Trần Thanh Huyền ôm tâm tình như vậy mà hạ sơn, cố gắng dung nhập vào cuộc sống của thế giới loài người.
Kết quả… Không xong, tên nhà quê ở trong núi mấy trăm năm này ngay lập tức đã bị nơi phồn hoa mê hoặc, hết học máy tính lại xem TV, còn đối với cái màn hình đỏ mặt. Đáng thương tên nam thanh niên lớn tuổi này suốt mấy trăm năm, ngoài sư phụ và các sư huynh sư tỷ sư muội một lòng thanh tu, cũng chưa từng gặp qua cái gì, nên vừa thấy cảnh một nam một nữ lăn lộn trên giường vào đêm khuya liền bị dọa choáng váng.
Ở nơi phồn hoa chơi suốt một năm Trần Thanh Huyền học được rất nhiều chuyện mà trước đây có nghĩ y cũng không dám nghĩ. Ví như mặc đồ ăn mày bắt chuyện cùng gái bên đường, ví như chạy tới quán bar uống đến say mèm, ví như đang cầm một quyển sách cấm mà vui vẻ, một thân tu hành đều bị y trì hoãn. Có đôi khi y cũng nghĩ cuộc sống như vậy thật sự hoang đường, nhưng lại tự tại, không có chưởng môn sư huynh xuất hiện khắp nơi bắt y bế quan thanh tu, thật sự y không quá hứng thú với việc tu tiên.
Trường sinh đằng đẵng không hề thú vị như vẻ ngoài, chẳng bằng sống cuộc sống trăm năm tự tại tiêu dao.
Nhưng trời không chiều lòng người, không đến một năm sư môn đã triệu y trở về. Trần Thanh Huyền thở ngắn thở dài với tiểu sư muội đang cầm lệnh bài chưởng môn trong tay xong, đành theo nàng trở về sư môn.