Thừa dịp Lâm Diệu Khang vào nhà vệ sinh, Lâm Tương đến gần hỏi người đàn ông bên cạnh: “Sao vậy, cả mặt anh và ba em đều đen thui ấy? Hợp đồng có vấn đề gì à?”
Khả năng duy nhất cô nghĩ đến cũng chỉ có thể là điều này. Cả hai người đều rất coi trọng lợi ích cá nhân, đàm phán không đạt được cũng không quá ngạc nhiên.
Bạch Trạm Nam nghe vậy hơi nghiêng mặt, có chút chăm chú nhìn cô một cái: “Ba em còn gian xảo hơn cả anh. Thật đúng là chịu thiệt một chút cũng không muốn.”
Lâm Tương nhíu mày đập vào tay anh: “Nói bậy bạ gì đó.”
Bạch Trạm Nam kéo kéo khóe môi, dứt khoát xoay người đối mặt với cô, khuỷu tay dựa vào lưng ghế dựa phía sau cô: “Ba em bảo anh cưới em, sau đó mới bằng lòng kí hợp đồng với anh.”
Lâm Tương kinh ngạc trừng mắt nhìn, nhưng kì lạ là cô phát hiện bản thân cũng không ghét bỏ đề nghị này, nội tâm cả kinh, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Kết, kết hôn cái gì? Em mới bao nhiêu tuổi chứ!”
Bạch Trạm Nam cũng có suy nghĩ riêng. Dường như không có chút hứng thú với đề nghị này, lười biếng dựa vào lưng ghế hút thuốc: “Cũng không thể trách được, là do trước đây chúng ta diễn kịch lừa gạt ông ấy.”
Lâm Tương lại trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén trà, dừng một chút mới nói tiếp: “Nếu không … em nói thật cho ba?”
Bạch Trạm Nam không trả lời, nhưng vẫn cau mày.
Bộ dạng này của anh, cứ như là việc kết hôn với cô là chuyện khó có thể chấp nhận được. Lâm Tương có chút buồn bực, cũng có chút thất bại, rầu rĩ nói thêm: “Anh giúp em, đương nhiên em cũng muốn giúp anh đạt được điều anh muốn. Ba em còn có em, anh yên tâm.”
“Một dự án mà thôi, không lấy được cũng không sao.” Ánh mắt Bạch Trạm Nam mang theo ý cười chạm vào mắt Lâm Tương, nơi đó sạch sẽ trong suốt, dường như thật sự không liên quan tới lợi ích.
Anh dập tắt khói thuốc, ôm cánh tay, đôi môi gợi lên như cười như không: “Hôn nhân của anh làm sao có giá trị như vậy!”
Lời này của Bạch Trạm Nam ý tứ cũng thật rõ ràng. Quả thật lúc trước đối với việc này là cần thiết, nhưng hiện tại lại có chút mệt mỏi ứng phó. Anh bỗng nhiên rất muốn đối mặt với Lâm Tương, loại cảm giác này rất kì lạ, như có cái gì đó chộn rộn dưới đáy lòng, nhưng anh biết rõ kết cục sau này sẽ là cái gì.
Người kia trong lòng Lâm Tương có một sức nặng tuyệt đối, ai cũng không so sánh được.
Anh vô cùng buồn bực, cho tới bây giờ chưa từng buồn bực như vậy!
Nhưng lời này vào tai Lâm Tương, tự nhiên lại mang một ý nghĩa khác.
Lâm Tương rất rõ ràng, dự án này có bao nhiêu phần quan trọng đối với Bạch Trạm Nam. Người đàn ông này diễn trò cùng cô lâu như vậy, vẫn thầm nghĩ nắm được dự án này trong tay sẽ đứng vững được ở Giang thị. Nhưng trước mắt vì chuyện kết hôn mà anh thà buông bỏ, điều này chứng minh cái gì?
Việc kết hôn với cô, đối với Bạch Trạm Nam mà nói thực sự rất miễn cưỡng.
Hơn nữa hiện tại đối tượng anh muốn kết hôn, e rằng chính là cô gái kia…
***
Ngày hôm sau, Lâm Tương nghe được từ ba tin Bạch Trạm Nam từ chối kết hôn. Việc này khiến cho Lâm Diệu Khang tức giận, ngồi trên sô-pha với mẹ Lâm, liên tiếp oán giận: “Đã quen biết hai năm rồi, sớm hay muộn cũng phải kết hôn. Hiện tại kết hôn không được sao?”
Mẹ Lâm thuận theo sự bực bội của ba, ánh mắt trộm nhìn cô con gái không buồn hé răng đang đọc tạp chí, hạ giọng cẩn thận khuyên nhủ: “Bây giờ mấy đứa trẻ tuổi không giống trước đây, cũng không thích ba mẹ can thiệp vào chuyện hôn nhân. Huống chi Trạm Nam vừa nhìn đã biết là đứa coi trọng sự nghiệp, không chừng muốn hoãn tới vài năm nữa.”
Lâm Diệu Khang vừa nghe lời này liền nở nụ cười, cười vô cùng châm chọc: “Hoãn vài năm? Tôi thấy nó chính là không muốn cưới Lâm Tương, một mực từ chối. Hơn nữa gần đây nó cũng rất ‘chịu khó’ đến Thủy thành.”
“Thủy thành?”
“Nơi nó rất gần người phụ nữ kia, nó liền ở lại Thủy thành.”
“Không đến mức đó, Trạm Nam không phải người như vậy.”
“Nó không phải, chả lẽ trên mặt phải khắc chữ.”
Hai vợ chồng mỗi người một câu, vấn đề lại càng ngày càng gay gắt thái quá. Lâm Tương biết rõ nội tình, nghe những lời này cảm thấy hết sức chói tai. Cô bỗng chốc đứng lên, hung hăng quăng tạp chí trên sô-pha, hai người đang tranh luận không ngớt bị cô làm cho hoảng sợ, sững sờ nhìn cô.
Trong giây phút đó, Lâm Tương kích động muốn nói tất cả ra. Nhưng mà sau khi kết thúc bữa ăn ngày đó đã nhắc nhở cô không được nói lung tung. Cô không biết Bạch Trạm Nam có kế hoạch khác hay không, nhẫn nhịn mới nói: “Ba, ba có hỏi qua ý kiến của con chưa? Ba và Bạch Trạm Nam bàn bạc về cuộc hôn nhân này có hỏi qua cảm nhận của con không?”
Lâm Diệu Khang biến sắc, ánh mắt lóe lên ‘khụ’ một tiếng: “Bát nháo, ba không phải vì con thì còn có thể vì ai nữa? Con và nó đã ở cũng một chỗ lâu như vậy… chẳng lẽ lại muốn giống cái thằng nhóc lưu manh kia, cuối cùng khiến cho mọi người đều biết. Sau này con còn không muốn lập gia đình nữa à?”
Lâm Tương nghe xong lời này, trên mặt lúc đen lúc trắng, cô biết mục đích của ba thực ra vẫn là hướng về gia cảnh của Bạch Trạm Nam, nói cái gì mà suy nghĩ vì cô, đều là giả.
Mẹ Lâm nhìn mặt con gái đỏ bừng, nghĩ lời chồng nói quả thực nghe không ổn, vội vàng ở giữa hòa giải: “Ông bớt nóng giận đi, chuyện của tiểu Tương và Trạm Nam thì để tự hai đứa nó quyết định.”
“Lấy biện pháp gì?” Lâm Diệu Khang lên giọng lộ ra bản chất thương nhân của mình, khinh thường hừ một tiếng: “Bà hỏi nó một chút xem, nó có biện pháp gì chưa? Bạch Trạm Nam là ai tôi rất rõ, không thừa dịp bây giờ còn có vốn lẫn người khi đàm phán còn có thể gây khó dễ, tương lai bị vứt bỏ chỉ biết trở thành trò cười.”
Trong nháy mắt này Lâm Tương mới tỉnh ngộ. Đúng vậy, nếu xem tình hình thực tế mà nói, nếu không đáp ứng điều kiện của ba, ba chỉ có thể tiếp tục lấy dự án để áp chế Bạch Trạm Nam.
Cho dù trước đó cô và Bạch Trạm Nam có thỏa thuận giao ước gì, trong mắt ba, họ ở chung là sự thật, dù là giả cũng sẽ nghĩ biện pháp biến nó thành thật.
Lâm Tương lại ra về không vui vẻ gì. Trước đây vì chuyện của Cao Nham hai người cũng cãi nhau không ít lần, mỗi lần thế này cô đều buồn bực một mình uống rượu trong phòng. Lần này thế nào lại không thể gỡ bỏ được buồn bực trong lòng, cô gọi cho Bạch Trạm Nam hai cuộc điện thoại, đều không kết nối được liền ngắt máy.
Dường như… từ vài ngày trước trong lòng bắt đầu giống như bị đốt lên một đám lửa, đốt nóng cả người làm cô mất lí trí.
Lâm Tương bỗng nhiên muốn quay về căn nhà trọ trước kia ở cùng Bạch Trạm Nam. Đến khi cô ý thức được bản thân có suy nghĩ này, cơ thể đã đi trước một bước thay tâm quyết định, cô đã đứng ở cổng lộ uyển, ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu rồi.
Bất ngờ chính là cửa sổ lại đang mở, hơn nữa có ánh đèn chậm rãi chiếu soi, có người ở, mà người kia thì ai cũng biết.
Bỗng dưng trái tim Lâm Tương đập loạn nhịp.
***
Lúc Bạch Trạm Nam mở cửa ra nhìn thấy cô, nhất thời kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng ở cửa hơi hơi cau mày: “Tối vậy rồi, có việc gì không?”
Trên người cô còn mặc chiếc áo len sợi và quần dài phong phanh, trên chân đôi mang đôi dép ở nhà còn chưa kịp thay, thế nào cũng giống như cô vội vàng chạy đến đây.
Lâm Tương uống rượu lúc này mới có chút mê man, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt dường như có chút không kiên nhẫn, một lúc lâu mới cong môi cười nói: “Em có bỏ quên đồ ở đây.”
Bạch Trạm Nam ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người cô, nếp nhăn giữa hai lông mày nhíu càng sâu, nghi ngờ liếc mắt một cái đánh giá cô. Vật gì mà khiến cô phải lòng như lửa đốt chạy tới tìm vào tối muộn như vậy.
“Uống rượu? Trong lòng không vui?” Chung sống với nhau đã lâu, anh có thể nhìn ra điều gì đó từ trong mắt cô. Cô gái này không giỏi ngụy trang, cảm xúc tồi tệ liếc mắt một cái cũng nhìn ra.
“Nói nhảm.” Lâm Tương đến gần nheo mắt nhìn anh, giống như con tiểu hồ ly gian xảo nhíu nhíu đầu mũi, “Em ổn, vô cùng ổn.”
Tiểu nha đầu nói xong liền đưa tay đẩy anh một phát. Bạch Trạm Nam không đề phòng, bị cô đẩy lui về phía sau từng bước. Lâm Tương nhân cơ hội bước vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy trên bàn trà giữa phòng khách bày la liệt bản ghi chép, máy tính và mấy bản tài liệu rời rạc, thì ra vừa rồi người này đang làm việc.
Cô liếc mắt nhìn anh một cái, mượn rượu làm càn tiếp tục đi vào trong, lẩm bẩm: “Ngăn không cho em vào, chắc là anh có giấu đàn bà. Đừng lo, em chỉ là tới lấy đồ, không làm phiền hai người đâu…”
Bạch Trạm Nam chẳng qua chỉ im lặng đứng sau cô, ánh mắt âm u khó hiểu.
Cô gái kia lảo đảo vào phòng ngủ, kết quả không được bao lâu bên trong truyền đến ‘’bịch’’một tiếng rất lớn.
Anh vội vàng đi vào trong xem xét, ánh mắt quét qua một vòng, chỉ thấy nha đầu kia đang chật vật giãy giụa nhoài người trong tủ quần áo, chiếc vali hành lí cỡ lớn còn đang đè trên lưng.
Bạch Trạm Nam bất đắc dĩ buồn cười, đi tới nhấc chiếc vali ra, thuận tiện nhấc thắt lưng cô đặt tới mép giường.
Lâm Tương xoa vòng eo bị ném đau, nhìn đến Bạch Trạm Nam còn đang cười, bực mình nắm lấy cái gối đập tới: “Cười cái gì, không có việc gì lại để vali ở cao như thế làm gì?”
“Chính em để mà.” Bạch Trạm Nam thuận tay ném cái gối trở lại, dựa vào tủ quần áo, đăm chiêu tỉ mỉ nhìn cô: “Nói đi, rốt cuộc làm sao vậy, đêm nay em rất bất thường.”
Lâm Tương chẳng qua chỉ cắn cắn môi, dứt khoát quay đầu nhìn đi nơi khác: “Không làm sao, chẳng qua cảm thấy cuối cũng vẫn không giúp được anh, trong lòng rất áy náy, nghĩ thế nào cũng phải đền bù cho anh. Nhưng mà em cũng không biết nên đền bù anh như thế nào, chúng ta hình như không gặp gỡ quá nhiều, cũng không biết anh thích cái gì, ngay cả anh thiếu cái gì cũng không biết.”
Cô nói xong lại ra vẻ thoải mái cười một tiếng, đầu cúi thấp xuống: “Nói đến lại thấy thật buồn cười, thời gian chúng ta ở chung cũng không ngắn, nhưng thực sự một chút cũng không hiểu rõ. Không biết anh hứng thú với cái gì, cũng không biết anh ghét cái gì, muốn cảm ơn anh thật tốt cũng không biết nên làm thế nào…”
Cô vừa mới nói xong, trước mắt bỗng chốc tối sầm, tiếp theo cả người bị đè xuống dưới đệm mềm mại, sau đó là đôi con người đen sẫm âm trầm từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh nói: “Một lần cuối cùng, Lâm Tương, anh muốn em.”
Tác giả có lời muốn nói: Đêm mai có thể sẽ có thêm, muốn hai người này có chút tiến triển thật đúng là không dễ dàng. Lâm Tương cho rằng tiếp nhận người khác chính là có lỗi với Cao Nham, mặc dù khúc mắc đã được tháo gỡ, nhưng để hoàn toàn buông ra còn cần một chút kích thích nhỏ….
Về phần lão Tam này, chính là vấn đề mặt mũi = = thổ lộ sợ bị cự tuyệt.
(meo: “Chương sau…” :3)