• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

☆ DỤC ĐOẠN HỒN.

________________________________________

Nhìn xem vinh hoa phú quý biến đổi ba lần, đến cuối cùng, hành lang ngọc cũng rạn nứt, năm ấy ly tao.

(Ly tao có thể hiểu là Nỗi buồn chia ly)

________________________________________

Đại Thừa, Chinh Hòa năm thứ năm. Mạt thành. Rét đậm.

Từng bước chân Vương Nhị lún sâu xuống tuyết, vội vội vàng vàng chạy tới thành Tây.

Ít lâu trước đại ca hắn tìm cho hắn công việc này, tuy rằng địa vị không cao, nhưng ít nhất cũng kiếm đủ cơm ăn. Hôm nay là lần thứ ba hắn phải trực ban, ai ngờ không cẩn thận ngủ quên, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải trận tuyết lớn, cái áo cũ mẹ già may cho khó mà chống được lạnh, hắn mới đi vài bước đã rét run cầm cập.

Nước mũi vừa chảy ra đã đông thành đá, hắn hít vào toàn khí tuyết, cả lỗ mũi và tai cũng mất luôn cảm giác rồi. Từng làn hơi trắng phả ra từ miệng, gần như hoàn toàn tầm mắt hắn mờ mịt.

Xa xa nhìn thấy ba chữ “Vô Xá Lao” khắc trên thạch bích, đó là nơi hắn kiếm cơm.

Vô Xá, tên như nghĩa, phạm nhân đã vào nơi này chỉ có thể chờ chết, cho dù đại xá thiên hạ, bọn họ cũng sẽ không có hy vọng được phóng thích, trừ phi Thiên hoàng lão tử tự mình đến cứu.

Vương Nhị không được nhập quân tịch, không phải nhân viên trông coi nhà lao, hắn chỉ đến đây làm tạp vụ, bưng trà rót nước chuẩn bị cơm canh, qua loa quét tước phòng giam, ngoại trừ lương bổng lèo tèo mỗi tháng, nếu hầu hạ tốt quan gia nơi này còn có phần thưởng. Bởi vậy tuy rằng hắn không thích ở đây, nhưng làm ăn coi như cũng thuận buồm xuôi gió.

Quấn chặt cái áo cũ trên người, Vương Nhị buồn phiền đi tới phía trước, chỉ mới đến đây một thời gian ngắn, hắn còn chưa quen được bầu không khí này, lần nào cũng thấy lạnh lẽo đến tận xương.

Vô Xá Lao xây ở chỗ trũng, xung quanh dốc đứng, càng tới gần càng khó đi, càng về sau bước chân càng gian khổ. Lúc đến được chỗ thay ca, Vương Nhị đã thở hồng hộc.

“Vương Nhị, sao giờ mới tới?!” Hồ Thuận giao ban cho hắn oán trách nói.

“Thật không phải,” Vương Nhị xin lỗi, “Lần sau ta trực thay ngươi một buổi.”

Hồ Thuận thấy được lợi, liền đem công việc giao cho hắn, mình thì lại gần bếp lò hơ hơ tay, tiện thể lấy một củ khoai lang đã nướng chín ủ vào lòng, sau đó nhàn nhã bỏ đi.

Vương Nhị quét tước bếp lò, đun nước nóng, thấy lao đầu gọi mình, hắn liền mang ấm nước sang, cười làm lành, “Trương lao đầu, nước ấm vừa đun đây, tiểu nhân rót cho ngài nhé?”

Trương lao đầu “Ừ” một tiếng, đưa chén trà cho hắn, Vương Nhị cẩn thận rót nước vào. Lúc này Trương lao đầu mới nói với hắn, “Hôm nay ngươi không cần quét dọn nhà lao.”

“Dạ?” Vương Nhị sửng sốt, dọn dẹp nhà lao là việc nặng, không có lý nào cái tên Hồ Thuận hết ăn rồi nằm kia lại làm giúp hắn trước nha.

Trương lao đầu nói, “Tối hôm qua trong cung có người đến, thế nên đã dọn dẹp từ trong ra ngoài rồi.”

“Người trong cung tới làm gì vậy?” Vương Nhị dù sao cũng đang học nghề, còn chưa biết lợi hại, nghĩ cái gì hỏi ngay cái đó, cũng không biết ganh đua nghi kị gì.

Trương lao đầu lườm hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn ngu ngốc, lão trách mắng: “Ngươi nghĩ cái gì thế! Không nên hỏi tức là không được hỏi!”

Vương Nhị vội vàng câm miệng, thức thời lui sang một bên, nhưng mắt vẫn nhịn không được liếc về phía nhà lao.

Cái liếc thoáng này, vừa khớp khiến hắn phát hiện một bóng người màu xám trắng từ bên trong bước ra, nhất thời Vương Nhị không kịp phản ứng – người kia hiển nhiên là một tù phạm, mà chỗ bọn họ đang ngồi này, chưa bao giờ phạm nhân có thể đi tới.

“Nhìn kìa nhìn kìa, hắn thật sự được thả!”

“Trên tay hắn cầm gì thế? Dụ lệnh miễn tội của Hoàng thượng?”

Vương Nhị nghe thấy các quan sai khác nghị luận, không tự chủ được mà đưa mắt nhìn lại người kia.

Người nọ… gầy quá.

Từ nơi này nhìn sang, bóng dáng kia dường như chỉ chạm khẽ là ngã xuống, nhưng thật kỳ lạ, bước chân hắn tuyệt không loạng choạng, vững vàng tiến về phía trước, dáng đi rất nho nhã mà bình thản.

Trương lao đầu vội vàng chạy tới, nói vài câu với nhóm cung nhân cẩm y hoa phục bên cạnh người nọ, sau đó nhận dụ lệnh, ý bảo mọi người để họ đi qua.

Vương Nhị thật sự nhịn không nổi tò mò, vừa ân cần rót nước, vừa trộm hỏi một quan sai hắn có giao thiệp khá tốt, “Dư đại ca, người kia ở phòng giam nào thế? Tại sao khi ta quét tước lại không nhìn thấy vậy?”

Quan sai họ Dư khụ khụ hai tiếng, đè thấp giọng nói, “Đó là vì hắn bị nhốt ở Khôn Tự, phòng giam đại nhân vật, đương nhiên chúng ta không thấy được rồi, mà ngay cả cơm canh cho hắn cũng là lao đầu tự đưa vào.”

“Phòng giam Khôn Tự? Đại nhân vật?” Vương Nhị gãi gãi đầu, “Người nọ thoạt nhìn cũng bình thường mà, hắn phạm tội gì vậy? Tại sao lại được thả ra?”

“Suyt! Nhỏ cái mồm,” Họ Dư nhìn nhìn Trương lao đầu ở đằng xa, xác định không có gì nguy hiểm mới mở miệng, “Ài, hắn đó, hắn chính là đương kim Thừa tướng đại nhân đó.”

“Thừa, Thừa tướng?” Vương Nhị bị doạ sợ phát khiếp, suýt chút nữa đánh rơi cả ấm nước, họ Dư hung dữ trừng mắt lườm hắn một cái, hắn vội vàng bịt chặt miệng, làm bộ đang thu dọn chén trà.

________________________________________

Lúc này mấy người cung nhân oai phong đẹp đẽ cũng đã ra khỏi thiên lao, bọn họ hình như chỉ phụ trách truyền lệnh, không phụ trách dẫn người trở về, bởi vậy thái độ với người vừa được phóng thích cũng rất lạnh lùng. Nhóm cung nhân đều khoác áo lông cừu vừa dày vừa đáng hâm mộ, càng làm nổi bật lên vị “Thừa tướng” đơn bạc mỏng manh kia.

Vương Nhị vẫn không tin được đó là Thừa tướng đại nhân, làm sao có thể?

Tuổi còn trẻ mà đã là một trong ba nguyên lão quyền uy nghiêng ngửa triều đình, Lạc Thừa tướng được đương kim Thánh Thượng coi trọng nhất, sao lại có bộ dáng tầm thường như vậy? Hắn nghe nói rồi đọc sách thổi phồng, còn tưởng rằng người kia là một vị thiên thần tài hoa to lớn vĩ đại không có địch thủ.

Thừa tướng đại nhân tại sao lưu lạc đến tận đây?

Nếu đã được đặc xá, nếu vẫn còn giữ chức Thừa tướng, vì sao lại phải lẻ loi ra tù, không có lấy một người đến đón?

Rét đậm như thế, vì sao hắn chỉ mặc có một thân áo mỏng màu trắng, nhìn còn không được ấm áp bằng dân đen chân lấm tay bùn.

Bao nhiêu nghi vấn quay tròn trong đầu Vương Nhị, mãi tới khi người nọ đi đến trước mặt hắn, hắn mới ngạc nhiên hoàn hồn.

Lạc Thừa tướng danh chấn thiên hạ đang nhẹ mỉm cười nhìn hắn, Vương Nhị nhất thời không biết phải làm sao, ngọ nguậy qua lại, cũng chẳng rõ nên nhường đường sang lối nào.

“Tiểu huynh đệ, khụ khụ, có chén không?” Người kia hỏi hắn. Có thể bởi vì lâu lắm không ra ngoài sáng, da người kia tái nhợt, âm thanh khàn khàn mà yếu ớt, nhưng nghe lại rất thoải mái, có gì đó khiến tâm hồn người ta tĩnh lại.

“Ạch… Dạ?” Vương Nhị sững sờ.

“Ngươi có chén không?” Người nọ lại hỏi một lần, vẫn ôn hòa như vậy, không vội không hối.

“Ngài, ngài muốn uống nước? Hay có muốn ăn gì không?” Vương Nhị chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói chuyện cũng lưu loát hơn. Hoá ra đây là Lạc Thừa tướng à, thật sự cũng bình thường thôi mà, hắn không khỏi nghĩ ngợi.

“Không, khụ khụ, ta chỉ muốn một cái chén, rỗng, sạch sẽ là tốt rồi.”

Tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Vương Nhị vẫn nhanh nhẹn mang tới một cái chén nhỏ, cẩn thận đưa cho hắn.

Những người khác, không một ai dám đáp lời hắn, cũng không ai dám cản đường hắn, bọn họ chỉ hờ hững nhìn người này nho nhã yếu đuối, hỏi xin một cái chén của kẻ làm tạp vụ con con.

“Đa tạ.” Mong muốn được đáp ứng, người nọ cầm cái chén, nụ cười tươi hơn một chút. Hắn chậm rãi đạp tuyết đi tới trước, tay áo màu xám trắng bị gió lạnh thổi bay, lộ ra cánh tay nhỏ gầy yếu ớt.

Hắn tựa hồ tuyệt không cảm thấy lạnh.

Từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chén sứ. Nếu nhìn kỹ, ngón tay của hắn còn trắng hơn cả màu trắng ngần của sứ.

Hắn đi từng bước về phía Bắc, đó là hướng của Hoàng thành.

Vương Nhị mê mẩn nhìn hắn, không biết tại sao, hồn phách như bị hắn hút đi rồi.

Bên tai mơ hồ vọng tới vài tiếng thì thầm của đám quan sai.

“Cũng có đứa đầu đất dám nói chuyện với hắn, hừ, không sợ rước họa vào thân.”

“Đúng vậy đúng vậy, phóng xuất thì thế nào, Hoàng Thượng chẳng qua chỉ niệm tình hắn phụ tá nhiều năm, nên mới cho hắn một con đường sống, nhìn hắn như vậy, sớm muộn gì chả chết!”

“… Tội gì?”

“Độc hại hoàng tự… Soán vị mưu phản…”

Vương Nhị hít một hơi thật sâu, hồn phách trở về vị trí cũ, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.

Hèn chi, hèn chi mà không người nào dám tiếp cận hắn, không ai tới đón hắn, bởi vì hắn là loạn thần tặc tử… Chính mình thế mà lại đi giúp đỡ một loạn thần tặc tử? Liệu có bị coi là đồng đảng hay không? Có bị chém đầu không?

Nhưng mà… Vương Nhị gãi gãi đầu, người nọ thật sự còn có thể làm loạn sao?

Hắn đã gầy yếu tái nhợt đến vậy rồi, ngón tay cũng lạnh lẽo lắm, có lẽ, hắn không còn sống được bao lâu nữa…

________________________________________

— Ta thích uyển liên (hoa sen trong chén), tiểu phu tử, ngươi còn nhớ không, lần đầu tiên ngươi cho ta xem uyển liên đó.

— Nhớ, thần… nhớ rõ.

Từng bước từng bước, Lạc Bình đi rất chậm, đi mãi thật lâu cũng chưa được bao xa.

So với những ngày sống một bước lên mây, hắn hiện giờ thật sự đi quá chậm.

Phương Bắc.

Hoàng thành ngay tại phương Bắc.

Đế vương của hắn, quyền uy của hắn, đều đang ở phương Bắc…

Cuối cùng, hai chân hoàn toàn mất đi tri giác, hắn ngã gục.

Ngửa đầu nhìn lên bầu trời cao, tuyết rơi ào ào xuống.

Bông tuyết tan trên mặt hắn, hoà lẫn cùng nước mắt hắn, lăn xuống đôi gò má, nhỏ vào chiếc chén rỗng.

Không còn sức nữa.

Lạc Bình nằm trong tuyết, nhìn chiếc chén dần đầy lên, hắn khóc không có một âm thanh, rồi lại im lặng mà cười.

Sinh mệnh từng chút bị hút đi, hắn cảm thấy bản thân càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng buồn ngủ. Nhắm mắt lại, hắn tựa như nhìn thấy một hồ sen, nơi đó có một đứa bé nho nhỏ, lấy tay chấm vào nước, viết chữ trên mặt đất.

Ngoái đầu nhìn và cười, mềm mại gọi hắn, “Tiểu phu tử, ngươi tới rồi…”

Lạc Bình cho tới chết vẫn nắm chặt cái chén trong tay, mãi đến khi tuyết trắng bao trùm lên tất cả.

Hoàng Thượng, uyển liên khi đó vẫn ở đây cùng thần.

Thần dùng mạng sống của mình, trả cho Người một đóa, không biết nó có so được với một chén giang sơn trong tay Người không.

Một đại thần có thể thay đổi bầu trời, cứ như vậy mà chết mòn trong tuyết trắng.

________________________________________

Ngoài dự liệu của mọi người, Hoàng đế nghe tin phản tặc Lạc Bình đã chết, hạ chỉ cử hành quốc tang, già trẻ trên dưới đều tưởng niệm Lạc Thừa tướng, tang kỳ suốt bảy ngày.

Trong bảy ngày này, quân vương trẻ tuổi không hề vào triều, càng không hề giá lâm hậu cung.

Thái hậu, Tần phi cùng các đại thần vô cùng lo lắng, nhiều lần tìm hiểu tin tức ở nội thị Cao Phúc của Hoàng đế, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được phúc đáp rất mơ hồ: Hoàng Thượng đang chuyên tâm dưỡng hoa.

Bên gối của Hoàng thượng có đặt một cái chén con bằng sứ, không phải được đặc biệt làm ra, cũng không phải do được tiến cống tới, chỉ là loại dùng trong các quán xá ven đường, một cái chén sứ màu trắng cực kỳ rẻ rúng.

Trong chén hiện giờ, nuôi một đóa hoa sen.

Bảy ngày tang Lạc Thừa tướng qua đi, hết thảy đều quay lại như cũ. Hoàng đế như trước vẫn là một Hoàng đế nghiêm cẩn trị quốc, thiên hạ như trước vẫn là một thiên hạ thái bình.

Chẳng qua, đoá hoa sen trong chén chưa nở đã tàn, tựa như điềm báo trước, Đại Thừa sắp từ hưng thịnh trở thành suy vong.

Đêm đó, khi Cao Phúc thổi đèn giúp Hoàng Thượng ngủ, nghe được Hoàng Thượng nói mơ, lặp đi lặp lại một câu chữ.

“Lạc khanh, Lạc khanh, Lạc khanh ơi…” Tiếng gọi như của trẻ thơ, vừa khóc vừa kể.

Nước mắt rơi vào trong chén, tí tách từng tiếng, nhỏ lên những cánh sen tàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang