Vào ngày thứ bảy cô ta để thư lại trốn đi có một con chó nhỏ ngậm một tờ giấy chui vào cổng lớn nhà họ Hạ. Trên giấy viết tình trạng gần đây của Vân Yên cũng kèm theo một tấm ảnh. Vân Trinh Uyển than trời khóc đất cầu xin Hạ tiên sinh cứu Vân Yên về, cả nhà họ Hạ không khí ngột ngạt.
Hạ Ly càng ngày càng ghét về nhà. Cô cảm thấy lần này Vân Yên gặp chuyện không may có quan hệ trực tiếp với việc mình có thái độ không minh bạch với Hứa Lâm Tranh, nhưng mà, cô lại quả thật cảm thấy chuyện này không trách được cô. Hứa Lâm Tranh ngược lại rất tỉnh táo, bình tĩnh báo cảnh sát, cũng tìm mấy nhà điều tra công ty tìm người. Nhìn qua không hề giống vị hôn thê của anh bỏ đi, nhưng lại như một người quen bình thường. Nhà họ Hứa cũng chẳng qua tính tượng trưng qua loa đi qua tìm người, cũng không có kết quả.
Hao phí sức lực nhất là áp chế truyền thông ác ý thổi phồng.
Thân phận của Vân Trinh Uyển vốn lúng ta lúng túng, bà ta gào khóc chỉ đổi lại ông cụ Hạ chán ghét.
Hạ Ly trốn ra ngoài đi chơi với Liễu Nghiêu, giả vờ mình không biết trong nhà có người bỏ đi. Liễu Nghiêu không biết từ nơi nào nghe được tin tức, mãi đuổi theo cô hỏi.
"Công chúa, hiện tại cũng không phải là lúc trốn ra ngoài. Cô ngày ngày ở bên ngoài như vậy, không sợ bà phù thủy trong nhà đó hoài nghi là cô làm sao?" Liễu Nghiêu giúp cô ghim ống hút vào hộp sữa tươi.
"Vốn không phải tôi làm, tại sao phải kiêng dè? Nếu như bà ta nhất định muốn hoài nghi, cứ để bà ta hoài nghi thôi! Để bà ta đi kiện tôi đi!" Hạ Ly tức giận nói, hung hăng hút một ngụm sữa tươi, nheo mắt lại: "Hiện tại tôi quá nhiệt tình mới có thể bị hoài nghi! Liễu Nghiêu, anh quá thiện lương rồi, ngốc!"
"Phải ha, so với loại trong nhà có tiền ăn no căng chơi tâm cơ này của nhà các cô, tôi đương nhiên là người ngu xuẩn!" Liễu Nghiêu uống một hớp bia: "Ngược lại...... Cô với anh họ cô...... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Còn có thể xảy ra chuyện gì, chính là như anh thấy thôi!" Hạ Ly bĩu bĩu môi nói: "Hiện tại tôi tương đối muốn biết chính là, những hình kia là làm sao lấy được! Phải biết, ban đầu tôi vào thời điểm đó...... Chung quanh cũng không có người mà!"
"......" Liễu Nghiêu lặng yên.
"Còn nữa, hiện tại thái độ của Lâm Tranh mới kỳ quái. Ngày đó thời điểm bức ảnh đăng báo, anh ấy vậy mà lại tìm tôi a! Hallelujah, ngày đó tôi bị dọa sợ muốn chết, còn tưởng rằng anh ấy tới bóp chết tôi đấy." Hạ Ly không biết cố ý hay vô ý, dửng dưng nói những chuyện này với Liễu Nghiêu.
"Công chúa, làm phiền cô! Tôi vẫn là một trong những người theo đuổi cô nha, cô nói ra như vậy sẽ không sợ tôi đau lòng à?" Liễu Nghiêu mặt đen lại nói.
"Đừng sợ đừng sợ. Tới đây ôm!" Hạ Ly hào phóng giang hai cánh tay.
Liễu Nghiêu bất đắc dĩ ôm cô, thở dài: "Hành hạ tôi ư, công chúa! Chơi rất vui phải không?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Hạ Ly cười dùng cằm nhọn cấn trên bả vai anh, lại nói: "Bởi vì anh có tiền án vô cớ biến mất, cho nên anh là đối tượng trọng điểm chịu ngược nha!"
Tay anh xuyên thấu qua vật liệu quần áo mỏng manh của cô, truyền tới nhiệt lượng mờ ám. Hạ Ly mỉm cười đẩy anh ra, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục uống sữa tươi.
"Hứ, cô gái hẹp hòi. Ôm ngay cả ba phút cũng chưa tới." Răng khểnh của Liễu Nghiêu trách móc lộ ra ngoài: "Có tin tức của con gái bà già phù thủy chưa?"
"Có chứ, " Hạ Ly không chút để ý nói: "Nghe nói muốn trong nhà đưa ra năm mươi triệu."
"Đáng chết! Cô ta trị giá năm mươi triệu?" Liễu Nghiêu liếm liếm đôi môi.
Hạ Ly vỗ vỗ mặt anh, cười lên: "A, bây giờ anh bắt cóc tôi, cũng có thể được năm mươi triệu, hoặc là...... Tăng gấp đôi? Sau đó lại tăng gấp đôi?"
"A ha! Tôi mới không có ngu như vậy, bắt cóc một nữ vương tới hành hạ tôi!" Liễu Nghiêu ngẩng đầu lên, thỏa mãn nhìn không trung, mắt mở không ra: "Tôi chỉ muốn, mỗi ngày nhìn thấy cô...... Không hơn."
"Ôi, đứa bé ngoan!" Hạ Ly chính xác ném hộp sữa tươi vào thùng rác: "Học được cái từ ‘ không hơn ’ này. Không tệ nha!"
Liễu Nghiêu gãi đầu cười: "À, vì thời điểm nói với cô tương đối có ‘ nội hàm ’ mà!" Anh nói thật: "Vậy nhà các cô phải làm sao?"
"Ừ...... Ý của ông nội là không cho. Ông nói ‘ giở trò với ta, ngươi sớm đắc ý rồi! ’, ý cha tôi cũng rất mơ hồ, ách...... Hiện tại anh hỏi tới tôi mới cảm thấy kỳ quái: tại sao trong nhà đều không sốt ruột?" Hạ Ly lôi kéo tay anh lay động.
"Không phải cô ta tự biên tự diễn bắt cóc chứ?" Liễu Nghiêu nói.
"Không thể nào!" Hạ Ly bĩu môi nói: "Tiền tiêu vặt của cô ta không thiếu, thậm chí có lúc còn nhiều hơn yôi! Cô ta cần gì làm như vậy?"
"Tiểu Ly, địa điểm giao tiền là ở đâu?" Ánh mắt của Liễu Nghiêu sáng lấp lánh, giống như viên kim cương. Anh khí khái anh hùng hừng hực, màu da tuấn mỹ mà khỏe mạnh dưới ánh mặt trời khiến người nhìn liền thoải mái.
"Không biết nha! Làm gì? Anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?" Hạ Ly cười hì hì nhìn anh hỏi.
"Ha ha, muốn đi cứu người không phải giả, nhưng không phải là vì mỹ nhân, là vì chị gái mỹ nhân!" Liễu Nghiêu nói xong, không cẩn thận đụng đến đau đớn của Hạ Ly —— chị gái, không khỏi le lưỡi một cái: "Ách...... Tóm lại chính là ý này!"
"Hứ! Làm sao anh có biện pháp được! Bọn họ nói chỉ có người nhà họ Hạ mới có thể đến gần. Nếu như bị bọn chúng biết có người ngoài quấy nhiễu, bà phù thủy nhỏ đó chí có đường chết." Hạ ly nói. Tự động quên mất Liễu Nghiêu "phạm quy".
"Này, nha đầu không có lương tâm!" Liễu Nghiêu than thở nói: "Cô cho rằng mấy năm nay một tên côn đồ sẽ không đọc sách cũng không muốn làm việc là làm sao sống được ư?"
"Ách......" Hạ Ly chột dạ: giống như sau khi anh trở về vẫn luôn chất vấn, dù là lúc lôi kéo anh hỏi này nọ cũng không có chân chính quan tâm tới anh rốt cuộc cuộc sống trôi qua như thế nào.
"Ha ha. Nhân vật nhỏ quả nhiên chỉ trải qua cuộc sống của nhân vật nhỏ. Hạ tiểu thư không muốn muốn hỏi cũng là bình thường thôi!" Liễu Nghiêu nửa tự giễu nửa châm chọc nói.
"Hứ! Anh vẫn tính là nhân vật nhỏ à?" Hạ Ly tiếp tục chột dạ, hung hăng nhéo một cái trên cánh tay anh: "A, sau này anh là tên côn đồ riêng của Hạ Ly tôi! Ai muốn nhúng chàm đều phải trải qua sự đồng ý của tôi đấy!"
"Oa! Thật may mắn!" Liễu Nghiêu theo ý của cô nói giỡn: "Này công chúa, có muốn yên tâm giao bà phù thủy nhỏ cho tôi hay không?"
Hạ Ly nghiêng nghiêng đầu, lặng lẽ cười: "Được! Tôi trở về tìm chỗ chỉ cho anh! Chỉ là anh phải đồng ý tôi, coi như bà phù thủy nhỏ bị làm thịt rồi, anh cũng không thể chịu một chút tổn thương!"
"Biết biết! Có thể khiến tôi ngủm chỉ có công chúa Hạ thôi!" Liễu Nghiêu vừa mang theo cánh tay kêu đau, vừa cầu xin tha thứ: "Đừng nhéo tôi nữa! Ngược đãi a!"
Hạ Ly đuổi theo anh chạy, cười thật vui vẻ.
Tối hôm đó Hạ Ly mất ngủ. Sau lúc gọi điện thoại nói cho Liễu Nghiêu địa chỉ giao tiền.
Cô cũng không phải đoán không ra cuộc sống mấy năm nay của Liễu Nghiêu.
Thiếu niên phản nghịch chính trực, trong lúc bất chợt không hiểu tại sao rời khỏi cô bé anh tự cho là yêu sâu đậm, một mình biến mất ở trong bể người. Cuộc sống của anh làm sao có thể vui vẻ? Ban đầu Hạ Ly đề xuất kết giao với anh, Liễu Nghiêu rõ ràng hưng phấn lộ ra ngoài nói rõ anh thật lòng. Đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến cho anh rời đi?
Những năm này...... Dù là côn đồ, cũng sẽ trải qua rất nhiều hỗn độn chứ?
Ngày thứ hai lúc chạng vạng, Liễu Nghiêu mang Vân Yên về. Vân Yên một bộ dáng tiều tụy, vẻ mặt chán nản. Giống như mất hồn. Thật may là trên người không có thương tổn. Ngược lại Liễu Nghiêu, vẻ mặt hưng phấn. Trên cánh tay, trên đùi đều cúp treo thương tổn.
"Tôi còn tưởng rằng là người nào, thì ra thật sự là đám anh em trước kia đi chung với nhau!" Liễu Nghiêu dửng dưng mà nói, không thèm để ý trưởng bối nhà họ Hạ cũng có mặt chút nào: "Đều là ăn cơm của chủ thuê, trực tiếp thả người đám người kia cũng không thể nói gì. Vì vậy hỗn chiến tượng trưng một trận. Sau đó xóa bỏ năm mươi triệu ném cho bọn họ một số không, ha ha!"
Mọi người lặng yên.
Hạ Ly mím môi cười: "Tóm lại hai người đều trở lại cho tôi rồi, không tệ."