Lỗ Tây Vĩnh, đây là một cái tên… có vẻ giống của con trai. Trong những năm tôi còn điên cuồng với vấn đề “ai là ba tôi”, tôi thu gom tất cả tin tức có liên quan đến người đàn ông họ Lỗ. Mẹ già tôi vẫn nói năng cẩn thận, bà là người có nội tâm mạnh mẽ khó có thể lay động, tôi đã biết điều này từ lâu, bởi vậy tôi chẳng hỏi bà gì cả, nhưng trong lòng vẫn mừng thầm, ít nhất bà không giấu diếm ba tôi họ Lỗ!
Nhưng mà cho đến đêm đó tôi mới hiểu được, Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon) là một địa danh, một ngôi làng nhỏ nằm ở miền Nam nước Pháp.
Tôi không rõ tại sao ba tôi lại ở một nơi xa xôi như vậy, ông ấy và mẹ già gặp nhau như thế nào, tại sao bọn họ không sống cùng nhau? Trên thực tế, đối với việc ba tôi là ai, tôi đã không còn cố chấp, bởi vì cuộc sống trong 27 năm trước của tôi vốn không có ông ấy, sau này có hay không cũng chẳng quan trọng. Nhưng tôi vẫn lên đường tìm ông ấy, bởi vì tôi muốn biết một mặt khác của mẹ tôi mà không ai biết, bà chưa bao giờ lộ ra với tôi, thậm chí trước mặt những người khác.
Vì vậy, thà nói tôi đi tìm ba, không bằng nói tôi đi tìm thời thanh xuân của mẹ.
Có rất nhiều người xuống xe, thật vất vả đợi cho mọi người đi xuống hết, nhân viên trên sân ga đã bắt đầu bấm còi ý bảo mọi người nhanh chóng lên tàu, sắp khởi hành. Người ở phía trước tôi không nhiều lắm, động tác đều nhanh chóng, một mình tôi mang theo một va li hành lý cực lớn, có chút khó khăn đi lên bậc thang của đoàn tàu, vừa mới đứng vững, cửa xe liền đóng lại.
Từng chỗ toa xe nối tiếp nhau là cái giá cho hành khách đặt hành lý lên, có hai tầng trên dưới, tầng dưới cùng đã đầy, tôi không thể đặt va li trên tầng cao, vừa quay đầu tôi liền phát hiện bên trong có khoảng trống, vì thế quyết định mang theo va li đến chỗ ngồi, dù sao có rất nhiều chỗ. Ai ngờ mới vừa đi một bước, trên tay lại nhẹ đi, va li bị một anh chàng trẻ tuổi tự quyết định đặt ở tầng trên.
Tôi ngạc nhiên nhìn “người tốt” trước mắt, phát hiện anh ta lại có một gương mặt Châu Á điển hình: khuôn mặt thon dài, mắt xếch không lớn không nhỏ, làn da phơi nắng đến ngăm đen toả sáng, dáng người to lớn…
Dựa vào cách ăn mặc của anh ta rõ ràng là đi nghỉ, theo tôi thì không giống với người xa nhà đi du lịch, vì thế tôi ngầm hiểu anh ta là dân bản xứ, tôi thân thiện và lúng túng dùng tiếng Anh nói cảm ơn anh ta đã giúp đỡ, nhưng bởi vì đến trạm tiếp theo không có cách nào một mình lấy tới hành lý từ tầng trên, hơn nữa toa xe lại có chỗ trống nên nhờ anh ta lấy va li cho tôi, tôi đặt ở chỗ ngồi là được.
Ai ngờ anh chàng này liếc tôi một cái, gương mặt không chút thay đổi dùng tiếng Anh trả lời tôi, lần này xe dừng tại trạm có thể sẽ có nhiều người đi lên, đến lúc đó không có cách cho qua hành lý thì sẽ càng phiền toái hơn.
Nói xong, anh ta lách qua người tôi, lập tức vào trong tìm chỗ ngồi.
Tôi kinh ngạc lại đành chịu, đứng tại chỗ một hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần mới quyết định vào trong xe ngồi xuống. Trên vé xe có số chỗ ngồi, xa xa tôi trông thấy “người tốt” ngồi ở toa xe khác, trong lòng thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười. Ai dè tìm kiếm một hồi lại phát hiện chỗ ngồi của tôi và anh ta cách một hành lang, tôi không khỏi có cảm giác xấu hổ. Do dự vài giây, tôi vẫn quyết định ngồi xuống.
“Anh hai, lúc nãy anh làm gì đó?” Ngồi dựa vào chỗ ngồi gần cửa sổ là một cậu chàng nhìn như sinh viên, dáng người có chút khôi ngô, nói một hơi tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Hoá ra là người một nhà… Trong lòng tôi suy nghĩ.
“Ưm…” Người tốt khẽ hừ một tiếng, giọng nói có chút kỳ lạ, “Giúp người ta xếp đặt hành lý.”
Cậu chàng “À” một tiếng, tôi lại tiếp tục nói thầm trong lòng: người ta bảo anh xếp đặt sao, là anh tự quyết định…
“Anh hai, chúng tôi phải ngồi bao lâu?” Cậu chàng lại hỏi.
“Ba tiếng nữa.”
“Lâu như vậy?”
“Ừm.”
Cậu chàng yên tĩnh một phút đồng hồ lại nói tiếp: “Cô bạn gái nước ngoài của anh sao không tới?”
Anh chàng anh Hai nhìn cậu ấy một cái, dừng một chút rồi đáp: “Cô ấy có việc.”
Tôi nhịn không được nói thầm trong lòng: xem ra…có lẽ là chia tay…
“Hai người chia tay rồi à?” Cậu chàng lại lớn tiếng nói trắng ra.
Anh Hai của cậu ấy trừng cậu ấy một cái: “Em tò mò quá!”
“Anh hai,” cậu chàng cười hì hì nói, “Anh rất ngốc, ngay cả bạn gái người nước ngoài cũng không giữ được.”
“Em…” Bộ dáng kinh ngạc của anh Hai thật sự buồn cười.
Nghe đến đó, tôi nhịn không được cười rộ lên. Vì để không bị phát hiện, tôi cố tình quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, làm bộ đang nhìn phong cảnh.
Ai ngờ cậu chàng kia có ánh mắt thật sắc bén, nhìn thấy tôi cười rộ lên cậu ta nói: “Chị, chị đi du lịch sao?”
Bình thường khi ra ngoài, tôi không quan tâm tới bắt chuyện với người khác, nhưng cậu chàng này lại hào phóng nói trắng ra khiến người ta khó từ chối, vì thế tôi dứt khoát hào phóng gật đầu: “Ừm, đi du lịch.”
“Một mình sao?”
Tôi bị vấn đề này làm cho xấu hổ, bình thường một người con gái độc thân bị hỏi vấn đề luôn khó tránh xấu hổ. Bởi vì sau khi trả lời “Đúng vậy, một mình nha”, vấn đề tiếp theo chính là: sao không có bạn trai đi cùng? Cái gì, độc thân? Sao không tìm một người? Là cô có yêu cầu rất cao sao…
Sau đó vấn đề sẽ kéo dài vô tận, khiến người ta khó có thể đối phó.
“Không phải đã bảo em đừng lắm mồm sao?” Đang lúc tôi do dự phải trả lời như thế nào thì anh Hai kia chưa lưu lại ấn tượng tốt gì cho tôi bỗng nhiên mở miệng ngăn cậu ấy lại.
“Ơ kìa, người lớn thật nhàm chán, không phải chỉ tuỳ tiện hỏi sao.”
“Cơm có thể ăn bậy, nói có thể lung tung sao?” Anh ta trừng cậu chàng.
