- Tôi đây!
- Chuẩn bị xe chở tôi đi
- Xe anh hay xe tôi
- Cô giỡn với tôi à!
- Xe anh là chắc rồi đừng bao giờ ngồi lên xe tôi
- Cô dám
Chu Kì Băng là một sát thủ giỏi được đào tạo từ nhỏ, từ năm 15 tuổi đến nay cô đã đi theo bảo vệ Dương Thạc - con trai Dương Khải Uy chủ của công ty bất động sản lớn toàn cầu. Kì Băng có thân hình mảnh mai nhưng tính cách của cô lại khá mạnh mẻ và có một chút bướng bỉnh.
Dương Thạc lớn hơn Kì Băng 6 tuổi, không hổ danh là thiếu gia nhà họ Dương vị tổng tài trẻ tuổi đã làm xao xuyến bao trái tim thiếu nữ bởi ngoại hình và khuôn mặt anh tuấn của mình. Nhưng có lẻ với nguyên tắc của mình là không cô gái nào ở bên cạnh anh quá hai ngày, bởi vậy Kì Băng rất ghét tính kiêu ngạo của hắn ta. Em trai hắn là Dương Phong luôn học hỏi làm ăn không lăng nhăng như hắn nên không đông đảo “fan” như hắn.
Chiếc Audi R8 chạy ra khỏi gara dừng trước cửa biệt thự, Dương Thạc mặc chiếc áo sơ mi màu đen, quần jean làm tôn lên chiều cao và thân hình cường tráng của một mỹ nam thời đại. Hắn vừa nói chuyện điện thoại vừa bước lên xe, Kì Băng chạy ra đường phố Mỹ đợi khi hắn nói chuyện xong cô mới hỏi hắn muốn đến đâu.
- Quán Bar Marmont
- Lại là quán Bar
- Cô có đi hay không mà nói nhiều thế
- Anh có giỏi thì lái đi
Đến quán cô để Dương Thạc xuống xe, cô tìm một nơi thích hợp để đỗ xe rồi mới vào quán. Khi cô bước vào ai cũng nhìn ngắm cô, thân hình mảnh mai với chiếc quần jean dài và chiếc áo sơ mi sọc ca rô thắt ngang bụng làm tôn lên đôi chân dài và vòng eo thon của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt màu nâu dưới hàng long mi quyến rũ tạo cho người nhìn tưởng chừng đôi mắt cô biết nói, ánh đèn neon nhiều mà chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của cô làm người nhìn như các thiếu nữ ở đây cũng phải ghen tỵ, mái tóc đỏ xõa dài mới chính làm điểm làm mọi người chú ý đến cô, chưa ai từng nghĩ một cô gái dịu dàng lại chọn cho mình màu tóc đỏ nhẹ cá tính.
Kì Băng bước đến bàn Dương Thạc đang ngồi vào đứng cạnh hắn, bạn bè Dương Thạc ai cũng chú ý đến cô làm cô rất khó chịu vì người khác nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ bao nhiêu thì ánh mắt đầy dục vọng của mấy tên này lại hạ thấp cô bấy nhiêu.
Nhất là tên Diệp Phi chết tiệt! Hắn mồ côi từ nhỏ năm 17 tuổi được gia đình của một người Mỹ nhận nuôi,không lâu sao hai vợ chồng qua đời để lại cho hắn một cơ ngơi rộng lớn với công ty kiến trúc hoàn hảo. Nhìn qua hắn rất đẹp trai nhưng chỉ có cái tội trăng hoa chẳng khác gì Dương Thạc.
Người ta nói đúng gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chẳng qua không biết tên nào gần tên nào trước mới thành ra như vậy thôi.
Mỗi người trong bàn này đều là bật quyền cao chức trọng, mỗi người ôm một cô có người những hai cô, nhìn mà muốn nôn ra cơ đấy.
Mà các cô gái ngồi kế bọn họ cũng chẳng phải “gà móng đỏ” đâu, bọn họ là con gái nhà quyền quý đấy chứ thế mà cứ bám lấy bọn đàn ông cỏ rác này làm gì chứ?
- Kì Kì cô uống với tôi một ly được không?
- Xin lỗi Diệp thiếu tôi đang làm việc
- Thạc à! Cậu xem có phải là cậu quá ép chế người ta không? Kì Kì hay em về làm vệ sĩ cho tôi được không?
- Xin lỗi nhưng từ nhỏ tôi đã có trách nhiệm bảo vệ Dương Thạc thiếu gia rồi
- Tiếc quá!
Dương Thạc hiểu ý ngầm của Diệp Phi từ khi làm bạn với hắn đến nay mặc dù bên cạnh có bao nhiêu mỹ nữ thì khi thấy Kì Băng hắn coi như thấy báo vật.
Anh luôn cố nghĩ, từ lúc cô bắt đầu theo anh đến nay anh chưa từng cảm thấy cô có nét nào quyến rũ thế mà cứ lần nào cô theo bảo vệ hắn cũng có cả tá người nhòm ngó.
- Diệp thiếu! Kate không đẹp sao mà cứ phải nhòm ngó vệ sĩ của tôi vậy
- Thạc à cậu nhìn xem ở đây cô gái nào đẹp hơn Kì Băng đâu chứ?
- Kate của cậu cũng đẹp ấy chứ
- Cô gái này à chỉ làm ấm giường tớ thôi! Còn tớ muốn Kì Băng là tình nhân của tớ cơ đấy!
Vừa nói hắn vừa nựng mặt cô gái bên cạnh, cô gái tên Kate đó chẳng những không buồn mà còn cố tỏ ra thích thú khi là dụng cụ ấm giường cho anh ta sao? Nực cười. Muốn cô làm tình nhân của anh ta sao? Đánh lại cô đi hãy nói.