________________________________________
Chiết tử Lễ Bộ đưa tới bị Chu Hành ném xuống đất, mặt giấy mở bung, thấp thoáng có thể thấy bút son khoanh vòng ngày sinh tháng đẻ, cao thấp vân vân… Vốn là chiết tử hân hoan, lúc này lại là đầu sỏ khiến cho long nhan thịnh nộ.
Chu Hành nói, “Lạc khanh, tại sao cả khanh cũng muốn khuyên trẫm lập gia đình? Ngoại hoạn (giặc ngoài) còn chưa chấm dứt, giờ lại thêm cả nội ưu (thù trong) sao?! Muội muội của Lý Tông chính thì thôi không nói, nhưng còn tôn nữ (cháu gái) của Đổng Thái sư? Đổng Thái sư là người bên phía Ninh Vương! Vì sao trẫm phải lấy tôn nữ của lão, còn phải phong nàng ta làm Hoàng hậu?!”
Lạc Bình thở dài, nhặt chiết tử lên, “Bệ hạ, thần đã nói với ngài rồi, vi quân giả, yếu đổng chế hành chi đạo (làm Vua phải hiểu đạo chế hành). Bệ hạ đại hôn ngay giữa lúc ngài và Ninh Vương đối chọi gay gắt, chính là một phương pháp làm dịu đi thế cục. Lần này tất yếu phải sắc phong một hậu một phi mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi đám đông, ổn định triều cương. Nếu không như vậy, Ninh Vương nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Trẫm không muốn! Không muốn lấy người nào hết!” Chu Hành cả giận nói, “Mỗi ngày lục đục với nhau trên điện còn chưa đủ, hạ triều còn định dùng nữ nhân tới khống chế trẫm sao?!”
“Bệ hạ…”
“Trẫm mới mười lăm tuổi, vội vã thành thân làm cái gì?! Nhìn chiết tử viết kìa, toàn là trò hề! Phiền chết người! Để những nữ nhân vô dụng như vậy tiến cung, chẳng bằng Lạc khanh tiến cung với trẫm!”
Chu Hành trừng mắt dựng mi như vậy, thật có phần giống với bộ dáng ương bướng của Tiểu Đường.
Lạc Bình buồn cười, “Bệ hạ nói đùa.”
Chu Hành nói, “Trẫm không có tâm trạng nói giỡn!”
Lạc Bình sửng sốt, lúc này mới phát hiện Chu Hành quả thực là tức giận không nhẹ, hai mắt đã đỏ hoe, không khỏi nghiêm mặt nói, “Thần biết trong lòng Bệ hạ không thoải mái, nhưng xin Bệ hạ lựa lời cẩn thận.”
Chu Hành liếc nhìn hắn, hơi tỉnh táo lại. Lạc Bình mỗi khi nghiêm túc luôn tạo cho y cảm giác kính sợ.
Lạc Bình nói, “Ninh Vương muốn đưa Phụng thiên Phủ doãn nữ nhân vào cung, dụng ý sâu xa, quả thật không thể không phòng. Nhưng đồng dạng, Bệ hạ cũng có thể lợi dụng ngược lại. Kỳ thật về tình về lý, đưa nữ tử vào cung cũng không phải sai trái gì. Bệ hạ cứ để nàng tiến cung, sau đó từ từ định đoạt.”
“Nhưng lấy về một nữ nhân trẫm hoàn toàn không biết, nơi chốn giám thị trẫm, còn phải tỏ vẻ thân thiết sớm chiều… Trẫm đường đường là Hoàng đế Đại Thừa, ngay cả tuyển một người mình thích làm Hoàng hậu cũng không được sao?”
Lạc Bình trầm ngâm nói, “Thần xem cách nói này của Bệ hạ, không giống như đang lo lắng đại hôn ảnh hưởng tới triều chính, mà là lo lắng mình nên làm trượng phu như thế nào.”
Chu Hành mở to mắt, “Không có chuyện này!”
Lạc Bình mỉm cười, “Hay là Bệ hạ đã có người mình thích rồi?”
Mặt Chu Hành đột nhiên đỏ bừng, lắp bắp nói, “Không, không có…”
“Thần nghĩ Bệ hạ nên cùng thời điểm lấy hai vị kiều thê. Thái tổ hoàng đế ở tuổi của ngài cũng đã có một vị công chúa. Về phần người Bệ hạ thích… Sau đại hôn một thời gian sẽ tuyển chọn tú nữ vào cung, Bệ hạ có lẽ sẽ gặp gỡ một người hợp với tâm ý của mình. Bất quá thần phải nhắc nhở Bệ hạ, Quân vương yêu…” Nói tới đây, đáy lòng hắn đột nhiên hoảng sợ, ngừng một chút mới tiếp tục, “Quân vương yêu, không thể chung tình, cũng không thể dài lâu.”
“Vì sao?”
“Bởi vì… Rất uổng phí. Quân vương ôm trong mình giang sơn xã tắc cùng lê dân bách tính. Nếu chỉ vương vấn một người, chính là bất lợi cho triều chính an khang, cũng bất lợi với tử tự (con nối dõi) truyền thừa.”
“Lạc khanh giải thích luôn luôn hợp lý, nhưng về điểm này trẫm không thể có cùng nhận thức.” Chu Hành nói, “Hoàng gia gia đã nói, một Hoàng đế không thể khiến cho mình khoái hoạt là một Hoàng đế thất bại. Trẫm nghĩ, trong lòng Quân vương có thể dành ra một chỗ trống, tách biệt hẳn với những thứ khác, để cất vào đó một người đặc biệt, một người thành tâm cùng mình. Cứ lặng lẽ đặt người nọ ở chỗ trống đó, như vậy cũng đã đủ để khoái hoạt rồi.”
“…” Lạc Bình ngẩn người, ôn hòa cười nói, “Bệ hạ nói rất phải. Nếu Bệ hạ đã nghĩ được thông thấu, việc đại hôn lần này, thỉnh Bệ hạ đừng làm khó Lễ Bộ. Vi thần cũng cung chúc Bệ hạ sớm ngày tìm được người bệ hạ đặt trong tâm.”
Chu Hành kéo kéo cẩm bào nhìn Lạc Bình khom người lui ra, mở miệng muốn nói, nhưng lại không biết mình còn muốn nói điều gì.
________________________________________
Hoàng Thượng rốt cục đã thôi phản đối hôn lễ đại điển, Lễ Bộ Thượng thư nhẹ nhõm thở phào, liên thanh cảm tạ Lạc Bình, “Lạc đại nhân ơi, cũng chỉ có ngài mới hiểu được tính tình Hoàng thượng, may nhờ có ngài giúp đỡ…”
Đừng nhìn Lạc Bình chức quan không lớn, chỉ có hắn mới có thể nói chuyện được với Hoàng Thượng, cho nên bọn họ ở trước mặt hắn cũng không thể không gác xuống bộ dáng cao ngạo, ai dám đắc tội đại hồng nhân đang ngập trong thánh sủng chứ?
Lạc Bình đáp lễ, “Thượng thư đại nhân nói quá lời. Hoàng thượng niên kỷ còn trẻ, vẫn đang thập phần xa lạ với sách hậu lập phi (sắc lập hậu/phi), cứ tế nhị cùng Người nói rõ là được rồi. Hoàng Thượng trí tuệ minh lý, sẽ không để đại nhân ngài khó xử đâu.”
Vương Thượng thư thầm nói chuyện này đã loạn lên cả nửa tháng rồi, Hoàng Thượng làm khó ta còn chưa đủ sao, nhưng ngoài miệng vẫn hưởng ứng nhiệt liệt, “Lạc đại nhân nói đúng, nếu Hoàng Thượng có căn dặn gì, xin đại nhân giúp đỡ ta.”
Làm quan đã lâu, mấy lời xã giao hình thức, Lạc Bình càng lúc càng lưu loát. Hắn chào hỏi một vòng quan viên xong thì quay về Thông Chính Ti, trên đường đụng phải xa giá của Ninh Vương.
Ninh Vương vén rèm nhìn hắn một cái, Lạc Bình cúi đầu tránh.
Chỉ nghe Ninh Vương hừ lạnh câu “Yên thị mị hành” (hạ mắt quyến rũ – đi đứng ngượng ngùng), nhưng không có đoạn sau.
Gần đây vô luận là thiết triều hay hạ triều, Ninh Vương cứ nhìn thấy hắn thì sắc mặt rất không hoà nhã. Đánh giá hắn “Yên thị mị hành”, cũng không phải chỉ có một mình Ninh Vương.
Lạc Bình nhìn theo xa giá, tự giễu cười cười.
Yên thị mị hành? Hắn làm sao xứng với bốn chữ này, thật là quá coi trọng hắn.
________________________________________
Tôn nữ của Đổng Thái sư, Đổng Vân Tích, muội muội của Lý Tông chính, Lý Mộng Dao, đây là hai nữ nhân ngày mai sẽ được gả vào.
Chu Hành đặt hai tấm thiếp trước mặt, nền đỏ tươi là Đổng Vân Tích, nền đỏ sậm là Lý Mộng Dao. Hàng chữ vàng trên hai tấm thiếp trói buộc vận mệnh của hai nữ tử vào cùng một chỗ.
“Lạc khanh, trẫm đã phái Lễ Bộ bố trí khanh vào đội ngũ đón rước Dao Quý phi. Khanh có giao hảo với Lý Tông chính, đừng chậm trễ đó.”
“Thần tuân chỉ.”
“Còn nữa, khanh nghênh đón Dao Quý phi vào Tử Thần Cung xong, tạm thời đừng đi đâu cả, chờ trẫm đến Phi Ly Cung gặp qua Hoàng hậu rồi sẽ tới Chân Ương Điện tìm khanh.”
“Đêm động phòng hoa chúc… Bệ hạ định làm gì?”
“Nửa phần tình ý cũng không có, động cái gì mà động, nói không chừng vén khăn voan lên lại nhìn thấy một người quái dị!” Chu Hành nổi giận, “Nữ nhân Ninh Vương đưa tới, đại khái là muốn nàng sinh con nối dõi cho trẫm, có khi còn muốn giết trẫm, thay con trẫm chấp chính, trẫm tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện âm mưu!”
Lạc Bình nở nụ cười, “Bệ hạ tạm thời không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy, hiện nay chuyện duy nhất ngài cần làm là làm chồng cho tốt. Cho dù bộ dạng Hoàng hậu có xấu, không phải còn Dao Quý phi sao? Thần đã gặp Mộng Dao, một cô nương vừa dịu dàng lại vừa hiểu biết. Bệ hạ không nên lãng phí ngày vui ở Chân Ương Điện.”
“Trẫm tình nguyện tâm sự với khanh cả ngày.”
“Bệ hạ…”
“Tóm lại khanh cứ chờ trẫm ở Chân Ương Điện là được, sẽ không có người thẩm tra khanh. Đêm nay trẫm thật sự không muốn động phòng, khanh cứ trò chuyện với trẫm là được rồi.”
“Bệ hạ nói thật?”
“Đương nhiên.”
Lạc Bình thu lại ý cười, “Bệ hạ tân hôn, bề tôi sao có thể ngủ lại, không có đạo lý này.”
Lông mày Chu Hành dựng lên, “Khanh đây là đang kháng chỉ?”
… Lạc Bình đau đầu.
Lúc này hắn mới ý thức được điều không ổn, hình như hắn đã đánh giá thấp độ tin cậy của tiểu Hoàng đế đối với mình.
Hắn là một mệnh quan triều đình, ngay tại đêm tân hôn của Hoàng đế, cùng Hoàng đế nói chuyện phiếm tới sáng?
Chuyện này có thể gọi là gì?!
________________________________________
Ngày đại hôn, Lạc Bình đi theo đội ngũ rước dâu tới Lý phủ.
Lễ nghênh đón Hoàng hậu phô trương hơn nơi này rất nhiều, nhưng đội ngũ này đều là tâm phúc của tiểu Hoàng đế, phần lớn còn có chút quan hệ cá nhân với Lý Tông chính, nên ngược lại nhìn càng thêm hân hoan vui vẻ.
Nhuyễn kiệu đỏ thắm được khênh ra.
Lạc Bình nhìn quanh, một bóng hình xinh đẹp đứng bên nhuyễn kiệu khiến ánh mắt hắn ngừng lại.
Hắn thật không ngờ, trùng hợp lúc này có thể gặp lại nàng.
Người nọ hiển nhiên cũng đã nhìn thấy hắn, ngạc nhiên một chút, sau đó mỹ lệ cười.
——- Chu Yên đã xuất giá, bây giờ nàng là Chiêu Dung Công chúa.
Lạc Bình cúi đầu mỉm cười.
Hai kiếp trong trí nhớ, dường như chỉ có nụ cười của người này là mãi mãi không thay đổi. Vừa có phần bỡn cợt, có phần hoạt bát, lại mang theo một chút ngạo mạn của hoàng thất.
Nàng là mối tình đầu của Lạc Bình, cũng là người mất đi ái mộ trước tiên.
Kiếp trước hắn khắc cốt ghi tâm, nhưng hữu duyên vô phận, không biết phải làm sao, hiện giờ nhớ lại, chỉ còn những gì tốt đẹp nhất được lưu giữ.
Chiêu Dung Công chúa tiến tới bên cạnh hắn, xiêm y diễm lệ tôn lên khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, giảm bớt vài phần ngây thơ. Búi tóc vấn lỏng, rủ xuống bên tai nàng, lướt qua khóe môi kiều diễm.
“Lạc Bình?”
“Lạc Bình kiến quá Công chúa điện hạ.”
“Ừ, miễn lễ.” Chu Yên ngắm nghía hắn, bất chợt hỏi, “Ta hỏi ngươi, ngươi đã nói về một nữ tử, nói là nàng ấy khiêu vũ còn đẹp hơn ta. Không biết khi nào thì ta có thể gặp nàng? Bổn Công chúa đến nay vẫn canh cánh trong lòng, rất muốn cùng nàng so bì một phen.”
Nàng hỏi nửa thật nửa giả, Lạc Bình cũng đáp lại nửa thật nửa giả, “Chỉ mong Công chúa điện hạ sẽ không bao giờ gặp nàng. Lạc Bình thì hy vọng ngược lại, mong rằng vũ khúc Lạc Hoàng không bao giờ… hiện thế nữa.”
Chu Yên nheo mắt đánh giá hắn một lát, lắc đầu cười nói, “Tốt lắm, ôn chuyện với ngươi sau, hôn sự của tiểu Hoàng chất ta quan trọng hơn. Đừng bỏ lỡ giờ lành.”
________________________________________
Hoàng cung náo nhiệt tới nửa đêm, đèn ***g đỏ bừng sáng, tựa như bao trùm lấy toàn bộ mừng vui bên trong.
Lạc Bình không dám kháng chỉ, sau khi nghênh đón Dao Quý phi, dưới sự hướng dẫn của thái giám, hắn đi vào Chân Ương Điện, tiện tay cầm một quyển sách giải trí lên đọc, kiên nhẫn chờ tiểu Hoàng đế hậm hực đêm tân hôn.
Quá nửa đêm, Chu Hành tới Chân Ương Điện.
Y bước vào, nhíu mày, “Sao chỗ này cũng đổi thành nến đỏ? Đúng là phát mệt.”
Lạc Bình bất đắc dĩ nhìn y, “Duy khủng dạ thâm hoa thụy khứ, cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang (*). Bệ hạ chẳng quan tâm tới hai vị kiều thê, quả nhiên là… Không hiểu phong tình.”
[(*): Trích từ bài thơ “Hải Đường” của Tô Thức:
Nguyên văn:
唯恐夜深花睡去
故烧高烛照红妆
(Duy khủng dạ thâm hoa thụy khứ
Cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang)
Tạm dịch:
Chỉ sợ đêm khuya hoa ngủ mất
Cố chong ngọn nến ngắm sắc hồng.]
Chu Hành bĩu môi, nhìn thấy quyển sách trên tay Lạc Bình, y kinh ngạc hỏi, “Lạc khanh cũng xem tiểu thuyết của Hứa công tử?”
“Tiện tay cầm đến, tiện thể nhìn xem.”
“Ừm.”
Khuôn mặt Chu Hành ửng đỏ, có vẻ y đã biến rượu hợp cẩn thành rượu tiêu sầu, uống nhiều lắm.
Trông y khá mệt mỏi, hai mí mắt như muốn sụp xuống, ngơ ngác nhìn Lạc Bình, nói toàn chuyện không đâu.
“Trẫm cũng đọc tiểu thuyết của Hứa công tử, mấy người yêu nhau trong đó, ai cũng sống chết vì nhau. Lạc khanh, trên đời này thực sự có thứ cảm xúc mãnh liệt như vậy sao? Ngay cả mạng sống cũng không cần sao?”
“Đều chỉ là trong sách mà thôi.” Lạc Bình nói, “Cho dù sống chết cùng nhau, cũng chưa chắc đã là viên mãn.”
“Thế, Lạc khanh có người mình thích sao?”
“…” Lạc Bình nhìn tiểu Hoàng đế đang cố mở to mắt, dáng vẻ không thông suốt, không khỏi mỉm cười, “Có, thần có người mình thích.”
“Người đó như thế nào?”
“Là một người vừa bướng bỉnh lại vừa vô lý, nhưng đôi lúc cũng rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng.”
“À, sao không thấy khanh ở bên cạnh nàng?”
“Người đó đang ở một nơi rất xa…”
…
Chu Hành ngủ, Lạc Bình gọi thái giám đưa y về Triêu Dương Cung.
Phương Đông hửng sáng, hắn rời đi từ cửa bên của hoàng cung, muốn về nhà ngủ bù một giấc, trong lòng hỗn loạn nghĩ tới hai chuyện.
Một là tiểu thuyết của Hứa công tử hại người rất nặng, ngay cả cửu ngũ chí tôn cũng bị đầu độc rồi. Hai là thời gian qua nhanh quá, Công chúa gả chồng, Hoàng đế lấy vợ, chỉ trong nháy mắt mà cảnh còn người mất.
________________________________________
Chu Đường ở xa tận Bắc Cảnh, nhận được tin tiểu Hoàng đế đại hôn, cau mày trầm ngâm thật lâu.
Phương Tấn hỏi, “Tướng quân đang nghĩ gì thế? Lo lắng Ninh Vương có ý đồ khác?”
Chu Đường buồn rầu mà nói, “Ta đang suy nghĩ, làm sao mới cưới được tiểu phu tử về nhà.”
“… Thỉnh Tướng quân cứ suy nghĩ về lời mời của Ninh Vương trước đi đã.”