• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh hai, em từ đâu ra vậy?”

“Là từ bên đường nhặt về.” Thằng anh đang tập trung làm toán nên coi nhẹ nó.

Nước mắt của con em lập tức ào ra: “Không phải mà!”

“Đúng, đúng, đúng.”

“Hu hu…” Con bé khóc long trời lở đất. Hôm nay ba mẹ không có ở nhà, vì thế Tiểu Sơ Thất chỉ có thể chán nản mà ngồi xuống an ủi nó: “Vỏ trứng của anh hai còn chưa tìm ra kìa, làm sao anh biết em từ đâu ra chứ. Nhưng anh còn nhớ em ở trong bụng của mẹ một thời gian, sau đó thì chui ra!”

“Vậy làm sao em vào đó được, anh hai?” Con nhóc ngồi bệch xuống đất mà lau nươc mắt.

“Ai ya, chờ anh tìm được vỏ trứng rồi nói tiếp.”

“À, vậy anh cũng tìm dùm em nha!” Em gái cầm lấy tay áo của anh trai, không ngừng lắc qua lắc lại.

“Chắc chắn rồi!” Tiểu Sơ Thất bỗng cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Bắt đầu từ bây giờ, nó không chỉ phải tìm xem vỏ trứng của mình ở đâu, mà còn phải tìm dùm em nó!

“Cảm ơn anh hai!” Con nhóc cười híp cả hai mắt, hàng mi run run, đầy nước mắt nước mũi mà hôn vào mặt của anh nó.

Máy đánh trứng

Thời gian này thời tiết không tốt, Tiểu Sơ Thất bị bệnh nhẹ, sau đó dần dần không thích ăn cơm, gần đây càng thậm tệ.

Cẩm Tú nói vậy để mẹ làm bánh gatô cho con ăn.

Đừng nói là Tiểu Sơ Thất, ngay cả Nhị gia cũng cảm thấy cực kỳ mong đợi.

Làm bánh, quá trình quan trọng nhất là đánh lòng trắng trứng. Thấy nàng vừa đánh được hai vòng thì Nhị gia đã nhận lấy nhiệm vụ này, rất thuần thục, đánh lòng trắng trứng nhuyễn như bơ, nghiêng qua cũng không chảy nữa, để vào trong nồi hấp làm cả nhà đều tràn ngập mùi trứng.

Đến khi bánh được làm xong, bưng lên bàn, Tiểu Sơ Thất vỗ tay, “mẹ, con muốn hết!” Sau đó hăng hái ăn hết ba cái bánh lớn, Nhị gia và Cẩm Tú muốn sái cả quai hàm.

Vì thế Nhị gia nói, sau này không ăn cơm nữa thì sẽ đút bánh cho nó.

Thế nhưng việc đánh trứng quả thật là rất tốn sức. Không tới nửa tháng, không biết Nhị gia lấy đâu ra một thứ gọi là máy đánh trứng, nghe nói là khi nhà hàng tây làm bánh gatô thì dùng nó.

Đáng thương cho Tiểu Sơ Thất, từ ngày đó cho đến khi nó lớn lên, nghĩ lại còn phát sợ bánh gatô.

Nghịch nước cả buổi sáng

Mùa hè đang nóng gắt, Tiểu Sơ Thất dẫn em gái ra vườn xem mẹ tưới hoa, còn Tả Chấn đang dẫn ống nước tưới cho cây ăn quả. Trong chốc lát, hai đứa trẻ không còn hứng thú gì với cái thùng nước của mẹ nó nữa mà chạy qua giành lấy ống nước trong tay ba nó.

Ầm ĩ đùa giỡn thì tất nhiên là bị nước làm ướt hết quần áo. Ngày mùa hè thế nhưng vẫn sợ bọn trẻ bị cảm lạnh, Cẩm Tú vội vã gọi bọn trẻ vào thay quần áo. Một người lớn hai đứa nhỏ nào chịu nghe lời, còn thuận tiện làm Cẩm Tú cũng ướt hết.

Nhị gia vốn muốn để cho hai đứa con chơi đùa, thế nhưng thấy Cẩm Tú ướt sủng cả người thì hắn mặc kệ hết. Hắn lấy khăn chụp lên người nàng, ôm lấy con gái, xách lấy Tiểu Sơ Thất đi vào trong nhà.