“Được rồi được rồi,” cậu chàng dường như vẫn có chút kính trọng anh ta, chịu thua nói, “Không hỏi không hỏi nữa.”
Mới vừa nghĩ rằng sẽ yên tĩnh, cậu chàng lại cười hì hì, nhếch miệng nói: “Chị độc thân à, chị thấy anh hai em thế nào, rất đẹp trai chứ?”
Tôi kéo khoé miệng, nghĩ thầm, đẹp trai hay không mỗi người một ý, tính cách có chút vấn đề cũng quá rõ ràng…
“Lộ Tử An!” Anh Hai rốt cuộc giận dữ nói, “Em còn dong dài nữa, chờ xuống trạm anh đưa em đến thẳng sân bay đấy!”
“Đừng, đừng!”Cậu chàng vội vàng làm động tác dây kéo khoá môi lại, như vậy, làm sao để vui hơn đây.
Tôi quay đầu, nhét tai nghe vào, rốt cuộc tĩnh tâm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên vùng nông thôn xanh ngát, sáng lấp lánh, tôi ngắm rất lâu, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được. Xa xa là những căn nhà tốp năm tốp ba rải rác màu vàng nhạt, chỉ có hai ba căn có tầng, nóc nhà màu đỏ, phía trên ruộng đất còn có một vài cây tùng cao mảnh khảnh không biết tên, làm cho ta liên tưởng đến tranh sơn dầu của Van Gogh.
Tôi nhìn phong cảnh này không khỏi nhớ đến mẹ.
Trên thế giới này hẳn là có rất nhiều người giống tôi, có được ba mẹ xuất sắc, có lẽ có người đang che chở bọn họ sống hạnh phúc, mà tôi hẳn là thuộc một loại khác —— chính là cảm thấy bản thân vĩnh viễn sống dưới cái bóng của ba mẹ, không thể vượt qua bọn họ, bởi vậy vĩnh viễn không biết cái gì gọi là thành công.
Hiển nhiên, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi vẫn xoay quanh một người, người đó chính là mẹ già của tôi. Bỏ qua điểm bà là mẹ tôi qua một bên không nói đến, mẹ là một người phụ nữ vô cùng hoàn mỹ. Bà rất đẹp, loại xinh đẹp này không phải là diễm lệ, mà là khiến người ta vừa mắt; bà rất thông minh, theo tôi thấy, hầu như không có vấn đề gì là bà không thể giải quyết, nếu bà thật sự giải quyết không được, bà cũng có bản lĩnh khiến bạn không hề cố chấp với điều đó; bà có cách thức xử sự, bà rất có nghị lực, cũng thật chuyên nghiệp, tất cả mọi người đều kính trọng bà, bà kiếm rất nhiều tiền, nhưng mọi người đều cảm thấy đó là bà nên có. Xuất hiện cùng mẹ, tôi quả thực chính là một con vịt nhỏ xấu xí!
Hơn nữa tôi luôn cho rằng mình là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời mẹ, bà sinh ra tôi vì một người đàn ông không ai biết, hơn nữa trên cơ bản cũng theo đó mà mất đi hạnh phúc cả đời của bà. Tôi thừa nhận bà tận tâm tận sức đối với tôi, bà nên là người mẹ tốt, nhưng cách thức của bà thật sự khiến tôi vô cùng phản cảm, bà thường nghiêm khắc đến việc tôi nên thức dậy mấy giờ, mang vớ màu gì, bữa sáng ăn cái gì… Không phân biệt việc lớn nhỏ, mọi thứ đều phải theo quy định. Hơn nữa tôi hiểu được cả đời này tôi không thể trở thành người thành công giống như mẹ. Tôi cũng hết cách chịu đựng bà dùng yêu cầu và quy tắc của mình mà áp đặt lên tôi.
Vì thế, sau khi đi làm không bao lâu, tôi liền hoàn toàn trở mặt với bà, nguyên nhân là vì tôi muốn làm nghề tự do mà bà đã sớm tự chủ trương giúp tôi tìm công việc vô tích sự tại nhà xuất bản. Tôi dọn ra ngoài, tôi không làm công chúa vịt con xấu xí của nữ vương, khi đó ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi chính là: tôi chịu đựng đủ rồi!
Sau đó, tôi phát hiện: tôi tự do!
“Junk of the heart, is junk of my mind…” Tai nghe truyền đến bài hát của The Kooks, hợp âm của đàn ghi-ta luôn khiến tôi nhịn không được vừa gật gù đắc ý vừa ngân nga theo bài hát.
Sau khi bài hát kết thúc, tôi vô thức quay đầu, phát hiện anh bạn nhỏ gọi là “Lộ Tử An” đang cười hì hì nhìn tôi, mà anh Hai của cậu ấy thì đang ngủ gà ngủ gật.
“Bài hát gì vậy?” Cậu ấy dùng khẩu hình hỏi tôi.
Tôi dứt khoát tháo tai nghe xuống, bấm lại bài hát này, sau đó đưa cả điện thoại lẫn tai nghe cho cậu ấy.
Cậu ấy cẩn thận nhận lấy, rồi nhét vào lỗ tai, bắt đầu lắng nghe, nghe một lúc cậu ấy cũng gật gù đắc ý, bộ dáng thật khôi hài.
Bài hát còn chưa hát xong thì “anh Hai” bỗng nhiên mở to mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy sợ tới mức vội vàng gỡ tai nghe xuống.
Anh Hai thở dài, nhận điện thoại và tai nghe từ tay cậu ấy, rồi xoay người đưa cho tôi: “Cô à, cô không biết là khi đi du lịch mà giao điện thoại di động cho người xa lạ là hành động rất không sáng suốt sao?”
Tôi bĩu môi, không còn lời nào để nói, đành phải nhét tai nghe vào lần nữa, nghe bài hát của tôi và ngắm phong cảnh của tôi.
Nhưng trong lòng tôi rất thương xót cho bạn nhỏ Lộ Tử An, có một “thần giữ cửa” giám sát như vậy, cậu ấy chắc hẳn không thể nếm được mùi vị của tự do…
Hai giờ sau, tôi đến trạm, điều khiến tôi kinh ngạc là hai anh em ngồi bên cạnh tôi cũng theo tôi xuống trạm. Càng kinh ngạc hơn chính là “anh Hai” lại giúp tôi lấy hành lý từ tầng trên xuống và đặt ở cửa ra vào.
Lúc này, tôi không thể không nói lời cảm ơn, vì thế tôi đi qua, chân thành nói với anh ta: “Cảm ơn anh!”
Nhưng anh ta giống như không nghe thấy tôi nói gì mà xoay người lấy hành lý của mình.
Tôi không khỏi suy nghĩ: đây thực sự là người kỳ quái, hình như anh ta làm bất luận điều gì cũng có cách khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Đoàn tàu chậm rãi dừng lại, tôi quyết định đem cuộc gặp gỡ này vứt ra sau đầu óc, bởi vì hành trình của tôi chính thức bắt đầu, đây là chuyến du lịch không có điểm dừng, đồng thời rất có thể là một khởi đầu khác trong cuộc sống của tôi.
Tôi không rõ ràng rốt cuộc tôi đang đi tìm cái gì, nhưng tôi biết tôi nhất định phải nhận được đáp án.
Tôi mang theo va li hành lý thật to xuống xe, bảng hướng dẫn ở trên in những chữ cái: Avignon.
À đúng vậy, nơi này là Avignon, là Provence trong mộng của tôi!
Provence sở dĩ trở thành thánh địa để đi nghỉ trong mộng của nhiều người, phần lớn là do tác phẩm《Năm tháng ở Provence》 của Peter Mayle, trong sách miêu tả cuộc sống nông thôn yên lặng lại xinh đẹp làm cho mọi người đang sống áp lực bức bách kích động không thôi. Khi tôi đặt vé máy bay đã thuận tiện đặt sẵn một chiếc xe ở trên trang web của công ty cho thuê xe. Roussillon là một ngôi làng nhỏ thuộc vùng Provence miền Nam nước Pháp, không có xe lửa, cách thuận tiện nhất chính là từ Avignon lái xe qua. Ra khỏi trạm xe chính là quầy tiếp đón của công ty thuê xe, bố trí tấm kính ngăn cách với phòng trong, có rất nhiều người xuống tàu, cho nên tại quầy cho thuê xe lập tức xếp thành một hàng dài. Mặt trời lên cao, tôi kéo chiếc va li nặng trĩu, kiên trì đi qua xếp hàng. Ai ngờ vừa đứng vào chỗ thì hai anh em ở trên đoàn tàu ban nãy đã đứng ở phía sau tôi.
“A, chị, chị cũng thuê xe à?” Đương nhiên là Lộ Tử An hỏi.
Lúc này lại gặp cậu ấy, tôi có cảm giác choáng váng hoa mắt, vừa rồi cậu ấy ngồi tại chỗ nên không nhìn ra, chỉ cảm thấy cậu ấy có chút khôi ngô, hiện tại đứng trước mặt tôi, cậu ấy cao khoảng 1 mét 9, so với anh Hai kia còn cao hơn nửa cái đầu. Nhưng thú vị chính là, mặc dù thân hình cậu ấy cao lớn, dáng vẻ nói chuyện và biểu tình lại mười phần giống trẻ con, rõ ràng đối lập với anh Hai của cậu ấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, hơi mỏi cổ: “Ừm… Thật khéo.”
“Chị đi đâu?” Cậu ấy lại hỏi.
Tôi hơi khó mở miệng, bởi vì điều đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, nơi tôi muốn đến lại giống tên tôi như đúc.
“Em sao lại nói nhiều như vậy!” Anh Hai giải cứu tôi lần nữa.
Lộ Tử An thè lưỡi, nhàm chán, tôi nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên tấm kính mà quan sát hai anh em ở phía sau, nhưng thật ra tôi đang quan sát “anh Hai”.
Bây giờ nhìn kỹ, anh ta thật sự rất đen, tựa như người Châu Âu cố ý phơi nắng cho đen, làn da của anh ta màu lúa mạch khiến người ta nhớ tới bánh mì lúa mạch. Dáng người của anh ta nhỏ hơn một vòng so với Lộ Tử An, nhưng nhìn ra được anh ta hẳn là thường xuyên tập luyện, vai rộng eo hẹp, tay chân dài nhỏ, đầu nhỏ…
Tôi bỗng nhiên suy nghĩ, tôi dùng những từ hình dung gì đây à! Trước khi nghỉ phép tôi đã nhận một hội nghiên cứu và thảo luận về pháp y, hai tuần đó đều tiếp xúc cùng pháp y, cho nên…
Tôi lại quan sát anh ta một lần từ đầu đến chân, sau đó phát hiện anh ta xuyên qua cửa kính mà nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi sợ tới mức quay đầu đi chỗ khác, không dám liếc nhìn anh ta cái nào nữa. Đúng lúc điện thoại của Hạ Ương gọi đến, tôi vội vàng tiếp máy.
“Đến đâu rồi?”
“Ở nhà ga lấy xe.”
Hạ Ương là người duy nhất biết tôi đến đây làm gì, về chuyện ba tôi, tôi chỉ nói với một mình anh. Thật ra tôi không hề ít bạn bè, trong đó cũng có hai ba người tri kỷ, trên cơ bản không giấu nhau điều gì, nhưng đề tài này tôi chỉ nói với anh. Tôi nghĩ có lẽ vì trước mặt anh, tôi không cần che dấu cũng không cần tự ti, ngay từ đầu anh đã biết chuyện gia đình của tôi, tôi không cần làm bộ mình có ba, không cần làm bộ ba tôi đi xa, không cần làm bộ trong cuộc sống của tôi chẳng cần nhân vật “người cha” này. Ở trước mặt anh, tôi không giả vờ gì cả, bởi vì anh đều biết mọi thứ.
“Không gặp phải người xấu chứ.” Có đôi khi thái độ của anh lúc nói chuyện với tôi giống như với học sinh trung học.
“Không có, người xấu không gặp phải em coi như là may mắn rồi.”
Anh cười ở đầu dây bên kia. Không biết vì sao, điều này khiến cảm giác lo âu mơ hồ của người đang tha hương như tôi được giảm bớt một ít.
“Trước khi ăn tối anh luôn suy nghĩ, một mình em đi tìm ba, ngay cả tên hoặc là địa chỉ cũng không có, vậy thì tìm cách nào?”
“Ừm, vấn đề này em đã sớm nghĩ qua, nhưng vẫn tốt thôi, không tìm thì làm sao biết tìm được hay không?”
“…” Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi mới nói, “Cũng đúng. Nếu không đi thì vĩnh viễn không biết được đáp án. Nhưng mà Tây Vĩnh, em không sợ sao?”
“…Sợ cái gì?”
“Anh không rõ lắm, nhưng mà… Trải qua nhiều năm như vậy, em đã sắp 30 tuổi ——”
“—— có thể đừng nhắc đến số tuổi không?”
“Anh đang nói nghiêm chỉnh với em, đừng ngắt lời!”
“Ờ…”
“Điều anh muốn nói chính là, nếu tìm được ba em thì em sẽ thế nào, nếu không tìm được thì em sẽ ra sao? Em có nghĩ tới kết quả của chuyện này không, em có thể chấp nhận không?”
“Em chưa nghĩ tới,” tôi trả lời, “Nhưng trực giác nói cho em biết, suy nghĩ quá nhiều không nhất định sẽ có lợi.”
“…Được rồi, có lẽ em đúng.” Hạ Ương dường như bị tôi thuyết phục.
Anh dừng một chút, nói thêm: “Nhưng em phải hứa với anh một việc.”
“?”
“Nếu tình hình hiện tại bất thường, em phải lập tức quay về.”
Tôi bị anh chọc cười: “Để làm chi, em đi thám hiểm hay là đi tìm bảo tàng hả?”
Anh cũng cười: “Anh không phải đang lo lắng cho em sao, một cô bé như em chạy xa như vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay…”
“Phi phi phi!”
Có lẽ anh cũng tự giác mình lỡ lời, cũng “phi” ở trong điện thoại với tôi, tiếp đó còn nói: “Dù sao tự em cũng cẩn thận một chút, có việc thì gọi cho anh.”
“Vâng… em biết rồi.” Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác kỳ lạ phức tạp. Trước đó, tôi chưa bao giờ biết Hạ Ương sẽ nói những lời này với tôi, chúng tôi luôn nói móc hoặc là vui đùa ác ý với nhau, nhưng chưa từng nói qua những lời cảm tính như vậy.
Anh khiến tôi cảm thấy… Anh đang đợi tôi trở về.
Sau mẹ, lần đầu tiên tôi lại có cảm giác được người ta bận tâm, điều này khiến tôi trong khoảng thời gian ngắn… không biết làm sao.
Nói xong điện thoại, tôi ngẩn người nhìn xa xa, nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây của tôi và Hạ Ương, trong đầu tôi bỗng nhiên vang lên một âm thanh: Lỗ Tây Vĩnh, rốt cuộc mày có tình cảm gì với anh ấy?
Tôi không dám suy nghĩ đến, giống như một khi suy nghĩ đến vấn đề đó thì như có một thứ bị phá vỡ…