Ngày Lâm Tuyết Trì về Seattle là một ngày thứ bảy cuối thu.
Thành phố chìm trong màn sương bi thảm của mưa tháng 10. Sáng sớm, sắc trời nhẹ nhàng, mây trên núi như một vết bút vụng về. Con đường quốc lộ xuyên qua bình nguyên không chướng ngại, cây bạch dương khô cằn. Đất đai cằn cỗi bị bao phủ bởi một mảnh yên tĩnh kéo dài, không người, không đèn, không khoảng cách, tầm nhìn cuối cùng trống rỗng đến mờ mịt.
Mất khoảng nửa giờ từ sân bay về nhà. Bánh xe lăn trên những chiếc lá bạch quả vàng óng và dừng lại bên tòa nhà bằng đá cẩm thạch. Lâm Tuyết Trì nhớ anh không thích ngôi nhà này ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là một tòa nhà có không gian hình học ba chiều đối xứng với bố cục rất chặt chẽ, cả căn nhà màu xám đậm, những bức tường ngoài nặng nề và những điêu khắc xưa cũ dưới hiên nhà. Cửa sổ thủy tinh màu xanh coban và con đường cây bạch quả tạo thành một sự tương phản màu sắc cực kỳ lộng lẫy, một tối một sáng, một sâu một cạn, càng cạn càng sâu, ánh nắng bị nó khúc xạ sẽ trở nên lạnh lẽo sắc bén ngay lập tức, lại như một mũi tên ẩn giấu làm người ta khó phòng bị.
Tại sao lại có ngôi nhà có tường dày đến thế? Lúc ấy Lâm Tuyết Trì nghĩ vậy.
Đó là chuyện của mười lăm năm trước, cũng là một lễ tang, lễ tang của mẹ anh.
Lâm Tuyết Trì theo họ mẹ, mẹ của anh tên là Lâm Giản, là một người phụ nữ hoàn toàn bị số phận đùa giỡn. Khi bà vẫn còn là một cô gái đã vượt đại dương đến Mỹ và lao động phi pháp năm năm, để đổi lấy tư cách pháp nhân bà đã kết hôn với một gã trung niên có khuynh hướng bạo lực. Gã rượu vào là ngược đãi bà, đánh bà bằng nắm đấm và suýt khiến bà sảy thai. Người phụ nữ trẻ tội nghiệp chịu mọi tủi nhục ngủ trên lối đi của phòng khám tàu điện ngầm sinh được hai đứa trẻ, rồi cuối cùng một ngày bà biến mất khỏi nhà và không bao giờ quay về nữa.
Thật lâu sau Lâm Tuyết Trì mới biết bà đã bay lên cành cao làm người tình của kẻ giàu có, vượt giai cấp chỉ trong một bước, tiếc rằng bà hưởng phước chẳng được hai năm thì phát hiện ra mắc ung thư vú, lúc phát hiện đã là thời kỳ cuối, tế bào ung thu nhanh chóng cướp đi thân thể yếu ớt này.
Lúc hấp hối, Lâm Giản phó thác cho người tình mang hai đưa con chưa đủ tuổi đến Seattle nuôi nấng. Lâm Tuyết Trì mười sáu tuổi dẫn theo Lâm Tuyết Mi mười một tuổi bay từ San Francisco đến Seattle, cậu đẩy cửa phòng bệnh, bên trong chỉ còn lại một thi thể được phủ vải trắng.
"Ngưng hóa trị từ rất sớm. Cô ấy đi rất thanh thản, chìm vào giấc ngủ mà không hề đau đớn."
Gã đàn ông ngồi đưa lưng về phía cậu trước giường bệnh, gã mặc một bộ âu phục ca rô màu xám đậm, đi giày da đen, chống tay lên thành lan can giường, khi nhìn từ phía sau có thể thấy bả vai gã rất rộng, bờ lưng thẳng thớm khuất trong bóng tối của ghế tạo thành một hình thang ngược đầy vững chãi và uy quyền.
Gã nói xong câu đó đứng dậy xoay người, mỉm cười đưa tay về phía Lâm Tuyết Trì: "Dụ Giang, xin chào."
Lâm Tuyết Trì không thích người đàn ông này theo bản năng, trong nụ cười vờ vĩnh thân thiết của ông ta tràn đầy ngạo mạn.
Ban đầu, cậu định nói muốn mang tro cốt của mẹ về San Francisco nhưng Dụ Giang từ chối: "Mẹ cậu hy vọng tôi chăm sóc cậu. Bây giờ tôi là người giám hộ hợp pháp của cậu, vì cậu và em gái cậu vẫn chưa đủ mười tám nên tôi có trách nhiệm pháp lý chăm sóc các cậu đến khi trưởng thành." Gã nhìn Lâm Tuyết Mi xoi mói: "Ở tuổi này hẳn cậu vẫn còn đi học, có một nơi ở cố định, ăn món bổ dưỡng, chơi bóng và nhạc với bạn bè chứ không phải bỏ học làm công nhân bốc vác trong siêu thị, ăn những thứ quá nhiều đường và chất béo, hay đêm đêm vô công rỗi nghề ngồi ở đầu đường hít cần sa với một đám lưu manh. Dù cho không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho em gái cậu."
Lâm Tuyết Trì tức giận suýt chút nữa đã quay đầu bỏ đi: "Đây là việc riêng của tôi!"
"Cậu rất sợ tôi." Dụ Giang nói trúng tim đen: "Tại sao? Cậu cảm thấy tôi cướp đi mẹ cậu, tước đi quyền lợi được hưởng thụ tình thương của mẹ, làm cậu có cảm giác bị xâm phạm hay là vì cậu có cảm giác sợ hãi đàn ông trưởng thành lớn tuổi theo bản năng, dựa vào..." Gã cố ý tăng giọng: "Dựa vào ảnh hưởng của tên cha ruột khốn nạn đối với cậu."
Lâm Tuyết Trì nói lạnh lùng: "Tôi không thấy ông tốt hơn ông ta bao nhiêu, ít nhất ông ta không kiêu ngạo như ông."
Dụ Giang cười cười, gã cười lên lễ độ nhu hòa như mưa phùn và gió: "Nhưng cậu sẽ thích tôi."
Đây là lần đầu tiên Lâm Tuyết Trì và Dụ Giang gặp mặt.
Sau này thật sự chứng minh phần lớn thời gian Dụ Giang đều đúng, gã là một người có logic thực tế mạnh mẽ nhưng cũng đầy chủ nghĩa đàn ông. Một mặt, gã lý trí, tự chủ, uyên bác và khả năng phán đoán của gã đáng để bất kỳ người đàn ông nào tự hào, một mặt khác, gã rất thần bí, cảm xúc, giao thiệp, thậm chí vui buồn của gã cũng chẳng thể nào lần ra được, từ trước đến nay Lâm Tuyết Trì chưa từng gặp ai giống Dụ Giang, bạn không biết vì sao gã vui vẻ, cũng không biết vì sao gã đột nhiên giận dữ, tình yêu của gã, cho và thưởng của gã thường chỉ là nhìn như hợp lý chứ không thể truy đuổi đến cùng.
Mười lăm năm đã trôi qua, thứ duy nhất không thay đổi chính là ngôi nhà này và kết luận "không thích Dụ Giang".
Lâm Tuyết Trì tự giễu mà nghĩ, đây có lẽ chuyện duy nhất Dụ Giang nói sai.
Lúc này, chỉ có bảo mẫu đang dọn dẹp trong nhà.
Lâm Tuyết Trì không đi đến phòng khách, anh đi thẳng lên lầu đến phòng của Lâm Tuyết Mi. Cửa không khóa, rèm bị kéo lại nên rất âm u. Đồ dùng trong phòng không có dấu vết bị động vào, lò sưởi trong tường được quét dọn rất sạch sẽ, ảnh chụp bên trên vẫn còn nguyên ở vị trí cũ. Ở giữa là hình hai anh em chụp chung, bên trái là hình Lâm Tuyết Trì tốt nghiệp, bên phải là hình gia đình, chàng trai và cô gái ngồi trên ghế salon, Dụ Giang đứng phía sau, một tay của gã để lên vai Lâm Tuyết Trì.
Đây là tấm "ảnh gia đình" duy nhất của ba người họ. Giáng sinh năm Lâm Tuyết Trì thi lên đại học, Dụ Giang cho người chụp và rửa ra cho anh. Việc một người cha gửi cho con trai bức ảnh gia đình khi nó chuẩn bị xa nhà để gửi gắm tình thân và nhớ nhung là chuyện không thể bình thường hơn được nữa. Nhưng Lâm Tuyết Trì đã nhận ra được sự kỳ lạ vào lúc đó, ánh mắt Dụ Giang nhìn vào ống kính như thể có thể xuyên thấu anh, bức ảnh này làm anh cảm thấy mình luôn bị gã đàn ông này giám sát và chưa từng được thoát khỏi.
Tiếng dép vang lên sau lưng.
Lâm Tuyết Trì đột ngột quay đầu lại, bảo mẫu đứng trong bóng tối phía sau anh, cụp mắt xuống: "Thưa ngài, hành lý đã được đặt lại trong phòng ngài. Giáo sư nói tối nay không về ăn cơm, tôi muốn hỏi ngài ăn tối vào lúc nào?"
Hôm nay Dụ Giang không về? Lâm Tuyết Trì nhíu mày: "Ông ấy có nói khi nào thì về không?"
Bảo mẫu lắc đầu: "Không có, giáo sư chỉ nói ngài nghỉ ngơi trước."
Thần kinh căng cứng của Lâm Tuyết Trì hơi thả lỏng ra, anh thở phào nhẹ nhõm: "Tôi ăn gì cũng được, cô không cần làm, về đi."
Bảo mẫu không quấy rầy nữa, yên tĩnh rời đi.
Lâm Tuyết Trì vuốt mặt, anh mệt mỏi đến mức không muốn ăn gì, miễn cưỡng tắm rửa rồi thiếp đi trên gối.
Đêm đó anh ngủ không ngon, anh mơ thấy Lâm Tuyết Mi.
Cô nằm trên một chiếc giường sạch sẽ, toàn thân trần trụi trải đầy vết thương. Những vết sẹo đen ngoằn ngoèo bò khắp cơ thể mưng mủ và thối rữa của cô, phần lớn những vết thương đó đã đóng vảy trông giống như nấm bám trên những bức tường ẩm mốc, chạm vào sẽ rơi xuống. Lâm Tuyết Trì đi qua vuốt ve cô, bắp chân của cô chảy xệ, da đầu gối nhăn nheo như mục nát làm lộ ra chất màu vàng nhạt đã bị lưu huỳnh tẩy và phân hủy. Anh thấy bụng dưới của cô hơi phình ra, hai bầu vú to như bụng bò, đen xì và chảy xệ, hai núm vú mưng mủ và cứng ngắc.
Lâm Tuyết Trì muốn hôn lên trán và đắp chăn cho cô thì lúc này cô đột ngột nghiêng đầu lại, đồng tử của cô đã giãn ra hoàn toàn, phản chiếu gương mặt hoảng hốt của anh. Lâm Tuyết Trì thở dồn dập, anh đưa tay lên theo bản năng muốn che mắt cô lại.
Nhưng khi bàn tay vừa chạm thì đã vương đầy máu, đầu của cô bị máu ăn mòn ngay lập tức, nhanh chóng trũng xuống. Anh chỉ chạm vào được một miếng thịt mềm đã sợ hãi rụt tay lại, trong tay anh nặng trĩu, là một bộ não đầy nếp nhăn!
Nếp nhăn chồng chất như một con sâu hút máu, những mạch máu và tĩnh mạch chằng chịt trên đó, bộ não vẫn còn sống, còn tràn đầy sức sống và nhiệt độ, máu và dịch não ngọt ngào chảy xuống từng giọt, chảy đầy tay Lâm Tuyết Trì.
Mùi thơm nóng bỏng đó như thể thứ anh nắm không phải là óc não mà là một món tráng miệng Pháp vừa ra lò.
Anh hét lên sợ hãi và té ngã khỏi giấc mộng.
Đầu anh đẫm mồ hôi, ngay cả lưng cũng ẩm ướt. Cái lạnh như giòi bọ bò vào xương cốt anh.
Bên ngoài vẫn là bóng đêm nặng trĩu, anh rùng mình cuộn người vào trong chăn, xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Gió thu len lỏi qua khe cửa sổ luồng vào phát ra tiếng rít. Anh hà hơi lên mặt kính gạt đi lớp sương trắng. Đèn đường ban đêm chói vô cùng, bóng cây cao tạo thành đường mòn chìm trong bóng tối mơ hồ, nửa vầng trăng vẫn còn trên bầu trời, thậm chí có thể nhìn thấy bóng xám loang lổ trên bề mặt của nó, giống như tế bào bệnh lý dưới kính hiển vi, có thể khuếch tán bất cứ lúc nào.
Lâm Tuyết Trì che miệng từ từ ngồi xuống, anh không thể kiểm soát được cơn nôn khan, bụng anh đau đến run rẩy nhưng trong đó không có bất cứ thứ gì.
"Con lại nhịn đói, Tuyết Trì."Có người phát ra một tiếng thở dài rất khẽ.
Lâm Tuyết Trì giật mình đứng dậy nhưng đôi chân tê mỏi khuỵu xuống chỉ kịp cho anh chống tay lên tường. Một bàn tay kéo anh lại, Lâm Tuyết Trì vô thức hất ra, sợ hãi phát hiện người đang đứng trước mặt mình.
Khuôn mặt của Dụ Giang lộ ra dưới ánh trăng, có vẻ gã đã già thêm một ít, tóc mai hơi bạc nhưng được chải gọn gàng, khóe mắt và trán có nếp nhăn nông, lúc mỉm cười càng thêm rõ ràng nhưng trông gã không có nét thăng trầm của cuộc đời mà chỉ khiến người ta cảm nhận được sự dịu dàng do tháng năm ban tặng. Xương mày của gã rất cao, mũi thẳng, làm cho hai bóng đen bên sống mũi càng sâu. Gương mặt này rất phù hợp với tưởng tượng của Lâm Tuyết Trì về gã, dù là tàn nhẫn hay dịu dàng đều rất chân thực.
Dụ Giang vuốt tóc anh: "Xin lỗi, ta về trễ. Vốn không muốn quấy rầy giấc ngủ của con."
Lâm Tuyết Trì lùi ra sau một bước, nhìn gã đầy cảnh giác: "Ông ra ngoài đi."
"Làm con sợ à?"
Lâm Tuyết Trì mất kiên nhẫn: "Đi ra!"
Dụ Giang trở nên ác liệt: "Đây là thái độ của con vào ngày đầu tiên về nhà?"
Lâm Tuyết Trì hít sâu, giọng điệu cứng đờ: "Tôi muốn ngủ."
Dụ Giang mạnh bạo bóp mặt anh: "Chú ý cách con nói chuyện với ta, đừng để người khác thấy cách dạy dỗ con cái của ta có vấn đề."
Răng hàm của Lâm Tuyết Trì phát run, anh chỉ có thể nói: "Xin lỗi."
Dụ Giang lập tức trở về trạng thái ôn hòa, gã nửa ôm đứa con của mình về giường. Cả người Lâm Tuyết Trì gần như nằm trong vòng tay gã, mùi vị của người lớn thanh đạm sạch sẽ nhưng anh ngửi thấy chỉ cảm thấy sợ hãi. Dụ Giang đặt anh lên giường, chỉnh chăn, vuốt ve trán anh như một người cha hiền: "Lại gặp ác mộng à?"
Lâm Tuyết Trì nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, anh có chút mờ mịt.
"Mơ thấy gì?" Gã đàn ông hỏi.
Lâm Tuyết Trì ưu sầu: "Tôi mơ thấy Tuyết Mi, em ấy bị người ta móc não ra."
Dụ Giang cười cười cúi xuống thơm mặt con: "Chỉ là một cơn ác mộng thôi, không sao đâu."
Đôi mắt Lâm Tuyết Trì đỏ hoe, anh cảm thấy mình lạnh như phát sốt nhưng lại không giống thế.
Sự dịu dàng của Dụ Giang chợt quấn lấy anh trong giấc mộng ngọt ngào: "Có ta ở đây, ngoan. Không sao."
Lâm Tuyết Trì thở dài nhắm hai mắt lại: "Dụ Giang, tôi ở lại đây, ông có thể trả Tuyết Mi lại cho tôi không?"
Dụ Giang nói: "Nếu con bé không xảy ra chuyện, có phải con sẽ mãi mãi không trở về không?"
Lâm Tuyết Trì vội vàng lắc đầu: "Không, tôi sẽ về."
Dụ Giang cười: "Con xem, nói dối cũng không biết. Đã nhiều năm rồi vẫn vậy. Ngủ đi, đừng nghĩ nữa."
Gã đứng dậy muốn đi nhưng Lâm Tuyết Trì lại nắm tay áo gã: "Ông đã hứa với tôi sẽ không động vào con bé!"
Dụ Giang thoát khỏi anh dễ dàng, quay người chặt một nhát tay lên cổ bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi.
Cơ thể của Lâm Tuyết Trì nhanh chóng xụi xuống, Dụ Giang đón lấy, đôi mắt nhắm nghiền của chàng trai vẫn còn vương nước mắt. Dụ Giang hôn lên khóe môi anh, thì thầm: "Con có chấp niệm quá sâu với em gái mình, Tuyết Trì, như thế không tốt."
Tang lễ của Lâm Tuyết Mi được tổ chức vào ngày thứ tư.
Dụ Giang mời các nhà sư mặc cà sa đến để tụng kinh. Lâm Tuyết Mi tin Phật, đối với một cô gái ở độ tuổi này thì tôn giáo nên là một thứ xa xôi nhưng cô đã quyết định quy y từ sớm, ăn chay trường, hầu như không ăn thịt, chỉ thỉnh thoảng ăn ít trứng gà. Cô học chuyên ngành tôn giáo ở trường đại học, học tiếng Phạn và văn học cổ Trung quốc, khi rảnh rỗi cô sẽ dùng chất giọng không đủ ngũ âm của mình để tụng kinh cho Lâm Tuyết Trì nghe. Lúc đầu Lâm Tuyết Trì không thích cô học cái này nhưng Dụ Giang lại ủng hộ, người làm cha còn mua cho con gái một bộ Kinh Kim Cang rất đẹp, được cô bé con quý trọng cất trên kệ sách. Cô tin rằng Dụ Giang là một người cha nuôi tốt, khi lên đại học rồi hàng tuần cô vẫn về nhà thăm Dụ Giang.
Thợ trang điểm trang điểm nhẹ cho cô, chỉ dùng phấn che đi làn da vàng vọt của cô, khuôn mặt trong sạch sẽ nhẵn nhụi, gò má đánh phấn hồng, còn làm dài và dày mi. Lâm Tuyết Trì nhớ thỉnh thoảng cô sẽ than rằng lông mi của mình mỏng, không trang điểm mắt sẽ không đẹp. Suy cho cùng cô vẫn chỉ là một cô bé thích chú ý đến ngoại hình và trang điểm. Nhưng cuối cùng ông Phật lại không tỏ lòng từ bi với cô — Cảnh sát nói không tìm được nắp sọ của cô nên chỉ có thể miễn cưỡng khâu lại. Nhưng phần đầu như thể bị đấm vào trong, dù che tóc giả nhưng vẫn có thể thấy được.
Lâm Tuyết Trì đặt kinh Kim Cang lên ngực cô, cúi xuống hôn lên trán cô rồi đi qua một bên.
Vốn anh muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy mất mặt. Là người làm anh như anh không bảo vệ được em gái mình.
Dụ Giang ngồi ở hàng thứ nhất, đang xoay bông sen giấy trong tay.
Lâm Tuyết Trì chết lặng ngồi xuống cạnh gã.
Dụ Giang đưa sen giấy cho anh: "Đặt nó bên cạnh con bé giúp ta."
Lâm Tuyết Trì làm theo trong tiếng tụng kinh quen thuộc.
________
🎄 Rêu: Tính đắp mộ cuộc tình một mình mà dark quá mê quá nên thôi gieo rắc cơn u ám sớm uhuuuu cú, xin 3 đồng động lực không say xỉn làm biếng.