Sau khi hoàn tất việc ở cánh đồng mọi người ai về nhà nấy, nhưng điều đặc biệt họ không nhận ra là ánh hoàng hôn trên cánh đồng oa oải hương là một kiệt tác nghệ thật đặc sắc, may ra vẫn chỉ Kì Băng nhận ra điều này.
Và như vậy cừ đến hoàng hôn vào mùa hoa oải hương nở chỉ còn cô và Jenny ở lại cánh đồng. Buổi chiều hoàng hôn mang theo gió mát, Jenny hát vu vơ vài câu, tiếng hát mang theo làn gió thổi qua tai người nghe một âm điệu hết sức yên bình và vui vẻ.
Ở nơi đây một thời gian dài cô mới hiểu thật ra chuyện ba mẹ cô từ lâu cô đã không muốn nhớ, ông nội cô nói đúng nếu đã là chuyện của thế hệ trước hà cớ gì cô phải suy tư.
Biết là thế nhưng sự mất mác này liên quan đến gia đình Dương Thạc, gia đình thứ 2 của cô nên cô cảm thấy như mình đang bị bao bộc bởi tội ác của quá khứ.
Người chết đi thì không sống lại, người sống đây phải sống cho tốt.
Cô chưa bao giờ xem thời gian là cỏ rác, vì vậy mỗi ngày mỗi giờ trong đời cô đều chưa lãng phí, đều là những thời khắc quí giá.....
- Hey! Sally
Kì Băng nhìn sang Jenny rồi nhòm xung quanh xe tiếng nói phát ra từ đâu?
Dưới ánh đèn trước ngôi nhà gỗ một thanh niên mặt áo vest vẫy vẫy tay sang phía này, Kì Băng kéo Jenny đứng dậy đi về phía đó.
Phải! Là tên lúc nãy nói chuyện với cô a! Là nhân viên ngoại giao của công ty Dương Gia.
- Anh ta đến cưa cẩm chị a!
- Em nghĩ nhiều quá rồi đấy
Hai người bước lại phía anh ta rồi Kì Băng vội hỏi xem có việc gì mà hắn quay lại, phải chắng muốn đưa cô về gặp Dương Thạc?
Anh thanh niên đó chỉ đưa cho cô một tấm thiệp mời rồi đi, anh ta nói cô đọc rồi sẽ rõ.
Jenny thắc mắc nên cứ muốn xem tấm thiệp mang hơi hướng sang trọng kia muốn mời Kì Băng đi đâu, làm gì?
Có lẽ sự tò mò của Jenny sẽ đánh chết cô bé trong tối này vì Kì Băng đã không cho cô bé xem điều cô bé muốn
Và kết quả là cô bé cứ đứng trước cửa và hét thất thanh “ Nếu chị không cho em xem em sẽ pha cửa” “ Chị mà không cho em xem thì em sẽ đuổi chị ra khỏi nhà “.....cuối cùng là......” Chị à em năn nỉ chị đó cho em xem chút đi mà!”
Nhưng động tỉnh của Kì Băng trong nhà vẫn không có chút gì phản hồi lại, biết số phận mình hẩm hiu Jenny liền men theo coi đường quen thuộc về nhà.
Trong ngôi nhà không rộng, Kì Băng đang ngồi đọc tấm thiệp bên cửa sổ, tấm thiệp ghi rõ thời gian địa điểm, đây là tấm thiệp mời dự dạ tiệc.
Đã từ lâu rồi Kì Băng không bước chân vào những nơi xa hoa như dạ tiệc hay tiệc rượu, đối với cô nơi đó dần xa lạ hơn khi người mời là Dương Khải Uy.
Cô biết ông ấy mời cô với mục đích gì. Cô cũng nghĩ mình nên đến dự, dù gì trong 3 năm qua cô cũng chẳng muốn bàn đến sự việc đó nữa, gặp lại họ cũng chẳng to tác gì.
Vấn đề ở đây là cô không biết làm sao có thể đối diện với Dương Thạc, người con trai luôn ở trong tim cô chắc hẳn đã kết hôn với cô gái con của một doanh nhân nào rồi.
Hay không chừng hắn ta đã oán hận cô từ ngày cô bắn thẳng vào vai hắn.
Có lẽ ai cũng quên nhưng chỉ riêng mình cô nhớ.
Cô rất nhớ.....nhớ con của người giết gia đình mình.....
Gió chiều luồng qua cửa sổ làm chiếc chuông gió va đập vào nhau tạo va những âm thanh có vài điệu du dương, đôi lúc cả thấy chói tai.
Âm thanh đó thoáng chốc làm Kì Băng định thần lại, nhưng có vẻ nước mắt đã rơi rất nhiều làm đôi mắt màu nâu có phần ũy mị.