Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Bạch Trạm Nam từ công ty đi ra, người tài xế đang ngồi trong xe ngủ gật, xem ra thực sự đã làm phiền tới anh ta, dù có người đứng trước cửa xe một lúc lâu mà vẫn không phát hiện ra. Gió đêm hơi lạnh, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cuối thu, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến 2h sáng. Cửa xe “bang” một tiếng đóng lại, lái xe giật mình, phút chốc mở mắt ra, trong con ngươi còn đọng lại chút ngu ngốc, như chim sợ cành cong* chào hỏi: “Tiên sinh—“

(*: Thành ngữ “Chim sợ cành cong” chỉ con chim sợ hãi khi nhìn thấy cung tên, còn dùng để chỉ về người từng bị hù dọa, chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ cũng cảm thấy kinh sợ)

Bạch Trạm Nam hơi nhắm mắt, cũng không để ý, một tay tháo cà vạt tùy tiện ném sang một bên: “Lái xe.”

Lái xe nhìn anh từ trong gương một lúc, mới do dự thăm dò hỏi: “Đi, Lâm tiểu thư?”

Lúc này Bạch Trạm Nam mới mở mắt ra, so với vừa rồi mặt anh nhăn lại không ít. Lái xe nghĩ, bản thân lại không cẩn thận chuốc họa, ông chủ mà không vui thì chính mình cũng theo đó mà gặp họa!

Biết thế đã không nhắc tới Lâm tiểu thư…..

Lái xe lén lút nghĩ mà sợ, lại nghe thấy Bạch Trạm Nam lạnh như băng phun ra một câu: “Tới chỗ cô ấy.”

Lái xe vội vàng khởi động, một khắc cũng không chậm trễ, trong lòng âm thầm than thở một hơi, xem ra sau này vẫn nên ít nhắc tới vị tiểu thư kia thì hơn, mỗi lần nhắc tới cô ấy, bộ dạng Bạch Trạm Nam đều như muốn ăn thịt người.

Xe đậu trước cổng lộ uyển, Bạch Trạm Nam lại im lặng ngồi trong xe không nhúc nhích, ngay cả bảo vệ đang trực cũng nhô đầu ra cúi chào: “Bạch tiên sinh, không vào sao?”

Lái xe nhìn sắc mặt anh ẩn trong ánh đèn lúc sáng lúc tối cảm thấy sau lưng phát lạnh, sợ ông chủ lại thay đổi ý định sẽ quay lại gây sức ép với mình, liền dựng thẳng thắt lưng, không sợ chết nhắc nhở: “Hôm nay ngày mười sáu”

Quả nhiên lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Bạch Trạm Nam càng khó coi, nhưng không còn do dự xuống xe, lại còn nóng nảy thấp giọng khiển trách một câu: “Tôi biết, nhiều chuyện.”

Lái xe nhìn bóng dáng ông chủ biến mất ở hành lang, không khỏi lấy tay lau trán. Từ lúc gặp gỡ Lâm tiểu thư tới giờ, tính tình Bạch tiên sinh thực sự càng ngày càng không tốt, anh ta quả thực xui xẻo tới cực điểm.

Mở mật mã khóa vào nhà, Bạch Trạm Nam liếc mắt một cái liền nhìn đến tủ giày, một đôi giày lỗi thời, dưới chân còn có một đôi giày đá bóng cực bẩn, dính đầy bùn đất,….Anh đứng ở đó, âm tình bất định*, suy nghĩ, ngón tay mở ra khép lại vài lần cuối cùng chán nản buông ra. (*: tâm tình không ổn định)

Cửa phòng ngủ còn chưa khép lại, ánh sáng đèn như ẩn như hiện trong bóng đêm tối tăm yên tĩnh tỏa ra mấy phần ấm áp. Bạch Trạm Nam đi tới phòng bên cạnh thay quần áo rửa mặt, sắp xếp xong xuôi mọi thứ mới đẩy cửa đi vào.

