thai? Cậu có biết không, những người thường sảy thai cơ thể sẽ cực kỳ đau đớn, thậm chí còn có thể bị vô sinh!"
"Anh ấy không thích mang bao. . . . ." Sắc mặt của Trần Tĩnh Quyên tái nhợt ngập ngừng nói, mà cô lại bị dị ứng với thuốc tránh thai, cho nên cũng không có biện pháp nào khác để tránh thai.
"Anh ta không thích mang thì cậu sẽ không từ chối à?" Nhìn thấy bạn tốt muốn nói lại thôi, Lâm Á Dung hiểu trong lòng cô ấy đang suy nghĩ gì, "Cậu không dám từ chối anh ta, sợ chọc giận anh ta làm anh ta mất hứng có đúng không? Tĩnh Quyên, cậu tỉnh táo một chút có được hay không, Lý Huấn Đức vốn không yêu cậu, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của cậu, nếu không thì tại sao anh ta có thể đứng trơ mắt nhìn cậu lại một lần nữa chịu đựng sẩy thai khổ sở như vậy?"
Trần Tĩnh Quyên nghe cô nói thẳng thắn như vậy, đau lòng đến mức khóc nức nở.
"Mình hiểu, Á Dung, những việc cậu nói mình đều hiểu, nhưng mình yêu anh ấy, mình thật sự không muốn xa anh ấy. Cậu yên tâm, lần này mình sẽ đi đặt vòng trong cơ thể để tránh thai, sau này sẽ không cẩn thận mang thai nữa."
Nhìn bạn tốt khóc khổ tâm, Lâm Á Dung ác độc quyết tâm không đi an ủi cô, nói chuyện lại càng ác hơn, hy vọng làm thế có thể khiến cô ấy tỉnh lại, không ngu ngốc thêm nữa.
"Anh ta không xứng đáng, anh ta đối với cậu như vậy, căn bản là anh ta không để cậu trong lòng, anh ta đối xử với những cô gái khác còn tốt hơn cậu nhiều. Lúc mưa to, anh ta có thể đưa năm nữ đồng nghiệp về nhà, nhưng lại để cho cậu đội mưa về, thậm chí lúc ngã bệnh, anh ta còn ra ngoài chơi với bạn bè, mặc kệ cậu đang phát sốt nằm thở thoi thóp trên giường. Khi tâm tình anh ta không tốt, anh ta còn có thể ra tay đánh cậu, cậu không nhớ lần trước bị anh ta đánh cho cả khuôn mặt cũng sưng to lên sao? Người như vậy thì cậu còn lưu luyến làm gì nữa?"
"Á Dung, làm ơn! Cậu đừng nói nữa. . . . . ." Mỗi một câu Á Dung nói ra như giống như một đao hung hăng đâm vào trái tim của cô, Trần Tĩnh Quyên nghẹn ngào lau nước mắt lên tiếng cầu khẩn.
Thật ra thì những lời mà bạn tốt đã nói, so với ai khác cô hiểu rõ nhất. Nhưng ai bảo cô yêu người đàn ông này nhiều như vậy, biết rõ anh ấy có nhiều điểm không tốt mà vẫn không nguyện rời khỏi anh.
Nhìn thấy đôi mắt mang lệ của cô ấy cầu xin, trong lòng Lâm Á Dung nhất thời mềm nhũn, không có cách nào đành giơ tay lên.
"Được, được, mình không nói, không nói nữa, cậu hãy coi những lời nói lúc nãy của mình đều là nói dối nha." Cô rút tờ giấy lau mặt, đau lòng lau nước mắt trên mặt thay Tĩnh Quyên.
"Á Dung, mình biết rõ cậu vì mình mới nói như vậy." Cô rất rõ là Á Dung thật tâm quan tâm đến mình, mới có thể nói nặng lời như vậy để khuyên nhủ cô.
Cô biết mình rất vô dụng, biết rõ bạn trai kém cõi, nhưng mà cô không thể hạ quyết tâm rời khỏi anh ấy được.
"Thôi, mình hiểu, rất nhiều chuyện không phải nói mấy câu là có thể khuyên nhủ." Tình yêu giống như một hố sâu, người ở bên ngoài quan sát nghĩ cách đưa tay kéo người trượt chân rơi vào trong đó đi ra, vậy mà người ở bên trong lại không chịu ra ngoài, có dùng sức cũng chỉ uổng công.
Chỉ có chính cô tự mình hiểu ra , mới có thể leo lên khỏi hố sâu, tìm cách ra ngoài.
Năm đó không phải cô cũng giống thế sao?
Đau đến cực hạn, trái tim và lòng tự tôn đều vô tình bị chà đạp, phá hủy. Như thế mới hiểu mà tỉnh ngộ, không ngu ngốc nữa mà chém đứt tình cảm.
