Khi đến cao trào, Lâm Tuyết Trì co người lên trong vô thức.
Cậu nhìn cô gái đang thoi thóp dưới thân mình. Lớp son môi còn sót lại, lớp trang điểm mắt bị nước mắt nhòe đi, toàn bộ khuôn mặt của cô đều bắt đầu mơ hồ. Lòng trắc ẩn của Lâm Tuyết Trì dâng lên, cậu cúi đầu hôn lên má cô, áp vào làn da mát lạnh ấy, cố gắng an ủi linh hồn đáng thương này.
Cô gái hôn lại, run rẩy trong lòng cậu.
Trước khi ý thức chìm vào giấc ngủ, Lâm Tuyết Trì nghĩ hóa ra con gái là thế này.
"Sáng hôm sau cô ấy có khen cậu không?"
"Em không nhớ." Thiếu niên nói: "Sáng em vội đi đón em gái."
Trợ giảng tóc đỏ nhìn dấu vết trên cổ cậu, nói mập mờ: "Chậc chậc, anh nhìn vết cắn này của cậu là biết chắc chắn cô bé rất khá."
Lâm Tuyết Trì hơi xấu hổ, cậu không quen nói những chuyện này với người lạ.
Hai người đi qua bãi cỏ phủ đầy lá đỏ, những cây phong trong sân rực rỡ, màu vàng óng của ngọn dần dần chuyển sang màu đỏ cam, chúng nảy nở, nhẹ nhàng và bay bổng như bộ lông mềm mại của con chim lửa. Sau khi lá phong rơi xuống đất, nước trong mạch dần mất đi vẻ bóng bẩy của cây cỏ, mặt đất đỏ sậm tràn đầy vẻ chết chóc yên tĩnh và tươi đẹp.
Trong mắt Lâm Tuyết Trì chứa vẻ kinh ngạc, "Lá phong rơi sớm vậy."
Trợ giảng nhìn theo ánh mắt cậu: "Đây là lần đầu cậu đến đại học Washington phải không?"
"Vâng." Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Còn đẹp hơn tưởng tượng của em."
"Khi nào cậu thi SAT?"
"Còn nửa năm nữa."
"Giáo sư nói cậu muốn học y, viện y học của chúng ta tốt lắm đó." Trợ giảng dẫn cậu đi về phía trước: "Bên kia cũng có vườn hoa, có rất nhiều sinh viên thích ra ngoài tự học, nhất là mùa hè khi trời không lạnh lắm..."
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Nhưng em thấy không có nhiều người tự học lắm."
Trợ giảng gật đầu: "Trước kia rất đông, đây là một trong những khu vực được nhiều người biết đến nhất. Nhưng sau đó có người chết ở đây nên bây giờ yên tĩnh hơn rất nhiều." Anh chàng chỉ vào khu nhà phụ trước mặt: "Ngay phía trước, một nữ sinh nhảy lầu tự tử."
Lâm Tuyết Trì nhíu mày: "Tự sát? Chết rồi?"
"Ừ. Chuyện xảy ra năm ngoái." Trợ giảng lắc đầu: "Một cô gái ngốc, cảnh sát nói thất tình nghĩ quẩn. Cô gái ấy cũng là học trò của giáo sư, giáo sư đã tự trách mình về vấn đề này và dành ra hai buổi học để dạy chúng tôi nhiều định nghĩa và hậu quả về tự sát của các tôn giáo, nhằm khuyên chúng tôi không lặp lại sai lầm tương tự."
"Ý anh là Dụ Giang?" Lâm Tuyết Trì hơi kinh ngạc.
Trợ giảng gật đầu: "Đúng vậy."
"Không ngờ ông ấy quan tâm đến sinh viên của mình thế."
Trợ giảng cho rằng cậu còn trong thời kỳ phản nghịch: "Đừng nói thế, giáo sư rất tốt, lễ giáng sinh thầy ấy thường bỏ tiền túi mua quà cho bọn anh, thời gian rảnh còn dẫn bọn anh đi xem triển lãm, có đôi khi còn chi tiền cho nghiên cứu sinh làm dự án."
"Em còn tưởng ông ấy chỉ thân thiện mặt ngoài." Lâm Tuyết Trì chần chờ: "Anh nói ông ấy tự trách, ông ấy có liên quan gì đến sinh viên đã chết kia à?"
"Không, bọn họ không quen biết nhau, giáo sư phải nhận rất nhiều sinh viên, cô bé kia chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp. Cô bé nhờ thầy sửa bài cho một lần và sau đó không còn liên lạc nữa. Nhưng giáo sư giỏi lắm, thầy nhớ hết tất cả sinh viên, cảnh sát đến hỏi thì thầy nhận ra cô bé kia ngay, sau này thầy còn nói riêng với bọn anh rằng thầy cảm thấy bản thân cô bé kia hơi buồn nhưng vì không thân thiết lắm nên không thể xen vào chuyện riêng của người khác. Giáo sư nhìn người rất chuẩn."
Lâm Tuyết Trì trêu: "Anh cứ nói chỗ không tốt của ông ấy đi cho nhanh."
Họ lên cầu thang đến lớp học.
Trợ giảng mở khe cửa sau: "Đi vào khẽ thôi, anh cho cậu cơ hội xem daddy của mình đứng lớp."
Lâm Tuyết Trì đi theo sau anh ta chen vào góc của hàng cuối. Trong phòng học có ít nhất trăm người và Dụ Giang đứng trước bảng đen với một chiếc tai nghe đơn giản. Gã xoay người lại, ánh mắt nhạy bén chạm đến Lâm Tuyết Trì, gã hơi dừng một lúc rồi nói tiếp: "Thông diễn học, nguyên tắc giải thích nhân văn tôi đã giảng trong tiết trước. Bối cảnh của Kinh thánh rất cần thiết để giải thích bằng văn bản, Francis Turretin nhận thức rõ về điểm này của tác giả Kinh thánh trong việc lựa chọn và sắp xếp các nguồn tài liệu: 'Những lịch sử này được ghi lại mỗi một chi tiết có trong tình huống nhưng vẫn có một khoảng xám hẹp ở giữa, (tác giả Kinh thánh) đưa những chi tiết mà (họ cho rằng) quan trọng vào, còn những phần khác có vẻ ít quan trọng hơn thì bị loại ra.' Điều này có nghĩa bản thân Kinh thánh là một văn bản đã được sàng lọc, nên làm cho chúng ta phải có nhận thức này khi hiểu Kinh thánh.*" (từ "Thẩm quyền và sự sai lầm trong Kinh thánh trong thế kỷ 16 và 17" của Robert Godfrey)
Lâm Tuyết Trì quay qua nhìn trợ giảng: "Sao lại phải giải thích?"
Trợ giảng cười: "Cách người ta diễn giải phản ánh thái độ của họ với tôn giáo ở một mức độ nào đó. Thông diễn học có thể được dùng như một luận cứ đáng tin cậy để giúp sinh viên hiểu được nguyên nhân phát triển của tôn giáo. Nghiên cứu của giáo sư rất uyên bác, tiết này được rất nhiều sinh viên yêu cầu. Cậu thấy đó, ở đây không chỉ có sinh viên của giáo sư mà còn có rất nhiều sinh viên hệ thần học, lịch sử, văn học."
Lâm Tuyết Trì cảm thấy Dụ Giang trên bục giảng có vẻ hơi khác với cha dượng của mình ngoài đời, gã trông nghiêm túc hơn, nói năng điềm tĩnh kiên định, giống với gã đàn ông đạo đức giả và tràn đầy quyền uy khi lần đầu họ gặp nhau.
Người thích dạy đời đều là người tự luyến, Dụ Giang càng là kẻ tối thượng trong đó. Gã đóng vai người cố vấn đáng tin khiêm tốn, nhất là không thích rao giảng về con đường kinh nghiệm. Kinh nghiệm của gã là khiêm tốn, ai ai cũng có thể có được, gã thích nghiên cứu thảo luận với người khác, thích để cho sinh viên phát biểu ý kiến và gã sẽ đưa ra một số đề nghị uyển chuyển, xưa nay gã không bao giờ ép buộc ai nên vì thế sinh viên càng trân trọng những từ ngữ gã dạy, coi đó là chuẩn mực, và họ đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ vào gã. Lâm Tuyết Trì có thể thấy được Dụ Giang rất hưởng thụ, sự nghiệp giảng dạy khiến gã đứng ở vị trí thống trị và cũng thiết lập một mối quan hệ thống trị hoàn hảo và ổn định, mọi người đều tự nguyện tham gia vào mối quan hệ này, gã vui vẻ khi thấy mọi người tin tưởng và cũng đủ tự tin vào hình ảnh cố vấn cao lớn này.
Mười phút sau buổi học kết thúc.
"Ta vốn cho rằng con đến thẳng văn phòng nhưng không nghĩ con sẽ đến lớp học." Dụ Giang vừa nói vừa dọn túi laptop.
Sau giờ tan học sinh viên vội vàng rời lớp, Lâm Tuyết Trì ngồi ở bàn đầu tiên và nhìn xung quanh tấm bảng đen: "Ở đây rất tốt, rộng rãi sáng sủa, ngồi cũng rất thoải mái. Sau này con có thể đến đây không?"
Dụ Giang ngẩng đầu nhìn cậu: "Đương nhiên."
Lâm Tuyết Trì nhếch môi: "Người ngầu lắm thầy à, con thấy họ rất thích người."
Hiếm khi Dụ Giang nghe được lời khen của cậu: "Ta sống nhờ điều này, nếu làm không tốt sao có thể xứng với mức lương của mình được?"
"Người vốn cũng không sống dựa vào mức lương này, đúng không?" Lâm Tuyết Trì vạch trần gã: "Dù sao con cũng chưa từng thấy tầng lớp lao động nào như người."
"Ta luôn cần chút riêng tư nhỉ." Dụ Giang mỉm cười: "Con xem chuyện con yêu đương ta cũng không nhiều lời đúng không?"
Tiếng đối thoại của hai người khiến lớp học trống rỗng như càng tĩnh lặng hơn.
Nói đến chuyện yêu đương, Lâm Tuyết Trì có hơi lơ đễnh, cậu vốn định lảng tránh vấn đề này nhưng Dụ Giang lại nhắc đến, cậu không nói lại thấy khó chịu: "Con cảm thấy dường như mình đã sai."
"Ừ? Sai điều gì?"
"Connie, con không nên với cô ấy."
Dụ Giang dừng động tác: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
Lâm Tuyết Trì thẳng thắn: "Con cảm thấy mình tổn thương cô ấy."
"Về mặt tình cảm hay sinh lý?"
"Cả hai." Lâm Tuyết Trì nói: "Con không thể nói được mình có hưởng thụ khi cùng với cô ấy không nhưng con không cảm nhận được sự ngọt ngào và hạnh phúc bình thường."
"Hạnh phúc bình thường thế nào? Con cảm nhận được gì?"
Lâm Tuyết Trì im lặng, cậu không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác của mình: "Con cảm thấy... mất kiểm soát..."
Dụ Giang đến gần nắm lấy tay cậu: "Sao lại mất khống chế?"
Lâm Tuyết Trì cụp mắt: "Con rất thô bạo, lúc sau con biết cô ấy rất đau nhưng không dừng lại, con cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ, rõ ràng con thấy được cô ấy đau... nhưng con cảm thấy rất hạnh phúc..."
Dụ Giang nhìn cậu thật sâu.
Lâm Tuyết Trì cười gượng: "Có lẽ con có gì đó không bình thường, không ai cho rằng đó là bình thường."
Dụ Giang trầm mặc vài giây: "Vậy bây giờ con áy náy là bình thường sao?"
Lâm Tuyết Trì khẽ giật mình, cậu có chút không chắc lắm.
Dụ Giang cười: "Con người ta áy náy vì tâm lý đen tối của mình, đồng thời cũng sẽ thu hoạch được thích thú trong đó, giống như khi còn bé trộm tiền của mẹ mua kẹo, con sợ hãi nhưng lại có cảm giác thành tựu sau khi thành công. Đương nhiên ăn cắp là xấu, là phi pháp vì con làm tổn thất kinh tế cho người khác nhưng sự vui vẻ cũng là thực, vì con có thu hoạch. Con thu hoạch được gì từ Connie, con nhận được gì khi quan hệ tình dục với cô bé, Tuyết Trì?"
Lâm Tuyết Trì khó có thể diễn tả: "Cảm giác chinh phục, sức mạnh... Con có được sức mạnh từ cô ấy."
"Con đánh cắp sức mạnh từ cô bé, đây là sức mạnh không thuộc về con." Dụ Giang nói: "Con đã trải qua cảm giác bất lực, thậm chí là hèn nhát trong mối quan hệ của cô ấy. Con ở bên thế yếu, cô bé làm con có cảm giác như thế hay là do con cảm thấy bản thân mình không bằng cô bé?"
"Con không thua cô ấy!"
Dụ Giang vỗ vai cậu trấn an: "Con là một đứa bé ngoan, Tuyết Trì. Ta đã gặp rất nhiều chuyện "bất thường" rồi, tội ác chân chính, đáng sợ và đen tối hơn nhiều so với tưởng tượng của con, và con chắc chắn không thuộc phạm trù đó, tin ta đi."
"Vậy con là gì." Lâm Tuyết Trì hỏi.
Dụ Giang sờ đầu cậu: "Con chỉ là chưa trưởng thành, ta đã từng nói rồi, phái nữ ở độ tuổi của con trưởng thành sớm hơn con về tâm lý lẫn sinh lý, sự trưởng thành này còn thể hiện ở việc hình thành sự tự tin, bây giờ con đã tự cảm nhận được. Con cũng nên hiểu, không phải Connie chủ quan muốn tỏ ra mạnh mẽ, cũng không phải con thua kém cô bé, chỉ là bản sắc của các con khác nhau, tốc độ trưởng thành cũng khác nhau." Gã trêu chọc: "Nhưng con đã bước thêm một bước tới sự trưởng thành, tình dục là một trải nghiệm trưởng thành tốt đẹp."
Lâm Tuyết Trì đỏ lựng hai tai: "Con đã lớn rồi."
"Thật à?" Dụ Giang liếc nhìn đũng quần của cậu: "Vậy thì Connie đã cảm nhận được."
Lâm Tuyết Trì hơi giận: "Ý con không phải là vậy!"
Dụ Giang bật cười: "Được được được, không đùa nữa."
Lâm Tuyết Trì không nói nhưng cậu cảm thấy dường như cảm giác tội lỗi đã ít đi một chút.
Cha dượng nói dịu dàng: "Ta cảm thấy con đã tốt hơn nhiều so với lúc vừa đến. Đừng vội, từ từ là được, Tuyết Trì, chúng ta phải cố gắng thích ứng với quan hệ giữa người với người, như thế mới có thể tự tin hơn."
"Vậy người cho rằng con không nên chia tay với cô ấy? Người thấy sau này con phải thế nào?"
"Nếu như con làm tổn thương cô bé vậy hãy cố gắng làm mình tốt hơn để bù đắp, đúng không? Chia tay chỉ có thể làm cô bé tổn thương lần nữa. Đương nhiên, nếu con không thích cô bé thì đó lại là chuyện khác. Ta tin con có thể làm tốt." Dụ Giang nắm tay cậu dẫn ra khỏi lớp: "Ta luôn tin tưởng con."
Lâm Tuyết Trì cảm nhận được sự thành thục ổn trọng và cảm giác an toàn của đàn ông trưởng thành, những lời Dụ Giang nói luôn làm người ta rất tin phục.
Vốn lúc đầu cậu đến tìm Dụ Giang cũng không phải vì nói chuyện này, Dụ Giang muốn dẫn cậu đi tham quan viện y học. Lâm Tuyết Trì sắp bắt đầu chuẩn bị nộp đơn vào đại học, ý của Dụ Giang là nếu cậu đã đến trường vậy gã có thể lợi dụng một số nguồn lực và mối quan hệ sẵn có để không phải lãng phí, vì nếu hai anh em họ không dùng thì người khác cũng không dùng được.
Nhưng Dụ Giang vẫn cứ nắm tay làm cậu trai mới lớn có hơi ngượng ngùng, mấy lần cậu định buông khỏi tay gã nhưng dường như lần nào người cha cũng có thể phát hiện ra tâm tư nhỏ bé của cậu, siết chặt lại vào những lúc ấy, nắm lấy tay cậu lại lần nữa. Cuối cùng thiếu niên không chịu được nữa: "Người buông ra."
Dụ Giang biết rõ còn cố hỏi: "Buông cái gì?"
"Tay." Lâm Tuyết Trì cắn môi: "Hai người đàn ông nắm tay gì chứ?"
"Ta là cha con, tại sao cha không thể nắm tay con mình?"
Lâm Tuyết Trì chế giễu: "Nào có người cha nào thế này."
"Vậy ta thế nào?"
Lâm Tuyết Trì khẽ hừ: "Dù sao cũng chẳng phải người tốt lành gì."
Dụ Giang giả vờ đau lòng: "Con nói vậy ta rất buồn."
Xe dừng ở trước tấm bia đá viện y học.
Kiến trúc nối liền màu trắng hình chữ "H" xuất hiện trước mắt, có thể nói là nguy nga tráng lệ giống như một chiếc máy bay khổng lồ tinh xảo đậu trên thảm cỏ xanh, mang đậm phong cách khoa học viễn tưởng. Các cửa sổ kính trong suốt sát sàn phản chiếu bầu trời xanh rộng lớn và những đám mây trắng bơi trên kính chiếu ra ánh sáng đầy màu sắc.
Đây là một trong những trường y khoa hàng đầu của Hoa Kỳ, 4 người đoạt giải Nobel, 32 viện sĩ của Học viện Y khoa Hoa Kỳ đã được sinh ra ở đây, chỉ có Harvard mới có thể kề vai sát cánh với nó.
"Đến rồi, xuống xem xem." Dụ Giang mở cửa xe cho cậu: "Đẹp không?"
Lâm Tuyết Trì ngẩng đầu nhìn tòa nhà hùng vĩ này: "Thật rung động."
Dụ Giang nói: "Nếu con có thể học xong ở đây thì không có bệnh viện nào từ chối đơn xin thực tập của con."
"Con biết." Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Mỗi năm nhận bao nhiêu sinh viên?"
"Ta có thể hỏi giúp con năm sau họ tuyển sinh bao nhiêu." Dụ Giang dẫn cậu đi tới: "Chỉ cần con đồng ý và thông qua kỳ thi SAT thì khi phỏng vấn ta cam đoan sẽ không thành vấn đề."
Lâm Tuyết Trì cau mày: "Con thế này có tính là nhờ quan hệ không?"
"Con biết có bao nhiêu người hy vọng nhờ được quan hệ không?"
"Nhưng đây là... cạnh tranh không lành mạnh."
Dụ Giang cười nói: "Cạnh tranh nguồn lực giữa các cá nhân cũng là một phần của cạnh tranh chính đáng. Xã hội loài người là xã hội của các mối quan hệ với nhau, và cả thế giới đều giống nhau, có nguồn lực không dùng thì đều là những kẻ ngu ngốc. Với cả ta cũng chỉ giúp con phỏng vấn, bản thân con thi không tốt, điểm không cao, dù ta có khả năng thông thiên thì cũng không có cách nào đúng không? Hay con muốn ta đưa nguồn lực cho người khác?"
Lâm Tuyết Trì lẩm bẩm: "Người thích đưa cho ai thì đưa..."
Dụ Giang không thèm để ý: "Ta còn có thể cho ai? Ta chỉ có hai đứa con và Tuyết Mi, vậy còn không phải cho hai các con à."
Lúc gã nói lời này, có vẻ như gã là một người cha hoàn hảo.