Cửa hàng rang trí rất đơn giản, lấy hai màu trắng tím làm chủ đạo, trang trí đơn giản, phong cách lãng mãn.
Sau khi kinh ngạc, một vấn đề thực tế xuất hiện trong đầu cô làm cô run sợ, "Việc này... giá của chúng không ít chứ?"
"Cũng ít thôi, tôi dự tính mời người làm theo khả năng của cô. Trang trí là do tôi tự mình thiết kế, tiết kiệm được tiền của người thiết kế. Còn những công nhân này là do tôi nhờ một người bạn tìm, cho nên cũng miễn luôn phí giới thiệu. Chỉ cần trả tiền công thôi, mười ngày tổng cộng tám vạn."
Nghe số tiền mà anh nói, thần kinh căng thẳng của cô lập tức buông lỏng, nụ cười tràn ra, "Cảm ơn anh." Cô biết nếu không có anh giúp một tay, phí trang trí tuyệt đối không chỉ một chút như thế này.
Cũng không biết tại sao, chỉ một câu cảm ơn của cô, mà anh lại cảm thấy làm những việc này vì cô là xứng đáng.
Sau đó anh chỉ vào mấy bồn hoa, nhắn nhủ, "Tôi đặt mấy cái chậu hoa ở đó, không nên thay đổi vị trí. Nếu như hoa có khô héo phải lập tức thay thế một chậu khác tươi tốt, còn nữa, bên cạnh quầy có ao cá nhỏ hình tròn, cô phải chăm sóc tốt. Cá bên trong nếu như chết thì lập tức vớt ra, thay thế con khác." Đây là do anh đặc biệt vì cô mà bài biện phong thủy trong tiệm, dùng để ngăn cản Chiêu Tài.
"Được." Lâm Á Dung không chút do dự gật đầu. Cô biết anh sẽ xem phong thủy, trước đây khi anh tiến hành cải tạo những công ty kia cũng có thiết kế một số bài biện khác ở đó.
Giống như trong tiệm cô bày bồn hoa và hồ cá, còn công ty họ sẽ bày biện khác, ví như ở cửa ra vào là kính lồi, đồ vật bằng ngọc, kiếm Bát Quái hoặc là vật phẩm khác.
Đã từng có người đoán là, những công ty do anh cải tạo mà cải tử hồi sinh, có lẽ là do anh sửa lại phong thủy.
Nhưng mà cô biết rất rõ, nguyên nhân tuyệt đối không chỉ có như vậy, khi anh tiến hành cải tạo một công ty anh đã chỉ ra chính xác vấn đề mà công ty đó đang vấp phải. Sau đó nhằm vào những vấn đề này, sắp xếp một kế hoạch cải tạo cho chủ công ty.
Gần như tất cả chủ công ty mỗi khi nhận được kế hoạch cải tạo và nghe anh nói lên ý kiến, giải thích đều bội phục sát đất.
Sau đó theo kế hoạch của anh tiến hành cải tạo, đây mới là nguyên nhân mấu chốt giúp những công ty kia thành công và thay da đổi thịt.
Triệu Phản chỉ ra một chuyện quan trọng nhất. "Tiệm của cô sau khi trang trí một lần nữa đã không thua gì cửa tiệm đối diện. Bây giờ tôi phải xem cô có thể làm ra bánh mỳ như thế nào, có hợp với khẩu vị mà khách thích hay không."
Cô rất có tự tin nói: "Anh đừng có kén chọn như vậy, mọi người đều nói Ok, tôi nghĩ là không có vấn đề gì đâu," Sau khi được một thợ làm bánh mỳ dày dặn kinh nghiệm chỉ bảo, cô đã làm ra vô số bánh mỳ ngon, nên không cần xấu hổ nữa rồi.
"Tôi chỉ nói là miễn cưỡng đạt yêu cầu."
Nhìn thấy tinh thần của cô dồi dào, tâm trạng của anh cũng theo đó mà thoải mái. Anh rất muốn xoa xoa tóc của cô, véo má của cô.
Kiềm chế ý nghĩ kỳ quái xuống, anh nhắc nhở một chuyện với cô, "Đúng rồi, cô đừng quên đồng ý chuyện của tôi."
"Tôi biết rồi, tháng sau tôi sẽ trở về Miêu Lật với anh để đi gặp người nha của anh được không." Do dự một chút cô nói: "Nhưng mà anh cảm thấy như vậy ổn sao? Dùng cách kết hôn giả lừa gạt trưởng bối, nếu như bị bọn họ phái hiện thì sao..."
"Cô không phải lo bọn họ sẽ phát hiện ra, hơn nữa chỉ cần cho mọi chuyện qua năm sau." Đến lúc đó cứ coi là bà nội với mẹ phát hiện đi nữa, cũng sẽ không bắt anh phải kết, vì đã qua thời điểm.
"Tại sao anh lại chọn tôi là đối tượng kết hôn giả?" Lâm Á Dung hỏi nghi ngờ trong lòng.
"Vấn đề này hình như tôi đã trả lời rồi phải?"
Cô nhớ lại, "Anh nói là bởi vì tôi đối với anh đã không còn tình cảm?"
"Không sai."
"Tôi không hiểu, tại sao anh lại căm ghét tình cảm của người khác đối anh như vậy?" Nghi ngờ này đã tồn tại trong lòng cô nhiều năm rồi.
Khi làm trợ trợ lý cho anh trong một năm, cô phát hiện bên cạnh anh không có đối tượng lui tới. Nếu có cô gái thổ lộ tình cảm với anh, đều sẽ bị anh vô tình cự tuyệt.
Anh không chấp nhận tình yêu của các cô gái, lại càng không cho các cô ấy cơ hội, coi họ như lũ lụt, thú dữ, chỉ sợ tránh không được.
Cô đã từng một lần đoán không chừng anh là gay, nhưng bí mật quan sát anh một năm cô phát hiện anh cũng không có khuynh hướng này.
Bởi vì bề ngoài xuất sắc, cũng có một số người đồng tính tỏ tình với anh, nhưng cũng bị cự tuyệt tương tự.
"Cuộc sống của tôi không muốn có tình cảm phiền toái đó." Nghe Á Dung nhắc đến việc này, sắc mặt Triệu Phản lạnh xuống.
Ánh mắt của anh làm cô không khỏi đoán là anh nhất định đã từng gặp phải chuyện gì đó mới có thể căm ghét tình yêu như vậy. Nói không chừng anh đã có một tình yêu trắc trở nên giờ mới cực đoan như vậy.
Cô muốn khuyên anh, nhưng lời nói bên môi lại nuốt trở về. Với tính cách của anh, nhất sẽ không nghe người khác khuyên nhủ, lại nói chuyện xảy ra trong quá khứ với anh cô cũng không biết điều gì, không nên bình luận thêm.
Vẻ mặt Triệu Phản lạnh lùng cảnh cáo cô, "Cô chỉ cần nhớ, đừng yêu tôi nữa... tôi ghét cái tình cảm vô dụng đó. Tôi với cô kết hôn giả chỉ vì ứng phó với người nhà, chờ qua năm sau, chuyện này đã hết hiệu lực."
"Anh yên tâm, cái người ngạo mạn, tự kỷ như anh, tôi sẽ không dại gì yêu anh thêm lần nữa." Cô đã chịu tổn thương một lần từ anh. Cô sẽ không đần độn, ngu ngốc như vậy nữa, sẽ không để cho anh một lần nữa làm tổn thương cô lần thứ hai.
Anh không tranh cãi với cô về phê bình của cô với anh, vuốt cằm nói: "Như vậy là tốt nhất." Nói xong, anh ra đi, tới cửa anh dừng bước quay đầu lại. "Trễ rồi, tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi ở gần đây, tự mình đi xe máy về là được rồi."
Anh không đồng ý với lời từ chối của cô, "Không nói nữa, tôi nói đưa cô về thì đưa cô về, nhanh nào."
Lâm Á Dung đành phải bước nhanh tới, nói thần trong lòng, anh vẫn bá đạo như trước kia. Một khi đã quyết định chuyện gì, thì không cho người khác có quyền từ chối.
Triệu Phản tìm bốn sinh viên tướng mạo đáng yêu, tính tình vui vẻ tổ chức hoạt động ăn thử. Bốn sinh viên làm công đứng ở cửa tiệm, dùng nụ cười ngọt ngào, cầm bánh mỳ mới ra lò mời người qua đường ăn thử.
Hoạt động ăn thử thực hiện trong ba ngày, ăn thử rồi khuyến mãi đã thành công hấp dẫn khách tới cửa không dứt, đông như trẩy hội. So với cửa tiệm đối diện, chỉ có hơn chứ không thua kém gì.
Ba loại bánh mỳ mà Lâm Á Dung làm ra rất nhanh được mua hết sạch, ăn xong mọi người khen không ngớt, cũng kéo theo những người khác đến mua mỳ.
Đến buổi tối, thấy trên kệ, bánh mỳ trên kệ đã bán được hơn nữa, Lâm Á Dung cười toe toét, việc buôn bán của cô chưa từng tố như vậy.
Liên tiếp mấy ngày buôn bán đều tốt đẹp, cô bận bịu, đành mời một thợ làm bánh mỳ, còn cô chuyên tâm làm ba loại bánh bao chủ yếu.
Vừa kiểm tra tiền mặt máy thu tiền, cô vừa nghe điện thoại vừa cười tủm tỉm nói với bạn tốt, "Tĩnh Quyên cậu yên tâm, không phải lo lắng chuyện tiền nong, Triệu Phản đã cho cậu mượn năm vạn. Chỉ cần mình đồng ý giúp anh ta ứng phó với người nhà, còn không cần chúng ta trả lại nữa."
Nghe bạn thân bày tỏ lo lắng qua mấy câu nói, Á Dung nghiêm túc nói, "Cậu yên tâm đi, mình sẽ không yêu anh ta một lần nữa. Gần đây, anh ta cũng đã giúp mình rất nhiều việc, nhưng mình đã đau khổ một lần, sẽ không dại gì mà rơi vào một lần nữa. Mình sẽ cất tim đi."
Tán gẫu tiếp mấy câu, Lâm Á Dung cúp điện thoại, giương mắt nhìn trần nhà, lẩm bẩm tự nói với chính mình....
"Lâm Á Dung, mày đã không phải là mày của ba năm trước, tuyệt đối sẽ không yêu tên yêu nghiệt kia nữa."
Không sai, mọi việc đã qua, cô đã từng có tình với anh, nhưng ba năm qua tình cảm ấy đã tiêu tan hết, hầu như không còn, bây giờ thì nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như là... ân tình.
Chờ sau khi kết thúc chuyện này, cô và anh đã không ai nợ ai rồi.