Lâm Á Dung khẽ thở dài một cái, lấy mấy cái bánh bao ở trên giá xuống, bỏ vào trong một cái túi đựng đồ ăn rồi đưa cho bạn tốt.
"Tĩnh Quyên, cho cậu mấy cái bánh bao này đem về mà ăn."
"Những cái này đều là bánh bao cậu bán, mình không thể nhận." Trần Tĩnh Quyên không chịu nhận.
"Những cái bánh bao đến tối cũng không thể bán xong hết tất cả, coi như là cậu giúp mình ăn một phần." Lâm Á Dung trực tiếp nhét túi bánh bao vào trong tay cô.
Vành mắt của Tĩnh Quyên hơi đỏ nhận lấy, "Cám ơn." Cô biết là vì Á Dung biết gần đây tình của cô rất túng quẫn, cô ấy muốn giúp cô nên mới nhét những cái bánh bao này cho cô.
Mỗi lần tới tìm Á Dung, thật ra thì cô cũng rất ngại, bởi vì cô còn nợ Á Dung một khoản tiền chưa trả, nhưng cô ấy chưa bao giờ giục cô.
Lâm Á Dung lấy năm ngàn lượng trong bóp da ra nhét vào trong tay Tĩnh Quyên, "Cậu gầy quá đi, nhớ mua chút thuốc bổ để bồi bổ cơ thể nha."
"Á Dung, mình không thể lấy thêm tiền của cậu được." Trần Tĩnh Quyên muốn đưa tiền lại cho cô.
"Từ khi còn nhỏ, chúng ta đã lớn lên cùng nhau giống như hai chị em, cậu còn khách khí với mình sao? Cậu không nhận mình sẽ giận đó!" Cô sưng mặt giả vờ giận.
Tĩnh Quyên im lặng rơi lệ nhận lấy số tiền kia.
Nâng mặt của bạn tốt lên, Lâm Á Dung nghiêm mặt yêu cầu, " Tĩnh Quyên, mình chỉ xin cậu một điều, xin cậu hãy tự chăm sóc tốt cho mình được hay không?"
". . . . . ." Cô thút thít gật đầu.
"Mẹ, sao dì lại khóc thế?" Ở bên quầy hàng, đứa trẻ nằm trên ghế tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn về phía hai người, gương mặt đáng yêu lộ ra vẻ nghi ngờ.
Trần Tĩnh Quyên vội vàng lau khô nước mắt, trên khuôn mặt gầy gò nở nụ cười thẹn thùng." Dì đau mắt hả? Để Bình Bình ôm dì một cái có được không?"
"Được." Lâm Tuyên Bình mở hai tay ngắn ngủn để cho cô ôm lên.
"Bình bình ngoan quá." Ôm nó làm cô nhớ tới đứa bé trong bụng, giơ tay xoa xoa bụng của mình. Thai nhi cũng không có cơ hộ ra đời lớn lên nữa rồi, Tĩnh Quyên xúc động đôi mắt ứa lệ.
"Dì đau mắt lắm sao? Để con giúp dì thổi nhé." Nó cho cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức thổi vào mắt của cô.
"Tốt lắm, Bình Bình không cần thổi nữa." Lâm Á Dung ôm con trai lại gần mình, cưng chiều ôm chặt khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của nó.
Hít sâu mấy hơi, sau khi hồi phục lại tâm trạng, Trần Tĩnh Quyên xoa xoa cái đầu màu nâu mềm mại tinh tế, mở miệng hỏi: "Tử Tú lại xuất ngoại sao?"
"Ừ, ngày hôm qua lại bay đến Italy đi xem hàng rồi." Cô đưa ly nước trái cây cho Bình Bình uống.
Cô là mẹ nuôi của Bình Bình, Phương Tử Tú là mẹ ruột của nó, Tử Tú tự mình mở một shop áo quần, cô ấy thường hay ra nước ngoài xem hàng, Bình Bình phải ở nhà một mình, nên cô ấy phải đưa con trai bảo bối này cho cô chăm sóc.
Nhìn Bình Bình một tay ôm cổ cô, một tay cầm nước trái cây uống,... bộ dạng thân mật, Trần Tĩnh Quyên nói:" Cậu thường giúp Tử Tú chăm sóc Bình Bình, cậu và nó như hệt mẹ con vậy."
"Mình coi nó là con ruột mà." Cô, Tĩnh Quyên và Tử Tú lớn lên cùng nhau ở một cô nhi viện, ba người tuổi như nhau, tình cảm như chị em.
Bởi vì bạn trai Tĩnh Quyên không thích trẻ con nên cô ấy không thể giúp một tay, vì vậy khi Tử Tú xuất ngoại đều đưa bảo bối của cô ấy cho Á Dung thay cô chăm sóc.