“Ba ơi, con còn muốn chơi, còn muốn chơi mà.” Bé gái không chịu nghe theo, Tiểu Sơ Thất thì lại càng không.

“Lát nữa sẽ bị cảm đó, mau thay quần áo đi!” Nhị gia không cho phép dây dưa.

“Thế nhưng lần trước ba và mẹ nghịch nước ở trong phòng cả buổi sáng thì sao. Nói là ăn sáng với con mà cũng không thấy xuống!” Tiểu Sơ Thất hùng hồn lên án.

“Đúng vậy, đúng vậy! Ô mai cùng bánh gatô mà con và anh hai để dành cho ba mẹ đều chảy hết!”

Cẩm Tú mặt đỏ tai hồng, Tả Chấn ngẩn tỏ te…

“Con trai à, đó không phải là nghịch nước, đó là…! Mà con nít hỏi chuyện người lớn làm cái gì? Đi thay quần áo mau!”

Thì ra đều là gà trống

Không biết Tả Chấn lấy đâu ra mấy con gà con đem về cho Tiểu Sơ Thất nuôi trong vườn.

“Ba ơi, con có thể ôm chúng nó không?”

Tả Chấn quơ lấy một con đặt trước mặt Tiểu Sơ Thất: “Con sờ nó thôi, coi chừng bị mổ đó.” Tiểu Sơ Thất rất dè dặt mà sờ con gà con kia, thấy nó không có động tĩnh gì liền nắm nó vào trong tay mà xem.

“Gà nhỏ thế này còn chưa biết mổ đâu, Tiểu Sơ Thất, ôm một chút là được rồi, gà con sẽ không thoải mái.” Cẩm Tú nói với con trai.

“Sao lại không thoải mái ạ? Con thích nhất là được ba mẹ ôm mà!” Vì thế Tiểu Sơ Thất thả con gà xuống đất.

“Ngốc ạ, sao con có thể giống gà được chứ!” Cẩm Tú lau sạch tay cho con: “Gà con thì phải thả cho nó chạy trên mặt đất, còn chúng ta khi nhỏ thì phải nuôi rất lâu. Nếu nó là gà mái, đợi nó lớn lên rồi còn có thể đẻ trứng.”

“Đẻ trứng?” Tiểu Sơ Thất lập tức trở nên rất hưng phấn: “Vậy có phải sẽ có vỏ trứng không?”

“Vậy thì còn phải đợi rất lâu nữa, vả lại ai biết con này là gà mái hay gà trống?” Quả thật ba của nó không biết phân biệt, đành chịu. Mà hình như Cẩm Tú cũng không rành lắm.

“Vậy phải đợi bao lâu? Con muốn xem vỏ trứng.” Tiểu Sơ Thất ngồi xổm xuống, thề rằng phải đợi gà đẻ trứng.

Tả Chấn xách thằng con lên: “Ăn cơm trước đã, đợi đến sinh nhật của con thì có lẽ đã được.”

“Tiểu Sơ Thất, ngày nào con cũng nhìn nó thì nó sẽ không lớn đâu. Một thời gian nữa chúng ta lại đến xem.” Cẩm Tú cũng giúp khuyên nó.

“Vậy được rồi, nếu như nó đẻ trứng thì ba mẹ phải nói cho con biết nha.” Tiểu Sơ Thất vô cùng quyến luyến mà nói tạm biệt với gà con.

Đáng tiếc, qua mấy ngày thì con gà con đó đã bị chết cóng. May mà mấy ngày nữa cũng là năm mới, Tiểu Sơ Thất đã không nhớ tới nữa. Vì thế, tại sinh nhật của con trai, Tả Chấn chỉ có thể mua về mấy con gà trống, nói với con trai: “Thì ra đều là gà trống, vậy không thể đẻ trứng được!”

Chuyện Tiểu Sơ Thất đi tìm vỏ trứng lại không có kết quả!

Mẹ đút

“Tiểu Sơ Thất, nào, ngoan ngoãn ăn hết canh này đi.” Cẩm Tú bưng chén canh, rất cẩn thận đi đến phía sau Tiểu Sơ Thất.

“Ứ, ba ăn đi!” Tiểu Sơ Thất hất bàn tay muốn ôm nó của Tả Chấn, hất tới trước chén canh.

“Con ăn trước đi rồi ba ăn.” Tả Chấn ôm nó lên.

