Chính là sự thật là vượt hoàn toàn ra khỏi dự kiến của y, Liêu Thanh Yến tựa hồ không có chút hứng thú với việc lưu hành, thậm chí hắn vừa nghe loại âm nhạc thịnh hành mà Trần Thanh Huyền tôn sùng liền nhíu mày, tiếng nhạc này hỗn tạp mà không tinh khiết, đúng là tiếng huyên náo.
Trần Thanh Huyền chịu đả kích thật lớn, lôi kéo tay Liêu Thanh Yến muốn dạy hắn chơi game, Liêu Thanh Yến nhìn màn hình vài lần rồi lại nhìn thời gian, lập tức nói: “Nên đi nấu cơm.”
“Không cần, ta đã hẹn người kia cùng nhau hạ bản sao.” Trần Thanh Huyền cầm chuột không buông tay.
Liêu Thanh Yến tà liếc y một cái, bàn tay hướng lên trên khẽ lật, năm ngón tay xỏ vào giữa điện quang, tiếng leng keng không dứt. Trần Thanh Huyền nhìn nhìn dây điện máy tính yếu ớt, lại nhìn ngũ lôi chú đang vận sức chờ phát động trên tay sư huynh, nhất thời bỏ lại chuột cun cút đi vào bếp.
Liêu Thanh Yến cảm thấy chỗ tiến bộ duy nhất của Trần Thanh Huyền khi xuống núi chính là nấu cơm, phòng bếp có đồ gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn phong phú thỏa mãn yêu cầu về mỹ thực của Trần Thanh Huyền, khiến cho trù nghệ của y tiến rất xa so với khi ở trên núi ––– từ lúc tích cốc y liền lười đi phòng bếp của sư môn để mò ăn.
Ở nhà vài ngày không ra ngoài làm cho Trần Thanh Huyền nghẹn đến muốn chết, trong lòng giống như có trăm ngàn vuốt mèo ở nơi nào đó cào a cào, Liêu Thanh Yến cả ngày không phải ở trong phòng tu luyện thì chính là ngẩn người, nhưng chưởng môn sư huynh oai phong lẫm liệt đang ở đây, Trần Thanh Huyền thật đúng là không dám qua mặt hắn đi chơi.