Phóng viên bị ngăn ở phía ngoài. Xích sắt vây đoàn người lại, bảo an lần lượt hướng dãy số dán trên người mới cho phép đi vào. Đặt câu hỏi đều do ông cụ nhà họ Hứa đặt ra, trả lời tương đương với không đáp. Dù sao cũng có chút khinh miệt người khác. Nhà họ Hứa chính là ngang ngược như vậy, cho dù không phải hiển hách nhất, nhưng lại cực kỳ có kiểu cách.
Theo Tiểu Ly của Hạ thị nói: Quý tộc sa cơ thất thế, vứt bỏ sinh mệnh cũng không được vứt phô trương.
Lông thú thuần trắng, cổ áo lông trắng, khuôn mặt trắng sứ —— đẹp nhất quả nhiên vẫn là Hạ Ly. Tóc cô búi thấp, kiểu tóc hoài cổ, chỉ khác một cây Thúy Kiều (một dạng trâm cài). Mang kính sát tròng xanh lục, con ngươi thỉnh thoảng chuyển động, âm khí dày đặc.
Lặng yên.
Nghĩ muốn không có âm khí cũng khó.
Tình tiết cũ rích: người đàn ông mình thầm mến mười năm, yêu em gái của mình. Kết quả là người ta đính hôn, cô hối hận, đến đại náo ở lễ đính hôn của người mình yêu một trận, sau đó bỏ trốn, từ đó lưu lạc chân trời.
Nửa đoạn trước là thực tế, nửa đoạn sau là tưởng tượng.
Vấn đề là, Hạ Ly cô ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có: Người đàn ông kia là anh học của cô, sinh đứa bé có nguy cơ trở thành dạng người thiểu năng.
"Tiểu Ly." Người đàn ông bước qua, kéo theo cô dâu.
Anh họ. Quan hệ thật buồn nôn. Nhất định có chút mập mờ, nhưng tuyệt đối sẽ không có kết quả. Muốn trách chỉ có thể trách những thứ quan hệ huyết thống ba đời không được kết hôn kia.
"Chúc mừng."Người nhà họ Hạ kỳ quái giương khóe miệng lên lắc ly rượu một cái: "Sớm sinh quý tử."
Hạ Ly cô là ai? Nghe nói trên tiệc rượu này trừ tám mươi phần trăm lão già nghiêm chỉnh thiết lập quan hệ mua tin tức, những người còn lại thuần túy là vì đến xem Hạ Ly cô! Người nào nhìn thấy cô mím môi mỉm cười, đều sẽ cảm giác phải đây là một cô gái xinh đẹp. Thời điểm đám người giới thiệu nói đây là Đại tiểu thư Hạ thị, dù là người trong lòng không màn danh lợi cỡ nào cũng sẽ nhảy "lộp bộp" một cái: đột nhiên cảm thấy, tiểu thư này không chỉ xinh đẹp, hơn nữa rất có nội hàm. Hàn Băng Tâm dlqđ
Một người xinh đẹp lại có nội hàm như vậy, sẽ vì đả kích nho nhỏ này mà không vui sao?
"Chị thật là xấu." Cô dâu nhăn nhó chui sau lưng người đàn ông, làm nũng.
"Tiểu thư, cô họ Vân." Hạ đại tiểu thư nâng ly rượu đặt trong khay: "Cô vào cửa nhà họ Hứa, không phải là nhà họ Hạ tôi. Không nên kéo quan hệ, tôi cũng là em họ của cô."
Lạnh quá.
Người đàn ông ho khan, không ngừng nháy mắt với em họ.
"A ha ha ha a." Vân Trinh Uyển lại gần: "Tiểu Ly tới rồi, mau vào bên trong ngồi. Yên Nhi cũng không hiểu chuyện, không biết mời chị vào nhà, ba con đợi đã lâu."
Hạ Ly chưa bao giờ biết cái gì gọi là thu liễm, không thèm nhìn tới người đàn bà này. Cô gật đầu với anh họ một cái: "Bác anh đâu?"
Vân Trinh Uyển bị coi khinh, không cam lòng bị coi nhẹ thể hiện vô cùng tinh tế hình ảnh chim nhỏ nép vào người: "Chị ở chỗ Hứa lão gia nói chuyện đấy."
"Người nào là chị của bà, Hạ nhị phu nhân?" Hạ Ly nheo mắt nhìn nhị nương cô một cái: "Thật đúng là cho rằng bản thân làm bé, chị chị em em không chê ghê tởm."
"Tiểu Ly!" Vẻ mặt anh họ rất không vui: "Đi thôi đi thôi, anh đưa em vào."
Hạ đại tiểu thư mím môi cười: "Được, vậy thì vào."
Anh dắt tay cô, đi trên thảm đỏ. Vậy mà, đi không có chút ý nghĩa nào.
"Tiểu Ly năm nay cũng hai mươi ba tuổi rồi, sao vẫn giống khi bé thích khi dễ Vân Yên." Vân Yên này, tân nương như chim nhỏ nép vào người vậy.
"Tôi khi dễ cô ta sao?" Đôi mắt xanh lá của Hạ Ly âm u xẹt qua đính đầu anh, liều mạng phóng điện nhìn qua mgười đàn ông tiêu sái rất xa lạ: "Ha ha. Em là người xấu chứ sao. Dĩ nhiên thích khi dễ cô ta. Chẳng lẽ anh không có xem Cinderella? Chị kế đều vô sỉ như thế!" Cô hung hăng nói, bỏ tay của anh ra tự mình đi về phía trước.
Mười tám năm trước, Vân Trinh Uyển như chim nhỏ nép vào người đoạt đi cha cô, tức giận chèn ép mẹ cô; mười tám năm sau, Vân Yên cũng giống chim nhỏ nép vào người đoạt mất người đàn ông cô thích mười năm, nhân tiện đắp nặn cô thành người xấu cả đời..
"Sau này không cho em khi dễ cô ấy nữa. Qua nửa năm nữa, cô ấy chính là chị dâu của em rồi." Anh họ Hứa Lâm Tranh nheo mắt lại cười, có chút ý vị cảnh cáo.
D
"Chị dâu con mẹ nó chứ." Hạ Ly ưu nhã quay đầu, đôi mắt màu xanh tinh ranh đảo một vòng, ngón trỏ đặt trên đôi môi đỏ tươi: "Ách, xin lỗi. Nhục mạ theo thói quen, đừng để trong lòng."
Đ
"Nha đầu chết tiệt kia, vẫn là cá tính tùy tiện như trước. Ngày nào đó trên trời rơi xuống cá em rể Hạ khi dễ em, ngay cả một người chị em nghe em kể khổ cũng không có." Lâm Tranh cười nói.
L
Hạ Ly cười lạnh: "Vậy thì khi dễ chứ, dù sao em cũng là người xấu mà."
Q
Vừa nói chuyện, đã vào phòng. Hạ Ly nhảy qua tặng cho Hứa lão gia một nụ hôn thật vang: "Ông ngoại có đứa cháu dâu, sau này sẽ không thương cháu nữa! Anh họ cũng thế, nhất định sẽ khi dễ cháu."
Đ
"Tiểu Hầu Tử mau buông ông ngoại ra, ông ngoại con vừa mới hen suyễn." Mẹ Hạ Ly vừa nắm cánh tay cô vừa nói. Hạ Ly di truyền làn da trắng sứ và cằm nhọn của mẹ cô, đều là mỹ nhân Thượng Đế tinh luyện chế tác tỉ mỉ. Chỉ là mẹ Hạ Ly có hơi thở chức quyền rõ ràng, cao, đường cong thân thể cứng rắn, như một lão yêu quái hoa hồng đỏ, gặp ai đâm người đó.
"Không có gì đáng ngại." Hứa lão gia ho khan khoát khoát tay: "Ai dám không thương Tiểu Ly? Lâm Tranh dám khi dễ cháu, chúng ta ném nó ra ngoài!"
"A, ném vợ anh ấy ra cùng." Hạ Ly bĩu môi.
"Ném cả đám ra." Hứa lão gia cười hì hì nói, nếp nhăn trên mặt tung tung, tựa như tất cả lão già ác độc gian trá cẩu huyết trong kịch.
"Chiều em!" Hứa Lâm Tranh hung hăng chỉ trên trán cô: "Thay quần áo theo anh chào hỏi khách khứa đi."
Hạ Ly trốn trong phòng thử đồ. Hai chiếc áo khoác ngoài và váy ngắn mặc nửa giờ.
Cô không muốn đi ra, không muốn chúc phúc, không muốn xem những khuôn mặt mừng rỡ kia, không muốn hài hước trêu đùa, không muốn nhìn những vẻ mặt ham muốn kia.
Bản thân yên tĩnh nán lại, dù là một lát cũng tốt. Nhưng mà ——
"Hạ Ly con làm gì đấy....!" Giọng nói của mẹ giàu kinh nghiệm: "Sợ cô dâu đến không dám ra gặp người sao?"
"Vậy thì ra ngoài!" Cô thở dài nghĩ: Ra khỏi cửa này, Hạ Ly tôi hứa sẽ không bi xuân thán thu nữa, chính mình cũng cảm thấy mất mặt. Hạ đại tiểu thư ngày trước không có hào quang?
Cô đổ keo xịt tóc lên tay rồi tùy tiện nắm nắm tóc: Dù là mê luyến...... Cũng cần phải kết thúc rồi.
"Tiểu Ly thật là xinh đẹp!" Hồ bằng (bạn cáo) của Hứa Lâm Tranh bắt chuyện, ra vẻ thèm thuồng.
"Cám ơn."
"Vóc người của Hạ Ly rất đẹp, mặc cái gì đều dễ nhìn." Cẩu hữu (bạn chó) của Hứa Lâm Tranh nói.
"Cám ơn."
"Đáng tiếc......" Hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) khẽ bàn luận, Hạ Ly nhanh tai nghe ——"Hai mươi bốn tuổi rồi, ngay cả một bạn trai cũng không có."
Mọi người che miệng im lặng.
Hạ Ly mỉm cười lại mỉm cười.
"Chỉ là nghe nói trước kia từng có vài người." Hồ bằng vuốt cằm suy tư.
"Em gái ta cũng nói, Tiểu Ly lúc mười ba tuổi liền có nam sinh trường khác theo đuổi." Cẩu hữu hồ đồ gật đầu.
"Đáng tiếc......" Hồ bằng cẩu hữu cười ha ha: "Sau này đều xem Hứa Lâm Tranh thành tình địch không chiến mà chết rồi."
Hạ Ly không nhúc nhích mỉm cười nữa mỉm cười.
......
Nhất thời tẻ ngắt.
"Tiểu Ly con qua đây, đây là con trai của bác Vương. Ha ha ha ha......"
Hạ Ly che mặt: Thật! Thật! Không nên qua!
Rốt cuộc lúc thở phào một cái, đã đói bụng đến chết. Cô trở về phòng thay quần áo, mơ mơ màng màng cảm thấy vất vả như bữa tiệc đính hôn của mình. Đây cũng là chuyện trốn tránh không được, ai bảo một là anh họ duy nhất của cô, một là em gái khác mẹ của cô. Ai oán một hồi, cũng chỉ có thể trách cha cô vì sao lúc trước thượng con chim nhỏ dựa người kia.
Chạy đến phòng tắm rửa mặt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều. kính sát tròng u ám màu xanh lá cũng lấy xuống, bớt chút yêu khí. Cô duỗi lưng một cái, nhìn người hi hi ha ha trên sân cỏ ngoài cửa sổ, cười lạnh.
"Hạ Ly?" Người phía sau đột nhiên gọi tên cô, dọa cô giật nảy mình.
"Anh là?" Đi con mẹ nó ngưu nhân, cư nhiên cứ như vậy xông tới hù dọa cô.
"Ha ha. Bị quên mất rồi." Ngưu nhân tóc dài ngắn lộn xộn, khuôn mặt tuấn tú, cái cổ dài nhỏ. Dáng người đẹp mắt hơn Hứa Lâm Tranh: "Quên rồi, vậy coi như thôi đi......"
"Bắt chuyện không hề có sáng ý." Hạ Ly mặt lạnh nói: "Phòng tiếp khách ở lầu một, lầu hai trở lên đều không được tự tiện xâm nhập. Cẩn thận tôi gọi Hứa Lâm Tranh bọn họ xiên anh ra ngoài!"
"Xin lỗi." Anh mỉm cười, mắt phượng cong cong, cực kỳ tuấn tú: "Tôi là Tiêu Phượng Nam."
......
"Không nhớ rõ coi như thôi đi." Nói như vậy, người đàn ông tự xưng là Tiêu Phượng Nam xoay người muốn đi, cuối cùng, quay đầu lại nói: "Vẫn là thích quấn anh họ cô như vậy ư, tiểu cô nương."
Ôi?
"Chờ một chút!" Hạ Ly nhíu lông mày lông nói: "Là bạn của Hứa Lâm Tranh sao?"
Ah, tại sao phải gọi anh lại? Điên rồi. Hôm nay tất cả đều không bình thường, cũng bởi vì người đàn ông cô thích nhất muốn kết hôn với người phụ nữ cô không thích nhất?
"Xem như vậy đi." Anh đưa lưng về phía cô khoát khoát tay: "A, tôi đi xuống. Cô muốn xuống cùng không?"
Hạ Ly nhìn đám người vui cười rồi nhìn lại mình, thở phào nhẹ nhõm: "Cùng xuống đi." Tay của cô khoác lên cánh tay của anh.
"Hạ Ly." Anh đột nhiên gọi tên cô.
"Hả?"
Anh cười cười: "Có tinh thần một chút, bộ dạng như bị cướp bạn trai."
Hạ Ly nghiêng đầu cảnh giác đi soi gương: Mặt trắng, con mắt đỏ ngầu, Thúy Kiều sai lệch, vài sợi tóc khoác lên bả vai; người đàn ông bên cạnh tây trang phẳng phiu, làn da trắng nõn, ánh mắt có hồn, mặt mỉm cười —— quả nhiên, đối lập sinh ra khoảng cách, khoảng cách sinh ra đẹp, đẹp sinh ra ghen tỵ và tự ti.
Người đàn ông bên cạnh hóa ra là một mỹ nam tử, tuy nhiên cô xem thường loại lịch sự nho nhã nhất.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hạ đại tiểu thư không tin tưởng dung mạo của mình.