Người trên giường chỉ để lộ ra cái đầu đen nhánh, lúc Bạch Trạm Nam xốc chăn lên, đối phương men theo hương vị của anh mà bắt đầu chủ động trườn đến.

Bạch Trạm Nam cúi đầu nhìn cô, vừa lúc đụng phải hai con mắt trong suốt mơ màng nửa nhắm nửa mở.

Cô giống như đang mơ lại giống như đang tỉnh táo, nhỏ giọng lầm bầm mấy lời vô nghĩa, “Anh đã trở lại—-.”

Bạc Trạm Nam không nói lời nào, chỉ ôm lấy cơ thể mềm mại của cô đến trước người mình, ôm vào lòng, cơ thể trước ngực hình như không hài lòng với phản ứng của anh, thò tay sờ sờ hai má anh, cảm giác được độ ấm mới tiếp tục nhắm mắt lại.

Đáy lòng Bạch Trạm Nam tự dưng dâng lên một chút ấm ức, trong ngực phập phồng kịch liệt, vài lần, lúc sau anh cố nén lại, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Người bên cạnh hô hấp dần dần nhẹ nhàng, ngược lại với bộ dạng ngủ ngon an ổn của cô, trong đầu Bạch Trạm Nam lại càng lúc càng tỉnh táo, hoàn toàn không buồn ngủ, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới khoảnh khắc lần đầu tiên gặp nha đầu này.

***

Cô tên là Lâm Tương, đại tiểu thư nhà họ Lâm, lại nói tiếp, Lâm gia cũng là một đại gia tộc đứng đầu có tiếng, cho nên lần đầu tiên Bạch Trạm Nam gặp cô liền nhận ra, chẳng qua bị hành động của Lâm Tương làm cho hoảng sợ.

Bởi vì vị đại tiểu thư này, lần đầu gặp anh không hề rụt rè mà đòi bao dưỡng anh.

Loại chuyện như bao dưỡng, đối với những người như Bạch Trạm Nam mà nói đó là việc luẩn quẩn rất bình thường, nhưng mà, bị một cô gái bao dưỡng, hơn nữa nếu anh nhớ không lầm, năm nay Lâm đại tiểu thư còn đang học đại học, tuổi còn nhỏ mà đã học cái trò này?”

Tuy rằng cô gái trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người…nhìn ra cũng không tệ. Nhưng mà lòng tự trọng mạnh mẽ của đàn ông vẫn khiến Bạch Trạm Nam lí trí trịnh trọng từ chối: “Xin lỗi, không có hứng thú.”

Có lẽ do trang phục của anh đêm đó khiến cô hiểu lầm, cũng có thể do anh vừa mới đến thành phố này, đối với điều kiện của anh, đối phương còn chưa hiểu rõ? Bạch Trạm Nam nhìn cô gái đang chằm chằm nhìn mình, lại có thể lo lắng thay cho cô suy nghĩ không ít lí do.

Nếu đổi lại là người khác, dám nói những lời này với anh thì đã sớm bị giở trò.

Đêm đó bạn bè ở Giang thị tẩy trần đón gió* cho anh, mặc dù anh mới đến Giang thị phát triển sự nghiệp, nhưng thật ra đã kết giao bạn bè với họ từ trước. Một đám người cơm nước xong xuôi lại ồn ào đi đặt phòng, anh uống đến đóng băng cuối cùng bị lột sạch, trên người chỉ còn áo sơ mi trắng. Đều là bạn bè có quan hệ tốt từ lâu, càng đùa càng chơi càng thỏa chí, lại có thể xé cà vạt của anh ra, buộc trên người: “Đừng nói, thực sự có thể bán được tam thiếu với giá tốt, nhìn dáng dấp này, nếu tôi là nữ giới đảm bảo sẽ bao cậu.” (*: mời khách từ xa đến dùng cơm)

Bạch Trạm Nam nhìn mặt người nọ, nhổ ra điếu thuốc, lạnh lùng mắng một câu Tam Tự Kinh*.

(*: (chữ Hán: 三字經) là một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy vỡ lòng cho con trẻ, cho học sinh mới đi học)

Một phòng đầy người bắt đầu cười to ồn ào, trong đó có mấy người chơi đoán số thua cuộc, liên tiếp bị lột sạch chỉ còn một chiếc quần lót. Nhìn bọn họ càng chơi càng hăng, Bạch Trạm Nam bị làm cho đau đầu, lúc ra hành lang cho tỉnh rượu thì đụng phải một màn trước mắt, lại thực sự có người nhìn mặt anh mà nói muốn bao dưỡng.

Bạch Trạm Nam nắn vuốt mi tâm, lại nhìn cô gái trước mặt.

Lâm Tương mặc một chiếc quần bò ôm sát vô cùng đơn giản, trên người đều là màu trắng, bả vai lộ ra chiếc khăn tơ lụa trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau vai như tảo biển, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết, dù hơi lẵng phí trong ánh sáng mập mờ nhưng thật ra vẫn có vài phần thu hút.

Cô nhìn ánh mắt phức tạp của anh, hết sức chuyên chú, rồi lại mơ hồ có chút ý lạnh, Bạch Trạm Nam nhíu mày chuẩn bị rời đi, khi bước qua người cô, lại bị cô vươn tay ôm trọn lấy cánh tay của mình.

Vóc dáng cô không cao, thoạt nhìn thân hình cô gầy teo, nho nhỏ, nhưng sức lực lại lớn khác thường, Bạc Trạm Nam không đề phòng bị cô dùng sức đẩy vào tường.

Hành động bất thình lình vẫn khiến cho hơi thở anh rối loạn, sắc mặt có thêm vài phần tàn ác, mấy câu chửi mắng chưa kịp nói ra thành lời, bởi vì đối phương đã kẹp chặt vạt áo sơ mi trước của anh, dùng sức kéo xuống, chủ động kiễng chân hôn lên môi anh.

Bạch Trạm Nam kinh ngạc, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách quá gần căn bản không thấy rõ nét mặt lúc này của cô, chẳng qua là, dường như dưới ánh sáng của ngọn đèn chiếu xuống có giọt chất lỏng trong suốt chợt lóe lên rồi biến mất.

Trong nháy mắt, đầu óc anh trở nên trống rỗng, lập tức không khỏi có chút buồn cười, cô gái này, thật đúng là——

Đã đưa đến cửa, Bạch Trạm Nam mượn cớ hơi chếnh choáng say liền đảo khách thành chủ, giữa hai môi của Lâm Tương còn nồng đậm mùi rượu, xem ra nha đầu này cũng uống không ít. Bạch Trạm Nam không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ đơn giản đáp lại triền miên một phen rồi buông lỏng cô gái ra.

Định cúi đầu nhìn cô lại không khỏi ngẩn ra, cô gái này ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chằm chằm vào anh, trong con ngươi đã có một lớp nước lưu động, nhưng xem ra cô bé cũng có chút hương vị điềm đạm đáng yêu.

Hàng lông mày của Bạch Trạm Nam cau lại càng sâu: “Là cô chủ động, bây giờ oan ức cái quái gì?”

Lâm Tương nghe được giọng nói của anh, lúc này mới giống như bừng tỉnh từ thế giới khác, quay đầu tránh tầm mắt của anh, tới khi ngẩng đầu lên nhìn anh thì đã khôi phục thái độ bình thường từ lâu, ánh mắt lạnh nhạt như trước, không mang theo một tí ấm áp nào: “Có bạn gái chưa?”

Bạch Trạm Nam nhíu mày không đáp, chỉ hơi thấy kì dị liếc nhìn cô một cái.

Lâm Tương mặt không chút thay đổi còn nói: “Chắc là không có, nếu có mà vừa rồi còn đáp lại tôi, chứng tỏ trong lòng anh, cô gái kia không quan trọng. Nếu như vậy, không bằng suy nghĩ về lời đề nghị của tôi, tôi không có yêu cầu gì với anh, cho nên dù chỉ một chút anh cũng không phải chịu thiệt.”

Bạch Trạm Nam còn muốn từ chối, thì bỗng nhiên Lâm Tương lấy từ trong túi ra một danh thiếp gì đó, nhét vào túi quần tây của anh: “Đây là cách thức liên hệ với tôi, anh cần phải chủ động liên lạc với tôi trước.”

Bạch Trạm Nam nhìn cô gái dần dần đi xa, lúc lâu sau mới cười nhạo ra một câu: “Ngay cả cười cũng không như một cô gái, mỗi ngày tôi không phải vất vả vùng dậy với cô mới là lạ.”

Bạch Trạm Nam không để việc này trong lòng, anh không thiếu tiền, không thiếu đàn bà, hơn nữa gỡ bỏ quan hệ với Lâm gia không phải là một hành động sáng suốt, người mới đến vẫn nên ‘thấp giọng’ thì tốt hơn.

Nhưng không quá hai ngày sau đó, Bạch Trạm Nam lại gặp Lâm Tương.

Anh hẹn khách hàng cùng thảo luận công việc ở khách sạn, sau khi xong xuôi mọi việc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy ở phía xa một hình dáng quen thuộc đang ngồi xổm bên đường. Lần này cách ăn mặc của Lâm Tương hơi kì quái, không nói đến trang phục, chẳng qua là ba lô và đôi giày trên chân đều không ăn khớp với cô.

Cô cứ như thế ôm đầu gối ngồi xổm bên vệ đường thật lâu, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì mà mê mẩm đến vậy.

Bạch Trạm Nam nhịn không được nghĩ, quả nhiên cô bé tuổi nhỏ thật sự khác biệt với anh, chỉ toàn giở trò gì đó, ưu thương nhìn lên bầu trời theo góc 45 độ, từ lâu anh đã không còn nhớ rõ đau đớn tuổi trẻ có mùi vị ra sao.

Bạch Trạm Nam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lên xe khởi động.

Lúc đèn đỏ, anh nhịn không được lại nhìn cô từ sau gương một cái, nha đầu kia vẫn duy trì tư thế ngồi xổm ven đường, ánh mắt vẫn nhìn thẳng.

Bạch Trạm Nam nhìn một lúc lâu, ngay cả khi đèn xanh cũng không phản ứng lại.

Anh dứt khoát đậu xe ven đường, bỗng nhiên thấy hơi tò mò, không biết cô bé này đang làm cái trò gì nữa.

Nhưng mà Lâm Tương vẫn như trước không nhúc nhích, Bạch Trạm Nam nhìn đến nhàm chán, cuối cùng lắc đầu cười nhạo chính mình tẻ ngắt và ấu trĩ.

Về sau Bạch Trạm Nam hồi tưởng lại, thực ra ngày đó cũng là ngày 16, nhớ tới lời nhắc nhở của lái xe, anh có chút buồn bực, không biết hôm nay nha đầu kia có phải lại ngồi chồm hỗm ở ven đường cả ngày không….

Giống như một con ngốc.

***

Bạch Trạm Nam vuốt ve đường cong mỏng manh của cô, nhìn người đang ngủ say nhíu mày phát ra một tiếng than nhẹ, anh dụi dụi vào bắp đùi cô, chờ cô có chút phản ứng, anh liền thẳng người tiến vào.

Lâm Tương bị làm cho tỉnh lại, trợn mắt hoảng hốt nhìn anh.

Bạch Trạm Nam cúi đầu hôn lên mũi cô, chậm dãi nổi dậy chuyển động theo quy luật, nằm sấp trên người cô, thấp giọng nói bên tai: “Ngày mai không có tiết học, em có thể ngủ nhiều hơn.”

Tính tình Lâm Tương rất nhạt nhẽo, yên lặng không nói chuyện cũng không cười, ngay cả những lúc thế này cũng ít khi đáp lại, nhưng kì lạ là, cô chưa bao giờ từ chối Bạch Trạm Nam.

Đôi khi Bạch Trạm Nam cho rằng, đã hai năm trôi qua nhưng dường như tới bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ nha đầu này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang