Vấn Đông nhìn lướt qua cửa kính, tròng mắt sáng chói, gió lạnh của mùa thu phà vào mặt, ngược lại lại cảm thấy thoải mái, trong xe mở một đoạn nhạc piano nhè nhẹ du dương bên tai, không biết là bài nào lại hay như vậy, xe dừng lại ở một nơi có vẻ sang trọng nép sâu vào lòng thành phố, không cởi mở mà hơi e ấp thẹn thùng.
Anh đi đậu xe, vừa mới bước xuống đã thu hút vô số ánh nhìn, không trách bọn họ nhìn anh lộ liễu như vậy, đến Triệu Từ Ngôn nói anh lớn lên có vẻ thật sự vừa chững chạc vừa có nhan sắc, anh lại không để trong lòng, bọn họ nhìn anh bằng một con mắt quái thai và dị hợm, bởi vì trên bảng tên ghi chói lóa một thông tin.
《Gay Bar》
Vấn Đông chỉ cười nhẹ, tay bỏ vào túi quần bước đi thẳng vào, anh từ trước đến bây giờ chưa từng chối bỏ giới tính của mình, thích đàn ông thì cứ thích đàn ông thôi, sao phải xoắn, Vấn Đông biết mình thích đàn ông từ khi anh còn học cấp ba, bởi vì cứ thích nhìn đám con trai chơi bóng rổ khiến tim anh đập nhanh như điên, ngược lại nhìn con gái lại chẳng có cảm giác gì, và Triệu Từ Ngôn là bạn cũng là đồng bọn trong giới của anh.
Triệu Từ Ngôn lớn lên không những sát gái sát trai mà còn có nốt ruồi lăng nhăng ở chóp mũi, thể loại gì hắn cũng ăn được và đương nhiên trừ Vấn Đông ra, bởi vì anh không thích hắn, thể loại lăng nhăng như vậy anh chỉ nên làm bạn thôi.
Gay Bar ở bên ngoài thì hơi thầm kín, nhưng khi lột đi vỏ bọc của nó thì như một cái gì đó rất lộ liễu và thác loạn, những người đàn ông trang điểm và cuộc sống về đêm, không lạ gì trong mắt của Vấn Đông nữa.
Triệu Từ Ngôn đã ngồi chờ từ trước, khuôn mặt xa xa loáng thoáng thấy được chẳng thay đổi chút nào, hình như còn phong lưu hơn trước kia, Vấn Đông trước kia chưa quen biết hắn cứ tưởng hắn phẫu thuật thẩm mỹ, không ngờ khuôn mặt này chưa động một chút dao kéo nào, hắn đã đẹp, đẹp theo kiểu có sức hút, nhưng vẫn không hút nỗi trong mắt của anh.
Triệu Từ Ngôn nhìn thấy anh liền đứng lên, nháy một mắt, cười nhếch một bên khóe môi đưa ly rượu về phía anh.
Nụ cười này lọt vào kẻ đang nhìn ngắm hắn nãy giờ như bị chốc thuốc kích dục mê hoặc tâm trí, Vấn Đông từ từ tiến lại gần ngồi trên cái ghế nhỏ dài này, Triệu Từ Ngôn liếc nhìn anh, liền rót rượu.
"Hai năm nay thiếu tôi cậu vẫn sống tốt chứ!"
Vấn Đông vẫn chưa động ly rượu nhìn một người đàn ông không xương thân trên cởi trần uốn éo cùng với cây cột dài trên sân khấu, anh nhìn không chớp mắt.
Triệu Từ Ngôn nhìn theo hướng anh liền nói: "Cậu thích người đó à?"
Anh liền nhìn hắn lắc đầu: "Thấy cậu ta kiếm sống không dễ dàng gì!"
"..."
Dặt dẹo thế kia, gãy đốt sống lưng mất, Vấn Đông nhồi nhìn thôi cũng thấy thốn rồi, câu nói của anh triệt để làm Triệu Từ Ngôn cạn con mẹ lời, Vấn Đông mấy năm nay chắc sống nhàm chán lắm, điệu bộ vẫn chậm rì như ốc sên thế kia, không sợ thời gian trôi qua nhanh chóng đến mối tình chân chính còn chẳng tìm ra, hắn cũng vậy mặt mũi nào nói tới Vấn Đông chứ, nói đến mối tình mới nhớ, hắn tiếp tục hỏi.
"Cậu còn quen Lâu Anh không?"
Nói tình đầu của một thằng đàn ông thích đàn ông lại là phụ nữ, có khi người ta sẽ cười chết, đúng như vậy, Lâu Anh là người quen với Vấn Đông lâu nhất, khoảng một năm, còn mấy người tiếp theo đều vô cùng mờ mịt, đôi khi anh nghĩ bọn họ là mối quan hệ như vậy nhưng thật ra chẳng phải là như vậy.
Anh quen với Lâu Anh không phải vì tình cảm mà bởi vì để qua mắt Vấn Nghiệp, chuyện Vấn Đông thích đàn ông tuy rằng không giấu diếm nhưng lại không hề giải thích cho nên làm cho Vấn Nghiệp mông lung, bây giờ nghĩ lại anh sẽ không vì ai mà giấu diếm nữa, anh mệt rồi, anh muốn sống cho anh thôi không phải vì người khác.
Lâu Anh là lịch sử mà anh không muốn nhớ lại nhất, cô nàng rất phóng khoáng biết anh không thích phụ nữ, còn chẳng mảy may để ý gì, nhưng người như vậy tình cảm đối với bọn họ thường chẳng là cái thá gì hết.
"Đã chia tay rồi!"
Triệu Từ Ngôn không kinh ngạc gì lắm, hơn nữa còn cười: "Tôi cũng phục cậu, quen với phụ nữ được một năm, bất quá người như Lâu Anh tôi cũng muốn thử một lần!"
"Đúng vậy, cậu và Lâu Anh rất giống nhau!"
Triệu Từ Ngôn cười không nói gì nốc hết ly rượu lên tay, Vấn Đông vẫn nhàm chán nhìn vào cái người đàn ông trên sân khấu, hình như đã đổi người, là một người đàn ông mặt còn rất trẻ, cậu ta không lộ liễu như người ban nãy, chỉ lên cầm micro nhỏ theo tiếng piano trầm thấp hát lên một bài nhạc, hình như là tiếng Pháp, anh không biết tiếng Pháp chỉ đoán như vậy, nhưng bài nhạc này rất hay, cậu ta cũng vậy.
Không chờ Vấn Đông nói Triệu Từ Ngôn cũng chú ý tới: "Này là người mới à, chưa thấy bao giờ!"
"Không biết, tôi ít đến đây lắm!"
Vấn Đông mấy năm nay không hề vào vào bar nữa, vì công việc của anh tương đối bận, không rảnh rang như vậy, gần đây bị Vấn Nghiệp chọc phá, Vấn Đông muốn giải tỏa một chút nên mới đồng ý với Triệu Từ Ngôn vào đây.
"Cậu ta hình như còn rất trẻ, chắc là vẫn còn đi học!"
"Chậc! Học sinh thời này đều như vậy sao?"
Vấn Đông lại nói: "Cậu ta cũng không có quyến rũ cậu, đừng nhìn chằm chằm người ta nữa!"
"Không phải làm bằng nghề này là để chúng ta nhìn à!"
Tiếng nhạc vẫn du dương bên tai, cậu nhóc này hát rất hay, Vấn Đông không nhìn nữa dựa người vào ghế.
"Cậu lần này về muốn làm gì?"
Hắn chân bắt chéo, bộ dạng mệt mỏi lắm: "Mua đất làm nhà thôi!"
"Mua đất làm nhà?"
Triệu Từ Ngôn lại nói tiếp: "Mua đất làm nhà bán!"
Vấn Đông kinh ngạc: "Cậu sa sút đến mức này luôn hả? Tiền bố mẹ cậu không đủ cho cậu tiêu à?"
"Lần này ông bả thả tao về là có điều kiện tôi phải kiếm ra tiền nếu không lại giam cầm tôi bên đó, có khi còn dắt về con đàn bà da trắng tóc trắng còn bắt tôi cưới thì đời tôi coi như xong!"
Vấn Đông thật sự rất muốn cười lên nỗi đau của hắn, tiếng nhạc bên tai đột nhiên chấm dứt, Vấn Đông nhìn lên thì không thấy cậu nhóc đó nữa.
Triệu Từ Ngôn nhìn lên cảm thán: "Tiếc ghê!"
Bọn họ chỉ đơn giản ngồi nói chuyện sau hai năm không gặp nhau, Triệu Từ Ngôn bị bố nó cầm chân, thuê hẳn người giám sát hắn, nếu hắn không làm ra tiền, sau đó thấy không còn sớm nữa, Vấn Đông đề nghị đi về, Triệu Từ Ngôn vẫn thích giam cầm xung quanh hơi trai Châu Á của hắn, còn nói mùi Châu Á vẫn thích hơn.
Trong bar vẫn rất nhộn nhịp, anh chỉ vừa bước ra cổng quán, đột nhiên liền bị một lực nhẹ nhàng nắm lấy áo móc trong lưng quần của anh, anh thoáng kinh ngạc nhìn người nọ, chẳng phải là cái người vừa mới hát trên sân khấu sao?
"Em...?"
Cậu kia giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Anh chở em về nhà nha!"
Vấn Đông nhìn cậu có ý muốn cười, giọng điệu mời gọi trắng trợn này, đây là lần đầu tiên Vấn Đông thấy dở khóc dở cười như lúc này, có phải anh đã lọt vào tầm ngắm của người ta không? Hay anh nhìn người ta quá, người ta để ý anh, nhưng anh lại không có chứng kiến mà cho người ta lên xe.
"Em hình như rất giỏi tiếng Pháp!"
"Không! Em chỉ học thuộc lời thôi!"
"Ồ!" Vấn Đông kinh ngạc ra mặt, giỏi như vậy, hát còn thật sự hay.
Cậu ta nhìn mặt mũi như vậy, không phải học cấp ba thật chứ?
Vấn Đông nhìn qua kính trên trần xe, mở cửa kính để gió lùa vào mặt, lên tiếng hỏi: "Em năm nay mấy tuổi rồi?"
Cậu nhóc có thanh giọng không hề mềm yếu chút nào, ngược lại rất nam tính: "Em mười bảy tuổi!"
Vấn Đông chút nữa đã đánh loạn tay lái, thật sự vẫn còn đi học? Trẻ vị niên anh đương nhiên không dám day vào với lại anh không muốn trâu già gặm cỏ non đâu.
"Anh đừng kinh ngạc như thế, em không để ý tuổi tác đâu!"
Em không để ý nhưng anh để ý, nhưng mà Vấn Đông chỉ đơn giản đồng ý chở cậu về chứ không muốn làm chuyện gì khác, tối rồi về thôi.
"Nhà em ở đâu?"
Không ngờ cậu nhóc lại cười: "Không lẽ anh định chở em về thật à?"
"Chứ em muốn sao?"
Thằng nhóc im lặng một chút rồi nói: "Số 230, đường N..."
Đến số nhà, thằng nhóc vẫn ngồi một chút chưa có ý định ra ngoài, thấy Vấn Đông vẫn không có động tĩnh gì đành cứ thế phải đi xuống, Vấn Đông nghi hoặc nhìn căn nhà to lớn quen thuộc này, anh nhíu mày, bước xuống xe, lên tiếng hỏi cậu.
"Em tên gì?"
Thằng nhóc chần chờ một lúc mới nói: "Triển Dịch!"
Vấn Đông nhăn lông mày, vuốt mặt, nhìn vào trong cổng lớn, dọa Vấn Đông một phen hú hồn, hướng Triển Dịch nói lớn.
"Em không nhớ anh sao?"
Triển Dịch nhìn anh, lại chẳng có tí kí ức nào về anh: "Chúng ta quen nhau sao?"
Chúng ta đương nhiên...không quen nhau, mà bố cậu là bạn của bố mẹ anh, nhà này đã hai năm anh không tới đương nhiên đã bị quên bén đi, thằng nhóc Triển Dịch này lúc trước chỉ có chút xíu mà giờ lớn thế này rồi, còn...còn đi cua đàn ông? Sự thật này có hơi quá sức tưởng tượng với anh.
Triển Dịch ngờ vực nhìn anh, tròng mắt đã tỏ ra hơi thở khó chịu, chẳng lẽ ra đường một chút liền tìm nhầm người quen, cậu ghét nhất là người quen.
Vấn Đông định cười trừ chưa kịp mở miệng, Triển Dịch đã mở cổng vào nhà, đi không nói một lời nào, anh còn đang muốn chào bố mẹ cậu, hình như không hoan nghênh anh lắm nha.
Vấn Đông sờ mũi, đành phải ngồi vào xe, lần tới anh sẽ đến, hôm nay hình như có chút muộn.
Bước chân vào nhà, vào phòng tắm thay đồ khử đi toàn thân mùi rượu nhàn nhạt.
Tiếng điện thoại vang lên một lần nữa, Vấn Đông không nhìn đã bắt máy: 『Alo!』
『Cậu sắp xếp ngày mai cùng tôi đi một chuyến!』
Là giọng của Triệu Từ Ngôn, còn phát ra tạp âm sập sình, Vấn Đông nói: 『Tôi không rảnh như thế!』
『Cậu đừng như cỗ máy nữa, ngày mai đúng tám giờ tôi sang đón cậu!』
Vấn Đông chưa kịp nói hắn đã cúp máy, giống như bắt ép anh phải đi vậy.
_____________