“Mẹ đút!” Tiểu Sơ Thất kéo lấy tay Cẩm Tú, vì thế Cẩm Tú ngồi xuống đút cho nó mấy muỗng, thằng nhóc này lại đột nhiên nhớ tới, vội vàng quay đầu đi, lại đẩy cái chén tới cho Tả Chấn: “Tới phiên ba rồi.”

“Vậy ai đút cho ba đây?” Nhị gia hỏi con trai, lại không nhìn Cẩm Tú.

“Mẹ đút, mẹ đút!” Tiểu Sơ Thất rất vui vẻ mà vỗ hai tay.

Nhị gia cười rất gian trá, còn kề môi sát vào tai Cẩm Tú: “Bà xã, đút…”

Mặt của Cẩm Tú đã đỏ ửng tới tận cổ.

Rốt cuộc là con của ai?

Cẩm Tú gọi Nhị gia thức dậy, vừa nhấc chăn lên thì đã phát hiện Tiểu Sơ Thất đang nằm ở đuôi giường, ôm lấy chân của hắn mà ngủ rất ngon lành. Cẩm Tú đau lòng chết đi được, vội vã ôm lấy con trai, dùng cái chăn nhỏ quấn lấy nó. “Sao Tiểu Sơ Thất lại ở đây?”

“Hả, lúc nửa đêm anh trở về nhìn thấy nó, nó liền đeo ở cổ anh mà vào đây.” Vị kia còn nhắm hai mắt, trả lời một cách lơ mơ không rõ.

“Vậy sao không để con vào giữa, lỡ anh làm nó té xuống thì sao, không có chăn đắp bị lạnh thì sao! Tả Chấn, sao anh có thể như thế chứ!” Mắt Cẩm Tú đỏ lên.

Lúc này Nhị gia mới phát hiện giọng của vợ mình không ổn, lập tức mở mắt, lại nhìn nhìn thằng con vẫn ngủ rất ngon kia rồi lại thoải mái mà hôn Cẩm Tú một cái: “Anh phải ôm em ngủ, có Tiểu Sơ Thất thì không tiện.”

“Vậy anh ôm nó qua đây làm gì, bực anh quá!” Cẩm Tú ôm lấy con trai muốn đi nhưng lại bị Tả Chấn kéo vào lòng: “Cẩm Tú, đừng giận mà, anh vốn muốn để con ngủ ở giữa, sau đó anh ôm nó đi tè, vừa đặt xuống giường nó đã ngủ tiếp rồi, anh không có động đậy gì nó. Em xem con của em thế này không tốt sao?”

“Đúng, là con của em, không phải con của anh.” Cẩm Tú quay đầu không thèm để ý đến hắn.

Nhị gia bắt đầu làm xấu, còn thử gác đầu lên vai Cẩm Tú: “Em thấy hôm qua anh về trễ thế mà em cũng không đau lòng, lại bảo anh dậy sớm. Bây giờ còn nói Tiểu Sơ Thất không phải là con anh, vợ à, anh rất đau lòng đó.”

“Vậy anh cứ tiếp tục đau lòng đi, tiếp tục ngủ đi, em cũng không bảo anh thức dậy, là anh bảo em đánh thức anh để dẫn con trai anh đi công viên đấy chứ!”

“Aiz, sao lại biến thành con anh rồi!” Nhị gia tiếp tục dựa vào.

Cẩm Tú dứt khoát nhét Tiểu Sơ Thất vào lòng hắn, vì thế Tả Chấn ôm lấy thằng con không biết nên gọi là của ai kia, ngay cả giày cũng không kịp mang mà vội vàng đuổi theo vợ mình.

Đút no rồi

Cẩm Tú không ở nhà, Tiểu Sơ Thất vì muốn ba dạy nó phóng phi đao nên lãnh nhiệm vụ đút cơm cho em gái. Khi Nhị gia xuống lấu bưng canh cho hai đứa nó trở về thì Tiểu Sơ Thất đã giơ cái chén không lên ra hiệu: “Ba ơi, đút con đút xong rồi.” Em gái nó cũng đứng bên cạnh mà chùi miệng: “Dạ, ba ẵm con.” Nhị gia tràn đầy vui vẻ. Đút cơm cho con nhóc kia là một chuyện không dễ dàng gì.

Kết quả là vừa ngủ trưa thức dậy thì con bé đã khóc lóc kêu đói… Mà Nhị gia còn đang ở trước mặt Cẩm Tú khen nó ăn giỏi.

Kết quả là rất nhiều năm sau… Tiểu Sơ Thất mới thật thà khai, thật ra chén cháo trưa hôm đó đều là do nó ăn hết…

Ngủ sớm chút đi!

Khoảng thời gian này Nhị gia rất bận rộn, cuối cùng cũng được về nhà trong một đêm rất khuya.

Sờ soạng tiến vào phòng ngủ, hắn trước hết liền hôn vợ yêu một cái. Rửa mặt xong, cuối cùng cũng có thể nằm xuống. Hắn ôm lấy Cẩm Tú từ đằng sau, đang muốn “thân thiết” thì lại đụng phải một cục thịt mềm mềm. Tiểu Sơ Thất đang nằm trong lòng mẹ ngủ rất ngon. Hắn kéo lấy thằng con, muốn gỡ bàn tay đang nắm lấy áo Cẩm Tú ra. Tay thì gỡ ra được rồi, thế nhưng cái đầu của nó lại càng chui vào trong.

Vì thế Nhị gia mặc kệ, nghiêng ngươi cúi xuống hôn nàng.

Lúc này, trong lòng nàng vang lên tiếng nói non nớt mơ màng của nó: “Ba, con rất nhớ ba.”

Cẩm Tú cả kinh, vội vàng đẩy Tả Chấn ra, “cạch” một cái, bật đèn bàn lên. Nhưng mà hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào cục thịt trong lòng nàng cả nửa ngày thì thấy Tiểu Sơ Thất hoàn toàn ngủ rất say, chưa từng mở mắt ra.

Vì thế bèn tắt đèn, tiếp tục. Nhưng cục thịt kia lại nói chuyện, lần này là: “Ngủ sớm chút đi!”

Nhị gia và Cẩm Tú cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cũng không còn sức để “làm việc” nữa.

Mẹ, mau tới sưởi ấm tay

Mùa đông rét lạnh, Cẩm Tú đang chuẩn bị dẫn Tiểu Sơ Thất đi ngủ thì Tiểu Sơ Thất đã tự mặc áo ngủ, xách cái gối nhỏ, ôm cái chăn nhỏ của mình đứng trước phòng ngủ.

“Mẹ ơi, con rất muốn ngủ chung với mẹ, giường của ba mẹ vừa rộng vừa thoải mái, được không ạ?” Tiểu Sơ Thất rất ngoan mà hỏi mẹ.

“Con lớn rồi, phải học tự ngủ riêng chứ.” Cẩm Tú ngồi xuống, nhận lấy đồ đạc trong tay nó.

“Nhưng mẹ ơi, hôm nay ba không về nhà, con ngủ với mẹ.” Tiểu Sơ Thất thuận thế dựa vào lòng mẹ.

Cẩm Tú bèn mềm lòng, hôn con trai một cái: “Được rồi, tối nay để Tiểu Sơ Thất ngủ với mẹ.”

Thằng nhóc vui đến mức lập tức leo lên giường, còn rất chăm chú mà sửa sang đồ của mình, nhưng lại đem giường của ba mẹ càng chỉnh càng loạn.

“Mẹ, đưa tay của mẹ vào đây.” Tiểu Sơ Thất cởi một nút áo trước ngực mình.

“Tiểu Sơ Thất, con mau cài nút áo lại rồi nằm xuống, đừng để bị lạnh.” Cẩm Tú không rõ con mình đang làm gì.

“Mẹ, mau tới sười ấm tay này, chỗ này của Tiểu Sơ Thất rất ấm.” Tiểu Sơ Thất kéo lấy tay của mẹ, muốn nhét vào trong áo.

Cẩm Tú vội ôm lấy con trai, vành mắt cảm thấy nong nóng: “Con ngoan, ai dạy con vậy?”

“Lần nào ba cũng làm vậy để sưởi ấm cho mẹ. Hôm nay ba không có ở nhà, Tiểu Sơ Thất sưởi ấm cho mẹ.”

Mặt Tiểu Sơ Thất tràn đầy vẻ dũng cảm của nam tử hán, Cẩm Tú cảm thấy ấm áp như là đang dựa sát vào Tả Chấn vậy.

Sưởi ấm 2

Nhị gia gối đầu lên đùi vợ yêu, nghe nàng vô cùng tự hào và hăng say mà kể lại chuyện đêm qua Tiểu Sơ Thất sưởi ấm cho mẹ. Nàng kể qua kể lại đến nỗi giọng nói cũng có chút nghẹn ngào. Nhị gia càng nghe càng thấy ghen tỵ, liền trở mình ngồi dậy, rất nghiêm túc mà nhìn vào mặt nàng: “Vậy ai ấm hơn?”

Cẩm Tú đang kể đến chỗ xúc động, trong giây lát chưa kịp phản ứng, ngẩn ngơ mà nhìn Tả Chấn: “Cái gì mà ai?”

“Con trai em hay là anh?” Giọng của Nhị gia rất chua, Cẩm Tú cười phì một tiếng rồi cố ý khích hắn: “Đương nhiên là con trai rồi!”

“Em chắc chứ?” Nhị gia rất không có tự tin.

“Ừ” Cẩm Tú gật đầu: “Tiểu Sơ Thất giống như là một cục thịt vậy, rất mềm mại, em rất muốn cắn một cái. Anh không biết giọng điệu của con ngày hôm qua đâu, rất đàn ông nha.”

Nhị gia nhìn bộ dáng đang ra vẻ say mê của vợ yêu rồi tức tối nói: “Được rồi, vậy sau này đi tìm con của em đi.” Sau đó giả vờ ngồi dậy muốn đi.

Cẩm Tú kéo hắn lại, dùng giọng nói mềm mại như nước nói vào tai hắn: “Nhưng mà con trai không có cơ ngực rộng lớn như chồng được.” Tả Chấn còn chưa trả lời thì mặt nàng đã đỏ ửng trước rồi.

Rất ít khi Cẩm Tú nói với hắn như vậy, Nhi gia lập tức chịu thua: “Ừ, thua em luôn.” Hắn hôn vợ mình một cái, trong lòng lại nghĩ thầm phải dạy dỗ thằng ranh kia một chút, dám thừa lúc hắn không có nhà mà lợi dụng bà xã của hắn.

Vì thế, lúc Tiểu Sơ Thất đáng thương đang mê man ngủ trưa thì dường như nghe thấy một giọng nói rất giống của ba mình nói với nó: “Tiểu Sơ Thất, đụng tới thứ gì cũng được nhưng đừng đụng vợ của ba, nhớ đó.”

Mượn vợ

Mới sáng sớm Tiểu Sơ Thất đã mơ mơ màng màng đi tìm mẹ, lại bị ba chặn ở cửa.

Bàn tay nhỏ bé dụi dụi đôi mắt còn chưa muốn mở ra kia: “Con muốn mẹ, muốn mẹ…”

Tả Chấn vỗ đầu nó một chút: “Mẹ còn chưa thức dậy, con xuống ăn sáng trước đi.”

“Ứ… muốn mẹ cơ”

Tả Chấn kêu vú em đến ẵm Tiểu Sơ Thất đi, thằng nhóc tức giận mà ném lại một câu: “Đồ keo kiệt, mượn vợ của ba một chút mà cũng không được.”

Tả Chấn: “…”

Cẩm Tú ở trong phòng thật muốn dùng chăn bịt mình cho chết đi.

Đừng sờ bậy

Tả Chấn mua cho Cẩm Tú một bộ áo ngủ bằng tơ tằm, rất thích nàng mặc nó, nói là cảm giác rất được, rất hợp với da thịt mịn màng của nàng.

Một đêm nọ, Tiểu Sơ Thất khó chịu, nửa đêm đòi mẹ, vú em đành phải đến gõ cửa.

Cẩm Tú choàng cái áo khoác rồi đi ra ẵm con. Vỗ về một hồi, Tiểu Sơ Thất mới mơ mơ màng màng mà nhắm đôi mắt vừa khóc xong kia lại. Nhưng đột nhiên lại ở trong lòng mẹ giương mắt lên nói: “Mẹ ơi, mẹ thật là mịn màng, con rất thích mẹ.”

Cẩm Tú lơ ngơ, trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng xem con trai đang nói gì thì Nhị gia đã gạt bàn tay nhỏ bé kia ra: “Mau ngủ đi, đừng sờ bậy bạ.”

Nhưng Tiểu Sơ Thất cứ dứt khoát mà nhắm mắt, không thèm để ý tới ba mình.

Đòi anh hai

Lúc bé gái còn chưa biết nói, có một ngày ba mẹ không ở nhà, khi nó thức dậy thì cứ khóc mãi, vú em dỗ thế nào cũng không nín. Thế rồi lại trở nên im lặng trong nháy mắt vì anh hai nó bước vào phòng lấy đồ. Nhưng khi anh hai nó vừa đi khỏi thì nó lại lập tức mếu máo.

Vú em rất thông mình, lập tức cầu cứu Tiểu Sơ Thất.

Tiểu Sơ Thất về lại phòng của em gái, ghé vào bên giường nhìn nó thì hai má đỏ bừng của nó bỗng cười tươi như hoa, còn ở trong lòng vú em mà giơ tay đòi anh hai ẵm.

Nhưng Tiểu Sơ Thất rất bận, nó còn phải trở về làm toán, rồi nó lại cảm thấy không thể không lo cho em.

Vì thế, suy đi nghĩ lại, nó bảo vú em chuyển cái nôi của con bé vào phòng học của nó.

Vì vậy, khi Nhị gia và Cẩm Tú về đến nhà thì thấy một cảnh tượng, Tiểu Sơ Thất ở bên bàn học miệt mài làm toán, chân trái lại đạp lấy cái nôi mà đưa đưa, còn cô em gái nhỏ thì đang ngủ rất ngon lành.

Không phải bị cảm sao!

Nhị gia về đến nhà, Tiểu Sơ Thất đang ăn cơm với mẹ ở bên bàn ăn, nó không chịu ngồi yên mà ăn, đòi ba phải bồng nó. Tả Chấn nhấc nó lên, nó vừa muốn ôm lấy cổ hắn thì ai ngờ ba nó không cho, thả nó xuống ghế lại. “Ba bị cảm rồi, không thể ôm con được, mau ăn cơm với mẹ đi.”

Tiểu Sơ Thất mếu máo.

Sau khi ăn xong, Nhị gia ngồi ở sô pha uống trà, nhìn vợ và con vui đùa.

Một lúc sau, hắn đứng dậy chuẩn bị lên lầu, khi đi ngang qua Cẩm Tú thì dắt tay nàng nói: “Nào, lên lầu lấy giúp anh cái này.”

“Ừ” Cẩm Tú vừa đáp vừa quay đầu nói với Tiểu Sơ Thất: “Con trai, ngoan ngãn chờ mẹ một chút.”

Vì thế Cẩm Tú bị Nhị gia thuận thế kéo vào trong lòng.

Sau lưng liền vang lên giọng nói u oán của trẻ con: “Không phải nói là bị cảm sao chứ!”

Bộ váy công chúa của em gái

Tiệc sinh nhật của Tiểu Sơ Thất và em gái, Tả Chấn cho Tiểu Sơ Thất một bộ phi đao tinh xảo sáng loáng, mua cho con gái một bộ váy xóe màu trắng. Cẩm Tú lại chải cho nó kiểu tóc xoăn có khăn choàng, đội một cái vương miện nhỏ, nghiễm nhiên trở thành một cô công chúa nhỏ. Gương mặt nhỏ nhắn mềm mại đến nỗi búng ra sữa, cái miệng nhỏ xinh xinh như một trái anh đào đỏ mọng, đôi mắt to tròn lấp lánh, cực kỳ láu lỉnh.

Khách khứa đầy nhà đều vây quanh nó, cô nhóc cười rất tươi, thấy mọi người còn chủ động chào hỏi.

Mặc dù con bé là một thục nữ, nhưng khi trẻ con ăn uống thì sẽ có lúc không cẩn thận. Khi ăn bánh ga tô, một cục bơ màu hồng rơi xuống làn váy. Con bé tưởng rằng có thể lau sạch, kết quả là bơ càng bám chặt vào vải hơn.

Vì thế, em gái òa lên một tiếng rất thê lương rồi sà vào lòng mẹ.

Cẩm Tú khéo tay, mỗi vết bơ trong váy đều được lau sạch, nhưng dù sao cũng là màu trắng, làm thế nào cũng nhìn thấy chấm nhỏ màu hồng kia. Trẻ con luôn rất cố chấp với những thứ mà chúng thích, cho nên cô bé ngoan ngoãn này nể mặt tình cảnh có nhiều khách ở đây mà chỉ khóc thút thít thút thít. Nhị gia đau lòng không chịu nổi, vì thế mà ôm lấy con gái: “Đi, ba mua cho con một cái khác.”

Nào ngờ, cái váy này là do Nhị gia đặt làm tại một cửa hàng hạng top của Thượng Hải, cả thế giới chỉ có một cái. Kết quả là, gấp thế mà bảo phải làm ra một cái khác, nhà thiết kế của người ta cũng không phải là không phát bực. nhưng mà biết làm sao được, trong tay Nhị gia còn có phi đao mà…

10 giờ tối, khi nhà thiết kế rướm nước mắt mà giao chiếc váy lụa đã làm xong vào trong tay Nhị gia thì con nhóc đã ngọt ngào tiến vào mộng đẹp của công chúa.

Cưng ơi, cố lên!

Cuối tuần, giây phút ra rảnh rỗi hiếm hoi của Nhị gia, Tiểu Sơ Thất quấn lấy đòi đi đá bóng.

Vì thế, Cẩm Tú – người không thích phơi nắng cho lắm – ghé vào ban công nhìn hai phiên bản – một lớn một nhỏ chơi đùa quên cả trời đất.

Tiểu Sơ Thất dẫn bóng chuẩn bị sút vào gôn, Cẩm Tú đội nhiên muốn cổ vũ cho hai người. Thế rồi nàng dự đoán rằng, nếu nàng gọi “con trai cố lên” thì cha của con trai nàng nhất định sẽ tính sổ với nàng sau đó. Nếu như nàng kêu “chồng ơi cố lên” thì hình như là ỷ lớn hiếp nhỏ, quá khác người. Phỏng chừng Tiểu Sơ Thất sẽ mếu máo ngay tại chỗ. Vì thế, Cẩm Tú ở trên ban công khôn khéo hô to một câu: “Cưng ơi, cố lên!” Sau đó, mặt lập tức đỏ bừng.

Động tác phòng ngự của Nhị gia lập tức bị lơi lỏng, vẻ mặt ái muội mà nhìn về phía Cẩm Tú, khóe môi hơi cong lên, không thể che giấu sự vui vẻ. Cũng vì vậy, dưới sự cổ vũ của mẹ, Tiểu Sơ Thất đáng yêu của bọn họ đã một phát sút ngay vào gôn.

Nó chui dưới cánh tay đang dang ra của ba nó mà vào cầu môn, ôm lấy trái banh bước ra, xoa xoa cái eo nhỏ rồi ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đang gọi con sao? Con là cục cưng chứ không phải là cưng ơi!”

Cẩm Tú: “…”

Tả Chấn lập tức xách thằng con lên: “Con nghe lầm rồi, mẹ con kêu là cục cưng…”

Bôi thuốc

Cẩm Tú tắm rửa cho Tiểu Sơ Thất, anh bạn nhỏ không chịu ngoan ngoãn nghe theo, lại làm cho quần áo của mẹ đều ướt hết.

Vì thế, khi cổ áo của Cẩm Tú hở ra thì Tiểu Sơ Thất tinh mắt thấy mà chỉ vào cổ nàng kêu lớn: “Mẹ! Ai ăn hiếp mẹ vậy? Ai làm mẹ bị thương vậy? Để con nhìn vết thương xem, đều tím hết cả rồi!”

Cẩm Tú vội vã che cổ áo lại, an ủi con trai: “Không phải, tại mẹ không cẩn thận đụng trúng cái tủ mà thôi.”

Thế nhưng Tả nhị gia – tác giả của vết thương lại đi ngang qua, nghe thấy con trai thét lớn liền tiến vào xem nguyên nhân.

“Mẹ ơi, vậy mẹ đã bôi thuốc chưa? Lát nữa Tiểu Sơ Thất bôi thuốc cho mẹ nha!” Thằng con hoa chân múa tay nhưng lại bị ba nó bế lên: “Con ngoan, mau mặc quần áo đi, mẹ không sao, ba sẽ chăm sóc cho mẹ.”

Sau đó, Tiểu Sơ Thất dùng ánh mắt nghiêm túc mà nhìn ba nó: “Ba, vậy tối nay ba phải nhớ bôi thuốc cho mẹ nha! Nhưng phải nhẹ nhàng một chút, nếu không mẹ sẽ rất đau đó!”

“Ừ, ba nhớ rồi, ba sẽ nhẹ thôi…” Nhị gia trả lời rất gian tà.

Cẩm Tú: “…”

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang