Thật sự là cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua cánh cửa nào đẹp như vậy.
Đứng trước cánh cổng cao lớn màu đen bằng sắt có chạm trổ hoa văn kia, Cẩm Tú ngây dại. Đây là chỗ ở của Minh Châu sao? Đây sao có thể là chỗ Minh Châu ở được! Nhưng trên tờ giấy bị mồ hôi thấm ướt trong lòng bàn tay, dọc theo đường đi giở ra xem không biết bao nhiêu lần cho nên bị nhăn thành một cục kia là địa chỉ mà Điền thúc dùng bút lông viết, rõ ràng khớp với địa chỉ được khắc trên tấm biển bên cạnh.
Nhìn xuyên qua tay vịn, ngóng vào bên trong, rõ ràng là một tòa nhà xa hoa lộng lẫy. Thảm cỏ xanh, núi giả, hồ nước, tòa lầu màu gạch đỏ với kiến trúc hiện đại được vây quanh bởi những khóm hoa tulip… Làm sao có thể! Mười năm trước, Minh Châu mới chỉ mười lăm tuổi. Một mình chị ấy ở Thượng Hải, không thân thích, không chỗ dựa. Lấy đâu ra một tòa nhà lớn như vậy?
Có lẽ là chị ấy gả cho người ta. Nhưng lúc Điền thúc trở về, cũng không có nói đến chuyện này.
Cẩm Tú do dự nhấn chuông cửa. Tuy rằng đã qua giữa hè, nhưng nắng gắt vẫn cứ nóng bức người như cũ. Nàng vừa đói vừa khát, phơi nắng đến đầu váng mắt hoa. Dù sao cũng đã đến đây, ngàn dặm xa xôi, mặc kệ là đúng hay sai, tóm lại nên đi vào nhìn một cái.
Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên. Lên tiếng trả lời, đi ra mở cửa là một phụ nữ giúp việc mặc quần đen áo trắng, ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc búi thấp, không rối một sợi. Cách tay vịn, bà ta hết sức nghi ngờ mà nhìn Cẩm Tú từ trên xuống dưới: “Cô tìm ai?”
Cẩm Tú bị bà ta nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, theo bản năng rụt đôi giày vải đã mòn trên chân lại. “Xin hỏi có phải Vinh Minh Châu ở nơi này hay không?”
“Tiểu thư nhà ta họ Ân, không phải họ Vinh. Ngay cả tên của cô ấy cô cũng nói không rõ, tìm cô ấy làm cái gì?”
Họ Ân?! Thì ra Minh Châu thật sự đổi họ. Cẩm Tú kinh ngạc. “Chị ấy vốn họ Vinh… Tôi là em gái của chị ấy.”
Người phụ nữ kia lập tức trừng mắt. “Tiểu thư nhà ta là cô nhi, mấy năm nay đều chỉ có một mình, ở đâu chạy ra em gái gì chứ. Cô gái à, những chuyện thế này không thể nói bậy!”
Minh Châu nói nàng mồ côi? Lòng Cẩm Tú lại nặng trĩu. Xem ra, từ xa xôi tìm đến Thượng Hải, thì ra là nhầm rồi. Minh Châu đã xóa sạch sẽ tên họ gia thế, rõ ràng là trong lòng có oán hận, thà làm người một lần nữa, cũng không muốn nhắc lại chuyện trước đây. Còn chưa vào cửa nàng đã biết Minh Châu sẽ không hoan nghênh nàng đến. Đứa em gái mười năm chưa từng gặp mặt này, khi gặp lại, có lẽ chẳng qua là người xa lạ.
“Cô gái à, nhìn dáng vẻ của cô cũng đàng hoàng, chuyện gì không làm, lại đi giả danh lừa bịp! Vả lại, ngôi nhà này tuy rằng hiếu khách, tiểu thư nhà ta cũng rất hào phóng, nếu cô tìm đến cửa chìa tay xin vài đồng, có thể cô ấy nhất thời mềm lòng mà ban cho. Có điều nếu cô đến lừa gạt cô ấy, trong mắt của tiểu thư nhà ta không dung một hạt cát.”
Người phụ nữ này nói chuyện vừa nhanh lại vội. Cẩm Tú nghe xong cả buổi mới hiểu bà ta đang nói gì. Nụ cười mê man trên mặt còn chưa kịp thu lại, cả khuôn mặt đã nóng lên, đỏ đến mang tai! Thật không dám tin, một người hầu cũng sẽ nói ra những lời như vậy với nàng. Cẩm Tú biết bây giờ mình ăn mặc rất nghèo nàn. Từ Trấn Giang xa xôi đến, trên đường lăn lộn nào xe nào thuyền, chiếc áo ngắn bằng vải bố trắng đã bẩn không nên hình nên dáng. Cái túi da duy nhất trong tay cũng dính một lớp đất. Nhưng nàng lớn đến thế này, bị người ta nói là kẻ lừa đảo ngay trước mặt, vẫn là lần đầu tiên trong đời.
“Bà mở cửa ra. Cho dù chị ấy không nhận tôi, cũng phải do chính miệng Minh Châu nói.” Cẩm Tú cao giọng: “Cho dù bà không chịu mở cửa, đi vào thông báo một tiếng cũng được.”
“Chao ôi, còn dám hung hăng. Cô cho nơi này là chỗ nào? Tôi nói cho cô biết, tại Thượng Hải này còn chưa có ai dám ở chỗ này giương oai. Ngay cả người của sở cảnh sát nhìn thấy tiểu thư nhà ta cũng phải cung kính khách khí, cô còn ở nơi này hô to gọi nhỏ ! Nói thật, người như cô tôi thấy nhiều rồi. Nếu không đi cho nhanh, đừng trách chúng tôi không khách khí.”
“Bà!” Cẩm Tú giận đến mức thiếu chút nữa nói không nên lời, đành phải lay tay vịn lớn tiếng kêu: “Minh Châu! Minh Châu, chị ra đây… Em là Cẩm Tú…
Người phụ nữ cuống quít muốn ngăn lại. Đang lúc la hét ầm ĩ, trên bậc thềm trước cửa ngôi nhà màu gạch đỏ kia xuất hiện một cô gái. Áo dài bằng lụa mỏng màu xanh khổng tước, vô cùng yểu điệu, tóc dài như mây, từ xa liền cao giọng hỏi: “Là ai? Má Dư, bà cãi nhau với ai vậy? Coi chừng làm ồn đến giấc ngủ trưa của a tỷ, chị ấy mà bực bội thì sẽ không khách khí.” Trong giọng nói lạnh nhạt có vẻ bực bội, nhưng nghe ra thật sự trong trẻo êm tai, tư thế bước vội của nàng lại càng tuyệt đẹp, eo nhỏ chân dài đều thấp thoáng như ẩn như hiện trong áo lụa mỏng, giống như cành dương liễu khẽ lay động trong gió.
Cô gái xinh đẹp này sẽ không là Minh Châu đi?! Cẩm Tú kinh ngạc lại vui mừng. Còn nhớ năm đó Minh Châu tuy rằng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng đã trổ mã hết sức động lòng người. Còn thường hay bị mẹ cả chỉ vào mũi mắng là “tiểu hồ ly”. Mẹ của Minh Châu vốn là người xinh đẹp nhất trong mấy bà dì, chỉ tiếc là mệnh bạc.
“Minh Châu, Minh Châu, là em!” Cẩm Tú nắm chặt lấy tay vịn, trái tim đột nhiên nóng lên: “Còn nhớ quê nhà Trấn Giang hay không, em là Cẩm Tú đây.”
Cô gái áo xanh kia dừng bước ở trước cửa, đuôi mày nhíu lại, đánh giá Cẩm Tú từ đầu đến chân một lần: “Cô không biết a tỷ nhà tôi? Cô bảo tôi là Minh Châu?”
Cẩm Tú ngẩn ngơ, lúc này mới biết mình nhận sai người. Vội vàng lấy lại bình tĩnh mà nhìn lại. Cô gái trước mắt này không thể nghi ngờ là một mỹ nữ. Gương mặt nhỏ nhắn, nước da màu mật ong, đôi mắt màu nâu hơi giống mắt mèo, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt đong đưa, mềm mại đáng yêu nói không nên lời. Nhưng đây quả thực không phải Minh Châu.
Minh Châu có làn da trắng như tuyết, mặt trái xoan, cằm nhọn, có đôi mắt hạnh, lại là mắt một mí, khóe môi còn có một nốt ruồi son nho nhỏ. Tuy nói mười năm không gặp, nhưng cũng sẽ không thay đổi nhiều như vậy.
“Thực xin lỗi, tôi nhận lầm người.” Cẩm Tú vội vàng giải thích: “Tôi đến từ quê nhà của chị ấy, rất nhiều năm không gặp, cho nên… Có thể cho tôi gặp mặt chị ấy một lần được không?”
Cô gái áo xanh cũng nói giống như vậy: “Cho tới giờ còn chưa nghe a tỷ nói quê nhà còn có người?”
Cẩm Tú ngừng ý nghĩ muốn tiếp tục giải thích lại. Câu chuyện hơn mười năm trước, phải giải thích thế nào đây? Huống chi cho dù nói thật bọn họ cũng sẽ không tin tưởng. Cứ dây dưa như vậy, chỉ sợ hôm nay thực sự không vào được cánh cửa này. Thật sự bất đắc dĩ, Cẩm Tú đành phải kiên quyết ngẩng đầu lên, nói dối: “Tôi nói… tôi là em gái của chị ấy, thật ra là em họ xa, bà con trong dòng họ…”
“À.” Rốt cuộc cô gái áo xanh cũng hiểu ra, nhẹ nhàng cười, nhưng ý cười kia cũng mang theo vài phần khinh thường. “Nếu đã tìm tới cửa, má Dư, bà cứ mở cửa cho cô ta vào đi.”
Má Dư vừa lầm bầm vừa cực kỳ không tình nguyện mở cửa ra: “Đầu năm nay, giả mạo họ hàng đến càng nhiều. Bạn bè bà con xa tít tắp cũng đều tìm đến cửa tống tiền. Lúc nghèo túng cũng không biết trốn ở đâu…”
Cẩm Tú nghe rất rõ ràng, lại cố gắng không tức giận. Niềm vui sắp được nhìn thấy Minh Châu đã đè nén tất cả xuống dưới. Sự do dự vẫn luôn có trước lúc đến đây, gió bụi mệt mỏi trên đường đi, xe thuyền xóc nảy, còn có việc không vui vừa rồi… Tất cả tất cả đều thua kém với kỳ vọng tha thiết trong lòng… Mười năm. Minh Châu, chị có khỏe không? Chị còn nhớ Cẩm Tú năm đó đi theo phía sau chị đòi lồng đèn giấy, đòi đồ chơi làm bằng đường sao? Chị có biết hay không, hiện tại, chị là người thân duy nhất của em trên đời này.
Cô gái áo xanh kia dẫn Cẩm Tú vào cửa, thẳng đường đi vào tòa nhà màu gạch đỏ kia. “Vừa rồi cô nói cô tên là gì?”
“Cẩm Tú, Vinh Cẩm Tú. Chị thì sao? Tôi nghe chị gọi Minh Châu là ‘a tỷ’, sẽ không là bà con phía dì hai chứ?” Cẩm Tú đoán vậy. Nghe nói năm đó hình như là Minh Châu đến Thượng Hải nương nhờ họ hàng.
Cô gái áo xanh cười “xì”, quay đầu liếc nàng một cái. “Không dám nhận, tôi họ Tô, tên thật là kêu Ngân Đễ. Thượng Hải có mấy trăm mấy ngàn người kêu Trương Ngân Đễ, Lí Ngân Đễ. Có điều vì để dễ gọi mọi người đều gọi tôi một tiếng A Đễ. Tôi chẳng qua cũng chỉ là kẻ dưới, sao dám nói là thân thích với a tỷ. Nhưng nói đi nói lại, mấy năm nay, hình như bà con của a tỷ quả thật cũng hơi nhiều.”
Cẩm Tú biết nàng còn có hàm ý khác, nhưng đã vào cửa, cũng không đáng gây chuyện khắp nơi với người ta. Nàng nói hai ba câu thật ra cũng không quan trọng. Chỉ cần thế này có thể gặp Minh Châu là tốt rồi. Trộm nghĩ cũng thật là, một người đẹp như vậy, nàng lại còn nói mình chẳng qua chỉ là kẻ dưới.
Mới vừa nghĩ như vậy đã tiến vào phòng khách. Một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khắp nơi như sương mù, bên tai nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ du dương, ánh sáng hơi tối. Trong lòng Cẩm Tú không hiểu sao lại rung động. Giương mắt nhìn lên, trước hết nhìn thấy một bộ sôpha kiểu tây vừa dài vừa rộng. Hai cô gái mười tám mười chín tuổi vai kề vai, đầu sát đầu đang cùng nhau ngồi giở xem một quyển sách tranh. Thấy có người đến, cũng chỉ hơi ngẩng đầu liếc mắt một cái, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, cứ tiếp tục lật quyển sách tranh, giống như người đến chỉ là con mèo con chó trong nhà. Hai người các nàng, một người mặc váy dài satanh màu san hô đỏ, một người mặc áo ngắn ở nhà bằng tơ tằm, lại chải cùng một kiểu tóc bím dài bóng loáng, mắt hạnh mày ngài, chân mày như vẽ. Quả nhiên là một đôi người ngọc.
A Đễ tiếp đón nàng: “Cô ngồi ở bên này trước, a tỷ đang ngủ trưa, một lát nữa là dậy.”
Cẩm Tú đành phải ngồi xuống chiếc ghế dựa phía xa xa, đặt túi da trong tay ở bên chân mình. Dọc theo đường đi đã nghĩ qua rất nhiều lần, chỗ của Minh Châu sẽ là hoàn cảnh như thế nào. Nhìn thấy nàng, là vui mừng hay là ngạc nhiên. Chỉ không ngờ tới, chị ấy lại sống ở nơi như vậy.
A Đễ kêu hầu gái đến rót trà, cũng đi thẳng ra ngoài, cuối cùng bỏ lại một mình Cẩm Tú ở đó. Cẩm Tú nếm một ngụm trà, hương trà thơm ngát cả miệng, có điều hơi lạnh, e rằng là của người khác uống còn lại đi? Nhưng thật sự là khát quá rồi, cũng không để ý nhiều như vậy, uống một hơi sạch sẽ.
Chén trà đã trống không, cũng không có ai đến châm thêm. Hai cô gái trẻ trên sôpha đối diện đang tiếp tục xem tập tranh, nhỏ giọng cười đùa, dường như coi như không có nàng. Không biết vì sao, thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp. Góc tường treo một cái đồng hồ gỗ viền vàng, quả lắc dao động thật lâu mới tích tắc một chút. Cẩm Tú càng lúc càng cảm thấy bất an, ngồi ghế trên mà cứ như ngồi trên đống lửa. Nơi này mọi thứ đều rực rỡ tráng lệ, đẹp không sao tả xiết, còn có rất nhiều thứ mới mẻ nàng chưa từng thấy qua. Thế nhưng lại luôn cảm thấy bước vào chỗ của người khác. Quần áo mồ hôi loang lổ, gió bụi mệt mỏi, đầu tóc lộn xộn, kể cả dáng vẻ hồi hộp thận trọng của nàng dường như đều hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Cuối cùng, thật lâu sau, trên cầu thang rốt cuộc vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cẩm Tú thở ra một tiếng, kìm lòng không đậu mà đứng dậy, bảy phần vui mừng, ba phần thấp thỏm. Là Minh Châu sao? Là Minh Châu xuống sao!
Nhìn lên cầu thang, đầu tiên nàng nhìn thấy một đôi chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn, mang một đôi guốc gỗ Nhật Bản sặc sỡ, sau đó là vạt áo ngủ bằng gấm màu tím nhạt, chiếc eo thon buộc thắt lưng… Lại nhìn lên phía trên, trên bàn tay trắng nõn là một cây quạt bằng gỗ đàn hương. Minh Châu xuống rồi!
Tóc nàng được uốn, đen nhánh mà cuốn lọn. Nhiều năm không gặp, không ngờ dáng người nàng đã cao ráo như vậy. Quả nhiên vẫn là khuôn mặt trái xoan trắng mịn như ngọc không hề trang điểm, đôi môi cong tuyệt mỹ, khóe môi lại điểm một nốt ruồi son nhỏ xinh đẹp. Có lẽ là vừa mới ngủ trưa dậy, nàng còn mang theo một chút uể oải nói không nên lời. Nhưng rốt cuộc Cẩm Tú không cách nào miêu tả được đôi mắt của nàng. Cho tới bây giờ nàng mới biết “mắt mơ” mà trong sách nói đến có nghĩa là gì.
Cẩm Tú nhìn Minh Châu từng bước từng bước xuống lầu, ngồi xuống trước mặt. Lúc này nàng mới phát hiện thì ra mình vẫn nín thở.
“A tỷ.” Hai cô gái vừa rồi vẫn ngồi trên sôpha xem sách, không coi ai ra gì kia đồng loạt đứng lên. Một người rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc bằng bạc ra, một người khác nhanh chóng đi châm trà mới.
“Cạch”. Một tiếng giòn tan vang lên. Minh Châu bật hộp quẹt, châm thuốc, từ từ hút một hơi. Động tác này, tao nhã giống như là gió nhẹ khẽ lướt qua cành liễu. Cẩm Tú ngơ ngác đứng nhìn, không dám tin. Đây… đây là Minh Châu? Từ nhỏ cùng nhau lớn lên trong nhà họ Vinh ở Trấn Giang, chị gái của mình – Minh Châu sao?
Không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ tới, mùa đông năm ấy, khi tết đến mỗi người đều may áo mới. Các anh em trai, mỗi người bọn họ còn có pháo, trái cây. Chỉ có nàng và Minh Châu là mặc áo cũ, ở nhà sau. Minh Châu kêu nàng đến trước mặt, xòe bàn tay lạnh ngắt đỏ bừng ra, bên trong là hai cái bánh gạo nếp hạch đào. Minh Châu cười nói, là trộm từ trong phòng mẹ cả.
Minh Châu khi đó, cũng giống như Cẩm Tú, tết hai bím tóc dài, có một đôi mắt trắng đen rõ ràng. Nhưng bây giờ, nàng đã không phải là Minh Châu mà Cẩm Tú quen biết. Vừa rồi ở ngoài cửa nhìn thấy A Đễ, đã rất kinh ngạc. Ai biết Minh Châu vừa bước xuống, dường như hoa mai cùng sắc màu trong phòng đều bị lu mờ. Trên đời này sao có thể có một cô gái xinh đẹp như vậy, quyến rũ mất hồn như vậy?!
“Minh Châu…” Cẩm Tú vốn muốn gọi một tiếng chị, nhưng không biết tại sao lại nói không nên lời. Gọi tên của nàng, lại cảm thấy không ổn, ngừng lại một chút, mới thêm một tiếng “chị”.
“Không dám.” Khóe môi Minh Châu cười nhàn nhạt, thản nhiên châm biếm. “Tôi nghe má Dư nói, cô từ Trấn Giang đến, là em họ xa của tôi.”
Vừa nghe những lời này, giống như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu, nhất thời lòng Cẩm Tú lạnh đi một nửa. Nhưng còn chưa tin, cho nên tiến lên phía trước một bước, muốn cho nàng xem rõ ràng một chút: “Em là Cẩm Tú, chị, em là Vinh Cẩm Tú.”
“Ồ, má Dư cũng đã nói qua.” Minh Châu vẫn không chút để ý, quay đầu kêu hai cô gái bên cạnh. “Sương Tú, đem đôi dép lê bằng gấm thêu hoa của tôi lại đây. Lát nữa Hướng tiên sinh muốn đến đây, anh ấy ghét tôi mang đôi guốc Nhật này nhất. A Hi, cô xuống nhà bếp dặn một tiếng, tối nay chuẩn bị ba ba chưng đường phèn, sợ là Anh thiếu cũng đến. Đúng rồi, hỏi một chút còn gạch cua không. Gạch cua chưng yến mạch lần trước, Nhị gia nói cũng không tệ.”
A Hi vâng lời, khi sắp đi ra cửa, lại quay đầu hỏi: “A tỷ, Nhị gia có trận đấu, có tới không?”
“Không tới cũng phải chuẩn bị.” Minh Châu nâng chén trà lên: “Bảo cô đi thì cứ đi. Nếu anh ta không đến, không phải những thứ ngon này đều làm lợi cho mấy người các cô sao.”
A Hi lè lưỡi cười, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cẩm Tú đứng ở đó, mặt nóng lên, nhưng trong lòng lại lạnh dần đến đầu ngón tay. Minh Châu đã ở trước mặt nhưng nàng không nhận ra mình. Thậm chí ngay cả cái tên Cẩm Tú cũng đã không nhớ nữa.
“Cô… gọi là gì? Cẩm Tú phải không?” Cuối cùng Minh Châu quay đầu lại. “Đã đến đây một chuyến, tốt xấu gì cũng ở lại ăn bữa cơm chiều đi. À đúng rồi, buổi tối chỗ tôi còn có mấy người khách. Không thì cô ăn cùng với mấy người má Dư nha?”
“Chị…” Cẩm Tú khàn giọng mở miệng. Không biết là vì thất vọng hay là vì cái gì, giọng của nàng đã thay đổi, dường như là cố gắng kìm nén mới không run rẩy. “Em không.. không phải đến chỗ của chị… làm tiền .”
Chén trà trong tay Minh Châu được đặt lên trên kỉ trà, đặt rất mạnh, cái chén vang lên “rầm” một tiếng. Minh Châu lại nở nụ cười. “Tôi biết. Má Dư nói chuyện vẫn luôn bộc trực như vậy, cũng không xem thử da mặt người ta có chịu đựng nổi không. Có điều cô từ thật xa đến đây, chúng ta là bà con, cũng làm phiền cô còn nhớ tới tôi, đặc biệt đến thăm một chuyến. Vẫn nên đưa cho cô chi phí tàu xe.”
Cẩm Tú nhịn không được mà cắn chặt răng.
Vừa rồi má Dư cho nàng là kẻ lừa đảo, chuyện này không sao cả, nàng coi như là không nghe thấy. Nhưng hiện tại ngay cả Minh Châu cũng xua đuổi nàng như một kẻ ăn mày… Nơi này không thể ở tiếp được rồi.
“Đã mười năm chị không trở về đúng không.” Cẩm Tú bình tĩnh một cách bất ngờ. Kích động, mong chờ, hồi hộp, thấp thỏm, dường như bỗng nhiên đều biến mất. Chỉ còn từng đợi từng đợt chua xót: “Cho nên đại khái là chị còn không biết năm ngoái cha đã qua đời. Ông ấy vốn bị bệnh, đại ca xảy ra chuyện ở bên ngoài, sau khi ông biết liền tê liệt cả người. Chủ nợ tới xiết nhà, mẹ cả mang theo Thư Huệ, vét sạch tất cả tiền bạc trong nhà, trở về nhà mẹ đẻ ở Tương Sơn…”
“Vinh Cẩm Tú!” Minh Châu lớn tiếng ngắt lời nàng. “Cô thật sự coi tôi là người một nhà nhỉ. Cha cô có chết hay không thì liên quan gì đến tôi? Họ Vinh chết sạch hết, tôi vui mừng còn không kịp. Thế nào, cô còn chạy đến chỗ tôi báo tang sao!”
“Ông ấy là cha em, cũng là cha chị mà.” Dường như Minh Châu trong mắt Cẩm Tú càng ngày càng không rõ. “Chị, không phải chị không biết em là ai, chẳng qua là không muốn nhận em, có phải hay không? Em biết chị hận cha cùng mẹ cả. Nhưng năm đó khi chị rời đi, em mới chín tuổi. Em đuổi theo chị nhưng không kịp. Trơ mắt nhìn tấm ván gỗ chở chị cùng dì hai từ bên kia sông trôi đi… Ngay cả em chị cũng trách tội sao?”
Lúc này người hầu, Sương Tú, má Dư ở một bên nghe được đều ngây người ra. Nghe thấy tiếng gọi, Sương Tú khôi phục lại tinh thần, vội vàng cuống cuồng lấy tiền từ trong ngăn kéo đưa tới tay Minh Châu.
Minh Châu cầm lấy tiền, một xấp thật dày, nàng cũng không thèm đếm, giơ tay quăng đến trước mặt Cẩm Tú. “Cầm cái này rồi mau đi đi, sau này đừng đến nữa.”
Tiền giấy sặc sỡ vung vãi đầy đất, Cẩm Tú cũng không thèm cúi đầu liếc mắt một cái, nàng đứng thẳng trước mặt Minh Châu. “Chị biết em đến đây không phải vì cái này. Trong nhà không còn ai nữa. Chị, chị nhìn em một chút, sau này nhớ đến em thì lần này em đi Thượng Hải cũng không uổng phí.”
“Thật sao? Thì ra là vì trong nhà không còn ai cho nên mới nhớ đến tôi.” Minh Châu cười lạnh. “Mười năm trước cô đã làm gì chứ? Cô cho là trên đời này chỉ có một mình cô là không nơi nương tựa sao? Nói cho cô biết, Vinh Cẩm Tú, bắt đầu từ cái ngày mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Vinh, chết ở bên đường thì tôi cũng không còn người thân nào trên đời này.”
Trước mắt Cẩm Tú mơ hồ, dường như đã không thấy rõ mặt Minh Châu. Không sao, chị ấy không thích mình cũng không sao, về nhà là được rồi… Nếu có thể về nhà thì tốt rồi.
“Được… Vậy em đi ngay.” Cẩm Tú xoay người, giẫm lên tiền rơi đầy đất mà đi ra ngoài. Một mình từ quê nhà đến đây, đi xa như vậy, lăn lộn va chạm, không có chỗ ăn cơm, không có chỗ để ngủ, nhưng cũng chưa từng chua xót như giờ phút này.
Trong mắt giống như đều là sương mù, nhìn cái gì cũng đều mông lung mờ mịt, là nước mắt sao? Sao lại lạnh đến nỗi không thể chảy ra chứ!
Trong lòng dường như loạn thành một đống, lại dường như là toàn bộ trống rỗng. Cẩm Tú đi tới cửa, không thấy rõ đường đi, không cẩn thận một cái liền va vào người khác. Cú va chạm này bất ngờ nên không kịp tránh, lực cũng rất mạnh. “Rầm” một tiếng, cả người nàng đều chấn động lùi ra sau một bước, sương mù tràn ngập bỗng chảy ra khóe mắt, trước mắt bỗng nhiên rõ ràng. Có người lập tức đỡ lấy vai nàng, hai ngón tay cầm lấy cằm của nàng, nâng mặt của nàng lên.
Cẩm Tú ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một gương mặt anh tuấn như điêu khắc. Là một người đàn ông. Hơn nữa ở Trấn Giang, nàng chưa từng gặp qua người đàn ông nào có ngoại hình đẹp như vậy, quả thực là hồn xiêu phách lạc.
Vào lúc này, trong tâm trạng này bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt như vậy, hơn nữa còn cúi đầu cách mặt mình không đến nửa thước(*), ngay cả hơi thở ấm áp của hắn cũng phả vào trên mặt nàng… Cẩm Tú ngây dại. Đôi mắt của hắn màu hổ phách, giống như mang theo một loại ma lực, không kiêng nể gì mà càn quét trên khuôn mặt nàng.
Hắn làm như vô cùng thân thiết mà ôm lấy vai nàng: “Trên đời này còn không có chuyện gì mà Hướng Anh Đông tôi không giải quyết được. Nào, hiếm khi bọn tôi đến đây ăn cơm, cùng nhau vào ngồi đi.”
Thật rối loạn. Cẩm Tú giãy giụa một chút, nhưng lại giãy không thoát.
“Anh thiếu!” Đúng lúc A Đễ từ bên ngoài đi vào, vừa thấy tình huống này, vội vàng đến giải thích: “Tôi nói lúc này còn sớm, sao anh và Nhị gia đã tới rồi! Cô gái này không phải là người của chúng tôi, là người đến từ quê nhà của a tỷ, một người bà con xa.”
“Bà con xa?” Hướng Anh Đông ngắm nghía Cẩm Tú, tấm tắc lắc đầu. “Thật đáng tiếc, nếu như dạy dỗ cho tốt, cho dù chỉ học được một nửa của Minh Châu thôi thì đã có thể khó tả, xinh đẹp hạng nhất thiên hạ.”
Anh ta là ai vậy?!
Cẩm Tú ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới ngoài cửa, ở bên cạnh Hướng Anh Đông còn có một người đàn ông, mặc âu phục trắng đắt tiền, đầu tóc cắt rất ngắn, gương mặt khôi ngô tuấn tú, điềm tĩnh an nhàn.
Vẻ điềm tĩnh thản nhiên của hắn lại khiến cho trái tim đập nhanh cùng hơi thở hỗn loạn của Cẩm Tú bỗng nhiên ổn định lại.
Đây là đang làm cái gì? Cẩm Tú khôi phục lại tinh thần. Chắc chắn hai người này chính là khách quý mà vừa rồi Minh Châu vừa vội vàng đổi lại dép lê, vừa chuẩn bị bữa tối để nghênh đón.
Cẩm Tú đưa tay nhận lấy. Thật ra trong cái túi da kia căn bản là trống không. Ngoại trừ hai bộ quần áo cũ cùng một cây tiêu bằng trúc từ nhỏ liền mang theo trên người ra thì không còn thứ gì khác. Nhưng dọc theo đường đi, cho dù là trống không, nàng cũng vẫn mang chặt lấy, nếu không cũng chỉ còn lại một đôi tay trắng, nào có dũng khí tiếp tục đi về phía trước.
Hướng Anh Đông nhìn nàng tiếp nhận túi da, chậm rãi hướng về phía vườn hoa ngoài cửa lớn đi ra ngoài, trên mặt lại có chút ngập ngùng thương xót. “Thật sự là đồng hương của Minh Châu sao? Sao lại không giữ lại?”
Tả Chấn bên cạnh hắn đã đi vào phòng khách. Giấy bạc ngổn ngang đầy đất, sắc mặt Minh Châu tái nhợt, cả căn phòng im ắng khác thường, mấy người Sương Tú, A Hi cùng má Dư đều đứng ở một bên không dám hé răng. Đây đúng là hiếm thấy. Thường ngày vào lúc này, hai người Sương Tú cùng A Hi hẳn là đã sớm một tiếng “Anh thiếu”, một tiếng “Nhị gia” mà chạy tới nghênh đón.
Hướng Anh Đông cũng vào theo, cười hỏi Minh Châu:“Lúc này cô lại hát tuồng gì nữa đây? Đang yên đang lành lại chạy ra một đứa em gái.”
Hướng Anh Đông cũng không để tâm. “Hai người các cô đứng đối mặt nhau như gà chọi làm hai người chúng tôi đều phải đứng ở bên ngoài nửa ngày trời, tiến vào cũng không được, đi ra cũng không xong. Nhưng thật ra tôi có chút tò mò, từ trước đến giờ chưa từng nghe cô đề cập đến chuyện quê nhà…”
“Như vậy sau này cũng không cần nhắc đến.” Minh Châu ngắt lời hắn, tốt xấu gì giọng nói cũng dịu đi một chút. “Xem đầu óc của tôi này, đã nói tối nay đánh bài mà cái bàn chơi bài còn chưa mang lên. A Đễ, Sương Tú, má Dư, các người còn đứng đó làm cái gì. Nhìn xem, khắp nơi lộn xộn, còn không mau dọn dẹp một chút, đừng để Nhị gia cùng Anh thiếu thấy phiền lòng. A Hi, cô xuống nhà bếp lấy điểm tâm với nước trà lại đây. Đúng rồi, bưng một dĩa trà xanh hạnh nhân lần trước đến đây.”
Tả Chấn không nói chuyện, vừa ngồi xuống, một đôi tay mềm mại mang theo hương hoa lan đã nhẹ nhàng đặt trên vai hắn, mátxa sau gáy cùng vai hắn. Là A Đễ, đang mang theo nụ cười oán giận: “Cả nửa tháng trời cũng không đến đây. Nhị gia, anh bận rộn hay là quên mấy người chúng em mất rồi?”
Tả Chấn nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế. “Có Anh Đông ở đây, làm sao tôi dám quên các cô được. Cứ vài ngày cậu ta không đến thì sẽ mất hồn .”
“Biết anh bận rộn mà…” Minh Châu cũng cười. “Gần đây ở bến tàu xây dựng kho hàng tây. Ngay cả Hàn Xuyên cũng tìm không thấy bóng dáng của anh, cuối cùng bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút chứ.”
“Còn lại thì Thiệu Huy làm.” Tả Chấn trêu chọc. “Người bên ngoài, nếu muốn nói tới bản lĩnh mátxa đều kém A Đễ, nhìn ra được là đích thân cô dạy dỗ .”
Minh Châu hơi trách cứ. “Sao ngay cả anh cũng nói chuyện giống hệt Anh Đông, không đứng đắn gì cả.”
Tả Chấn nói:“Lời đứng đắn nói quá nhiều rồi, cũng cảm thấy chán .”
A Hi ngồi ở bên cạnh Hướng Anh Đông, vừa dùng một chiếc thìa nhỏ múc mật quế hoa khuấy vào trong hồng trà, vừa đưa tới miệng Hướng Anh Đông. “Anh thiếu, lúc này đã sang thu, thời tiết cũng khô hanh hơn. Đây là mật quế hoa mà a tỷ đặc biệt sai người đem về từ nông thôn, mùi vị vô cùng thơm mát. Nào, uống nhuận giọng trước đi.”
Sương Tú cũng tiếp lời: “Đúng vậy, em đã dặn nhà bếp, tối nay còn có lê trắng chưng đường phèn, thanh giọng bổ phổi. Nhưng sao Hướng tiên sinh còn chưa tới?”
Hướng Anh Đông uống một ngụm hồng trà trong tay A Hi. ,“Còn không phải do vội vàng giành mối làm ăn với xưởng vải bông của người Nhật sao. Nhưng thế cũng tốt, đến trễ một chút, Minh Châu chờ không kịp, có lẽ sẽ theo tôi một buổi tối cũng không chừng.”
“Có gì mà không dám, lúc trước không phải anh ấy đoạt cô từ trong tay tôi sao? Cho nên mới nói, trên đời này, người hiền lành thì luôn chịu thiệt thòi.”
“Anh mà hiền lành?!” Minh Châu cùng mấy người A Đễ đồng loạt nhịn không được mà nở nụ cười. “Lá gan anh mà lớn chút nữa, bầu trời Thượng Hải cũng sắp bị anh chọc thủng.”
………………
(*) Thước này là đơn vị đo của Trung Quốc, khoảng 1/3m
Xem thêm...